Hoa Miên nắm hộp huyền kính nhỏ, nhanh chóng vọt tới trước gương cẩn thận soi qua một lượt, sau đó nhanh nhẹn dùng kem che khuyết điểm che đi quầng thâm dưới bầu mắt, cuối cùng nhảy lên giường, thanh thanh cổ họng, mở huyền kính.
Sương mù trên mặt gương dần tản ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện, hoa hồng trong lòng Hoa Miên cũng từ đó mà nở rộ (……), cô nheo mắt, ý muốn che giấu niềm sung sướng của bản thân —
“Nhìn thấy không?” Cũng không biết “camera” rốt cục để ở chỗ nào, Hoa Miên cúi đầu, nỗ lực đưa cái gương nhắm thẳng vào mặt mình, lại hỏi: “Có nhìn thấy không?”
“Nhìn thấy.” Giọng Huyền Cực bằng phẳng ôn hòa: “Có điều hơi rung.”
Hoa Miên: “…”
Hoa Miên lặng lẽ liếc bàn tay run như người mắc bệnh Parkinson* của mình, sau đó im lặng dời gương lên đầu gối, cúi đầu mắt lom lom nhìn người đàn ông trong gương — hắn mặc một cái áo trắng như tuyết, nhìn không giống như áo khoác, lúc này hắn đang cầm gương tìm một chỗ sáng sủa, nói vậy chắc là đang đi về phía cửa sổ, sau đó ngồi xuống bên song cửa…
*Bệnh Parkinson là một bệnh do thoái hóa hệ thần kinh gây ra, bệnh biểu hiện đặc trưng bằng các cử động bị chậm chạp, cứng đờ, run và rối loạn về thăng bằng
Rõ ràng Hoa Miên thấy hắn đang mặc trung y.
Vì vậy tim lại treo lên cao —
Dựa vào cách nói của Huyền Cực lúc trước, thời gian ở Chư Hạ và Hiện Thế giống nhau, nói cách khác, hiện tại nơi Hoa Miên ở đang là giữa trưa, bên chỗ Huyền Cực chắc cũng là giữa trưa, hắn luôn luôn dậy rất sớm, tại sao bây giờ còn mặc đồ ngủ?
— Điều này chứng tỏ sáng nay hắn ngủ nướng.
Huyền Cực không phải là người ham ngủ, vậy thì điều này chứng minh trên giường có người khiến hắn lưu luyến.
…. Phụ nữ khi yêu đều là Holmes.
Tâm tình tung tăng nhảy nhót thoáng chốc chìm vào hồ nước lạnh lẽo, bàn tay giấu dưới chăn nắm lại thành quyền, cả người Hoa Miên căng chặt, ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh hỏi: “Anh đang mặc gì vậy?”
“Trung y, buổi sáng luyện kiếm một chốc, cả người đầy mồ hôi, vậy là đi ra thác nước phía sau hành cung tắm nước lạnh.” Huyền Cực không cần nghĩ ngợi đã nói: “Bộ quần áo đó cũng bị nước làm ướt sạch, vậy nên tôi về phòng đổi quần áo, đang định ngủ trưa, lại nhớ huyền kính liên tục mấy ngày nay không hề có động tính, cũng không biết có phải em ở bên đó bận việc hay không…”
Ặc, là luyện kiếm.
Chờ chút, có phải hắn vừa hỏi mình cái gì không —
Hoa Miên còn chưa kịp xấu hổ vì bản thân suy nghĩ lung tung đã bị Huyền Cực vô tình hỏi lại khiến cô không kịp trở tay!
“Em em em, không có việc gì.” Hoa Miên giơ tay lên quẹt quẹt vành mắt theo bản năng, suy nghĩ một chút mới nhỏ giọng nói: “… Chỉ là, có hơi, nhớ anh.”
Bên kia gương, Huyền Cực nghe rõ mồn một câu trả lời nhỏ như muỗi kêu của Hoa Miên, vì vậy nhẹ nhàng nhảy lên song cửa ngồi vững, khóe môi khẽ cong, lộ ra một nụ cười.
Dưới ánh mặt trời, nụ cười của hắn trông rất rõ ràng.
“Nhớ thật? Vậy sao không dùng gương này?” Huyền Cực hỏi: “Tôi còn tưởng trong vòng nửa canh giờ sau khi mình trở về Chư Hạ, em sẽ mở gương ra chúc ngủ ngon mới ngủ được.”
Hoa Miên bị hắn nói đùa đến đỏ cả mặt, quả tim vừa chìm xuống đáy hồ lại trồi ngược lên mặt nước… Cô dựng gối đầu lên, nâng huyền kính, sau đó ôm gối ngồi vững vàng trước mặt nó —
Hai tay được giải phóng, vì vậy cô vươn tay chọc chọc gương, giống như đang chọc cánh tay Huyền Cực, cô gái nhỏ lại lặng lẽ nở nụ cười, vừa như oán trách vừa như ngọt ngào nói: “Nào có gấp không chờ nổi như vậy…. Gương này em không dám dùng nhiều, sợ dùng không tốt lại quấy rầy đến anh.”
Huyền Cực cầm gương, thuận tay đặt xuống giá cắm nến bên cạnh cửa sổ, thấy bộ dạng cằm đặt trên đầu gối của Hoa Miên trong gương, cả người cuộn thành một cục, đáng yêu đến cực điểm… Vì vậy không cần nghĩ ngợi đã nói: “Huyền kính này tôi luôn đem theo bên người.”
“Hả?”
“Nếu em gọi thì chẳng có lúc nào “quấy rầy” tôi cả.”
“…” Mặt Hoa Miên đỏ lên, trách mình không biết ăn nói, nói năng lung tung rồi lại bị người ta chọc cho đỏ mặt, còn mình thì ngay cả lời dễ nghe một chút cũng không biết nói, chỉ biết toét miệng cười trộm, cô cầm một cái cốc qua che đi nửa khuôn mặt, suy nghĩ một chút, nghiêng đầu bảo: “Vậy thì sau này em sẽ thường xuyên, tùy tiện quấy rầy anh.”
Huyền Cực vô cùng kiên nhẫn “ừ” một tiếng.
Kế tiếp hai người hàn huyên thêm một lúc, Hoa Miên kể cho Huyền Cực nghe bộ phim “Lạc Hà Thư” sắp đóng máy, hợp đồng hợp tác tiếp theo vẫn đang trong giai đoạn đàm phán, hơn nữa cuối năm cũng được thả lỏng, thời gian tới có thể cô sẽ được nghỉ rất dài.
