Hoa Miên vừa dứt lời, toàn bộ hiện trường an tĩnh vài giây... Nhưng cũng chỉ vài giây mà thôi, sự thật chứng minh thể loại vai chính Bỗng nhiên nổi lên lực áp bức vô hình hoàn toàn không tồn tại, tiếng thảo luận trong đám người rất nhanh đã vang lên ——
【 Đúng là không phải người câm……】
【Cái gì, không chột dạ thì gào cái khỉ gì?】
【Huyền Cực là ai?】
【Cái này xem như chính thức từ chối Vương Ca sao, a, đúng là, một chút mặt mũi cũng không cho!】
Hoa Miên rũ mắt xuống, một lần nữa biến về tình trạng thiếu nữ im lặng, có điều ngón tay buông thõng bên thân vô ý gãi gãi túi tiền, nhìn qua như thể vì không biết phải làm sao nên định lấy thứ gì đó từ bên trong ra...
Khẩu trang...
Vì trời tối nên không đem theo.
Ngón tay Hoa Miên chọc chọc một lúc rồi lại chán nản rũ xuống, đám đông ầm ĩ xung quanh khiến cô hơi hối hận tại sao khi nãy lại quát lớn tiếng đến như vậy. Nhìn hàng lông mày muốn bay lên trời của thành viên tổ trang phục, môi cô giật giật, đang định mở miệng nói nếu cô có vấn đề gì thì đến chỗ xe đạo cụ nói —— nhưng đúng lúc này, một giọng nam lạnh lùng đột nhiên truyền đến từ phía đám đông: Làm cái gì vậy, còn định quay phim không?
Hoa Miên hơi sửng sốt ngẩng đầu, ánh mắt của cô và mọi người đồng loạt hướng về nơi âm thanh phát ra —— một người đàn ông thân mặc cổ trang đang đứng dưới nguồn sáng, ánh sáng làm nổi bật thân hình cao lớn của anh, khiến cơ thể anh như được phủ một lớp hào quang nhàn nhạt, giờ này khuôn mặt điển trai vô cùng lạnh lùng, dường như đang mất kiên nhẫn.
Không giống... gương mặt hòa ái dễ gần lúc xin Hoa Miên bánh bao lúc sáng.
Hoa Miên: ...
Đạo diễn vỗ đùi đánh đét: Đúng vậy, có quay hay không hả! Thích xem chuyện náo nhiệt vậy thì không cần làm việc nữa, cứ tùy tiện tìm một khúc ngã tư đường nào đó đứng hóng chuyện cả đời đi?
Lời chất vấn của Bạch Di thành công khiến tất cả mọi người ở hiện trường, bao gồm cả đạo diễn dời đi lực chú ý trên người Hoa Miên, lúc đạo diễn quát thêm tiếng nữa, mọi người lập tức giải tán, tiếp tục công việc của mình.
Cô gái đuôi ngựa ở tổ trang phục hừ mạnh một tiếng, hất mặt rời đi... Chỉ còn Hoa Miên và Lý Nguyệt đứng im tại chỗ hai mặt nhìn nhau.
Hôm nay cũng tiếp tục quay phim đến tận nửa đêm.
Hoa Miên đi theo đoàn làm phim đến một rưỡi sáng, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị kiệt quệ, buồn ngủ đến mức hai mí mắt điên cuồng đánh nhau —— cô qua loa bày một cái ghế gấp ngồi dưới tàng cây, người khác nếu không đến gần thì sẽ không biết dưới tàng cây có người, Hoa Miên ôm một hộp giấy chứa đầy đạo cụ, đầu gục gà ngủ gật...
Bỗng đầu gập mạnh quá khiến cô tỉnh lại, ngẩng đầu thì phát hiện trước mắt có người đang đứng —— người tới đứng ngược sáng, không thấy rõ mặt, nhưng Hoa Miên vẫn vì kinh ngạc mà miệng hơi hé —— vì dù không thấy rõ, cô vẫn nhận ra người đang đứng trước mặt mình là Bạch Di.
Hoa Miên: ...
Hôm nay quay xong rồi. Bạch Di dường như cũng không định giải thích tại sao mình lại ở đây, chỉ cởi thanh kiếm bên hông xuống đưa cho cô: Bọn họ bảo binh khí đưa cho em.
Hoa Miên: ...
Ặc, là vì cái này sao.
