Sau khi Hoa Miên thức giấc phải mất một lúc lâu mới điều chỉnh lại được tâm trạng, trong giấc mơ, cô chính là linh hồn của vỏ kiếm Vô Quy, ngay cả chủ nhân cũng không biết đến sự tồn tại của cô, có điều vỏ kiếm nhỏ chỉ toàn tâm toàn ý nhớ mong vị chủ nhân đó —
Cảm xúc đó vô cùng chân thực.
Lúc cô vì đỡ thay chủ nhân một đòn của thần thú mà bị trọng thương khiến vỏ kiếm bị hao tổn, lúc biết mình bị chủ nhân mang đến phòng luyện khí thì vô cùng hoang mang sợ hãi;
Lúc cô bước đến trước mặt chủ nhân, thấy gương mặt anh mệt mỏi thì lập tức áy náy vô cùng, cô còn chủ động cẩn thận vươn tay đụng vào gương mặt đó để phần nào đuổi đi cơn ác mộng;
Một lòng muốn lại gần chủ nhân;
Một lòng dõi theo người;
Thậm chí — một người bị người khác gọi là “phế vật”, “vỏ kiếm vô dụng”, “không phải nguyên thân được chế tạo từ huyền thiết dưới đáy hồ thì đã sớm bị thay đổi” là cô — có thể cắn răng, kiên trì cùng “Vô Quy” tu luyện kiếm hồn…
Linh hồn bé nhỏ trong giấc mộng đó, đúng là dưới tình huống mà ngay cả chủ nhân còn không biết đến sự tồn tại của mình, đã phát sinh tâm tư không nên có.
Hoa Miên: “….QAQ.”
Đau lòng quá đi.
Như thể người thất tình trong mơ đó chính là cô.
Lúc Hoa Miên bò dậy từ trên giường, cô đờ cả người, máy móc rửa mặt chải đầu xong thì lập tức bước ra cửa… Vốn dĩ cô định hôm nay đến trường quay sớm một chút để khỏi phải đụng mặt hay trò chuyện với người khác, ai ngờ vừa mới mở cửa đã chạm mặt một người.
Hoa Miên: “…”
Cô ngơ ngác nhìn khuôn mặt đối điện, gương mặt này giống hệt gương mặt hoàn mỹ mà cô đã nhìn thấy trong giấc mơ — Hoa Miên hơi hối hận vì sao mình không dành thêm chút thời gian để chải đầu cho gọn gàng, tốt xấu gì ra cửa chậm vài phút cũng không sao.
Cô cúi đầu, mũi chân lại bất giác vẽ vòng trên mặt đất.
Huyền Cực: “Sớm.”
Hoa Miên: “….. À, sớm.”
Cô cúi đầu, chừa lại cho anh một cái đỉnh đầu, bộ dạng sống chết không chịu ngẩng đầu của cô khiến Huyền Cực hoang mang nhướng mày — anh còn tưởng quan hệ của họ mấy ngày nay đã có tiến triển… Ừm, không hẳn là “quan hệ tiến triển”, ít nhất cũng được xem như có thể giao tiếp bình thường, hơn nữa thỉnh thoảng còn nói chuyện khá vui vẻ, cô còn nở nụ cười như phù dung sớm nở tối tàn vài lần.
Không hiểu vì sao, sau một đêm mọi chuyện dường như lại quay về thời điểm ban đầu.
Thang máy vẫn chưa dùng được, hai người một trước một sau đi về phía cầu thang bộ — lần này Huyền Cực không trực tiếp nhảy xuống như mọi ngày nữa mà chỉ trầm mặc bước theo sau, lúc đến cửa thoát hiểm anh còn vươn cánh tay dài của mình ra để thay cô mở cửa.
Đầu tiên Hoa Miên bị cánh tay đột nhiên xuất hiện trước mặt dọa sợ, cô thoáng lui về phía sau, bả vai đụng trúng ngực anh…. Vì vậy lập tức đứng im không dám cử động, chỉ nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.” rồi cúi đầu bước xuống cầu thang.
Huyền Cực theo sau, bước từng bậc xuống dưới, đôi chân nhỏ của Hoa Miên thong thả vui vẻ thì không nói, còn cặp chân dài của Huyền Cực quả thực phải chịu không ít tủi thân.
Đến tầng hai mươi ba, hành lang vọng đến tiếng bước chân, lúc này Huyền Cực mới nghe thấy cô gái như vừa bị nuốt mất lưỡi đằng trước hỏi nhỏ: “Dậy sớm vậy, anh đi đâu à?”
“Đi diễn.” Huyền Cực nhàn nhạt đáp: “Hình như sáng nay phải đến sớm, cái ông rống to dặn như vậy.”
“…”
Lại diễn? Hoa Miên mờ mịt quay đầu nhìn Huyền Cực, đạo diễn à, rốt cuộc ông đã đem kịch bản đi sửa bao nhiêu chỗ vậy, sao lại giao nhiều đất diễn cho người này như vậy?
