【Hoa Miên: Mẹ ~ QAQ】
【Mẹ: Làm sao vậy, giờ này còn chưa ngủ.】
【Hoa Miên: Con thực sự do ba mẹ hoài thai chín tháng mười ngày sinh ra sao? Không phải nhặt được ở ven đường đó chứ, ví dụ như hơn hai mươi năm trước, mẹ xuống lầu đổ rác, không cẩn thận thấy giữa đống rác có một đứa bé khóc đến tê tâm liệt phế】
【Mẹ: .Sao tự nhiên nói linh tinh gì vậy?】
【Mẹ: Tiền lương tháng này không đủ dùng?】
【Mẹ: Đã vậy ba con cũng không chịu gửi tiền tiêu vặt?】
【Hoa Miên: Không có.】
【Mẹ: Vậy thần kinh con có vấn đề sao, con không phải do mẹ mang thai chín tháng mười ngày đẻ ra thì ở xó nào chui ra?】
【Hoa Miên: Đột nhiên hoài nghi mình không phải người.】
【Mẹ: Không phải người thì là cái gì? Không lẽ là khỉ chắc? Con gái à, bệnh không nhẹ đâu.】
【Hoa Miên: Vậy vết bớt sau lưng con giải thích thế nào?】
【Mẹ: Tự con cũng nói đó là bớt , bớt thì làm sao? Nói linh tinh, hay lại không hài lòng ngày xưa bị ba mẹ đặt tên là bớt hả?】
【Hoa Miên: Con nghi ngờ là bị dã thú cắn, biển, dã thú dưới biển gì đó?】
【Mẹ: Đầu con bị cửa kẹp à... Ăn cơm chưa? Lại thức suốt đêm quay phim đúng không? Có rảnh thì quan tâm bản thân khi nào tìm được bạn trai đi?】
【Mẹ: Biết con có thể tự làm ra một tên bạn trai, nhưng người giấy thì không tính nhé.】
Hoa Miên: ...
Thật ra đây không phải lần đầu tiên cô hoài nghi mình không phải con đẻ của ba mẹ —
Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, Hoa Miên nói một câu mẹ cô sẽ đáp lại mười câu, nói nhanh đến mức khiến cô chạy vắt giò lên cổ...
Mà cô chỉ cần nói một câu với người khác thôi cũng thấy mệt mỏi.
Đối với vấn đề này, mẹ cô giải thích rất hợp lý: Trước khi sinh một ngày, bà ngoại con nướng chim sẻ ăn, vì vậy mới hạ sinh một đứa mồm miệng lanh lẹ như mẹ; còn lần sinh con thì trước đó một ngày mẹ thèm ăn giò heo kho, vì vậy sinh ra một đứa tay chân vụng về là con.
Mà trước mắt, sau khi đàm đạo với mẹ xong, Hoa Miên buông di động, tuy rằng đáp án đã được khẳng định nhưng cô vẫn thấy bất an, lại vòng về soi gương một lúc lâu, sau đó nghĩ đến Huyền Cực và Vô Quy kiếm...
A a a a a!
Cô vò mái tóc đến rối tung, sau đó bò lên giường, kéo chăn che kín đầu —
Chốc sau, cô lại nghe thấy tiếng sột soạt từ phòng bên cạnh, ước chừng tên kia lại nhân lúc nửa đêm mò ra ngoài tìm vỏ kiếm... Hoa Miên trừng mắt nhìn trần nhà, cô cảm giác được Huyền Cực đang đứng ngoài ban công phòng mình, bóng dáng thon dài phản chiếu trên rèm cửa.
Hoa Miên cả kinh, không hiểu vì sao bỗng thấy chột dạ, cô vội vàng kéo chăn che mặt lại, cả người cuộn tròn trong chăn, hai tay ôm đầu gối, đôi mắt trừng lớn nhìn vào màn đêm.
Làm sao bây giờ?
Nếu mình là vỏ kiếm...
Thì sẽ thế nào?
Huyền Cực sẽ cương quyết đem mình về nơi gọi là đảo Phù Đồ đó sao?
Nghe nói vỏ kiếm biến mất trước khi anh kịp làm chuyện gì đó rất quan trọng, anh ấy có mắng mình không, có đánh mình không?
Không đúng không đúng, mình đã hơn hai mươi tuổi rồi, chẳng phải vỏ kiếm chỉ mới mất tích cách đây không lâu sao —
Nhưng hai thế giới tuy song song nhưng thời gian cũng không nhất thiết phải song song.
