Cuộc Sống Đào Hoa Cùng Kiếm
Chương 24 - Người Này Thật Lợi Hại, Mới Diễn Vai Hoàng Đế Ở Đoàn Bên Cạnh Sao...? (I)
/51
|
Hoa Miên không có cách nào, đành phải cùng Huyền Cực nghiêm túc thảo luận về vấn đề địa vị của diễn viên trong ngành sản xuất phim đương đại...
Cô phân tích những điểm tốt của việc trở thành một diễn viên cho Huyền Cực nghe: Diễn viên không phải là con hát trong quan niệm truyền thống của người Trung Hoa, con hát ở thời đại cũ đa số đều là người xuất thân hèn mọn... Còn ở đây, diễn viên hay minh tinh đều là những nghề nghiệp chân chính, thậm chí một số người còn dưới một người trên vạn người, người trẻ tuổi ai nấy cũng có ước mơ đặt chân vào giới giải trí — Vì sao? Vì minh tinh có hàng ngàn hàng vạn fan hâm mộ, còn có trợ lý, người đại diện chăm sóc, thù lao đóng phim cũng cao, đi đâu cũng được chú ý, ăn mặc cũng không cần lo.
Huyền Cực: Tôi cũng chưa từng lo nghĩ đến chuyện ăn mặc.
Hoa Miên duỗi tay giật lại hộp cơm trong tay anh: Ặc, vậy bỏ cái này lại, tối nay anh định ăn cái gì?
Huyền Cực: ...
Hoa Miên rút lại tay: Còn có thể nghèo hơn à — nói nữa, diễn viên cũng vất vả lắm, anh đừng khinh thường nghề diễn viên, cảnh phim thay đổi liên tục, lên núi xuống biển chui xuống đất đều là chuyện hết sức bình thường, lúc quay phim không cẩn thận bị thương cũng là chuyện cơm bữa...
Huyền Cực trầm mặc, anh cầm hộp cơm nhìn chằm chằm TV đang chiếu tuyết sơn phi hồ , dường như đang nghiêm túc cân nhắc chuyện Hoa Miên vừa nói... Đang lúc Hoa Miên cho rằng khả năng thuyết phục của mình vừa tăng cấp từ con số không lên con số lẻ , lúc này nam chính trong TV đang niệm khẩu quyết cho một chiêu thức võ công, Huyền Cực đang cầm đũa cũng múa may theo —
Tay thành quyền.
Thủ thế.
Quang cảnh rung động, một chưởng tung ra, ba bốn chiếc cốc trên bàn trà bang một tiếng vỡ thành năm sáu mảnh!
Hoa Miên nhìn mà tròng mắt suýt nữa rớt xuống, lúc này người đàn ông vừa tung đòn bỗng dừng tay, nhíu mày nhìn bàn tay rồi lẩm bẩm: Khẩu quyết này hình như hơi kì lạ...
...Vì cái đó là biên kịch tự nghĩ ra thôi. Hoa Miên nhìn chằm chằm mấy cái chén chết không toàn thây trước mắt: Nhưng việc anh phải bồi thường cho khách sạn mấy cái cốc khẳng định chính là sự thật.
Huyền Cực bới cơm, thản nhiên nói: Tôi không có tiền. (mặt dày ghê )
Lời lẽ thẳng thừng khí khái, dù sao mấy cái chén kia nhìn qua rất bình thường, chắc là chẳng đáng bao nhiêu.
Hoa Miên mặc kệ, cô chỉ biết phòng này được thuê dưới danh nghĩa của phòng làm việc, nếu xảy ra chuyện thì người ta không đổ lên đầu cô mới là lạ. Vì vậy không nghĩ ngợi gì mà nói thẳng: Không có thì đi kiếm đi, cái câu tôi không có tiền của bọn lưu manh mà anh cũng nói ra được.