Anh trai áo rồng đẹp trai nhất thành phố H không thấy đâu, tất cả mọi người đều khủng hoảng;
Người đại diện mỗi ngày đến tìm “em họ” của cô vẫn nối dài không dứt, có điều vẫn ít hơn ngày xưa một chút;
Gần đây cô không ăn sáng bằng bánh bao nữa, vì dạo này cô chuyển qua thích sữa đậu nành và bánh quẩy…
Linh tinh linh tinh.
Toàn những chuyện vụn vặt.
Huyền Cực nói rất ít về Chư Hạ đại lục, Hoa Miên cũng không hỏi, thứ nhất cô không biết hắn ở bên đó có thuận lợi hay không, nếu không thuận lợi thì nhất định là có vấn đề, vì vậy cũng không muốn tăng thêm phiền muộn cho hắn;
Thứ hai, cô đã mất kí ức khi còn làm vỏ kiếm, mấy chuyện về Chư Hạ đại lục hắn có nói cô nghe cũng không hiểu;
Vả lại thứ ba, thật ra bọn họ cũng không cần phải ra sức tìm đề tài, cho dù vẫn sẽ có những lúc cả hai đều trầm mặc, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ…
Hoa Miên ôm nghe nghe tiếng hít thở của hắn truyền đến từ trong chăn, sau đó nói thêm một chút, rồi mắt mở trừng trừng nhìn hắn cầm Vô Quy kiếm, vừa nói chuyện với cô vừa cẩn thận chà lau —
Ặc.
Sao thứ này cũng ở đây?
Aiz.
Đừng nói là… nãy giờ hắn đều ở đó nha?
Hoa Miên tự dưng thấy mất tự nhiên.
Tuy rằng cô không còn chút kí ức nào, nhưng chung quy Vô Quy kiếm đã từng đứng trước mặt cô giáo huấn một hồi, bộ dạng khắc nhiệt đó bất luận là ở trong mơ hay ngoài thực tế đều khiến người khác khó có thể quên… Hiện tại lại để cô ở trước mặt người anh trai khó tính này nói lời yêu thương với chủ nhân của người ta —
Hình như không tốt.
Quỷ dị nhất chính là chủ nhân còn vừa nói “Nếu có người đến bắt nạt em thì cứ nói với tôi, tôi không đi được thì sẽ tìm người đến che chở em.” vừa dùng vẻ mặt thành thật vuốt ve anh trai cô (…).
Một khi não động là không thể dừng được, Hoa Miên nhấc cằm ra khỏi chăn: “… Anh bỏ kiếm xuống đi rồi nói.”
“?” Huyền Cực nhướng mày, dường như không hiểu vì sao Hoa Miên lại có ý tưởng này: “Sao vậy?”
“Bỏ xuống đi, em muốn đi ngủ, anh dỗ em ngủ một lúc được không?” Hoa Miên đảo mắt một vòng, đánh bạo nói: “Chẳng phải anh nói muốn ngủ trưa hả? Tối qua tan tầm muộn, bây giờ hơi buồn ngủ.”
Nói xạo đó.
Mấy hôm nay không quay phim, buổi chiều là xong việc rồi.
Chẳng qua do cô ngủ không được thôi.
Mà lúc này, bên ngoài hiếm khi thấy được ánh mặt trời, chăn nệm mềm mại xõa tung… Nghe thấy giọng nói của Huyền Cực, cả người cô đều được thả lỏng, Hoa Miên chui vào chăn là tự nhiên cảm thấy buồn ngủ.
Huyền Cực nghe vậy cũng không nói gì, chỉ gác Vô Quy kiếm lên giá, Hoa Miên nhìn thoáng qua, thật ra trong lòng còn ngại hắn đặt chưa đủ xa… Nhưng không thể được đằng chân lân đằng đầu, mỹ mãn nhìn hắn xốc chăn đệm, đặt huyền kính cạnh gò má.
… Khoảng cách hơi gần.
Đột nhiên thấy ngũ quan tinh xảo xích lại gần mà không kịp phòng bị, tim Hoa Miên đập chậm mất một nhịp.
Huyền kính rõ nét như vậy, Hoa Miên sợ da mình không đẹp hoặc nổi mụn, vì vậy khe khẽ đưa gương ra xa xa một chút, sau đó cũng xốc chăn lên nằm xuống, quay đầu nhìn Huyền Cực trong gương, kéo cao chăn, che khuất môi, cười trộm.
“Có phải dạo này ngủ không ngon không?” Huyền Cực hỏi.
Nụ cười của Hoa Miên cứng lại, bị vạch trần nên chột dạ: “Sao anh…”
Huyền Cực: “Quầng mắt gần bằng gấu trúc rồi.”
Hoa Miên: “….”
Dùng che khuyết điểm rồi mà hắn còn nhìn thấy!
Mà lúc này, thấy cô gái vừa bị mình vạch trần khẽ động đậy như muốn giấu mặt vào chăn như con mèo nhỏ, hắn liền cười khẽ, đôi mắt màu đồng đen chứa đựng ý cười: “Ngủ đi, tôi trông cho em.”
Những lời này của hắn như thôi miên, Hoa Miên ngáp một cái, ý thức dần trở nên mơ hồ… Định bụng tranh thủ thời gian trò chuyện với hắn nói thêm đôi ba câu, ví như chiều nay hành vi của Bạch Di có chút kỳ lạ, hay không phải Hồ tộc còn đang âm thầm làm chuyện linh tinh gì đó, nhưng sống chết cũng không nhớ được, đầu vừa dính gối đã ngủ say như chết.
Cuối cùng không kịp nói gì cả, thực sự chỉ muốn ngủ một giấc —
Trời biết cô vốn dĩ chỉ tìm một lý do để đuổi tên anh trai Vô Quy kiếm kia đi thôi… Hừm… Hoa Miên lại ngáp thêm một cái dài, cuối cùng không đấu lại lời triệu hồi của Chu Công, nhắm mắt ngủ.
Bên tai là tiếng hít thở đều đều của hắn.
Hoa Miên nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày, trên đời sẽ xuất hiện một người như vậy, không cần làm gì cả, chỉ cần hít thở cũng đủ khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm, an tâm đến mức cô có thể xem tiếng hít thở của hắn là thuốc ngủ —
Nếu không phải biết Huyền Cực là chính nhân quân tử, đây hết thảy đều thuần túy vì cô hoa si, cô thực sự nghi ngờ có phải mình bị người khác hạ thuốc hay không.
