Đây là vàng thật.
Đây là vàng thật?
Đây là vàng thật!
Hoa Miên trừng mắt nhìn cục vàng trong lòng bàn tay —— ngành mà Tô Yến học chính là ngành giám định, sau khi tốt nghiệp mới chạy đến đoàn làm phim làm nhân viên đạo cụ, chủ yếu phụ trách các loại trâm cài linh tinh lang tang gì đó… Trước đây còn có một tiệm trang sức của riêng mình, mỗi tháng bán được hai ba bộ, bị một đống người tranh dành, so với khoản tiền lời đó, tiền lương của đoàn làm phim chẳng khác nào tiền ăn mày, nhưng lại khiến cô yêu thích không buông.
Ặc, lạc đề rồi.
Nói cách khác, mỗi một cục đá, kim loại, bất kể chất liệu, phẩm cấp, chỉ cần đưa cho Tô Yến thì cô đều có thể phân loại tỉ mỉ, vì vậy, chỉ cần Tô Yến nói đó là vàng thật, thì tuyệt đối chính là vàng thật.
…………. Huyền Cực từ đâu lại có vàng thật?
Nghĩ đến lúc nãy hai người có nhắc đến “bạc”, anh ta móc từ túi tiền ra một đống bạc vụn và vàng khối, đừng, đừng nói đều là đồ thật đó nha?… Nghĩ đến đây, Hoa Miên cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Mà lúc này, Tô Yến thấy Hoa Miên ngày càng rơi vào trầm mặc, cũng không định đánh gãy suy nghĩ của cô, chỉ cần xác nhận cô không có chuyện gì thì đã có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi, Tô Yến đứng lên, chậm rãi nói: “Cũng không biết đã đi đâu nữa, u u mê mê, hỏi cũng không hỏi được —— biến mất nửa tiếng xong lại đào ra một cục vàng, em xuyên qua nơi khác rồi tìm được hố vàng hả? Soái ca kia là ai vậy, thần tài hả? Nếu thần tài đẹp trai như vậy… Những thần tiên khác phải sống làm sao đây?
Tô Yến lải nhải nên không chú ý lúc cô nói đến từ mấu chốt, người nào đó đang ngồi trên băng ghế đột nhiên run lên… Lúc cô định quay người ra khỏi xe thì bị một cái móng vuốt nhỏ bắt lấy tay áo.
Tô Yến sửng sốt, quay đầu đối diện với một đôi mắt đen nhánh.
Hoa Miên: “… Xuyên qua gì đó, Tô Yến, chị cảm thấy chuyện này thực sự tồn tại sao?”
Tô Yến: “…”
Tô Yến vẻ mặt 囧 trở tay dán lên trán Hoa Miên —— độ ấm bình thường —— nhìn cũng không giống người điên.
Mà khi này Hoa Miên đã đứt quãng trình bày ——
“Có chuyện em chưa nói với chị, tối ngày em báo cảnh sát đó, chính là vì có người đột nhiên từ trên trời rơi xuống, sau đó kề kiếm lên cổ em, nói em cầm vỏ kiếm của anh ta… Em thề là trước lúc sét đánh xuống vương phủ, nơi đó không một bóng người, sau đó, sau đó anh ta liền xuất hiện…” Hoa Miên nói xong thì cúi đầu, buông lỏng ống tay áo của Tô Yến ra: “Anh ta không biết dùng thang máy, chưa từng thấy bồn cầu tự hoại, đối với thế giới này cái biết cái không, nói chuyện kì dị, trên người lại mang theo một đống vàng bạc… A a, Tô Yến, chị nói, anh ta không phải là người từ thế giới khác xuyên qua đó chứ?”
Với logic đứt quãng và đoạn miêu tả rối tinh rối mù của Hoa Miên, ánh mắt Tô Yến dần xảy ra biến hóa, dù Hoa Miên vẫn chưa nói xong, chỉ ngay khi Hoa Miên đưa ra vấn đề, Tô Yến đã có thể nắm được trọng điểm cô muốn nói cái gì ——
“Em nói, người cho em vàng chính là người ngày đó đã kề dao vào cổ em?”