Đại khái do quay đầu nhìn người đằng sau quá lâu, Hoa Miên dẫm hụt một bước, cô “Á” một tiếng rồi ngã — cũng may Huyền Cực nhanh nhạy kịp duỗi tay xách cô lên như con gà nhỏ, sau đó nhún người một cái, vững vàng tiếp đất.
Thấy chân nhỏ đã tìm về được với đất mẹ, nhịp tim Hoa Miên tạm thời chưa kịp bình ổn, cô nhẹ nhàng ho khan hai tiếng rồi vỗ ngực — vừa ngẩng đầu đã thấy Huyền Cực đang đứng trước mặt mình, hôm nay anh mặc quần jean phối với áo thun và áo khoác đen, áo khoác vừa vặn khiến bả vai anh càng thêm rộng lớn…
Lúc này anh đang cúi đầu, hơi nhíu mày nhìn cô: “Cẩn thận.”
“…”
Hoa Miên bất giác lại nghĩ về giấc mơ đêm qua.
Khi ấy cô cẩn thận muốn vuốt phẳng nếp nhăn trên chân mày anh.
Hoa Miên bị hãm sâu vào đôi mắt thâm thúy đó, cô nâng tay, hơi nhón chân, lúc đầu ngón tay sắp chạm vào ấn đường của Huyền Cực, cô đột nhiên tỉnh táo lại, thầm hỏi mình đang định làm gì vậy, gót chân cũng âm thầm hạ xuống…. Cô cúi đầu, mất tự nhiên đưa tay lên vuốt lại tóc rồi xoay người tiếp tục xuống lầu, lơ đãng nói: “Tối qua tìm vỏ kiếm sao rồi?”
“Vẫn không có tin tức.”
Hoa Miên “à” một tiếng: “Nếu cứ tiếp tục không có tin tức như vậy, có phải sẽ ảnh hưởng rất lớn không?”
“Nếu không tìm thấy vỏ kiếm thì Vô Quy không thể được xem như tín vật biểu thị thân phận người kế vị Chư Hạ đại lục của tôi… Từ xưa đến nay người Tịch tộc chưa bao giờ rời khỏi mặt nước, Dực tộc không có mưu lược, chỉ có Hồ tộc là có tham vọng đối với quyền thế — nếu không lấy được binh phù thống lĩnh tam quân, một khi Tà thần thức tỉnh, Hồ Đế không làm được gì, nhất định thiên hạ sẽ đại loạn.” Giọng nói của anh trầm thấp, giống như đang kể về một việc nào đó ở một nơi rất xa xôi.
Tuy rằng cô không biết Tịch tộc, Dực tộc và Hồ tộc là gì, nhưng cô hiểu nếu không tìm được vỏ kiếm thì cục diện sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng?
Hoa Miên hơi bực bội, cũng hơi nóng nảy.
“Vậy vỏ kiếm Vô Quy đó… Là thứ như thế nào?”
“?” Huyền Cực thu hồi ánh mắt nghẹn khuất đang nhìn chằm chằm bậc thang nhỏ xíu của mình lại, kì quái nhìn người phía trước: “Là làm từ huyền thiết dưới đáy hồ tuyết ngàn năm, trên đó điêu khắc hình bách điểu ngàn hoa… Chỉ là một… vỏ kiếm tầm thường mà thôi.”
Là một vỏ kiếm tầm thường mà thôi.
【 Đồ vô dụng như muội, một ngày nào đó có bị lạc mất thì chủ nhân cũng chẳng đi tìm đâu. 】
Giọng nói lạnh lùng của thiếu niên trong mơ đột nhiên vang lên bên tai.
“….” Bàn tay đang đặt trong tay áo của Hoa Miên hơi siết lại, đầu ngón tay lạnh buốt: “Vậy, nếu không phải vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vỏ kiếm có mất đi thì… liệu anh có đi tìm không?”
Giọng nói lắp bắp của Hoa Miên vang lên, tiếp theo cô nghe thấy tiếng bước chân đằng sau dừng lại, cô cũng xoay người nhìn Huyền Cực đang đứng trầm mặc trên cầu thang — khuôn mặt anh ánh lên vẻ chần chờ, tựa hồ không hiểu nổi tại sao cô lại đột nhiên đưa ra giả thiết kì lạ như vậy.
“Tôi tôi tôi chỉ hỏi bừa thôi, so với kiếm thì vỏ kiếm hình như cũng không có tác dụng gì nhiều lắm, không thể đánh nhau cũng chẳng thể phòng thủ.” Hoa Miên xua xua tay, tự khiến mình bối rối: “Quan trọng nhất vẫn là kiếm mà, tìm bừa một cái vỏ kiếm nào nhét vào là được mà đúng không, chỉ là một đồ vật dư thừa thôi mà, nhiều lắm chỉ được xem là đồ trang sức thôi mà…. Ừm………”
Hoa Miên chán nản gục đầu xuống: “Quên đi, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, anh không cần trả lời đâu.” Nói xong, không chờ Huyền Cực trả lời, cô đã chạy như bay xuống lầu.
