Chuyện mượn Vô Quy kiếm đã được xử lý xong xuôi, không biết phía bên kia Huyền Cực đã dùng biện pháp thần kỳ gì để giải quyết… Một thanh thần khí thượng cổ cứ như vậy lưu lạc trở thành đạo cụ quay phim truyền hình, lúc Hoa Miên khiêng kiếm đến chỗ tổ đạo cụ, toàn bộ mọi người đều xông tới —
Tô Yến: “Mẹ nó, tay nghề thật lợi hại, chúng ta làm được món đạo cụ chất lượng cao này từ lúc nào vậy! Nhìn kìa, bên trên còn khảm ngọc bích, lần đầu chị nhìn thấy viên ngọc to như vậy, nhìn như hàng thật!”
Tô Yến là chuyên viên giám định đạo cụ, một lời của chị ấy thực sự rất có sức thuyết phục, vì vậy mọi người vồ tới như ong vỡ tổ, ai nấy đều khom lưng nghiên cứu viên bảo thạch trên thân Vô Quy.
Hoa Miên: “…”
Nguyên nhân viên bảo thạch này nhìn như thật chính là bởi vì nó là hàng thật.
Một món đạo cụ mới khiến toàn bộ tổ đạo cụ chấn động, các tổ khác thấy thế cũng kéo lại xem náo nhiệt, trong đó còn có cả diễn viên đóng thế sắp sửa sử dụng đến thanh kiếm, anh ta cầm kiếm múa hai đường, vẻ mặt hưng phấn… Sau đó chân chó đưa cho Bạch Di —
Lúc này Bạch Di đã thay xong trang phục chủ tướng, thân hình cao to uy vũ, gương mặt đã qua trang điểm cũng trở nên nam tính hơn rất nhiều, hắn cầm chuôi kiếm Vô Quy xoay vài vòng, bộ dáng vô cùng chuyên nghiệp khiến mọi người khen ngợi không dứt.
Stylist tranh thủ thời gian chụp lại vài tấm hình, chuẩn bị dùng khi đi quảng cáo.
Đằng xa đám người đang xem náo nhiệt là chủ nhân chân chính của Vô Quy, hắn lạnh lùng khoanh tay đứng cạnh Hoa Miên, thấy thanh kiếm nhà mình bị Bạch Di cầm trong tay nghịch tới nghịch lui, bất thình lình nói: “Thêm tiền.”
Hoa Miên: “???”
Trên đầu dân đen Hoa Miên hiện lên một dấu chấm hỏi.
Huyền Cực không nói gì, trầm mặc liếc nhìn người đang cầm kiếm của mình lưu loát múa máy, nhìn tới nhìn lui nhìn xuôi nhìn ngược đều thấy chướng mắt… Cuối cùng một chiêu của Bạch Di khiến toàn bộ nhân viên trong đoàn chân chó reo hò, Huyền Cực hơi nhíu mày: “Người này cũng luyện võ?”
“A?” Hoa Miên giật mình ngẩng đầu nhìn Huyền Cực: “Không phải chứ? Nghe nói sau khi tiểu béo tốt nghiệp trung học, không biết ban tự chọn có bắt buộc học võ hay không nữa…”
Hoa Miên mộng mị, bộ dạng không hiểu rõ về con người này lắm, Huyền Cực thấy thế thì thoải mái được một chút… Vì vậy cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ đưa tay vỗ vỗ đầu Hoa Miên: “Nhớ kỹ, tăng tiền.”
Hoa Miên: “???”
Câu hỏi của anh tôi đã trả lời rồi còn gì!
Vì sao còn muốn tăng tiền!!!
Hoa Miên: “….Toàn, toàn bộ tiền đều đưa hết cho anh rồi mà!”
Huyền Cực “à” một tiếng, móc cái ví hình Naruto khô quắt từ trong túi ra, hỏi một câu: “Cái này sao?”
Hoa Miên ngẩng đầu nhìn cái ví vốn dĩ béo tròn bây giờ đang mềm oặt, nó tội nghiệp nằm úp sấp trong lòng bàn tay Huyền Cực — nhất thời lòng đau như rỉ máu, cô nhón chân muốn cướp lại cái ví, nào ngờ Huyền Cực giơ tay lên tránh khỏi móng vuốt nhỏ của cô.
Hoa Miên: “Túi tiền của tôi mà!”
Huyền Cực: “Cho tôi rồi thì là của tôi.”
Hoa Miên: “Là anh cướp!”
Huyền Cực nhếch nhếch khóe môi, cúi đầu nhìn vẻ mặt sốt ruột của Hoa Miên, không hiểu sao tâm trạng trở nên rất tốt: “Đồ xấu như vậy… Ai thèm cướp.”
Hoa Miên: “Xấu vậy thì trả lại cho tôi đi.”
Vừa dứt lời, cô đã trơ mắt nhìn ví tiền chui vào túi Huyền Cực, đồng thời hắn còn tặng kèm một câu vừa bá đạo vừa không nói lý: “Không trả”. Hoa Miên tay ngắn chân ngắn, động tác lại không nhanh nhẹn, sức lực cũng chẳng bằng, chỉ có thể trơ mắt nhìn túi tiền nhỏ của mình rơi vào tay hắn, không có cách nào.
Chỉ có thể tức giận “hừ” một tiếng rồi chạy mất.
