Tôi, tôi vừa đọc sách, trong sách có câu đó... Hai tay nhỏ của Hoa Miên xoắn lại một chỗ: Chỉ là buột miệng thôi, xin lỗi, ặc, thực sự không có ý gì cả.
... Sau khi nghe Hoa Miên giải thích, Huyền Cực vẫn chưng ra vẻ mặt lạnh như băng: Không sao, cô nương gọi tại hạ có chuyện gì?
Từ nãy đến giờ, anh vẫn dùng tại hạ thay cho ta , bộ dạng trông vừa nghiêm túc vừa xa cách.
Hoa Miên nghĩ nghĩ, chỉ nói ngắn gọn hai chữ Từ từ rồi đóng cửa sổ lại — Huyền Cực cũng không rời đi, chỉ thoáng nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ trong xe ngựa , không lâu sau cửa xe được mở ra, từ cửa xe thò ra hai bàn chân ngắn ngắn nhỏ nhỏ, sau đó vững vàng đặt trên đất.
Dưới ánh trăng, Hoa Miên chầm chậm chạy đến trước mặt anh, sau đó phanh gấp lại, rồi thò tay vào túi tiền móc cục vàng lúc sáng anh đưa cho cô ra, sau đó giơ lên cao, đưa đến dưới mũi anh.
Huyền Cực: ?
Hoa Miên: Cái cái này quá quý giá! Tiền, tiền phòng chỉ có bốn trăm đồng thôi! Cục vàng này mà đem đến cửa hàng trang sức bán thì không biết bằng mấy lần bốn trăm đồng kia nữa, nếu tôi biết cái này là đồ thật... Lúc ấy tôi sẽ không nhận đâu.
Huyền Cực cũng không hiểu bốn trăm đồng là thứ gì, có điều nghe Hoa Miên nói, anh cũng đoán được đó là tiền tệ được lưu hành ở hiện thế... Chỉ là, giá trị của thỏi vàng này và bốn trăm đồng kia hơn thua nhau bao nhiêu anh cũng không để ý lắm, vì cô không hề so đo đến hiềm khích giữa hai người mà giúp đỡ anh rất nhiều.
Hơn nữa thứ này trong ngân khố của Vô Lượng điện không những không thiếu, mà còn có rất nhiều.
Huyền Cực rũ mắt, phát hiện người trước mắt đang bày ra tư thế nếu anh không nhận lại đồ thì tôi sẽ đứng như này cả đêm luôn, định hỏi cô không phải là người tập võ vậy mà đứng giơ tay cao cả buổi như vậy có mỏi không, nhưng chỉ trầm mặc một lúc, sau đó nâng tay lấy lại thỏi vàng cô đang cầm trên tay.
Lòng bàn tay trống không, người ta đã lấy lại vàng rồi - động tác của người này nhanh thật, cô thậm chí còn không cảm giác được đầu ngón tay của anh đụng vào mình.
Hoa Miên: ...
Giọng nói của Bạch Di lại một lần nữa vang lên trong đầu, Hoa Miên rũ tay xuống, nghĩ thầm, vậy là hai người bọn họ không còn liên quan gì đến nhau nữa nhỉ?
Bên tai mơ hồ truyền đến âm thanh của mấy người đang đóng phim từ phim trường, lúc này cô mới hốt hoảng nhớ ra mọi người còn đang đóng phim, người đàn ông này sao có thể thoải mái đi lại trong phim trường vậy? Nhân viên an ninh lại ngủ gật hết rồi sao?
Hoa Miên duỗi cổ nhìn về hướng nhân viên an ninh đang đứng cách đó không xa, những người đó còn đang cười nói, hiển nhiên không phát hiện ra có người lạ đột nhập vào phim trường, Hoa Miên thu ánh mắt về... Mũi chân có vẻ không được tự nhiên mà đá đá mặt đất, làm tung một nắm đất lên: Cô không thích nói chuyện, Huyền Cực cũng là một người trầm mặc kiệm lời, hai người đứng chung một chỗ, cô ngược lại biến thành người nói nhiều.
