Bên này, cũng không biết Huyền Cực đứng ngoài cửa sổ làm cái gì, Hoa Miên ngồi xổm trong xe lấy giấy báo dán kín cửa lại, sau đó thụt người xuống dưới gửi tin nhắn —
【Hoa Miên: Hình như em yêu rồi. 】
Gửi đi một lúc, cô nhịn không được nhìn chiếc nhẫn đang đeo trên tay, sau đó nửa gương mặt lại rụt vào cổ áo cười trộm, đôi mắt không chút kiêng kỵ cười thành hình trăng khuyết, dù sao cũng không có ai nhìn thấy.
【Tô Yến: Nhanh vậy?】
【Tô Yến: Tin trước tin sau cách nhau chưa đến một tiếng? Hiểu rõ lòng mình liền đi thổ lộ hả? Hừ. Đóng phim cũng không nhanh bằng em, dù gì soạn lời kịch cũng phải tốn thời gian chứ!】
【Tô Yến: Cho nên, cậu ta thì sao? Cậu ta cũng thích em hả?】
Nắm chặt di động trong tay, Hoa Miên nghĩ tới nghĩ lui — hắn khen em yên tĩnh, tay nhỏ, da mặt đẹp, mặt đỏ lên cũng không khiến người khác ghét bỏ…
Vậy là thích hả?
Ừm, ít nhất cũng không phải ghét.
【Hoa Miên: …… Đại, đại khái vậy.】
【Tô Yến: Bắt đầu hẹn hò sao?】
Hoa Miên lại nhìn chiếc nhẫn trên tay, cô đang cố gắng vắt hết óc suy nghĩ để cân nhắc đến vấn đề nay đây —
【Tô Yến: A vô nghĩa, thổ lộ xong thì tất nhiên phải bắt đầu hẹn hò rồi, chẳng lẽ chỉ đi thông báo rồi ai về nhà nấy à!】
【Tô Yến:…Chị đây lại còn thua cả em, thật đau lòng.】
【Tô Yến: Mà chị bảo chứ, mấy em gái đến giờ vẫn chưa kịp yêu đều nên đi chết đi: Ngay cả người câm cũng có thể nói chuyện yêu đương, vì sao mấy cô lại không tìm được bạn trai hả?!】
【Hoa Miên:….Chị là bị khả năng xã giao cản trở.】
【Tô Yến: Ủa vậy đợt này phòng mình liên hoan em không đi nhỉ, để chị giúp em xin lão đại cho nghỉ.】
【Hoa Miên: Gì? không phải đi ăn lẩu hả, em em em chờ lâu lắm rồi… Vì sao lại không đi?】
【Tô Yến: ….Em có biết người địa cầu khi trưởng thành, khi hẹn hò thì phải đi chơi không hả?】
【Tô Yến: Chẳng lẽ mỗi ngày gửi tin nhắn mua đồ ăn sáng đã gọi là yêu sao — nuôi thú cưng trên QQ còn đa dạng hơn vậy nữa đó?】
Hoa Miên:…
Một lời khiến cô tỉnh ra từ giấc mộng.
Hoa Miên cầm di động, lại một lần nữa rơi vào trầm tư.
Cô bấm ngón tay tính toán, cuối tuần này đại khái cũng là lúc Huyền Cực phải về Chư Hạ đại lục rồi… Tuy rằng nghĩ đến đây tâm trạng của cô lại xuống dốc, nhưng hình như cũng phải chuẩn bị tâm lý để đối mặt —
Nếu chuyện Huyền Cực rời đi đã là chuyện không thể tránh khỏi, vậy cớ gì không để cho cô lưu lại chút kí ức tốt đẹp nào đó?
Dù cho sau này hắn sẽ không bao giờ trở về.
Ấy, lại nói gở.
Hoa Miên vươn tay, đầu ngón tay cà cà chiếc nhẫn trên tay phải — động tác này hình như đã biến thành hành động lén lút mới của cô — phàm là những lúc cần phải lấy hết dũng khí để làm điều gì đó, cô đều sẽ không tự giác mà sờ sờ.
