Tỉnh táo từ trong vui mừng được một lát, sau đó là áp lực lớn như núi —
Ặc, dù sao cô cũng là người chưa có lấy một mảnh tình vắt vai!
Hiện tại hình như đang được người khác cầu hôn, cái quỷ gì vậy!
Hẹn hò yêu đương chưa làm, đã trực tiếp đi làm vợ người nơi sơn dã sao?!
Hoa Miên hơi choáng đầu.
“Huyền Cực, anh anh anh anh anh, thật sự biết điều này có ý nghĩa gì chứ?” Hoa Miên đưa tay quơ quơ trước mặt hắn: “Đây là nhẫn kim cương đó, a a a, ngày đó đã nói với anh rồi, đàn ông mà tặng phụ nữ nhẫn kim cương, chính là cầu, cầu —”
“Chính là nam đem nữ mang về nhà.”
“….?”
“Trong TV.”
“….??”
“Muốn đem cô nương mang về nhà, phải có nhẫn.” Huyền Cực lời lẽ chính đáng: “Cô nói ý là như vậy sao, nhưng thật ra tôi cũng chưa xác định có phải hay không… Nhất định phải là cầu hôn mới được tặng nhẫn sao?”
Hắn không hiểu.
Đối với hành động này còn có chút ngây thơ.
Cho nên đây không phải… Cầu hôn.
Aiz.
Hù chết, hù chết người.
Nghe Huyền Cực hỏi lại, trái tim sắp sửa chui tọt từ yếu hầu của Hoa Miên hơi bình tĩnh lại một chút, nghĩ nghĩ một lúc cô mới gian nan mở miệng: “…. Hình như không phải cầu hôn mới được làm vậy.”
Huyền Cực gật gật đầu: “Tôi sớm đoán được cô đối với việc chờ tôi trở về cũng không chắc chắn hoặc còn cảm thấy bất an, nên mới nghĩ đến việc mua một cái nhẫn làm vật hứa hẹn — trong TV đều diễn như vậy mà, nữ nhân vật chính thời điểm sắp chết mà nhìn thấy cái nhẫn đó còn rơi nước mắt, hẳn là rất vui vẻ, hy vọng cô cũng sẽ cảm thấy vui vẻ — dù gì cũng chẳng phải vật quý giá gì, không đáng bao nhiêu.”
Hoa Miên: “…….”
Lúc cô nhìn thấy cái nhẫn kia quả thật cũng rất vui vẻ, vui đến mức suýt chút nữa không kiềm được nước mắt.
Chỉ là so sánh như vậy có cảm giác hơi nghèo nghèo.
………… Phim Hàn đúng là hại chết người, trẻ con và người tối cổ không nên xem.
Hoa Miên á khẩu không nói được câu nào, cô yên lặng lùi về phía sau giơ tay lên trước mặt hắn, vẻ mặt vì lời hắn nói mà lúc trắng lúc xanh, cũng không biết nên thở ra một hơi hay cảm thấy thất vọng? Có điều lúc nghe hắn thản nhiên nói ra bốn chữ “Không đáng bao nhiêu”, cô lại liên tưởng đến túi tiền khô héo của mình, sau đó lại nghĩ…. Nhẫn kim cương trên tay, ít ra cũng có chút xíu là do mình tự bỏ tiền ra mua.
Xấu hổ quá.
Hoa Miên nâng tay lên gãi gãi đầu, “à” một tiếng, lại rơi vào trầm mặc.
Huyền Cực nhìn vẻ mặt trầm mặc của cô, cho rằng cô ghét bỏ đồ mình tặng không đủ tốt, tuy không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng nghĩ nghĩ một lát lại thấy hơi hối hận vì bản thân trước đó không chịu tích góp nhiều tiền ở hiện thế hơn một chút, hắn áy náy mở miệng: “Hơi đơn giản một chút, chỉ là tạm thời thôi, nếu cô không thích, về sau ném đi cũng được… Nhẫn được người dâng tặng để ở bảo khố trong cung còn rất nhiều —”
Lời còn chưa nói xong, Hoa Miên đã hoảng loạn rụt tay che lại cái nhẫn, hơi trừng mắt nhìn hắn: “Ai, ai nói không thích, còn lâu tôi mới ném —”
Hoa Miên kiên định trừng lớn mắt nhìn Huyền Cực đứng đối diện.