“… A?”
“Soái ca lúc nãy chính là người ngày đó kề dao vào cổ em?”
“…”
“Em đối với người cách đây mấy ngày còn kề dao vào cổ mình có quan hệ phức tạp, còn ở trước mặt bao nhiêu người lôi anh ta ra chỗ khác, biến mất cùng anh ta nửa giờ đồng hồ, dẫn anh ta đi.” Tô Yến lộ ra biểu tình khó có thể mở miệng, nói: “Thuê phòng?”
“…” Hoa Miên phản ứng lại, trọng điểm mà Tô Yến chú ý hình như sai rồi: “Em không có…”
Tô Yến nhìn quanh bốn phía, chỉ hận không tìm được món gì tiện tay để đánh chết con bé thủ phó kiêm tiền bối trước mặt này, vì vậy chỉ có thể hít một hơi thật sâu, dùng giọng điệu như sắp tức chết để nói: “Đưa số điện thoại của mẹ em giao ra đây, chị đây phải cáo trạng, để bà ấy mắng chết em đi.”
Hoa Miên nghe vậy, lập tức bày ra vẻ mặt cảnh giác che đi túi đựng di động của mình.
Tô Yến: “Em làm cách nào mà có thể tứ chi hoàn chỉnh, ngũ tạng đầy đủ sống đến tận ngày hôm nay vậy?”
Hoa Miên: “….Chỉ cần nói sai ý người khác một chút, hay nhìn thấy người thì chạy.”
Cô nghiêm trang trả lời.
Tô Yến suýt chút nữa là tức đến lòi cả mắt ra.
…
Hoa Miên sống đến tầm này tuổi, vẫn luôn là một người trong suốt.
Không ngờ sống trên đời hơn hai mươi năm, cũng có lúc cô hai lần trở thành tiêu điểm của mọi người ——
Lúc đi lãnh cơm hộp, Hoa Miên liền cảm giác được có người đang ở sau lưng chỉ chỉ chỏ chỏ.
Phải biết rằng một động vật nhỏ cẩn thận từng li từng tí như cô, “radaz rà quét hệ thống chỉ chỉ trỏ trỏ” của cô vô cùng mẫn cảm, vì vậy cô lập tức quay đầu giết chết những người thất thố chưa kịp thu tay ——
Thành ra mấy bà chị nhiều chuyện bên tổ trang phục vẫn đang trong tư thế chỉ trỏ.
“….”
Không khí tại hiện trường có chút ngưng trọng.
“Em gái.” Bên tai truyền đến tiếng nói chuyện, Hoa Miên quay đầu thì phát hiện là anh trai phát cơm đang ngượng ngùng cười: “Phần trứng này của em hình như có người lấy mất rồi, nếu không đợi tí nữa lại lấy cho em phần khác bù vào nhé?”
“… Không cần đâu, vậy là được rồi.”
Hoa Miên rũ mắt xuống, vẫn làm theo quy định cũ, làm bộ như chưa thấy gì, tiếp tục bày ra bộ dạng đà điểu trốn tránh tất cả, ngoan ngoãn cầm hộp cơm của mình tránh qua một bên ——
Giống như chẳng thèm để bụng xem hộp cơm của mình có nhiều thêm hoặc ít hơn so với người khác, dù sao…
Ăn ít đi một chút, cũng chẳng chết được.
Hoa Miên yên lặng lùi về xe đạo cụ, mở hộp cơm ra —— cơm hộp gồm hai món mặn hai món chay rất đơn giản, do Hoa Miên đi chậm nên đã hơi lạnh, có điều phần cơm lúc trưa của mình cô đã đưa cho Huyền Cực, từ sáng đến giờ cô chỉ ăn mỗi cái bánh bao và uống chút nước, lúc này cũng thấy hơi đói, ăn gì cũng thấy rất ngon.
Cô bẻ đôi đũa tre trong tay ra, gắp mấy cọng rau nhai như sóc con đang nhấm nuốt, nhanh chóng mà im lặng không một tiếng động.