Cũng không biết chính lúc mình chạy đi, đôi mắt vốn đang nhìn chằm chằm mọi người đùa nghịch Vô Quy kiếm của Huyền Cực cũng thu lại, sau đó đặt trên bóng lưng của cô, khóe môi hắn cong lên, gương mặt quan tài thoáng lộ ra ý cười hiếm gặp.
…
Hoa Miên chui vào xe đạo cụ trốn.
Di động đổ chuông, móc ra nhìn, là Tô Yến.
【Tô Yến: Thành thật thẳn thắn, không chống cự sẽ được khoan hồng.】
【Tô Yến: Cậu em đẹp trai kia thực sự là em họ em sao? Chị nhổ vào, bằng với giác quan thứ sáu của phụ nữ, chị khẳng định sự tình không đơn giản như vậy — gần đây ở phim trường gặp cậu ta không ít lần, dù nói chuyện với đạo diễn vẫn mang vẻ mặt quan tài, dựa vào đâu mà khi nói chuyện với em lại vừa nói vừa cười!】
【Tô Yến: Chọc mù mắt chó của lão nương đi, cậu ta là em họ của em hay là khoa chỉnh hình nước Đức hả!!*】
Ngón tay Hoa Miên mềm nhũn, di động “bộp” một phát rớt xuống đất, lúc nhặt lên, màn hình bị nứt một vệt dài….
Hoa Miên: QAQ.
Hu hu hu, mấy trăm đồng cũng vừa bị mất.
【Hoa Miên: …………………Sao sao sao chị lại nhìn ra!】
【Tô Yến: Chị hai à, nếu không muốn người khác nhìn ra thì chị kiềm chế một chút đi, chị cả ngày nói không được một cái chấm câu, vậy mà hễ nhìn thấy cậu ta liền biến thành hoa si, haiz….】
【Tô Yến: Ánh mắt khi yêu không biết nói dối.】
…. Ánh mắt khi yêu?
Mình sao?
Lúc cô nhìn Huyền Cực, ánh mắt cô thế nào?
A a a!
【Hoa Miên: À, rõ ràng vậy sao?】
【Tô Yến: Em “À” cái rắm…. Vậy là thừa nhận đúng không? Đúng là rùa già vạn tuổi rồi cũng chết, vạn tuế ngàn năm cũng nở hoa — em cũng có ngày có mối tình đầu, chị còn tưởng cả đời này em sẽ phải gả cho cây kéo hay máy in 3D ở tổ đạo cụ chứ!】
【Tô Yến: …. Bất quá cậu “em họ” đó của em, chậc chậc chậc, đúng là đẹp trai, ngoài việc hơi nghèo ra thì nhìn không ra tật xấu nào, em động tâm cũng đúng.】
【Hoa Miên: …. Nhà anh ấy có tiền lắm.】
【Tô Yến: Đồ chết bầm, em đi đâu mà nhặt được hàng xịn vậy?】
Khóe môi Hoa Miên nhẹ nâng.
Lúc ý thức được mình đang cười trộm, cô vội vàng thu lại vẻ tươi cười, toàn bộ cằm đều bị giấu dưới cổ áo lông —
【Hoa Miên: Trường quay.】
Cánh môi cọ cọ cổ áo.
【Hoa Miên: Có điều, anh ấy sắp phải đi.】
【Tô Yến: Đi đâu?】
【Tô Yến: Em không đi theo sao? Đoàn mình sắp quay xong rồi, chị cũng đã hỏi qua lão đại, một hai tháng tới tạm thời chưa có việc gì, vất vả lắm mới gặp được người mình thích, em nhất định đừng bỏ qua.】
Hoa Miên: “….”
Siết chặt di động trong tay, Hoa Miên suy nghĩ một chút, nhịp tim đập thình thịch từ nãy đến giờ cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Chiếc điện thoại bị nứt một vệt lớn trên màn hình lật qua lật lại trong tay cô, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng lướt qua vết nứt, cuối cùng chỉ trả lời Tô Yến một câu ngắn gọn “Nơi anh ấy trở về, em không thể đến” không rõ hàm xúc, Hoa Miên hít sâu một hơi, sau đó đặt di động xuống…
Câu trả lời cô nhắn cho Tô Yến cũng giống như đang nhắc nhở chính bản thân cô — đúng vậy, thích thì sao, hắn đều phải đi, mà nơi hắn đi, cô cũng chẳng thể theo cùng…
Hắn sẽ quay về Chư Hạ đại lục, làm Hoàng đế.
Người như hắn, sẽ có hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ xuất hiện lớp lớp như tre già măng mọc… Đến lúc đó, ngay cả nữ tế Tịch tộc cũng chẳng đủ để nhìn.
Còn cả công chúa đại lục khác; con gái của vương công đại thần; em gái đại tướng đắc lực…
Sau đó.
Hắn sẽ quên cô.
Dù sao hai người cũng chỉ ở chung chưa đến một tháng, cô cũng chỉ là một người qua đường Giáp mà hắn từng hứa sẽ đưa đi ngắm cá voi… Khả năng rất nhiều năm sau, hắn ngẫu nhiên sẽ nhớ đến chuyện này, lại nhớ đến Hiện Thế, nhớ đến chuyện đưa cô đến đảo Phù Đồ ngắm cá voi một lần, coi như là một hồi ức, không hơn.