Giây tiếp theo, khuôn mặt Hoa Miên chợt đỏ bừng, đỏ đến mức mắt thường cũng có thể thấy được, cô cúi đầu, nắm tay nhét vào túi áo khoác, dùng giọng nói nhỏ như tiếng muỗi nói: “…. Tôi rất thích.”
“Vậy à.” Huyền Cực vẻ mặt nghiêm túc: “Rất tốt.”
“Nhưng anh không được tùy tiện tặng nhẫn cho người khác như vậy.” Hoa Miên nói.
Huyền Cực “ừ” một tiếng.
“Cũng không thể lúc nào thấy con gái nhà người ta không vui cũng đi tặng nhẫn như vậy.” Hoa Miên nhấn mạnh: “Anh làm như vậy, rất dễ khiến người khác hiểu lầm…”
Huyền Cực lại “ừ” một tiếng.
Thật ra nghe Hoa Miên nhấn mạnh hắn mới phát hiện, câu giải thích mà cô bổ sung hình như hơi dư thừa: Bởi vì Huyền Cực thầm nghĩ, hắn căn bản không thèm để ý xem “người con gái khác” có vui hay không… Hỉ nộ ái ố của tất cả mọi người trên thiên hạ đều đi quản, chẳng phải sẽ bị mệt chết?
Điều này khiến Huyền Cực bỗng nhiên ý thức rằng hắn quả thật rất để ý đến cô gái nhỏ nhắn trước mắt —
Từ trước đến nay, chưa từng có ai.
Vì vậy —
“Cô nói tặng nhẫn còn mang ý nghĩa khác, thật ra cũng không phải không thể nghĩ đến.”
“Ừ?”
“Cầu hôn gì đó.”
“……”
Huyền Cực cong lưng, nhìn người vì lời nói của mình mà nháy mắt trở nên cứng đơ như tượng, hắn nhìn sườn mặt cô, dùng giọng điệu nhàn nhạt như đang thương lượng chuyện nghiêm túc mà nói: “Không cần sao? Tôi từ nhỏ đã lớn lên đảo ở Phù Đồ, trầm mê võ học, hiếm khi nói chuyện với các cô gái cùng độ tuổi, những người có thể nhớ được lại càng đếm trên đầu ngón tay, cô cũng tính là một trong số đó đi — nếu một ngày kia cô có thể thuận lợi tới lui giữa Chư Hạ và Hiện Thế, ở Chư Hạ kết hôn với tôi hình như cũng không phải lựa chọn tồi.”
Hoa Miên: “……”
Huyền Cực: “Theo tôi, ít nhất có thể cam đoan cô không cần lo lắng đến chuyện áo cơm ở Chư Hạ, không ai dám khinh thường.”
Hoa Miên: “……”
Huyền Cực: “Tôi đã cứu mạng cô hai lần, lấy thân báo đáp hình như cũng không bị xem là quá phận nhỉ?”
Hoa Miên: “……………..”
Huyền Cực thẳng eo, cực kì cực kì nghiêm túc: “Cô suy xét một chút đi.”
Hoa Miên cảm giác đại não của mình lúc này chẳng khác gì một cuộn chỉ rối —
Một giây trước mình còn trăm cay ngàn đắng …??????A..????
Một giây sau đã bị tư duy không theo luân lý lẽ thường của người đàn ông này áp đảo đến nát nhừ!
Hoa Miên: “…Người Chư Hạ các anh đều như vậy sao?”
Lưu manh cũng không chơi, đùng một phát nhảy thẳng đến vấn đề kết hôn?
Huyền Cực: “Không rõ lắm.”
Huyền Cực: “Dù sao tôi là như vậy đó.”
Hoa Miên lắc lắc đầu, dùng tay cọ cọ nhẫn, nửa khuôn mặt lại gấu sau cổ áo, nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh thấy tôi có điểm nào không tồi?”
“An tĩnh không khóc nháo, làn da rất đẹp, vóc dáng nhỏ nhắn, tay nhỏ, cơ thể cũng mềm, mặt đỏ lên, đẹp.” Huyền Cực không cần nghĩ đã nói ra một tràng, vẻ mặt lại còn vô cùng chính khí.