.Cô mà cũng có thể nói nhiều, đúng là quỷ dị?
Quan trọng hơn là, nếu cứ tiếp tục trầm mặc như vậy, cô phải làm sao mới có thể -
Hoa Miên ậm ừ một lúc, miễn cưỡng tìm được một đề tài để mở miệng: Nửa đêm không ngủ, anh nói anh đang đi tìm vỏ kiếm?
Huyền Cực: Phải.
Hoa Miên: ...Món đồ đó quan trọng với anh vậy sao?
Huyền Cực: Phải.
Hoa Miên thở dài.
Không biết vì sao cô lại nhớ đến màn gặp gỡ của mình với Huyền Cực tối hôm đó, người đàn ông cầm kiếm đứng dưới ánh trăng, mày mặt lạnh lùng, nằng nặc đòi cô vỏ kiếm như thể chắc chắn vỏ kiếm ở trên người cô... Nghĩ vậy, Hoa Miên thật cẩn thận liếc mắt nhìn Huyền Cực một cái: Phỏng chừng hiện tại anh ta vẫn nghĩ như vậy, bằng không nửa đếm đi tìm vỏ kiếm cũng không tìm đến chỗ cô.
Hoa Miên vươn tay, nắm lấy tay áo anh.
Huyền Cực cúi đầu nhìn móng vuốt nhỏ trên tay áo mình, kiên nhẫn nói: Làm sao vậy?
Hoa Miên trở lại xe đạo cụ, bật đèn xe, sau đó ngồi trên xe đạo cụ: Tôi giúp anh.
Huyền Cực: ?
Người đàn ông đến gần xe ngựa ngồi cạnh cô gái trẻ, thấy cô móc khối sắt tối hôm đó dùng để gọi nha môn ra, tức khắc hơi nhăn mi: Tại hạ chỉ tiện đường đi qua nơi này, không có ý muốn quấy rầy cô nương, cô nương nếu có lòng nghi ngờ tại hạ sẽ rời đi ngay lập tức, không cần phải gọi nha môn đâu...
Lời còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng cười khẽ, anh hơi sửng sốt ngẩng đầu, liền thấy người đang ngồi trên băng ghế lộ nửa khuôn mặt ra ngoài lớp khăn choàng, đôi mắt hơi cong cong thành hình trăng non, trong mắt chứa đầy ý cười.
Tôi không báo cảnh sát đến bắt anh đâu. Hoa Miên thanh thanh giọng nói, nín cười: Tôi giúp anh tìm vỏ kiếm.
Dứt lời, cô mở điện thoại lên, vào app taobao tìm kiếm.
Trên thế giới này làm gì tồn tại đồ vật gì mà taobao không có chứ.
Cô nhấn vào thanh tìm kiếm, nhanh nhẹn gõ hai chữ vỏ kiếm vào, sau đó ngón tay tạm dừng -
(vỏ kiếm võ thuật vỏ kiếm gỗ lim vỏ kiếm biển diễn múa kiếm vỏ kiếm võ thuật luận đài)
(Thanh Đồng võ thuật thái cực kiếm kiếm inox kiếm thái cực kiếm kiếm dài bảo kiếm)
(Liên Minh kiếm tật phong kiếm mô hình vỏ kiếm vỏ kiếm vũ khí trang sức hình vỏ kiếm)
*Xin đừng hỏi editor đoạn này sao mà lằng nhằng thế, nguyên gốc nó là như vậy đó ahuhu T.T
...
Nhiều quá.
Ngón tay Hoa Miên gõ gõ trên điện thoại: Vỏ kiếm dạng gì? Bằng gỗ? Kim loại? Nhựa... Phỏng chừng không phải bằng nhựa.
Huyền Cực: Vỏ kiếm Vô Cực kiếm chế tạo từ kim loại dưới đáy hồ Tuyết Lang hồ, vẫn giữ nguyên màu gốc của khối kim loại đó, sau đó lấy vàng ròng khắc hình chim bay trăm hoa...