Lúc đó bọn họ chẳng còn quan hệ gì nữa.
“….”
Suy nghĩ càng lúc càng loạn, bàn tay nhỏ đặt trên đầu gối khẽ nắm thành quyền, làn váy bị vò thành một đống, Hoa Miên nhìn chằm chằm mặt đất cách đó không xa đến thừ người.
…
Vì vậy, lúc Huyền Cực vòng qua sau rừng cây nhỏ đến gần xe đạo cụ, hắn liền thấy cô gái nhỏ đang ngồi dựa vào cửa xe rũ mắt, hai mắt đăm đăm, bộ dạng thất hồn lạc phách.
Làm sao vậy?
Huyền Cực hơi hoang mang…
Vừa rồi rõ ràng còn rất tốt? Chỉ là cầm túi tiền của cô đi thôi mà, giận thành như vậy?
….
Lúc này Hoa Miên còn đang thẫn thờ.
Bỗng tầm nhìn bị che khuất, bàn tay cô còn cầm điện thoại di động, hơi sững sờ, ngẩng đầu thì thấy đối tượng khiến mình phiền não đang đứng trước mặt, hắn cúi đầu, nhìn cô với vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu.
Hoa Miên: “……”
Cô không khống chế được hoảng sợ, cả người rụt về phía sau, sau khi kịp phản ứng mới biết người đến là Huyền Cực, Hoa Miên khó khăn chớp mắt một cái, sau đó quay mặt đi.
Huyền Cực đã tập thành thói quen mỗi khi nhìn thấy bộ dạng yên lặng tức giận như cá nóc này của cô, hai ngón tay nắm lấy cằm Hoa Miên, kéo cô quay đầu lại, lời ít ý nhiều: “Tức giận?”
Hoa Miên bất đắc dĩ nhìn thẳng.
Huyền Cực cũng không buông cằm cô ra, ngược lại ngón tay cái vô thức vuốt ve cánh môi dưới, hắn hơi nheo mắt: “Đang yên đang lành, cô tức cái gì?”
Vốn cho rằng cô lại liếc ngang liếc dọc rồi tìm cho mình một lý do cho có lệ như mọi khi, thậm chí trong đầu đã chuẩn bị xong câu hỏi bức cung… Nhưng kế tiếp, điều kiến hắn ngoài dự kiến chính là, cô gái ngồi trên xe đạo cụ hôm nay lại như ăn gan hùm mật gấu, dường như đã ép hết dũng khí của cả đời cộng lại, bình tĩnh nói: “Huyền Cực, tôi không có cảm giác an toàn.”
Huyền Cực sửng sốt.
“Mấy ngày nữa, anh sẽ đi.” Hoa Miên hít sâu một hơi: “Tôi làm sao biết liệu anh có trở về hay không, nếu như, nếu như anh không trở lại, tôi tôi tôi cũng chẳng có biện pháp gì, cũng chẳng thể đuổi theo anh đến bên kia…”
Tay cô, mềm như không xương.
Nhưng lại ra sức bắt lấy cổ tay hắn —
Quan hệ của họ lúc này, nếu nói mấy lời này hình như có chút danh không chính ngôn không thuận, người bình thường nghe xong cũng thấy kì lạ… Nhưng mà, cô chỉ muốn nói cho hắn biết, lời hắn nói sẽ còn quay trở lại, cô thực sự tin tưởng…
— Cô sẽ chờ.
Chờ đến một ngày nào đó, có lẽ là dưới ánh trăng, có lẽ là trong bão tuyết, hắn sẽ đột ngột từ trên trời giáng xuống đứng trước mặt cô hệt như ngày đó…
— Nếu không phải hắn tự mình nói những lời hứa hẹn đó đều chỉ là nói đùa, cô sẽ như một kẻ ngốc khăng khăng chờ hắn quay về.
“A….”
Hoa Miên hít hít mũi, cảm thấy bản thân cố chấp đến buồn cười, không hiểu mình muốn có cảm giác an toàn để làm gì, người ta lại chẳng mắc nợ cô…
Đúng vậy.
Hắn không nợ cô gì cả.
Ngược lại là cô, nợ hắn rất nhiều.
“…. Thôi thôi thôi quên đi, à, không có gì, tôi nói lung tung đó mà.”
Bàn tay cầm tay hắn thoáng buông lỏng, dũng khí nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, cô rụt tay về, gục đầu xuống, đột nhiên cực kì hận tính tình kì cục của mình… Viền mắt cô cay cay, cô đưa tay xoa xoa, sau đó lại càng hận mình thêm một chút —
Hắn phải đi rồi!
Mình cũng chẳng thể mở miệng yêu cầu hắn nhất định phải trở về!
Khóc khóc khóc, khóc thì có ích lợi gì chứ!
Lớn bằng từng này, cũng chỉ biết khóc!
Viền mắt phiếm hồng, đầu ngón tay cũng cảm thấy ươn ướt, tầm nhìn đều bị nước mắt làm mờ không thấy rõ… Cô cũng không muốn có biểu hiện chật vật trước mắt hắn như vậy, chỉ là nghĩ đến những lời mình trả lời Tô Yến, lúc đó cô nói “Nơi anh ấy trở về, em không thể đến”, lập tức khổ sở đến mức không thể hô hấp —
Cô luyến tiếc.
