— Sau khi Huyền Cực rời đi.
Hoa Miên thất hồn lạc phách trở lại khách sạn, chưa bao giờ cô nghĩ đoạn đường này lại dài đến thế… Cô đến trước thang máy nhấn nút, nhìn số tầng hiển thị trên bảng điều khiển, nhìn thang máy từ tầng hai mươi mấy chậm rãi đi xuống, hơi nhíu mày, sau đó xoay người chuyển qua đi thang bộ.
không biết đã bò lên đến tầng bao nhiêu, mệt đến mức đại não đình trệ.
Lúc trở về phòng cô mới dần tỉnh táo lại, tình tường ý thức mới có người rời khỏi cuộc đời mình, đối với việc hắn có thể trở về hay không, cô thậm chí còn không thể nắm chắc.
Hoa Miên: “……”
Phòng bên cạnh đã trả, không biết người đàn ông đó từ khi nào đã nắm rõ một vài quy tắc ở Hiện Thế — nói chung kể từ tối hôm nay, cửa sân thượng phòng đó sẽ không mở ra lúc nửa đêm nữa… Mặc dù Hoa Miên vẫn giữ thói quen chờ đợi âm thanh đó vang lên, lại phải chờ đến khi bóng dáng của hắn xẹt qua khung cửa sổ mới ngủ được.
Vì vậy hôm nay, vì không thấy bóng người ở phòng cách vách, Hoa Miên mất ngủ.
…. Mất ngủ là kẻ thù của toàn nhân loại.
— Hôm sau, sau ngày Huyền Cực rời đi.
Quầng thâm dưới bầu mắt của Hoa Miên thành công dọa mọi người trong phòng làm việc hoảng sợ, sau khi Tô Yến biết cả đêm hôm qua Hoa Miên không ngủ, lập tức nhét cô vào xe đạo cụ…
Nhìn hình ảnh ỉu xìu trước mặt, Tô Yến chống nạnh tra khảo: “Chị hai à, chị làm sao vậy? Hôm qua chẳng phải rất tốt sao? Lẽ nào trên đời này lại tồn tại loại đàn ông chia tay vì người yêu thích trà sữa?”
“…” Hoa Miên vô tình nhấc mắt nhìn lướt qua Tô Yến: “Hắn về nhà.”
Tô Yến kinh ngạc: “Về nhà là em thành thế này hả? Chẳng lẽ lúc cậu ta về nhà cũng thuận tiện đem linh hồn nhỏ bé của em câu đi mất?”
Linh hồn nhỏ bé, đương nhiên còn nguyên.
Hoa Miên hơi nhíu mày: “Em em em không được gặp anh ấy đó!”
Tô Yến cười nhạo: “Chớ trêu thay, em sống trong thời đại dùng bồ câu đưa thư hả? Điện thoại, vi tính, chẳng lẽ muốn thấy mặt cậu ta cũng không được?”
Lúc Tô Yến đang nỗ lực phổ cập giáo dục về phương diện thông tin kỹ thuật hiện đại cho Hoa Miên, cũng không để ý lúc này cô đang ngắm nghía thứ gì đó nhìn như hộp phấn trong tay.
Tô Yến chỉ cho rằng đây là đạo cụ Hoa Miên thuận tay cầm lấy.
Không ngờ đối với Hoa Miên, hộp phấn này giống như một củ khoai lang phỏng tay —
Muốn liên lạc với hắn.
Bất quá hắn vừa mới đi, mình đã kìm lòng không nổi, như vậy hình như không tốt lắm?
Nhưng muốn liên lạc với hắn.
Cũng không biết hiện tại hắn đang làm gì, luyện kiếm hay đang làm quen với vỏ kiếm mới, bây giờ gọi liệu có quấy rầy hắn không? Có thể vì vậy mà bị ghét không?
Thật ra hắn chưa nói khi nào thì không được tìm hắn.
Bất quá cũng chưa nói khi nào thì có thể tìm hắn.
A.
Mâu thuẫn quá.
Thực ra chỉ cần nghe giọng hắn một chút, hoặc là nói một câu, xác nhận người vẫn khỏe mạnh là được rồi…. Cũng không tốn quá nhiều thời gian… Tuy rằng cũng không thể xác định chuyện này có làm phiền hắn hay không.
“Bang” một tiếng, Hoa Miên nghiêng đầu đập vào cửa xe, cô thở dài, cảm khái từ tận đáy lòng: “Phiền muốn chết.”
Tô Yến: “….???? Không hiểu nổi mấy cô nàng đang yêu như em.”
— Ba ngày sau khi Huyền Cực rời đi.
Liên tục mất ngủ hai ngày sẽ có thể gây ra tai nạn chết người.
Tô Yến không thể không gõ cửa phòng Hoa Miên trước giờ đi ngủ.
Gõ một hồi lâu mới nghe tiếng sột soạt truyền đến từ phía sau, Hoa Miên mở cửa trong nháy mắt, một mùi rượu nồng nặc xông vào mũi.
Tô Yến bị sặc, cô bịt mũi, vừa bước vào cửa vừa đưa mắt nhìn quanh: Fuck, trên bàn trà toàn là vỏ chai bia ngã trái ngã phải, còn có mấy bình rượu nằm xếp lớp!
