Tuy nghiêm túc mà nói thì Hoa Miên đã là một lão yêu già mấy ngàn tuổi, nhưng bề ngoài lại không biết xấu hổ mà chỉ giống một thiếu nữ tầm mười bốn mười lăm, đặc biệt là đôi mắt, cực kì linh động, đối diện với cái gì cũng đều toát lên vẻ hứng thú…
Bộ dạng khi đi đường lại càng thêm hấp tấp, lắc lắc lư lư nhảy về phía trước, nháo đến độ Vô Quy định gắn cho nàng một cái lục lạc, chỉ cần nghe thấy tiếng lục lạc là có thể lập tức trốn đến chân trời góc bể, cách thật xa cái vỏ kiếm chỉ có sở trường là ngủ và trầm mê vào sắc đẹp của chủ nhân như nàng, cách càng xa càng tốt.
Nhưng mà, đây chưa phải điều thảm nhất.
Mấy ngày sau.
Vô Quy bất hạnh phát hiện Hoa Miên không chỉ có bề ngoài giống thiếu nữ, thực ra tính cách cũng y sì — tuy rằng không phải nàng không biết nhìn thế sự, nhưng đối với đa số sự vật nàng đều cảm thấy mới lạ, nếu ngẫu nhiên tìm được thứ gì đó thú vị, nàng có thể nghiêm túc thưởng thức thứ đó nửa ngày không chịu buông tay.
Vì vậy hình ảnh xuất hiện với tần suất cao nhất của hai người họ chính là, Vô Quy ở bên cạnh múa kiếm tu luyện, Hoa Miên ngồi xổm một bên đùa nghịch một quả thông không biết từ nơi nào rơi xuống như bảo bối, cuối cùng sóng vai cùng sóc con, mỗi đứa một viên ăn hạt thông, ăn thật nghiêm túc.
Chờ Vô Quy luyện xong một bộ kiếm pháp, Hoa Miên vỗ vỗ tay đứng lên, vừa lúc ăn xong một quả —
Vô Quy luyện kiếm một lúc lâu, vì mỏi nên tay hơi run run, nhưng hắn chỉ im lặng vung tay thu kiếm, làm bộ như không có việc gì. Hắn đến bên cạnh Hoa Miên, Hoa Miên xòe tay để hắn xem mấy đầu ngón tay hồng hồng sưng sưng của mình, bộ dáng rất là đáng thương;
Vô Quy nhẫn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được duỗi tay bắt lấy tay nàng, hỏi tại sao lại bị thế này, Hoa Miên nghe xong sửng sốt, sau đó thành thành thật thật trả lời, đại khái là do tách hạt thông nên bị thế.
Vô Quy: “…”
Vô Quy trầm mặc thật lâu, âm thầm thề sau này nếu còn quan tâm đến sự sống chết của nha đầu này, hắn lập tức lấy quần cộc của chủ nhân tròng lên trên đầu rồi chồng chuối đi một vòng cung Vô Lượng.
…..
Cuộc sống cứ quay vòng như vậy chừng hơn một tháng.
Giữa tháng thứ hai, Huyền Cực nhận được một bái thiếp, nói là các hoàng tử Hồ tộc muốn tới đảo Phù Đồ thăm thú — dựa theo cách nói của tộc trưởng Hồ tộc Thượng Quan Vô Cứu – lúc ấy còn xưng đế, là sau khi Tà thần bị phong ấn, tứ đại gia tộc rất ít khi lui tới, những người năm đó cùng sánh vai chiến đấu giờ này phần lớn hai chân đều đã đặt trong quan tài, còn vãn bối đối với chuyện của tổ tiên đời trước cũng chỉ được nghe kể, Hồ đế lo lắng tình cảm của đám hậu bối dần dần sẽ bị phai nhạt, vì vậy hy vọng bọn họ không có gì làm thì qua lại nhiều hơn một chút, trau dồi tình cảm.
Thực ra Hồ đế lo lắng không sai, ví như Dịch Huyền Cực sau khi nhận được bái thiếp, phản ứng đầu tiên chính là: Ăn no rửng mỡ, bọn họ tới làm cái gì?