Không muốn xa hắn.
Cô thích hắn.
Suy nghĩ hỗn loạn bỗng chốc biến thành ba từ đơn giản, Hoa Miên khóc đến mức cả người run rẩy, còn không quên thút thít xin lỗi: “Xin, xin lỗi, tôi hơi muốn khóc một chút…. Một lát là ổn thôi.”
Huyền Cực: “…”
Biển người mênh mông, hắn phải đi tận đâu mới gặp được một người độc nhất vô nhị như vậy?
Thật bất đắc dĩ, Huyền Cực chỉ biết dùng một tay chế trụ gáy Hoa Miên, đem khuôn mặt đầy nước mắt của cô kéo vào lòng mình… Lúc chóp mũi nhỏ nhắn của Hoa Miên đụng trúng khuôn ngực rắn chắc của hắn, tiếng hít nước mũi cũng chợt dừng lại, hàng mi dính đầy nước mắt của cô khẽ động đậy, sau đó rơi xuống hai giọt nước.
“Sao lại nói lung tung? Lỡ tôi tưởng thật thì sao… Đã nói trở về, thì nhất định sẽ trở về.”
Giọng nói trầm thấp từ tính của Huyền Cực vang lên bên tai —
“Cô… ngoan ngoãn chờ tôi một chút.”
Giọng hắn nghe vô cùng bối rối, như thể đã vắt hết óc để nghĩ ra những từ dịu dàng nhất trong khả năng có thể.
Hoa Miên nhắm mắt lại, xoay đầu, mất mặt chôn mặt thật sâu vào lòng hắn… Lúc cô xoay mặt sang chỗ khác, có cảm giác bàn tay của mình bị hắn nâng lên, đầu ngón tay thô ráp hơi thô lỗ nắm lấy ngón giữa của cô bóp nhẹ một cái, ngay sau đó, một vật gì đó lạnh lẽo được đút vào.
Hoa Miên: “?”
Cô lặng lẽ mở mắt, phát hiện ngón tay giữa trên bàn tay phải xuất hiện một chiếc nhẫn, kim cương không lớn, chỉnh tề xếp thành một vòng tròn, dưới ánh mắt trời trông đặc biệt lóa mắt.
【Ở chỗ chúng tôi, lúc cầu hôn phải có nhẫn kim cương, đại ý là để tuyên bố với toàn bộ thế giới rằng cô gái này là của tôi, không ai được tranh đoạt…】
【Anh muốn mua nhẫn làm gì, chẳng lẽ còn tơ tưởng đến cô gái nào khác?】
Đoạn đối thoại trong xe đạo cụ đêm đó đột nhiên xuất hiện trong đầu Hoa Miên.
Hoa Miên ngẩng đầu, mờ mịt nhìn về phía Huyền Cực — chỉ thấy lúc này, hắn cũng đang cúi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Như vậy được chứ?”
Hoa Miên: “Hả?”
Huyền Cực: “Cảm giác an toàn, có không?”
Hoa Miên: “A…”
Đại não đã mất đi năng lực ngôn ngữ.
Ví như việc cái nhẫn này có phải thực sự có ý nghĩa như vậy không cũng bị cô ném xuống thứ tự câu hỏi thứ tám trăm trong đầu.
Vấn đề trước mắt là —
Là —
……………………..Bỏ đi, cô chẳng nghĩ được cái gì cả.
Gương mặt còn vương nước mắt của Hoa Miên thoáng ửng đỏ, cô cảm giác được bàn tay to của Huyền Cực đang lau loạn trên mặt mình hai cái, hắn nghĩ nghĩ, sau đó chậm rãi nói: “Chờ tôi trở lại.”
“Ừ?”
“Lần sau trở về, sẽ mang em đi.”
“Được.”
Dưới ánh mặt trời, viên kim cương lộng lẫy đến bất ngờ.
Ngón tay khẽ động —
Sự tồn tại của kim loại nơi ngón tay càng thêm mãnh liệt.
Hoa Miên chính là một người ngốc nghếch ngây thơ như vậy, cứ ngây thơ mà sinh ra, ngây thơ lớn lên, lại ngây thơ thích một người… Sau đó giống như ngây thơ bị hắn giam hãm, dùng một cái nhẫn không biết lôi ra từ nơi nào giam cầm.
Không hề có một lời thông báo hay hứa hẹn gì to lớn, Hoa Miên hoàn toàn không kịp cự tuyệt, vớ vẩn nhất chính là cô thậm chí còn không biết rốt cuộc đối phương có hiểu hành động này tột cùng mang ý nghĩa gì hay không —
Chỉ là cô rất vui.
Giống như trong nháy mắt trộm được niềm vui không thuộc về mình… Cô có chút không có tiền đồ, chỉ vui mừng vậy thôi.
*Khoa chỉnh hình nước Đức: Ý chỉ quan hệ loạn luân chị em. Cụm từ này xuất phát từ một tin đồn, nhân vật chính trong câu chuyện là một cặp chị em có quan hệ loạn luân, sau khi bị cha phát hiện, người em bị đánh gãy chân nhưng sau đó tìm được một bác sĩ chỉnh hình người Đức để chữa trị. Kể từ đó, cụm từ này bắt đầu được sử dụng phổ biến nhằm ám chỉ và chế giễu quan hệ loạn luân. Có thông tin là cặp đôi trong câu chuyện này thực chất không có quan hệ huyết thống. (nguồn: Baike). Ý Tô Yến là quan hệ giữa Huyền Cực và Hoa Miên là loạn luân.