Hít sâu một hơi, Hoa Miên từ băng ghế nhỏ đứng lên, cô xoay người, một tay xé lớp giấy báo dán xuống, một tay mở cửa sổ, thò đầu ra đón chút gió lạnh mùa đông….
Cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Huyền Cực đang tựa bên cửa xe, hắn đang cúi đầu nhìn vào huyền kính trên tay, cũng không biết đang nghĩ đến điều gì mà sắc mặt lại ngưng trọng như thế, chẳng lẽ là cô gái nào khác?
Hoa Miên nhịn nửa năm mới cắn cắn môi dưới lên tiếng: “Này?”
Huyền Cực dường như bị giật mình, hắn sững sờ quay đầu, thấy hai cái móng vuốt nhỏ bám trên cửa sổ, lại đưa mắt quan sát người đang thò nửa cái đầu ra nghiêng nghiêng nhìn mình… Mái tóc xoăn của cô rơi xuống, nhẹ nhàng phất phơ trước gió, trông rất đáng yêu.
Huyền Cực thẳng người: “Đầu ngón tay…”
Hoa Miên: “?”
Huyền Cực: “Trên TV nói, không được vươn tay ra ngoài cửa xe.”
Hoa Miên: “…”
Hoa Miên: “Xe có đi ngoài đường đâu mà tính!”
Huyền Cực “à” một tiếng: “Chuyện gì?”
Hoa Miên rụt người một cái, nhìn như một con rùa con đang xấu hổ, cô tự tưởng tượng cũng thấy bộ dạng lúc này của mình không đẹp lắm, vì vậy đơn giản nhắm mắt lại, bất chấp nói: “Ngày mai anh rảnh không, chúng ta hẹn hò được chứ?!”
Nói xong cũng định chạy trối chết, nhưng thảm nhất là, câu trả lời mà cô nhận được là một sự im lặng đáng sợ —
Ngực Hoa Miên rơi lộp bộp một tiếng, cả cơ thể bỗng chốc như đang tắm mình giữa gió đông.
Thảm.
Tiêu rồi.
Hắn từ chối mình!
Hắn đang nghĩ cách từ chối mình!
Hắn không nói lời nào chắc chắn là vì đang suy nghĩ xem từ chối mình như thế nào!
Hoa Miên tựa vào cửa sổ, cả người dần rụt vào trong xe đạo cụ, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, như kiểu giây tiếp theo có người chết đi cũng chẳng thể yên tĩnh bằng — lúc Hoa Miên cảm giác rằng tính mạng của mình xác thực đang trôi qua tính theo đơn vị giây, chỉ cần Huyền Cực phun ra một câu “không đi”, cô lập tức nhắm mắt xuôi tay…
“Hẹn hò.” Huyền Cực bình thản hỏi: “Là cái gì?”
Hoa Miên: “…”
………………
Mặc kệ Huyền Cực có biết “hẹn hò” là cái gì hay không, tóm lại thứ Bảy vẫn đi hẹn hò.
Cái này cũng xem như là ngày đầu tiên “yêu nhau” nhỉ?
Hai người hẹn gặp nhau lúc 11 giờ, mới 8 giờ Hoa Miên đã bò dậy, vòng vo trong phòng hơn mười vòng, đầu óc đều là —
Hôm nay mặc cái gì được?
Váy hay quần?
Giày thể thao hay cao gót?
Lúc mới gặp nói gì mới được?
Có cười hay không đây, hắn nói mình cười lên nhìn đẹp.
Còn trưa ăn cái gì?
Trước khi ăn cơm làm gì đây?
Xem phim? Mình mình mình phải xem xem có phim gì hay không mới được? Hắn thích xem thể loại gì nhỉ? Võ hiệp hay kinh dị hay ngôn tình? Hẹn hò xem phim ngôn tình chắc là ổn hơn nhỉ?
Rồi lúc hẹn hò thì phải nói gì? Có chán không, chán thì phải làm sao bây giờ?
Buổi tối ăn gì?
Hắn dậy chưa?
Mấy giờ về Chư Hạ?
….. A đúng rồi, hắn phải về Chư Hạ.
Bước chân bối rối của Hoa Miên ngừng lại, cả người giống như một chiếc khinh khí cầu bị chọc thủng, Hoa Miên đứng tại chỗ nhìn chung quanh một chút, lại nhìn đống chăn trên giường, sau đó gục xuống, vùi thật sâu vào chăn.