Hỏi lại mới biết, thì ra mấy tên nhãi hồ ly đó không chỉ đến Nhân tộc quan sát, thực ra trước đó bọn họ đã từng đến địa bàn Tịch tộc và Dực tộc một chuyến —
Đại hoàng tử Hồ tộc – Thượng Quan Yến Dương anh dũng vô song, Nhị hoàng tử Thượng Quan Trạc Nguyệt linh thông thông tuệ, hai người liên thủ lại, đem mấy chiến binh thiện chiến trứ danh ở Dực tộc đánh từ trên xuống dưới, vì vậy chân trước bọn họ vừa đi, chân sau tộc trưởng Dực tộc lập tức đem mấy tên thủ hạ bại trận cùng đám con trai của mìn ném vào “Hắc kính”, nơi vốn được xưng là “Địa ngục” để một lần nữa học tập cho đến nơi đến chốn…
Đối với chuyện này, phản ứng đầu tiên của Huyền Cực là: Chẳng lẽ bọn họ đến tìm ta để đánh nhau?
Biểu hiện của hai vị hoàng tử ở Tịch tộc càng thêm bất phàm, Tịch tộc nổi tiếng là nơi thừa thãi mỹ nhân, tuy rằng Hồ hậu lúc ấy là một mỹ nhân hiếm có, nhưng sau khi sinh hạ hai vị hoàng tử, dung nhan cũng bị xuống dốc. Có điều hai huynh đệ bọn họ đi một chuyến đến Tịch tộc mà không chỉ không đáp ứng được kỳ vọng của phụ vương là tìm thêm vài mỹ nhân bổ sung vào hậu cung, ngược lại còn bắt mất tâm của vô số thiếu nữ Tịch tộc, sau đó vẫy vẫy tay áo ra đi không chút luyến tiếc… Đặc biệt là Nhị hoàng tử Thượng Quan Trạc Nguyệt, nghe nói hắn cực giỏi y thuật, đóng cửa cùng ngồi cùng ăn cùng đàm đạo với tộc trưởng Tịch tộc mất liên tục ba ngày ba đêm, nói đến độ hoàng đế Tịch tộc còn định đem hết đám con gái nhà mình ra gả cho hắn —
Nhưng hắn không muốn ai cả.
Đối với chuyện này, phản ứng đầu tiên của Huyền Cực chính là: Hay là huynh đệ hai người đoạn tụ nên mới thờ ơ với mỹ nữ Tịch tộc như thế?
Suy đoán đến đây, ngay cả chính hắn cũng quên mất bản thân từ sau khi thành niên đến giờ trong phòng cũng không có lấy một người, ngay cả tỳ nữ thông phòng cũng không có.
Về sau, thị vệ trưởng Thanh Huyền không chịu được cảnh Huyền Cực suy đoán lung tung mới mở miệng nhắc nhở: “Công tử, thuộc hạ cho rằng nhị vị hoàng tử Hồ tộc thường xuyên đi lại như thế, miệng thì nói để gia tăng tình cảm, thực chất là muốn tuần tra tình huống ở các tộc tại Chư Hạ… Hơn nữa hiện tại Hồ đế tuổi đã cao, mắt thấy thời hạn tuyển đế trăm năm một lần sắp đến gần, có lẽ Hồ tộc lo lắng đế vị không thể rơi vào tay người trong tộc, vì vậy mới có ý tìm hiểu nông sâu, đến lúc đó cũng tìm được cách ứng đối.”
Huyền Cực nghe vậy thì rơi vào trầm mặc, thầm nghĩ Thanh Huyền nói có lý, vì vậy lập tức bắt tay vào chuẩn bị.
— Đơn giản là truyền lệnh cho quân đội trong tộc biết, chỉ để lại một phần ba đội quân tinh nhuệ đóng giữ ở phía Tây Bắc đảo phù đồ ra hoang đảo cách đó tám trăm dặm, chừa lại cho Hồ tộc vẻ ngoài “Chúng ta không có bao nhiêu người”, mặt khác lại để Hồ tộc thấy “Nhưng phàm là người trong quân đều là nhân tài hiếm có”…
Một tháng sau.
Hai vị hoàng tử Hồ tộc đại giá quang lâm, tuy Huyền Cực không tình nguyện, nhưng ngoài mặt vẫn phải chu toàn, không thể không mở tiệc chiêu đãi, cũng tới bến tàu trên đảo Phù Đồ đón khách… Trong đó, tất nhiên không thể thiếu Vô Quy kiếm và vỏ kiếm, dù gì đây cũng là hai món đồ tượng trưng cho thân phận lãnh tụ của hắn.