Trên đường đi cô cũng chẳng dám ngẩng đầu, sợ anh sẽ hoài nghi — Cô thấy mình đúng là đồ ngốc. Không hiểu vì cớ gì lại bị cảnh trong mơ quấy nhiễu, mỗi lần nhớ đến giấc mơ đó, vết bớt sau lưng giống như lửa, châm chích không ngừng… Cảm giác giống hệt cơn đau rát mà vỏ kiếm nhỏ kia đã từng trải qua khi đứng trên nóc điện Kim Loan phủ đầy tuyết.
….
Hoa Miên bước nhanh ra khỏi khách sạn, vội vàng đi về hướng trường quay.
Đoạn hội thoại ngắn ngủi với Huyền Cực như chiếc đèn kéo quân quay mãi trong đầu, nghĩ đến vẻ mặt mơ hồ khi anh nhắc đến vỏ kiếm Vô Quy….
Hoa Miên uể oải, lại hơi tức giận.
Tuy rằng cô không hiểu vì sao mình lại cảm thấy tức giận —
Nói cho cùng, Huyền Cực không biết kiếm của mình đã tiến hóa thành linh hồn, vỏ kiếm lại là món đồ hết sức bình thường….
Nếu anh vì một đồ vật mà đau lòng đến chết đi sống lại, há chẳng phải bị người ta nghi ngờ mắc chứng cuồng đồ vật sao?
…. Không đúng, chứng cuồng đồ vật là cái quái gì hả?
Vỏ kiếm chắn hộ anh một đòn nên mới bị nứt, chính anh cũng nói nếu không nhờ vỏ kiếm thì mình đã đi đời nhà ma rồi — tình huống này nếu muốn lấy thân báo đáp cũng là điều nên làm!
….. Lấy thân báo đáp.
….. Là lãnh tụ Nhân tộc của Chư Hạ đại lục, lấy thân báo đáp một cái vỏ kiếm?
….. Đêm động phòng hoa chúc, cùng một cái vỏ kiếm…. Khụ.
Hoa Miên: “…………………………”
Không cần bàn cãi nữa, cô chính xác là đồ ngốc.
Hoa Miên: “A a a a a a!”
Muốn điên rồi.
Hoa Miên đứng trong rừng cây rối rắm một lúc lâu, đến khi nhân vật mới nổi ở thành phố H là Huyền Cực lạnh nhạt bước vào phim trường, cô mới ảo não bước vào làm việc.
Người của tổ mỹ thuật đã đến đông đủ — bọn họ luôn thức dậy sớm hơn cả lừa, nhất định phải tranh thủ trước lúc diễn viên hóa trang xong, chuẩn bị đạo cụ cho cảnh quay hôm nay theo chỉ thị của đạo diễn.
Lúc Hoa Miên đến, mấy người ở tổ đạo cụ đang điều chỉnh dây thép, Tô Yến đang ngồi xổm kiểm tra dây thép và mối cố định, xem ra hôm nay đúng là sẽ quay cảnh bay lượn.
Hoa Miên vừa nhấc đầu đã thấy trên sàn vứt chỏng chơ mấy cái móng ngựa.
“….”
Muốn nói trường quay có thể loạn đến mức nào thì đại khái chính là khi quay cảnh ngựa chạy trên đất, người bay trên trời, trên cao dây thép đan xen ngang dọc, mặt đất cát vàng tung bay.
Hoa Miên móc khẩu trang ra để đeo lên, cô bước đến một chỗ để kiểm tra, Bạch Di đã hóa trang xong và đang dùng bữa sáng, vẫn là một ly Starbucks kèm một cái bánh kem… Hoa Miên đã rất lâu chưa từng nhìn thấy một diễn viên nổi tiếng nào mà ngày nào cũng dậy từ tờ mờ sáng, sau đó quay phim đến tối muộn mà lại không có lấy một câu oán hận, đã thế còn đối xử hiền hòa với tất cả mọi người trong đoàn — bao gồm cả Hoa Miên — vì vậy rất có hảo cảm.
“Gắn đạo cụ vào người,” Hoa Miên giơ một cái móc về phía Bạch Di: “Được không?”
Bạch Di lúc ấy đang bưng ly cà phê, cúi đầu thất thần đọc kịch bản, bỗng dưng nghe được một giọng nói mềm như bông vang trên đỉnh đầu, anh ngẩng đầu thì thấy cô chỉ lộ ra một đôi mắt dò hỏi sau lớp thùng giấy to đùng.
Khóe mắt trời sinh lạnh nhạt của Bạch Di bỗng mềm hẳn đi, anh nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cười nheo mắt: “….Có thể.”
Buông quyển kịch bản trên tay, xốc tấm thảm đang đắp trên người ra, Bạch Di đứng lên, phối hợp dang hai tay để Hoa Miên gắn dụng cụ cố định vào người mình — thiết bị bảo hộ có rất nhiều thứ linh tinh, gắn lên người rất phức tạp, lúc Hoa Miên gắn thiết bị lên hông Bạch Di thì gần như phải vây lấy người anh, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi cúi đầu, vòng tay qua hông anh…
“Như vậy có sao không?”
“Không sao.”
“Chặt không?”
“Vừa phải.”
“Ừm.”
“Ừm, Hoa Miên.”
