Cuộc Sống Đào Hoa Cùng Kiếm

Chương 17 - Đổi Tiền

/51


Hoa Miên nói không nhiều lắm, Huyền Cực thì không thích nói chuyện, sau đoạn hội thoại ngắn ngủi khi rời khỏi sân thượng thì đều giữ im lặng, có điều tình trạng này dường như đã trở thành thói quen của hai người bọn họ... Không cần phải gồng mình tìm cớ mở miệng, bầu không khí cũng vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.

Tuy nhiên sau khi bước vào nhà ăn, Hoa Miên cầm thực đơn hỏi Huyền Cực muốn ăn cái gì, anh liếc mắt nhìn cô một cái, nhàn nhạt đáp: Bánh bao.

Hoa Miên: ...

Ngón tay cầm thực đơn đột nhiên xiết chặt, thực đơn trong tay cô bị bấu nên phát ra tiếng sạt sạt .

Huyền Cực thấy mặt than của Hoa Miên, khó hiểu hỏi: Đây là vẻ mặt gì vậy?

Hoa Miên: Làm, làm gì mà thấy mặt tôi là nói bánh bao hả! Anh cười nhạo tôi à!

Huyền Cực vẫn giữ bộ dạng nhẹ nhàng thoải mái: Tôi chỉ muốn ăn bánh bao thôi, do cô quá nhạy cảm.

Hoa Miên: Làm sao tôi biết ở Chư Hạ đại lục có bánh bao hay không, cũng chẳng quản xem bánh bao ở đó có được gọi là bánh bao hay không! Anh có biết từ hồi có năm biến thể không hả?! Năm biến thể!

Nói xong, không đợi Huyền Cực trả lời, cô đã chạy mất — Hoa Miên A một tiếng rồi nâng tay lên che mặt, xoay người chạy một mạch như gió lốc đến trước mặt phục vụ chỗ hai lồng hấp bánh bao, yêu cầu đóng gói toàn bộ.

Đến khi bánh bao đều đã được lấy ra khỏi lồng và đóng gói, cô mới xách ba túi bánh bao đến chỗ Huyền Cực, từ trong đó móc ra một cái bánh bao đậu, một cái bánh bao thịt, còn lại đều đưa hết cho anh: Ăn đi, ăn đi, đã một tuần rồi... Trên người anh lại không có tiền, đừng nói là một tuần rồi chưa ăn cơm nhé?

Lúc cầm theo Huyền Hồn Ngọc đến đây có thuận tay mang theo túi lương khô. Huyền Cực nhàn nhạt đáp: Nói chung cũng đủ dùng.

Hoa Miên: Huyền Hồn Ngọc?

Hoa Miên theo bản năng nhìn tay Huyền Cực, quả thật trông thấy một cái nhẫn màu xanh biếc, bên cạnh nhẫn bọc chỉ bạc vô cùng tinh xảo, giống như dây leo quấn quanh viên ngọc xanh, nếu cái nhẫn này đúng là phỉ thúy thì đích thực là đồ của bậc đế vương... Đừng nói là một bữa ăn, sợ còn có thể đủ cho Huyền Cực mua một đống biệt thực ở trung tâm thành phố H rồi ngồi trên bộ bàn ăn hoa lê hoa cúc hưởng thụ cảnh chim cánh cụt bắt cá giữa hồ băng.

Mà lúc Hoa Miên nhìn thấy Huyền Cực nhét túi bánh bao vào trong nhẫn, cô mới phát hiện cách định giá của mình đối với chiếc nhẫn này quả thật vô cùng sai lầm ——

Chỉ có tiểu thuyết huyền huyễn mới xuất hiện nhẫn không gian.

Võng du mới có thể có túi đồ có hai mươi ba ô.

Tất cả đều đội lốt trang sức tinh xảo.

. Là cô nông cạn.

Là hai đống biệt thự mới đúng.

Và chân gấu gầm mật ong làm điểm tâm sau bữa cơm.

Lúc này, có vẻ do ánh mắt của Hoa Miên quá mức nóng bỏng, Huyền Cực hơi dừng tay, quơ quơ trước mặt cô: Muốn?

Hoa Miên lắc đầu như trống bỏi: Nếu giữa đường có đại gia đột nhiên hỏi cô có muốn một chiếc Lamborghini không, cô cũng sẽ bị dọa đến mức lắc đầu theo bản năng giống tôi thôi.