Huyền Cực đứng sừng sững nơi bến tàu, dửng dưng nhìn con thuyền to lớn của Hồ tộc vượt sóng mà đến —
Chiếc thuyền tỏ rõ bản chất xa hoa phù phiếm của người Hồ tộc, khoang thuyền gồm ba tầng, càng lên cao càng được trang trí tinh xảo;
Mép thuyền khảm trang sức hình linh liễu, nghe đồn linh liễu là vật sinh trưởng nơi đáy biển, dùng nó làm vật trang trí thì sẽ được Hải thần chúc phúc;
Mũi thuyền được ba con thú lớn kéo lấy, mỗi con đều há to mồm như thể sắp nuốt cả con thuyền, vây cá khổng lồ như muốn che lấp cả bầu trời, đập vào mặt nước khiến biển to dậy sóng!
Lúc con thuyền gần cập bờ, ba con cự thú cũng lặn xuống đáy biển, con thuyền kẽo kẹt ngừng ở bến tàu, thị vệ Hồ tộc thu xếp nhả neo, chốc sau, trong khoang thuyền xuất hiện hai nam tử quần áo hoa lệ chậm rãi bước xuống —
Trong đó có một người hơi lớn tuổi, thắt lưng đeo trường cung, vóc dáng của hắn so với những người Hồ tộc khác thì có vẻ cao lớn cường tráng hơn, đôi mắt sắc bén như chim ưng, mang theo vẻ uy nghiêm trầm ổn; nam tử còn lại trông có vẻ trẻ tuổi hơn nhiều, tầm mười lăm mười sáu, đúng là tuổi trẻ máu nóng, đáy mắt hắn khó che được vẻ cao ngạo, hàm dưới tinh tế, gương mặt này cho dù có là ở Hồ tộc, khẳng định cũng cực kì anh tuấn…
Có lẽ đó là hai huynh đệ Thượng Quan Yến Dương và Thượng Quan Trạc Nguyệt.
Hai người họ đến trước mặt Huyền Cực, hai bên chào hỏi rồi hàn huyên đôi câu, sau đó để cho thị nữ cung Vô Lượng dẫn đường đến chính điện.
Hoa Miên và Vô Quy được Huyền Cực đeo bên người, tất nhiên có thể quan sát vóc dáng của hai vị hoàng tử Hồ tộc một cách rõ ràng, ỷ mình là kiếm hồn nói chuyện cũng không bị ai nghe thấy nên không ngừng lải nhải thảo luận —
Vô Quy: “Chà, nhìn tên tiểu hồ ly này mà xem.”
Hoa Miên liếc mắt nhìn Thượng Quan Trạc Nguyệt, dù sao ở đây cũng chỉ có hắn là “tiểu hồ ly”: “….”
Vô Quy: “Lớn lên thật xinh đẹp, có điều đôi mắt không hiểu sao lại khiến người khác có cảm giác chán ghét, nhìn là biết một bụng xấu xa, thật muốn gọi người đến móc mắt hắn ra.”
Hoa Miên bị lệ khí trên người Vô Quy dọa sợ: “Aiz, huynh huynh huynh đừng như vậy, đây, đây là khách của chủ nhân.”
Vô Quy cười lạnh một tiếng: “Khách của chủ nhân cái gì, ngươi xem trên mặt chủ nhân có chút vui vẻ nào không? Tiểu phản đồ chỉ biết nhìn mặt nhà ngươi, đừng nói là thấy tên tiểu bạch kiểm này đẹp quá nên tư xuân rồi?”
Hoa Miên: “Huynh…… Ngậm máu phun người!”
Vô Quy cười không ngừng được: “Sao lại ngậm máu phun người, ta nghe nói mấy ngày sau chủ nhân còn muốn cùng bọn họ luận võ, ngươi thân là vỏ kiếm, tuy vô dụng nhưng thực ra vẫn có thể đảm đương vị trí phòng thủ, có điều nhớ đừng có xoay khuỷu tay ra ngoài –“
Hoa Miên: “Đủ rồi!”
Vô Quy: “……”
Vô Quy: “Ngươi nói cái gì?”
Vô Quy: “Ngươi quát ai?”
Vô Quy: “Có gan quát lại lần nữa.”
Hoa Miên: “………………………. Ta ta ta, ta chỉ nói hắn…….. Hắn hắn không đẹp bằng chủ nhân, ta nhất định không xoay khuỷu tay ra ngoài!”
