Hoa Miên quay đầu, lập tức thấy mỹ thiếu niên Hồ tộc kia đang nghiêng đầu nhìn mình cười như không cười — một tay hắn chống đầu, mọi người chỉ cho rằng hắn uống rượu nên mệt mỏi ngồi nghỉ một lát, nào ai biết cặp mắt hồ ly kia vẫn sáng trưng, đâu có chút dáng vẻ say rượu nào đâu…. Huống chi hắn còn chẳng nhấp lấy một giọt rượu.
Hoa Miên bị dọa đến độ mặt muốn biến thành cái bánh bao, nàng há miệng trợn mắt nhìn Trạc Nguyệt không hó hé lời nào, trong đầu chỉ nghĩ đến hai vấn đề —
“Ẩn thân thuật của ta không có tác dụng sao?” và “Làm sao bây giờ?”
Nghiêm khắc mà nói, Hoa Miên lo lắng cho vế đằng sau nhiều hơn một chút, nếu để Vô Quy biết nàng trộm uống rượu, hơn nữa còn bị người của Hồ tộc bắt lấy, để bọn họ biết đến sự tồn tại của nàng, sợ là sẽ đánh gãy một chân của nàng mất — dù sao nếu thần khí thượng cổ có thể tu thành kiếm hồn, phẩm cấp nhất định sẽ được thăng lên một bậc mới, rất dễ đem đến tai họa cho chủ nhân… Hiện tại tu vi của bọn họ chưa cao, ngay cả chủ nhân là Huyền Cực cũng bị bọn họ giấu diếm, đơn giản là vì sợ mang đến phiền toái không cần thiết cho hắn.
Về điểm này, Hoa Miên ý thức mình vừa phạm phải một sai lầm tai hại, chuyện này rất có thể sẽ làm liên lụy đến Huyền Cực —
Kể từ khi nàng tu luyện thành kiếm hồn, đây là lần đầu tiên Hoa Miên sâu sắc kiểm điểm cái sự không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết ăn nhậu chơi bời gặp rắc rối của bản thân, thật đúng là khiến bản thân tự mình chán ghét.
Hoa Miên suy nghĩ một chút, sau đó thấp giọng, chột dạ hỏi: “…. Ngươi… Thấy được ta? Người bình thường sao có thể nhìn thấy ta?!”
Chân mày Hoa Miên cau lại, trong lòng kinh hoảng, tâm tình ảo não không chút che dấu hiện hết lên trên mặt, bộ dạng này rơi hết vào mắt Trạc Nguyệt, không ngờ hắn lại thấy đáng yêu — trong Hồ tộc, đại đa số danh môn khuê nữ từ khi còn nhỏ đã bị đào tạo theo một tiêu chuẩn nhất định, gương mặt tươi cười quả thật rất đẹp, nhưng tiêu chuẩn thống nhất lại khiến người ta khó bề phân biệt ai là ai…
Hai từ “đáng yêu”, thực ra từ trước đến nay Trạc Nguyệt chưa từng nghĩ sẽ dùng để miêu tả ai đó.
….. Nhưng hiện giờ hình như có thể dùng một chút?
Ánh mắt hắn đảo một vòng trên người thiếu nữ, Trạc Nguyệt tạm dừng một lát, không phải hắn không nghe thấy câu hỏi của Hoa Miên — chỉ là hắn cố tình đợi một lúc — chờ nàng dấy lên hy vọng “Hắn quả nhiên không nhìn thấy ta, chẳng qua là chó ngáp phải ruồi thôi”, mới ác liệt lười biếng mở miệng, đập tan hy vọng của nàng: “Đáng tiếc ta không phải ‘người bình thường’ gì đó, không biết trên đời này có tồn tại thứ gọi là quyết pháp sao, người bình thường dùng ngón tay chiêm thành quyết pháp là có thể nhìn xuyên nguyên hình của vạn vật yêu ma quỷ quái hay thần tiên trên thế gian, quyết pháp này gọi là “cửa sổ hồ ly”…. Mà cái gọi là “cửa sổ hồ ly” này, tìm khắp ngàn dặm Hồ tộc mới được một người có đôi mắt tương tự — mà ta — chính là người tìm ngàn dặm có một ấy.