“…?” Hoa Miên ngẩng đầu khó hiểu, trong tay còn cầm sợi dây thép cố định: “Buộc chặt quá sao?”
Đại não của cô lúc này chỉ toàn chuyện về Huyền Cực, thậm chí còn không thắc mắc tại sao người trước mặt này lại biết tên mình — cô nhìn thẳng vào mắt anh, thấy đôi mắt ôn hòa đó hơi nheo lại: “Một chút.”
“À à.” Hoa Miên nhanh chóng nới bớt dây ra một chút: “Nếu chặt quá anh nhớ lên tiếng nha, bằng không chốc nữa bị treo lên, sẽ, sẽ bị thương.”
Dường như bị lời nói nghiêm túc đó của cô lấy lòng, ánh mắt Bạch Di lại nhuộm thêm một chút ý cười, anh chậm rãi nói: “Vẫn luôn muốn hỏi em một chuyện, không bằng thừa dịp hôm nay rảnh rỗi hỏi luôn đi… Hoa Miên, em thật sự không nhớ rõ tôi là ai sao?”
“???” Hoa Miên đang trong tư thế ôm eo Bạch Di bỗng khựng lại, vẻ mặt khó hiểu: “Hả?”
“Lúc còn học tiểu học, em thường hay ngồi xổm trước vườn hoa, cũng không biết đang nhìn cái gì? Có thể là đang ngắm bướm, ừm, chắc là vậy — em yên lặng đến mức gần như hòa làm một thể với vườn hoa đó, mỗi lần tôi đi ngang qua em đều ôm đầu gối ngồi ở chỗ đó, có bướm đậu trên đầu em cũng không phát hiện.” Bạch Di chậm rãi nói: “Tôi còn tưởng em thích bướm, cũng thích cả sâu bướm, vậy là có một hôm đem sâu bướm đặt vào hộp bút của em… Dọa em sợ khóc rất thảm thiết.”
Hoa Miên: “…………….”
Khóe môi Bạch Di cong lên: “Kết quả cô giáo hiểu lầm tôi bắt nạt em, còn gọi cả phụ huynh của tôi tới, tôi còn bị ba mình đánh cho một trận tơi bời.”
Vì quá khiếp sợ, ánh mắt Hoa Miên trừng còn lớn hơn cả chuông đồng: “Anh anh anh anh anh….”
Là tiểu béo?!
Là cái cậu tiểu béo kia?!
Là cái cậu tròn vo, mắt sưng đến mức nhìn như cọng chỉ, lúc khóc mặt mũi đỏ bừng như đít khỉ…?
Hoa Miên hóa đá, bất luận làm cách nào cũng không thể liên hệ đại thần đẹp trai trẻ tuổi trước mặt với cậu nhóc béo vừa ôm mông vừa khóc thét trong trí nhớ… Đến khi Bạch Di nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, lúc này tư thế của bọn họ giống như Hoa Miên đang ôm eo anh, còn anh đặt tay lên vai cô ôm lại —
Bạch Di: “Rất kinh ngạc? Tôi đã định hỏi em từ lâu, có phải em cũng nghĩ lúc đó tôi muốn bắt nạt em không?”
Hoa Miên giật giật môi, tự nhiên bị màn “nhận người thân” này làm bối rối, cả đại não đều bị đình chỉ, trong đầu không ngừng vang lên hai câu “Sao có thể?” và “Anh đang nói cái gì?”!
Hoa Miên: “Tôi…”
Bạch Di: “Thật ra, tôi từ khi đó đã —”
Bạch Di còn chưa dứt lời đã cảm giác được bàn tay đang đặt trên vai Hoa Miên của mình bị vật gì đó vừa cứng vừa lạnh đẩy ra, anh khẽ quay đầu, phát hiện một gương mặt như quan tài đang lạnh băng nhìn mình — người đến không phải ai khác, chính là cái người sáng qua chỉ cần dùng một cái liếc mắt đã làm hại anh bị NG mười lần, khiến sự nghiệp diễn viên của anh lần đầu gặp phải sự cố kéo dài tiến độ vì diễn xuất.
Còn vật vừa mới đẩy tay anh, chính là chuôi kiếm mà người đó đang cầm.
Sau đó bên hông bỗng căng thẳng, bàn tay cầm sợi dây bảo hộ trên eo bị đẩy ra khiến dây thép siết chặt đến mức Bạch Di gần như phun hết bữa sáng ra ngoài, anh há miệng thở dốc, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Huyền Cực trầm giọng hỏi: “Còn chặt sao?”
Giọng nói không có cảm tình lắm.
Bạch Di: “….”
Hoa Miên thu tay lại, mu bàn tay còn lưu lại cảm giác lúc bị Huyền Cực đẩy ra… Cô khẽ nâng mắt, lướt qua bả vai của Bạch Di, cẩn thận nhìn Huyền Cực, lúc này anh cũng đang cúi đầu nhìn mình: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ban ngày ban mặt vừa nói vừa cười, còn ra thể thống gì?”
Hoa Miên: “……”
Aiz, bị mắng rồi.
Hoa Miên nhếch nhếch khóe môi.
Huyền Cực thu kiếm lại, liếc mắt nhìn cô một cái: “Cười cái gì?”
