Cuộc Sống Đào Hoa Cùng Kiếm
Chương 25 - Người Này Thật Lợi Hại, Mới Diễn Vai Hoàng Đế Ở Đoàn Bên Cạnh Sao...? (Ii)
/51
|
Hoa Miên dẫn Huyền Cực theo, dùng thẻ nhân viên là có thể dễ dàng ra vào trường quay — hôm nay quay đến cảnh sa trường, là đoạn diễn ra sau khi nam chính vì nghi kị lời đồn đãi về con ngựa của mình mà lần đầu tiên ra trận một mình, kết quả bị quân địch bao vây tứ phía, sau đó được con ngựa nhà mình từ trên trời giáng xuống cứu lấy.
Đây có thể xem là cảnh cao trào nhất của Lạc hà thư , là cảnh xung đột tình cảm giữa hai nhân vật nam chính, lúc trước Hoa Miên ngồi trong xe đạo cụ hưng phấn không ngừng cũng là vì cảnh quay này. Không những thế còn hàm hồ gọi Huyền Cực đi ngang qua là chủ nhân .
Aiz, chuyện cũ khó hồi, thôi đừng đề cập.
Trở lại chuyện chính, những cảnh quay như thế này thường cần rất nhiều diễn viên quần chúng, thông thường mấy chục hoặc mấy trăm diễn viên quần chúng cũng chẳng đủ, càng kêu gọi được nhiều người càng tốt, sau đó lại dùng kĩ xảo máy tính để xử lý thêm một lần nữa —
Nhưng đây vẫn chưa phải chuyện đau đầu nhất.
Đau đầu nhất chính là, diễn cảnh chiến trường thì dù kĩ xảo có tốt đến đâu thì cũng phải tìm được một hai con ngựa sống cho chân thật, vì vậy không thể không có diễn viên biết cưỡi ngựa —
Đa số các diễn viên trẻ tuổi đều không biết cưỡi ngựa, đa số chỉ ngồi trên lưng ngựa hoặc xe chuyên dụng quay tư thế lúc lắc nửa người trên cho ra dáng;
Trường hợp con ngựa không chịu nghe lời lại phải biết cách khắc chế, vỗ mông, vuốt mặt...
Minh tinh cao quý cỡ nào chứ, lỡ ngã gãy xương thì ai chịu trách nhiệm cho nổi.
Tóm lại, quay phim ít nhất cũng phải có vài con ngựa sống, hơn nữa ngựa sống không được kị người sống... Những cảnh quay có động vật luôn là nỗi ám ảnh của các đoàn làm phim, nhiều khi tìm được người diễn nhưng động vật không phối hợp, cũng rất phiền toái.
Lúc này Hoa Miên dẫn Huyền Cực đến trường quay, chỗ đông người như vậy cũng không sợ anh đi lạc, sau khi dẫn anh đến tổ trang phục nhận một bộ giáp rồi quăng anh vào một góc cho tự nghiên cứu, Hoa Miên mới xoay người đi tìm đạo diễn.
Lúc ấy đạo diễn đang giảng kịch bản với Bạch Di, trông vô cùng phấn chấn: Chỗ này cảm xúc nhất định phải nắm bắt tốt, vì sao, vì lúc này nam chính đang bị nhấn chìm trong những lời đồn đãi không có ngựa hắn không làm gì được , hắn muốn chứng minh bản thân, vì vậy cảm xúc phải như thế nào?
Bạch Di: Nóng lòng, không bình tĩnh, đầy nhiệt huyết.
Nói rất đúng! Đạo diễn vỗ đùi: Cậu từ đằng đó tiến lại, giữa trận gió cát cuồn cuộn - có nghe qua câu đó chưa — một mũi tên xé trời bay đến, gặp lại giữa thiên quân vạn mã! Chính là cảm giác đó!
Hoa Miên: ...
Hoa Miên cọ từng bước nhỏ qua đó, kiên nhẫn chờ bọn họ nói chuyện xong — không phải cô không muốn đạo diễn liếc mắt nhìn Huyền Cực một cái, chỉ là lên hình và không lên hình, có lời thoại và không có lời thoại có mức tiền lương rất khác biệt.
