Cuộc Sống Đào Hoa Cùng Kiếm

Chương 47 - Trên Đầu Chữ Sắc Là Một Cây Đao

/51


Lại nói, Hoa Miên hẳn là một lão yêu tinh đã hơn nghìn tuổi, lấy với bối phận của Huyền Cực và Trác Nguyệt, nhìn thấy cô phải gọi một tiếng “bà bà” cũng chẳng ngoa —

Bởi vì cô và Vô Quy vốn là huyền thiết hàn băng do Nữ Oa để lại lúc vá trời, vá xong thì tiện tay ném vào một cái hồ khi đó vẫn chưa được đặt tên là Tuyết Lang hồ, sau đó lại bị một gã thợ rèn nào đó mò xuống vớt lên, rèn thành kiếm và vỏ kiếm, kiếm gọi là “Vô Quy”, vỏ kiếm gọi là “Hoa Miên”.

Có điều lạc giữa đám thần khí được đúc từ nguyên liệu thượng cổ quý giá, bọn họ cũng không được xem là nổi tiếng.

… Đương nhiên điều này cũng không thể chứng minh Hoa Miên hoặc Vô Quy vô dụng, lúc đó chủ nhân của bọn họ còn là thiên thần “Hoang” — mà lúc làm thiên thần, “Hoang” không được nổi tiếng cho lắm, vì vậy cũng liên lụy vỏ kiếm Hoa Miên và Vô Quy không thể nổi danh theo.

Thẳng đến trăm ngàn năm sau, thiên thần đại nhân vì trải qua những ngày tháng quá thoải mái nên đầu óc bị cửa kẹp, bỗng một ngày nọ hắn cảm thấy mình không thể cứ sống một đời thiên thần yên bình vô danh này đến hết đời được, vì vậy vỗ đầu một cái, thiên thần “Hoang” biến thành Tà thần “Hoang”, xách theo đám thần khí của mình đến Chư Hạ đại lục, gầy dựng sự nghiệp máu me —

Có điều thế gian có quy luật tà bất thắng chính.

Vì vậy sự nghiệp vĩ đại của Tà thần “Hoang” vừa mới khởi động chưa được bao lâu đã bị thủ lĩnh Tứ đại chủng tộc ở Chư Hạ đại lục suất tĩnh tam quân, đồng tâm hiệp lực đánh ngược trở về, thảm nhất chính là tên gia hỏa này đi ăn trộm gà không thành lại còn mất thêm nắm gạo, bản thân mình bị người ta phong ấn thì thôi, lại còn bị cướp hết đồ tốt… Trong đó, Vô Quy kiếm và vỏ kiếm bị lãnh tụ Nhân tộc lấy đi, trở thành tín vật tượng trưng cho thân phận tộc trưởng.

— Sau đó lại trải qua mấy trăm năm nữa.

Hàn băng huyền thiết vốn là vật phi phàm chứa đựng tinh hoa của đất trời, vạn vật đều có linh tính, Vô Quy kiếm ngày đêm làm bạn với chủ nhân, ăn sương uống gió, hiểu thấu đáo võ học, dần dần có linh tính — lúc đệ nhị tộc trưởng của Nhân tộc là Dịch Toại Phong thừa kế, Vô Quy kiếm đã có linh hồn, chỉ là ý thức khi có khi ngủ, trạng thái không quá ổn định…

Mà Hoa Miên thân làm vỏ kiếm nhưng lúc đó chưa có động tĩnh gì, dường như quyết tâm làm một vỏ kiếm yên phận của cô rất tốt.

Khi đó kiếm hồn của Vô Quy vẫn chưa hóa thành hình người, chỉ là mỗi lần thức tỉnh hắn đều không nhịn được quất lên vỏ kiếm không thèm động đậy bên cạnh một cái — có lẽ hắn cảm thấy hai người đều được tạo ra từ một khối huyền thiết: Tuy rằng ta vẫn chưa có hình thái cụ thể, nhưng tốt xấu gì cũng có thể mở mắt ra ngắm nhìn thế giới, tại sao ngươi vẫn im như chết thế hả… Tuy rằng bị khắc hoa lá màu mè khiến người khác chán ghét, nhưng chẳng lẽ ngươi là một đứa thiểu năng?