Hoa Miên rối rắm lăn vài vòng trong chăn, phải hơn mười phút sau mới sợ sệt thò đầu ra ngoài, lại dùng thêm một tiếng miên man suy nghĩ, thẳng đến khi hai mí mắt nặng nề đánh nhau cô mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Hoa Miên lại nằm mơ.
Thần kỳ là lần này cô lại mơ thấy cảnh tiếp theo trong giấc mơ đó —
Biển hoa màu xanh, con cá voi đang quay cuồng trên biển mây, cô đứng trên đỉnh điện Kim Loan trắng xóa, duỗi tay muốn vuốt ve chiếc sừng của con cá heo đang chậm rãi bay về phía mình...
Nhưng lúc này. Động tác giơ tay khiến phần lưng của cô vô cùng đau nhức, giống như cảm giác vết thương bị rách ra... Cô hự một tiếng đau lớn, bàn tay cũng rụt lại, cá voi kêu dài một tiếng, quay đầu rời đi —
A...
Nhìn con cá voi quẫy đuôi rời đi, Hoa Miên nghe thấy một tiếng thở dài đáng tiếc phát ra từ cổ họng mình, cô đứng trên điện ngửa đầu ngơ ngác nhìn nó bơi đi xa, thẳng đến khi đằng sau truyền đến âm thanh sột soạt.
Hoa Miên ngẩn người, cô quay đầu lại — phát hiện trên nóc nhà bên cạnh xuất hiện một thân hình tinh tế, thiếu niên đó nhìn qua chừng mười lăm mười sáu tuổi, trên người mặc cẩm y, còn khoác thêm một cái áo choàng thật dài, trên cổ áo lót một lớp lông hồ ly màu trắng, che đi chiếc cằm tinh tế, lúc này thiếu niên đó đang thò đầu dò xét từ nóc nhà bên cạnh.
Lúc cậu ta nhìn thấy Hoa Miên, ánh mắt cậu sáng ngời, giây tiếp theo nhìn như đang lúng túng, cậu vụng về bò lên nóc nhà, sau khi đã đứng vững trên nóc nhà bên cạnh, cậu ta đưa tay vỗ vỗ lớp tuyết bám trên người rồi thì thầm: Sao muội lại ở trên này, chẳng lẽ không biết đây là nơi kết giới yếu nhất đảo Phù Đồ sao Bị thương thế này còn chạy lung tung, nếu người của Tịch tộc đuổi đến thì muội chết chắc rồi!
Hoa Miên: ...
Người này, người này là ai?
Mà vừa mở miệng đã dạy dỗ người khác.
Hoa Miên ngây ngốc nhìn chằm chằm thiếu niên, giọng nói của cậu ta còn mang theo một tia kiêu ngạo — lúc này đại khái thấy Hoa Miên còn đứng im không nhúc nhích, cậu ta tạm dừng tiết mục phổ cập giáo dục lại, cặp mắt hồ ly khẽ híp lại: Muội là người nhát gan, không phải vì muốn trốn bôi thuốc nên mới mò lên đây đó chứ?
...?
Hoa Miên nâng ngón tay lên chỉ chỉ chính mình: Tôi sao?
Lúc xông vào thánh địa Tịch tộc, ta cho rằng chủ nhân chỉ hơi xúc động, nếu có thể chuẩn bị kỹ hơn hẳn không tổn thất nhiều như vậy... Thiếu niên lên tiếng, sau lại tạm dừng: Nhưng muội cũng quá lỗ mãng, thần thú Tịch tộc là loại nào chứ, bằng vào một vỏ kiếm nho nhỏ như muội có thể chịu được một vết cắn của nó sao —
Cậu ta đến trước mặt Hoa Miên chống nạnh, sau đó cúi người vươn đầu ngón tay thô lỗ chọc chọc trán cô, cảm giác đau đớn mỗi khi đầu ngón tay cậu ta chọc đến rất chân thực, Hoa Miên bị chọc đến choáng váng, tiếp tục nghe cậu ta dong dài: Muội và ta mới vừa biến thành người, ngay cả chủ nhân cũng chưa phát hiện sự tồn tại của chúng ta, đâu thể so sánh với thần thú thượng cổ, rốt cuộc muội muốn chứng minh điều gì hả!