Hoa Miên cúi đầu nhìn hộp đạo cụ đang ôm trên đầu gối, sau đó im lặng mở nắp hộp —— rồi giơ lên cao.
Bạch Di đem dụng cụ bỏ vào trong, bàn tay tạm dừng trên hộp, tiếng đạo cụ rớt xuống vang lên... Cái hộp trong tay hơi trầm xuống, tay Hoa Miên thoáng lỏng, một đôi mắt to tròn khẽ lộ ra dưới hộp giấy.
Cảm ơn.
Tiếng cảm ơn bé như muỗi, nhỏ đến mức dường như không ai nghe thấy.
Bạch Di hỏi lại: Cảm ơn cái gì?
Hoa Miên: ...
Hoa Miên trầm mặc ôm chặt thùng giấy.
Bạch Di: Nếu không muốn bị người khác nói xấu thì cách xa cái người kì lạ kia một chút là được —— em ở đoàn làm phim lâu như vậy rồi, có từng bị người nào chú ý đâu, đừng nói đến chuyện bị người khác đặt điều nói xấu.
Hoa Miên: ...
Bạch Di: Ngủ rồi?
Đôi mắt của Hoa Miên lại một lần nữa biến mất sau thùng giấy.
Đã biết. Cô nhỏ giọng bình tĩnh nói: Cảm ơn.
... Bạch Di trầm mặc: Dưới tàng cây gió lớn, muốn ngủ thì lên xe đi, cẩn thận cảm lạnh.
Từ góc độ của anh, có thể tinh tường nhìn thấy người tránh sau thùng giấy đang nhẹ nhẹ gật đầu một cái —— tóc cọ trên giấy phát ra âm thanh sàn sạt, Bạch Di xoay người đi vài bước, sau đó đứng ở góc tối quay đầu lại, quả nhiên thấy người ngồi dưới tàng cây biến mất, một thân hình nho nhỏ đang ôm một cái thùng giấy to đùng nhanh nhẹn chạy về hướng xe đạo cụ.
Lão Bạch, nhìn cái gì vậy?
Cách đó không xa vang lên tiếng người quản lý,
Bạch Di thu lại ánh mắt: Không có gì.
Đã trả kiếm cho tổ đạo cụ chưa? Quản lý lại hỏi.
Bạch Di gật gật đầu: Rồi.
... Thật là, việc nhỏ này cứ bảo trợ lý làm thay là được rồi, còn tự mình đi một chuyến. Quản lý nhỏ giọng nói thầm, sau đó đưa cho Bạch Di một cái áo khoác dày: Nhanh mặc vào đi, đừng để bị cảm, thời tiết này á, lạnh đến mức mũi cũng đông cứng lại rồi... Ngày mai sợ lại có trận tuyết to!
...
Hoa Miên lùi về sau xe đạo cụ, cả người ngược lại tỉnh táo không ít, cô bật đèn xe lên, lôi nguyên tác Lạc Hà Thư trên giá sách ra nghiên cứu.
Lần trước đang xem đến đoạn ngựa của nam chính là Đại tướng quân biến thành người, bây giờ đến đoạn nam chính suất lĩnh đại quân xuất chiến nghênh địch, trên chiến trường quân địch đại bại, lấy đầu thủ lĩnh cổ động tinh thần tướng sĩ.
Có điều con ngựa của mình đột nhiên biến thành người, chuyện như vậy đâu thể dễ dàng tiếp thu.
Sau khi nam chính chiến thắng trở về, lời đồn đãi trong triều nổi lên tứ phía, có người nói nam chính thất sát chi tinh, sẽ đem tai họa chiến tranh đến; có người nói nam chính chiến công hiển hách, xuất hiện vì mục đích thiện chiến ngăn địch, là chính đạo; lại có kẻ nói nam chính có thể chế ngự thần tướng, không phải người bình thường, hiện giờ tay cầm binh quyền, chỉ sợ sau này sẽ gây sức ép với Đương kim Thánh thượng, chỉ có cách chế ngự, tạm thời đưa vào tầm kiểm soát.
Nam chính vốn dĩ cũng có phần kiêng kị chuyện con ngựa của mình biến thành người, hiện giờ lại chịu ảnh hưởng bởi chuyện đồn đãi vớ vẩn, càng thêm trầm mặc —— lúc này quân sư của nam chính ra mặt nhắc nhở: Tướng quân nếu không muốn dính vào lời đồn vô căn cứ, việc cấp bách nhất chính là rời xa căn nguyên của những lời đồn đó.”