Nhưng bất luận Vô Quy kiếm quấy rầy thế nào, vỏ kiếm vẫn im lặng vững vàng như núi Thái Sơn.

Tóm lại, đó là tiền đề.

Đơn giản mà nói, Vô Quy kiếm là một món vũ khí được đúc ra từ một khối huyền thiết cổ, sau đó nỗ lực phấn đâu tu thành kiếm hồn, ngoài ra còn có một cái vỏ kiếm không có chí cầu tiến nằm im như cá chết trôi bên cạnh.

— Sau đó, thêm hai trăm năm nữa trôi qua.

Thủ lĩnh kế tục của Nhân tộc lại thay đổi, lúc này, Vô Quy kiếm rơi vào tay thủ lĩnh đời thứ năm của Nhân tộc sau khi đã phong ấn được Tà thần “Hoang”, tên của hắn là “Dịch Huyền Cực”, tuổi còn rất trẻ, lúc tiếp nhận Vô Quy kiếm chỉ mới tầm mười tuổi, là chủ nhân trẻ tuổi nhất trong lịch sử, hơn nữa còn là một soái ca đạt tiêu chuẩn khắp bốn biển năm châu.

Sau đó, vào một đêm nọ, vỏ kiếm Vô Quy là Hoa Miên bắt đầu Hồng Loan tinh động —

Ặc, đừng hỏi vì sao một cái vỏ kiếm cũng có thể “Hồng Loan tinh động”*, tóm lại chính là động.

*Sao Hồng Loan chuyển động, được dùng để hình dung một chuyện tình tốt đẹp sẽ tiến tới hôn nhân, sao Hồng Loan còn biểu tượng cho sự đào hoa.

Đêm đó, kiếm hồn Vô Quy cuối cùng cũng tu thành hình người, thừa dịp ban đêm chạy trốn ra ngoài, ngồi ngay ngắn trên nóc nhà cung Vô Lượng, hấp thụ tinh hoa của ánh trăng để tu luyện củng cố kiếm hồn, vỏ kiếm Vô Quy đặt bên tay hắn cũng có phản ứng khiến người khác kinh hoảng, sau đó vỏ kiếm hóa thành một tiểu cô nương mơ mơ màng màng, nàng ôm cánh tay xuất hiện dưới ánh trăng, tròn mắt nhìn Vô Quy kiếm bằng vẻ vô tội: “Hơn nửa đêm huynh còn bò lên nóc nhà làm gì vậy?”

Vô Quy: “…”

Nhìn linh hồn vỏ kiếm mới thức tỉnh trước mặt, ước chừng mới tu thành hình người chưa được hai giây, Vô Quy kiếm á khẩu không nói được gì, trách sao hắn phải mất nhiều thời gian như thế mới tu được thành hình người, thì ra là dưới tình huống không biết gì, hắn đã làm công việc của tận hai người, đắng cay tu luyện thêm cho cả vỏ kiếm.

Vỏ kiếm này đúng là số hưởng.

Đây là lần đầu tiên huynh muội Vô Quy và Hoa Miên chính thức lấy thân phận hình người để gặp mặt, cũng là lần xác định hình tượng không gì phá nổi của Hoa Miên trong mắt Vô Quy, chính là thân phận con riêng của chồng trước, không thể thay đổi.



Bất quá chuyện đã xảy ra, Vô Quy cũng không thể nhét ngược Hoa Miên vào vỏ kiếm rồi bắt nàng đem mớ tu vi đã ăn mất của mình ói ra… Hắn cẩn thận đánh giá vỏ kiếm trước mặt, nhìn đến khi mặt nàng hồng lên.

Thấy thế, hai tay hắn nhét vào tay áo, chiếc cằm hoàn mỹ giấu dưới lớp cổ áo hất lên, lạnh lùng hỏi: “Ngươi đỏ mặt cái gì?”

Dưới ánh trăng, người đứng trước mặt hắn sở hữu một mái tóc xoăn nhẹ, nha đầu nâng đầu ngón tay lên gãi gãi lúm đồng tiền trên má, nàng cúi đầu nhỏ giọng nói: “…. Không, không có gì. Aiz, ta, trên mặt ta có gì sao?”