Tô Yến: “Mẹ nó, tay nghề thật lợi hại, chúng ta làm được món đạo cụ chất lượng cao này từ lúc nào vậy! Nhìn kìa, bên trên còn khảm ngọc bích, lần đầu chị nhìn thấy viên ngọc to như vậy, nhìn như hàng thật!”
Tô Yến là chuyên viên giám định đạo cụ, một lời của chị ấy thực sự rất có sức thuyết phục, vì vậy mọi người vồ tới như ong vỡ tổ, ai nấy đều khom lưng nghiên cứu viên bảo thạch trên thân Vô Quy.
Hoa Miên: “…”
Nguyên nhân viên bảo thạch này nhìn như thật chính là bởi vì nó là hàng thật.
Một món đạo cụ mới khiến toàn bộ tổ đạo cụ chấn động, các tổ khác thấy thế cũng kéo lại xem náo nhiệt, trong đó còn có cả diễn viên đóng thế sắp sửa sử dụng đến thanh kiếm, anh ta cầm kiếm múa hai đường, vẻ mặt hưng phấn… Sau đó chân chó đưa cho Bạch Di —
Lúc này Bạch Di đã thay xong trang phục chủ tướng, thân hình cao to uy vũ, gương mặt đã qua trang điểm cũng trở nên nam tính hơn rất nhiều, hắn cầm chuôi kiếm Vô Quy xoay vài vòng, bộ dáng vô cùng chuyên nghiệp khiến mọi người khen ngợi không dứt.
Stylist tranh thủ thời gian chụp lại vài tấm hình, chuẩn bị dùng khi đi quảng cáo.
Đằng xa đám người đang xem náo nhiệt là chủ nhân chân chính của Vô Quy, hắn lạnh lùng khoanh tay đứng cạnh Hoa Miên, thấy thanh kiếm nhà mình bị Bạch Di cầm trong tay nghịch tới nghịch lui, bất thình lình nói: “Thêm tiền.”
Hoa Miên: “???”
Trên đầu dân đen Hoa Miên hiện lên một dấu chấm hỏi.
Huyền Cực không nói gì, trầm mặc liếc nhìn người đang cầm kiếm của mình lưu loát múa máy, nhìn tới nhìn lui nhìn xuôi nhìn ngược đều thấy chướng mắt… Cuối cùng một chiêu của Bạch Di khiến toàn bộ nhân viên trong đoàn chân chó reo hò, Huyền Cực hơi nhíu mày: “Người này cũng luyện võ?”
“A?” Hoa Miên giật mình ngẩng đầu nhìn Huyền Cực: “Không phải chứ? Nghe nói sau khi tiểu béo tốt nghiệp trung học, không biết ban tự chọn có bắt buộc học võ hay không nữa…”
Hoa Miên mộng mị, bộ dạng không hiểu rõ về con người này lắm, Huyền Cực thấy thế thì thoải mái được một chút… Vì vậy cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ đưa tay vỗ vỗ đầu Hoa Miên: “Nhớ kỹ, tăng tiền.”
Hoa Miên: “???”
Câu hỏi của anh tôi đã trả lời rồi còn gì!
Vì sao còn muốn tăng tiền!!!
Hoa Miên: “….Toàn, toàn bộ tiền đều đưa hết cho anh rồi mà!”
Huyền Cực “à” một tiếng, móc cái ví hình Naruto khô quắt từ trong túi ra, hỏi một câu: “Cái này sao?”
Hoa Miên ngẩng đầu nhìn cái ví vốn dĩ béo tròn bây giờ đang mềm oặt, nó tội nghiệp nằm úp sấp trong lòng bàn tay Huyền Cực — nhất thời lòng đau như rỉ máu, cô nhón chân muốn cướp lại cái ví, nào ngờ Huyền Cực giơ tay lên tránh khỏi móng vuốt nhỏ của cô.
Hoa Miên: “Túi tiền của tôi mà!”
Huyền Cực: “Cho tôi rồi thì là của tôi.”
Hoa Miên: “Là anh cướp!”
Huyền Cực nhếch nhếch khóe môi, cúi đầu nhìn vẻ mặt sốt ruột của Hoa Miên, không hiểu sao tâm trạng trở nên rất tốt: “Đồ xấu như vậy… Ai thèm cướp.”
Hoa Miên: “Xấu vậy thì trả lại cho tôi đi.”
Vừa dứt lời, cô đã trơ mắt nhìn ví tiền chui vào túi Huyền Cực, đồng thời hắn còn tặng kèm một câu vừa bá đạo vừa không nói lý: “Không trả”. Hoa Miên tay ngắn chân ngắn, động tác lại không nhanh nhẹn, sức lực cũng chẳng bằng, chỉ có thể trơ mắt nhìn túi tiền nhỏ của mình rơi vào tay hắn, không có cách nào.
Chỉ có thể tức giận “hừ” một tiếng rồi chạy mất.
Cũng không biết chính lúc mình chạy đi, đôi mắt vốn đang nhìn chằm chằm mọi người đùa nghịch Vô Quy kiếm của Huyền Cực cũng thu lại, sau đó đặt trên bóng lưng của cô, khóe môi hắn cong lên, gương mặt quan tài thoáng lộ ra ý cười hiếm gặp.