Không được.
Hôm nay là ngày rất quan trọng, không thể mang vẻ mặt đưa đám đi gặp người được QAQ.
Cô giơ tay xoa xoa mắt, lấy tinh thần bước vào nhà tắm, dùng dầu gội đầu mùi dâu tây gội đầu, sau đó tròng mũ tắm lên đầu, khi tắm, bọt tắm chà được rất nhiều bọt, ngay cả móng tay cũng được kì cọ sạch sẽ; sau đó cởi mũ tắm, thả tóc xuống, mái tóc dài đến thắt lưng vừa đen vừa mềm, giống như rong biển…
【Tô Yến: Dậy chưa?】
【Hoa Miên: Dậy rồi.】
【Tô Yến: Chị đau lòng quá.】
【Hoa Miên: ….】
【Tô Yến: Ngày đầu hẹn hò, em gái à, đừng để thất bại nha.】
【Hoa Miên:….Chị đừng nói nữa.】
Ném di động đi, Hoa Miên trang điểm hết nửa tiếng đồng hồ… Chí ít phải che cái quầng thâm này lại.
Cô vén tóc lên, xoa ra tay một ít tinh dầu táo rồi thoa lên tóc, nhìn vào gương, trang điểm cũng coi như hoàn tất.
Hoa Miên xoay người định đi thay quần áo, lúc bước đi, cô lại do dự quay về, chăm chú nhìn vào gương — mắt không bị lệch, lông mi có dày quá không, son môi có đỏ quá không, má hồng có đậm quá không, highlight có rõ quá không…
…Thực ra chỉ là một gương mặt trang điểm siêu nhẹ mà thôi.
Hoa Miên giơ tay vỗ vỗ mặt sau đó chạy đến tủ quần áo, đến đây thì cô thực sự túng quẫn, cuối cùng im lặng tròng áo lông và váy dài vào, sau đó quàng áo khoác và khăn quàng cổ lên, vừa ngẩng đầu đã thấy 11 giờ.
Hoa Miên: “…”
Thật không hiểu nổi ba tiếng này cô đã làm cái gì, nói chung chớp mắt một cái đã đến giờ hẹn.
Hoa Miên hít sâu một cái, mở cửa, lúc ngẩng đầu, Huyền Cực đã đứng trước cửa phòng cô, hắn khoanh tay không biết đang suy nghĩ điều gì… Hoa Miên nhìn một góc 45 độ, đập vào mắt là cằm dưới hoàn mỹ, tiếp đó là khóe môi lúc nào cũng mân mê không chút biểu tình, rồi đến sống mũi cao thẳng —
Tại sao lại có người có tướng mạo hoàn mỹ như thế?
Huyền Cực quay đầu, đứng thẳng người, Hoa Miên hơi nheo mắt, ậm ừ một chút: “Anh đợi lâu rồi à?”
“Không có.”
Huyền Cực trả lời ngắn gọn, đồng thời rũ mắt đảo qua chiếc nhẫn trên tay cô gái trước mặt — ngón tay cô trắng nõn, nhìn thì thon gọn nhưng khi sờ lên rất nhiều thịt, vì bị chiếc nhẫn đó hơi thít chặt mà hiện lên một vệt đỏ mờ mờ, lòe lòe chiếu sáng… Tóm lại, rất hợp.
Đáy mắt hắn lưu chuyển, Huyền Cực hơi cong lưng, vỗ vỗ đầu người bên cạnh: “Đi thôi.”
Một cơn gió thổi qua, tóc cô tản ra mùi hoa quả ngọt ngào.
Dưới bàn tay anh, sợi tóc hình như còn mềm mại hơn trong trí nhớ, khiến người khác muốn đem cô nhét vào trong ngực để tỉ mỉ thưởng thức… Tuy rằng làm vậy rất giống hành động của mấy gã dê xồm….
Aiz, cô gái này.
Huyền Cực mặt than suy nghĩ —
Là mị thuật của hồ tộc sao?
Thật thần kỳ.