Hoa Miên giơ thùng đạo cụ lên che mặt: “Không có gì.”
….. Đeo khẩu trang cũng thấy được, quái vật.
Cảm xúc đó vô cùng chân thực.
Lúc cô vì đỡ thay chủ nhân một đòn của thần thú mà bị trọng thương khiến vỏ kiếm bị hao tổn, lúc biết mình bị chủ nhân mang đến phòng luyện khí thì vô cùng hoang mang sợ hãi;
Lúc cô bước đến trước mặt chủ nhân, thấy gương mặt anh mệt mỏi thì lập tức áy náy vô cùng, cô còn chủ động cẩn thận vươn tay đụng vào gương mặt đó để phần nào đuổi đi cơn ác mộng;
Một lòng muốn lại gần chủ nhân;
Một lòng dõi theo người;
Thậm chí — một người bị người khác gọi là “phế vật”, “vỏ kiếm vô dụng”, “không phải nguyên thân được chế tạo từ huyền thiết dưới đáy hồ thì đã sớm bị thay đổi” là cô — có thể cắn răng, kiên trì cùng “Vô Quy” tu luyện kiếm hồn…
Linh hồn bé nhỏ trong giấc mộng đó, đúng là dưới tình huống mà ngay cả chủ nhân còn không biết đến sự tồn tại của mình, đã phát sinh tâm tư không nên có.
Hoa Miên: “….QAQ.”
Đau lòng quá đi.
Như thể người thất tình trong mơ đó chính là cô.
Lúc Hoa Miên bò dậy từ trên giường, cô đờ cả người, máy móc rửa mặt chải đầu xong thì lập tức bước ra cửa… Vốn dĩ cô định hôm nay đến trường quay sớm một chút để khỏi phải đụng mặt hay trò chuyện với người khác, ai ngờ vừa mới mở cửa đã chạm mặt một người.
Hoa Miên: “…”
Cô ngơ ngác nhìn khuôn mặt đối điện, gương mặt này giống hệt gương mặt hoàn mỹ mà cô đã nhìn thấy trong giấc mơ — Hoa Miên hơi hối hận vì sao mình không dành thêm chút thời gian để chải đầu cho gọn gàng, tốt xấu gì ra cửa chậm vài phút cũng không sao.
Cô cúi đầu, mũi chân lại bất giác vẽ vòng trên mặt đất.
Huyền Cực: “Sớm.”
Hoa Miên: “….. À, sớm.”
Cô cúi đầu, chừa lại cho anh một cái đỉnh đầu, bộ dạng sống chết không chịu ngẩng đầu của cô khiến Huyền Cực hoang mang nhướng mày — anh còn tưởng quan hệ của họ mấy ngày nay đã có tiến triển… Ừm, không hẳn là “quan hệ tiến triển”, ít nhất cũng được xem như có thể giao tiếp bình thường, hơn nữa thỉnh thoảng còn nói chuyện khá vui vẻ, cô còn nở nụ cười như phù dung sớm nở tối tàn vài lần.
Không hiểu vì sao, sau một đêm mọi chuyện dường như lại quay về thời điểm ban đầu.
Thang máy vẫn chưa dùng được, hai người một trước một sau đi về phía cầu thang bộ — lần này Huyền Cực không trực tiếp nhảy xuống như mọi ngày nữa mà chỉ trầm mặc bước theo sau, lúc đến cửa thoát hiểm anh còn vươn cánh tay dài của mình ra để thay cô mở cửa.
Đầu tiên Hoa Miên bị cánh tay đột nhiên xuất hiện trước mặt dọa sợ, cô thoáng lui về phía sau, bả vai đụng trúng ngực anh…. Vì vậy lập tức đứng im không dám cử động, chỉ nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.” rồi cúi đầu bước xuống cầu thang.
Huyền Cực theo sau, bước từng bậc xuống dưới, đôi chân nhỏ của Hoa Miên thong thả vui vẻ thì không nói, còn cặp chân dài của Huyền Cực quả thực phải chịu không ít tủi thân.
Đến tầng hai mươi ba, hành lang vọng đến tiếng bước chân, lúc này Huyền Cực mới nghe thấy cô gái như vừa bị nuốt mất lưỡi đằng trước hỏi nhỏ: “Dậy sớm vậy, anh đi đâu à?”
“Đi diễn.” Huyền Cực nhàn nhạt đáp: “Hình như sáng nay phải đến sớm, cái ông rống to dặn như vậy.”
“…”
Lại diễn? Hoa Miên mờ mịt quay đầu nhìn Huyền Cực, đạo diễn à, rốt cuộc ông đã đem kịch bản đi sửa bao nhiêu chỗ vậy, sao lại giao nhiều đất diễn cho người này như vậy?
Đại khái do quay đầu nhìn người đằng sau quá lâu, Hoa Miên dẫm hụt một bước, cô “Á” một tiếng rồi ngã — cũng may Huyền Cực nhanh nhạy kịp duỗi tay xách cô lên như con gà nhỏ, sau đó nhún người một cái, vững vàng tiếp đất.