Hoa Miên: “…”
Trạc Nguyệt vừa nói vừa chậm rãi xốc bầu rượu lên rót rượu, thuận tiện che đi khóe môi khẽ nhúc nhích khi nói chuyện của mình lại, một lần nữa rót đầy chén rượu đã bị Hoa Miên nhấp một ngụm, hắn nhấc mí mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ngày càng căng thẳng của Hoa Miên, nụ cười trên mặt cũng rõ hơn một chút, đè giọng nói: “Thế nào, khẩn trương sao? Sợ ta nói cho người khác biết sự tồn tại của nàng?”
Hoa Miên nhét ngón tay giữa vào cánh môi, cắn chặt, chau mày.
Đầu ngón tay Trạc Nguyệt dính một ít rượu, hắn điểm lên chóp mũi người đang ngồi như pho tượng bên cạnh mình một cái, thấp giọng cười nhạo: “Xem nàng vẫn luôn dán lấy Dịch Huyền Cực, hẳn là đồ vật gì đó bên người hắn tu luyện thành tinh…”
Hoa Miên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn tên hồ ly trước mặt bằng vẻ cảnh giác.
Hồ ly cười tủm tỉm, không vì ánh mắt của nàng mà dao động: “Nói nghe xem, nàng là yêu tinh gì?”
Tiếng đàn sáo bên tai vang lên không ngừng, vũ khúc đổi từ điệu này sang điệu khác, hồ ly trẻ tuổi nói nhỏ như tơ, mỗi lần mở miệng âm thanh của hắn đều như thổi khí qua gò má Hoa Miên… Nàng chớp chớp mắt, ngoại trừ một câu “Ta không phải yêu tinh” ra thì luôn ngậm chặt miệng, cắn răng không chịu nói chuyện, bộ dạng ủy khuất như vừa bị khi dễ.
Trạc Nguyệt cũng không vội, chỉ thoáng ngồi dậy, quét mắt nhìn về phía Huyền Cực, dài giọng nói: “Chủ nhân nhà nàng sợ còn chưa biết bên người có đồ đã tu luyện thành tinh —”
Chưa dứt câu, ống tay áo đã bị một cánh tay nhỏ khẩn trương kéo lại.
Trạc Nguyệt nghiêng đầu, lập tức đối diện với một đôi mắt đầy bất an, long lanh nhìn hắn, khóe môi nàng khẽ nhếch, trong mắt viết đầy hai chữ hối hận — có lẽ là hối hận bản thân người nào không chọn lại chọn đúng cái tên nguy hiểm nhất mà trộm rượu uống….
Ánh mắt Trạc Nguyệt lập lòe, lúc nào cần nhẫn tâm hắn đều cực kì nhẫn tâm, hắn nhếch miệng đẩy Hoa Miên đến vách núi: “Nàng không nói, ta liền đi hỏi Dịch Huyền Cực…”
“Vô Quy kiếm.” Hoa Miên vội vàng nói.
“….” Trạc Nguyệt nhướng mày.
Hoa Miên cúi đầu, uể oải như muốn mất mạng, chậm rì rì bổ sung: “…. Vỏ kiếm.”
Giây kế tiếp, cằm nàng lập tức bị một ngón tay thon dài nâng lên… Cắp mắt hồ ly đa tình kia quan sát nàng hồi lâu, trong mắt đầy vẻ trêu chọc lười biếng, hắn cười nói: “Thì ra là thế, Vô Quy kiếm vốn là vật phi phàm, tu luyện thành kiếm hồn cũng không phải chuyện gì khó đoán — có điều tính tình nàng yếu ớt như vậy, nếu nói là Vô Quy kiếm, ta nhất định sẽ hoài nghi nàng muốn lừa ta… Nhưng nếu nói là vỏ kiếm, ta tin.”
Hoa Miên bị hắn nâng cằm, cả người mộng mị, dường như bị những lời của người trước mặt nhắc nhở………… Thì ra còn có cách là lừa người ta nữa.
Trạc Nguyệt nhìn bộ dạng ngây ngốc của nàng, thật là thích —
Vỏ kiếm Vô Quy kiếm….
A, trước đây thật ra hắn không chú ý xem vỏ kiếm có hình dáng thế nào, nhưng hiện tại cũng có chút tò mò muốn hỏi mượn Dịch Huyền Cực để xem xét một phen?
Trạc Nguyệt cười nhưng không nói.