“…”
Hoa Miên thành thành thật thật ngủ một chốc, sau đó bị đồng hồ báo thức nhà mình nháo cho tỉnh ngủ, cô dụi dụi mắt bò dậy, điều đầu tiên chính là duỗi cổ nhìn vào huyền kính đặt cạnh gối đầu, sau đó mỹ mãn nhìn thấy bóng dáng của Huyền Cực —
Hắn không biết dậy từ lúc nào, hiện tại đang ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn cúi đầu đọc gì đó, có lẽ tiếng đồng hồ báo thức của Hoa Miên cũng truyền đến tai hắn, cho nên lúc cô vừa bò dậy, hắn cũng buông món đồ trong tay xuống, quay đầu hỏi: “Tỉnh rồi?”
“Vâng.” Hoa Miên bới bới tóc: “Em ngủ có ồn ào không?”
“Ừ.” Hoa Miên chăm chú gật đầu: “Vừa ngáy vừa nghiến răng, lại còn hay xoay tới xoay lui.”
Động tác sửa sang của Hoa Miên khựng lại, đến tận khi Huyền Cực cong môi nói: “Lừa em thôi, tôi cũng ngủ rồi, sao biết em ngủ có ồn ào hay không.”
Hoa Miên “ặc” một tiếng: “Ngủ ngon không, anh đó?”
Thật lâu sau, nghe Huyền Cực nghiêm túc “ừ” một tiếng rồi gật đầu, cô mới lộ ra biểu cảm mỹ mãn, cơ thể cũng trở nên vững vàng — sau đó giữ nguyên trạng thái đó đi làm, đừng nói làm công việc bình thường, ngay cả đạo diễn nói muốn cô làm một cái phi thuyền vũ trụ, cô đều có thể lạc quan mà tranh thủ thực hiện.
…
Trạng thái này cứ thế được giữ vững, vì vậy buổi chiều khi bọn Tô Yến gặp lại Hoa Miên, đã là một Hoa Miên tung tăng nhảy nhót.
Tô Yến cảm khái: “Tuy rằng không biết giờ nghỉ trưa đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của em, chị lại không nhịn được cảm khái nhân loại thần kỳ — làm con người hay chó chết, chỉ cần hai tiếng đồng hồ là xong.”
Hoa Miên ôm rương đạo cụ đứng bên cạnh Tô Yến, đột nhiên trở nên cứng rắn như kim cương, đối với những lời cười nhạo của cô đều như mắt điếc tai ngơ: “Nếu em rảnh không bằng xách tấm thảm kia đi, chút nữa Bạch Di phải xuống nước… Lỡ như chết cóng thì ai bồi thường nổi?”
Ánh mắt Hoa Miên dừng lại trên người Bạch Di đứng cách đó không xa —
Khi này Bạch Di đang diễn nốt mấy phân cảnh còn lại, trong phim có cảnh hắn phải nhảy xuống hồ băng lấy bảo kiếm dưới đáy sâu, hơn nữa sau khi tiếp xúc với bảo kiếm thì tìm lại được phần ký ức đã đánh mất, thì ra hắn chính là một con thần thú ngủ sau, những thần thú khác đều theo motip từ thú tiến hóa thành người, còn Bạch Di vốn dĩ đang đóng vai tướng quân áo trắng lại từ người thành thú…
không biết tác giả nghĩ thế nào, đại khái giả thiết là một con thảo nê mã phi thường mới phù hợp với khí chất của vai chính? Lúc Hoa Miên đọc nguyên tác luôn cảm thấy buồn cười, lại cảm giác mình bị tác giả lừa dối đến á khẩu.
…. Tóm lại đây là một cảnh quan trọng.
Ngày mùa đông, tuyết cũng có sẵn, cứ thế nhảy vào diễn là được; cảnh cây cỏ làm cũng ổn; chỉ là do dù đã bật hệ thống sưởi nhưng hồ bơi vẫn bị kết băng, tuy tổ hậu trường đã cố gắng hết sức, nhưng cứ vậy trầm mình xuống nước cũng rất đòi mạng… Vốn dĩ đoàn làm phim luôn miệng khuyên Bạch Di dùng diễn viên đóng thế, không ngờ hắn lại từ chối, Hoa Miên có thể nghĩ đến tình hình sau khi cảnh quay này kết thúc, trên mạng sẽ xuất hiện đầy rẫy thông tin hung hăng khen ngợi tính chuyên nghiệp của Bạch Di.
Cô nhận tấm thảm dày trong tay Tô Yến, ôm nó đi về phía Bạch Di —
Bạch Di mặc đồ trắng, trên người khoác áo bông thật dày, hiện tại đang ôm túi sưởi ngồi đọc kịch bản;
Đồng nghiệp tổ đạo cụ còn đang nỗ lực đứng xử lý nước trong hồ bơi cho bớt lạnh;
Vẻ mặt cậu trợ lý trông rất khẩn trương, cậu ta nhìn Bạch Di xong lại nhìn về phía bể bơi, bộ dạng muốn nói lại thôi…
Hoa Miên bước đến đặt thảm xuống, sau đó xoay người nói với cậu trợ lý: “Chút nữa anh đem tấm thảm này đi hơ lửa, làm lúc mới lên bờ là tốt nhất.”
Trợ lý liên tục gật đầu, Bạch Di nghe thấy giọng của Hoa Miên lập tức ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ đang ôm một đống thảm lớn đứng bên cạnh, trên mặt lộ ra chút ý cười: “Một mình em sao ôm nhiều đồ thế kia, nặng không, mau thả xuống đi.”
Hoa Miên: “…”
Mặc dù nói là tiểu béo.
Nhưng hiện tại Bạch Di cũng không ôm mông ngồi khóc đến mức mặt mũi đỏ bừng nữa, cho nên cô vẫn không quen tỏ ra “quá quen thuộc” với hắn…
Vì vậy chỉ trầm mặc gật đầu buông thảm, đứng đó nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mình nên nói gì đó cho lịch sự, vì vậy nghẹn nửa ngày trời mới nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai đó phun ra một câu: “Nước bể bơi rất lạnh, anh xuống nhanh rồi lên nhé.”
Hoa Miên vừa dứt lời, trợ lý của Bạch Di đã “phụt” một tiếng cười, mặt Hoa Miên lập tức đỏ lên, Bạch Di ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hắn lập tức chạy biến như lửa thiêu mông… Bạch Di nhìn Hoa Miên, một tay chống cằm cười nói: “Giữa trưa có chuyện gì tốt sao, xem ra tinh thần em rất tốt.”