Đột nhiên hắn nghĩ đến những hôn quân trầm mê nữ sắc trong lịch sử, trách không được, bọn họ cũng có nỗi khổ đi?
【Hoa Miên: Hình như em yêu rồi. 】
Gửi đi một lúc, cô nhịn không được nhìn chiếc nhẫn đang đeo trên tay, sau đó nửa gương mặt lại rụt vào cổ áo cười trộm, đôi mắt không chút kiêng kỵ cười thành hình trăng khuyết, dù sao cũng không có ai nhìn thấy.
【Tô Yến: Nhanh vậy?】
【Tô Yến: Tin trước tin sau cách nhau chưa đến một tiếng? Hiểu rõ lòng mình liền đi thổ lộ hả? Hừ. Đóng phim cũng không nhanh bằng em, dù gì soạn lời kịch cũng phải tốn thời gian chứ!】
【Tô Yến: Cho nên, cậu ta thì sao? Cậu ta cũng thích em hả?】
Nắm chặt di động trong tay, Hoa Miên nghĩ tới nghĩ lui — hắn khen em yên tĩnh, tay nhỏ, da mặt đẹp, mặt đỏ lên cũng không khiến người khác ghét bỏ…
Vậy là thích hả?
Ừm, ít nhất cũng không phải ghét.
【Hoa Miên: …… Đại, đại khái vậy.】
【Tô Yến: Bắt đầu hẹn hò sao?】
Hoa Miên lại nhìn chiếc nhẫn trên tay, cô đang cố gắng vắt hết óc suy nghĩ để cân nhắc đến vấn đề nay đây —
【Tô Yến: A vô nghĩa, thổ lộ xong thì tất nhiên phải bắt đầu hẹn hò rồi, chẳng lẽ chỉ đi thông báo rồi ai về nhà nấy à!】
【Tô Yến:…Chị đây lại còn thua cả em, thật đau lòng.】
【Tô Yến: Mà chị bảo chứ, mấy em gái đến giờ vẫn chưa kịp yêu đều nên đi chết đi: Ngay cả người câm cũng có thể nói chuyện yêu đương, vì sao mấy cô lại không tìm được bạn trai hả?!】
【Hoa Miên:….Chị là bị khả năng xã giao cản trở.】
【Tô Yến: Ủa vậy đợt này phòng mình liên hoan em không đi nhỉ, để chị giúp em xin lão đại cho nghỉ.】
【Hoa Miên: Gì? không phải đi ăn lẩu hả, em em em chờ lâu lắm rồi… Vì sao lại không đi?】
【Tô Yến: ….Em có biết người địa cầu khi trưởng thành, khi hẹn hò thì phải đi chơi không hả?】
【Tô Yến: Chẳng lẽ mỗi ngày gửi tin nhắn mua đồ ăn sáng đã gọi là yêu sao — nuôi thú cưng trên QQ còn đa dạng hơn vậy nữa đó?】
Hoa Miên:…
Một lời khiến cô tỉnh ra từ giấc mộng.
Hoa Miên cầm di động, lại một lần nữa rơi vào trầm tư.
Cô bấm ngón tay tính toán, cuối tuần này đại khái cũng là lúc Huyền Cực phải về Chư Hạ đại lục rồi… Tuy rằng nghĩ đến đây tâm trạng của cô lại xuống dốc, nhưng hình như cũng phải chuẩn bị tâm lý để đối mặt —
Nếu chuyện Huyền Cực rời đi đã là chuyện không thể tránh khỏi, vậy cớ gì không để cho cô lưu lại chút kí ức tốt đẹp nào đó?
Dù cho sau này hắn sẽ không bao giờ trở về.
Ấy, lại nói gở.
Hoa Miên vươn tay, đầu ngón tay cà cà chiếc nhẫn trên tay phải — động tác này hình như đã biến thành hành động lén lút mới của cô — phàm là những lúc cần phải lấy hết dũng khí để làm điều gì đó, cô đều sẽ không tự giác mà sờ sờ.
Hít sâu một hơi, Hoa Miên từ băng ghế nhỏ đứng lên, cô xoay người, một tay xé lớp giấy báo dán xuống, một tay mở cửa sổ, thò đầu ra đón chút gió lạnh mùa đông….
Cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Huyền Cực đang tựa bên cửa xe, hắn đang cúi đầu nhìn vào huyền kính trên tay, cũng không biết đang nghĩ đến điều gì mà sắc mặt lại ngưng trọng như thế, chẳng lẽ là cô gái nào khác?
Hoa Miên nhịn nửa năm mới cắn cắn môi dưới lên tiếng: “Này?”
Huyền Cực dường như bị giật mình, hắn sững sờ quay đầu, thấy hai cái móng vuốt nhỏ bám trên cửa sổ, lại đưa mắt quan sát người đang thò nửa cái đầu ra nghiêng nghiêng nhìn mình… Mái tóc xoăn của cô rơi xuống, nhẹ nhàng phất phơ trước gió, trông rất đáng yêu.
Huyền Cực thẳng người: “Đầu ngón tay…”
Hoa Miên: “?”
Huyền Cực: “Trên TV nói, không được vươn tay ra ngoài cửa xe.”
Hoa Miên: “…”
Hoa Miên: “Xe có đi ngoài đường đâu mà tính!”
Huyền Cực “à” một tiếng: “Chuyện gì?”
Hoa Miên rụt người một cái, nhìn như một con rùa con đang xấu hổ, cô tự tưởng tượng cũng thấy bộ dạng lúc này của mình không đẹp lắm, vì vậy đơn giản nhắm mắt lại, bất chấp nói: “Ngày mai anh rảnh không, chúng ta hẹn hò được chứ?!”
Nói xong cũng định chạy trối chết, nhưng thảm nhất là, câu trả lời mà cô nhận được là một sự im lặng đáng sợ —
Ngực Hoa Miên rơi lộp bộp một tiếng, cả cơ thể bỗng chốc như đang tắm mình giữa gió đông.
Thảm.
Tiêu rồi.
Hắn từ chối mình!
Hắn đang nghĩ cách từ chối mình!
Hắn không nói lời nào chắc chắn là vì đang suy nghĩ xem từ chối mình như thế nào!
Hoa Miên tựa vào cửa sổ, cả người dần rụt vào trong xe đạo cụ, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, như kiểu giây tiếp theo có người chết đi cũng chẳng thể yên tĩnh bằng — lúc Hoa Miên cảm giác rằng tính mạng của mình xác thực đang trôi qua tính theo đơn vị giây, chỉ cần Huyền Cực phun ra một câu “không đi”, cô lập tức nhắm mắt xuôi tay…
“Hẹn hò.” Huyền Cực bình thản hỏi: “Là cái gì?”
Hoa Miên: “…”
………………
Mặc kệ Huyền Cực có biết “hẹn hò” là cái gì hay không, tóm lại thứ Bảy vẫn đi hẹn hò.
Cái này cũng xem như là ngày đầu tiên “yêu nhau” nhỉ?
Hai người hẹn gặp nhau lúc 11 giờ, mới 8 giờ Hoa Miên đã bò dậy, vòng vo trong phòng hơn mười vòng, đầu óc đều là —
Hôm nay mặc cái gì được?
Váy hay quần?
Giày thể thao hay cao gót?
Lúc mới gặp nói gì mới được?
Có cười hay không đây, hắn nói mình cười lên nhìn đẹp.
Còn trưa ăn cái gì?
Trước khi ăn cơm làm gì đây?
Xem phim? Mình mình mình phải xem xem có phim gì hay không mới được? Hắn thích xem thể loại gì nhỉ? Võ hiệp hay kinh dị hay ngôn tình? Hẹn hò xem phim ngôn tình chắc là ổn hơn nhỉ?
Rồi lúc hẹn hò thì phải nói gì? Có chán không, chán thì phải làm sao bây giờ?
Buổi tối ăn gì?
Hắn dậy chưa?
Mấy giờ về Chư Hạ?
….. A đúng rồi, hắn phải về Chư Hạ.
Bước chân bối rối của Hoa Miên ngừng lại, cả người giống như một chiếc khinh khí cầu bị chọc thủng, Hoa Miên đứng tại chỗ nhìn chung quanh một chút, lại nhìn đống chăn trên giường, sau đó gục xuống, vùi thật sâu vào chăn.