Tô Yến liếc nhìn cửa phòng ở đằng sau, cảm giác nó còn thần kỳ hơn so với cái tủ quần áo thông đến vương quốc Narnia*: “………………….. Em cũng học đòi say rượu?”
*Trong phim “Biên niên sử Narnia”, kề về mấy đứa trẻ chơi trốn tìm rồi tìm được một cái tủ có thể thông đến một vương quốc khác (phim này hay lắm :”>)
Hoa Miên lúc này đang nghiêng người dựa vào sô pha, tay còn xách theo một chai rượu vang đỏ, lười biếng cười nói: “Ngủ không được mà.”
Đọc nhấn từng chữ thật rõ ràng.
Bộ dạng nghe như kiểu còn có thể uống không ít nữa mới ngất xỉu.
Tô Yến chụp cảnh thần kỳ này rồi gửi vào WeChat của phòng mỹ thuật — giữa hình ảnh một đống chai lọ ngả nghiêng, thiếu nữ mắt say lờ đờ đang cười ngây ngô, vậy mà chưa say thực sự — trong group lập tức bị spam mấy dấu “???” to đùng, mọi người sôi nổi hỏi Tô Yến sao có thể xuyên hành đến một thế giới song song hay vậy?
Lão đại phòng mỹ thuật ra vẻ thần bí: “Trong lòng có tâm sự, lập tức ngàn chén không say.”
Tô Yến mặt không biểu cảm vuốt mông ngựa: “Lão đại chính là lão đại, thật nghệ sĩ, nhìn mấy đứa tụi bây chỉ biết gõ dấu chấm hỏi kìa, đều không xứng được đi đưa tin hot.”
Cuối cùng đến tận ba giờ sáng, sau khi giải quyết hết đống rượu trong quầy bar khách sạn, rốt cục Hoa Miên cũng ngủ được… ặc, nói đúng ra là xỉn đến bất tỉnh.
Đồ uống có cồn vĩnh viễn là bạn tốt của người mắc chứng mất ngủ, bé ngoan không cần học tập.
…
Cứ thế.
Lặp lại.
Hoa Miên nghênh đón ngày thứ bảy sau khi Huyền Cực rời đi.
Nhân loại có một câu triết lý nói như này: “Bảy” là một con số thần ký, lịch trình mấy vạn ngày trong sinh mệnh con người cũng lấy số “bảy” làm cột mốc tuần hoàn, lặp đi lặp lại.
Hiện giờ Hoa Miên phát hiện lý luận này cũng có chút căn cứ, có lẽ cô là một loài động vật độc lập có năng lực hồi phục trời sinh, tóm lại vào ngày thứ bảy sau khi Huyền Cực rời đi, cô có thể ăn cơm bình thường, làm việc bình thường, vẫn ít nói như cũ, ban đêm bịt tai bịt mắt vẫn có thể đi ngủ bình thường, chuyện không đi nghe ngóng động tĩnh ở phòng bên cạnh hình như cũng không có vấn đề gì —
Tất cả đang khôi phục lại quỹ đạo vốn có, ít ra là cô cảm thấy như vậy.
Có điều cả đoàn làm phim đều chú ý, tuy bình thường Doraemon của bọn họ lúc ở chung với cả đoàn cũng chỉ đeo khẩu trang đứng trầm mặc một bên, nhưng những khi không có việc gì làm, cô chẳng hề quan tâm đến mọi việc chung quanh, mà chỉ đăm đăm thưởng thức hộp phấn nhỏ tinh xảo trong tay.
Cũng không biết đó là thứ gì.
Hôm nay vừa hay có cảnh quay của Bạch Di, đây là cảnh thứ ba đếm ngược của hắn, dựa theo tiến độ hàng ngày, hết hôm nay là sẽ có thể thuận lợi đóng máy, lấy tiền, về nhà… Dưới điều kiện làm việc thoải mái vui vẻ như hiện tại, hình như hắn cũng có nhã hứng xen vào việc của người khác.
Ví dụ như lúc nghỉ ngơi, Bạch Di khoác khăn giữ ấm, tay xách theo một ly Starbucks bà một dĩa bánh kem không biết lấy ở góc nào đến bên cạnh Hoa Miên: “Ăn sáng chưa?”
Hoa Miên đang lơ đãng cũng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, sau đó nhìn chung quanh theo bản năng — thực ra chung quanh có rất nhiều người, từ xa nhìn lại giống như Bạch Di đang tìm một chỗ nghỉ ngơi, chỉ trùng hợp đứng bên cạnh cô thôi.
Hoa Miên thở phào: “…Ừm, hình như rồi.”
Bạch Di mỉm cười: “Trên đời này người không nhớ nổi mình đã ăn sáng chưa hình như cũng chỉ có mình em, cuộc sống không khỏi quá khắc nghiệt rồi.”
… Chỉ gần như vậy thôi, nhưng tốt xấu gì cũng còn sống? Hoa Miên nâng tay gãi gãi đầu.