Hơn nữa cái nhẫn quý như vậy, có thể tùy tiện tặng cho người khác sao?

Vô Lượng điện còn nhiều lắm. Huyền Cực vẫn giữ vẻ mặt lạnh như tiền: Hoa Miên cô nương muốn gì thì cứ nói, chung quy bèo nước gặp nhau cũng là cái duyên... Chờ tôi tìm được vỏ kiếm rồi quay lại Chư Hạ đại lục, mấy thứ này có thể sẽ để lại cho cô hết.

Hoa Miên hơi xuất thần: Đều để lại cho tôi?

Hoa Miên nhìn về phía thanh kiếm giắt sau lưng Huyền Cực.

Huyền Cực hơi dừng lại, dường như theo bản năng bảo vệ thanh kiếm, cơ thể anh hơi nghiêng đi, vẫn giữ nguyên cái mặt than mà đáp: Trừ cái này ra.

Hoa Miên: Tôi chỉ cảm thấy nó khá có cảm giác an toàn.

Huyền Cực: Vô Quy kiếm được chế tạo từ huyền thiết dưới đáy hồ, nặng gần trăm cân, cô nhấc không nổi.

Hoa Miên: ... Để tôi thử xem?

Huyền Cực: Không được.

Hoa Miên:

...

Hoa Miên lôi cái bánh bao ra cắn từng miếng nhỏ ừng ực nuốt xuống, người đàn ông đứng bên cạnh cô cũng im lặng ăn sáng — đại khái là do anh xuất thân cao quý, tốc độ ăn cơm nhanh như vậy mà còn giữ được vẻ tao nhã, thật sự khó làm.

Đến lúc Hoa Miên và Huyền Cực sóng vai từ khách sạn bước ra, anh đột nhiên móc túi bánh bao khi nãy vừa bỏ vào nhẫn ra, lấy một cái ra ngửi ngửi rồi quay đầu đưa cho Hoa Miên: Muốn ăn không?

Cô gái chỉ cao đến bả vai đi bên cạnh quay đầu đáp: Tôi no rồi.

Huyền Cực thu tay lại: Nhân đậu ngọt là vị chỉ con gái mới thích.

Hoa Miên: ...

Có ăn còn đòi hỏi.

Hai người cùng bước vào khu phố buôn bán gần trường quay, mới sáng sớm mà khu phố đã rất náo nhiệt, quanh các cửa hàng ăn sáng đầy người ngồi, người nào hai mắt thâm quầng là biết ngay vừa mới quay xong, cúi đầu uống sữa đậu sùm sụp, đợi ăn no rồi thì lập tức quay về khách sạn đánh một giấc.

Hoa Miên dắt Huyền Cực đi ngang qua bọn họ, bước vào một cửa hàng trang sức cũ, cửa hàng vừa mở cửa, ông chủ còn đang đứng ngáp... Hoa Miên thò đầu vào hỏi: Ông, ông chủ? Có mua vàng bạc không?

Mua. Ông chủ đứng sau quầy thu tiền buồn bã nói: Là người trong đoàn làm phim hả? Đừng mong dùng đạo cụ lừa lão, tháng này đã có ba bốn tên ngốc đến lừa đảo rồi — cũng không nghĩ xem ông đây sờ vàng cắn bạc hơn nửa đời người, còn bị các cô các cậu dùng mấy món đạo cụ vớ vẩn ấy lừa sao...

Bộ dạng oán khí cũng cao khiến Hoa Miên hơi khẩn trương, cô hơi luống cuống bảo Huyền Cực đem vàng bạc trong người móc ra, vàng bạc đặt trên quầy phát ra tiếng vang nặng nề... Lúc này ông chủ đứng sau quầy hàng lỗ tai giật giật mới chịu đứng dậy, liếc mắt nhìn hai người một cái —

Một thanh niên trẻ mặc đồ diễn, gương mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng.

Một cô gái nhỏ nhắn mặc áo khoác, quấn khăn quàng cổ, cố lắm mới đứng tới quầy giao dịch, rất khó nhìn thấy gương mặt sau lớp khăn.

Ông chủ: Là vàng của niên đại nào?

Hoa Miên kéo tay áo Huyền Cực, ý bảo anh đừng mở miệng.

Nhưng anh lại hiểu lầm ý của cô, đáp lời ông chủ: Chư Hạ.