Vất vả lắm mới chờ đạo diễn và Bạch Di nói chuyện xong, cô đứng chỉ cho đạo diễn thấy một bóng dáng cao lớn đứng giữa đám người đằng xa — lúc này Huyền Cực đang đưa lưng về phía bọn họ, áo khoác mùa đông đang vắt trên tay, tay áo sơ mi cũng vén lên ngang bắp tay, lúc này anh đang cúi đầu nghiên cứu mũ giáp.
Cao vậy sao. Đạo diễn sửng sốt một lát mới cúi đầu nhìn Hoa Miên: Thân hình không tệ, trước kia có từng đóng phim chưa?
Hoa Miên lắc đầu.
Lúc này ánh mắt cô cũng đang lơ đãng, liếc mắt thì thấy Huyền Cực đang bước đến chỗ con ngựa to nhất, anh đưa tay sờ sờ đầu đó rồi vung cái chân dài lên, lưu loát xoay người nhảy lên lưng ngựa!
Hoa Miên: -_-
Mọi người chung quanh thấy vậy thì ồ lên một tiếng.
Đạo diễn cũng hết hồn: Em họ cô biết võ sao? Hay là học cưỡi ngựa?
Hoa Miên: À, giáo dục của quý tộc, hẳn là có cả môn cưỡi ngựa.
Đạo diễn gật gật đầu, dù chưa trông rõ Huyền Cực tròn méo ra sao cũng dứt khoát gật đầu nói: Để cậu ta làm phó tướng đi.
Hoa Miên nghe vậy thì mừng khôn xiết, lại đưa mắt nhìn Huyền Cực đang nhẹ nhàng ngồi trên lưng ngựa... Lúc này anh đang đưa lưng về phía mặt trời, dường như cả người đều đắm chìm trong bóng đêm, ánh sáng từ phía sau rọi đến khiến cơ thể anh trông như đang được bao phủ bởi một lớp hào quang chói lọi —
Một cơn gió thổi qua, cát vàng ở trường quay bị thổi lên, mái tóc dài của anh cũng theo đó phất phơ.
Tuấn mã, sa trường, một thanh niên anh tuấn ngồi trên lưng ngựa.
Hoa Miên chú ý đến nhân viên đoàn làm phim đang yên lặng giơ di động về phía Huyền Cực, khóe môi cô giật giật, sau đó ý thức bản thân không có lý do gì để khoe khoang cả, vì vậy lại nhẹ nhàng hạ khóe môi xuống.
Không bao lâu sau, cảnh quay chiều nay chính thức bắt đầu.
Hoa Miên lôi Huyền Cực đi thay áo giáp, không ngờ áo giáp lại vừa người như vậy, khiến thân hình Huyền Cực càng thêm cao lớn... Mà cái áo giáp cồng kềnh này dường như cũng không khiến động tác của anh bị ảnh hưởng, dưới sự chỉ đạo của nhân viên hậu trường, anh xoay người lên ngựa.
Bắt đầu diễn —
Cảnh thứ nhất, tập hai mươi hai của Lạc Hà Thư bắt đầu!
Thư kí trường quay cầm bảng ra hiệu cạch một tiếng, toàn bộ trường quay lập tức im lặng, đạo diễn cong lưng cúi sát vào máy quay để theo dõi —
Camera tập trung vào Bạch Di và vài phó tướng đứng phía sau, tiếng tù và vang lên, cảm giác lên hình rất chân thực...
Bạch Di giơ giáo dài trong tay, nhiệt huyết ngửa mặt lên trời rít gào: Chúng tướng sĩ nghe lệnh!
Chúng tướng sĩ phía sau rầm rập giơ tấm chắn và giáo dài lên trời, hét to!
Đạo diễn: Cắt!
Mọi người: ...
Mọi người hai mặt nhìn nhau không hiểu, thầm nghĩ màn vừa rồi chẳng phải rất tốt sao, Bạch Di thái độ vừa phải, âm thanh hô theo cũng đều nhịp, khí thế ngất trời, Cắt là Cắt thế nào?
Đến khi đạo diễn gọi phó đạo diễn, lại gọi Bạch Di, vài người đến chỗ máy quay cong lưng theo dõi rồi chỉ chỉ trỏ trỏ...