Có điều từ mặt đến xương quai xanh của Hoa Miên đều đỏ chót, mắt lập lòe thiếu điều biến thành nhang muỗi… Cô, cô, cô cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, cũng không ngờ hắn lại có ngay đáp án như vậy, vốn đang cho rằng anh sẽ nói cái gì mà “Không biết” hoặc dứt khoát đáp: “Chỗ nào cũng không tệ” cho có lệ, không ngờ hắn lại sổ ra một tràng như thế.
Hoa Miên cái gì cũng không nói, liền liếc mắt nhìn Huyền Cực một cái, sau đó xoay người bò lên xe đạo cụ đóng cửa lại, còn thuận tiện khóa “cạch” một cái, một lúc sau cũng không thấy bò ra.
…
Huyền Cực thành thành thật thật đứng ở ngoài xe đợi một hồi, thấy bên trong yên tĩnh đến mức tưởng như người đã bị nghẹn chết, vì vậy không kiên nhẫn vòng đến cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy bóng người trong xe chợt lóe, người trong đó dùng một tờ báo cực lớn ụp vào cửa sổ che mất tầm nhìn.
Huyền Cực: “…”
Tự nhiên hỏi hắn thấy cô có điểm gì tốt, hỏi xong liền chạy.
Thật ra nếu nói có điểm nào không tốt, đại khái cũng có —
Ví dụ như, da mặt quá mỏng.
Bộ dạng này sau này làm sao quản được phượng ấn, ngồi ngay ngắn trên Hậu Vị của Chư Hạ đại lục?
Trăm năm trước, người của Dực tộc đã từng đăng cơ làm hoàng đế một lần, Hoàng Hậu xuất thân từ võ tướng, còn đi theo hoàng đế ra trận giết địch, suất lĩnh quân đội, ma quân nổi tiếng cũng phải tự lui ba trăm dặm, uy nghiêm khiến tứ phương kinh sợ — là người chịu ảnh hưởng của lịch sử, Huyền Cực cũng từng cho rằng, nếu có ngày mình thành hôn, tân nương hẳn cũng phải là một nữ trung hào kiệt…
Vị trí phu nhân của lãnh tụ Nhân tộc đối với Huyền Cực mà nói, so với cánh tay trái phải hay võ tướng văn thần cũng không có gì khác nhau, chỉ khác mỗi cách gọi. (……)
Hiện giờ ngẫm lại lại thấy có cái gì đó không đúng?
Huyền Cực ôm cánh tay dựa vào cửa sổ xe trầm mặc một lúc lâu, nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ đến tình cảnh đem Hoa Miên ném đến sa trường đối chọi với ma quân, hắn không khỏi đứng thẳng người, đột nhiên ý thức được điểm không thích hợp là gì, chính mình sao lại có ý tưởng điên rồ vậy chứ —
Cái người gió thổi cỏ lay cũng có thể khóc đó, hình như chỉ có thể đặt ở nơi nào xa chiến trường nhất thôi?
Đối với đao kiếm vô tình, tốt nhất không nên để cô nhìn thấy.
Ừ, như vậy còn được, cách xa ra một chút, miễn cho đến lúc hắn ra trận đánh địch còn phải bận tâm xem cô thế nào, có bị thương không, người làm cô bị thương là tên đại tướng ma quân nào hay là tên ma quân Giáp nào không muốn sống?
Huyền Cực nghĩ nghĩ, sau đó lấy huyền kính ra, lúc mở kính còn hơi do dự, hắn gọi Thanh Huyền một tiếng… Mặt kính như được phủ một lớp sương mù, một gương mặt thành thật trung hậu dần hiện ra, dường như đang mờ mịt không hiểu sao mình lại bị gọi: “Công tử?”
“Thanh Huyền.” Huyền Cực nghiêm túc nói: “Chuyện vỏ kiếm làm đến đâu rồi?”
“Chỉ nói là công tử đã đồng ý chuyện này, huyền thiết đã đến tay — về phần phải an bài cho Thiện Thủy đại nhân thế nào, sắp xếp ở đâu, thuộc hạ chưa kịp…” Chính xác ra là chưa có suy nghĩ: “Nói rõ ràng.”