Hoa Miên nâng tay sờ sờ mặt, nhếch miệng cười, sau đó lắc đầu.
Bạch Di nhìn cô chằm chằm thật lâu.
Hoa Miên cứ cảm thấy hình như hắn đang tự hỏi chuyện gì đó.
Thật lâu sau hắn mới ngẩng đầu nói: “Trưa nay tôi tìm được một thứ rất thú vị trên mạng.”
Hoa Miên: “?”
“Ngón trỏ tay phải đặt lên ngón áp út và ngón giữa tay trái, dùng ngón út tay trái giữ lại; sau đó ngón áp út và ngón giữa tay phải đặt lên ngón trỏ tay trái, dùng ngón cái tay trái giữ lại…” Bạch Di buông kịch bản, vươn tay đùa nghịch hai bàn tay, sau đó tạo ra một hình dạng phức tạp, để lộ một khe hở nho nhỏ trên tay, Bạch Di giơ lên: “Thấy khe hở nhỏ nhỏ này không? Trên mạng người ta gọi đó là “cửa sổ hồ ly”, thông qua khe hở nhỏ này, có thể nhìn thấy hình dạng thật của yêu quái.”
Hoa Miên cong eo nhìn Bạch Di đùa nghịch.
Sau đó hắn chuyển tay, giơ về phía Hoa Miên.
Hoa Miên hơi sửng sốt, theo bản năng lùi về sau nửa bước.
Bạch Di buông tay, nhìn cô mỉm cười: “Qua ‘cửa sổ hồ ly’, tôi thấy em, là…”
“Cái gì?” Biết rõ đây chỉ là trò chơi trẻ con, nhưng Hoa Miên vẫn vì chột dạ mà cảm thấy khẩn trương:” Là cái gì?”
Bạch Di: “Mặc áo cưới màu trắng, nhìn như phải làm cô dâu của ai đó? Ai vậy? Tôi sao?”
Hoa Miên: “…”
Hoa Miên thẳng eo, đem sợi tóc rớt vén ra sau tai, mặt không biểu cảm nói: “Không buồn cười.”
Bạch Di vô tội “a” một tiếng, lúc này đạo diễn ở bên kia đã hô lên ý bảo chuẩn bị bắt đầu quay… Bạch Di thu lại ý cười trên mặt, cởi áo đứng lên, thư thái lắc lắc chân, dường như hoàn toàn không sợ cảnh xuống nước tra tấn kế tiếp —
Hắn nhấc chân đi được vài bước, lại quay đầu nhìn Hoa Miên đứng phía sau: “Em cũng thử nhìn tôi xem, lỡ như tôi mặc đồ chú rể, vậy chúng ta thật sự là trời sinh một đôi rồi.”
Hoa Miên khom lưng mở lò sưởi, run rẩy mở thảm, bắt đầu im lặng hơ, không để ý đến hắn.
Bạch Di mất mặt, sờ sờ chóp mũi rời đi.
Đạo diễn đứng bên kia lớn tiếng chỉ bảo Bạch Di, hỏi hắn chuẩn bị tốt chưa… Mấy người trợ lý và người đại diện của Bạch Di như ong vỡ tổ đứng bên bờ bể bơi, tùy thời xả thân cứu chủ, Hoa Miên thấy bọn họ chẳng ai để ý đến câu “nhớ phải hơ thảm” của mình, lắc đầu ngồi xuống ghế tựa của Bạch Di, đặt thảm trên đầu gối bắt đầu hơ —
Cách đó không xa, đạo diễn cũng hy vọng cảnh này chỉ cần diễn một lần, cho nên giảng giải hơi lâu.
Hoa Miên ngồi trước lò sưởi hồi lâu cũng thấy buồn ngủ, mu bàn tay đặt lên môi ngáp một cái, sau đó duỗi đầu nhìn về phía Bạch Di ở bên kia, hình như đang chuẩn bị xuống nước…
Hoa Miên đặt thảm lông đã hơ ấm qua một bên.
Ngồi một lát cũng hơi chán, bất giác nhớ đến trò đùa của Bạch Di, cửa sổ hồ ly gì đó, làm như thế nào nhỉ?… Hình như là ngón trỏ tay phải đặt lên ngón áp út và ngón giữa tay trái, dùng ngón út tay trái giữ lại, sau đó, sau đó ngón áp út và ngón giữa tay phải đặt lên ngón trỏ tay trái, dùng ngón cái tay trái giữ lại…
Hoa Miên nhìn bàn tay xoắn quẩy trước mặt mình.
Lúc cô liều mạng xoắn mấy ngón tay cứng ngắc của mình, nghẹn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, đạo diễn bên kia đã ra lệnh, Bạch Di nhảy xuống bể bơi, nước bể bơi cao đến hông hắn, hắn đứng giữa bể nước, vẻ mặt không biểu cảm, sóng nước lăn tăn nhộn nhạo đẩy đi mấy cục băng trên bề mặt —
Bạch Di bước về phía trước hai bước.
Bên này Hoa Miên chân tay vụng về cũng làm xong, cô hưng phấn giơ hai tay lên, nhìn phim trường qua khe hở… Tất nhiên không có gì xảy ra cả.
“………….. Quả nhiên là gạt người.”
Hoa Miên khẽ lẩm bẩm, vặn tay đau muốn chết, nhưng cô vô tình nhắm trúng hướng của Bạch Di, cô thấy sau khe hở có ánh sáng màu trắng…
Hoa Miên sửng sốt.
Đưa mắt liền thấy.
Sau lưng người đàn ông đang đứng trong bể bơi là mấy cái đuôi cáo màu trắng đang nhếch cao, đỉnh đầu còn có hai lỗ tai dựng thẳng lên trời, mỗi khi hắn cử động, mấy cái đuôi cáo đều nghênh ngang rung động trên không trung…
Hoa Miên: “…”
Hai tay cứng đờ giữa không trung, chiếc thảm đặt trên đầu gối rơi xuống đất.
Cô chớp mắt, nghĩ thầm chẳng lẽ mình còn đang nằm mơ, căn bản chưa hề tỉnh lại?
Béo: Hyaaa, sắp qua quyển mới kể về quá khứ khi còn làm vỏ kiếm của Hoa Miên rồi. Phần mới sẽ kể chi tiết hơn về Bạch Di và giải mã mấy câu nói đầy tính ám chỉ của nam phụ.
