Lầu hai mươi tám, người bình thường mà nhảy xuống, chắc chắn chết không nghi ngờ.
Hoa Miên đứng trên sân thượng, chung quanh vì hỗn loạn khi nãy mà trở nên hỗn độn, đại não cô trống rỗng, ánh mắt đăm đăm nhìn về hướng Huyền Cực và Vương Ca vừa mới nhảy xuống.
Thật lâu sau, bên tai dường như lại vang lên tiếng cá voi kêu to trong mơ —
【Ban đêm nếu ngồi trên nóc nhà Vô Lượng điện, ngẩng đầu lên sẽ có thể nhìn thấy cá voi đảo Phù Đồ xuyên qua dãy ngân hà, chậm rãi dạo chơi.】
【Đáng tiếc nóc nhà Vô Lượng điện không phải là nơi ai muốn cũng có thể lên được.】
【.Có cơ hội, đưa cô đi.】
Một trận gió lạnh cuốn lấy lớp tuyết trên sân, thiếu nữ dường như vừa bừng tỉnh từ trong mộng, đồng tử cô hơi ngưng lại, hai ngón tay rũ bên người như phản xạ có điều kiện mà run rẩy...
''Huyền, Huyền Cực?
Giọng nói cô cực nhẹ, như đang dò thử, gọi lên cái tên trước giờ cô chưa từng gọi;
Chân cô khẽ động, bước trên nền tuyết đọng vang lên một tiếng soạt nhỏ;
Đôi mắt đờ đẫn dần lấy lại tiêu điểm, tâm cô bắt đầu điên cuồng nhảy lên, cô lảo đảo, lộn nhào về hướng lan can mà hai người đàn ông vừa nhảy xuống, trọng tâm cả người dồn lại hết lên lan can, khiến lớp tuyết động trên đó rớt xuống một mảng lớn —
Cô ghé vào lan can, liều mạng nhón chân lên nhìn xuống, nhưng không thấy gì cả, chỉ nhìn thấy lớp tuyết vì bị cô đụng trúng mà rớt xuống rồi vỡ vụn...
Huyền Cực — Dịch Huyền Cực?!
Hoa Miên liều mạng gọi một cái tên, vì chân tay run lẩy bẩy nên cũng không phát hiện giọng mình có thể lớn đến như vậy, cô còn nghe thấy giọng nói của mình quanh quẩn mãi trong không trung...
Đến khi.
Phía sau.
Truyền đến một giọng nói đầy từ tính —
Hoa Miên cô nương, tòa lâu này rất cao, chi bằng cô đến chỗ này đứng đi, cẩn thận trượt chân.
Hoa Miên: ...
Một khắc đó, thời gian như ngừng lại.
Hoa Miên trừng lớn mắt, cơ thể cứng đờ từ lan can trượt xuống rồi xoay người, giây tiếp theo liền nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của người đàn ông đang đứng phía sau mình —
Tứ chi đầy đủ, ngũ quan khỏe mạnh, trên người không có lấy một vết thương, thanh Vô Quy kiếm đã từng đặt trên cổ cô, giờ này đáng lẽ đang yên vị ở cục cảnh sát, lại đang được giắt sau lưng anh... Trong tay anh còn xách theo Vương Ca của tổ trang phục, Vương Ca đã hôn mê bất tỉnh, nhìn bộ dạng hình như vừa mới nôn một trận, trước ngực còn vương vãi một mảng.
Huyền Cực ném Vương Ca đi như ném rác.
Cô gái đứng ở lan can nhìn thấy anh thì như bị trút hết sức lực, đầu gối mềm nhũn, dựa lưng vào lan can ngã ngồi trên đất — hốc mắt cô hơi đỏ lên, ánh mắt vì quá vui mừng mà hơi dại ra.
Anh, anh không có việc gì. Hoa Miên chậm rãi dịch đầu gối, dùng giọng nói nhỏ như muỗi thì thầm: Lầu cao như vậy mà anh cứ thế nhảy xuống, tôi còn tưởng...
Huyền Cực: Tại hạ là người tập võ, lúc bảy tuổi đã có thể tay không leo lên vách đá trước đồng hoa...