Thấy chân nhỏ đã tìm về được với đất mẹ, nhịp tim Hoa Miên tạm thời chưa kịp bình ổn, cô nhẹ nhàng ho khan hai tiếng rồi vỗ ngực — vừa ngẩng đầu đã thấy Huyền Cực đang đứng trước mặt mình, hôm nay anh mặc quần jean phối với áo thun và áo khoác đen, áo khoác vừa vặn khiến bả vai anh càng thêm rộng lớn…
Lúc này anh đang cúi đầu, hơi nhíu mày nhìn cô: “Cẩn thận.”
“…”
Hoa Miên bất giác lại nghĩ về giấc mơ đêm qua.
Khi ấy cô cẩn thận muốn vuốt phẳng nếp nhăn trên chân mày anh.
Hoa Miên bị hãm sâu vào đôi mắt thâm thúy đó, cô nâng tay, hơi nhón chân, lúc đầu ngón tay sắp chạm vào ấn đường của Huyền Cực, cô đột nhiên tỉnh táo lại, thầm hỏi mình đang định làm gì vậy, gót chân cũng âm thầm hạ xuống…. Cô cúi đầu, mất tự nhiên đưa tay lên vuốt lại tóc rồi xoay người tiếp tục xuống lầu, lơ đãng nói: “Tối qua tìm vỏ kiếm sao rồi?”
“Vẫn không có tin tức.”
Hoa Miên “à” một tiếng: “Nếu cứ tiếp tục không có tin tức như vậy, có phải sẽ ảnh hưởng rất lớn không?”
“Nếu không tìm thấy vỏ kiếm thì Vô Quy không thể được xem như tín vật biểu thị thân phận người kế vị Chư Hạ đại lục của tôi… Từ xưa đến nay người Tịch tộc chưa bao giờ rời khỏi mặt nước, Dực tộc không có mưu lược, chỉ có Hồ tộc là có tham vọng đối với quyền thế — nếu không lấy được binh phù thống lĩnh tam quân, một khi Tà thần thức tỉnh, Hồ Đế không làm được gì, nhất định thiên hạ sẽ đại loạn.” Giọng nói của anh trầm thấp, giống như đang kể về một việc nào đó ở một nơi rất xa xôi.
Tuy rằng cô không biết Tịch tộc, Dực tộc và Hồ tộc là gì, nhưng cô hiểu nếu không tìm được vỏ kiếm thì cục diện sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng?
Hoa Miên hơi bực bội, cũng hơi nóng nảy.
“Vậy vỏ kiếm Vô Quy đó… Là thứ như thế nào?”
“?” Huyền Cực thu hồi ánh mắt nghẹn khuất đang nhìn chằm chằm bậc thang nhỏ xíu của mình lại, kì quái nhìn người phía trước: “Là làm từ huyền thiết dưới đáy hồ tuyết ngàn năm, trên đó điêu khắc hình bách điểu ngàn hoa… Chỉ là một… vỏ kiếm tầm thường mà thôi.”
Là một vỏ kiếm tầm thường mà thôi.
【 Đồ vô dụng như muội, một ngày nào đó có bị lạc mất thì chủ nhân cũng chẳng đi tìm đâu. 】
Giọng nói lạnh lùng của thiếu niên trong mơ đột nhiên vang lên bên tai.
“….” Bàn tay đang đặt trong tay áo của Hoa Miên hơi siết lại, đầu ngón tay lạnh buốt: “Vậy, nếu không phải vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vỏ kiếm có mất đi thì… liệu anh có đi tìm không?”
Giọng nói lắp bắp của Hoa Miên vang lên, tiếp theo cô nghe thấy tiếng bước chân đằng sau dừng lại, cô cũng xoay người nhìn Huyền Cực đang đứng trầm mặc trên cầu thang — khuôn mặt anh ánh lên vẻ chần chờ, tựa hồ không hiểu nổi tại sao cô lại đột nhiên đưa ra giả thiết kì lạ như vậy.
“Tôi tôi tôi chỉ hỏi bừa thôi, so với kiếm thì vỏ kiếm hình như cũng không có tác dụng gì nhiều lắm, không thể đánh nhau cũng chẳng thể phòng thủ.” Hoa Miên xua xua tay, tự khiến mình bối rối: “Quan trọng nhất vẫn là kiếm mà, tìm bừa một cái vỏ kiếm nào nhét vào là được mà đúng không, chỉ là một đồ vật dư thừa thôi mà, nhiều lắm chỉ được xem là đồ trang sức thôi mà…. Ừm………”
Hoa Miên chán nản gục đầu xuống: “Quên đi, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, anh không cần trả lời đâu.” Nói xong, không chờ Huyền Cực trả lời, cô đã chạy như bay xuống lầu.
Trên đường đi cô cũng chẳng dám ngẩng đầu, sợ anh sẽ hoài nghi — Cô thấy mình đúng là đồ ngốc. Không hiểu vì cớ gì lại bị cảnh trong mơ quấy nhiễu, mỗi lần nhớ đến giấc mơ đó, vết bớt sau lưng giống như lửa, châm chích không ngừng… Cảm giác giống hệt cơn đau rát mà vỏ kiếm nhỏ kia đã từng trải qua khi đứng trên nóc điện Kim Loan phủ đầy tuyết.