Trong lòng Hoa Miên vì bất an nên cũng nhìn theo. Sau đó cô dùng mắt trái 5.3, mắt phải 5.2 thấy đạo diễn phóng to cảnh lúc nãy lên, đúng lúc khi Bạch Di hét to Chúng tướng sĩ nghe lệnh , vốn dĩ câu này vô cùng khí thế, nhưng sau khi phóng to đến chỗ phó tướng đứng phía sau được vài giây, đạo diễn bấm dừng, phân tích —
Chính là chỗ này.
Trong màn hình, người đàn ông mặc trang phục phó tướng thẳng lưng ngồi trên ngựa, bàn tay nắm dây cương khống chế được sự dao động rất nhỏ của con ngựa... Sau khi nghe thấy lời thoại của Bạch Di, anh cố định động tác như đã được dặn, sau đó ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Bạch Di một cái.
Chính cái liếc mắt này lại xảy ra vấn đề.
Đạo diễn: Thấy không? Bạch Di, hình ảnh này rất kì lạ - giọng cậu lúc nãy tuy lớn nhưng chỉ cần nhìn kĩ một chút sẽ phát hiện, khí thế của cậu bị phó tướng này cản lại.
Bạch Di hơi nheo mắt, xoay người lại nhìn.
Đạo diễn: Tại sao tôi lại nói cắt? Vì khí thế của cậu không bằng cậu ta, ánh mắt này rõ ràng có khí thế quân lâm thiên hạ, mọi người có phát hiện không — Mọi người xem, để tôi phóng to cho mọi người xem lại, thật kì lạ -- người này thật lợi hại, có phải vừa diễn vai hoàng đế ở đoàn làm phim bên cạnh không?
Đạo diễn: Cái liếc mắt này tốn khoảng ba giây, rất có khí thế của người học võ, lúc biên tập nhất định phải giữ lại.
Đạo diễn: Bạch Di, cậu đi đọc lại kịch bản xem, phải áp chế được cậu ta, khi nào cậu áp chế được ánh mắt này đi rồi tính tiếp.
Bạch Di: ...
Hoa Miên: ...
Hoa Miên nâng tay lên, bộp một tiếng che mắt mình lại.
Thật không dám nhìn, thật sự cô không ngờ người qua đường Giáp lại có thể áp chế được khí thế của đại thần Bạch Di, mặt đen như đít nồi.
Tác giả có lời muốn nói: Tới rồi tới rồi ha ha ha ha ha
Huyền Cực: Vốn dĩ ta chính là hoàng đế.
Hoa Miên: ..
Đây có thể xem là cảnh cao trào nhất của Lạc hà thư , là cảnh xung đột tình cảm giữa hai nhân vật nam chính, lúc trước Hoa Miên ngồi trong xe đạo cụ hưng phấn không ngừng cũng là vì cảnh quay này. Không những thế còn hàm hồ gọi Huyền Cực đi ngang qua là chủ nhân .
Aiz, chuyện cũ khó hồi, thôi đừng đề cập.
Trở lại chuyện chính, những cảnh quay như thế này thường cần rất nhiều diễn viên quần chúng, thông thường mấy chục hoặc mấy trăm diễn viên quần chúng cũng chẳng đủ, càng kêu gọi được nhiều người càng tốt, sau đó lại dùng kĩ xảo máy tính để xử lý thêm một lần nữa —
Nhưng đây vẫn chưa phải chuyện đau đầu nhất.
Đau đầu nhất chính là, diễn cảnh chiến trường thì dù kĩ xảo có tốt đến đâu thì cũng phải tìm được một hai con ngựa sống cho chân thật, vì vậy không thể không có diễn viên biết cưỡi ngựa —
Đa số các diễn viên trẻ tuổi đều không biết cưỡi ngựa, đa số chỉ ngồi trên lưng ngựa hoặc xe chuyên dụng quay tư thế lúc lắc nửa người trên cho ra dáng;
Trường hợp con ngựa không chịu nghe lời lại phải biết cách khắc chế, vỗ mông, vuốt mặt...
Minh tinh cao quý cỡ nào chứ, lỡ ngã gãy xương thì ai chịu trách nhiệm cho nổi.