…
Hoa Miên chui vào xe đạo cụ trốn.
Di động đổ chuông, móc ra nhìn, là Tô Yến.
【Tô Yến: Thành thật thẳn thắn, không chống cự sẽ được khoan hồng.】
【Tô Yến: Cậu em đẹp trai kia thực sự là em họ em sao? Chị nhổ vào, bằng với giác quan thứ sáu của phụ nữ, chị khẳng định sự tình không đơn giản như vậy — gần đây ở phim trường gặp cậu ta không ít lần, dù nói chuyện với đạo diễn vẫn mang vẻ mặt quan tài, dựa vào đâu mà khi nói chuyện với em lại vừa nói vừa cười!】
【Tô Yến: Chọc mù mắt chó của lão nương đi, cậu ta là em họ của em hay là khoa chỉnh hình nước Đức hả!!*】
Ngón tay Hoa Miên mềm nhũn, di động “bộp” một phát rớt xuống đất, lúc nhặt lên, màn hình bị nứt một vệt dài….
Hoa Miên: QAQ.
Hu hu hu, mấy trăm đồng cũng vừa bị mất.
【Hoa Miên: …………………Sao sao sao chị lại nhìn ra!】
【Tô Yến: Chị hai à, nếu không muốn người khác nhìn ra thì chị kiềm chế một chút đi, chị cả ngày nói không được một cái chấm câu, vậy mà hễ nhìn thấy cậu ta liền biến thành hoa si, haiz….】
【Tô Yến: Ánh mắt khi yêu không biết nói dối.】
…. Ánh mắt khi yêu?
Mình sao?
Lúc cô nhìn Huyền Cực, ánh mắt cô thế nào?
A a a!
【Hoa Miên: À, rõ ràng vậy sao?】
【Tô Yến: Em “À” cái rắm…. Vậy là thừa nhận đúng không? Đúng là rùa già vạn tuổi rồi cũng chết, vạn tuế ngàn năm cũng nở hoa — em cũng có ngày có mối tình đầu, chị còn tưởng cả đời này em sẽ phải gả cho cây kéo hay máy in 3D ở tổ đạo cụ chứ!】
【Tô Yến: …. Bất quá cậu “em họ” đó của em, chậc chậc chậc, đúng là đẹp trai, ngoài việc hơi nghèo ra thì nhìn không ra tật xấu nào, em động tâm cũng đúng.】
【Hoa Miên: …. Nhà anh ấy có tiền lắm.】
【Tô Yến: Đồ chết bầm, em đi đâu mà nhặt được hàng xịn vậy?】
Khóe môi Hoa Miên nhẹ nâng.
Lúc ý thức được mình đang cười trộm, cô vội vàng thu lại vẻ tươi cười, toàn bộ cằm đều bị giấu dưới cổ áo lông —
【Hoa Miên: Trường quay.】
Cánh môi cọ cọ cổ áo.
【Hoa Miên: Có điều, anh ấy sắp phải đi.】
【Tô Yến: Đi đâu?】
【Tô Yến: Em không đi theo sao? Đoàn mình sắp quay xong rồi, chị cũng đã hỏi qua lão đại, một hai tháng tới tạm thời chưa có việc gì, vất vả lắm mới gặp được người mình thích, em nhất định đừng bỏ qua.】
Hoa Miên: “….”
Siết chặt di động trong tay, Hoa Miên suy nghĩ một chút, nhịp tim đập thình thịch từ nãy đến giờ cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Chiếc điện thoại bị nứt một vệt lớn trên màn hình lật qua lật lại trong tay cô, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng lướt qua vết nứt, cuối cùng chỉ trả lời Tô Yến một câu ngắn gọn “Nơi anh ấy trở về, em không thể đến” không rõ hàm xúc, Hoa Miên hít sâu một hơi, sau đó đặt di động xuống…
Câu trả lời cô nhắn cho Tô Yến cũng giống như đang nhắc nhở chính bản thân cô — đúng vậy, thích thì sao, hắn đều phải đi, mà nơi hắn đi, cô cũng chẳng thể theo cùng…
Hắn sẽ quay về Chư Hạ đại lục, làm Hoàng đế.
Người như hắn, sẽ có hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ xuất hiện lớp lớp như tre già măng mọc… Đến lúc đó, ngay cả nữ tế Tịch tộc cũng chẳng đủ để nhìn.
Còn cả công chúa đại lục khác; con gái của vương công đại thần; em gái đại tướng đắc lực…
Sau đó.
Hắn sẽ quên cô.
Dù sao hai người cũng chỉ ở chung chưa đến một tháng, cô cũng chỉ là một người qua đường Giáp mà hắn từng hứa sẽ đưa đi ngắm cá voi… Khả năng rất nhiều năm sau, hắn ngẫu nhiên sẽ nhớ đến chuyện này, lại nhớ đến Hiện Thế, nhớ đến chuyện đưa cô đến đảo Phù Đồ ngắm cá voi một lần, coi như là một hồi ức, không hơn.
Lúc đó bọn họ chẳng còn quan hệ gì nữa.
“….”