Ai làm thử xem nó có ra khe hở nào không, chứ tui là tui làm không ra rồi đó -_-
Sương mù trên mặt gương dần tản ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện, hoa hồng trong lòng Hoa Miên cũng từ đó mà nở rộ (……), cô nheo mắt, ý muốn che giấu niềm sung sướng của bản thân —
“Nhìn thấy không?” Cũng không biết “camera” rốt cục để ở chỗ nào, Hoa Miên cúi đầu, nỗ lực đưa cái gương nhắm thẳng vào mặt mình, lại hỏi: “Có nhìn thấy không?”
“Nhìn thấy.” Giọng Huyền Cực bằng phẳng ôn hòa: “Có điều hơi rung.”
Hoa Miên: “…”
Hoa Miên lặng lẽ liếc bàn tay run như người mắc bệnh Parkinson* của mình, sau đó im lặng dời gương lên đầu gối, cúi đầu mắt lom lom nhìn người đàn ông trong gương — hắn mặc một cái áo trắng như tuyết, nhìn không giống như áo khoác, lúc này hắn đang cầm gương tìm một chỗ sáng sủa, nói vậy chắc là đang đi về phía cửa sổ, sau đó ngồi xuống bên song cửa…
*Bệnh Parkinson là một bệnh do thoái hóa hệ thần kinh gây ra, bệnh biểu hiện đặc trưng bằng các cử động bị chậm chạp, cứng đờ, run và rối loạn về thăng bằng
Rõ ràng Hoa Miên thấy hắn đang mặc trung y.
Vì vậy tim lại treo lên cao —
Dựa vào cách nói của Huyền Cực lúc trước, thời gian ở Chư Hạ và Hiện Thế giống nhau, nói cách khác, hiện tại nơi Hoa Miên ở đang là giữa trưa, bên chỗ Huyền Cực chắc cũng là giữa trưa, hắn luôn luôn dậy rất sớm, tại sao bây giờ còn mặc đồ ngủ?
— Điều này chứng tỏ sáng nay hắn ngủ nướng.
Huyền Cực không phải là người ham ngủ, vậy thì điều này chứng minh trên giường có người khiến hắn lưu luyến.
…. Phụ nữ khi yêu đều là Holmes.
Tâm tình tung tăng nhảy nhót thoáng chốc chìm vào hồ nước lạnh lẽo, bàn tay giấu dưới chăn nắm lại thành quyền, cả người Hoa Miên căng chặt, ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh hỏi: “Anh đang mặc gì vậy?”
“Trung y, buổi sáng luyện kiếm một chốc, cả người đầy mồ hôi, vậy là đi ra thác nước phía sau hành cung tắm nước lạnh.” Huyền Cực không cần nghĩ ngợi đã nói: “Bộ quần áo đó cũng bị nước làm ướt sạch, vậy nên tôi về phòng đổi quần áo, đang định ngủ trưa, lại nhớ huyền kính liên tục mấy ngày nay không hề có động tính, cũng không biết có phải em ở bên đó bận việc hay không…”
Ặc, là luyện kiếm.
Chờ chút, có phải hắn vừa hỏi mình cái gì không —
Hoa Miên còn chưa kịp xấu hổ vì bản thân suy nghĩ lung tung đã bị Huyền Cực vô tình hỏi lại khiến cô không kịp trở tay!
“Em em em, không có việc gì.” Hoa Miên giơ tay lên quẹt quẹt vành mắt theo bản năng, suy nghĩ một chút mới nhỏ giọng nói: “… Chỉ là, có hơi, nhớ anh.”
Bên kia gương, Huyền Cực nghe rõ mồn một câu trả lời nhỏ như muỗi kêu của Hoa Miên, vì vậy nhẹ nhàng nhảy lên song cửa ngồi vững, khóe môi khẽ cong, lộ ra một nụ cười.
Dưới ánh mặt trời, nụ cười của hắn trông rất rõ ràng.
“Nhớ thật? Vậy sao không dùng gương này?” Huyền Cực hỏi: “Tôi còn tưởng trong vòng nửa canh giờ sau khi mình trở về Chư Hạ, em sẽ mở gương ra chúc ngủ ngon mới ngủ được.”
Hoa Miên bị hắn nói đùa đến đỏ cả mặt, quả tim vừa chìm xuống đáy hồ lại trồi ngược lên mặt nước… Cô dựng gối đầu lên, nâng huyền kính, sau đó ôm gối ngồi vững vàng trước mặt nó —
Hai tay được giải phóng, vì vậy cô vươn tay chọc chọc gương, giống như đang chọc cánh tay Huyền Cực, cô gái nhỏ lại lặng lẽ nở nụ cười, vừa như oán trách vừa như ngọt ngào nói: “Nào có gấp không chờ nổi như vậy…. Gương này em không dám dùng nhiều, sợ dùng không tốt lại quấy rầy đến anh.”
Huyền Cực cầm gương, thuận tay đặt xuống giá cắm nến bên cạnh cửa sổ, thấy bộ dạng cằm đặt trên đầu gối của Hoa Miên trong gương, cả người cuộn thành một cục, đáng yêu đến cực điểm… Vì vậy không cần nghĩ ngợi đã nói: “Huyền kính này tôi luôn đem theo bên người.”
“Hả?”
“Nếu em gọi thì chẳng có lúc nào “quấy rầy” tôi cả.”
“…” Mặt Hoa Miên đỏ lên, trách mình không biết ăn nói, nói năng lung tung rồi lại bị người ta chọc cho đỏ mặt, còn mình thì ngay cả lời dễ nghe một chút cũng không biết nói, chỉ biết toét miệng cười trộm, cô cầm một cái cốc qua che đi nửa khuôn mặt, suy nghĩ một chút, nghiêng đầu bảo: “Vậy thì sau này em sẽ thường xuyên, tùy tiện quấy rầy anh.”
Huyền Cực vô cùng kiên nhẫn “ừ” một tiếng.
Kế tiếp hai người hàn huyên thêm một lúc, Hoa Miên kể cho Huyền Cực nghe bộ phim “Lạc Hà Thư” sắp đóng máy, hợp đồng hợp tác tiếp theo vẫn đang trong giai đoạn đàm phán, hơn nữa cuối năm cũng được thả lỏng, thời gian tới có thể cô sẽ được nghỉ rất dài.