Huyền Cực không biết cô định làm gì, đưa mắt nhìn khối sắt trong tay cô: Chẳng lẽ thứ này không chỉ triệu hồi được nha môn, mà còn có thể cảm ứng được linh khí của đất trời, tìm vật từ khoảng cách xa?
Anh tò mò đưa mắt lại nhìn một cái, tuy rằng không hiểu trên đó viết gì, nhưng nhìn hình cũng hiểu, đưa mắt một cái đã có thể nhìn thấy Long Tuyền kiếm , hơi kinh ngạc: Cô nương nắm giữ quyền quản lý bảo khố của Hiện Thế sao?
Cô nương này quả nhiên không phải người bình thường!
Hoa Miên vẻ mặt ngây ngốc, cô ngẩng đầu nhìn Huyền Cực: Bảo khố của Hiện Thế?
Huyền Cực chỉ chỉ, Hoa Miên nhìn theo, Huyền Cực thấy dòng chữ Đã bán 529 cái lại càng khiếp sợ: Long Tuyền kiếm ở Chư Hạ đại lục là kỳ trân bảo kiếm, nghe đồn từ sau khi chủ nhân nó xuống cửu tuyền thì không còn ai nhìn thấy nữa, thế nhân hiện giờ cũng chỉ có thể tìm kiếm thông tin về thanh bảo kiếm này thông qua tranh vẽ - vậy mà thợ đúc kiếm ở Hiện Thế có thể chế tạo hàng loạt, thực sự khiến người ta khiếp sợ!
Hoa Miên: ...
Anh mới là người khiến người khác khiếp sợ đó.
Hoa Miên cúi đầu, né tránh ánh mắt của anh, cùi đầu chọc chọc tay vào màn hình, tiếp tục tìm vỏ kiếm mạ vàng , kết quả tìm kiếm lại là con số 0, đổi thành vỏ kiếm đen , kiểu dáng duy nhất tìm được lại là thanh kiếm của nhân vật chính trong Đạo mộ bút kí Nhìn kĩ một chút, đừng nói là chim bay trăm hoa , ngay cả tí đồ trang trí cũng không có.
Hoa Miên kiên nhẫn xem qua danh sách bảo bối từ đầu đến cuối, kéo đến trang cuối cùng cũng không tìm được vỏ kiếm mà Huyền Cực nhắc đến -
Xem ra đồ mà anh ta đánh mất thật đúng không phải món đồ tầm thường, hẳn phải do một đạo cụ sư có tiếng chế tạo... Đáng tiếc không có bản vẽ. nếu không nói không chừng cô có thể dựa theo bản vẽ mà làm lại một cái, hoàn thành tâm nguyện của anh ta.
Mà hiện giờ, bất luận có làm cách nào cũng không được.
Hoa Miên thở dài, buông di động, ngẩng đầu nhìn Huyền Cực: Tìm không thấy, vỏ kiếm như anh miêu tả không có, taobao không bán.
Thì ta bảo khố ở Hiện Thế gọi là Taobao.
Huyền Cực hỏi: Ý cô nương là vỏ kiếm Vô Quy kiếm không có trong bảo khố của Hiện Thế, khả năng đã rơi vào tay người khác?
Hoa Miên không để ý lời anh nói có ý gì, nghe được nửa câu sau đó thì nhanh chóng khoát khoát tay: Thực sự không phải ở trên người tôi đâu.
Huyền Cực rũ mắt xuống.
Một trận gió lạnh thổi qua, hai người đều trầm mặc.
Huyền Cực: Làm phiền cô nương.
Hoa Miên nhức đầu: Ừ, theo lý cũng phải giúp một tay chứ.
Nói xong lại gục đầu xuống, im lặng nhăn nhăn mi.
Sau đó trầm mặc.