【Vật họp theo loài đi?】
【Mấy người kì quái thường chơi với nhau mà.】
【Cô ta biết người đó? Xem bộ dáng thân mật hôm nay, chắc biết nhau từ trước rồi —— chậc chậc, ngày đó lúc bị kề dao vào cổ thì inh ỏi gọi cảnh sát, báo hại mọi người còn lo lắng cho cô ta.】
【Đúng là biết diễn.】
【Thiếu cảm giác tồn tại.】
【Chiều nay còn cùng Vương Ca lôi lôi kéo kéo.】
【Gì, thật hả, không ngờ một người nho nhỏ không thích nói chuyện với người khác như vậy lại….】
【Xùy, cô thì biết cái gì, chó không sủa mới là chó cắn người!】
….
Giọng nói không ngừng vang lên trong đầu Hoa Miên, động tác nhai nuốt của cô tạm dừng, hàng mi hơi nhăn lại: Trong bụng trống trơn, rõ ràng đói đến hoa mắt, nhưng lại chẳng muốn ăn.
Những người đó rõ ràng không biết gì cả.
Người trong tổ trang phục kia, cô chỉ biết cậu ta họ Vương ——
Bộ dạng trông như thế nào cô cũng không nhớ rõ.
Hoa Miên dùng chiếc đũa chọc chọc đồ ăn trước mặt: “…. A a.”
Một đoàn làm phim, muốn nói hai tổ nào hay tiếp xúc với nhau nhất, đại khái chính là tổ mỹ thuật và tổ trang phục đi ——
Ví dụ người của tổ trang phục không hài lòng với trang sức mà tổ đạo cụ chuẩn bị, việc này cũng hay xảy ra.
Hoặc là vì vị trí làm việc cũng hơi tương tự nhau, tổ trang phục cảm thấy đồ vật linh tinh gì đó vẫn nên giao cho tổ đạo cụ chuẩn bị, tổ đạo cụ lại cảm thấy chuyện như vậy sao lại giao cho bọn tôi…
Thường xuyên qua lại, bất mãn của người trong hai tổ cũng ngày càng nhiều thêm.
Vì vậy có đặt chuyện linh tinh gì đó cũng là chuyện bình thường.
…. Thì ra chiều nay Tô Yến nổi trận lôi đình với cô đã là kết quả tốt nhất rồi, ít nhất Tô Yến tin cô chỉ vì thiếu mất cọng dây thần kinh nào nên mới cùng “kẻ thù” ở chung một chỗ…. Chứ không phải thái độ đặt chuyện nói xấu sau lưng ——
Đúng là khó nghe.
Hoa Miên lắc lắc đầu, không thể để mấy lời vớ vẩn đó ảnh hưởng đến việc ăn uống, cô nhanh nhẹn ăn hết thức ăn trong hộp, sau đó bò ra khỏi xe đạo cụ…
Đêm nay vẫn tiếp tục quay.
Buổi tối, Hoa Miên không đeo khẩu trang, đi vào phim trường cũng bọn Tô Yến kiểm kê đạo cụ và thu thập vài món đồ linh tinh nên hẳn không cần… Sáng nay quay cảnh nam chủ suất lĩnh chúng tướng sĩ đi xuất chinh nên phải quay cảnh tế rượu, chén, bầu rượu, khay đựng nhiều vô số kể, Hoa Miên đang xác nhận danh sách đạo cụ đã mua, lúc này một người của tổ trang phục đang vác một rương áo giáp đi ngang qua ——
Nghe thấy giọng nói mềm mại tinh tế của Hoa Miên, cô ta lùi lại ba bước.
“Aiz, Hoa Miên đúng không?” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa giả lả cười, hỏi: “Cô và Vương Ca tổ chúng tôi làm sao vậy, lời đồn bây giờ đã lan khắp đoàn làm phim rồi, nếu cô không thích nó thì cứ nói thẳng một tiếng, tôi thấy trưa nay nó bị đám người kia làm phiền cũng thấy không yên…” Giọng nói đột nhiên im bặt.