“Vàng bạc hoàng kim, súng ống đạn dược, thần khí dị bảo gì đó tùy Tịch tộc chọn lựa, tất cả đều là vật ngoài thân, không khó nói chuyện.” Huyền Cực thản thiên nói: “Hiện giờ dù chỉ đồng ý để nàng làm thiếp cũng không được.”
Thanh huyền: “?????”
Thanh Huyền dường như hơi hối hận bản thân không có chuyện gì làm, nhàn rỗi lắm mới đi tiếp cái gì gọi là “điện thoại” này.
Không ngờ phía trước còn có thiên lôi đang chờ.
Huyền Cực: “Ta ở Hiện Thế gặp được một cô nương, có cảm giác đem nàng về đảm đương vị trí phu nhân lãnh tụ dường như không tồi.”
Lần này đột nhiên không kịp phòng ngừa, Thanh Huyền lập tức không kịp phản ứng, chỉ giương mắt nhìn hỏi: “Cái gì?”
Huyền Cực chậm rãi nói: “Không có gì, chỉ là thông báo cho ông một tiếng thôi — Quan niệm của người ở Hiện Thế khá bảo thủ, theo ta được biết hình như không chấp nhận chế độ một chồng nhiều vợ, nàng lại là người hay khóc, thấy nàng khóc ta lại đau đầu… Vả lại trong nhà toàn là nữ nhân cũng không tốt, đơn giản rút gọn đi.”
“…………………..” Thanh Huyền nghẹn họng nhìn trân trối, trong chốc lát không thể theo kịp nhịp độ của Huyền Cực: “Không phải, công tử, ngài ở Hiện Thế coi trọng con gái nhà người ta?”
Huyền Cực: “Làm sao vậy?”
Tròng mắt Thanh Huyền như thể sắp rớt ra đến nơi: “Cái gì mà ‘làm sao vậy’?”, Hiện Thế và Chư Hạ đại lục bị ngăn cách bởi một đường hầm không gian, đi lại mấy giây nhưng có khả năng lệch thời gian tận gần một trăm năm… Cô nương kia còn có gia đình bạn bè, người ta liệu sẽ cam nguyện buông bỏ tất cả mà theo ngài đến Chư Hạ đại lục á?”
Nhắc đến chuyện này, tạm thời Huyền Cực chưa có biện pháp giải quyết…. Huyền Cực siết chặt huyền kính, hơi bực bội: “Nghe nói Hồ tộc có một bảo bối, có thể trợ giúp người tự do xuyên qua thời không —”
Thanh Huyền: “……”
Hồ tộc người ta còn đang muốn tranh giành ngôi vị hoàng đế với lão nhân gia ngài đó, người ta cho ngài cái trứng!
Huyền Cực: “Dùng số tiền lớn mua.”
Thanh Huyền: “Không bán đâu?”
Huyền Cực: “Cậy mạnh mà đoạt.”
Thanh Huyền mơ hồ muốn bóp nát cái kính trong tay: “Không tốt đi?”
Huyền Cực: “Việc này ý ta đã quyết, kết quả thế nào cũng đã định rồi, bây giờ chẳng qua chỉ báo cho ông một tiếng để chuẩn bị sẵn sàng, sắp xếp xử lý việc của nữ tế cho thích đáng đi — xử lý không tốt, ta liền nhận ông làm nghĩa tử, làm con trai thủ lĩnh Nhân tộc, địa vị trên một người dưới vạn người, sau đó để ông cưới cô ta.”
Thanh Huyền: “………………………”
Công tử, lúc ngài còn mặc quần thủng đít, cầm kiếm gỗ cưỡi ngựa gỗ kêu “giá giá”, thuộc hạ đây chính là người chạy sau mông ngài hộ tống, lúc ấy, thuộc hạ còn có biệt danh là “Thị vệ đại ca anh tuấn nhất đảo Phù Đồ” đó….
Ngài thu ta làm nghĩa tử cái quỷ gì?
Còn bắt ta cưới nữ tế của Tịch tộc, chuyện tốt ngài đều chiếm, chỉ cần nghĩ đến chuyện lúc động phòng cùng một cái đuôi cá, còn phải mò xuống nước tìm….
Aizz, nói không nên lời.