Hoa Miên: ...
Đầu ngón tay cô lại nhẹ nhàng gõ gõ trên giấy, cô gái nhỏ ngồi trên băng ghế lộ ra biểu tình trầm mặc.
Cô lại loạt soạt lật thêm vài tờ nữa, đến đoạn nam chính nói lời tạm biệt với con ngựa của mình, con ngựa phì một câu Chủ nhân, xin tạm biệt. rồi bay lên không trung cưỡi mây đi mất, nam chính đứng ở cửa động chăm chú nhìn về hướng con ngựa rời đi một lúc lâu, cho đến khi bóng dáng nó biến mất ở phía chân trời
Hoa Miên: QAQ.
Hu hu, ngược quá, tác giả đúng là cha ghẻ.
Đọc thêm một đoạn nữa, lúc sau nam chính trở về sa trường, có một lần nghênh chiến bị trúng gian kế của địch, bị quân địch bốn phía vây quanh, mắt thấy bản thân rơi vào hiểm cảnh, đột nhiên mây đen chung quanh biến sắc, một con cự thú từ trên trời rơi xuống, bay quanh người nam chính khiến đất trời nổi lên một trận cuồng phong, quân địch thấy thế thì biến sắc lui về sau.
Gió tan đi, vạn người chú ý, chỉ thấy trước mặt nam chính đang chật vật tắm trong vũng máu có một thần tướng oai hùng đang quỳ một gối, ôm quyền nói ——
【Mạt tướng đến muộn, xin chủ nhân trách phạt.】
Hoa Miên: !
Hoa Miên Bang một tiếng khép quyển kịch bản lại, cứ nhắm mắt là tình tiết vừa rồi lại hiện lên trong đầu, trong lòng kích động đến mức khó có thể kiềm chế, đầu óc quay cuồng mỗi câu cuối cùng: 【Mạt tướng đến muộn, xin chủ nhân trách phạt.】, xúc động đến mức nhiệt huyết sôi trào, trong đầu toàn bộ chỉ có tiếng gào thét : A a a a!
Lúc này, cô đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động rất nhỏ.
Hoa Miên sửng sốt, bỏ quyển kịch bản xuống rồi đứng lên mở cửa sổ, một trận gió lạnh thổi qua, dưới ánh trăng cách xe không xa là một người đàn ông có thân hình cao lớn đang đứng, lúc bốn mắt của họ chạm nhau, gió đang thổi tung mái tóc dài đen nhánh của anh.
Tại hạ nửa đêm truy lùng tung tích của vỏ kiếm Vô Quy, đi theo kiếm khí tìm đến nơi này, thấy cô nương đang chong đèn đọc sách, liền... Giọng anh trầm xuống một tông: Tiến đến nhìn xem.
Hoa Miên: ...
【Nếu không muốn bị người khác nói xấu thì cách xa cái người kì lạ kia một chút là được .】
【Em ở đoàn làm phim lâu như vậy rồi, có từng bị người nào chú ý đâu, đừng nói đến chuyện bị người khác đặt điều nói xấu.】
【Tướng quân nếu không muốn dính vào lời đồn vô căn cứ, việc cấp bách nhất chính là rời xa căn nguyên của những lời đồn đó.】
Bàn tay đặt bên cửa sổ lặng lẽ nắm chặt.
Đuổi anh ta đi?
Nhưng mà.
Không được...
Phải gọi anh ta lại.
Cục vàng đó ——
Hoa Miên há miệng thở dốc, lời đã đến bên miệng nhưng không cách nào thốt nên lời.
Lúc này Huyền Cực dường như cũng thấy hơi xấu hổ, lại đúng lúc phải đánh vỡ im lặng, anh hơi mất tự nhiên đỡ lấy thanh kiếm nhỏ không biết đào ở đâu ra bên hông: Vậy, tại hạ cáo từ.
Hoa Miên A một tiếng, trơ mắt nhìn anh xoay người rời đi, dưới tình thế cấp bách, đại não dường như chưa kịp phản ứng mà bật thốt một câu: Gượm đã, chủ nhân!
Lại một trân gió lạnh thổi qua, Hoa Miên ghé vào bên cửa sổ, ngây ngốc nhìn người đàn ông vốn dĩ đang định nghiêng người chuẩn bị đi bày ra vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía cô.