Hoa Miên vẻ mặt ngây ngốc ngẩng đầu lên từ đống giấy tờ, môi giật giật, đang muốn nói chuyện —— lúc này người của tổ đạo cụ đang đứng bên cạnh Hoa Miên tên là Lý Nguyệt, thấy thế thì xen miệng vào: “Cái gì mà làm sao, chính là không thích đó, ai có mắt đều thấy tổ phó của bọn này gặp thằng nhóc đó thì trốn như tránh tà…”
Tròng mắt của cô gái đuôi ngửa đảo một vòng trong hốc: “Vậy người đàn ông chiều nay là cái gì?”
Lý Nguyệt bĩu môi: “Là cái gì thì liên quan đến các cô chắc, giọng điệu như đang hỏi tội của cô đúng là chướng tai ——”
Cô gái đuôi ngựa: “Tôi hỏi cô sao? Cô ta có miệng sao không trả lời, cũng chẳng phải người câm.”
Lông mày Lý Nguyệt suýt nữa là hất thẳng lên trời: “Cô nói ai câm?!”
Hoa Miên nâng tay lên: “…. Aizz, đừng ầm ĩ…”
“Tôi chướng mắt cô ta đó thì sao, không thích cũng không nói rõ ràng, định treo con người ta làm lốp dự phòng sao, ai biết lại thành ra thế này! Vương Ca tổ chúng tôi là người thành thật, không chừng đã bị loại người này khi dễ đó!”
“Tôi con mẹ nó thật muốn xé miệng chó của cô ra, tự lấy gương soi xem chính mình là ai, đến lượt cô đứng trước mặt tổ phó bọn tôi nói mát à?!”
“Nói mát? Nếu cô ta không gần gũi người khác một cách mờ ám như vậy thì ai mà thèm động đến cô ta —— nói đi cũng phải nói lại, người đó không phải trong đoàn làm phim chúng ta, chiều nay anh ta vào đây bằng cách nào?”
Hoa Miên duỗi tay túm túm tay áo Lý Nguyệt: “…. Đừng, đừng ầm ĩ.”
Nhưng cũng chẳng ai thèm để ý đến cô.
“Cái gì vào bằng cách nào, dùng chân đi vào chứ sao.”
“Không thấy nhân viên an ninh đứng xếp hàng ngoài cửa hả, không có thẻ nhân viên mà vào trót lọt vậy! Ai biết có phải có người lợi dụng chức vụ mang người ngoài đột nhập hay không!”
“Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cơm chiều cũng chẳng lấp đầy miệng cô được, dám khi dễ tổ phó bọn tôi à!”
“Tôi mới là người phải nói câu đó, dám khi dễ người của tổ trang phục à ——”
Hoa Miên hít sâu một hơi, gào lên: “Tôi nói, đừng ầm ĩ!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Chung quanh.
Tiếng cãi nhau đột nhiên im bặt.
Mọi âm thanh trong phạm vi trăm mét cũng im re.
“Đúng! Đúng! Đúng!” Đạo diễn ngồi ở ghế cao, cầm loa ân cần nói: “Các cô làm cái gì vậy, ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, nghiệp vụ tu dưỡng kiểu gì vậy, muốn diễn thì lại đây tôi phát cho mỗi người một bộ trang phục kèm kịch bản…”
Bốn phía cười vang, Bạch Di đang đọc được nửa lời thoại cũng ngây ngốc quay đầu về phía ba người —— vừa liếc mắt đã thấy sau đám người là Hoa Miên mặt mày đang đỏ bừng, cau mày nhéo góc áo, không biết làm sao cho phải.
Hoàn toàn khó có thể tưởng tượng giọng nói vang vọng toàn trường vừa rồi là của cô ——
Giờ này khắc này, cô đang cúi đầu, từ đầu đến chân, kể cả chóp mũi cũng đỏ bừng.
Đúng là vừa đáng thương vừa đáng yêu.
“Đừng đoán.” Cô lộ ra biểu tình khó có thể mở miệng, chậm rì rì gằn từng chữ một thật rõ ràng: “Bất luận là Vương Ca hay Huyền Cực, bọn họ và tôi, một chút quan hệ cũng không có.”