Anh trai áo rồng đẹp trai nhất thành phố H không thấy đâu, tất cả mọi người đều khủng hoảng;
Người đại diện mỗi ngày đến tìm “em họ” của cô vẫn nối dài không dứt, có điều vẫn ít hơn ngày xưa một chút;
Gần đây cô không ăn sáng bằng bánh bao nữa, vì dạo này cô chuyển qua thích sữa đậu nành và bánh quẩy…
Linh tinh linh tinh.
Toàn những chuyện vụn vặt.
Huyền Cực nói rất ít về Chư Hạ đại lục, Hoa Miên cũng không hỏi, thứ nhất cô không biết hắn ở bên đó có thuận lợi hay không, nếu không thuận lợi thì nhất định là có vấn đề, vì vậy cũng không muốn tăng thêm phiền muộn cho hắn;
Thứ hai, cô đã mất kí ức khi còn làm vỏ kiếm, mấy chuyện về Chư Hạ đại lục hắn có nói cô nghe cũng không hiểu;
Vả lại thứ ba, thật ra bọn họ cũng không cần phải ra sức tìm đề tài, cho dù vẫn sẽ có những lúc cả hai đều trầm mặc, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ…
Hoa Miên ôm nghe nghe tiếng hít thở của hắn truyền đến từ trong chăn, sau đó nói thêm một chút, rồi mắt mở trừng trừng nhìn hắn cầm Vô Quy kiếm, vừa nói chuyện với cô vừa cẩn thận chà lau —
Ặc.
Sao thứ này cũng ở đây?
Aiz.
Đừng nói là… nãy giờ hắn đều ở đó nha?
Hoa Miên tự dưng thấy mất tự nhiên.
Tuy rằng cô không còn chút kí ức nào, nhưng chung quy Vô Quy kiếm đã từng đứng trước mặt cô giáo huấn một hồi, bộ dạng khắc nhiệt đó bất luận là ở trong mơ hay ngoài thực tế đều khiến người khác khó có thể quên… Hiện tại lại để cô ở trước mặt người anh trai khó tính này nói lời yêu thương với chủ nhân của người ta —
Hình như không tốt.
Quỷ dị nhất chính là chủ nhân còn vừa nói “Nếu có người đến bắt nạt em thì cứ nói với tôi, tôi không đi được thì sẽ tìm người đến che chở em.” vừa dùng vẻ mặt thành thật vuốt ve anh trai cô (…).
Một khi não động là không thể dừng được, Hoa Miên nhấc cằm ra khỏi chăn: “… Anh bỏ kiếm xuống đi rồi nói.”
“?” Huyền Cực nhướng mày, dường như không hiểu vì sao Hoa Miên lại có ý tưởng này: “Sao vậy?”
“Bỏ xuống đi, em muốn đi ngủ, anh dỗ em ngủ một lúc được không?” Hoa Miên đảo mắt một vòng, đánh bạo nói: “Chẳng phải anh nói muốn ngủ trưa hả? Tối qua tan tầm muộn, bây giờ hơi buồn ngủ.”
Nói xạo đó.
Mấy hôm nay không quay phim, buổi chiều là xong việc rồi.
Chẳng qua do cô ngủ không được thôi.
Mà lúc này, bên ngoài hiếm khi thấy được ánh mặt trời, chăn nệm mềm mại xõa tung… Nghe thấy giọng nói của Huyền Cực, cả người cô đều được thả lỏng, Hoa Miên chui vào chăn là tự nhiên cảm thấy buồn ngủ.
Huyền Cực nghe vậy cũng không nói gì, chỉ gác Vô Quy kiếm lên giá, Hoa Miên nhìn thoáng qua, thật ra trong lòng còn ngại hắn đặt chưa đủ xa… Nhưng không thể được đằng chân lân đằng đầu, mỹ mãn nhìn hắn xốc chăn đệm, đặt huyền kính cạnh gò má.
… Khoảng cách hơi gần.
Đột nhiên thấy ngũ quan tinh xảo xích lại gần mà không kịp phòng bị, tim Hoa Miên đập chậm mất một nhịp.
Huyền kính rõ nét như vậy, Hoa Miên sợ da mình không đẹp hoặc nổi mụn, vì vậy khe khẽ đưa gương ra xa xa một chút, sau đó cũng xốc chăn lên nằm xuống, quay đầu nhìn Huyền Cực trong gương, kéo cao chăn, che khuất môi, cười trộm.
“Có phải dạo này ngủ không ngon không?” Huyền Cực hỏi.
Nụ cười của Hoa Miên cứng lại, bị vạch trần nên chột dạ: “Sao anh…”
Huyền Cực: “Quầng mắt gần bằng gấu trúc rồi.”
Hoa Miên: “….”
Dùng che khuyết điểm rồi mà hắn còn nhìn thấy!
Mà lúc này, thấy cô gái vừa bị mình vạch trần khẽ động đậy như muốn giấu mặt vào chăn như con mèo nhỏ, hắn liền cười khẽ, đôi mắt màu đồng đen chứa đựng ý cười: “Ngủ đi, tôi trông cho em.”
Những lời này của hắn như thôi miên, Hoa Miên ngáp một cái, ý thức dần trở nên mơ hồ… Định bụng tranh thủ thời gian trò chuyện với hắn nói thêm đôi ba câu, ví như chiều nay hành vi của Bạch Di có chút kỳ lạ, hay không phải Hồ tộc còn đang âm thầm làm chuyện linh tinh gì đó, nhưng sống chết cũng không nhớ được, đầu vừa dính gối đã ngủ say như chết.
Cuối cùng không kịp nói gì cả, thực sự chỉ muốn ngủ một giấc —
Trời biết cô vốn dĩ chỉ tìm một lý do để đuổi tên anh trai Vô Quy kiếm kia đi thôi… Hừm… Hoa Miên lại ngáp thêm một cái dài, cuối cùng không đấu lại lời triệu hồi của Chu Công, nhắm mắt ngủ.
Bên tai là tiếng hít thở đều đều của hắn.
Hoa Miên nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày, trên đời sẽ xuất hiện một người như vậy, không cần làm gì cả, chỉ cần hít thở cũng đủ khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm, an tâm đến mức cô có thể xem tiếng hít thở của hắn là thuốc ngủ —
Nếu không phải biết Huyền Cực là chính nhân quân tử, đây hết thảy đều thuần túy vì cô hoa si, cô thực sự nghi ngờ có phải mình bị người khác hạ thuốc hay không.