Động tác và cơm của Huyền Cực khựng lại, anh hơi ngẩng đầu nhìn Hoa Miên, dường như ngoài ý muốn: Lớn bằng cần này rồi, từ sau khi rời khỏi đảo Phù Đồ, số giống cái anh gặp qua cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay... Nhưng chưa có ai từng dùng ba chữ bọn lưu manh để hình dung chính mình.
Mà lúc này, Hoa Miên cũng ý thức được câu mình vừa nói có ý gì, cô Á một tiếng che miệng lại, chột dạ đảo mắt: Xin lỗi.
Huyền Cực: Cái gì?
Không nên nói anh như vậy. Hoa Miên dùng đũa chọc chọc quả trứng trong hộp: À, cũng do nghĩ đến chuyện đền mấy cái chén nên hơi sốt ruột — Bây giờ anh đã hiểu tầm quan trọng của tiền tài chưa?
Huyền Cực: Hửm?
Hoa Miên nghĩ đến bộ dạng mắng người lúc nãy của mình, cô xiết chặt đôi đũa trong tay rồi hùng dũng nói: Tiền tài khiến người khác trở nên ghê tởm.
Huyền Cực: ...
Toàn bộ giờ cơm trưa Hoa Miên đều dùng để tẩy não Huyền Cực trong điên dại, Huyền Cực vào lỗ tai trái ra lỗ tai phải nhưng ngồi xem TV rất chăm chú nên bình yên vượt qua... Âm thanh xe cứu hỏa dưới lầu chưa bao giờ dừng lại, cuối cùng vì đã nghe đến quen tai nên đại não tự động bỏ qua sự tồn tại của nó.
Ăn xong cơm trưa Hoa Miên lại đem đồ vật sắp xếp đâu ra đó, cô nhìn thời gian trong di động, sắp đến giờ làm việc, buổi sáng cô còn ngàn ân vạn tạ cam đoan đưa em họ đến cho đạo diễn nhìn mặt, nhưng lúc này em họ còn đang ăn sâu bén rễ bài xích nghề con hát ...
Đến giờ rồi, tôi phải đi làm đây.
Ừm.
... Vạn bất đắc dĩ, Hoa Miên đành phải tung đòn sát thủ: ... Vậy, tôi cũng làm nghề này, trong mắt anh tôi cũng rất hèn mọn sao?
Huyền Cực hơi nhíu mày: Tại sao lại nói vậy.
Hoa Miên à một tiếng rồi thuận miệng hỏi: Không phải sao?
Huyền Cực: Cô tất nhiên không giống vậy.
Hoa Miên: ...
Không khí đọng lại tầm hai giây.
Giây thứ ba, dưới ánh mắt đờ đẫn soi mói của Hoa Miên, Huyền Cực đột nhiên đứng lên, dời mắt nhìn ra cửa sổ như thể vừa có vật gì đó bay ngang qua đó, giọng nói vô cùng bình tĩnh: Đi, không phải cô nói sắp đến giờ làm việc sao?
Hoa Miên lại à một tiếng, sau một lúc lâu mới kịp phản ứng, ánh mắt sáng ngời: Anh đồng ý rồi?
Có đồng ý hay không thì cũng phải đi cùng cô, tránh lại xảy ra chuyện liên quan đến tính mạng. Huyền Cực đưa mắt nhìn cô một cái: Có đi hay không?
Hoa Miên điên cuồng gật đầu, nghĩ một lúc lại hỏi: Vậy anh có muốn mặc cái đó vào trước không...
Hoa Miên chỉ cái quần lót bị Huyền Cực tiện tay đặt dưới TV, hình người mẫu nam lại khiến cô đỏ mặt — ở chung với Huyền Cực đã lâu, cô phong kiến đến mức khiến người tối cổ cũng phải kinh ngạc, trước kia tốt xấu gì nhìn đám tiểu thịt tươi ở trần cô cũng không đổi sắc, vậy mà...
Huyền Cực không từ chối ý tốt của Hoa Miên, anh cầm quần bước vào phòng tắm, tròng quần lót gì đó vào người rồi lần nữa bước ra, đối với chiếc quần lót tạo hình táo bạo kia, anh đánh giá: Thoải mái hơn nhiều.