Suy nghĩ càng lúc càng loạn, bàn tay nhỏ đặt trên đầu gối khẽ nắm thành quyền, làn váy bị vò thành một đống, Hoa Miên nhìn chằm chằm mặt đất cách đó không xa đến thừ người.
…
Vì vậy, lúc Huyền Cực vòng qua sau rừng cây nhỏ đến gần xe đạo cụ, hắn liền thấy cô gái nhỏ đang ngồi dựa vào cửa xe rũ mắt, hai mắt đăm đăm, bộ dạng thất hồn lạc phách.
Làm sao vậy?
Huyền Cực hơi hoang mang…
Vừa rồi rõ ràng còn rất tốt? Chỉ là cầm túi tiền của cô đi thôi mà, giận thành như vậy?
….
Lúc này Hoa Miên còn đang thẫn thờ.
Bỗng tầm nhìn bị che khuất, bàn tay cô còn cầm điện thoại di động, hơi sững sờ, ngẩng đầu thì thấy đối tượng khiến mình phiền não đang đứng trước mặt, hắn cúi đầu, nhìn cô với vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu.
Hoa Miên: “……”
Cô không khống chế được hoảng sợ, cả người rụt về phía sau, sau khi kịp phản ứng mới biết người đến là Huyền Cực, Hoa Miên khó khăn chớp mắt một cái, sau đó quay mặt đi.
Huyền Cực đã tập thành thói quen mỗi khi nhìn thấy bộ dạng yên lặng tức giận như cá nóc này của cô, hai ngón tay nắm lấy cằm Hoa Miên, kéo cô quay đầu lại, lời ít ý nhiều: “Tức giận?”
Hoa Miên bất đắc dĩ nhìn thẳng.
Huyền Cực cũng không buông cằm cô ra, ngược lại ngón tay cái vô thức vuốt ve cánh môi dưới, hắn hơi nheo mắt: “Đang yên đang lành, cô tức cái gì?”
Vốn cho rằng cô lại liếc ngang liếc dọc rồi tìm cho mình một lý do cho có lệ như mọi khi, thậm chí trong đầu đã chuẩn bị xong câu hỏi bức cung… Nhưng kế tiếp, điều kiến hắn ngoài dự kiến chính là, cô gái ngồi trên xe đạo cụ hôm nay lại như ăn gan hùm mật gấu, dường như đã ép hết dũng khí của cả đời cộng lại, bình tĩnh nói: “Huyền Cực, tôi không có cảm giác an toàn.”
Huyền Cực sửng sốt.
“Mấy ngày nữa, anh sẽ đi.” Hoa Miên hít sâu một hơi: “Tôi làm sao biết liệu anh có trở về hay không, nếu như, nếu như anh không trở lại, tôi tôi tôi cũng chẳng có biện pháp gì, cũng chẳng thể đuổi theo anh đến bên kia…”
Tay cô, mềm như không xương.
Nhưng lại ra sức bắt lấy cổ tay hắn —
Quan hệ của họ lúc này, nếu nói mấy lời này hình như có chút danh không chính ngôn không thuận, người bình thường nghe xong cũng thấy kì lạ… Nhưng mà, cô chỉ muốn nói cho hắn biết, lời hắn nói sẽ còn quay trở lại, cô thực sự tin tưởng…
— Cô sẽ chờ.
Chờ đến một ngày nào đó, có lẽ là dưới ánh trăng, có lẽ là trong bão tuyết, hắn sẽ đột ngột từ trên trời giáng xuống đứng trước mặt cô hệt như ngày đó…
— Nếu không phải hắn tự mình nói những lời hứa hẹn đó đều chỉ là nói đùa, cô sẽ như một kẻ ngốc khăng khăng chờ hắn quay về.
“A….”
Hoa Miên hít hít mũi, cảm thấy bản thân cố chấp đến buồn cười, không hiểu mình muốn có cảm giác an toàn để làm gì, người ta lại chẳng mắc nợ cô…
Đúng vậy.
Hắn không nợ cô gì cả.
Ngược lại là cô, nợ hắn rất nhiều.
“…. Thôi thôi thôi quên đi, à, không có gì, tôi nói lung tung đó mà.”
Bàn tay cầm tay hắn thoáng buông lỏng, dũng khí nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, cô rụt tay về, gục đầu xuống, đột nhiên cực kì hận tính tình kì cục của mình… Viền mắt cô cay cay, cô đưa tay xoa xoa, sau đó lại càng hận mình thêm một chút —
Hắn phải đi rồi!
Mình cũng chẳng thể mở miệng yêu cầu hắn nhất định phải trở về!
Khóc khóc khóc, khóc thì có ích lợi gì chứ!
Lớn bằng từng này, cũng chỉ biết khóc!
Viền mắt phiếm hồng, đầu ngón tay cũng cảm thấy ươn ướt, tầm nhìn đều bị nước mắt làm mờ không thấy rõ… Cô cũng không muốn có biểu hiện chật vật trước mắt hắn như vậy, chỉ là nghĩ đến những lời mình trả lời Tô Yến, lúc đó cô nói “Nơi anh ấy trở về, em không thể đến”, lập tức khổ sở đến mức không thể hô hấp —
Cô luyến tiếc.
Không muốn xa hắn.
Cô thích hắn.
Suy nghĩ hỗn loạn bỗng chốc biến thành ba từ đơn giản, Hoa Miên khóc đến mức cả người run rẩy, còn không quên thút thít xin lỗi: “Xin, xin lỗi, tôi hơi muốn khóc một chút…. Một lát là ổn thôi.”