Lão tử không làm!!!!
Ặc, dù sao cô cũng là người chưa có lấy một mảnh tình vắt vai!
Hiện tại hình như đang được người khác cầu hôn, cái quỷ gì vậy!
Hẹn hò yêu đương chưa làm, đã trực tiếp đi làm vợ người nơi sơn dã sao?!
Hoa Miên hơi choáng đầu.
“Huyền Cực, anh anh anh anh anh, thật sự biết điều này có ý nghĩa gì chứ?” Hoa Miên đưa tay quơ quơ trước mặt hắn: “Đây là nhẫn kim cương đó, a a a, ngày đó đã nói với anh rồi, đàn ông mà tặng phụ nữ nhẫn kim cương, chính là cầu, cầu —”
“Chính là nam đem nữ mang về nhà.”
“….?”
“Trong TV.”
“….??”
“Muốn đem cô nương mang về nhà, phải có nhẫn.” Huyền Cực lời lẽ chính đáng: “Cô nói ý là như vậy sao, nhưng thật ra tôi cũng chưa xác định có phải hay không… Nhất định phải là cầu hôn mới được tặng nhẫn sao?”
Hắn không hiểu.
Đối với hành động này còn có chút ngây thơ.
Cho nên đây không phải… Cầu hôn.
Aiz.
Hù chết, hù chết người.
Nghe Huyền Cực hỏi lại, trái tim sắp sửa chui tọt từ yếu hầu của Hoa Miên hơi bình tĩnh lại một chút, nghĩ nghĩ một lúc cô mới gian nan mở miệng: “…. Hình như không phải cầu hôn mới được làm vậy.”
Huyền Cực gật gật đầu: “Tôi sớm đoán được cô đối với việc chờ tôi trở về cũng không chắc chắn hoặc còn cảm thấy bất an, nên mới nghĩ đến việc mua một cái nhẫn làm vật hứa hẹn — trong TV đều diễn như vậy mà, nữ nhân vật chính thời điểm sắp chết mà nhìn thấy cái nhẫn đó còn rơi nước mắt, hẳn là rất vui vẻ, hy vọng cô cũng sẽ cảm thấy vui vẻ — dù gì cũng chẳng phải vật quý giá gì, không đáng bao nhiêu.”
Hoa Miên: “…….”
Lúc cô nhìn thấy cái nhẫn kia quả thật cũng rất vui vẻ, vui đến mức suýt chút nữa không kiềm được nước mắt.
Chỉ là so sánh như vậy có cảm giác hơi nghèo nghèo.
………… Phim Hàn đúng là hại chết người, trẻ con và người tối cổ không nên xem.
Hoa Miên á khẩu không nói được câu nào, cô yên lặng lùi về phía sau giơ tay lên trước mặt hắn, vẻ mặt vì lời hắn nói mà lúc trắng lúc xanh, cũng không biết nên thở ra một hơi hay cảm thấy thất vọng? Có điều lúc nghe hắn thản nhiên nói ra bốn chữ “Không đáng bao nhiêu”, cô lại liên tưởng đến túi tiền khô héo của mình, sau đó lại nghĩ…. Nhẫn kim cương trên tay, ít ra cũng có chút xíu là do mình tự bỏ tiền ra mua.
Xấu hổ quá.
Hoa Miên nâng tay lên gãi gãi đầu, “à” một tiếng, lại rơi vào trầm mặc.
Huyền Cực nhìn vẻ mặt trầm mặc của cô, cho rằng cô ghét bỏ đồ mình tặng không đủ tốt, tuy không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng nghĩ nghĩ một lát lại thấy hơi hối hận vì bản thân trước đó không chịu tích góp nhiều tiền ở hiện thế hơn một chút, hắn áy náy mở miệng: “Hơi đơn giản một chút, chỉ là tạm thời thôi, nếu cô không thích, về sau ném đi cũng được… Nhẫn được người dâng tặng để ở bảo khố trong cung còn rất nhiều —”
Lời còn chưa nói xong, Hoa Miên đã hoảng loạn rụt tay che lại cái nhẫn, hơi trừng mắt nhìn hắn: “Ai, ai nói không thích, còn lâu tôi mới ném —”
Hoa Miên kiên định trừng lớn mắt nhìn Huyền Cực đứng đối diện.