Vô Quy: “Vậy ngày nào đó tìm được người đẹp hơn chủ nhân, ngươi lập tức xoay đúng không?”
Hoa Miên: “Không có!”
Vô Quy: “Khẳng định rồi.”
Bộ dạng khi đi đường lại càng thêm hấp tấp, lắc lắc lư lư nhảy về phía trước, nháo đến độ Vô Quy định gắn cho nàng một cái lục lạc, chỉ cần nghe thấy tiếng lục lạc là có thể lập tức trốn đến chân trời góc bể, cách thật xa cái vỏ kiếm chỉ có sở trường là ngủ và trầm mê vào sắc đẹp của chủ nhân như nàng, cách càng xa càng tốt.
Nhưng mà, đây chưa phải điều thảm nhất.
Mấy ngày sau.
Vô Quy bất hạnh phát hiện Hoa Miên không chỉ có bề ngoài giống thiếu nữ, thực ra tính cách cũng y sì — tuy rằng không phải nàng không biết nhìn thế sự, nhưng đối với đa số sự vật nàng đều cảm thấy mới lạ, nếu ngẫu nhiên tìm được thứ gì đó thú vị, nàng có thể nghiêm túc thưởng thức thứ đó nửa ngày không chịu buông tay.
Vì vậy hình ảnh xuất hiện với tần suất cao nhất của hai người họ chính là, Vô Quy ở bên cạnh múa kiếm tu luyện, Hoa Miên ngồi xổm một bên đùa nghịch một quả thông không biết từ nơi nào rơi xuống như bảo bối, cuối cùng sóng vai cùng sóc con, mỗi đứa một viên ăn hạt thông, ăn thật nghiêm túc.
Chờ Vô Quy luyện xong một bộ kiếm pháp, Hoa Miên vỗ vỗ tay đứng lên, vừa lúc ăn xong một quả —
Vô Quy luyện kiếm một lúc lâu, vì mỏi nên tay hơi run run, nhưng hắn chỉ im lặng vung tay thu kiếm, làm bộ như không có việc gì. Hắn đến bên cạnh Hoa Miên, Hoa Miên xòe tay để hắn xem mấy đầu ngón tay hồng hồng sưng sưng của mình, bộ dáng rất là đáng thương;
Vô Quy nhẫn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được duỗi tay bắt lấy tay nàng, hỏi tại sao lại bị thế này, Hoa Miên nghe xong sửng sốt, sau đó thành thành thật thật trả lời, đại khái là do tách hạt thông nên bị thế.
Vô Quy: “…”
Vô Quy trầm mặc thật lâu, âm thầm thề sau này nếu còn quan tâm đến sự sống chết của nha đầu này, hắn lập tức lấy quần cộc của chủ nhân tròng lên trên đầu rồi chồng chuối đi một vòng cung Vô Lượng.
…..
Cuộc sống cứ quay vòng như vậy chừng hơn một tháng.
Giữa tháng thứ hai, Huyền Cực nhận được một bái thiếp, nói là các hoàng tử Hồ tộc muốn tới đảo Phù Đồ thăm thú — dựa theo cách nói của tộc trưởng Hồ tộc Thượng Quan Vô Cứu – lúc ấy còn xưng đế, là sau khi Tà thần bị phong ấn, tứ đại gia tộc rất ít khi lui tới, những người năm đó cùng sánh vai chiến đấu giờ này phần lớn hai chân đều đã đặt trong quan tài, còn vãn bối đối với chuyện của tổ tiên đời trước cũng chỉ được nghe kể, Hồ đế lo lắng tình cảm của đám hậu bối dần dần sẽ bị phai nhạt, vì vậy hy vọng bọn họ không có gì làm thì qua lại nhiều hơn một chút, trau dồi tình cảm.
Thực ra Hồ đế lo lắng không sai, ví như Dịch Huyền Cực sau khi nhận được bái thiếp, phản ứng đầu tiên chính là: Ăn no rửng mỡ, bọn họ tới làm cái gì?