Huyền Cực suy nghĩ một lúc lại muốn nói, hiếm khi anh chủ động mở miệng: Cô nương đêm nay có lời muốn nói lại thôi, có phải muốn nói chuyện gì với tại hạ không?
Hoa Miên sờ sờ mặt mình, nghĩ thầm có rõ ràng như vậy không? Thế nhưng nếu anh đã chủ động hỏi, Hoa Miên đành ấp úng cười, nín cả đêm rồi cũng trúc trắc nói ra —— Bạch Di bọn họ nói cũng đúng, đã là người trầm mặc thì cứ trầm mặc như vậy cả đời đi, người trong suốt cũng không nên làm ra hành động gì đó thu hút sự chú ý, từ trước đến nay cô vốn là người như vậy, không ai chú ý đến sự tồn tại của cô, cũng chẳng có ai ác ý đặt điều nói xấu cô cả.
... Cô cũng từng nghĩ đến chuyện thoát khỏi thói quen trầm mặc như vậy suốt 10 năm nay, hai mươi mấy tuổi đầu, chẳng lẽ cứ im lặng như vậy mà sống cả đời.
Chỉ là ——
Suy nghĩ kỹ một chút, như vậy hình như cũng không có gì là xấu.
Cô vẫn luôn là một người hết sức bình thường.
Đứng giữa đám người cũng không ai tìm thấy.
...Đại khái, chính là như vậy.
Giọng nói cô đứt quãng, Hoa Miên siết chạy điện thoại trong tay, không biết vì sao cô lại có cảm giác chống cự, rất ghét phải nói lời tiếp theo, nhưng vẫn đành buộc mình nói ra ——
... Rất xin lỗi, chung quy vẫn chưa thể giúp gì cho anh, nếu có thể, sau này không cần gặp lại.
Hoa Miên nói xong lại gục đầu xuống, vì vậy cô không biết biểu hiện của người đàn ông đang đứng trước mặt mình ra sao —— cô chỉ có thể nhìn tháy bàn chân anh đang đặt trên đất, đôi giày tinh xảo vẫn không nhiễm một hạt bụi nào, anh không động đậy, cũng không nói gì.
Thẳng đến khi Hoa Miên hầu như cho rằng anh không hiểu mình đang nói gì, lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm tĩnh của đàn ông: Xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương, trước ở nha môn chỉ nghe qua âm đọc. Còn chưa biết chữ cụ thể.
Hoa Miên, Hoa trong phồn hoa , Miên trong thụy miên (giấc ngủ).
'Nguyệt dạ hoa hạ, dữ hoa đồng miên' —— thật là một cái tên an tĩnh.
...
Hoa Miên cô nương, gần đây nhận được chiếu cô của cô nương, Huyền Cực xin phép từ biệt.
Hoa Miên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cặp mắt đen thâm thúy —— trước giờ vẫn vậy, từ lúc xuất hiện đến giờ, anh đều mang dáng vẻ không chút gợn sóng hay sợ hãi.
... Thật ra cô cũng muốn biết rốt cuộc anh còn biểu tình gì khác hay không.
... Tuy rằng sau này cũng không còn cơ hội nào cả.
... Ặc, thực ra cũng không phải luyến tiếc gì, dù sao cũng mới gặp nhau có ba ngày thôi.
... Bất quá đã nhiều năm như vậy, ở gần anh lại khiến cô có thể thả lỏng, là người khác phái đầu tiên mà cô có thể dối diện nói ra một câu hoàn chỉnh, loại cảm giác này còn rất đặc biệt: Thật giống như hai người đã quen biết nhau từ lâu.
A.
Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ.
Ừ. Hoa Miên phiền muộn phát ra một tiếng ngắn ngủi, cô giơ tay, khóe môi cố nặn ra một nụ cười thoải mái rồi phất phất tay: Bái bai.
Tác giả có điều muốn nói:
Đừng lo nam chính sẽ còn xuất hiện (nói lời vô ích)
Yên tâm yên tâm, nữ chính sau này sẽ trở nên vô cùng dũng cảm (*ノ▽ノ) dù sao còn có cố sự mà.