Đây là vàng thật?
Đây là vàng thật!
Hoa Miên trừng mắt nhìn cục vàng trong lòng bàn tay —— ngành mà Tô Yến học chính là ngành giám định, sau khi tốt nghiệp mới chạy đến đoàn làm phim làm nhân viên đạo cụ, chủ yếu phụ trách các loại trâm cài linh tinh lang tang gì đó… Trước đây còn có một tiệm trang sức của riêng mình, mỗi tháng bán được hai ba bộ, bị một đống người tranh dành, so với khoản tiền lời đó, tiền lương của đoàn làm phim chẳng khác nào tiền ăn mày, nhưng lại khiến cô yêu thích không buông.
Ặc, lạc đề rồi.
Nói cách khác, mỗi một cục đá, kim loại, bất kể chất liệu, phẩm cấp, chỉ cần đưa cho Tô Yến thì cô đều có thể phân loại tỉ mỉ, vì vậy, chỉ cần Tô Yến nói đó là vàng thật, thì tuyệt đối chính là vàng thật.
…………. Huyền Cực từ đâu lại có vàng thật?
Nghĩ đến lúc nãy hai người có nhắc đến “bạc”, anh ta móc từ túi tiền ra một đống bạc vụn và vàng khối, đừng, đừng nói đều là đồ thật đó nha?… Nghĩ đến đây, Hoa Miên cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Mà lúc này, Tô Yến thấy Hoa Miên ngày càng rơi vào trầm mặc, cũng không định đánh gãy suy nghĩ của cô, chỉ cần xác nhận cô không có chuyện gì thì đã có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi, Tô Yến đứng lên, chậm rãi nói: “Cũng không biết đã đi đâu nữa, u u mê mê, hỏi cũng không hỏi được —— biến mất nửa tiếng xong lại đào ra một cục vàng, em xuyên qua nơi khác rồi tìm được hố vàng hả? Soái ca kia là ai vậy, thần tài hả? Nếu thần tài đẹp trai như vậy… Những thần tiên khác phải sống làm sao đây?
Tô Yến lải nhải nên không chú ý lúc cô nói đến từ mấu chốt, người nào đó đang ngồi trên băng ghế đột nhiên run lên… Lúc cô định quay người ra khỏi xe thì bị một cái móng vuốt nhỏ bắt lấy tay áo.
Tô Yến sửng sốt, quay đầu đối diện với một đôi mắt đen nhánh.
Hoa Miên: “… Xuyên qua gì đó, Tô Yến, chị cảm thấy chuyện này thực sự tồn tại sao?”
Tô Yến: “…”
Tô Yến vẻ mặt 囧 trở tay dán lên trán Hoa Miên —— độ ấm bình thường —— nhìn cũng không giống người điên.
Mà khi này Hoa Miên đã đứt quãng trình bày ——
“Có chuyện em chưa nói với chị, tối ngày em báo cảnh sát đó, chính là vì có người đột nhiên từ trên trời rơi xuống, sau đó kề kiếm lên cổ em, nói em cầm vỏ kiếm của anh ta… Em thề là trước lúc sét đánh xuống vương phủ, nơi đó không một bóng người, sau đó, sau đó anh ta liền xuất hiện…” Hoa Miên nói xong thì cúi đầu, buông lỏng ống tay áo của Tô Yến ra: “Anh ta không biết dùng thang máy, chưa từng thấy bồn cầu tự hoại, đối với thế giới này cái biết cái không, nói chuyện kì dị, trên người lại mang theo một đống vàng bạc… A a, Tô Yến, chị nói, anh ta không phải là người từ thế giới khác xuyên qua đó chứ?”
Với logic đứt quãng và đoạn miêu tả rối tinh rối mù của Hoa Miên, ánh mắt Tô Yến dần xảy ra biến hóa, dù Hoa Miên vẫn chưa nói xong, chỉ ngay khi Hoa Miên đưa ra vấn đề, Tô Yến đã có thể nắm được trọng điểm cô muốn nói cái gì ——
“Em nói, người cho em vàng chính là người ngày đó đã kề dao vào cổ em?”