Hoa Miên: Vậy thì tốt.
Nơi đó của sinh vật giống đực tương đối mẫn cảm, lúc nào cũng kề cạnh khóa kéo kim loại của quần jean bang bang ma sát chắc là cũng không thoải mái... Huống chi Huyền Cực còn bay nhảy điên loạn cả ngày.
Lúc này anh mặc áo sơ mi với quần jean, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lông cổ cao màu đen — dáng người đẹp đúng là mặc cái gì cũng đẹp, nếu nói lần đầu tiên gặp mặt, cả thân anh mặc đồ đen tựa như thiên thần ánh trăng, thì lúc này đây, anh chắc chắn giống hệt người mẫu nam bước ra từ tạp chí thời trang
Nếu hình ảnh này mà truyền bá rộng rãi một chút, sợ là người ta sẽ khóc lóc đem tiền quần áo trả lại rồi xem anh như người mẫu miễn phí.
Lúc này, Hoa Miên và Huyền Cực mang hai tâm sư khác nhau, một trước một sau bước ra khỏi phòng. Tới cửa phòng, Hoa Miên tạm dừng bước chân, định quay qua người bên cạnh mè nheo thêm chút nữa: Không có tiền thì ngay cả quần lót cũng không mua nổi đâu đó.
Bước chân người đi phía trước khựng lại.
Rất thảm. Hoa Miên cường điệu: Khẳng định là anh không thích điều đó chứ.
Huyền Cực: Đã biết.
Hoa Miên: ...
Nếu cô đoán không lầm thì câu Đã biết kia đại khái chính là Ngậm miệng lại Cho nên Hoa Miên vô cùng ngoan ngoãn im lặng.
Lúc đến hành lang, vì Hoa Miên đi cùng nên Huyền Cực nghĩ cô sẽ theo thói quen mà đi thang máy, không ngờ vừa đi được hai bước đã bị cô bắt lấy tay áo, báo cho anh biết thang máy đang tạm ngưng để theo dõi, muốn xuống chắc phải đi thang bộ.
Huyền Cực không có vấn đề gì. Nhưng anh biết với thể chất của Hoa Miên thì chỉ cần chạy hai bước đã nhũn cả chân, nghe cô bảo muốn đi thang bộ xuống dưới thì nhướng mày.
Hoa Miên tưởng anh lười nên cười nói: Nếu anh không muốn thì nhảy xuống dưới trước đi, sau đó ra ngoài cửa khách sạn xem náo nhiệt một chút, thuận tiện chờ tôi luôn...
Huyền Cực không biết cửa khách sạn có gì vui nên cũng chẳng động tâm, vì vậy nói: Tôi có thể đưa cô xuống cùng.
Hoa Miên vừa định nói Vậy thì tốt , bất thình lình nhớ đến tình cảnh Vương Ca sau khi bị Huyền Cực xách cả người cùng nhau nhảy xuống lầu thì sùi bọt mép, bây giờ còn đang điên loạn ở bệnh viện... Từ Vậy vừa phun ra khỏi môi đã nói không nên lời, cô giật giật môi, định nói Không cần —
Lúc này cơ thể đột nhiên bay lên không, dưới chân trượt một cái bị người ta bế ngang lên. Hoa Miên thấp giọng hét lên một tiếng, chóp mũi đụng vào khuôn ngực rắn chắc, sau đó cô nghe thấy anh thấp giọng nói: Ôm chặt, xuống đây.
Hoa Miên mộng mị giơ tay lên ôm lấy cổ anh, trong nháy mắt, cô cảm giác được bàn tay to đặt bên hông mình hơi dùng sức, giây tiếp theo, bọn họ từ tầng 21 bay ra ngoài!
A a a a a a a a a a a a a!
Hoa Miên nhắm mắt lại, cảm giác được gió thổi phần phật bên tai, trước mắt xẹt qua từng tầng từng tầng một như cỗ máy đếm ngược sinh mệnh của chính mình!