Hoa Miên che trán lại, trong lòng tuy không hiểu lắm nhưng lại nghe thấy giọng mình vang lên: Nếu không đỡ, cơ thể người phàm của chủ nhân làm sao chịu nổi...
Hoa Miên vừa dứt lời, đầu ngón tay thiếu niên hơi dừng lại, cậu ta liếc cô một cái rồi cười lạnh: Thế nào, bình thường không nói lời nào y như người câm, mở miệng là chủ nhân thế này chủ nhân thế kia... Muội đừng nên tồn tại tâm tư không nên có.
Hoa Miên: ...
Hoa Miên há miệng thở dốc, nhưng phát hiện mình không phát ra âm thanh gì cả.
Thiếu niên: Muội có biết nguyên thân của mình xuất hiện vết rách không? Chủ nhân nhìn thấy thì đặt muội ở phòng luyện khí, sau khi phân phó thợ thủ công tu bổ thì vội vàng rời đi... Ngay cả liếc mắt nhìn muội một cái cũng không thèm.
Hoa Miên trợn mắt: Phòng luyện khí...
Hỏa thiết.
Lò luyện.
Là nơi rất nóng rất dày vò, không phải ai cũng chịu được.
Sau khi hủy đi gân cốt thì sẽ được đúc lại.
Nỗi sợ hãi đột nhiên bao phủ trong lòng, mồ hội lạnh từ lưng tuôn ra, thấm vào lớp băng vải khiến vết thương càng thêm đau rát —
Hiểu chưa? Muội và ta khác nhau, muội chỉ là một vỏ kiếm có thì được không có thì thôi, nếu không còn hữu dụng thì không chừng đã bị ném ở chỗ nào rồi. Thiếu niên khép nhẹ cổ áo bằng lông trên người: Muội đừng si tâm vọng tưởng nữa, ngoan ngoãn làm vỏ kiếm của mình đi, bình yên vô sự là tốt rồi Vô dụng như muội thì cho dù có mất tích, chủ nhân cũng không thèm đi tìm.
Hoa Miên hơi giật mình đứng tại chỗ.
Lúc này trên không trung đột nhiên thả tuyết, hạt tuyết dừng trên chóp mũi của cô, hai mắt cô đăm đăm, không khống chế được sự run rẩy.
Đừng đi loạn nữa, trời lạnh lắm, nhanh về chữa thương đi... Chút nữa mà không thấy muội nữa thì ta trói muội kéo về đó.
Thiếu niên lạnh lùng ném lại một câu uy hiếp rồi hóa thành một tia sáng biến mất trước mắt Hoa Miên — Hoa Miên đứng trên nóc nhà, dưới chân khẽ động, vẽ nên một dấu vết do dự, cô cúi đầu, trước mắt rũ xuống một lọn tóc.
Cô nhẹ nhàng hà hơi, một hơi sương trắng nhẹ nhàng phả ra từ miệng, bên tai vẫn văng vẳng tiếng nói lạnh lùng của cậu thiếu niên【Vô dụng như muội thì cho dù có mất tích, chủ nhân cũng không thèm đi tìm】
Cô nâng tay, hậm hực sờ chóp mũi.
Hoa Miên từ nóc nhà nhảy xuống phía trước cung điện nguy nga, nơi cô rơi xuống tạo nên một lớp tuyết lún nho nhỏ... Cô ngẩng đầu nhìn, trên vị trí cung chủ của điện Vô Lượng là một thiếu niên tóc dài anh tuấn, cậu ta đang nghiêng đầu chống tay nghỉ ngơi, dường như đang rất mệt mỏi.
Hoa Miên lặng lẽ bước lại gần, vô thanh vô thức đứng trước mặt thiếu niên đó...
Cô kề sát mặt vào nhìn, tuy rằng khuôn mặt vẫn có nét non nớt, nhưng cô có thể nhận ra người ở trước mắt chính là Dịch Huyền Cực lúc trẻ, lúc này trông anh phong trần mệt mỏi, cả vạt áo lẫn đôi giày đều có vết máu chưa kịp khô, như vừa trải qua một trân đại chiến
Bên chân anh đặt Vô Quy, trên thân kiếm còn vương vết máu, hoa văn trên đó như đang uống máu trông rất sinh động. Lông mi thiếu niên nhẹ rung, dường như đang mơ thấy ác mộng —
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Hoa Miên lại vươn tay.