“Cầm lấy ăn đi.” Bạch Di đưa đống thức ăn trong tay cho cô, dường như đoán được cô sẽ mở miệng từ chối, vì vậy mở miệng phủ đầu, cười tủm tỉm: “Hết hôm nay tôi sẽ đóng máy, đến lúc đó không đến đoàn làm phim nữa, khả năng không thể gặp mặt mỗi ngày, dù sao cũng phải tìm cơ hội trả lại hai cái bánh bao cứu mạng của em chứ.”
“…” Hoa Miên há hốc miệng, gần đây đại não do ngủ không đủ giấc nên không được tốt, cô ngây ngốc nhìn chằm chằm đống đồ trong tay Bạch Di, bản năng rất muốn cự tuyệt, nhưng trải qua một phen đấu tranh đầy ngu xuẩn, cô lại mất lịch sự lắc đầu: “Tôi không thích uống cà phê.”
Bạch Di: “…”
Hoa Miên: “…”
Mất ba giây để ý thức cô mới phát hiện mình vừa lớn gan nói gì đó, gương mặt Hoa Miên từ trắng chuyển sang hồng rồi lại chuyển sang tái, cuối cùng trắng dã, cô “à à” nửa ngày cũng không thể nói được câu nào, rất sợ Bạch Di ném đồ ăn vào mặt mình, vì vậy càng thêm lúng túng hoảng sợ… Cô lùi về sau vài bước, điều này khiến Bạch Di mất mát, hắn còn tưởng sau khi nói mình chính là tiểu béo, Hoa Miên sẽ thân cận với hắn thêm một chút?
“Trà sữa, là trà thêm sữa vào, không hiểu trợ lý nổi điên kiểu gì mà lại đi mua, tôi không uống đồ ngọt như vậy, vừa hay em không thích uống cà phê, đều là duyên phận?” Bạch Di lại móc một cái túi khác ra, hắn khẽ cong lưng dựa sát vào Hoa Miên: “Dạo này sắc mặt của em không tốt, có phải không nghỉ ngơi đầy đủ không? Tâm trạng không tốt sao?”
Hoa Miên: “…”
Từ trước đến nay Hoa Miên vốn không phải người biết cách giấu diếm, một khi bị đoán trúng tâm sự thì đều viết hết lên trên mặt, lúc này gương mặt nhỏ nhắn của cô đanh lại, bàn tay xiết chặt huyền kính.
Bạch Di rũ mắt, ánh mắt khẽ đảo qua huyền kính phong cách cổ xưa trong tay cô một cái… Mấy giây sau, hắn giương mắt làm như chưa phát hiện gì cả, chẳng qua chỉ nghiêng đầu cười tươi thêm một chút: “Ừ? Có gì không vui, có thể nói với tôi không?”
Nói, nói cái gì bây giờ.
…. Cho dù là bạn học hồi tiểu học đi chăng nữa.
Hình như cũng không thân đến mức đi tâm sự chuyện tình cảm đâu?
Lẽ nào nói cho anh biết bạn trai tôi quay về thế giới khác đăng cơ làm hoàng đế, còn tôi đang ở đây lo lắng thay anh ấy sao?
“Chỉ, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Hoa Miên gục vai, lưng căng thẳng, vì Bạch Di dựa vào nên đành phải rụt về sau: “Anh sẽ không thấy hứng thú đâu… Có lẽ sẽ thấy phiền.”
“Sao lại nói vậy.” Bạch Di cười cong mắt: “Sao lại phiền, trước mắt em chỉ có tôi thôi không phải sao? Em là của tôi…”
“?”
Bản năng của Hoa Miên cho biết mất lời này có điểm kỳ lạ, cô đưa mắt nhìn Bạch Di.
Người đối diện lại làm như không có chuyện gì bổ sung: “Em là bạn học tiểu học của tôi mà, không phải sao? Thấy em ở phim trường cũng không thích nói chuyện với người khác cho lắm.”
Hoa Miên: “…”
Thực ra.
Tôi cũng không thích nói chuyện với anh đâu —
Tại anh cứ sán lại, một hai phải nói chuyện, tôi cũng không thể không để ý đến anh, vì như vậy hình như không được lịch sự cho lắm.
Là bất đắc dĩ thôi, sắp hết giờ nghỉ, càng lúc càng có nhiều người tụ tập ở chung quanh, Bạch Di lại là người dễ gây chú ý… Trước mắt đã có không ít người tò mò nhìn qua, không biết Bạch Di đang tủm tỉm nói gì với em gái mỹ thuật…
Em gái mỹ thuật đeo khẩu trang, chỉ để lộ một đôi mắt lúc này đang trợn trừng lên vì sợ hãi —
Nếu vai chính không phải Bạch Di thì tình huống này hẳn đã có người móc điện thoại ra báo cảnh sát.
Chỉ đến khi Hoa Miên lắp bắp ném lại một câu “không có việc gì” rồi xoay người chạy trối chết.
Bàn tay cầm đồ ăn của Bạch Di ngừng giữa không trung, hắn hơi sửng sốt đứng thẳng eo nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của Hoa Miên… Nụ cười trên mặt dần thu lại, ánh mắt trở nên âm trầm.
Cách đó không xa, em trai trợ lý A cẩn thận bước lên: “Anh Di, bánh này…”
Lời còn chưa dứt, trước ngực đã bị nhét một cốc trà sữa và một cái bánh kem, giọng nói lạnh nhạt vang lên từ đỉnh đầu: “Vứt đi.”