Huyền Cực còn đang định miêu tả độ cao của vách đá, đột nhiên nghe thấy tiếng cười rất nhỏ, anh sửng sốt nhìn lên, lúc này mới phát hiện cô gái nhỏ đang ngồi bệt ở lan can không hiểu sao lại nở nụ cười — một tay cô chống trán, bả vai hơi run rẩy, cũng không biết đang cười người khác hay cười chính mình.
Một lát sau Hoa Miên mới đưa tay lau khóe mắt vương nước mắt chảy ra khi nhìn thấy anh vẫn bình an vô sự, cô chống lan can đứng lên, nhìn anh chậm rãi nói: Vậy ra những gì anh nói đều là sự thật.
Huyền Cực: ?
Anh là người của Chư Hạ đại lực, cánh đồng hoa ở Vô Lượng, còn có cá voi bơi qua đảo Phù Đồ. Hoa Miên chậm rãi đi về phía Huyền Cực, đứng yên trước mặt anh rồi ngẩng đầu đối diện ánh mắt của anh: Những gì anh nói đều là sự thật, anh thật sự đến từ một không gian khác... Vì —
Hoa Miên tạm dừng một lát: Tìm vỏ kiếm Vô Quy mà đến.
Huyền Cực: Đúng vậy.
Huyền Cực nhướng mày, hình như có chút khó hiểu vì sao lúc này cô lại cường điệu những điều mà mình đã nhắc qua.
Anh cũng không biết giờ này trong lòng Hoa Miên đang sóng cao biển trào — không ai có thể trơ mắt nhìn một người nhảy từ tầng hai hai sau đó êm đẹp xuất hiện trước mặt mình mà còn tự thôi miên bản thân đây chính là một giấc mộng, việc chấp nhận có một không gian, một thế giới khác tồn tại song song với trái đất là một chuyện hết sức khó khăn, nhưng điều này không có nghĩa cô có thể lừa mình dối người.
Huyền Cực thật sự không phải người của thế giới này.
Anh đến từ một nơi gọi là Chư Hạ đại lục , biết võ công, nuôi cá voi, địa vị cũng không thấp, là một lãnh tụ.
... Vì đã nhiều ngày tự cho mình là đúng mà xem người khác như kẻ điên, Hoa Miên trịnh trọng cong lưng xin lỗi: Xin lỗi.
? Huyền Cực bày ra vẻ mặt không thể hiểu được: Người phải xin lỗi là tại hạ, trước đó vài ngày đã đáp ứng yêu cầu không quấy rầy của cô nương, bây giờ lại vi phạm lời thề mà xuất hiện... Tuy rằng tình huống lúc nãy là tình huống khẩn cấp, tại hạ nghĩ cô nương cũng đã xác thực yêu cầu cần được trợ giúp —
Đang nói thì thấy người đứng trước mặt mình ngồi xổm xuống, một bàn tay ôm lấy đầu gối, bàn tay khác chọc chọc Vương Ca đang nằm như thi thể trên mặt đất: Anh ta chết rồi sao?
. Dường như không nghe thấy một tràng tự kiểm điểm của Huyền Cực khi nãy.
Huyền Cực ngẩn người, lúc này mới chậm rãi đáp: Mới vừa rồi ta chỉ xách tên có hành vi gây rối này nhảy xuống dưới kia để dọa hắn một chút thôi, ai ngờ hắn lại kém thế, chưa gì đã bị dọa đến ngất xỉu, đã vậy còn sùi bọt mép, tứ chi run rẩy...
Hoa Miên á một tiếng rồi thu tay lại, sau đó đứng lên, lại chỉ chỉ vào thanh kiếm sau lưng Huyền Cực: Cái đó không phải đang bị giam ở cục cảnh sát sao?
Vô Quy kiếm đã nhận được lệnh triệu hồi của chủ nhân, dù cách đó ngàn dặm cũng sẽ có thể quay về Giọng nói của Huyền Cực mang theo chút kiêu ngạo: Bởi vì là thần khí thượng cổ, cho nên vật hoặc người ở thế gian cũng không thể trói buộc được nó.
Hoa Miên: ..