Giây tiếp theo, khuôn mặt Hoa Miên chợt đỏ bừng, đỏ đến mức mắt thường cũng có thể thấy được, cô cúi đầu, nắm tay nhét vào túi áo khoác, dùng giọng nói nhỏ như tiếng muỗi nói: “…. Tôi rất thích.”
“Vậy à.” Huyền Cực vẻ mặt nghiêm túc: “Rất tốt.”
“Nhưng anh không được tùy tiện tặng nhẫn cho người khác như vậy.” Hoa Miên nói.
Huyền Cực “ừ” một tiếng.
“Cũng không thể lúc nào thấy con gái nhà người ta không vui cũng đi tặng nhẫn như vậy.” Hoa Miên nhấn mạnh: “Anh làm như vậy, rất dễ khiến người khác hiểu lầm…”
Huyền Cực lại “ừ” một tiếng.
Thật ra nghe Hoa Miên nhấn mạnh hắn mới phát hiện, câu giải thích mà cô bổ sung hình như hơi dư thừa: Bởi vì Huyền Cực thầm nghĩ, hắn căn bản không thèm để ý xem “người con gái khác” có vui hay không… Hỉ nộ ái ố của tất cả mọi người trên thiên hạ đều đi quản, chẳng phải sẽ bị mệt chết?
Điều này khiến Huyền Cực bỗng nhiên ý thức rằng hắn quả thật rất để ý đến cô gái nhỏ nhắn trước mắt —
Từ trước đến nay, chưa từng có ai.
Vì vậy —
“Cô nói tặng nhẫn còn mang ý nghĩa khác, thật ra cũng không phải không thể nghĩ đến.”
“Ừ?”
“Cầu hôn gì đó.”
“……”
Huyền Cực cong lưng, nhìn người vì lời nói của mình mà nháy mắt trở nên cứng đơ như tượng, hắn nhìn sườn mặt cô, dùng giọng điệu nhàn nhạt như đang thương lượng chuyện nghiêm túc mà nói: “Không cần sao? Tôi từ nhỏ đã lớn lên đảo ở Phù Đồ, trầm mê võ học, hiếm khi nói chuyện với các cô gái cùng độ tuổi, những người có thể nhớ được lại càng đếm trên đầu ngón tay, cô cũng tính là một trong số đó đi — nếu một ngày kia cô có thể thuận lợi tới lui giữa Chư Hạ và Hiện Thế, ở Chư Hạ kết hôn với tôi hình như cũng không phải lựa chọn tồi.”
Hoa Miên: “……”
Huyền Cực: “Theo tôi, ít nhất có thể cam đoan cô không cần lo lắng đến chuyện áo cơm ở Chư Hạ, không ai dám khinh thường.”
Hoa Miên: “……”
Huyền Cực: “Tôi đã cứu mạng cô hai lần, lấy thân báo đáp hình như cũng không bị xem là quá phận nhỉ?”
Hoa Miên: “……………..”
Huyền Cực thẳng eo, cực kì cực kì nghiêm túc: “Cô suy xét một chút đi.”
Hoa Miên cảm giác đại não của mình lúc này chẳng khác gì một cuộn chỉ rối —
Một giây trước mình còn trăm cay ngàn đắng …??????A..????
Một giây sau đã bị tư duy không theo luân lý lẽ thường của người đàn ông này áp đảo đến nát nhừ!
Hoa Miên: “…Người Chư Hạ các anh đều như vậy sao?”
Lưu manh cũng không chơi, đùng một phát nhảy thẳng đến vấn đề kết hôn?
Huyền Cực: “Không rõ lắm.”
Huyền Cực: “Dù sao tôi là như vậy đó.”
Hoa Miên lắc lắc đầu, dùng tay cọ cọ nhẫn, nửa khuôn mặt lại gấu sau cổ áo, nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh thấy tôi có điểm nào không tồi?”
“An tĩnh không khóc nháo, làn da rất đẹp, vóc dáng nhỏ nhắn, tay nhỏ, cơ thể cũng mềm, mặt đỏ lên, đẹp.” Huyền Cực không cần nghĩ đã nói ra một tràng, vẻ mặt lại còn vô cùng chính khí.