... Sau khi nghe Hoa Miên giải thích, Huyền Cực vẫn chưng ra vẻ mặt lạnh như băng: Không sao, cô nương gọi tại hạ có chuyện gì?
Từ nãy đến giờ, anh vẫn dùng tại hạ thay cho ta , bộ dạng trông vừa nghiêm túc vừa xa cách.
Hoa Miên nghĩ nghĩ, chỉ nói ngắn gọn hai chữ Từ từ rồi đóng cửa sổ lại — Huyền Cực cũng không rời đi, chỉ thoáng nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ trong xe ngựa , không lâu sau cửa xe được mở ra, từ cửa xe thò ra hai bàn chân ngắn ngắn nhỏ nhỏ, sau đó vững vàng đặt trên đất.
Dưới ánh trăng, Hoa Miên chầm chậm chạy đến trước mặt anh, sau đó phanh gấp lại, rồi thò tay vào túi tiền móc cục vàng lúc sáng anh đưa cho cô ra, sau đó giơ lên cao, đưa đến dưới mũi anh.
Huyền Cực: ?
Hoa Miên: Cái cái này quá quý giá! Tiền, tiền phòng chỉ có bốn trăm đồng thôi! Cục vàng này mà đem đến cửa hàng trang sức bán thì không biết bằng mấy lần bốn trăm đồng kia nữa, nếu tôi biết cái này là đồ thật... Lúc ấy tôi sẽ không nhận đâu.
Huyền Cực cũng không hiểu bốn trăm đồng là thứ gì, có điều nghe Hoa Miên nói, anh cũng đoán được đó là tiền tệ được lưu hành ở hiện thế... Chỉ là, giá trị của thỏi vàng này và bốn trăm đồng kia hơn thua nhau bao nhiêu anh cũng không để ý lắm, vì cô không hề so đo đến hiềm khích giữa hai người mà giúp đỡ anh rất nhiều.
Hơn nữa thứ này trong ngân khố của Vô Lượng điện không những không thiếu, mà còn có rất nhiều.
Huyền Cực rũ mắt, phát hiện người trước mắt đang bày ra tư thế nếu anh không nhận lại đồ thì tôi sẽ đứng như này cả đêm luôn, định hỏi cô không phải là người tập võ vậy mà đứng giơ tay cao cả buổi như vậy có mỏi không, nhưng chỉ trầm mặc một lúc, sau đó nâng tay lấy lại thỏi vàng cô đang cầm trên tay.
Lòng bàn tay trống không, người ta đã lấy lại vàng rồi - động tác của người này nhanh thật, cô thậm chí còn không cảm giác được đầu ngón tay của anh đụng vào mình.
Hoa Miên: ...
Giọng nói của Bạch Di lại một lần nữa vang lên trong đầu, Hoa Miên rũ tay xuống, nghĩ thầm, vậy là hai người bọn họ không còn liên quan gì đến nhau nữa nhỉ?
Bên tai mơ hồ truyền đến âm thanh của mấy người đang đóng phim từ phim trường, lúc này cô mới hốt hoảng nhớ ra mọi người còn đang đóng phim, người đàn ông này sao có thể thoải mái đi lại trong phim trường vậy? Nhân viên an ninh lại ngủ gật hết rồi sao?
Hoa Miên duỗi cổ nhìn về hướng nhân viên an ninh đang đứng cách đó không xa, những người đó còn đang cười nói, hiển nhiên không phát hiện ra có người lạ đột nhập vào phim trường, Hoa Miên thu ánh mắt về... Mũi chân có vẻ không được tự nhiên mà đá đá mặt đất, làm tung một nắm đất lên: Cô không thích nói chuyện, Huyền Cực cũng là một người trầm mặc kiệm lời, hai người đứng chung một chỗ, cô ngược lại biến thành người nói nhiều.