“…” Vô Quy nhìn bộ dạng mềm nhũn của nàng, trong lòng như có một ngọn lửa, gương mặt hắn đanh lại: “Không có gì, chẳng qua bộ dạng hơi xấu — nguyên thân của ngươi chẳng phải rất lòe loẹt sao? Sao đến khi hóa thành người lại xấu xí như vậy?”

….. Xấu, xấu sao?

Hoa Miên trợn tròn mắt, mặc dù kiếm hồn chỉ mới có ý thức chưa lâu, nhưng không có nghĩa nàng không biết thế nào là “xấu xí”, con gái đều biết lớn lên phải xinh đẹp mới là điều tốt, nghe Vô Quy nói như vậy nên cả người nàng đều cảm thấy uể oải.

Vô Quy thấy bộ dạng đáng thương của nàng, nếu trên đầu mọc thêm hai cái lỗ tai thì sợ chẳng khác gì chó con, bàn tay giấu trong tay áo hơi giật giật, có chút không đành lòng…. Môi hắn mấp máy định nói gì đó, nhưng trước mắt bỗng có ánh sáng lóe lên, vỏ kiếm lạnh như băng rơi xuống chân hắn, bất động hệt như vật chết.

Vô Quy: “…”

Gì.

Mới nói hai câu đã giận.

Người nhỏ như vậy nhưng tính tình rất khá.

Hắn cong lưng nhặt vỏ kiếm lên, dưới chân nhẹ nhàng nhón một cái, quần áo tung bay, thiếu niên nhảy xuống từ mái đình cao cao của cung Vô Lượng, sau đó lắc mình tiến vào đại điện “Tàng Kiếm Các”, lúc này trong phòng không một bóng người, cũng không có ánh nến.

Vô Quy nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên giá kiếm trống rỗng, sau đó móc vỏ kiếm từ tay áo ra đặt lên giá kiếm, tiếp đó cũng tự mình biến thành một vầng sáng, trở về vị trí cũ —

Trong phòng rất nhanh khôi phục lại vẻ yên tĩnh ban đầu.

Cũng không biết trải qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân sàn sạt, một bóng dáng cao ráo thon dài chậm rãi bước tới, hắn thoáng dừng lại trước cửa Tàng Kiếm Các, sau đó đẩy cửa ra, bước vào phòng —

Người đến mặc trang phục đen tuyền, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, dáng dấp nghiêm nghị, đôi môi mỏng khiến gương mặt hắn càng thêm lạnh lùng, nhưng tổng thể là một người cực kì anh tuấn… Người này không phải ai khác, chính là người đứng đầu điện Vô Lượng, Dịch Huyền Cực.

Thì ra Tàng Kiếm Các này chính là phòng ngủ của cung chủ cung Vô Lượng.

Hắn bước vào phòng, đóng cửa lại, không hề liếc mắt nhìn Vô Quy đang gác trên giá kiếm mà xoay người bước thẳng vào trong — hiển nhiên không ngờ rằng trong tối nay cả kiếm và vỏ kiếm Vô Quy của mình đều đã tu thành hình người…

Hoa Miên ngồi xổm trên giá kiếm, ánh mắt trông mong nhìn theo bóng dáng của người đàn ông nọ —

Huyền Cực khi này đã xoay người vào phòng, hắn im lặng ngồi trên án thư đọc sách, toàn bộ căn phòng yên tĩnh đến mức một cây châm rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy… Thỉnh thoảng chỉ có tiếng lật sách vang lên sàn sạt.

Thời gian chậm rãi trôi qua, thoáng chốc đã gần đến giờ Tý*, Hoa Miên ngồi xổm trên giá thượng mơ mơ màng màng như sắp ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt trong phòng, nàng đột nhiên tỉnh táo lại, mắt trừng lớn —

*11 giờ tối.

Thấy chủ nhân đứng lên thả lỏng gân cốt, gương mặt có chút mệt mỏi….

Giây tiếp theo, khi hắn bước đến gần cửa, lập tức khôi phục bộ dạng nghiêm túc thường ngày, mở cửa gọi thị vệ bưng nước nóng để tắm rửa.