Tóm lại, quay phim ít nhất cũng phải có vài con ngựa sống, hơn nữa ngựa sống không được kị người sống... Những cảnh quay có động vật luôn là nỗi ám ảnh của các đoàn làm phim, nhiều khi tìm được người diễn nhưng động vật không phối hợp, cũng rất phiền toái.
Lúc này Hoa Miên dẫn Huyền Cực đến trường quay, chỗ đông người như vậy cũng không sợ anh đi lạc, sau khi dẫn anh đến tổ trang phục nhận một bộ giáp rồi quăng anh vào một góc cho tự nghiên cứu, Hoa Miên mới xoay người đi tìm đạo diễn.
Lúc ấy đạo diễn đang giảng kịch bản với Bạch Di, trông vô cùng phấn chấn: Chỗ này cảm xúc nhất định phải nắm bắt tốt, vì sao, vì lúc này nam chính đang bị nhấn chìm trong những lời đồn đãi không có ngựa hắn không làm gì được , hắn muốn chứng minh bản thân, vì vậy cảm xúc phải như thế nào?
Bạch Di: Nóng lòng, không bình tĩnh, đầy nhiệt huyết.
Nói rất đúng! Đạo diễn vỗ đùi: Cậu từ đằng đó tiến lại, giữa trận gió cát cuồn cuộn - có nghe qua câu đó chưa — một mũi tên xé trời bay đến, gặp lại giữa thiên quân vạn mã! Chính là cảm giác đó!
Hoa Miên: ...
Hoa Miên cọ từng bước nhỏ qua đó, kiên nhẫn chờ bọn họ nói chuyện xong — không phải cô không muốn đạo diễn liếc mắt nhìn Huyền Cực một cái, chỉ là lên hình và không lên hình, có lời thoại và không có lời thoại có mức tiền lương rất khác biệt.
Vất vả lắm mới chờ đạo diễn và Bạch Di nói chuyện xong, cô đứng chỉ cho đạo diễn thấy một bóng dáng cao lớn đứng giữa đám người đằng xa — lúc này Huyền Cực đang đưa lưng về phía bọn họ, áo khoác mùa đông đang vắt trên tay, tay áo sơ mi cũng vén lên ngang bắp tay, lúc này anh đang cúi đầu nghiên cứu mũ giáp.
Cao vậy sao. Đạo diễn sửng sốt một lát mới cúi đầu nhìn Hoa Miên: Thân hình không tệ, trước kia có từng đóng phim chưa?
Hoa Miên lắc đầu.
Lúc này ánh mắt cô cũng đang lơ đãng, liếc mắt thì thấy Huyền Cực đang bước đến chỗ con ngựa to nhất, anh đưa tay sờ sờ đầu đó rồi vung cái chân dài lên, lưu loát xoay người nhảy lên lưng ngựa!
Hoa Miên: -_-
Mọi người chung quanh thấy vậy thì ồ lên một tiếng.
Đạo diễn cũng hết hồn: Em họ cô biết võ sao? Hay là học cưỡi ngựa?
Hoa Miên: À, giáo dục của quý tộc, hẳn là có cả môn cưỡi ngựa.
Đạo diễn gật gật đầu, dù chưa trông rõ Huyền Cực tròn méo ra sao cũng dứt khoát gật đầu nói: Để cậu ta làm phó tướng đi.
Hoa Miên nghe vậy thì mừng khôn xiết, lại đưa mắt nhìn Huyền Cực đang nhẹ nhàng ngồi trên lưng ngựa... Lúc này anh đang đưa lưng về phía mặt trời, dường như cả người đều đắm chìm trong bóng đêm, ánh sáng từ phía sau rọi đến khiến cơ thể anh trông như đang được bao phủ bởi một lớp hào quang chói lọi —
Một cơn gió thổi qua, cát vàng ở trường quay bị thổi lên, mái tóc dài của anh cũng theo đó phất phơ.
Tuấn mã, sa trường, một thanh niên anh tuấn ngồi trên lưng ngựa.
Hoa Miên chú ý đến nhân viên đoàn làm phim đang yên lặng giơ di động về phía Huyền Cực, khóe môi cô giật giật, sau đó ý thức bản thân không có lý do gì để khoe khoang cả, vì vậy lại nhẹ nhàng hạ khóe môi xuống.
Không bao lâu sau, cảnh quay chiều nay chính thức bắt đầu.