Gió quật vào gương mặt nhỏ khiến cô hơi đau!
Đầu Hoa Miên ong một tiếng, cô như động vật nhỏ run rẩy đem mặt vùi sâu vào lồng ngực Huyền Cực — Nhịp tim lúc nhảy lầu của anh rất bình ổn, chỉ là đôi bàn tay đặt bên hông và bàn tay đang ôm mặt cô vùi vào lòng mình hơi khựng lại một lát, có điều Hoa Miên làm gì còn tâm tư chú ý đến... chi tiết này...
Cô chỉ biết mình đang mắc tè.
Đoán chừng do bị dọa sợ quá.
Lúc Hoa Miên còn đang lo lắng có khi nào vừa đặt chân xuống đất mình đã nhịn không được biến Huyền Cực thành một thân nước tiểu dầm dề hay không, đột nhiên cảm giác chân anh nhẹ nhàng tiếp đất, kèm theo là tiếng lá sàn sạt do ma sát mà vang lên, sau đó bọn họ vững vàng đứng trên nền tuyết.
Khi Huyền Cực buông cô ra, Hoa Miên vẫn còn đang nhắm nghiền hai mắt, lúc tiếp đất lòng cô cũng rơi xuống rồi, chỉ là chân còn hơi bủn rủn khiến cô không thể không đưa tay víu lấy Huyền Cực để giữ thăng bằng —
Hoa Miên: Tôi tôi tôi... Lần tới! Đi thang bộ!
Cô muốn chửi thề, nhưng vì quá kích động nên suýt nữa cắn phải đầu lưỡi.
Huyền Cực duỗi tay vén một sợi tóc vương vào môi cô do quá kích động — đầu ngón tay thô ráp của người tập võ nhẹ nhàng cọ qua gương mặt mềm mại của Hoa Miên, anh thu tay lại, khẽ cười một tiếng: Làm quá rồi. *
*Nguyên văn là nhất kinh nhất sạ (一惊一乍): Chỉ ngạc nhiên, chính là đối với việc nhỏ phản ứng quá to lớn (nguồn: tangthuvien)
Tựa như cười nhạo.
Lại giống như đang trêu chọc.
Cô phân tích những điểm tốt của việc trở thành một diễn viên cho Huyền Cực nghe: Diễn viên không phải là con hát trong quan niệm truyền thống của người Trung Hoa, con hát ở thời đại cũ đa số đều là người xuất thân hèn mọn... Còn ở đây, diễn viên hay minh tinh đều là những nghề nghiệp chân chính, thậm chí một số người còn dưới một người trên vạn người, người trẻ tuổi ai nấy cũng có ước mơ đặt chân vào giới giải trí — Vì sao? Vì minh tinh có hàng ngàn hàng vạn fan hâm mộ, còn có trợ lý, người đại diện chăm sóc, thù lao đóng phim cũng cao, đi đâu cũng được chú ý, ăn mặc cũng không cần lo.
Huyền Cực: Tôi cũng chưa từng lo nghĩ đến chuyện ăn mặc.
Hoa Miên duỗi tay giật lại hộp cơm trong tay anh: Ặc, vậy bỏ cái này lại, tối nay anh định ăn cái gì?
Huyền Cực: ...
Hoa Miên rút lại tay: Còn có thể nghèo hơn à — nói nữa, diễn viên cũng vất vả lắm, anh đừng khinh thường nghề diễn viên, cảnh phim thay đổi liên tục, lên núi xuống biển chui xuống đất đều là chuyện hết sức bình thường, lúc quay phim không cẩn thận bị thương cũng là chuyện cơm bữa...
Huyền Cực trầm mặc, anh cầm hộp cơm nhìn chằm chằm TV đang chiếu tuyết sơn phi hồ , dường như đang nghiêm túc cân nhắc chuyện Hoa Miên vừa nói... Đang lúc Hoa Miên cho rằng khả năng thuyết phục của mình vừa tăng cấp từ con số không lên con số lẻ , lúc này nam chính trong TV đang niệm khẩu quyết cho một chiêu thức võ công, Huyền Cực đang cầm đũa cũng múa may theo —
Tay thành quyền.