Lúc này Thượng Quan Yến Dương ngồi bên cạnh đang bắt chuyện với Thanh Huyền, quay đầu nhìn Trạc Nguyệt, không biết tên gia hỏa này lại ngồi một góc lẩm bẩm cái gì, trông vừa thoải mái vừa không có ý tốt… Hắn tạm dừng một chốc, sau đó cười nói: “Đệ đệ này của ta từ nãy đến giờ cứ thất thần mãi, không biết đang ngồi thì thầm cái gì, chẳng lẽ là uống say?”
Trạc Nguyệt buông cằm Hoa Miên ra, không chút hoang mang xoay người qua chỗ khác, mơ hồ cảm thấy tay áo bị người khác nhẹ nhàng nắm lấy…. Hắn cúi đầu quét mắt nhìn bàn tay nhỏ đang nắm tay áo mình, sau đó nâng mắt, khóe môi khẽ cong: “Rượu không say người, người tự say — từ lúc mới bắt đầu, ta liền thấy thích đảo Phù Đồ này… Đại ca, một tháng sau huynh tự mình trở về hoàng đô đi, ta muốn ở lại chỗ này đòi Dịch huynh vài bữa cơm.”
Thượng Quan Yến Dương nghe vậy đầu tiên là thấy sửng sốt, không rõ trong hồ lô của đệ đệ này bán thuốc gì, không thể làm gì khác ngoài cười ha hả mắng hắn không đứng đắn!
Thượng Quan Trạc Nguyệt nghiêng đầu nhìn Dịch Huyền Cực, bộ dạng cực kì nghiêm túc.
Huyền Cực vốn dĩ định mặc kệ hắn, nhưng thấy Thanh Huyền ngồi cách một cái bàn đang điên cuồng đá chân mình, hắn mới bất đắc dĩ buông chén rượu trong tay, môi mỏng khẽ mở: “Tất nhiên hoan nghênh.”
Thượng Quan trạc nguyệt cười cảm tạ Huyền Cực khẳng khái.
Bộ dạng của Huyền Cực như thể lười cùng hắn lãng phí ngôn từ.
Hoa Miên nắm chặt ống tay áo của Thượng Quan Trạc Nguyệt, sợ hắn buột miệng nói ra lời nào không nên nói.
Toàn bộ yến hội, rõ ràng có tiếng nhạc cổ, không khí hòa thuận vui vẻ, ai nấy đều tươi cười, nhưng người khác lại cảm thấy có mùi thuốc súng đang tỏa ra mà không thể giải thích.
Lúc này, trong mắt người ngoài, Trạc Nguyệt đang thả lỏng ngồi trên vị trí của mình, hai mắt mỉm cười nhìn vũ cơ ca múa, bộ dạng hứng thú dạt dào…. Trên thực tế, hắn đang cầm chén rượu đầy, đùa với tiểu nha đầu ngoài hắn ra thì không ai nhìn thấy phía sau: “Uống nữa không?”
Hoa Miên lắc đầu như trống bỏi.
Từ chối uống thứ đồ gây họa này.
Nhưng Trạc Nguyệt không chịu buông tha cho nàng, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt đang dõi theo chén rượu trong tay mình, một hơi cạn sạch, thấy Hoa Miên nhìn cánh môi mình chằm chằm, sau đó nuốt nước bọt ực một tiếng… Như thể ngụm rượu mà Trạc Nguyệt uống là uống vào bụng nàng, hương mơ và vị ngọt thanh dần lan tỏa nơi đầu lưỡi —
Trạc Nguyệt không nhịn được cười, trong lòng nghĩ trên thế gian này sao lại có thứ đồ chơi tốt như vậy, vốn dĩ hắn không muốn tới đảo Phù Đồ, hiện tại xem ra không uổng công đi một chuyến đến đây…
Phản ứng xong hắn mới ý thức được, lần này trở về hoàng thành, ngoại trừ việc thăm dò binh lực của Nhân tộc và thực lực của Dịch Huyền Cực, sợ là hắn còn muốn đóng gói chút gì đó mang đi.
……
Rượu quá ba tuần, yến hội sắp tàn.
Dịch Huyền Cực lấy cớ rời đi, Thượng Quan Yến Dương cũng chếnh choáng say rồi một mình ôm vũ cơ dẫn đầu đoàn múa đi tìm phòng nghỉ ngơi từ sớm… Còn ngồi chỉ có Thượng Quan Trạc Nguyệt không có lấy một chút mỏi mệt, nhìn như đang uống rượu một mình, bộ dạng thích thú.