Hoa Miên lôi Huyền Cực đi thay áo giáp, không ngờ áo giáp lại vừa người như vậy, khiến thân hình Huyền Cực càng thêm cao lớn... Mà cái áo giáp cồng kềnh này dường như cũng không khiến động tác của anh bị ảnh hưởng, dưới sự chỉ đạo của nhân viên hậu trường, anh xoay người lên ngựa.
Bắt đầu diễn —
Cảnh thứ nhất, tập hai mươi hai của Lạc Hà Thư bắt đầu!
Thư kí trường quay cầm bảng ra hiệu cạch một tiếng, toàn bộ trường quay lập tức im lặng, đạo diễn cong lưng cúi sát vào máy quay để theo dõi —
Camera tập trung vào Bạch Di và vài phó tướng đứng phía sau, tiếng tù và vang lên, cảm giác lên hình rất chân thực...
Bạch Di giơ giáo dài trong tay, nhiệt huyết ngửa mặt lên trời rít gào: Chúng tướng sĩ nghe lệnh!
Chúng tướng sĩ phía sau rầm rập giơ tấm chắn và giáo dài lên trời, hét to!
Đạo diễn: Cắt!
Mọi người: ...
Mọi người hai mặt nhìn nhau không hiểu, thầm nghĩ màn vừa rồi chẳng phải rất tốt sao, Bạch Di thái độ vừa phải, âm thanh hô theo cũng đều nhịp, khí thế ngất trời, Cắt là Cắt thế nào?
Đến khi đạo diễn gọi phó đạo diễn, lại gọi Bạch Di, vài người đến chỗ máy quay cong lưng theo dõi rồi chỉ chỉ trỏ trỏ...
Trong lòng Hoa Miên vì bất an nên cũng nhìn theo. Sau đó cô dùng mắt trái 5.3, mắt phải 5.2 thấy đạo diễn phóng to cảnh lúc nãy lên, đúng lúc khi Bạch Di hét to Chúng tướng sĩ nghe lệnh , vốn dĩ câu này vô cùng khí thế, nhưng sau khi phóng to đến chỗ phó tướng đứng phía sau được vài giây, đạo diễn bấm dừng, phân tích —
Chính là chỗ này.
Trong màn hình, người đàn ông mặc trang phục phó tướng thẳng lưng ngồi trên ngựa, bàn tay nắm dây cương khống chế được sự dao động rất nhỏ của con ngựa... Sau khi nghe thấy lời thoại của Bạch Di, anh cố định động tác như đã được dặn, sau đó ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Bạch Di một cái.
Chính cái liếc mắt này lại xảy ra vấn đề.
Đạo diễn: Thấy không? Bạch Di, hình ảnh này rất kì lạ - giọng cậu lúc nãy tuy lớn nhưng chỉ cần nhìn kĩ một chút sẽ phát hiện, khí thế của cậu bị phó tướng này cản lại.
Bạch Di hơi nheo mắt, xoay người lại nhìn.
Đạo diễn: Tại sao tôi lại nói cắt? Vì khí thế của cậu không bằng cậu ta, ánh mắt này rõ ràng có khí thế quân lâm thiên hạ, mọi người có phát hiện không — Mọi người xem, để tôi phóng to cho mọi người xem lại, thật kì lạ -- người này thật lợi hại, có phải vừa diễn vai hoàng đế ở đoàn làm phim bên cạnh không?
Đạo diễn: Cái liếc mắt này tốn khoảng ba giây, rất có khí thế của người học võ, lúc biên tập nhất định phải giữ lại.
Đạo diễn: Bạch Di, cậu đi đọc lại kịch bản xem, phải áp chế được cậu ta, khi nào cậu áp chế được ánh mắt này đi rồi tính tiếp.
Bạch Di: ...
Hoa Miên: ...
Hoa Miên nâng tay lên, bộp một tiếng che mắt mình lại.
Thật không dám nhìn, thật sự cô không ngờ người qua đường Giáp lại có thể áp chế được khí thế của đại thần Bạch Di, mặt đen như đít nồi.
Tác giả có lời muốn nói: Tới rồi tới rồi ha ha ha ha ha
Huyền Cực: Vốn dĩ ta chính là hoàng đế.
Hoa Miên: ..
/51
|