“… A?”
“Soái ca lúc nãy chính là người ngày đó kề dao vào cổ em?”
“…”
“Em đối với người cách đây mấy ngày còn kề dao vào cổ mình có quan hệ phức tạp, còn ở trước mặt bao nhiêu người lôi anh ta ra chỗ khác, biến mất cùng anh ta nửa giờ đồng hồ, dẫn anh ta đi.” Tô Yến lộ ra biểu tình khó có thể mở miệng, nói: “Thuê phòng?”
“…” Hoa Miên phản ứng lại, trọng điểm mà Tô Yến chú ý hình như sai rồi: “Em không có…”
Tô Yến nhìn quanh bốn phía, chỉ hận không tìm được món gì tiện tay để đánh chết con bé thủ phó kiêm tiền bối trước mặt này, vì vậy chỉ có thể hít một hơi thật sâu, dùng giọng điệu như sắp tức chết để nói: “Đưa số điện thoại của mẹ em giao ra đây, chị đây phải cáo trạng, để bà ấy mắng chết em đi.”
Hoa Miên nghe vậy, lập tức bày ra vẻ mặt cảnh giác che đi túi đựng di động của mình.
Tô Yến: “Em làm cách nào mà có thể tứ chi hoàn chỉnh, ngũ tạng đầy đủ sống đến tận ngày hôm nay vậy?”
Hoa Miên: “….Chỉ cần nói sai ý người khác một chút, hay nhìn thấy người thì chạy.”
Cô nghiêm trang trả lời.
Tô Yến suýt chút nữa là tức đến lòi cả mắt ra.
…
Hoa Miên sống đến tầm này tuổi, vẫn luôn là một người trong suốt.
Không ngờ sống trên đời hơn hai mươi năm, cũng có lúc cô hai lần trở thành tiêu điểm của mọi người ——
Lúc đi lãnh cơm hộp, Hoa Miên liền cảm giác được có người đang ở sau lưng chỉ chỉ chỏ chỏ.
Phải biết rằng một động vật nhỏ cẩn thận từng li từng tí như cô, “radaz rà quét hệ thống chỉ chỉ trỏ trỏ” của cô vô cùng mẫn cảm, vì vậy cô lập tức quay đầu giết chết những người thất thố chưa kịp thu tay ——
Thành ra mấy bà chị nhiều chuyện bên tổ trang phục vẫn đang trong tư thế chỉ trỏ.
“….”
Không khí tại hiện trường có chút ngưng trọng.
“Em gái.” Bên tai truyền đến tiếng nói chuyện, Hoa Miên quay đầu thì phát hiện là anh trai phát cơm đang ngượng ngùng cười: “Phần trứng này của em hình như có người lấy mất rồi, nếu không đợi tí nữa lại lấy cho em phần khác bù vào nhé?”
“… Không cần đâu, vậy là được rồi.”
Hoa Miên rũ mắt xuống, vẫn làm theo quy định cũ, làm bộ như chưa thấy gì, tiếp tục bày ra bộ dạng đà điểu trốn tránh tất cả, ngoan ngoãn cầm hộp cơm của mình tránh qua một bên ——
Giống như chẳng thèm để bụng xem hộp cơm của mình có nhiều thêm hoặc ít hơn so với người khác, dù sao…
Ăn ít đi một chút, cũng chẳng chết được.
Hoa Miên yên lặng lùi về xe đạo cụ, mở hộp cơm ra —— cơm hộp gồm hai món mặn hai món chay rất đơn giản, do Hoa Miên đi chậm nên đã hơi lạnh, có điều phần cơm lúc trưa của mình cô đã đưa cho Huyền Cực, từ sáng đến giờ cô chỉ ăn mỗi cái bánh bao và uống chút nước, lúc này cũng thấy hơi đói, ăn gì cũng thấy rất ngon.
Cô bẻ đôi đũa tre trong tay ra, gắp mấy cọng rau nhai như sóc con đang nhấm nuốt, nhanh chóng mà im lặng không một tiếng động.