Trợ lý A: “…”
Bạch Di xoay người bỏ lại trợ lý A đứng tại chỗ run bần bật không biết làm sao.
Lúc này trợ lý B bước đến, nhìn đống đồ ăn trong lòng trợ lý A: “…. Anh Di chưa bao giờ uống trà sữa hay đồ ngọt, cậu mua làm cái gì?”
Trợ lý A sắp khóc đến nơi: “Anh ấy kêu em đi mua mà! Sao em biết được! Kêu mua xong lại kêu vứt! Hình như đang tức giận!”
Trợ lý B: “…”
Nói cái gì gần vua như gần cọp, haizz.
….
Cách đó không xa, cũng không biết phim trường bên cạnh vừa xảy ra gió tanh mưa máu, Tô Yến cầm rương đạo cụ đi ngang qua, duỗi mắt nhìn: “Hoa Miên đâu?”
Em gái nhân viên công tác A: “Trúng tà.”
Em gái nhân viên công tác B: “Giống như tư xuân.”
Em gái nhân viên công tác C: “Lúc nãy còn ở đó…. Ặc, giờ không thấy nữa.”
Tô Yến nhìn thời gian: Giờ nghỉ trưa.
Tô Yến: “…”
Xem ra lại quên giờ ăn cơm, chắc lại về khách sạn tu tiên rồi… Gần đây cô vẫn luôn như vậy, dường như chung quanh không có ai có thể khiến cô cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Tô Yến móc điện thoại ra gọi điện, tắt máy.
Tô Yến thở dài: “Đoàn phim yêu chết loại người này, làm việc mà không cần ăn cơm, hoàn mỹ.”
Cùng lúc đó.
Hoa Miên không biết điện thoại di động của mình đã tắt máy đang ngồi xếp bằng trên giường, như đang suy tư gì đó mà thảy thảy huyền kính của Huyền Cực trên tay…
Bạch Di muốn làm cái gì?
Aiz.
Tính toán một chút.
Được minh tinh quan tâm, đừng quá tới gần, không khéo sẽ bị đám người nhiều chuyện chụp ảnh đăng lên mạng.
Động tác thảy thảy lập đi lặp lại nhiều lần, hai tay cô nắm chặt huyền kính, nhìn chằm chằm vào hoa văn sắp bị mài mòn do mấy ngày bị cô buốt ve một chốc, sau đó đầu ngón tay khẽ mở nắp hộp, lộ ra một khe hở nhỏ —
Hoa Miên: “…”
Cô thoáng cong lưng, nghiêng đầu, nín thở theo bản năng….
Cô sợ nếu phát ra một ít âm thanh cũng sẽ quấy rầy người bên kia.
…… Huyền kính này nếu có chức năng đơn hướng rình coi thì tốt rồi, Hoa Miên hoàn toàn không cảm thấy tư tưởng của mình giống hệt biến thái, cô cam đoan mỗi ngày chỉ nhìn lén hắn thôi, sau đó sẽ im lặng như gà, không kêu lên tiếng nào.
Khe hở bị đầu ngón tay cạy ra càng lúc càng lớn, bên trong dần dần phát ra ánh sáng màu xanh nhạt — vì vậy bàn tay đang mở hộp của Hoa Miên khẽ do dự: Ánh sáng này là sao, hình như trước kia không xuất hiện cái này.
Mẹ ơi, đừng nói hỏng rồi nha?
Trong lòng không khỏi cảm thấy hoảng loạn, đang lúc Hoa Miên còn đang suy nghĩ chuyện gì vừa xảy ra, đột nhiên cô nghe thấy một giọng nam trầm thấp truyền ra từ bên trong: “Hoa Miên.”
Hoa Miên: “?!!!”
Thiếu nữ đi chân trần ngồi xếp bằng trên giường bị hoảng sợ, hai tay cô run run ném huyền kính về phía góc phòng một cái “bang”, cái hộp nhỏ bị ném lên tường phát ra tiếng vang nhỏ, sau đó văng ra, rơi xuống thảm.
Hoa Miên: “……………”
Cô ngồi im trên giường ba giây, giây thứ tư như thể sắp ngã lộn nhào mà bò dậy, hai tay chống xuống đất lăn xuống, tay chân cùng được sử dụng để bò lại chỗ cái hộp nhỏ, Hoa Miên với tay bắt lại cái hộp, hít sâu một hơi, sửa lại tóc, sau đó mở hộp như đứa thiểu năng trí tuệ, đầu lưỡi xoắn cả lại: “Huyền Cực? Huyền Cực?”
Hai tay Hoa Miên nâng hộp nhỏ, mắt trợn lên.
Đợi một lúc lâu sau, mới nghe thấy giọng nam bất đắc dĩ truyền từ bên trong ra: “Em mở nắp ra, bằng không làm sao thấy được?”
Nội tâm cô “lạo xạo” một chút —
Tựa như gió xuân thổi qua đất trời.
Như mưa xuân lất phất, vạn vật sinh trưởng.
Như cây cối nảy mầm.
Như gió mát vờn quanh.
Dưới gió mát, hắn đạp lên ánh sáng bước đến.