Đầu ngón tay lành lạnh nhỏ nhắn vươn về phía ấn đường của Huyền Cực, nhẹ nhàng điểm một cái... Cảm giác lạnh lẽo khiến lông mày cậu thiếu niên đang nằm mộng khẽ nhúc nhích, sau đó chậm rãi thả lỏng, Hoa Miên lúc này như đang nhập ma, đầu ngón tay khẽ vuốt theo hình dáng chân mày —
Cho đến khi cậu thiếu niên thở dài, dường như sắp thức giấc.
Hoa Miên rụt tay lại, cô cúi nhẹ, kề mặt sát vào mặt cậu —
Đến khi cánh môi gần như chạm vào chóp mũi cao thẳng đó.
Chân kiếm vốn dĩ đang đặt dưới chân Huyền Cực đột nhiên hóa thành hình cậu thiếu niên anh tuấn lúc nãy, chỉ là lúc này vẻ mặt cậu ta vô cùng nghiêm khắc, lúc Hoa Miên gần đụng vào Huyền Cực thì cậu ta giơ tay chế trụ cổ tay cô rồi kéo cả người cô về phía sau!
Huyền Cực: ...
Trong mơ, thiếu niên chậm rãi cảm nhận được có người đang tiến lại gần mình, đầu ngón tay lạnh lẽo mềm mại của thiếu nữ nhẹ ấn lên ấn đường của cậu — đột nhiên Huyền Cực mở mắt, phát hiện trước mắt vô cùng yên tĩnh, gió lạnh từ đại diện nhẹ nhàng thổi, mang theo hơi lạnh của băng tuyết.
Cạch một tiếng. Vỏ kiếm chạm khắc hình bách điểu rơi xuống cạnh chân cậu, cậu khẽ nhìn, ánh mắt bỗng nhiên xuất hiện một tia bất ngờ, cậu khom lưng nhặt vỏ kiếm lên — vỏ kiếm nặng trĩu nằm gọn trong tay, lòng bàn tay cậu khẽ vuốt hoa văn phía trên, vô cùng lạnh lẽo...
Tựa như đầu ngón tay của thiếu nữ khẽ vuốt ấn đường trong mơ...
【Mẹ: Làm sao vậy, giờ này còn chưa ngủ.】
【Hoa Miên: Con thực sự do ba mẹ hoài thai chín tháng mười ngày sinh ra sao? Không phải nhặt được ở ven đường đó chứ, ví dụ như hơn hai mươi năm trước, mẹ xuống lầu đổ rác, không cẩn thận thấy giữa đống rác có một đứa bé khóc đến tê tâm liệt phế】
【Mẹ: .Sao tự nhiên nói linh tinh gì vậy?】
【Mẹ: Tiền lương tháng này không đủ dùng?】
【Mẹ: Đã vậy ba con cũng không chịu gửi tiền tiêu vặt?】
【Hoa Miên: Không có.】
【Mẹ: Vậy thần kinh con có vấn đề sao, con không phải do mẹ mang thai chín tháng mười ngày đẻ ra thì ở xó nào chui ra?】
【Hoa Miên: Đột nhiên hoài nghi mình không phải người.】
【Mẹ: Không phải người thì là cái gì? Không lẽ là khỉ chắc? Con gái à, bệnh không nhẹ đâu.】
【Hoa Miên: Vậy vết bớt sau lưng con giải thích thế nào?】
【Mẹ: Tự con cũng nói đó là bớt , bớt thì làm sao? Nói linh tinh, hay lại không hài lòng ngày xưa bị ba mẹ đặt tên là bớt hả?】
【Hoa Miên: Con nghi ngờ là bị dã thú cắn, biển, dã thú dưới biển gì đó?】
【Mẹ: Đầu con bị cửa kẹp à... Ăn cơm chưa? Lại thức suốt đêm quay phim đúng không? Có rảnh thì quan tâm bản thân khi nào tìm được bạn trai đi?】
【Mẹ: Biết con có thể tự làm ra một tên bạn trai, nhưng người giấy thì không tính nhé.】
Hoa Miên: ...
Thật ra đây không phải lần đầu tiên cô hoài nghi mình không phải con đẻ của ba mẹ —
Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, Hoa Miên nói một câu mẹ cô sẽ đáp lại mười câu, nói nhanh đến mức khiến cô chạy vắt giò lên cổ...