Nhưng mà không ai biết, lúc này hắn đang làm chuyện xấu.
Trên thực tế, lúc này hắn đang chuốc rượu kiếm hồn nhỏ — cũng không biết từ khi nào, chỉ trong một khắc, Hoa Miên đã bị hoa ngôn xảo ngữ của hắn dụ hoặc, tóm lại tiệc rượu đã khai thì không dừng được, rượu mơ hết ly này đến ly khác bị Trạc Nguyệt dụ nuốt vào bụng….
Nàng còn chưa biết thế gian này hiểm ác, nam nhân rót rượu cho nữ nhân thì tuyệt đối không có ý tốt.
…. Bất quá cũng không phải chuyện gì to tát.
Bởi vì bầu rượu đổi hết bầu này sang bầu khác, vì dụ Hoa Miên uống rượu nên Trạc Nguyệt cũng uống không ít, điểm trừ của rượu trái cây là ngấm rất chậm, ngay cả Trạc Nguyệt cũng cảm thấy đầu óc trở nên hơi mơ hồ, nhưng thiếu nữ bên cạnh chỉ ửng đỏ hai gò má, nàng nghiêng đầu hỏi hắn: “Ngươi làm sao vậy?”
Trạc Nguyệt: “……”
không ai nói cho hắn, dưới khuôn mặt phúc hậu vô hại này là bản lĩnh thần khí ngàn chén không say.
Trạc Nguyệt hơi có cảm giác trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Hắn nhìn về phía Hoa Miên, thấy gò má trắng nõn của nàng đỏ ửng, cánh môi dính rượu chưa khô, bộ dáng như một đầm nước tươi đẹp, khiến người ta liếc mắt một cái thì lập tức khó dời đi nổi… Lúc này Thanh Huyền ngồi đằng xa rốt cục cũng say đến mức bất tỉnh nhân sự, cổ họng Trạc Nguyệt căng thẳng, kiên nhẫn cũng bị thiêu đốt không còn một mảnh, hắn dứt khoát đứng lên, xách Hoa Miên từ chỗ ngồi lên như gà con —
“Không uống nữa, đi.”
Hoa Miên đột nhiên bị túm lấy mà không kịp phòng ngự, cũng không biết hồ ly này muốn làm cái gì, giây tiếp theo cả người đã bị chặn ngang bế lên, hai chân rời khỏi mặt đất, vì giữ cân bằng nên nàng không thể không ôm lấy cổ Trạc Nguyệt, cảm giác người phía sau mang theo mùi rượu khàn khàn đảo qua gò má…
Hắn ôm nàng, nhanh nhẹn ra khỏi phòng yến hội.
Lúc này, ngoài phòng gió mát trăng sáng, dưới ánh trăng, mặt đất phủ đầy hoa Vô Lượng.
Gió lạnh thổi qua, đầu óc Trạc Nguyệt thanh tỉnh một chút, ôm kiếm hồn nho nhỏ trong lồng ngực đến chỗ hành lang tối đèn, không nhẹ không nặng buông nàng ra, giam cầm nàng giữa cánh tay hắn và lan can —
Vốn dĩ chỉ muốn đùa nàng một chút, xem nàng sẽ có phản ứng gì.
Không ngờ nàng chỉ nhìn mình cười, có lẽ hơi say, nếu đổi lại là trước đây nàng còn không dám đối diện với hắn, đừng nói đến chuyện nhìn hắn cười… Hàm răng như vỏ sò vừa vặn lộ ra tám cái, mắt cũng cong cong như trăng non, nàng cười khanh khách, nói gió đêm nay hơi lạnh.
— Lúc này, Trạc Nguyệt đột nhiên hạ quyết tâm, bất luận sau này có thế nào, hắn nhất định phải đem nàng về hoàng đô Bắc Địch, đem nàng giấu trong cung điện của mình, dù nàng có là vỏ kiếm của ai hắn cũng không quan tâm.
Hạ quyết tâm xong, ý cười trong mắt cũng thu lại đôi chút, hắn nhắm mắt cúi người, có chút thành kính, một nụ hôn nhẹ nhàng dừng trên cái trán trơn bóng của nàng…
Sau đó là đôi mắt chớp động như hai cánh bướm.