.Cô mà cũng có thể nói nhiều, đúng là quỷ dị?
Quan trọng hơn là, nếu cứ tiếp tục trầm mặc như vậy, cô phải làm sao mới có thể -
Hoa Miên ậm ừ một lúc, miễn cưỡng tìm được một đề tài để mở miệng: Nửa đêm không ngủ, anh nói anh đang đi tìm vỏ kiếm?
Huyền Cực: Phải.
Hoa Miên: ...Món đồ đó quan trọng với anh vậy sao?
Huyền Cực: Phải.
Hoa Miên thở dài.
Không biết vì sao cô lại nhớ đến màn gặp gỡ của mình với Huyền Cực tối hôm đó, người đàn ông cầm kiếm đứng dưới ánh trăng, mày mặt lạnh lùng, nằng nặc đòi cô vỏ kiếm như thể chắc chắn vỏ kiếm ở trên người cô... Nghĩ vậy, Hoa Miên thật cẩn thận liếc mắt nhìn Huyền Cực một cái: Phỏng chừng hiện tại anh ta vẫn nghĩ như vậy, bằng không nửa đếm đi tìm vỏ kiếm cũng không tìm đến chỗ cô.
Hoa Miên vươn tay, nắm lấy tay áo anh.
Huyền Cực cúi đầu nhìn móng vuốt nhỏ trên tay áo mình, kiên nhẫn nói: Làm sao vậy?
Hoa Miên trở lại xe đạo cụ, bật đèn xe, sau đó ngồi trên xe đạo cụ: Tôi giúp anh.
Huyền Cực: ?
Người đàn ông đến gần xe ngựa ngồi cạnh cô gái trẻ, thấy cô móc khối sắt tối hôm đó dùng để gọi nha môn ra, tức khắc hơi nhăn mi: Tại hạ chỉ tiện đường đi qua nơi này, không có ý muốn quấy rầy cô nương, cô nương nếu có lòng nghi ngờ tại hạ sẽ rời đi ngay lập tức, không cần phải gọi nha môn đâu...
Lời còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng cười khẽ, anh hơi sửng sốt ngẩng đầu, liền thấy người đang ngồi trên băng ghế lộ nửa khuôn mặt ra ngoài lớp khăn choàng, đôi mắt hơi cong cong thành hình trăng non, trong mắt chứa đầy ý cười.
Tôi không báo cảnh sát đến bắt anh đâu. Hoa Miên thanh thanh giọng nói, nín cười: Tôi giúp anh tìm vỏ kiếm.
Dứt lời, cô mở điện thoại lên, vào app taobao tìm kiếm.
Trên thế giới này làm gì tồn tại đồ vật gì mà taobao không có chứ.
Cô nhấn vào thanh tìm kiếm, nhanh nhẹn gõ hai chữ vỏ kiếm vào, sau đó ngón tay tạm dừng -
(vỏ kiếm võ thuật vỏ kiếm gỗ lim vỏ kiếm biển diễn múa kiếm vỏ kiếm võ thuật luận đài)
(Thanh Đồng võ thuật thái cực kiếm kiếm inox kiếm thái cực kiếm kiếm dài bảo kiếm)
(Liên Minh kiếm tật phong kiếm mô hình vỏ kiếm vỏ kiếm vũ khí trang sức hình vỏ kiếm)
*Xin đừng hỏi editor đoạn này sao mà lằng nhằng thế, nguyên gốc nó là như vậy đó ahuhu T.T
...
Nhiều quá.
Ngón tay Hoa Miên gõ gõ trên điện thoại: Vỏ kiếm dạng gì? Bằng gỗ? Kim loại? Nhựa... Phỏng chừng không phải bằng nhựa.
Huyền Cực: Vỏ kiếm Vô Cực kiếm chế tạo từ kim loại dưới đáy hồ Tuyết Lang hồ, vẫn giữ nguyên màu gốc của khối kim loại đó, sau đó lấy vàng ròng khắc hình chim bay trăm hoa...