Thủ thế.
Quang cảnh rung động, một chưởng tung ra, ba bốn chiếc cốc trên bàn trà bang một tiếng vỡ thành năm sáu mảnh!
Hoa Miên nhìn mà tròng mắt suýt nữa rớt xuống, lúc này người đàn ông vừa tung đòn bỗng dừng tay, nhíu mày nhìn bàn tay rồi lẩm bẩm: Khẩu quyết này hình như hơi kì lạ...
...Vì cái đó là biên kịch tự nghĩ ra thôi. Hoa Miên nhìn chằm chằm mấy cái chén chết không toàn thây trước mắt: Nhưng việc anh phải bồi thường cho khách sạn mấy cái cốc khẳng định chính là sự thật.
Huyền Cực bới cơm, thản nhiên nói: Tôi không có tiền. (mặt dày ghê )
Lời lẽ thẳng thừng khí khái, dù sao mấy cái chén kia nhìn qua rất bình thường, chắc là chẳng đáng bao nhiêu.
Hoa Miên mặc kệ, cô chỉ biết phòng này được thuê dưới danh nghĩa của phòng làm việc, nếu xảy ra chuyện thì người ta không đổ lên đầu cô mới là lạ. Vì vậy không nghĩ ngợi gì mà nói thẳng: Không có thì đi kiếm đi, cái câu tôi không có tiền của bọn lưu manh mà anh cũng nói ra được.
Động tác và cơm của Huyền Cực khựng lại, anh hơi ngẩng đầu nhìn Hoa Miên, dường như ngoài ý muốn: Lớn bằng cần này rồi, từ sau khi rời khỏi đảo Phù Đồ, số giống cái anh gặp qua cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay... Nhưng chưa có ai từng dùng ba chữ bọn lưu manh để hình dung chính mình.
Mà lúc này, Hoa Miên cũng ý thức được câu mình vừa nói có ý gì, cô Á một tiếng che miệng lại, chột dạ đảo mắt: Xin lỗi.
Huyền Cực: Cái gì?
Không nên nói anh như vậy. Hoa Miên dùng đũa chọc chọc quả trứng trong hộp: À, cũng do nghĩ đến chuyện đền mấy cái chén nên hơi sốt ruột — Bây giờ anh đã hiểu tầm quan trọng của tiền tài chưa?
Huyền Cực: Hửm?
Hoa Miên nghĩ đến bộ dạng mắng người lúc nãy của mình, cô xiết chặt đôi đũa trong tay rồi hùng dũng nói: Tiền tài khiến người khác trở nên ghê tởm.
Huyền Cực: ...
Toàn bộ giờ cơm trưa Hoa Miên đều dùng để tẩy não Huyền Cực trong điên dại, Huyền Cực vào lỗ tai trái ra lỗ tai phải nhưng ngồi xem TV rất chăm chú nên bình yên vượt qua... Âm thanh xe cứu hỏa dưới lầu chưa bao giờ dừng lại, cuối cùng vì đã nghe đến quen tai nên đại não tự động bỏ qua sự tồn tại của nó.
Ăn xong cơm trưa Hoa Miên lại đem đồ vật sắp xếp đâu ra đó, cô nhìn thời gian trong di động, sắp đến giờ làm việc, buổi sáng cô còn ngàn ân vạn tạ cam đoan đưa em họ đến cho đạo diễn nhìn mặt, nhưng lúc này em họ còn đang ăn sâu bén rễ bài xích nghề con hát ...
Đến giờ rồi, tôi phải đi làm đây.
Ừm.
... Vạn bất đắc dĩ, Hoa Miên đành phải tung đòn sát thủ: ... Vậy, tôi cũng làm nghề này, trong mắt anh tôi cũng rất hèn mọn sao?