“…”
Hoa Miên thành thành thật thật ngủ một chốc, sau đó bị đồng hồ báo thức nhà mình nháo cho tỉnh ngủ, cô dụi dụi mắt bò dậy, điều đầu tiên chính là duỗi cổ nhìn vào huyền kính đặt cạnh gối đầu, sau đó mỹ mãn nhìn thấy bóng dáng của Huyền Cực —
Hắn không biết dậy từ lúc nào, hiện tại đang ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn cúi đầu đọc gì đó, có lẽ tiếng đồng hồ báo thức của Hoa Miên cũng truyền đến tai hắn, cho nên lúc cô vừa bò dậy, hắn cũng buông món đồ trong tay xuống, quay đầu hỏi: “Tỉnh rồi?”
“Vâng.” Hoa Miên bới bới tóc: “Em ngủ có ồn ào không?”
“Ừ.” Hoa Miên chăm chú gật đầu: “Vừa ngáy vừa nghiến răng, lại còn hay xoay tới xoay lui.”
Động tác sửa sang của Hoa Miên khựng lại, đến tận khi Huyền Cực cong môi nói: “Lừa em thôi, tôi cũng ngủ rồi, sao biết em ngủ có ồn ào hay không.”
Hoa Miên “ặc” một tiếng: “Ngủ ngon không, anh đó?”
Thật lâu sau, nghe Huyền Cực nghiêm túc “ừ” một tiếng rồi gật đầu, cô mới lộ ra biểu cảm mỹ mãn, cơ thể cũng trở nên vững vàng — sau đó giữ nguyên trạng thái đó đi làm, đừng nói làm công việc bình thường, ngay cả đạo diễn nói muốn cô làm một cái phi thuyền vũ trụ, cô đều có thể lạc quan mà tranh thủ thực hiện.
…
Trạng thái này cứ thế được giữ vững, vì vậy buổi chiều khi bọn Tô Yến gặp lại Hoa Miên, đã là một Hoa Miên tung tăng nhảy nhót.
Tô Yến cảm khái: “Tuy rằng không biết giờ nghỉ trưa đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của em, chị lại không nhịn được cảm khái nhân loại thần kỳ — làm con người hay chó chết, chỉ cần hai tiếng đồng hồ là xong.”
Hoa Miên ôm rương đạo cụ đứng bên cạnh Tô Yến, đột nhiên trở nên cứng rắn như kim cương, đối với những lời cười nhạo của cô đều như mắt điếc tai ngơ: “Nếu em rảnh không bằng xách tấm thảm kia đi, chút nữa Bạch Di phải xuống nước… Lỡ như chết cóng thì ai bồi thường nổi?”
Ánh mắt Hoa Miên dừng lại trên người Bạch Di đứng cách đó không xa —
Khi này Bạch Di đang diễn nốt mấy phân cảnh còn lại, trong phim có cảnh hắn phải nhảy xuống hồ băng lấy bảo kiếm dưới đáy sâu, hơn nữa sau khi tiếp xúc với bảo kiếm thì tìm lại được phần ký ức đã đánh mất, thì ra hắn chính là một con thần thú ngủ sau, những thần thú khác đều theo motip từ thú tiến hóa thành người, còn Bạch Di vốn dĩ đang đóng vai tướng quân áo trắng lại từ người thành thú…
không biết tác giả nghĩ thế nào, đại khái giả thiết là một con thảo nê mã phi thường mới phù hợp với khí chất của vai chính? Lúc Hoa Miên đọc nguyên tác luôn cảm thấy buồn cười, lại cảm giác mình bị tác giả lừa dối đến á khẩu.
…. Tóm lại đây là một cảnh quan trọng.
Ngày mùa đông, tuyết cũng có sẵn, cứ thế nhảy vào diễn là được; cảnh cây cỏ làm cũng ổn; chỉ là do dù đã bật hệ thống sưởi nhưng hồ bơi vẫn bị kết băng, tuy tổ hậu trường đã cố gắng hết sức, nhưng cứ vậy trầm mình xuống nước cũng rất đòi mạng… Vốn dĩ đoàn làm phim luôn miệng khuyên Bạch Di dùng diễn viên đóng thế, không ngờ hắn lại từ chối, Hoa Miên có thể nghĩ đến tình hình sau khi cảnh quay này kết thúc, trên mạng sẽ xuất hiện đầy rẫy thông tin hung hăng khen ngợi tính chuyên nghiệp của Bạch Di.
Cô nhận tấm thảm dày trong tay Tô Yến, ôm nó đi về phía Bạch Di —
Bạch Di mặc đồ trắng, trên người khoác áo bông thật dày, hiện tại đang ôm túi sưởi ngồi đọc kịch bản;
Đồng nghiệp tổ đạo cụ còn đang nỗ lực đứng xử lý nước trong hồ bơi cho bớt lạnh;
Vẻ mặt cậu trợ lý trông rất khẩn trương, cậu ta nhìn Bạch Di xong lại nhìn về phía bể bơi, bộ dạng muốn nói lại thôi…
Hoa Miên bước đến đặt thảm xuống, sau đó xoay người nói với cậu trợ lý: “Chút nữa anh đem tấm thảm này đi hơ lửa, làm lúc mới lên bờ là tốt nhất.”
Trợ lý liên tục gật đầu, Bạch Di nghe thấy giọng của Hoa Miên lập tức ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ đang ôm một đống thảm lớn đứng bên cạnh, trên mặt lộ ra chút ý cười: “Một mình em sao ôm nhiều đồ thế kia, nặng không, mau thả xuống đi.”
Hoa Miên: “…”
Mặc dù nói là tiểu béo.
Nhưng hiện tại Bạch Di cũng không ôm mông ngồi khóc đến mức mặt mũi đỏ bừng nữa, cho nên cô vẫn không quen tỏ ra “quá quen thuộc” với hắn…
Vì vậy chỉ trầm mặc gật đầu buông thảm, đứng đó nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mình nên nói gì đó cho lịch sự, vì vậy nghẹn nửa ngày trời mới nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai đó phun ra một câu: “Nước bể bơi rất lạnh, anh xuống nhanh rồi lên nhé.”
Hoa Miên vừa dứt lời, trợ lý của Bạch Di đã “phụt” một tiếng cười, mặt Hoa Miên lập tức đỏ lên, Bạch Di ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hắn lập tức chạy biến như lửa thiêu mông… Bạch Di nhìn Hoa Miên, một tay chống cằm cười nói: “Giữa trưa có chuyện gì tốt sao, xem ra tinh thần em rất tốt.”