Huyền Cực không biết cô định làm gì, đưa mắt nhìn khối sắt trong tay cô: Chẳng lẽ thứ này không chỉ triệu hồi được nha môn, mà còn có thể cảm ứng được linh khí của đất trời, tìm vật từ khoảng cách xa?
Anh tò mò đưa mắt lại nhìn một cái, tuy rằng không hiểu trên đó viết gì, nhưng nhìn hình cũng hiểu, đưa mắt một cái đã có thể nhìn thấy Long Tuyền kiếm , hơi kinh ngạc: Cô nương nắm giữ quyền quản lý bảo khố của Hiện Thế sao?
Cô nương này quả nhiên không phải người bình thường!
Hoa Miên vẻ mặt ngây ngốc, cô ngẩng đầu nhìn Huyền Cực: Bảo khố của Hiện Thế?
Huyền Cực chỉ chỉ, Hoa Miên nhìn theo, Huyền Cực thấy dòng chữ Đã bán 529 cái lại càng khiếp sợ: Long Tuyền kiếm ở Chư Hạ đại lục là kỳ trân bảo kiếm, nghe đồn từ sau khi chủ nhân nó xuống cửu tuyền thì không còn ai nhìn thấy nữa, thế nhân hiện giờ cũng chỉ có thể tìm kiếm thông tin về thanh bảo kiếm này thông qua tranh vẽ - vậy mà thợ đúc kiếm ở Hiện Thế có thể chế tạo hàng loạt, thực sự khiến người ta khiếp sợ!
Hoa Miên: ...
Anh mới là người khiến người khác khiếp sợ đó.
Hoa Miên cúi đầu, né tránh ánh mắt của anh, cùi đầu chọc chọc tay vào màn hình, tiếp tục tìm vỏ kiếm mạ vàng , kết quả tìm kiếm lại là con số 0, đổi thành vỏ kiếm đen , kiểu dáng duy nhất tìm được lại là thanh kiếm của nhân vật chính trong Đạo mộ bút kí Nhìn kĩ một chút, đừng nói là chim bay trăm hoa , ngay cả tí đồ trang trí cũng không có.
Hoa Miên kiên nhẫn xem qua danh sách bảo bối từ đầu đến cuối, kéo đến trang cuối cùng cũng không tìm được vỏ kiếm mà Huyền Cực nhắc đến -
Xem ra đồ mà anh ta đánh mất thật đúng không phải món đồ tầm thường, hẳn phải do một đạo cụ sư có tiếng chế tạo... Đáng tiếc không có bản vẽ. nếu không nói không chừng cô có thể dựa theo bản vẽ mà làm lại một cái, hoàn thành tâm nguyện của anh ta.
Mà hiện giờ, bất luận có làm cách nào cũng không được.
Hoa Miên thở dài, buông di động, ngẩng đầu nhìn Huyền Cực: Tìm không thấy, vỏ kiếm như anh miêu tả không có, taobao không bán.
Thì ta bảo khố ở Hiện Thế gọi là Taobao.
Huyền Cực hỏi: Ý cô nương là vỏ kiếm Vô Quy kiếm không có trong bảo khố của Hiện Thế, khả năng đã rơi vào tay người khác?
Hoa Miên không để ý lời anh nói có ý gì, nghe được nửa câu sau đó thì nhanh chóng khoát khoát tay: Thực sự không phải ở trên người tôi đâu.
Huyền Cực rũ mắt xuống.
Một trận gió lạnh thổi qua, hai người đều trầm mặc.
Huyền Cực: Làm phiền cô nương.
Hoa Miên nhức đầu: Ừ, theo lý cũng phải giúp một tay chứ.
Nói xong lại gục đầu xuống, im lặng nhăn nhăn mi.
Sau đó trầm mặc.
Huyền Cực suy nghĩ một lúc lại muốn nói, hiếm khi anh chủ động mở miệng: Cô nương đêm nay có lời muốn nói lại thôi, có phải muốn nói chuyện gì với tại hạ không?