Hỏi lại mới biết, thì ra mấy tên nhãi hồ ly đó không chỉ đến Nhân tộc quan sát, thực ra trước đó bọn họ đã từng đến địa bàn Tịch tộc và Dực tộc một chuyến —
Đại hoàng tử Hồ tộc – Thượng Quan Yến Dương anh dũng vô song, Nhị hoàng tử Thượng Quan Trạc Nguyệt linh thông thông tuệ, hai người liên thủ lại, đem mấy chiến binh thiện chiến trứ danh ở Dực tộc đánh từ trên xuống dưới, vì vậy chân trước bọn họ vừa đi, chân sau tộc trưởng Dực tộc lập tức đem mấy tên thủ hạ bại trận cùng đám con trai của mìn ném vào “Hắc kính”, nơi vốn được xưng là “Địa ngục” để một lần nữa học tập cho đến nơi đến chốn…
Đối với chuyện này, phản ứng đầu tiên của Huyền Cực là: Chẳng lẽ bọn họ đến tìm ta để đánh nhau?
Biểu hiện của hai vị hoàng tử ở Tịch tộc càng thêm bất phàm, Tịch tộc nổi tiếng là nơi thừa thãi mỹ nhân, tuy rằng Hồ hậu lúc ấy là một mỹ nhân hiếm có, nhưng sau khi sinh hạ hai vị hoàng tử, dung nhan cũng bị xuống dốc. Có điều hai huynh đệ bọn họ đi một chuyến đến Tịch tộc mà không chỉ không đáp ứng được kỳ vọng của phụ vương là tìm thêm vài mỹ nhân bổ sung vào hậu cung, ngược lại còn bắt mất tâm của vô số thiếu nữ Tịch tộc, sau đó vẫy vẫy tay áo ra đi không chút luyến tiếc… Đặc biệt là Nhị hoàng tử Thượng Quan Trạc Nguyệt, nghe nói hắn cực giỏi y thuật, đóng cửa cùng ngồi cùng ăn cùng đàm đạo với tộc trưởng Tịch tộc mất liên tục ba ngày ba đêm, nói đến độ hoàng đế Tịch tộc còn định đem hết đám con gái nhà mình ra gả cho hắn —
Nhưng hắn không muốn ai cả.
Đối với chuyện này, phản ứng đầu tiên của Huyền Cực chính là: Hay là huynh đệ hai người đoạn tụ nên mới thờ ơ với mỹ nữ Tịch tộc như thế?
Suy đoán đến đây, ngay cả chính hắn cũng quên mất bản thân từ sau khi thành niên đến giờ trong phòng cũng không có lấy một người, ngay cả tỳ nữ thông phòng cũng không có.
Về sau, thị vệ trưởng Thanh Huyền không chịu được cảnh Huyền Cực suy đoán lung tung mới mở miệng nhắc nhở: “Công tử, thuộc hạ cho rằng nhị vị hoàng tử Hồ tộc thường xuyên đi lại như thế, miệng thì nói để gia tăng tình cảm, thực chất là muốn tuần tra tình huống ở các tộc tại Chư Hạ… Hơn nữa hiện tại Hồ đế tuổi đã cao, mắt thấy thời hạn tuyển đế trăm năm một lần sắp đến gần, có lẽ Hồ tộc lo lắng đế vị không thể rơi vào tay người trong tộc, vì vậy mới có ý tìm hiểu nông sâu, đến lúc đó cũng tìm được cách ứng đối.”
Huyền Cực nghe vậy thì rơi vào trầm mặc, thầm nghĩ Thanh Huyền nói có lý, vì vậy lập tức bắt tay vào chuẩn bị.
— Đơn giản là truyền lệnh cho quân đội trong tộc biết, chỉ để lại một phần ba đội quân tinh nhuệ đóng giữ ở phía Tây Bắc đảo phù đồ ra hoang đảo cách đó tám trăm dặm, chừa lại cho Hồ tộc vẻ ngoài “Chúng ta không có bao nhiêu người”, mặt khác lại để Hồ tộc thấy “Nhưng phàm là người trong quân đều là nhân tài hiếm có”…
Một tháng sau.
Hai vị hoàng tử Hồ tộc đại giá quang lâm, tuy Huyền Cực không tình nguyện, nhưng ngoài mặt vẫn phải chu toàn, không thể không mở tiệc chiêu đãi, cũng tới bến tàu trên đảo Phù Đồ đón khách… Trong đó, tất nhiên không thể thiếu Vô Quy kiếm và vỏ kiếm, dù gì đây cũng là hai món đồ tượng trưng cho thân phận lãnh tụ của hắn.