Huyền Cực hơi nhíu mày: Tại sao lại nói vậy.
Hoa Miên à một tiếng rồi thuận miệng hỏi: Không phải sao?
Huyền Cực: Cô tất nhiên không giống vậy.
Hoa Miên: ...
Không khí đọng lại tầm hai giây.
Giây thứ ba, dưới ánh mắt đờ đẫn soi mói của Hoa Miên, Huyền Cực đột nhiên đứng lên, dời mắt nhìn ra cửa sổ như thể vừa có vật gì đó bay ngang qua đó, giọng nói vô cùng bình tĩnh: Đi, không phải cô nói sắp đến giờ làm việc sao?
Hoa Miên lại à một tiếng, sau một lúc lâu mới kịp phản ứng, ánh mắt sáng ngời: Anh đồng ý rồi?
Có đồng ý hay không thì cũng phải đi cùng cô, tránh lại xảy ra chuyện liên quan đến tính mạng. Huyền Cực đưa mắt nhìn cô một cái: Có đi hay không?
Hoa Miên điên cuồng gật đầu, nghĩ một lúc lại hỏi: Vậy anh có muốn mặc cái đó vào trước không...
Hoa Miên chỉ cái quần lót bị Huyền Cực tiện tay đặt dưới TV, hình người mẫu nam lại khiến cô đỏ mặt — ở chung với Huyền Cực đã lâu, cô phong kiến đến mức khiến người tối cổ cũng phải kinh ngạc, trước kia tốt xấu gì nhìn đám tiểu thịt tươi ở trần cô cũng không đổi sắc, vậy mà...
Huyền Cực không từ chối ý tốt của Hoa Miên, anh cầm quần bước vào phòng tắm, tròng quần lót gì đó vào người rồi lần nữa bước ra, đối với chiếc quần lót tạo hình táo bạo kia, anh đánh giá: Thoải mái hơn nhiều.
Hoa Miên: Vậy thì tốt.
Nơi đó của sinh vật giống đực tương đối mẫn cảm, lúc nào cũng kề cạnh khóa kéo kim loại của quần jean bang bang ma sát chắc là cũng không thoải mái... Huống chi Huyền Cực còn bay nhảy điên loạn cả ngày.
Lúc này anh mặc áo sơ mi với quần jean, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lông cổ cao màu đen — dáng người đẹp đúng là mặc cái gì cũng đẹp, nếu nói lần đầu tiên gặp mặt, cả thân anh mặc đồ đen tựa như thiên thần ánh trăng, thì lúc này đây, anh chắc chắn giống hệt người mẫu nam bước ra từ tạp chí thời trang
Nếu hình ảnh này mà truyền bá rộng rãi một chút, sợ là người ta sẽ khóc lóc đem tiền quần áo trả lại rồi xem anh như người mẫu miễn phí.
Lúc này, Hoa Miên và Huyền Cực mang hai tâm sư khác nhau, một trước một sau bước ra khỏi phòng. Tới cửa phòng, Hoa Miên tạm dừng bước chân, định quay qua người bên cạnh mè nheo thêm chút nữa: Không có tiền thì ngay cả quần lót cũng không mua nổi đâu đó.
Bước chân người đi phía trước khựng lại.
Rất thảm. Hoa Miên cường điệu: Khẳng định là anh không thích điều đó chứ.
Huyền Cực: Đã biết.
Hoa Miên: ...
Nếu cô đoán không lầm thì câu Đã biết kia đại khái chính là Ngậm miệng lại Cho nên Hoa Miên vô cùng ngoan ngoãn im lặng.
Lúc đến hành lang, vì Hoa Miên đi cùng nên Huyền Cực nghĩ cô sẽ theo thói quen mà đi thang máy, không ngờ vừa đi được hai bước đã bị cô bắt lấy tay áo, báo cho anh biết thang máy đang tạm ngưng để theo dõi, muốn xuống chắc phải đi thang bộ.