Hoa Miên thất hồn lạc phách trở lại khách sạn, chưa bao giờ cô nghĩ đoạn đường này lại dài đến thế… Cô đến trước thang máy nhấn nút, nhìn số tầng hiển thị trên bảng điều khiển, nhìn thang máy từ tầng hai mươi mấy chậm rãi đi xuống, hơi nhíu mày, sau đó xoay người chuyển qua đi thang bộ.
không biết đã bò lên đến tầng bao nhiêu, mệt đến mức đại não đình trệ.
Lúc trở về phòng cô mới dần tỉnh táo lại, tình tường ý thức mới có người rời khỏi cuộc đời mình, đối với việc hắn có thể trở về hay không, cô thậm chí còn không thể nắm chắc.
Hoa Miên: “……”
Phòng bên cạnh đã trả, không biết người đàn ông đó từ khi nào đã nắm rõ một vài quy tắc ở Hiện Thế — nói chung kể từ tối hôm nay, cửa sân thượng phòng đó sẽ không mở ra lúc nửa đêm nữa… Mặc dù Hoa Miên vẫn giữ thói quen chờ đợi âm thanh đó vang lên, lại phải chờ đến khi bóng dáng của hắn xẹt qua khung cửa sổ mới ngủ được.
Vì vậy hôm nay, vì không thấy bóng người ở phòng cách vách, Hoa Miên mất ngủ.
…. Mất ngủ là kẻ thù của toàn nhân loại.
— Hôm sau, sau ngày Huyền Cực rời đi.
Quầng thâm dưới bầu mắt của Hoa Miên thành công dọa mọi người trong phòng làm việc hoảng sợ, sau khi Tô Yến biết cả đêm hôm qua Hoa Miên không ngủ, lập tức nhét cô vào xe đạo cụ…
Nhìn hình ảnh ỉu xìu trước mặt, Tô Yến chống nạnh tra khảo: “Chị hai à, chị làm sao vậy? Hôm qua chẳng phải rất tốt sao? Lẽ nào trên đời này lại tồn tại loại đàn ông chia tay vì người yêu thích trà sữa?”
“…” Hoa Miên vô tình nhấc mắt nhìn lướt qua Tô Yến: “Hắn về nhà.”
Tô Yến kinh ngạc: “Về nhà là em thành thế này hả? Chẳng lẽ lúc cậu ta về nhà cũng thuận tiện đem linh hồn nhỏ bé của em câu đi mất?”
Linh hồn nhỏ bé, đương nhiên còn nguyên.
Hoa Miên hơi nhíu mày: “Em em em không được gặp anh ấy đó!”
Tô Yến cười nhạo: “Chớ trêu thay, em sống trong thời đại dùng bồ câu đưa thư hả? Điện thoại, vi tính, chẳng lẽ muốn thấy mặt cậu ta cũng không được?”
Lúc Tô Yến đang nỗ lực phổ cập giáo dục về phương diện thông tin kỹ thuật hiện đại cho Hoa Miên, cũng không để ý lúc này cô đang ngắm nghía thứ gì đó nhìn như hộp phấn trong tay.
Tô Yến chỉ cho rằng đây là đạo cụ Hoa Miên thuận tay cầm lấy.
Không ngờ đối với Hoa Miên, hộp phấn này giống như một củ khoai lang phỏng tay —
Muốn liên lạc với hắn.
Bất quá hắn vừa mới đi, mình đã kìm lòng không nổi, như vậy hình như không tốt lắm?
Nhưng muốn liên lạc với hắn.
Cũng không biết hiện tại hắn đang làm gì, luyện kiếm hay đang làm quen với vỏ kiếm mới, bây giờ gọi liệu có quấy rầy hắn không? Có thể vì vậy mà bị ghét không?
Thật ra hắn chưa nói khi nào thì không được tìm hắn.
Bất quá cũng chưa nói khi nào thì có thể tìm hắn.
A.
Mâu thuẫn quá.
Thực ra chỉ cần nghe giọng hắn một chút, hoặc là nói một câu, xác nhận người vẫn khỏe mạnh là được rồi…. Cũng không tốn quá nhiều thời gian… Tuy rằng cũng không thể xác định chuyện này có làm phiền hắn hay không.
“Bang” một tiếng, Hoa Miên nghiêng đầu đập vào cửa xe, cô thở dài, cảm khái từ tận đáy lòng: “Phiền muốn chết.”
Tô Yến: “….???? Không hiểu nổi mấy cô nàng đang yêu như em.”
— Ba ngày sau khi Huyền Cực rời đi.
Liên tục mất ngủ hai ngày sẽ có thể gây ra tai nạn chết người.
Tô Yến không thể không gõ cửa phòng Hoa Miên trước giờ đi ngủ.
Gõ một hồi lâu mới nghe tiếng sột soạt truyền đến từ phía sau, Hoa Miên mở cửa trong nháy mắt, một mùi rượu nồng nặc xông vào mũi.
Tô Yến bị sặc, cô bịt mũi, vừa bước vào cửa vừa đưa mắt nhìn quanh: Fuck, trên bàn trà toàn là vỏ chai bia ngã trái ngã phải, còn có mấy bình rượu nằm xếp lớp!