Hoa Miên sờ sờ mặt mình, nghĩ thầm có rõ ràng như vậy không? Thế nhưng nếu anh đã chủ động hỏi, Hoa Miên đành ấp úng cười, nín cả đêm rồi cũng trúc trắc nói ra —— Bạch Di bọn họ nói cũng đúng, đã là người trầm mặc thì cứ trầm mặc như vậy cả đời đi, người trong suốt cũng không nên làm ra hành động gì đó thu hút sự chú ý, từ trước đến nay cô vốn là người như vậy, không ai chú ý đến sự tồn tại của cô, cũng chẳng có ai ác ý đặt điều nói xấu cô cả.
... Cô cũng từng nghĩ đến chuyện thoát khỏi thói quen trầm mặc như vậy suốt 10 năm nay, hai mươi mấy tuổi đầu, chẳng lẽ cứ im lặng như vậy mà sống cả đời.
Chỉ là ——
Suy nghĩ kỹ một chút, như vậy hình như cũng không có gì là xấu.
Cô vẫn luôn là một người hết sức bình thường.
Đứng giữa đám người cũng không ai tìm thấy.
...Đại khái, chính là như vậy.
Giọng nói cô đứt quãng, Hoa Miên siết chạy điện thoại trong tay, không biết vì sao cô lại có cảm giác chống cự, rất ghét phải nói lời tiếp theo, nhưng vẫn đành buộc mình nói ra ——
... Rất xin lỗi, chung quy vẫn chưa thể giúp gì cho anh, nếu có thể, sau này không cần gặp lại.
Hoa Miên nói xong lại gục đầu xuống, vì vậy cô không biết biểu hiện của người đàn ông đang đứng trước mặt mình ra sao —— cô chỉ có thể nhìn tháy bàn chân anh đang đặt trên đất, đôi giày tinh xảo vẫn không nhiễm một hạt bụi nào, anh không động đậy, cũng không nói gì.
Thẳng đến khi Hoa Miên hầu như cho rằng anh không hiểu mình đang nói gì, lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm tĩnh của đàn ông: Xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương, trước ở nha môn chỉ nghe qua âm đọc. Còn chưa biết chữ cụ thể.
Hoa Miên, Hoa trong phồn hoa , Miên trong thụy miên (giấc ngủ).
'Nguyệt dạ hoa hạ, dữ hoa đồng miên' —— thật là một cái tên an tĩnh.
...
Hoa Miên cô nương, gần đây nhận được chiếu cô của cô nương, Huyền Cực xin phép từ biệt.
Hoa Miên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cặp mắt đen thâm thúy —— trước giờ vẫn vậy, từ lúc xuất hiện đến giờ, anh đều mang dáng vẻ không chút gợn sóng hay sợ hãi.
... Thật ra cô cũng muốn biết rốt cuộc anh còn biểu tình gì khác hay không.
... Tuy rằng sau này cũng không còn cơ hội nào cả.
... Ặc, thực ra cũng không phải luyến tiếc gì, dù sao cũng mới gặp nhau có ba ngày thôi.
... Bất quá đã nhiều năm như vậy, ở gần anh lại khiến cô có thể thả lỏng, là người khác phái đầu tiên mà cô có thể dối diện nói ra một câu hoàn chỉnh, loại cảm giác này còn rất đặc biệt: Thật giống như hai người đã quen biết nhau từ lâu.
A.
Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ.
Ừ. Hoa Miên phiền muộn phát ra một tiếng ngắn ngủi, cô giơ tay, khóe môi cố nặn ra một nụ cười thoải mái rồi phất phất tay: Bái bai.
Tác giả có điều muốn nói:
Đừng lo nam chính sẽ còn xuất hiện (nói lời vô ích)
Yên tâm yên tâm, nữ chính sau này sẽ trở nên vô cùng dũng cảm (*ノ▽ノ) dù sao còn có cố sự mà.
/51
|