Hoa Miên: ...

Ông chủ ước lượng hai cục vàng trong tay, nhìn qua nếu không phải đồ thật thì sẽ đóng cửa thả chó... Có điều, dưới ánh mắt chăm chú của Hoa Miên, ông chủ lại làm như đang xem xét đồ chơi mà dùng tay chà xát hai miếng vàng trong tay, nghiền ngẫm khuôn đúc vàng này coi như chấp nhận được, sau đó tỉ mỉ quan sát đáy cục vàng, phát hiện trên đó khắc bốn chữ: Vô Lượng Thần Điện.

Ông chủ: Không phải đồ cổ.

Hoa Miên: Đúng là không phải, cháu là người của đoàn làm phim, lúc trước khắc vào đó để chơi thôi.

Vừa nói vừa móc thẻ nhân viên ra... Chủ yếu là sợ ông cảm thấy đáng nghi rồi lại báo cảnh sát, cô không muốn lại cùng Huyền Cực đến đó lần nữa đâu.

Ông chủ thả hai cục vàng trong tay ra: Dựa theo giá mua đi bán lại, hai trăm bảy một gam, cần này... Ừm.

Huyền Cực nhẹ nhàng nói: Ba lượng hoàng kim, một ít bạc vụn.

Ông chủ lại cầm đống vàng bạc ra sau quầy, nheo mắt bắt đầu cân, một lát sau nhìn nhìn con số trên cân rồi quét mắt nhìn Huyền Cực một cái: Ừm, là đơn vị tính thời Tây hán sao? Cậu bạn này gần đây đóng phim nào vậy, nghiên cứu cũng kĩ lắm, không giống mấy tên tiểu thịt tươi bây giờ, có mỗi một biểu tình mà cứ đi tới đi lui, hỏi một hai câu đã lộ vẻ khó chịu... Vừa đúng 16,15 gam, tính là 16 gam đi, bốn ngàn ba trăm bốn mươi bảy đồng một thỏi vàng, bán không?

Hoa Miên nhìn về phía Huyền Cực.

Huyền Cực hơi tạm dừng, một lần nữa cân nhắc đồng chắc là đơn vị tiền tệ lưu thông tại Hiện Thế, vì vậy gật đầu: Tất nhiên là bán.

Lúc này, thấy Huyền Cực sảng khoái, ông chủ nhìn mấy thỏi vàng tinh xảo trên bàn, trong lòng cũng rất thích, lại gom mấy cục bạc vụn lại, sau đó báo giá —— tổng cộng một vạn bốn ngàn, không ít không nhiều, vừa đủ để Huyền Cực tìm một chỗ nghỉ chân, ăn cơm.

Không cần phải bám theo sau lưng Hoa Miên, cô đi đâu, anh đi đó nữa.

Bên này Hoa Miên vừa nhẹ nhàng thở ra.

Bên kia ông chủ đã mở miệng hỏi: Alipay, tiền mặt hay chuyển khoản WeChat?

Hoa Miên:

Ông chủ, ông đây chẳng phải là đang làm khó người tối cổ sao?!!!

Lúc Huyền Cực còn đang nhăn mày thể hiện sự nghi vấn, Hoa Miên đã nhanh nhẹn bước đến quầy giao dịch, gian nan nhón chân nói: Tiền mặt, cảm ơn ạ.

Ông chủ nghe vậy thì xoay người cầm một chồng tiền tới, Hoa Miên nhận xong thì ghé vào quầy nghiêm túc đếm... Đếm một lúc mới phát hiện mình nhón chân lâu như vậy mà không bị mỏi, chẳng lẽ chỉ mới mười phút mà mình đã cao lên được một đoạn luôn rồi à?

Động tác đếm tiền của cô ngừng lại một lúc, Hoa Miên cúi đầu, lúc này mới phát hiện không phải do cô cao lên, mà là người đàn ông đứng phía sau đem mũi chân của mình nhét dưới gót chân của cô.

... Cô đang đứng trên chân anh, nghiêm túc đếm tiền.

Hoa Miên: ...

Hoa Miên hoàn toàn ngây ngẩn cả người ——

Một câu cảm ơn nghẹn ở cổ họng, nói ra cứ thấy có cảm giác sai sai, nhưng không nói hình như lại càng không đúng.

Sầu ơi là sầu.

/51

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status