Huyền Cực: “…”
Biển người mênh mông, hắn phải đi tận đâu mới gặp được một người độc nhất vô nhị như vậy?
Thật bất đắc dĩ, Huyền Cực chỉ biết dùng một tay chế trụ gáy Hoa Miên, đem khuôn mặt đầy nước mắt của cô kéo vào lòng mình… Lúc chóp mũi nhỏ nhắn của Hoa Miên đụng trúng khuôn ngực rắn chắc của hắn, tiếng hít nước mũi cũng chợt dừng lại, hàng mi dính đầy nước mắt của cô khẽ động đậy, sau đó rơi xuống hai giọt nước.
“Sao lại nói lung tung? Lỡ tôi tưởng thật thì sao… Đã nói trở về, thì nhất định sẽ trở về.”
Giọng nói trầm thấp từ tính của Huyền Cực vang lên bên tai —
“Cô… ngoan ngoãn chờ tôi một chút.”
Giọng hắn nghe vô cùng bối rối, như thể đã vắt hết óc để nghĩ ra những từ dịu dàng nhất trong khả năng có thể.
Hoa Miên nhắm mắt lại, xoay đầu, mất mặt chôn mặt thật sâu vào lòng hắn… Lúc cô xoay mặt sang chỗ khác, có cảm giác bàn tay của mình bị hắn nâng lên, đầu ngón tay thô ráp hơi thô lỗ nắm lấy ngón giữa của cô bóp nhẹ một cái, ngay sau đó, một vật gì đó lạnh lẽo được đút vào.
Hoa Miên: “?”
Cô lặng lẽ mở mắt, phát hiện ngón tay giữa trên bàn tay phải xuất hiện một chiếc nhẫn, kim cương không lớn, chỉnh tề xếp thành một vòng tròn, dưới ánh mắt trời trông đặc biệt lóa mắt.
【Ở chỗ chúng tôi, lúc cầu hôn phải có nhẫn kim cương, đại ý là để tuyên bố với toàn bộ thế giới rằng cô gái này là của tôi, không ai được tranh đoạt…】
【Anh muốn mua nhẫn làm gì, chẳng lẽ còn tơ tưởng đến cô gái nào khác?】
Đoạn đối thoại trong xe đạo cụ đêm đó đột nhiên xuất hiện trong đầu Hoa Miên.
Hoa Miên ngẩng đầu, mờ mịt nhìn về phía Huyền Cực — chỉ thấy lúc này, hắn cũng đang cúi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Như vậy được chứ?”
Hoa Miên: “Hả?”
Huyền Cực: “Cảm giác an toàn, có không?”
Hoa Miên: “A…”
Đại não đã mất đi năng lực ngôn ngữ.
Ví như việc cái nhẫn này có phải thực sự có ý nghĩa như vậy không cũng bị cô ném xuống thứ tự câu hỏi thứ tám trăm trong đầu.
Vấn đề trước mắt là —
Là —
……………………..Bỏ đi, cô chẳng nghĩ được cái gì cả.
Gương mặt còn vương nước mắt của Hoa Miên thoáng ửng đỏ, cô cảm giác được bàn tay to của Huyền Cực đang lau loạn trên mặt mình hai cái, hắn nghĩ nghĩ, sau đó chậm rãi nói: “Chờ tôi trở lại.”
“Ừ?”
“Lần sau trở về, sẽ mang em đi.”
“Được.”
Dưới ánh mặt trời, viên kim cương lộng lẫy đến bất ngờ.
Ngón tay khẽ động —
Sự tồn tại của kim loại nơi ngón tay càng thêm mãnh liệt.
Hoa Miên chính là một người ngốc nghếch ngây thơ như vậy, cứ ngây thơ mà sinh ra, ngây thơ lớn lên, lại ngây thơ thích một người… Sau đó giống như ngây thơ bị hắn giam hãm, dùng một cái nhẫn không biết lôi ra từ nơi nào giam cầm.
Không hề có một lời thông báo hay hứa hẹn gì to lớn, Hoa Miên hoàn toàn không kịp cự tuyệt, vớ vẩn nhất chính là cô thậm chí còn không biết rốt cuộc đối phương có hiểu hành động này tột cùng mang ý nghĩa gì hay không —
Chỉ là cô rất vui.
Giống như trong nháy mắt trộm được niềm vui không thuộc về mình… Cô có chút không có tiền đồ, chỉ vui mừng vậy thôi.
*Khoa chỉnh hình nước Đức: Ý chỉ quan hệ loạn luân chị em. Cụm từ này xuất phát từ một tin đồn, nhân vật chính trong câu chuyện là một cặp chị em có quan hệ loạn luân, sau khi bị cha phát hiện, người em bị đánh gãy chân nhưng sau đó tìm được một bác sĩ chỉnh hình người Đức để chữa trị. Kể từ đó, cụm từ này bắt đầu được sử dụng phổ biến nhằm ám chỉ và chế giễu quan hệ loạn luân. Có thông tin là cặp đôi trong câu chuyện này thực chất không có quan hệ huyết thống. (nguồn: Baike). Ý Tô Yến là quan hệ giữa Huyền Cực và Hoa Miên là loạn luân.
/51
|