Mà cô chỉ cần nói một câu với người khác thôi cũng thấy mệt mỏi.
Đối với vấn đề này, mẹ cô giải thích rất hợp lý: Trước khi sinh một ngày, bà ngoại con nướng chim sẻ ăn, vì vậy mới hạ sinh một đứa mồm miệng lanh lẹ như mẹ; còn lần sinh con thì trước đó một ngày mẹ thèm ăn giò heo kho, vì vậy sinh ra một đứa tay chân vụng về là con.
Mà trước mắt, sau khi đàm đạo với mẹ xong, Hoa Miên buông di động, tuy rằng đáp án đã được khẳng định nhưng cô vẫn thấy bất an, lại vòng về soi gương một lúc lâu, sau đó nghĩ đến Huyền Cực và Vô Quy kiếm...
A a a a a!
Cô vò mái tóc đến rối tung, sau đó bò lên giường, kéo chăn che kín đầu —
Chốc sau, cô lại nghe thấy tiếng sột soạt từ phòng bên cạnh, ước chừng tên kia lại nhân lúc nửa đêm mò ra ngoài tìm vỏ kiếm... Hoa Miên trừng mắt nhìn trần nhà, cô cảm giác được Huyền Cực đang đứng ngoài ban công phòng mình, bóng dáng thon dài phản chiếu trên rèm cửa.
Hoa Miên cả kinh, không hiểu vì sao bỗng thấy chột dạ, cô vội vàng kéo chăn che mặt lại, cả người cuộn tròn trong chăn, hai tay ôm đầu gối, đôi mắt trừng lớn nhìn vào màn đêm.
Làm sao bây giờ?
Nếu mình là vỏ kiếm...
Thì sẽ thế nào?
Huyền Cực sẽ cương quyết đem mình về nơi gọi là đảo Phù Đồ đó sao?
Nghe nói vỏ kiếm biến mất trước khi anh kịp làm chuyện gì đó rất quan trọng, anh ấy có mắng mình không, có đánh mình không?
Không đúng không đúng, mình đã hơn hai mươi tuổi rồi, chẳng phải vỏ kiếm chỉ mới mất tích cách đây không lâu sao —
Nhưng hai thế giới tuy song song nhưng thời gian cũng không nhất thiết phải song song.
Hoa Miên rối rắm lăn vài vòng trong chăn, phải hơn mười phút sau mới sợ sệt thò đầu ra ngoài, lại dùng thêm một tiếng miên man suy nghĩ, thẳng đến khi hai mí mắt nặng nề đánh nhau cô mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Hoa Miên lại nằm mơ.
Thần kỳ là lần này cô lại mơ thấy cảnh tiếp theo trong giấc mơ đó —
Biển hoa màu xanh, con cá voi đang quay cuồng trên biển mây, cô đứng trên đỉnh điện Kim Loan trắng xóa, duỗi tay muốn vuốt ve chiếc sừng của con cá heo đang chậm rãi bay về phía mình...
Nhưng lúc này. Động tác giơ tay khiến phần lưng của cô vô cùng đau nhức, giống như cảm giác vết thương bị rách ra... Cô hự một tiếng đau lớn, bàn tay cũng rụt lại, cá voi kêu dài một tiếng, quay đầu rời đi —
A...
Nhìn con cá voi quẫy đuôi rời đi, Hoa Miên nghe thấy một tiếng thở dài đáng tiếc phát ra từ cổ họng mình, cô đứng trên điện ngửa đầu ngơ ngác nhìn nó bơi đi xa, thẳng đến khi đằng sau truyền đến âm thanh sột soạt.
Hoa Miên ngẩn người, cô quay đầu lại — phát hiện trên nóc nhà bên cạnh xuất hiện một thân hình tinh tế, thiếu niên đó nhìn qua chừng mười lăm mười sáu tuổi, trên người mặc cẩm y, còn khoác thêm một cái áo choàng thật dài, trên cổ áo lót một lớp lông hồ ly màu trắng, che đi chiếc cằm tinh tế, lúc này thiếu niên đó đang thò đầu dò xét từ nóc nhà bên cạnh.