Một thùng nước nóng hầm hập được bưng lên, Huyền Cực trút bỏ quần áo, lộ ra nửa người trên săn chắc, cơ bụng múi nào ra múi nấy, đường cong trên cơ thể tinh tế uốn một đường xuống phía dưới, tiếp đó đến cái hông và nơi bí mật không thể miêu tả… Hắn hơi cong mình đứng phía sau thùng gỗ khiến hơn nửa thân dưới bị che khuất, sau đó cởi bỏ nốt vật che đậy còn lại trên người.

Trong làn hơi nước lượn lờ, hắn nhấc đôi chân thon dài bước vào thùng tắm, sau đó vững vàng ngồi xuống, nếp nhăn quanh chân mày dần được dãn ra, nhắm mắt lại.

Chốc lát sau, hơi thở dần dần ổn định, hắn hơi cảm thấy buồn ngủ.

Vì vậy Huyền Cực hoàn toàn không phát hiện rằng vỏ kiếm đang đặt trên giá kiếm không thấy đâu nữa, thay vào đó, bên cạnh thùng tắm của hắn lại xuất hiện một tia sáng màu xanh, một thiếu nữ xuất hiện phía sau hắn, sợi tóc bên tai nhẹ nhàng rũ xuống, tay nàng bám lấy vách thùng gỗ, cong lưng đánh giá sườn mặt khi đang ngủ của Huyền Cực…

“… Sao lại ngủ quên rồi? Đừng, đừng ngủ lúc tắm, chủ nhân.” Hoa Miên ghé vào bên người Huyền Cực nói khẽ như tiếng muỗi.

Huyền Cực không hề phản ứng.

“Lên — giường — ngủ!” Hoa Miên đổi sang bên kia, tiếp tục lảm nhảm như trúng gió: “Chủ nhân, sẽ — bị — cảm — lạnh ——— á!”

Huyền Cực vẫn không hề phản ứng.

Hoa Miên vòng một vòng quanh thùng nước tắm, bởi vì kiếm hồn không phải sinh linh bình thường nên bước rất nhẹ, cảm giác tồn tại cực yếu, có hét lớn thì cũng khi có khi không, những người có tu vi nhất định nếu chưa từng đối diện thì tuyệt đối không thể phát hiện, đừng nói là người phàm… Vì vậy cho dù Dịch Huyền Cực là người tập võ, cảm quan ngày thường cực kì nhạy bén, nhưng hiện tại đang mơ mơ màng màng, vì vậy không dễ phát hiện ra sự tồn tại của Hoa Miên.

Hoa Miên ghé vào cạnh thùng nước, nàng rũ mắt, loáng thoáng nhìn thấy thứ gì đó dưới nước, nàng “á” một tiếng rồi bụm mặt ngồi xổm xuống, cả gương mặt đỏ như tôm luộc, trong miệng không ngừng lẩm bẩm “phi lễ chớ nhìn”….

Một lúc lâu sau.

Một đôi tay bám lấy cạnh thùng tắm, sau đó lộ ra một đôi mắt, đôi mắt đó nghiêm túc đánh giá người đàn ông đang im lặng ngồi trong thùng nước —

Chủ nhân của nàng thật anh tuấn.

Mái tóc dài thẳng được buộc cao lên sau đầu, bộ dáng oai hùng, nàng thích nhất là lúc nhìn hắn luyện kiếm, mái tóc đen nhánh đó và kiếm sẽ cùng nhau vẽ nên một độ cong tuyệt đẹp.

Bàn tay bám lên cạnh thùng tắm hơi siết lại, Hoa Miên thở dài: “…. Chủ nhân, lên giường đi?”

Vẫn không có động tĩnh.

Hoa Miên thổi khí: “…. Sẽ lạnh đó! Lên giường ngủ đi mà!”

Thiếu nữ tựa vào cạnh thùng tắm cân nhắc một lúc, nhìn một hồi bỗng nổi tâm tư, bàn tay nàng giống như bị quỷ ám, khẽ đưa về phía mi tâm người đàn ông… Lúc đầu ngón tay mềm mại của nàng sắp chạm vào hắn, phía sau đột nhiên lóe lên một tia sáng, nàng như bị dọa sợ mà rụt mạnh tay về, quay đầu nhìn Vô Quy đang đứng khoanh tay phía sau.