Tô Yến liếc nhìn cửa phòng ở đằng sau, cảm giác nó còn thần kỳ hơn so với cái tủ quần áo thông đến vương quốc Narnia*: “………………….. Em cũng học đòi say rượu?”
*Trong phim “Biên niên sử Narnia”, kề về mấy đứa trẻ chơi trốn tìm rồi tìm được một cái tủ có thể thông đến một vương quốc khác (phim này hay lắm :”>)
Hoa Miên lúc này đang nghiêng người dựa vào sô pha, tay còn xách theo một chai rượu vang đỏ, lười biếng cười nói: “Ngủ không được mà.”
Đọc nhấn từng chữ thật rõ ràng.
Bộ dạng nghe như kiểu còn có thể uống không ít nữa mới ngất xỉu.
Tô Yến chụp cảnh thần kỳ này rồi gửi vào WeChat của phòng mỹ thuật — giữa hình ảnh một đống chai lọ ngả nghiêng, thiếu nữ mắt say lờ đờ đang cười ngây ngô, vậy mà chưa say thực sự — trong group lập tức bị spam mấy dấu “???” to đùng, mọi người sôi nổi hỏi Tô Yến sao có thể xuyên hành đến một thế giới song song hay vậy?
Lão đại phòng mỹ thuật ra vẻ thần bí: “Trong lòng có tâm sự, lập tức ngàn chén không say.”
Tô Yến mặt không biểu cảm vuốt mông ngựa: “Lão đại chính là lão đại, thật nghệ sĩ, nhìn mấy đứa tụi bây chỉ biết gõ dấu chấm hỏi kìa, đều không xứng được đi đưa tin hot.”
Cuối cùng đến tận ba giờ sáng, sau khi giải quyết hết đống rượu trong quầy bar khách sạn, rốt cục Hoa Miên cũng ngủ được… ặc, nói đúng ra là xỉn đến bất tỉnh.
Đồ uống có cồn vĩnh viễn là bạn tốt của người mắc chứng mất ngủ, bé ngoan không cần học tập.
…
Cứ thế.
Lặp lại.
Hoa Miên nghênh đón ngày thứ bảy sau khi Huyền Cực rời đi.
Nhân loại có một câu triết lý nói như này: “Bảy” là một con số thần ký, lịch trình mấy vạn ngày trong sinh mệnh con người cũng lấy số “bảy” làm cột mốc tuần hoàn, lặp đi lặp lại.
Hiện giờ Hoa Miên phát hiện lý luận này cũng có chút căn cứ, có lẽ cô là một loài động vật độc lập có năng lực hồi phục trời sinh, tóm lại vào ngày thứ bảy sau khi Huyền Cực rời đi, cô có thể ăn cơm bình thường, làm việc bình thường, vẫn ít nói như cũ, ban đêm bịt tai bịt mắt vẫn có thể đi ngủ bình thường, chuyện không đi nghe ngóng động tĩnh ở phòng bên cạnh hình như cũng không có vấn đề gì —
Tất cả đang khôi phục lại quỹ đạo vốn có, ít ra là cô cảm thấy như vậy.
Có điều cả đoàn làm phim đều chú ý, tuy bình thường Doraemon của bọn họ lúc ở chung với cả đoàn cũng chỉ đeo khẩu trang đứng trầm mặc một bên, nhưng những khi không có việc gì làm, cô chẳng hề quan tâm đến mọi việc chung quanh, mà chỉ đăm đăm thưởng thức hộp phấn nhỏ tinh xảo trong tay.
Cũng không biết đó là thứ gì.
Hôm nay vừa hay có cảnh quay của Bạch Di, đây là cảnh thứ ba đếm ngược của hắn, dựa theo tiến độ hàng ngày, hết hôm nay là sẽ có thể thuận lợi đóng máy, lấy tiền, về nhà… Dưới điều kiện làm việc thoải mái vui vẻ như hiện tại, hình như hắn cũng có nhã hứng xen vào việc của người khác.
Ví dụ như lúc nghỉ ngơi, Bạch Di khoác khăn giữ ấm, tay xách theo một ly Starbucks bà một dĩa bánh kem không biết lấy ở góc nào đến bên cạnh Hoa Miên: “Ăn sáng chưa?”
Hoa Miên đang lơ đãng cũng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, sau đó nhìn chung quanh theo bản năng — thực ra chung quanh có rất nhiều người, từ xa nhìn lại giống như Bạch Di đang tìm một chỗ nghỉ ngơi, chỉ trùng hợp đứng bên cạnh cô thôi.
Hoa Miên thở phào: “…Ừm, hình như rồi.”
Bạch Di mỉm cười: “Trên đời này người không nhớ nổi mình đã ăn sáng chưa hình như cũng chỉ có mình em, cuộc sống không khỏi quá khắc nghiệt rồi.”
… Chỉ gần như vậy thôi, nhưng tốt xấu gì cũng còn sống? Hoa Miên nâng tay gãi gãi đầu.