Hoa Miên lại hiện mặt than, à lên một tiếng, trong lòng âm thầm nói: Nhìn nhiều cũng quen, chẳng qua cũng chỉ giống thần chú trong Harry Potter thôi mà, cô tốt xấu gì cũng được xem là người thành phố, đừng có giống mấy đứa nhà quê mới lần đầu gặp yêu quái được không hả?
Hoa Miên chắp tay sau lưng, giày đá đá lớp tuyết: . Vậy, vậy sao hôm nay anh lại xuất hiện, lại còn xuất hiện đúng lúc như vậy, tôi còn chưa kịp cảm ơn anh nữa.
Nhưng ngoài ý muốn là, cái người hỏi gì đáp nấy ấy lại trầm mặc không đáp.
Hoa Miên chỉ thuận miệng hỏi thôi, đang chuẩn bị nghe đáp án đúng lúc đang tìm vỏ kiếm nên đi ngang qua , hoặc là đi theo hơi thở của vỏ kiếm mà đến linh tinh gì đấy, lúc này lại phát hiện anh đang trầm mặc.
Trầm mặc?
Hoa Miên hơi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Cực.
Người đứng đằng sau đang mím môi, hầu kết động động khả nghi, sau đó, anh quay mặt sang hướng khác.
— Chỉ thiếu mỗi đem hai chữ chột dạ viết lên trên đó.
Hoa Miên: ...
Hoa Miên cứng họng, chỉ vào chóp mũi: Chẳng lẽ anh vẫn luôn đi theo tôi sao
Tại hạ cũng —
'Tôi'. Hoa Miên nghiêm túc sửa lại.
Tôi... cũng không có nơi nào để đi. Huyền Cực nhàn nhạt nói: Chỗ khách điếm đến hạn trả phòng, trên người tôi lại không có tiền tệ lưu thông ở hiện thế, đành phải lần theo hơi thở của vỏ kiếm Vô Quy, túc trực bên cạnh, chỉ mong sớm tìm được manh mối của vỏ kiếm —
Hoa Miên lên giọng: Túc trực bên cạnh?!
Huyền Cực vội vàng đáp: Lúc cô nương vào nhà xí, tắm gội, thay quần áo tôi đều tránh mặt cả.
Hoa Miên: ...
Lúc này Huyền Cực thầm nghĩ bảy tám ngày trước hai người còn ước định sau này không cần gặp lại , không khỏi hối hận mình nói chuyện này ra làm gì, đang định giải thích kèm lời xin lỗi chân thành, lúc này, anh cảm giác ống tay áo của mình bị người ta lôi kéo... Huyền Cực sửng sốt, hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn bàn tay trắng noãn đang kéo nhẹ ống tay áo của mình.
Những lời ngày đó, ừm, anh quên đi. Hoa Miên cúi đầu tránh ánh mắt của anh, dùng giọng nói bé như muỗi kêu: Bây giờ anh là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi còn thiếu anh một ân tình —
Sau đó cô buông ống tay áo của Huyền Cực ra.
Anh đến thế giới này lâu như vậy rồi mà sao vẫn ngốc thế, cứ tiếp tục thế này đừng nói đi tìm vỏ kiếm, có thể tồn tại hay không cũng trở thành vấn đề. Hoa Miên chậm rãi nói: Chuyện vỏ kiếm tôi không giúp được gì, nhưng tôi có thể giúp anh sống sót ở thế giới này...
Huyền Cực: ...
Huyền Cực cảm thấy hình như mình nghe cũng hiểu được chút chút.
Huyền Cực: Ý cô nương là, từ nay về sau không cần tránh mặt nữa?
Người đứng trước mặt anh đầu sắp cúi sát vào ngực rồi, cô cúi đầu, đỏ mặt gật gật đầu.
Huyền Cực nhẹ nhàng thở ra, bình thản nói: Như vậy rất tốt.
Không hiểu vì sao, anh vừa dứt lời thì phát hiện mặt của người đối diện càng đỏ hơn.
Như tôm luộc.
Cô ngẩng đầu nhìn anh rồi há miệng thở, bộ dạng trông ngốc vô cùng: Anh không tức giận chuyện khi đó tôi đuổi anh đi sao?