Có điều từ mặt đến xương quai xanh của Hoa Miên đều đỏ chót, mắt lập lòe thiếu điều biến thành nhang muỗi… Cô, cô, cô cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, cũng không ngờ hắn lại có ngay đáp án như vậy, vốn đang cho rằng anh sẽ nói cái gì mà “Không biết” hoặc dứt khoát đáp: “Chỗ nào cũng không tệ” cho có lệ, không ngờ hắn lại sổ ra một tràng như thế.
Hoa Miên cái gì cũng không nói, liền liếc mắt nhìn Huyền Cực một cái, sau đó xoay người bò lên xe đạo cụ đóng cửa lại, còn thuận tiện khóa “cạch” một cái, một lúc sau cũng không thấy bò ra.
…
Huyền Cực thành thành thật thật đứng ở ngoài xe đợi một hồi, thấy bên trong yên tĩnh đến mức tưởng như người đã bị nghẹn chết, vì vậy không kiên nhẫn vòng đến cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy bóng người trong xe chợt lóe, người trong đó dùng một tờ báo cực lớn ụp vào cửa sổ che mất tầm nhìn.
Huyền Cực: “…”
Tự nhiên hỏi hắn thấy cô có điểm gì tốt, hỏi xong liền chạy.
Thật ra nếu nói có điểm nào không tốt, đại khái cũng có —
Ví dụ như, da mặt quá mỏng.
Bộ dạng này sau này làm sao quản được phượng ấn, ngồi ngay ngắn trên Hậu Vị của Chư Hạ đại lục?
Trăm năm trước, người của Dực tộc đã từng đăng cơ làm hoàng đế một lần, Hoàng Hậu xuất thân từ võ tướng, còn đi theo hoàng đế ra trận giết địch, suất lĩnh quân đội, ma quân nổi tiếng cũng phải tự lui ba trăm dặm, uy nghiêm khiến tứ phương kinh sợ — là người chịu ảnh hưởng của lịch sử, Huyền Cực cũng từng cho rằng, nếu có ngày mình thành hôn, tân nương hẳn cũng phải là một nữ trung hào kiệt…
Vị trí phu nhân của lãnh tụ Nhân tộc đối với Huyền Cực mà nói, so với cánh tay trái phải hay võ tướng văn thần cũng không có gì khác nhau, chỉ khác mỗi cách gọi. (……)
Hiện giờ ngẫm lại lại thấy có cái gì đó không đúng?
Huyền Cực ôm cánh tay dựa vào cửa sổ xe trầm mặc một lúc lâu, nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ đến tình cảnh đem Hoa Miên ném đến sa trường đối chọi với ma quân, hắn không khỏi đứng thẳng người, đột nhiên ý thức được điểm không thích hợp là gì, chính mình sao lại có ý tưởng điên rồ vậy chứ —
Cái người gió thổi cỏ lay cũng có thể khóc đó, hình như chỉ có thể đặt ở nơi nào xa chiến trường nhất thôi?
Đối với đao kiếm vô tình, tốt nhất không nên để cô nhìn thấy.
Ừ, như vậy còn được, cách xa ra một chút, miễn cho đến lúc hắn ra trận đánh địch còn phải bận tâm xem cô thế nào, có bị thương không, người làm cô bị thương là tên đại tướng ma quân nào hay là tên ma quân Giáp nào không muốn sống?
Huyền Cực nghĩ nghĩ, sau đó lấy huyền kính ra, lúc mở kính còn hơi do dự, hắn gọi Thanh Huyền một tiếng… Mặt kính như được phủ một lớp sương mù, một gương mặt thành thật trung hậu dần hiện ra, dường như đang mờ mịt không hiểu sao mình lại bị gọi: “Công tử?”
“Thanh Huyền.” Huyền Cực nghiêm túc nói: “Chuyện vỏ kiếm làm đến đâu rồi?”
“Chỉ nói là công tử đã đồng ý chuyện này, huyền thiết đã đến tay — về phần phải an bài cho Thiện Thủy đại nhân thế nào, sắp xếp ở đâu, thuộc hạ chưa kịp…” Chính xác ra là chưa có suy nghĩ: “Nói rõ ràng.”