Rồi đến chóp mũi nhỏ nhắn tinh xảo.
Liên tiếp bị người khác hôn nên có chút ngứa ngáy, bị hắn ôm vào ngực cũng không thể nào né tránh, lúc nụ hôn của hắn sắp dừng trên cánh môi, nàng mới thấp giọng “á” một tiếng, đôi tay nâng lên che mặt mình lại… Lúc lâu sau mới để lộ ra đôi mắt, tò mò hỏi: “Đây là đang làm cái gì?”
Trạc Nguyệt chế trụ cổ tay của nàng lại, khóe môi nhếch lên, dụ hoặc nói: “Thả tay ra, ta muốn hôn nàng.”
“Vì sao?”
“Bởi vì thích nàng.”
Giọng hắn trầm thấp, nghe qua rất là nghiêm túc.
Chưa từng có người nào nói “thích” với Hoa Miên, Vô Quy lúc nào cũng trừng mắt đối đầu với nàng, vì vậy nghe Trạc Nguyệt nói thế, nàng lại nở nụ cười, tủm tỉm hỏi hắn: “Thích thì muốn hôn môi như vậy sao?”
Trạc Nguyệt “ừ” một tiếng, kéo tay nàng ra, một lần nữa cúi người xuống, ngửi thấy hơi thở trên người nàng liền cảm nhận được nhiệt huyết sôi trào của mối tình đầu… Cánh môi nóng bỏng đang định dừng lại trên môi, nàng nghiêng mặt, nụ hôn đó cuối cùng dừng lại nơi gò má phía khóe môi.
Tiểu cô nương trong lòng đột nhiên hóa thành một tia sáng màu lam biến mất trong lồng ngực hắn, ánh sáng đó dường như bị gió thổi tan, thổi về phía Tàng Kiếm Các.
Bên tai chỉ để lại tiếng cười mang theo men say của nàng, nàng cười khanh khách nói với hắn, cảm ơn.
—— Ta là đường phân cách ——
Tác giả: …… (im lặng chuyển microphone)
Trạc Nguyệt: Trên đời này tức nhất chính là, ngươi dạy cho người ngươi thích rằng ‘thích phải đi hôn môi’, sau đó nàng liền vui vẻ đánh rắm chạy đi hôn người khác.
Hoa Miên bị dọa đến độ mặt muốn biến thành cái bánh bao, nàng há miệng trợn mắt nhìn Trạc Nguyệt không hó hé lời nào, trong đầu chỉ nghĩ đến hai vấn đề —
“Ẩn thân thuật của ta không có tác dụng sao?” và “Làm sao bây giờ?”
Nghiêm khắc mà nói, Hoa Miên lo lắng cho vế đằng sau nhiều hơn một chút, nếu để Vô Quy biết nàng trộm uống rượu, hơn nữa còn bị người của Hồ tộc bắt lấy, để bọn họ biết đến sự tồn tại của nàng, sợ là sẽ đánh gãy một chân của nàng mất — dù sao nếu thần khí thượng cổ có thể tu thành kiếm hồn, phẩm cấp nhất định sẽ được thăng lên một bậc mới, rất dễ đem đến tai họa cho chủ nhân… Hiện tại tu vi của bọn họ chưa cao, ngay cả chủ nhân là Huyền Cực cũng bị bọn họ giấu diếm, đơn giản là vì sợ mang đến phiền toái không cần thiết cho hắn.
Về điểm này, Hoa Miên ý thức mình vừa phạm phải một sai lầm tai hại, chuyện này rất có thể sẽ làm liên lụy đến Huyền Cực —
Kể từ khi nàng tu luyện thành kiếm hồn, đây là lần đầu tiên Hoa Miên sâu sắc kiểm điểm cái sự không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết ăn nhậu chơi bời gặp rắc rối của bản thân, thật đúng là khiến bản thân tự mình chán ghét.
Hoa Miên suy nghĩ một chút, sau đó thấp giọng, chột dạ hỏi: “…. Ngươi… Thấy được ta? Người bình thường sao có thể nhìn thấy ta?!”