Huyền Cực: Không tức giận.
Hoa Miên cũng cười —
Nhìn gương mặt tươi cười trước mắt, Huyền Cực ngẩn người: Chóp mũi cô vì lạnh mà hơi hồng hồng, khóe môi giương lên một độ cao vừa cẩn thận vừa vui sướng, đáy mắt phản chiếu ánh sáng của tuyết, dường như lấp lánh.
Xem ra trước kia anh nói đúng.
Cô ấy cười rộ lên, quả nhiên rất đẹp.
Nếu ở Vô Lượng điện, sợ là sẽ khiến mấy tên nhí nhố ở đó nháo nhào đòi cưới về nhà rồi giấu mất.
Nhìn cái gì? Hoa Miên hỏi: Trên mặt tôi dính gì sao?
Không có.
Hai người thống nhất làm lơ Vương Ca đang nằm trên nền tuyết, chút nữa khác có người của tổ trang phục lên lấy áo giáp phát hiện ra hắn... Hoa Miên ngay cả liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không muốn, cô giật nhẹ ống tay áo của Huyền Cực, nhỏ giọng nói Đi thôi , sau đó cùng anh sóng vai rời đi.
Trong cầu thang truyền đến tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ —
Đi đâu?
Chút nữa đưa anh đến tiệm vàng cầm đồ, a, hắt xì! Đúng rồi, trời lạnh như vậy, cứ đưa anh đi ăn sáng cái đã... Tôi biết tầng nào của khách sạn có nhà hàng ngon, ừm, chính là cái bánh có lớp vỏ trắng mỏng mỏng bọc ngoài nhân thịt hay đậu, là đồ ăn được...
Hoa Miên cô nương cớ gì cho rằng Chư Hạ đại lục không có bánh bao?
...
Hoa Miên cô nương vì sao không nói chuyện?
Bởi vì xấu hổ.
...
Một cơn gió thổi vào cửa sân thượng, phát ra tiếng vang nhỏ.
Cửa bị khép lại, cách trở tiếng trò chuyện rầm rì bên trong.
Hoa Miên đứng trên sân thượng, chung quanh vì hỗn loạn khi nãy mà trở nên hỗn độn, đại não cô trống rỗng, ánh mắt đăm đăm nhìn về hướng Huyền Cực và Vương Ca vừa mới nhảy xuống.
Thật lâu sau, bên tai dường như lại vang lên tiếng cá voi kêu to trong mơ —
【Ban đêm nếu ngồi trên nóc nhà Vô Lượng điện, ngẩng đầu lên sẽ có thể nhìn thấy cá voi đảo Phù Đồ xuyên qua dãy ngân hà, chậm rãi dạo chơi.】
【Đáng tiếc nóc nhà Vô Lượng điện không phải là nơi ai muốn cũng có thể lên được.】
【.Có cơ hội, đưa cô đi.】
Một trận gió lạnh cuốn lấy lớp tuyết trên sân, thiếu nữ dường như vừa bừng tỉnh từ trong mộng, đồng tử cô hơi ngưng lại, hai ngón tay rũ bên người như phản xạ có điều kiện mà run rẩy...
''Huyền, Huyền Cực?
Giọng nói cô cực nhẹ, như đang dò thử, gọi lên cái tên trước giờ cô chưa từng gọi;
Chân cô khẽ động, bước trên nền tuyết đọng vang lên một tiếng soạt nhỏ;
Đôi mắt đờ đẫn dần lấy lại tiêu điểm, tâm cô bắt đầu điên cuồng nhảy lên, cô lảo đảo, lộn nhào về hướng lan can mà hai người đàn ông vừa nhảy xuống, trọng tâm cả người dồn lại hết lên lan can, khiến lớp tuyết động trên đó rớt xuống một mảng lớn —
Cô ghé vào lan can, liều mạng nhón chân lên nhìn xuống, nhưng không thấy gì cả, chỉ nhìn thấy lớp tuyết vì bị cô đụng trúng mà rớt xuống rồi vỡ vụn...
Huyền Cực — Dịch Huyền Cực?!