【Vật họp theo loài đi?】
【Mấy người kì quái thường chơi với nhau mà.】
【Cô ta biết người đó? Xem bộ dáng thân mật hôm nay, chắc biết nhau từ trước rồi —— chậc chậc, ngày đó lúc bị kề dao vào cổ thì inh ỏi gọi cảnh sát, báo hại mọi người còn lo lắng cho cô ta.】
【Đúng là biết diễn.】
【Thiếu cảm giác tồn tại.】
【Chiều nay còn cùng Vương Ca lôi lôi kéo kéo.】
【Gì, thật hả, không ngờ một người nho nhỏ không thích nói chuyện với người khác như vậy lại….】
【Xùy, cô thì biết cái gì, chó không sủa mới là chó cắn người!】
….
Giọng nói không ngừng vang lên trong đầu Hoa Miên, động tác nhai nuốt của cô tạm dừng, hàng mi hơi nhăn lại: Trong bụng trống trơn, rõ ràng đói đến hoa mắt, nhưng lại chẳng muốn ăn.
Những người đó rõ ràng không biết gì cả.
Người trong tổ trang phục kia, cô chỉ biết cậu ta họ Vương ——
Bộ dạng trông như thế nào cô cũng không nhớ rõ.
Hoa Miên dùng chiếc đũa chọc chọc đồ ăn trước mặt: “…. A a.”
Một đoàn làm phim, muốn nói hai tổ nào hay tiếp xúc với nhau nhất, đại khái chính là tổ mỹ thuật và tổ trang phục đi ——
Ví dụ người của tổ trang phục không hài lòng với trang sức mà tổ đạo cụ chuẩn bị, việc này cũng hay xảy ra.
Hoặc là vì vị trí làm việc cũng hơi tương tự nhau, tổ trang phục cảm thấy đồ vật linh tinh gì đó vẫn nên giao cho tổ đạo cụ chuẩn bị, tổ đạo cụ lại cảm thấy chuyện như vậy sao lại giao cho bọn tôi…
Thường xuyên qua lại, bất mãn của người trong hai tổ cũng ngày càng nhiều thêm.
Vì vậy có đặt chuyện linh tinh gì đó cũng là chuyện bình thường.
…. Thì ra chiều nay Tô Yến nổi trận lôi đình với cô đã là kết quả tốt nhất rồi, ít nhất Tô Yến tin cô chỉ vì thiếu mất cọng dây thần kinh nào nên mới cùng “kẻ thù” ở chung một chỗ…. Chứ không phải thái độ đặt chuyện nói xấu sau lưng ——
Đúng là khó nghe.
Hoa Miên lắc lắc đầu, không thể để mấy lời vớ vẩn đó ảnh hưởng đến việc ăn uống, cô nhanh nhẹn ăn hết thức ăn trong hộp, sau đó bò ra khỏi xe đạo cụ…
Đêm nay vẫn tiếp tục quay.
Buổi tối, Hoa Miên không đeo khẩu trang, đi vào phim trường cũng bọn Tô Yến kiểm kê đạo cụ và thu thập vài món đồ linh tinh nên hẳn không cần… Sáng nay quay cảnh nam chủ suất lĩnh chúng tướng sĩ đi xuất chinh nên phải quay cảnh tế rượu, chén, bầu rượu, khay đựng nhiều vô số kể, Hoa Miên đang xác nhận danh sách đạo cụ đã mua, lúc này một người của tổ trang phục đang vác một rương áo giáp đi ngang qua ——
Nghe thấy giọng nói mềm mại tinh tế của Hoa Miên, cô ta lùi lại ba bước.
“Aiz, Hoa Miên đúng không?” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa giả lả cười, hỏi: “Cô và Vương Ca tổ chúng tôi làm sao vậy, lời đồn bây giờ đã lan khắp đoàn làm phim rồi, nếu cô không thích nó thì cứ nói thẳng một tiếng, tôi thấy trưa nay nó bị đám người kia làm phiền cũng thấy không yên…” Giọng nói đột nhiên im bặt.