Lúc cậu ta nhìn thấy Hoa Miên, ánh mắt cậu sáng ngời, giây tiếp theo nhìn như đang lúng túng, cậu vụng về bò lên nóc nhà, sau khi đã đứng vững trên nóc nhà bên cạnh, cậu ta đưa tay vỗ vỗ lớp tuyết bám trên người rồi thì thầm: Sao muội lại ở trên này, chẳng lẽ không biết đây là nơi kết giới yếu nhất đảo Phù Đồ sao Bị thương thế này còn chạy lung tung, nếu người của Tịch tộc đuổi đến thì muội chết chắc rồi!
Hoa Miên: ...
Người này, người này là ai?
Mà vừa mở miệng đã dạy dỗ người khác.
Hoa Miên ngây ngốc nhìn chằm chằm thiếu niên, giọng nói của cậu ta còn mang theo một tia kiêu ngạo — lúc này đại khái thấy Hoa Miên còn đứng im không nhúc nhích, cậu ta tạm dừng tiết mục phổ cập giáo dục lại, cặp mắt hồ ly khẽ híp lại: Muội là người nhát gan, không phải vì muốn trốn bôi thuốc nên mới mò lên đây đó chứ?
...?
Hoa Miên nâng ngón tay lên chỉ chỉ chính mình: Tôi sao?
Lúc xông vào thánh địa Tịch tộc, ta cho rằng chủ nhân chỉ hơi xúc động, nếu có thể chuẩn bị kỹ hơn hẳn không tổn thất nhiều như vậy... Thiếu niên lên tiếng, sau lại tạm dừng: Nhưng muội cũng quá lỗ mãng, thần thú Tịch tộc là loại nào chứ, bằng vào một vỏ kiếm nho nhỏ như muội có thể chịu được một vết cắn của nó sao —
Cậu ta đến trước mặt Hoa Miên chống nạnh, sau đó cúi người vươn đầu ngón tay thô lỗ chọc chọc trán cô, cảm giác đau đớn mỗi khi đầu ngón tay cậu ta chọc đến rất chân thực, Hoa Miên bị chọc đến choáng váng, tiếp tục nghe cậu ta dong dài: Muội và ta mới vừa biến thành người, ngay cả chủ nhân cũng chưa phát hiện sự tồn tại của chúng ta, đâu thể so sánh với thần thú thượng cổ, rốt cuộc muội muốn chứng minh điều gì hả!
Hoa Miên che trán lại, trong lòng tuy không hiểu lắm nhưng lại nghe thấy giọng mình vang lên: Nếu không đỡ, cơ thể người phàm của chủ nhân làm sao chịu nổi...
Hoa Miên vừa dứt lời, đầu ngón tay thiếu niên hơi dừng lại, cậu ta liếc cô một cái rồi cười lạnh: Thế nào, bình thường không nói lời nào y như người câm, mở miệng là chủ nhân thế này chủ nhân thế kia... Muội đừng nên tồn tại tâm tư không nên có.
Hoa Miên: ...
Hoa Miên há miệng thở dốc, nhưng phát hiện mình không phát ra âm thanh gì cả.
Thiếu niên: Muội có biết nguyên thân của mình xuất hiện vết rách không? Chủ nhân nhìn thấy thì đặt muội ở phòng luyện khí, sau khi phân phó thợ thủ công tu bổ thì vội vàng rời đi... Ngay cả liếc mắt nhìn muội một cái cũng không thèm.
Hoa Miên trợn mắt: Phòng luyện khí...
Hỏa thiết.
Lò luyện.
Là nơi rất nóng rất dày vò, không phải ai cũng chịu được.
Sau khi hủy đi gân cốt thì sẽ được đúc lại.
Nỗi sợ hãi đột nhiên bao phủ trong lòng, mồ hội lạnh từ lưng tuôn ra, thấm vào lớp băng vải khiến vết thương càng thêm đau rát —
Hiểu chưa? Muội và ta khác nhau, muội chỉ là một vỏ kiếm có thì được không có thì thôi, nếu không còn hữu dụng thì không chừng đã bị ném ở chỗ nào rồi. Thiếu niên khép nhẹ cổ áo bằng lông trên người: Muội đừng si tâm vọng tưởng nữa, ngoan ngoãn làm vỏ kiếm của mình đi, bình yên vô sự là tốt rồi Vô dụng như muội thì cho dù có mất tích, chủ nhân cũng không thèm đi tìm.
Hoa Miên hơi giật mình đứng tại chỗ.
Lúc này trên không trung đột nhiên thả tuyết, hạt tuyết dừng trên chóp mũi của cô, hai mắt cô đăm đăm, không khống chế được sự run rẩy.