Hoa Miên liều mạng gọi một cái tên, vì chân tay run lẩy bẩy nên cũng không phát hiện giọng mình có thể lớn đến như vậy, cô còn nghe thấy giọng nói của mình quanh quẩn mãi trong không trung...
Đến khi.
Phía sau.
Truyền đến một giọng nói đầy từ tính —
Hoa Miên cô nương, tòa lâu này rất cao, chi bằng cô đến chỗ này đứng đi, cẩn thận trượt chân.
Hoa Miên: ...
Một khắc đó, thời gian như ngừng lại.
Hoa Miên trừng lớn mắt, cơ thể cứng đờ từ lan can trượt xuống rồi xoay người, giây tiếp theo liền nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của người đàn ông đang đứng phía sau mình —
Tứ chi đầy đủ, ngũ quan khỏe mạnh, trên người không có lấy một vết thương, thanh Vô Quy kiếm đã từng đặt trên cổ cô, giờ này đáng lẽ đang yên vị ở cục cảnh sát, lại đang được giắt sau lưng anh... Trong tay anh còn xách theo Vương Ca của tổ trang phục, Vương Ca đã hôn mê bất tỉnh, nhìn bộ dạng hình như vừa mới nôn một trận, trước ngực còn vương vãi một mảng.
Huyền Cực ném Vương Ca đi như ném rác.
Cô gái đứng ở lan can nhìn thấy anh thì như bị trút hết sức lực, đầu gối mềm nhũn, dựa lưng vào lan can ngã ngồi trên đất — hốc mắt cô hơi đỏ lên, ánh mắt vì quá vui mừng mà hơi dại ra.
Anh, anh không có việc gì. Hoa Miên chậm rãi dịch đầu gối, dùng giọng nói nhỏ như muỗi thì thầm: Lầu cao như vậy mà anh cứ thế nhảy xuống, tôi còn tưởng...
Huyền Cực: Tại hạ là người tập võ, lúc bảy tuổi đã có thể tay không leo lên vách đá trước đồng hoa...
Huyền Cực còn đang định miêu tả độ cao của vách đá, đột nhiên nghe thấy tiếng cười rất nhỏ, anh sửng sốt nhìn lên, lúc này mới phát hiện cô gái nhỏ đang ngồi bệt ở lan can không hiểu sao lại nở nụ cười — một tay cô chống trán, bả vai hơi run rẩy, cũng không biết đang cười người khác hay cười chính mình.
Một lát sau Hoa Miên mới đưa tay lau khóe mắt vương nước mắt chảy ra khi nhìn thấy anh vẫn bình an vô sự, cô chống lan can đứng lên, nhìn anh chậm rãi nói: Vậy ra những gì anh nói đều là sự thật.
Huyền Cực: ?
Anh là người của Chư Hạ đại lực, cánh đồng hoa ở Vô Lượng, còn có cá voi bơi qua đảo Phù Đồ. Hoa Miên chậm rãi đi về phía Huyền Cực, đứng yên trước mặt anh rồi ngẩng đầu đối diện ánh mắt của anh: Những gì anh nói đều là sự thật, anh thật sự đến từ một không gian khác... Vì —
Hoa Miên tạm dừng một lát: Tìm vỏ kiếm Vô Quy mà đến.
Huyền Cực: Đúng vậy.
Huyền Cực nhướng mày, hình như có chút khó hiểu vì sao lúc này cô lại cường điệu những điều mà mình đã nhắc qua.
Anh cũng không biết giờ này trong lòng Hoa Miên đang sóng cao biển trào — không ai có thể trơ mắt nhìn một người nhảy từ tầng hai hai sau đó êm đẹp xuất hiện trước mặt mình mà còn tự thôi miên bản thân đây chính là một giấc mộng, việc chấp nhận có một không gian, một thế giới khác tồn tại song song với trái đất là một chuyện hết sức khó khăn, nhưng điều này không có nghĩa cô có thể lừa mình dối người.
Huyền Cực thật sự không phải người của thế giới này.
Anh đến từ một nơi gọi là Chư Hạ đại lục , biết võ công, nuôi cá voi, địa vị cũng không thấp, là một lãnh tụ.