Huyền Cực không có vấn đề gì. Nhưng anh biết với thể chất của Hoa Miên thì chỉ cần chạy hai bước đã nhũn cả chân, nghe cô bảo muốn đi thang bộ xuống dưới thì nhướng mày.
Hoa Miên tưởng anh lười nên cười nói: Nếu anh không muốn thì nhảy xuống dưới trước đi, sau đó ra ngoài cửa khách sạn xem náo nhiệt một chút, thuận tiện chờ tôi luôn...
Huyền Cực không biết cửa khách sạn có gì vui nên cũng chẳng động tâm, vì vậy nói: Tôi có thể đưa cô xuống cùng.
Hoa Miên vừa định nói Vậy thì tốt , bất thình lình nhớ đến tình cảnh Vương Ca sau khi bị Huyền Cực xách cả người cùng nhau nhảy xuống lầu thì sùi bọt mép, bây giờ còn đang điên loạn ở bệnh viện... Từ Vậy vừa phun ra khỏi môi đã nói không nên lời, cô giật giật môi, định nói Không cần —
Lúc này cơ thể đột nhiên bay lên không, dưới chân trượt một cái bị người ta bế ngang lên. Hoa Miên thấp giọng hét lên một tiếng, chóp mũi đụng vào khuôn ngực rắn chắc, sau đó cô nghe thấy anh thấp giọng nói: Ôm chặt, xuống đây.
Hoa Miên mộng mị giơ tay lên ôm lấy cổ anh, trong nháy mắt, cô cảm giác được bàn tay to đặt bên hông mình hơi dùng sức, giây tiếp theo, bọn họ từ tầng 21 bay ra ngoài!
A a a a a a a a a a a a a!
Hoa Miên nhắm mắt lại, cảm giác được gió thổi phần phật bên tai, trước mắt xẹt qua từng tầng từng tầng một như cỗ máy đếm ngược sinh mệnh của chính mình!
Gió quật vào gương mặt nhỏ khiến cô hơi đau!
Đầu Hoa Miên ong một tiếng, cô như động vật nhỏ run rẩy đem mặt vùi sâu vào lồng ngực Huyền Cực — Nhịp tim lúc nhảy lầu của anh rất bình ổn, chỉ là đôi bàn tay đặt bên hông và bàn tay đang ôm mặt cô vùi vào lòng mình hơi khựng lại một lát, có điều Hoa Miên làm gì còn tâm tư chú ý đến... chi tiết này...
Cô chỉ biết mình đang mắc tè.
Đoán chừng do bị dọa sợ quá.
Lúc Hoa Miên còn đang lo lắng có khi nào vừa đặt chân xuống đất mình đã nhịn không được biến Huyền Cực thành một thân nước tiểu dầm dề hay không, đột nhiên cảm giác chân anh nhẹ nhàng tiếp đất, kèm theo là tiếng lá sàn sạt do ma sát mà vang lên, sau đó bọn họ vững vàng đứng trên nền tuyết.
Khi Huyền Cực buông cô ra, Hoa Miên vẫn còn đang nhắm nghiền hai mắt, lúc tiếp đất lòng cô cũng rơi xuống rồi, chỉ là chân còn hơi bủn rủn khiến cô không thể không đưa tay víu lấy Huyền Cực để giữ thăng bằng —
Hoa Miên: Tôi tôi tôi... Lần tới! Đi thang bộ!
Cô muốn chửi thề, nhưng vì quá kích động nên suýt nữa cắn phải đầu lưỡi.
Huyền Cực duỗi tay vén một sợi tóc vương vào môi cô do quá kích động — đầu ngón tay thô ráp của người tập võ nhẹ nhàng cọ qua gương mặt mềm mại của Hoa Miên, anh thu tay lại, khẽ cười một tiếng: Làm quá rồi. *
*Nguyên văn là nhất kinh nhất sạ (一惊一乍): Chỉ ngạc nhiên, chính là đối với việc nhỏ phản ứng quá to lớn (nguồn: tangthuvien)
Tựa như cười nhạo.
Lại giống như đang trêu chọc.
/51
|