Hoa Miên vẻ mặt ngây ngốc ngẩng đầu lên từ đống giấy tờ, môi giật giật, đang muốn nói chuyện —— lúc này người của tổ đạo cụ đang đứng bên cạnh Hoa Miên tên là Lý Nguyệt, thấy thế thì xen miệng vào: “Cái gì mà làm sao, chính là không thích đó, ai có mắt đều thấy tổ phó của bọn này gặp thằng nhóc đó thì trốn như tránh tà…”
Tròng mắt của cô gái đuôi ngửa đảo một vòng trong hốc: “Vậy người đàn ông chiều nay là cái gì?”
Lý Nguyệt bĩu môi: “Là cái gì thì liên quan đến các cô chắc, giọng điệu như đang hỏi tội của cô đúng là chướng tai ——”
Cô gái đuôi ngựa: “Tôi hỏi cô sao? Cô ta có miệng sao không trả lời, cũng chẳng phải người câm.”
Lông mày Lý Nguyệt suýt nữa là hất thẳng lên trời: “Cô nói ai câm?!”
Hoa Miên nâng tay lên: “…. Aizz, đừng ầm ĩ…”
“Tôi chướng mắt cô ta đó thì sao, không thích cũng không nói rõ ràng, định treo con người ta làm lốp dự phòng sao, ai biết lại thành ra thế này! Vương Ca tổ chúng tôi là người thành thật, không chừng đã bị loại người này khi dễ đó!”
“Tôi con mẹ nó thật muốn xé miệng chó của cô ra, tự lấy gương soi xem chính mình là ai, đến lượt cô đứng trước mặt tổ phó bọn tôi nói mát à?!”
“Nói mát? Nếu cô ta không gần gũi người khác một cách mờ ám như vậy thì ai mà thèm động đến cô ta —— nói đi cũng phải nói lại, người đó không phải trong đoàn làm phim chúng ta, chiều nay anh ta vào đây bằng cách nào?”
Hoa Miên duỗi tay túm túm tay áo Lý Nguyệt: “…. Đừng, đừng ầm ĩ.”
Nhưng cũng chẳng ai thèm để ý đến cô.
“Cái gì vào bằng cách nào, dùng chân đi vào chứ sao.”
“Không thấy nhân viên an ninh đứng xếp hàng ngoài cửa hả, không có thẻ nhân viên mà vào trót lọt vậy! Ai biết có phải có người lợi dụng chức vụ mang người ngoài đột nhập hay không!”
“Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cơm chiều cũng chẳng lấp đầy miệng cô được, dám khi dễ tổ phó bọn tôi à!”
“Tôi mới là người phải nói câu đó, dám khi dễ người của tổ trang phục à ——”
Hoa Miên hít sâu một hơi, gào lên: “Tôi nói, đừng ầm ĩ!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Chung quanh.
Tiếng cãi nhau đột nhiên im bặt.
Mọi âm thanh trong phạm vi trăm mét cũng im re.
“Đúng! Đúng! Đúng!” Đạo diễn ngồi ở ghế cao, cầm loa ân cần nói: “Các cô làm cái gì vậy, ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, nghiệp vụ tu dưỡng kiểu gì vậy, muốn diễn thì lại đây tôi phát cho mỗi người một bộ trang phục kèm kịch bản…”
Bốn phía cười vang, Bạch Di đang đọc được nửa lời thoại cũng ngây ngốc quay đầu về phía ba người —— vừa liếc mắt đã thấy sau đám người là Hoa Miên mặt mày đang đỏ bừng, cau mày nhéo góc áo, không biết làm sao cho phải.
Hoàn toàn khó có thể tưởng tượng giọng nói vang vọng toàn trường vừa rồi là của cô ——
Giờ này khắc này, cô đang cúi đầu, từ đầu đến chân, kể cả chóp mũi cũng đỏ bừng.
Đúng là vừa đáng thương vừa đáng yêu.
“Đừng đoán.” Cô lộ ra biểu tình khó có thể mở miệng, chậm rì rì gằn từng chữ một thật rõ ràng: “Bất luận là Vương Ca hay Huyền Cực, bọn họ và tôi, một chút quan hệ cũng không có.”
/51
|