... Vì đã nhiều ngày tự cho mình là đúng mà xem người khác như kẻ điên, Hoa Miên trịnh trọng cong lưng xin lỗi: Xin lỗi.
? Huyền Cực bày ra vẻ mặt không thể hiểu được: Người phải xin lỗi là tại hạ, trước đó vài ngày đã đáp ứng yêu cầu không quấy rầy của cô nương, bây giờ lại vi phạm lời thề mà xuất hiện... Tuy rằng tình huống lúc nãy là tình huống khẩn cấp, tại hạ nghĩ cô nương cũng đã xác thực yêu cầu cần được trợ giúp —
Đang nói thì thấy người đứng trước mặt mình ngồi xổm xuống, một bàn tay ôm lấy đầu gối, bàn tay khác chọc chọc Vương Ca đang nằm như thi thể trên mặt đất: Anh ta chết rồi sao?
. Dường như không nghe thấy một tràng tự kiểm điểm của Huyền Cực khi nãy.
Huyền Cực ngẩn người, lúc này mới chậm rãi đáp: Mới vừa rồi ta chỉ xách tên có hành vi gây rối này nhảy xuống dưới kia để dọa hắn một chút thôi, ai ngờ hắn lại kém thế, chưa gì đã bị dọa đến ngất xỉu, đã vậy còn sùi bọt mép, tứ chi run rẩy...
Hoa Miên á một tiếng rồi thu tay lại, sau đó đứng lên, lại chỉ chỉ vào thanh kiếm sau lưng Huyền Cực: Cái đó không phải đang bị giam ở cục cảnh sát sao?
Vô Quy kiếm đã nhận được lệnh triệu hồi của chủ nhân, dù cách đó ngàn dặm cũng sẽ có thể quay về Giọng nói của Huyền Cực mang theo chút kiêu ngạo: Bởi vì là thần khí thượng cổ, cho nên vật hoặc người ở thế gian cũng không thể trói buộc được nó.
Hoa Miên: ..
Hoa Miên lại hiện mặt than, à lên một tiếng, trong lòng âm thầm nói: Nhìn nhiều cũng quen, chẳng qua cũng chỉ giống thần chú trong Harry Potter thôi mà, cô tốt xấu gì cũng được xem là người thành phố, đừng có giống mấy đứa nhà quê mới lần đầu gặp yêu quái được không hả?
Hoa Miên chắp tay sau lưng, giày đá đá lớp tuyết: . Vậy, vậy sao hôm nay anh lại xuất hiện, lại còn xuất hiện đúng lúc như vậy, tôi còn chưa kịp cảm ơn anh nữa.
Nhưng ngoài ý muốn là, cái người hỏi gì đáp nấy ấy lại trầm mặc không đáp.
Hoa Miên chỉ thuận miệng hỏi thôi, đang chuẩn bị nghe đáp án đúng lúc đang tìm vỏ kiếm nên đi ngang qua , hoặc là đi theo hơi thở của vỏ kiếm mà đến linh tinh gì đấy, lúc này lại phát hiện anh đang trầm mặc.
Trầm mặc?
Hoa Miên hơi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Cực.
Người đứng đằng sau đang mím môi, hầu kết động động khả nghi, sau đó, anh quay mặt sang hướng khác.
— Chỉ thiếu mỗi đem hai chữ chột dạ viết lên trên đó.
Hoa Miên: ...
Hoa Miên cứng họng, chỉ vào chóp mũi: Chẳng lẽ anh vẫn luôn đi theo tôi sao
Tại hạ cũng —
'Tôi'. Hoa Miên nghiêm túc sửa lại.
Tôi... cũng không có nơi nào để đi. Huyền Cực nhàn nhạt nói: Chỗ khách điếm đến hạn trả phòng, trên người tôi lại không có tiền tệ lưu thông ở hiện thế, đành phải lần theo hơi thở của vỏ kiếm Vô Quy, túc trực bên cạnh, chỉ mong sớm tìm được manh mối của vỏ kiếm —
Hoa Miên lên giọng: Túc trực bên cạnh?!