Không được.
Hôm nay là ngày rất quan trọng, không thể mang vẻ mặt đưa đám đi gặp người được QAQ.
Cô giơ tay xoa xoa mắt, lấy tinh thần bước vào nhà tắm, dùng dầu gội đầu mùi dâu tây gội đầu, sau đó tròng mũ tắm lên đầu, khi tắm, bọt tắm chà được rất nhiều bọt, ngay cả móng tay cũng được kì cọ sạch sẽ; sau đó cởi mũ tắm, thả tóc xuống, mái tóc dài đến thắt lưng vừa đen vừa mềm, giống như rong biển…
【Tô Yến: Dậy chưa?】
【Hoa Miên: Dậy rồi.】
【Tô Yến: Chị đau lòng quá.】
【Hoa Miên: ….】
【Tô Yến: Ngày đầu hẹn hò, em gái à, đừng để thất bại nha.】
【Hoa Miên:….Chị đừng nói nữa.】
Ném di động đi, Hoa Miên trang điểm hết nửa tiếng đồng hồ… Chí ít phải che cái quầng thâm này lại.
Cô vén tóc lên, xoa ra tay một ít tinh dầu táo rồi thoa lên tóc, nhìn vào gương, trang điểm cũng coi như hoàn tất.
Hoa Miên xoay người định đi thay quần áo, lúc bước đi, cô lại do dự quay về, chăm chú nhìn vào gương — mắt không bị lệch, lông mi có dày quá không, son môi có đỏ quá không, má hồng có đậm quá không, highlight có rõ quá không…
…Thực ra chỉ là một gương mặt trang điểm siêu nhẹ mà thôi.
Hoa Miên giơ tay vỗ vỗ mặt sau đó chạy đến tủ quần áo, đến đây thì cô thực sự túng quẫn, cuối cùng im lặng tròng áo lông và váy dài vào, sau đó quàng áo khoác và khăn quàng cổ lên, vừa ngẩng đầu đã thấy 11 giờ.
Hoa Miên: “…”
Thật không hiểu nổi ba tiếng này cô đã làm cái gì, nói chung chớp mắt một cái đã đến giờ hẹn.
Hoa Miên hít sâu một cái, mở cửa, lúc ngẩng đầu, Huyền Cực đã đứng trước cửa phòng cô, hắn khoanh tay không biết đang suy nghĩ điều gì… Hoa Miên nhìn một góc 45 độ, đập vào mắt là cằm dưới hoàn mỹ, tiếp đó là khóe môi lúc nào cũng mân mê không chút biểu tình, rồi đến sống mũi cao thẳng —
Tại sao lại có người có tướng mạo hoàn mỹ như thế?
Huyền Cực quay đầu, đứng thẳng người, Hoa Miên hơi nheo mắt, ậm ừ một chút: “Anh đợi lâu rồi à?”
“Không có.”
Huyền Cực trả lời ngắn gọn, đồng thời rũ mắt đảo qua chiếc nhẫn trên tay cô gái trước mặt — ngón tay cô trắng nõn, nhìn thì thon gọn nhưng khi sờ lên rất nhiều thịt, vì bị chiếc nhẫn đó hơi thít chặt mà hiện lên một vệt đỏ mờ mờ, lòe lòe chiếu sáng… Tóm lại, rất hợp.
Đáy mắt hắn lưu chuyển, Huyền Cực hơi cong lưng, vỗ vỗ đầu người bên cạnh: “Đi thôi.”
Một cơn gió thổi qua, tóc cô tản ra mùi hoa quả ngọt ngào.
Dưới bàn tay anh, sợi tóc hình như còn mềm mại hơn trong trí nhớ, khiến người khác muốn đem cô nhét vào trong ngực để tỉ mỉ thưởng thức… Tuy rằng làm vậy rất giống hành động của mấy gã dê xồm….
Aiz, cô gái này.
Huyền Cực mặt than suy nghĩ —
Là mị thuật của hồ tộc sao?
Thật thần kỳ.
Đột nhiên hắn nghĩ đến những hôn quân trầm mê nữ sắc trong lịch sử, trách không được, bọn họ cũng có nỗi khổ đi?
/51
|