Lúc này rốt cuộc cô mới ý thức được mình vừa buột miệng nói cái quỷ gì: .
Cô muốn chết.
【 Đúng là không phải người câm……】
【Cái gì, không chột dạ thì gào cái khỉ gì?】
【Huyền Cực là ai?】
【Cái này xem như chính thức từ chối Vương Ca sao, a, đúng là, một chút mặt mũi cũng không cho!】
Hoa Miên rũ mắt xuống, một lần nữa biến về tình trạng thiếu nữ im lặng, có điều ngón tay buông thõng bên thân vô ý gãi gãi túi tiền, nhìn qua như thể vì không biết phải làm sao nên định lấy thứ gì đó từ bên trong ra...
Khẩu trang...
Vì trời tối nên không đem theo.
Ngón tay Hoa Miên chọc chọc một lúc rồi lại chán nản rũ xuống, đám đông ầm ĩ xung quanh khiến cô hơi hối hận tại sao khi nãy lại quát lớn tiếng đến như vậy. Nhìn hàng lông mày muốn bay lên trời của thành viên tổ trang phục, môi cô giật giật, đang định mở miệng nói nếu cô có vấn đề gì thì đến chỗ xe đạo cụ nói —— nhưng đúng lúc này, một giọng nam lạnh lùng đột nhiên truyền đến từ phía đám đông: Làm cái gì vậy, còn định quay phim không?
Hoa Miên hơi sửng sốt ngẩng đầu, ánh mắt của cô và mọi người đồng loạt hướng về nơi âm thanh phát ra —— một người đàn ông thân mặc cổ trang đang đứng dưới nguồn sáng, ánh sáng làm nổi bật thân hình cao lớn của anh, khiến cơ thể anh như được phủ một lớp hào quang nhàn nhạt, giờ này khuôn mặt điển trai vô cùng lạnh lùng, dường như đang mất kiên nhẫn.
Không giống... gương mặt hòa ái dễ gần lúc xin Hoa Miên bánh bao lúc sáng.
Hoa Miên: ...
Đạo diễn vỗ đùi đánh đét: Đúng vậy, có quay hay không hả! Thích xem chuyện náo nhiệt vậy thì không cần làm việc nữa, cứ tùy tiện tìm một khúc ngã tư đường nào đó đứng hóng chuyện cả đời đi?
Lời chất vấn của Bạch Di thành công khiến tất cả mọi người ở hiện trường, bao gồm cả đạo diễn dời đi lực chú ý trên người Hoa Miên, lúc đạo diễn quát thêm tiếng nữa, mọi người lập tức giải tán, tiếp tục công việc của mình.
Cô gái đuôi ngựa ở tổ trang phục hừ mạnh một tiếng, hất mặt rời đi... Chỉ còn Hoa Miên và Lý Nguyệt đứng im tại chỗ hai mặt nhìn nhau.
Hôm nay cũng tiếp tục quay phim đến tận nửa đêm.
Hoa Miên đi theo đoàn làm phim đến một rưỡi sáng, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị kiệt quệ, buồn ngủ đến mức hai mí mắt điên cuồng đánh nhau —— cô qua loa bày một cái ghế gấp ngồi dưới tàng cây, người khác nếu không đến gần thì sẽ không biết dưới tàng cây có người, Hoa Miên ôm một hộp giấy chứa đầy đạo cụ, đầu gục gà ngủ gật...
Bỗng đầu gập mạnh quá khiến cô tỉnh lại, ngẩng đầu thì phát hiện trước mắt có người đang đứng —— người tới đứng ngược sáng, không thấy rõ mặt, nhưng Hoa Miên vẫn vì kinh ngạc mà miệng hơi hé —— vì dù không thấy rõ, cô vẫn nhận ra người đang đứng trước mặt mình là Bạch Di.
Hoa Miên: ...
Hôm nay quay xong rồi. Bạch Di dường như cũng không định giải thích tại sao mình lại ở đây, chỉ cởi thanh kiếm bên hông xuống đưa cho cô: Bọn họ bảo binh khí đưa cho em.
Hoa Miên: ...
Ặc, là vì cái này sao.
Hoa Miên cúi đầu nhìn hộp đạo cụ đang ôm trên đầu gối, sau đó im lặng mở nắp hộp —— rồi giơ lên cao.