“Cầm lấy ăn đi.” Bạch Di đưa đống thức ăn trong tay cho cô, dường như đoán được cô sẽ mở miệng từ chối, vì vậy mở miệng phủ đầu, cười tủm tỉm: “Hết hôm nay tôi sẽ đóng máy, đến lúc đó không đến đoàn làm phim nữa, khả năng không thể gặp mặt mỗi ngày, dù sao cũng phải tìm cơ hội trả lại hai cái bánh bao cứu mạng của em chứ.”
“…” Hoa Miên há hốc miệng, gần đây đại não do ngủ không đủ giấc nên không được tốt, cô ngây ngốc nhìn chằm chằm đống đồ trong tay Bạch Di, bản năng rất muốn cự tuyệt, nhưng trải qua một phen đấu tranh đầy ngu xuẩn, cô lại mất lịch sự lắc đầu: “Tôi không thích uống cà phê.”
Bạch Di: “…”
Hoa Miên: “…”
Mất ba giây để ý thức cô mới phát hiện mình vừa lớn gan nói gì đó, gương mặt Hoa Miên từ trắng chuyển sang hồng rồi lại chuyển sang tái, cuối cùng trắng dã, cô “à à” nửa ngày cũng không thể nói được câu nào, rất sợ Bạch Di ném đồ ăn vào mặt mình, vì vậy càng thêm lúng túng hoảng sợ… Cô lùi về sau vài bước, điều này khiến Bạch Di mất mát, hắn còn tưởng sau khi nói mình chính là tiểu béo, Hoa Miên sẽ thân cận với hắn thêm một chút?
“Trà sữa, là trà thêm sữa vào, không hiểu trợ lý nổi điên kiểu gì mà lại đi mua, tôi không uống đồ ngọt như vậy, vừa hay em không thích uống cà phê, đều là duyên phận?” Bạch Di lại móc một cái túi khác ra, hắn khẽ cong lưng dựa sát vào Hoa Miên: “Dạo này sắc mặt của em không tốt, có phải không nghỉ ngơi đầy đủ không? Tâm trạng không tốt sao?”
Hoa Miên: “…”
Từ trước đến nay Hoa Miên vốn không phải người biết cách giấu diếm, một khi bị đoán trúng tâm sự thì đều viết hết lên trên mặt, lúc này gương mặt nhỏ nhắn của cô đanh lại, bàn tay xiết chặt huyền kính.
Bạch Di rũ mắt, ánh mắt khẽ đảo qua huyền kính phong cách cổ xưa trong tay cô một cái… Mấy giây sau, hắn giương mắt làm như chưa phát hiện gì cả, chẳng qua chỉ nghiêng đầu cười tươi thêm một chút: “Ừ? Có gì không vui, có thể nói với tôi không?”
Nói, nói cái gì bây giờ.
…. Cho dù là bạn học hồi tiểu học đi chăng nữa.
Hình như cũng không thân đến mức đi tâm sự chuyện tình cảm đâu?
Lẽ nào nói cho anh biết bạn trai tôi quay về thế giới khác đăng cơ làm hoàng đế, còn tôi đang ở đây lo lắng thay anh ấy sao?
“Chỉ, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Hoa Miên gục vai, lưng căng thẳng, vì Bạch Di dựa vào nên đành phải rụt về sau: “Anh sẽ không thấy hứng thú đâu… Có lẽ sẽ thấy phiền.”
“Sao lại nói vậy.” Bạch Di cười cong mắt: “Sao lại phiền, trước mắt em chỉ có tôi thôi không phải sao? Em là của tôi…”
“?”
Bản năng của Hoa Miên cho biết mất lời này có điểm kỳ lạ, cô đưa mắt nhìn Bạch Di.
Người đối diện lại làm như không có chuyện gì bổ sung: “Em là bạn học tiểu học của tôi mà, không phải sao? Thấy em ở phim trường cũng không thích nói chuyện với người khác cho lắm.”
Hoa Miên: “…”
Thực ra.
Tôi cũng không thích nói chuyện với anh đâu —
Tại anh cứ sán lại, một hai phải nói chuyện, tôi cũng không thể không để ý đến anh, vì như vậy hình như không được lịch sự cho lắm.
Là bất đắc dĩ thôi, sắp hết giờ nghỉ, càng lúc càng có nhiều người tụ tập ở chung quanh, Bạch Di lại là người dễ gây chú ý… Trước mắt đã có không ít người tò mò nhìn qua, không biết Bạch Di đang tủm tỉm nói gì với em gái mỹ thuật…
Em gái mỹ thuật đeo khẩu trang, chỉ để lộ một đôi mắt lúc này đang trợn trừng lên vì sợ hãi —
Nếu vai chính không phải Bạch Di thì tình huống này hẳn đã có người móc điện thoại ra báo cảnh sát.
Chỉ đến khi Hoa Miên lắp bắp ném lại một câu “không có việc gì” rồi xoay người chạy trối chết.
Bàn tay cầm đồ ăn của Bạch Di ngừng giữa không trung, hắn hơi sửng sốt đứng thẳng eo nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của Hoa Miên… Nụ cười trên mặt dần thu lại, ánh mắt trở nên âm trầm.
Cách đó không xa, em trai trợ lý A cẩn thận bước lên: “Anh Di, bánh này…”
Lời còn chưa dứt, trước ngực đã bị nhét một cốc trà sữa và một cái bánh kem, giọng nói lạnh nhạt vang lên từ đỉnh đầu: “Vứt đi.”