….
Hoa Miên bước nhanh ra khỏi khách sạn, vội vàng đi về hướng trường quay.
Đoạn hội thoại ngắn ngủi với Huyền Cực như chiếc đèn kéo quân quay mãi trong đầu, nghĩ đến vẻ mặt mơ hồ khi anh nhắc đến vỏ kiếm Vô Quy….
Hoa Miên uể oải, lại hơi tức giận.
Tuy rằng cô không hiểu vì sao mình lại cảm thấy tức giận —
Nói cho cùng, Huyền Cực không biết kiếm của mình đã tiến hóa thành linh hồn, vỏ kiếm lại là món đồ hết sức bình thường….
Nếu anh vì một đồ vật mà đau lòng đến chết đi sống lại, há chẳng phải bị người ta nghi ngờ mắc chứng cuồng đồ vật sao?
…. Không đúng, chứng cuồng đồ vật là cái quái gì hả?
Vỏ kiếm chắn hộ anh một đòn nên mới bị nứt, chính anh cũng nói nếu không nhờ vỏ kiếm thì mình đã đi đời nhà ma rồi — tình huống này nếu muốn lấy thân báo đáp cũng là điều nên làm!
….. Lấy thân báo đáp.
….. Là lãnh tụ Nhân tộc của Chư Hạ đại lục, lấy thân báo đáp một cái vỏ kiếm?
….. Đêm động phòng hoa chúc, cùng một cái vỏ kiếm…. Khụ.
Hoa Miên: “…………………………”
Không cần bàn cãi nữa, cô chính xác là đồ ngốc.
Hoa Miên: “A a a a a a!”
Muốn điên rồi.
Hoa Miên đứng trong rừng cây rối rắm một lúc lâu, đến khi nhân vật mới nổi ở thành phố H là Huyền Cực lạnh nhạt bước vào phim trường, cô mới ảo não bước vào làm việc.
Người của tổ mỹ thuật đã đến đông đủ — bọn họ luôn thức dậy sớm hơn cả lừa, nhất định phải tranh thủ trước lúc diễn viên hóa trang xong, chuẩn bị đạo cụ cho cảnh quay hôm nay theo chỉ thị của đạo diễn.
Lúc Hoa Miên đến, mấy người ở tổ đạo cụ đang điều chỉnh dây thép, Tô Yến đang ngồi xổm kiểm tra dây thép và mối cố định, xem ra hôm nay đúng là sẽ quay cảnh bay lượn.
Hoa Miên vừa nhấc đầu đã thấy trên sàn vứt chỏng chơ mấy cái móng ngựa.
“….”
Muốn nói trường quay có thể loạn đến mức nào thì đại khái chính là khi quay cảnh ngựa chạy trên đất, người bay trên trời, trên cao dây thép đan xen ngang dọc, mặt đất cát vàng tung bay.
Hoa Miên móc khẩu trang ra để đeo lên, cô bước đến một chỗ để kiểm tra, Bạch Di đã hóa trang xong và đang dùng bữa sáng, vẫn là một ly Starbucks kèm một cái bánh kem… Hoa Miên đã rất lâu chưa từng nhìn thấy một diễn viên nổi tiếng nào mà ngày nào cũng dậy từ tờ mờ sáng, sau đó quay phim đến tối muộn mà lại không có lấy một câu oán hận, đã thế còn đối xử hiền hòa với tất cả mọi người trong đoàn — bao gồm cả Hoa Miên — vì vậy rất có hảo cảm.
“Gắn đạo cụ vào người,” Hoa Miên giơ một cái móc về phía Bạch Di: “Được không?”
Bạch Di lúc ấy đang bưng ly cà phê, cúi đầu thất thần đọc kịch bản, bỗng dưng nghe được một giọng nói mềm như bông vang trên đỉnh đầu, anh ngẩng đầu thì thấy cô chỉ lộ ra một đôi mắt dò hỏi sau lớp thùng giấy to đùng.
Khóe mắt trời sinh lạnh nhạt của Bạch Di bỗng mềm hẳn đi, anh nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cười nheo mắt: “….Có thể.”
Buông quyển kịch bản trên tay, xốc tấm thảm đang đắp trên người ra, Bạch Di đứng lên, phối hợp dang hai tay để Hoa Miên gắn dụng cụ cố định vào người mình — thiết bị bảo hộ có rất nhiều thứ linh tinh, gắn lên người rất phức tạp, lúc Hoa Miên gắn thiết bị lên hông Bạch Di thì gần như phải vây lấy người anh, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi cúi đầu, vòng tay qua hông anh…
“Như vậy có sao không?”
“Không sao.”
“Chặt không?”
“Vừa phải.”
“Ừm.”
“Ừm, Hoa Miên.”
“…?” Hoa Miên ngẩng đầu khó hiểu, trong tay còn cầm sợi dây thép cố định: “Buộc chặt quá sao?”