Bạch Di đem dụng cụ bỏ vào trong, bàn tay tạm dừng trên hộp, tiếng đạo cụ rớt xuống vang lên... Cái hộp trong tay hơi trầm xuống, tay Hoa Miên thoáng lỏng, một đôi mắt to tròn khẽ lộ ra dưới hộp giấy.
Cảm ơn.
Tiếng cảm ơn bé như muỗi, nhỏ đến mức dường như không ai nghe thấy.
Bạch Di hỏi lại: Cảm ơn cái gì?
Hoa Miên: ...
Hoa Miên trầm mặc ôm chặt thùng giấy.
Bạch Di: Nếu không muốn bị người khác nói xấu thì cách xa cái người kì lạ kia một chút là được —— em ở đoàn làm phim lâu như vậy rồi, có từng bị người nào chú ý đâu, đừng nói đến chuyện bị người khác đặt điều nói xấu.
Hoa Miên: ...
Bạch Di: Ngủ rồi?
Đôi mắt của Hoa Miên lại một lần nữa biến mất sau thùng giấy.
Đã biết. Cô nhỏ giọng bình tĩnh nói: Cảm ơn.
... Bạch Di trầm mặc: Dưới tàng cây gió lớn, muốn ngủ thì lên xe đi, cẩn thận cảm lạnh.
Từ góc độ của anh, có thể tinh tường nhìn thấy người tránh sau thùng giấy đang nhẹ nhẹ gật đầu một cái —— tóc cọ trên giấy phát ra âm thanh sàn sạt, Bạch Di xoay người đi vài bước, sau đó đứng ở góc tối quay đầu lại, quả nhiên thấy người ngồi dưới tàng cây biến mất, một thân hình nho nhỏ đang ôm một cái thùng giấy to đùng nhanh nhẹn chạy về hướng xe đạo cụ.
Lão Bạch, nhìn cái gì vậy?
Cách đó không xa vang lên tiếng người quản lý,
Bạch Di thu lại ánh mắt: Không có gì.
Đã trả kiếm cho tổ đạo cụ chưa? Quản lý lại hỏi.
Bạch Di gật gật đầu: Rồi.
... Thật là, việc nhỏ này cứ bảo trợ lý làm thay là được rồi, còn tự mình đi một chuyến. Quản lý nhỏ giọng nói thầm, sau đó đưa cho Bạch Di một cái áo khoác dày: Nhanh mặc vào đi, đừng để bị cảm, thời tiết này á, lạnh đến mức mũi cũng đông cứng lại rồi... Ngày mai sợ lại có trận tuyết to!
...
Hoa Miên lùi về sau xe đạo cụ, cả người ngược lại tỉnh táo không ít, cô bật đèn xe lên, lôi nguyên tác Lạc Hà Thư trên giá sách ra nghiên cứu.
Lần trước đang xem đến đoạn ngựa của nam chính là Đại tướng quân biến thành người, bây giờ đến đoạn nam chính suất lĩnh đại quân xuất chiến nghênh địch, trên chiến trường quân địch đại bại, lấy đầu thủ lĩnh cổ động tinh thần tướng sĩ.
Có điều con ngựa của mình đột nhiên biến thành người, chuyện như vậy đâu thể dễ dàng tiếp thu.
Sau khi nam chính chiến thắng trở về, lời đồn đãi trong triều nổi lên tứ phía, có người nói nam chính thất sát chi tinh, sẽ đem tai họa chiến tranh đến; có người nói nam chính chiến công hiển hách, xuất hiện vì mục đích thiện chiến ngăn địch, là chính đạo; lại có kẻ nói nam chính có thể chế ngự thần tướng, không phải người bình thường, hiện giờ tay cầm binh quyền, chỉ sợ sau này sẽ gây sức ép với Đương kim Thánh thượng, chỉ có cách chế ngự, tạm thời đưa vào tầm kiểm soát.
Nam chính vốn dĩ cũng có phần kiêng kị chuyện con ngựa của mình biến thành người, hiện giờ lại chịu ảnh hưởng bởi chuyện đồn đãi vớ vẩn, càng thêm trầm mặc —— lúc này quân sư của nam chính ra mặt nhắc nhở: Tướng quân nếu không muốn dính vào lời đồn vô căn cứ, việc cấp bách nhất chính là rời xa căn nguyên của những lời đồn đó.”
Hoa Miên: ...