Trợ lý A: “…”
Bạch Di xoay người bỏ lại trợ lý A đứng tại chỗ run bần bật không biết làm sao.
Lúc này trợ lý B bước đến, nhìn đống đồ ăn trong lòng trợ lý A: “…. Anh Di chưa bao giờ uống trà sữa hay đồ ngọt, cậu mua làm cái gì?”
Trợ lý A sắp khóc đến nơi: “Anh ấy kêu em đi mua mà! Sao em biết được! Kêu mua xong lại kêu vứt! Hình như đang tức giận!”
Trợ lý B: “…”
Nói cái gì gần vua như gần cọp, haizz.
….
Cách đó không xa, cũng không biết phim trường bên cạnh vừa xảy ra gió tanh mưa máu, Tô Yến cầm rương đạo cụ đi ngang qua, duỗi mắt nhìn: “Hoa Miên đâu?”
Em gái nhân viên công tác A: “Trúng tà.”
Em gái nhân viên công tác B: “Giống như tư xuân.”
Em gái nhân viên công tác C: “Lúc nãy còn ở đó…. Ặc, giờ không thấy nữa.”
Tô Yến nhìn thời gian: Giờ nghỉ trưa.
Tô Yến: “…”
Xem ra lại quên giờ ăn cơm, chắc lại về khách sạn tu tiên rồi… Gần đây cô vẫn luôn như vậy, dường như chung quanh không có ai có thể khiến cô cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Tô Yến móc điện thoại ra gọi điện, tắt máy.
Tô Yến thở dài: “Đoàn phim yêu chết loại người này, làm việc mà không cần ăn cơm, hoàn mỹ.”
Cùng lúc đó.
Hoa Miên không biết điện thoại di động của mình đã tắt máy đang ngồi xếp bằng trên giường, như đang suy tư gì đó mà thảy thảy huyền kính của Huyền Cực trên tay…
Bạch Di muốn làm cái gì?
Aiz.
Tính toán một chút.
Được minh tinh quan tâm, đừng quá tới gần, không khéo sẽ bị đám người nhiều chuyện chụp ảnh đăng lên mạng.
Động tác thảy thảy lập đi lặp lại nhiều lần, hai tay cô nắm chặt huyền kính, nhìn chằm chằm vào hoa văn sắp bị mài mòn do mấy ngày bị cô buốt ve một chốc, sau đó đầu ngón tay khẽ mở nắp hộp, lộ ra một khe hở nhỏ —
Hoa Miên: “…”
Cô thoáng cong lưng, nghiêng đầu, nín thở theo bản năng….
Cô sợ nếu phát ra một ít âm thanh cũng sẽ quấy rầy người bên kia.
…… Huyền kính này nếu có chức năng đơn hướng rình coi thì tốt rồi, Hoa Miên hoàn toàn không cảm thấy tư tưởng của mình giống hệt biến thái, cô cam đoan mỗi ngày chỉ nhìn lén hắn thôi, sau đó sẽ im lặng như gà, không kêu lên tiếng nào.
Khe hở bị đầu ngón tay cạy ra càng lúc càng lớn, bên trong dần dần phát ra ánh sáng màu xanh nhạt — vì vậy bàn tay đang mở hộp của Hoa Miên khẽ do dự: Ánh sáng này là sao, hình như trước kia không xuất hiện cái này.
Mẹ ơi, đừng nói hỏng rồi nha?
Trong lòng không khỏi cảm thấy hoảng loạn, đang lúc Hoa Miên còn đang suy nghĩ chuyện gì vừa xảy ra, đột nhiên cô nghe thấy một giọng nam trầm thấp truyền ra từ bên trong: “Hoa Miên.”
Hoa Miên: “?!!!”
Thiếu nữ đi chân trần ngồi xếp bằng trên giường bị hoảng sợ, hai tay cô run run ném huyền kính về phía góc phòng một cái “bang”, cái hộp nhỏ bị ném lên tường phát ra tiếng vang nhỏ, sau đó văng ra, rơi xuống thảm.
Hoa Miên: “……………”
Cô ngồi im trên giường ba giây, giây thứ tư như thể sắp ngã lộn nhào mà bò dậy, hai tay chống xuống đất lăn xuống, tay chân cùng được sử dụng để bò lại chỗ cái hộp nhỏ, Hoa Miên với tay bắt lại cái hộp, hít sâu một hơi, sửa lại tóc, sau đó mở hộp như đứa thiểu năng trí tuệ, đầu lưỡi xoắn cả lại: “Huyền Cực? Huyền Cực?”
Hai tay Hoa Miên nâng hộp nhỏ, mắt trợn lên.
Đợi một lúc lâu sau, mới nghe thấy giọng nam bất đắc dĩ truyền từ bên trong ra: “Em mở nắp ra, bằng không làm sao thấy được?”
Nội tâm cô “lạo xạo” một chút —
Tựa như gió xuân thổi qua đất trời.
Như mưa xuân lất phất, vạn vật sinh trưởng.
Như cây cối nảy mầm.
Như gió mát vờn quanh.
Dưới gió mát, hắn đạp lên ánh sáng bước đến.
/51
|