…. Giống như kẻ trộm bị phát hiện.

“Ta chỉ mới chợp mắt một lát.” Vô Quy duỗi tay nhéo lỗ tai Hoa Miên: “Ngươi định làm cái gì hả?”

“Ta ta ta ta…. Đừng đừng đừng… Đau!”

Hoa Miên bị Vô Quy nhéo tai xách ra khỏi phòng, Vô Quy vung áo, cửa phòng “két” một tiếng đóng lại, khóa chặt không khí ấm áp bên trong, ngoài phòng chỉ còn hai anh em nhà kiếm hai mặt nhìn nhau.

Mặt Vô Quy không chút biểu cảm: “Nói đi.”

Hoa Miên: “?”

Vô Quy rũ mắt cười lạnh: “Mấy trăm năm qua, đừng nói là tu thành hình người, kiếm hồn của ngươi còn không hề có lấy một dấu hiệu thức tỉnh…. Đang êm đang đẹp, tại sao hôm nay vừa đến tay Dịch Huyền Cực đã xưng tên xưng tuổi, không thèm giả chết nữa, quá mờ ám!”

Hoa Miên: “…”

Hai tay vòng ra phía sau, Hoa Miên cúi đầu, chân vô thức chà chà trên mặt đất… Cũng may là trời tối nên Vô Quy không nhìn thấy gương mặt đang ủng đỏ của nàng.

Hoa Miên hàm hồ lẩm bẩm câu gì đó.

Vô Quy không nghe rõ, hắn cong lưng, dí sát vào nàng: “Ngươi nói cái gì?”

Hoa Miên ngẩng đầu nhìn Vô Quy, nhỏ giọng nói: “Vô Quy kiếm là thần khí thượng cổ, vỏ kiếm và kiếm được chế tạo từ cùng một loại nguyên liệu, làm gì có chuyện phân biệt đắt rẻ sang hèn… Nhưng những chủ nhân trước kia chỉ toàn quý trọng mỗi mình Vô Quy, chỉ tiện tay gác ta lên, lại tiện tay dùng lấy, coi ta là phụ phẩm đi kèm….”

Vô Quy mặt không biểu cảm đứng thẳng eo, từ trên cao nhìn xuống: Chẳng lẽ không phải?

“Chỉ có Dịch Huyền Cực —”

Hoa Miên vừa nói vừa theo bản năng nhìn vào một nơi trong phòng… Đôi mắt trắng đen rõ rệt để lộ ý cười dịu dàng mà ngay cả nàng cũng không hề nhận ra.

“Chỉ có Dịch Huyền Cực, hôm nay, lúc hắn tiếp nhận Vô Quy kiếm, dưới ánh mặt trời, hắn đem ta đi lau dọn một phen…”

Nói đến đây, thiếu nữ dường như cảm thấy thẹn thùng, thân mình nàng khẽ đong đưa, ý cười trên mặt càng thêm sâu — tựa hồ đang nhớ đến buổi chiều hôm đó, người đó nhẹ nhàng lau dọn vết khắc trên vỏ kiếm, dòng nước mát lạnh chảy qua thân, tẩy đi vết tích hơi khe hở, rửa sạch vết bùn đất và vết máu loang lổ trên đó —

“Không lau huynh, mà chỉ để ý đến ta thôi.”

Hoàn toàn là bộ dáng như đứa bị thiểu năng trí tuệ của thiếu nữ mới rơi vào bể tình .

Vô Quy: “………………………………..”

Trên đầu chữ sắc là một cây đao.

Đáng thương cho bốn vị chủ nhân tiền nhiệm, bọn họ không hề biết, phương pháp thức tỉnh vỏ kiếm bị mắc chứng thiểu năng trí tuệ này chính là dắt nàng đi tắm rửa.

Ặc.

Biết vậy không nên hỏi —

Bằng không sẽ tức đến mức chấn thương sọ não.

/51

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status