Đầu ngón tay cô lại nhẹ nhàng gõ gõ trên giấy, cô gái nhỏ ngồi trên băng ghế lộ ra biểu tình trầm mặc.
Cô lại loạt soạt lật thêm vài tờ nữa, đến đoạn nam chính nói lời tạm biệt với con ngựa của mình, con ngựa phì một câu Chủ nhân, xin tạm biệt. rồi bay lên không trung cưỡi mây đi mất, nam chính đứng ở cửa động chăm chú nhìn về hướng con ngựa rời đi một lúc lâu, cho đến khi bóng dáng nó biến mất ở phía chân trời
Hoa Miên: QAQ.
Hu hu, ngược quá, tác giả đúng là cha ghẻ.
Đọc thêm một đoạn nữa, lúc sau nam chính trở về sa trường, có một lần nghênh chiến bị trúng gian kế của địch, bị quân địch bốn phía vây quanh, mắt thấy bản thân rơi vào hiểm cảnh, đột nhiên mây đen chung quanh biến sắc, một con cự thú từ trên trời rơi xuống, bay quanh người nam chính khiến đất trời nổi lên một trận cuồng phong, quân địch thấy thế thì biến sắc lui về sau.
Gió tan đi, vạn người chú ý, chỉ thấy trước mặt nam chính đang chật vật tắm trong vũng máu có một thần tướng oai hùng đang quỳ một gối, ôm quyền nói ——
【Mạt tướng đến muộn, xin chủ nhân trách phạt.】
Hoa Miên: !
Hoa Miên Bang một tiếng khép quyển kịch bản lại, cứ nhắm mắt là tình tiết vừa rồi lại hiện lên trong đầu, trong lòng kích động đến mức khó có thể kiềm chế, đầu óc quay cuồng mỗi câu cuối cùng: 【Mạt tướng đến muộn, xin chủ nhân trách phạt.】, xúc động đến mức nhiệt huyết sôi trào, trong đầu toàn bộ chỉ có tiếng gào thét : A a a a!
Lúc này, cô đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động rất nhỏ.
Hoa Miên sửng sốt, bỏ quyển kịch bản xuống rồi đứng lên mở cửa sổ, một trận gió lạnh thổi qua, dưới ánh trăng cách xe không xa là một người đàn ông có thân hình cao lớn đang đứng, lúc bốn mắt của họ chạm nhau, gió đang thổi tung mái tóc dài đen nhánh của anh.
Tại hạ nửa đêm truy lùng tung tích của vỏ kiếm Vô Quy, đi theo kiếm khí tìm đến nơi này, thấy cô nương đang chong đèn đọc sách, liền... Giọng anh trầm xuống một tông: Tiến đến nhìn xem.
Hoa Miên: ...
【Nếu không muốn bị người khác nói xấu thì cách xa cái người kì lạ kia một chút là được .】
【Em ở đoàn làm phim lâu như vậy rồi, có từng bị người nào chú ý đâu, đừng nói đến chuyện bị người khác đặt điều nói xấu.】
【Tướng quân nếu không muốn dính vào lời đồn vô căn cứ, việc cấp bách nhất chính là rời xa căn nguyên của những lời đồn đó.】
Bàn tay đặt bên cửa sổ lặng lẽ nắm chặt.
Đuổi anh ta đi?
Nhưng mà.
Không được...
Phải gọi anh ta lại.
Cục vàng đó ——
Hoa Miên há miệng thở dốc, lời đã đến bên miệng nhưng không cách nào thốt nên lời.
Lúc này Huyền Cực dường như cũng thấy hơi xấu hổ, lại đúng lúc phải đánh vỡ im lặng, anh hơi mất tự nhiên đỡ lấy thanh kiếm nhỏ không biết đào ở đâu ra bên hông: Vậy, tại hạ cáo từ.
Hoa Miên A một tiếng, trơ mắt nhìn anh xoay người rời đi, dưới tình thế cấp bách, đại não dường như chưa kịp phản ứng mà bật thốt một câu: Gượm đã, chủ nhân!
Lại một trân gió lạnh thổi qua, Hoa Miên ghé vào bên cửa sổ, ngây ngốc nhìn người đàn ông vốn dĩ đang định nghiêng người chuẩn bị đi bày ra vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía cô.
Lúc này rốt cuộc cô mới ý thức được mình vừa buột miệng nói cái quỷ gì: .
Cô muốn chết.
/51
|