“Vàng bạc hoàng kim, súng ống đạn dược, thần khí dị bảo gì đó tùy Tịch tộc chọn lựa, tất cả đều là vật ngoài thân, không khó nói chuyện.” Huyền Cực thản thiên nói: “Hiện giờ dù chỉ đồng ý để nàng làm thiếp cũng không được.”
Thanh huyền: “?????”
Thanh Huyền dường như hơi hối hận bản thân không có chuyện gì làm, nhàn rỗi lắm mới đi tiếp cái gì gọi là “điện thoại” này.
Không ngờ phía trước còn có thiên lôi đang chờ.
Huyền Cực: “Ta ở Hiện Thế gặp được một cô nương, có cảm giác đem nàng về đảm đương vị trí phu nhân lãnh tụ dường như không tồi.”
Lần này đột nhiên không kịp phòng ngừa, Thanh Huyền lập tức không kịp phản ứng, chỉ giương mắt nhìn hỏi: “Cái gì?”
Huyền Cực chậm rãi nói: “Không có gì, chỉ là thông báo cho ông một tiếng thôi — Quan niệm của người ở Hiện Thế khá bảo thủ, theo ta được biết hình như không chấp nhận chế độ một chồng nhiều vợ, nàng lại là người hay khóc, thấy nàng khóc ta lại đau đầu… Vả lại trong nhà toàn là nữ nhân cũng không tốt, đơn giản rút gọn đi.”
“…………………..” Thanh Huyền nghẹn họng nhìn trân trối, trong chốc lát không thể theo kịp nhịp độ của Huyền Cực: “Không phải, công tử, ngài ở Hiện Thế coi trọng con gái nhà người ta?”
Huyền Cực: “Làm sao vậy?”
Tròng mắt Thanh Huyền như thể sắp rớt ra đến nơi: “Cái gì mà ‘làm sao vậy’?”, Hiện Thế và Chư Hạ đại lục bị ngăn cách bởi một đường hầm không gian, đi lại mấy giây nhưng có khả năng lệch thời gian tận gần một trăm năm… Cô nương kia còn có gia đình bạn bè, người ta liệu sẽ cam nguyện buông bỏ tất cả mà theo ngài đến Chư Hạ đại lục á?”
Nhắc đến chuyện này, tạm thời Huyền Cực chưa có biện pháp giải quyết…. Huyền Cực siết chặt huyền kính, hơi bực bội: “Nghe nói Hồ tộc có một bảo bối, có thể trợ giúp người tự do xuyên qua thời không —”
Thanh Huyền: “……”
Hồ tộc người ta còn đang muốn tranh giành ngôi vị hoàng đế với lão nhân gia ngài đó, người ta cho ngài cái trứng!
Huyền Cực: “Dùng số tiền lớn mua.”
Thanh Huyền: “Không bán đâu?”
Huyền Cực: “Cậy mạnh mà đoạt.”
Thanh Huyền mơ hồ muốn bóp nát cái kính trong tay: “Không tốt đi?”
Huyền Cực: “Việc này ý ta đã quyết, kết quả thế nào cũng đã định rồi, bây giờ chẳng qua chỉ báo cho ông một tiếng để chuẩn bị sẵn sàng, sắp xếp xử lý việc của nữ tế cho thích đáng đi — xử lý không tốt, ta liền nhận ông làm nghĩa tử, làm con trai thủ lĩnh Nhân tộc, địa vị trên một người dưới vạn người, sau đó để ông cưới cô ta.”
Thanh Huyền: “………………………”
Công tử, lúc ngài còn mặc quần thủng đít, cầm kiếm gỗ cưỡi ngựa gỗ kêu “giá giá”, thuộc hạ đây chính là người chạy sau mông ngài hộ tống, lúc ấy, thuộc hạ còn có biệt danh là “Thị vệ đại ca anh tuấn nhất đảo Phù Đồ” đó….
Ngài thu ta làm nghĩa tử cái quỷ gì?
Còn bắt ta cưới nữ tế của Tịch tộc, chuyện tốt ngài đều chiếm, chỉ cần nghĩ đến chuyện lúc động phòng cùng một cái đuôi cá, còn phải mò xuống nước tìm….
Aizz, nói không nên lời.
Lão tử không làm!!!!
/51
|