Huyền Cực vội vàng đáp: Lúc cô nương vào nhà xí, tắm gội, thay quần áo tôi đều tránh mặt cả.
Hoa Miên: ...
Lúc này Huyền Cực thầm nghĩ bảy tám ngày trước hai người còn ước định sau này không cần gặp lại , không khỏi hối hận mình nói chuyện này ra làm gì, đang định giải thích kèm lời xin lỗi chân thành, lúc này, anh cảm giác ống tay áo của mình bị người ta lôi kéo... Huyền Cực sửng sốt, hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn bàn tay trắng noãn đang kéo nhẹ ống tay áo của mình.
Những lời ngày đó, ừm, anh quên đi. Hoa Miên cúi đầu tránh ánh mắt của anh, dùng giọng nói bé như muỗi kêu: Bây giờ anh là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi còn thiếu anh một ân tình —
Sau đó cô buông ống tay áo của Huyền Cực ra.
Anh đến thế giới này lâu như vậy rồi mà sao vẫn ngốc thế, cứ tiếp tục thế này đừng nói đi tìm vỏ kiếm, có thể tồn tại hay không cũng trở thành vấn đề. Hoa Miên chậm rãi nói: Chuyện vỏ kiếm tôi không giúp được gì, nhưng tôi có thể giúp anh sống sót ở thế giới này...
Huyền Cực: ...
Huyền Cực cảm thấy hình như mình nghe cũng hiểu được chút chút.
Huyền Cực: Ý cô nương là, từ nay về sau không cần tránh mặt nữa?
Người đứng trước mặt anh đầu sắp cúi sát vào ngực rồi, cô cúi đầu, đỏ mặt gật gật đầu.
Huyền Cực nhẹ nhàng thở ra, bình thản nói: Như vậy rất tốt.
Không hiểu vì sao, anh vừa dứt lời thì phát hiện mặt của người đối diện càng đỏ hơn.
Như tôm luộc.
Cô ngẩng đầu nhìn anh rồi há miệng thở, bộ dạng trông ngốc vô cùng: Anh không tức giận chuyện khi đó tôi đuổi anh đi sao?
Huyền Cực: Không tức giận.
Hoa Miên cũng cười —
Nhìn gương mặt tươi cười trước mắt, Huyền Cực ngẩn người: Chóp mũi cô vì lạnh mà hơi hồng hồng, khóe môi giương lên một độ cao vừa cẩn thận vừa vui sướng, đáy mắt phản chiếu ánh sáng của tuyết, dường như lấp lánh.
Xem ra trước kia anh nói đúng.
Cô ấy cười rộ lên, quả nhiên rất đẹp.
Nếu ở Vô Lượng điện, sợ là sẽ khiến mấy tên nhí nhố ở đó nháo nhào đòi cưới về nhà rồi giấu mất.
Nhìn cái gì? Hoa Miên hỏi: Trên mặt tôi dính gì sao?
Không có.
Hai người thống nhất làm lơ Vương Ca đang nằm trên nền tuyết, chút nữa khác có người của tổ trang phục lên lấy áo giáp phát hiện ra hắn... Hoa Miên ngay cả liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không muốn, cô giật nhẹ ống tay áo của Huyền Cực, nhỏ giọng nói Đi thôi , sau đó cùng anh sóng vai rời đi.
Trong cầu thang truyền đến tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ —
Đi đâu?
Chút nữa đưa anh đến tiệm vàng cầm đồ, a, hắt xì! Đúng rồi, trời lạnh như vậy, cứ đưa anh đi ăn sáng cái đã... Tôi biết tầng nào của khách sạn có nhà hàng ngon, ừm, chính là cái bánh có lớp vỏ trắng mỏng mỏng bọc ngoài nhân thịt hay đậu, là đồ ăn được...
Hoa Miên cô nương cớ gì cho rằng Chư Hạ đại lục không có bánh bao?
...
Hoa Miên cô nương vì sao không nói chuyện?
Bởi vì xấu hổ.
...
Một cơn gió thổi vào cửa sân thượng, phát ra tiếng vang nhỏ.
Cửa bị khép lại, cách trở tiếng trò chuyện rầm rì bên trong.
/51
|