Đừng đi loạn nữa, trời lạnh lắm, nhanh về chữa thương đi... Chút nữa mà không thấy muội nữa thì ta trói muội kéo về đó.
Thiếu niên lạnh lùng ném lại một câu uy hiếp rồi hóa thành một tia sáng biến mất trước mắt Hoa Miên — Hoa Miên đứng trên nóc nhà, dưới chân khẽ động, vẽ nên một dấu vết do dự, cô cúi đầu, trước mắt rũ xuống một lọn tóc.
Cô nhẹ nhàng hà hơi, một hơi sương trắng nhẹ nhàng phả ra từ miệng, bên tai vẫn văng vẳng tiếng nói lạnh lùng của cậu thiếu niên【Vô dụng như muội thì cho dù có mất tích, chủ nhân cũng không thèm đi tìm】
Cô nâng tay, hậm hực sờ chóp mũi.
Hoa Miên từ nóc nhà nhảy xuống phía trước cung điện nguy nga, nơi cô rơi xuống tạo nên một lớp tuyết lún nho nhỏ... Cô ngẩng đầu nhìn, trên vị trí cung chủ của điện Vô Lượng là một thiếu niên tóc dài anh tuấn, cậu ta đang nghiêng đầu chống tay nghỉ ngơi, dường như đang rất mệt mỏi.
Hoa Miên lặng lẽ bước lại gần, vô thanh vô thức đứng trước mặt thiếu niên đó...
Cô kề sát mặt vào nhìn, tuy rằng khuôn mặt vẫn có nét non nớt, nhưng cô có thể nhận ra người ở trước mắt chính là Dịch Huyền Cực lúc trẻ, lúc này trông anh phong trần mệt mỏi, cả vạt áo lẫn đôi giày đều có vết máu chưa kịp khô, như vừa trải qua một trân đại chiến
Bên chân anh đặt Vô Quy, trên thân kiếm còn vương vết máu, hoa văn trên đó như đang uống máu trông rất sinh động. Lông mi thiếu niên nhẹ rung, dường như đang mơ thấy ác mộng —
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Hoa Miên lại vươn tay.
Đầu ngón tay lành lạnh nhỏ nhắn vươn về phía ấn đường của Huyền Cực, nhẹ nhàng điểm một cái... Cảm giác lạnh lẽo khiến lông mày cậu thiếu niên đang nằm mộng khẽ nhúc nhích, sau đó chậm rãi thả lỏng, Hoa Miên lúc này như đang nhập ma, đầu ngón tay khẽ vuốt theo hình dáng chân mày —
Cho đến khi cậu thiếu niên thở dài, dường như sắp thức giấc.
Hoa Miên rụt tay lại, cô cúi nhẹ, kề mặt sát vào mặt cậu —
Đến khi cánh môi gần như chạm vào chóp mũi cao thẳng đó.
Chân kiếm vốn dĩ đang đặt dưới chân Huyền Cực đột nhiên hóa thành hình cậu thiếu niên anh tuấn lúc nãy, chỉ là lúc này vẻ mặt cậu ta vô cùng nghiêm khắc, lúc Hoa Miên gần đụng vào Huyền Cực thì cậu ta giơ tay chế trụ cổ tay cô rồi kéo cả người cô về phía sau!
Huyền Cực: ...
Trong mơ, thiếu niên chậm rãi cảm nhận được có người đang tiến lại gần mình, đầu ngón tay lạnh lẽo mềm mại của thiếu nữ nhẹ ấn lên ấn đường của cậu — đột nhiên Huyền Cực mở mắt, phát hiện trước mắt vô cùng yên tĩnh, gió lạnh từ đại diện nhẹ nhàng thổi, mang theo hơi lạnh của băng tuyết.
Cạch một tiếng. Vỏ kiếm chạm khắc hình bách điểu rơi xuống cạnh chân cậu, cậu khẽ nhìn, ánh mắt bỗng nhiên xuất hiện một tia bất ngờ, cậu khom lưng nhặt vỏ kiếm lên — vỏ kiếm nặng trĩu nằm gọn trong tay, lòng bàn tay cậu khẽ vuốt hoa văn phía trên, vô cùng lạnh lẽo...
Tựa như đầu ngón tay của thiếu nữ khẽ vuốt ấn đường trong mơ...
/51
|