Hoa Miên nâng tay sờ sờ mặt, nhếch miệng cười, sau đó lắc đầu.
Bạch Di nhìn cô chằm chằm thật lâu.
Hoa Miên cứ cảm thấy hình như hắn đang tự hỏi chuyện gì đó.
Thật lâu sau hắn mới ngẩng đầu nói: “Trưa nay tôi tìm được một thứ rất thú vị trên mạng.”
Hoa Miên: “?”
“Ngón trỏ tay phải đặt lên ngón áp út và ngón giữa tay trái, dùng ngón út tay trái giữ lại; sau đó ngón áp út và ngón giữa tay phải đặt lên ngón trỏ tay trái, dùng ngón cái tay trái giữ lại…” Bạch Di buông kịch bản, vươn tay đùa nghịch hai bàn tay, sau đó tạo ra một hình dạng phức tạp, để lộ một khe hở nho nhỏ trên tay, Bạch Di giơ lên: “Thấy khe hở nhỏ nhỏ này không? Trên mạng người ta gọi đó là “cửa sổ hồ ly”, thông qua khe hở nhỏ này, có thể nhìn thấy hình dạng thật của yêu quái.”
Hoa Miên cong eo nhìn Bạch Di đùa nghịch.
Sau đó hắn chuyển tay, giơ về phía Hoa Miên.
Hoa Miên hơi sửng sốt, theo bản năng lùi về sau nửa bước.
Bạch Di buông tay, nhìn cô mỉm cười: “Qua ‘cửa sổ hồ ly’, tôi thấy em, là…”
“Cái gì?” Biết rõ đây chỉ là trò chơi trẻ con, nhưng Hoa Miên vẫn vì chột dạ mà cảm thấy khẩn trương:” Là cái gì?”
Bạch Di: “Mặc áo cưới màu trắng, nhìn như phải làm cô dâu của ai đó? Ai vậy? Tôi sao?”
Hoa Miên: “…”
Hoa Miên thẳng eo, đem sợi tóc rớt vén ra sau tai, mặt không biểu cảm nói: “Không buồn cười.”
Bạch Di vô tội “a” một tiếng, lúc này đạo diễn ở bên kia đã hô lên ý bảo chuẩn bị bắt đầu quay… Bạch Di thu lại ý cười trên mặt, cởi áo đứng lên, thư thái lắc lắc chân, dường như hoàn toàn không sợ cảnh xuống nước tra tấn kế tiếp —
Hắn nhấc chân đi được vài bước, lại quay đầu nhìn Hoa Miên đứng phía sau: “Em cũng thử nhìn tôi xem, lỡ như tôi mặc đồ chú rể, vậy chúng ta thật sự là trời sinh một đôi rồi.”
Hoa Miên khom lưng mở lò sưởi, run rẩy mở thảm, bắt đầu im lặng hơ, không để ý đến hắn.
Bạch Di mất mặt, sờ sờ chóp mũi rời đi.
Đạo diễn đứng bên kia lớn tiếng chỉ bảo Bạch Di, hỏi hắn chuẩn bị tốt chưa… Mấy người trợ lý và người đại diện của Bạch Di như ong vỡ tổ đứng bên bờ bể bơi, tùy thời xả thân cứu chủ, Hoa Miên thấy bọn họ chẳng ai để ý đến câu “nhớ phải hơ thảm” của mình, lắc đầu ngồi xuống ghế tựa của Bạch Di, đặt thảm trên đầu gối bắt đầu hơ —
Cách đó không xa, đạo diễn cũng hy vọng cảnh này chỉ cần diễn một lần, cho nên giảng giải hơi lâu.
Hoa Miên ngồi trước lò sưởi hồi lâu cũng thấy buồn ngủ, mu bàn tay đặt lên môi ngáp một cái, sau đó duỗi đầu nhìn về phía Bạch Di ở bên kia, hình như đang chuẩn bị xuống nước…
Hoa Miên đặt thảm lông đã hơ ấm qua một bên.
Ngồi một lát cũng hơi chán, bất giác nhớ đến trò đùa của Bạch Di, cửa sổ hồ ly gì đó, làm như thế nào nhỉ?… Hình như là ngón trỏ tay phải đặt lên ngón áp út và ngón giữa tay trái, dùng ngón út tay trái giữ lại, sau đó, sau đó ngón áp út và ngón giữa tay phải đặt lên ngón trỏ tay trái, dùng ngón cái tay trái giữ lại…
Hoa Miên nhìn bàn tay xoắn quẩy trước mặt mình.
Lúc cô liều mạng xoắn mấy ngón tay cứng ngắc của mình, nghẹn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, đạo diễn bên kia đã ra lệnh, Bạch Di nhảy xuống bể bơi, nước bể bơi cao đến hông hắn, hắn đứng giữa bể nước, vẻ mặt không biểu cảm, sóng nước lăn tăn nhộn nhạo đẩy đi mấy cục băng trên bề mặt —
Bạch Di bước về phía trước hai bước.
Bên này Hoa Miên chân tay vụng về cũng làm xong, cô hưng phấn giơ hai tay lên, nhìn phim trường qua khe hở… Tất nhiên không có gì xảy ra cả.
“………….. Quả nhiên là gạt người.”
Hoa Miên khẽ lẩm bẩm, vặn tay đau muốn chết, nhưng cô vô tình nhắm trúng hướng của Bạch Di, cô thấy sau khe hở có ánh sáng màu trắng…
Hoa Miên sửng sốt.
Đưa mắt liền thấy.
Sau lưng người đàn ông đang đứng trong bể bơi là mấy cái đuôi cáo màu trắng đang nhếch cao, đỉnh đầu còn có hai lỗ tai dựng thẳng lên trời, mỗi khi hắn cử động, mấy cái đuôi cáo đều nghênh ngang rung động trên không trung…
Hoa Miên: “…”
Hai tay cứng đờ giữa không trung, chiếc thảm đặt trên đầu gối rơi xuống đất.
Cô chớp mắt, nghĩ thầm chẳng lẽ mình còn đang nằm mơ, căn bản chưa hề tỉnh lại?
Béo: Hyaaa, sắp qua quyển mới kể về quá khứ khi còn làm vỏ kiếm của Hoa Miên rồi. Phần mới sẽ kể chi tiết hơn về Bạch Di và giải mã mấy câu nói đầy tính ám chỉ của nam phụ.
Ai làm thử xem nó có ra khe hở nào không, chứ tui là tui làm không ra rồi đó -_-
/51
|