Huyền Cực đứng sừng sững nơi bến tàu, dửng dưng nhìn con thuyền to lớn của Hồ tộc vượt sóng mà đến —
Chiếc thuyền tỏ rõ bản chất xa hoa phù phiếm của người Hồ tộc, khoang thuyền gồm ba tầng, càng lên cao càng được trang trí tinh xảo;
Mép thuyền khảm trang sức hình linh liễu, nghe đồn linh liễu là vật sinh trưởng nơi đáy biển, dùng nó làm vật trang trí thì sẽ được Hải thần chúc phúc;
Mũi thuyền được ba con thú lớn kéo lấy, mỗi con đều há to mồm như thể sắp nuốt cả con thuyền, vây cá khổng lồ như muốn che lấp cả bầu trời, đập vào mặt nước khiến biển to dậy sóng!
Lúc con thuyền gần cập bờ, ba con cự thú cũng lặn xuống đáy biển, con thuyền kẽo kẹt ngừng ở bến tàu, thị vệ Hồ tộc thu xếp nhả neo, chốc sau, trong khoang thuyền xuất hiện hai nam tử quần áo hoa lệ chậm rãi bước xuống —
Trong đó có một người hơi lớn tuổi, thắt lưng đeo trường cung, vóc dáng của hắn so với những người Hồ tộc khác thì có vẻ cao lớn cường tráng hơn, đôi mắt sắc bén như chim ưng, mang theo vẻ uy nghiêm trầm ổn; nam tử còn lại trông có vẻ trẻ tuổi hơn nhiều, tầm mười lăm mười sáu, đúng là tuổi trẻ máu nóng, đáy mắt hắn khó che được vẻ cao ngạo, hàm dưới tinh tế, gương mặt này cho dù có là ở Hồ tộc, khẳng định cũng cực kì anh tuấn…
Có lẽ đó là hai huynh đệ Thượng Quan Yến Dương và Thượng Quan Trạc Nguyệt.
Hai người họ đến trước mặt Huyền Cực, hai bên chào hỏi rồi hàn huyên đôi câu, sau đó để cho thị nữ cung Vô Lượng dẫn đường đến chính điện.
Hoa Miên và Vô Quy được Huyền Cực đeo bên người, tất nhiên có thể quan sát vóc dáng của hai vị hoàng tử Hồ tộc một cách rõ ràng, ỷ mình là kiếm hồn nói chuyện cũng không bị ai nghe thấy nên không ngừng lải nhải thảo luận —
Vô Quy: “Chà, nhìn tên tiểu hồ ly này mà xem.”
Hoa Miên liếc mắt nhìn Thượng Quan Trạc Nguyệt, dù sao ở đây cũng chỉ có hắn là “tiểu hồ ly”: “….”
Vô Quy: “Lớn lên thật xinh đẹp, có điều đôi mắt không hiểu sao lại khiến người khác có cảm giác chán ghét, nhìn là biết một bụng xấu xa, thật muốn gọi người đến móc mắt hắn ra.”
Hoa Miên bị lệ khí trên người Vô Quy dọa sợ: “Aiz, huynh huynh huynh đừng như vậy, đây, đây là khách của chủ nhân.”
Vô Quy cười lạnh một tiếng: “Khách của chủ nhân cái gì, ngươi xem trên mặt chủ nhân có chút vui vẻ nào không? Tiểu phản đồ chỉ biết nhìn mặt nhà ngươi, đừng nói là thấy tên tiểu bạch kiểm này đẹp quá nên tư xuân rồi?”
Hoa Miên: “Huynh…… Ngậm máu phun người!”
Vô Quy cười không ngừng được: “Sao lại ngậm máu phun người, ta nghe nói mấy ngày sau chủ nhân còn muốn cùng bọn họ luận võ, ngươi thân là vỏ kiếm, tuy vô dụng nhưng thực ra vẫn có thể đảm đương vị trí phòng thủ, có điều nhớ đừng có xoay khuỷu tay ra ngoài –“
Hoa Miên: “Đủ rồi!”
Vô Quy: “……”
Vô Quy: “Ngươi nói cái gì?”
Vô Quy: “Ngươi quát ai?”
Vô Quy: “Có gan quát lại lần nữa.”
Hoa Miên: “………………………. Ta ta ta, ta chỉ nói hắn…….. Hắn hắn không đẹp bằng chủ nhân, ta nhất định không xoay khuỷu tay ra ngoài!”
Vô Quy: “Vậy ngày nào đó tìm được người đẹp hơn chủ nhân, ngươi lập tức xoay đúng không?”
Hoa Miên: “Không có!”
Vô Quy: “Khẳng định rồi.”
/51
|