Đại não của cô lúc này chỉ toàn chuyện về Huyền Cực, thậm chí còn không thắc mắc tại sao người trước mặt này lại biết tên mình — cô nhìn thẳng vào mắt anh, thấy đôi mắt ôn hòa đó hơi nheo lại: “Một chút.”
“À à.” Hoa Miên nhanh chóng nới bớt dây ra một chút: “Nếu chặt quá anh nhớ lên tiếng nha, bằng không chốc nữa bị treo lên, sẽ, sẽ bị thương.”
Dường như bị lời nói nghiêm túc đó của cô lấy lòng, ánh mắt Bạch Di lại nhuộm thêm một chút ý cười, anh chậm rãi nói: “Vẫn luôn muốn hỏi em một chuyện, không bằng thừa dịp hôm nay rảnh rỗi hỏi luôn đi… Hoa Miên, em thật sự không nhớ rõ tôi là ai sao?”
“???” Hoa Miên đang trong tư thế ôm eo Bạch Di bỗng khựng lại, vẻ mặt khó hiểu: “Hả?”
“Lúc còn học tiểu học, em thường hay ngồi xổm trước vườn hoa, cũng không biết đang nhìn cái gì? Có thể là đang ngắm bướm, ừm, chắc là vậy — em yên lặng đến mức gần như hòa làm một thể với vườn hoa đó, mỗi lần tôi đi ngang qua em đều ôm đầu gối ngồi ở chỗ đó, có bướm đậu trên đầu em cũng không phát hiện.” Bạch Di chậm rãi nói: “Tôi còn tưởng em thích bướm, cũng thích cả sâu bướm, vậy là có một hôm đem sâu bướm đặt vào hộp bút của em… Dọa em sợ khóc rất thảm thiết.”
Hoa Miên: “…………….”
Khóe môi Bạch Di cong lên: “Kết quả cô giáo hiểu lầm tôi bắt nạt em, còn gọi cả phụ huynh của tôi tới, tôi còn bị ba mình đánh cho một trận tơi bời.”
Vì quá khiếp sợ, ánh mắt Hoa Miên trừng còn lớn hơn cả chuông đồng: “Anh anh anh anh anh….”
Là tiểu béo?!
Là cái cậu tiểu béo kia?!
Là cái cậu tròn vo, mắt sưng đến mức nhìn như cọng chỉ, lúc khóc mặt mũi đỏ bừng như đít khỉ…?
Hoa Miên hóa đá, bất luận làm cách nào cũng không thể liên hệ đại thần đẹp trai trẻ tuổi trước mặt với cậu nhóc béo vừa ôm mông vừa khóc thét trong trí nhớ… Đến khi Bạch Di nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, lúc này tư thế của bọn họ giống như Hoa Miên đang ôm eo anh, còn anh đặt tay lên vai cô ôm lại —
Bạch Di: “Rất kinh ngạc? Tôi đã định hỏi em từ lâu, có phải em cũng nghĩ lúc đó tôi muốn bắt nạt em không?”
Hoa Miên giật giật môi, tự nhiên bị màn “nhận người thân” này làm bối rối, cả đại não đều bị đình chỉ, trong đầu không ngừng vang lên hai câu “Sao có thể?” và “Anh đang nói cái gì?”!
Hoa Miên: “Tôi…”
Bạch Di: “Thật ra, tôi từ khi đó đã —”
Bạch Di còn chưa dứt lời đã cảm giác được bàn tay đang đặt trên vai Hoa Miên của mình bị vật gì đó vừa cứng vừa lạnh đẩy ra, anh khẽ quay đầu, phát hiện một gương mặt như quan tài đang lạnh băng nhìn mình — người đến không phải ai khác, chính là cái người sáng qua chỉ cần dùng một cái liếc mắt đã làm hại anh bị NG mười lần, khiến sự nghiệp diễn viên của anh lần đầu gặp phải sự cố kéo dài tiến độ vì diễn xuất.
Còn vật vừa mới đẩy tay anh, chính là chuôi kiếm mà người đó đang cầm.
Sau đó bên hông bỗng căng thẳng, bàn tay cầm sợi dây bảo hộ trên eo bị đẩy ra khiến dây thép siết chặt đến mức Bạch Di gần như phun hết bữa sáng ra ngoài, anh há miệng thở dốc, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Huyền Cực trầm giọng hỏi: “Còn chặt sao?”
Giọng nói không có cảm tình lắm.
Bạch Di: “….”
Hoa Miên thu tay lại, mu bàn tay còn lưu lại cảm giác lúc bị Huyền Cực đẩy ra… Cô khẽ nâng mắt, lướt qua bả vai của Bạch Di, cẩn thận nhìn Huyền Cực, lúc này anh cũng đang cúi đầu nhìn mình: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ban ngày ban mặt vừa nói vừa cười, còn ra thể thống gì?”
Hoa Miên: “……”
Aiz, bị mắng rồi.
Hoa Miên nhếch nhếch khóe môi.
Huyền Cực thu kiếm lại, liếc mắt nhìn cô một cái: “Cười cái gì?”
Hoa Miên giơ thùng đạo cụ lên che mặt: “Không có gì.”
….. Đeo khẩu trang cũng thấy được, quái vật.
/51
|