Chân mày Hoa Miên cau lại, trong lòng kinh hoảng, tâm tình ảo não không chút che dấu hiện hết lên trên mặt, bộ dạng này rơi hết vào mắt Trạc Nguyệt, không ngờ hắn lại thấy đáng yêu — trong Hồ tộc, đại đa số danh môn khuê nữ từ khi còn nhỏ đã bị đào tạo theo một tiêu chuẩn nhất định, gương mặt tươi cười quả thật rất đẹp, nhưng tiêu chuẩn thống nhất lại khiến người ta khó bề phân biệt ai là ai…
Hai từ “đáng yêu”, thực ra từ trước đến nay Trạc Nguyệt chưa từng nghĩ sẽ dùng để miêu tả ai đó.
….. Nhưng hiện giờ hình như có thể dùng một chút?
Ánh mắt hắn đảo một vòng trên người thiếu nữ, Trạc Nguyệt tạm dừng một lát, không phải hắn không nghe thấy câu hỏi của Hoa Miên — chỉ là hắn cố tình đợi một lúc — chờ nàng dấy lên hy vọng “Hắn quả nhiên không nhìn thấy ta, chẳng qua là chó ngáp phải ruồi thôi”, mới ác liệt lười biếng mở miệng, đập tan hy vọng của nàng: “Đáng tiếc ta không phải ‘người bình thường’ gì đó, không biết trên đời này có tồn tại thứ gọi là quyết pháp sao, người bình thường dùng ngón tay chiêm thành quyết pháp là có thể nhìn xuyên nguyên hình của vạn vật yêu ma quỷ quái hay thần tiên trên thế gian, quyết pháp này gọi là “cửa sổ hồ ly”…. Mà cái gọi là “cửa sổ hồ ly” này, tìm khắp ngàn dặm Hồ tộc mới được một người có đôi mắt tương tự — mà ta — chính là người tìm ngàn dặm có một ấy.
Hoa Miên: “…”
Trạc Nguyệt vừa nói vừa chậm rãi xốc bầu rượu lên rót rượu, thuận tiện che đi khóe môi khẽ nhúc nhích khi nói chuyện của mình lại, một lần nữa rót đầy chén rượu đã bị Hoa Miên nhấp một ngụm, hắn nhấc mí mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ngày càng căng thẳng của Hoa Miên, nụ cười trên mặt cũng rõ hơn một chút, đè giọng nói: “Thế nào, khẩn trương sao? Sợ ta nói cho người khác biết sự tồn tại của nàng?”
Hoa Miên nhét ngón tay giữa vào cánh môi, cắn chặt, chau mày.
Đầu ngón tay Trạc Nguyệt dính một ít rượu, hắn điểm lên chóp mũi người đang ngồi như pho tượng bên cạnh mình một cái, thấp giọng cười nhạo: “Xem nàng vẫn luôn dán lấy Dịch Huyền Cực, hẳn là đồ vật gì đó bên người hắn tu luyện thành tinh…”
Hoa Miên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn tên hồ ly trước mặt bằng vẻ cảnh giác.
Hồ ly cười tủm tỉm, không vì ánh mắt của nàng mà dao động: “Nói nghe xem, nàng là yêu tinh gì?”
Tiếng đàn sáo bên tai vang lên không ngừng, vũ khúc đổi từ điệu này sang điệu khác, hồ ly trẻ tuổi nói nhỏ như tơ, mỗi lần mở miệng âm thanh của hắn đều như thổi khí qua gò má Hoa Miên… Nàng chớp chớp mắt, ngoại trừ một câu “Ta không phải yêu tinh” ra thì luôn ngậm chặt miệng, cắn răng không chịu nói chuyện, bộ dạng ủy khuất như vừa bị khi dễ.
Trạc Nguyệt cũng không vội, chỉ thoáng ngồi dậy, quét mắt nhìn về phía Huyền Cực, dài giọng nói: “Chủ nhân nhà nàng sợ còn chưa biết bên người có đồ đã tu luyện thành tinh —”
Chưa dứt câu, ống tay áo đã bị một cánh tay nhỏ khẩn trương kéo lại.
Trạc Nguyệt nghiêng đầu, lập tức đối diện với một đôi mắt đầy bất an, long lanh nhìn hắn, khóe môi nàng khẽ nhếch, trong mắt viết đầy hai chữ hối hận — có lẽ là hối hận bản thân người nào không chọn lại chọn đúng cái tên nguy hiểm nhất mà trộm rượu uống….
Ánh mắt Trạc Nguyệt lập lòe, lúc nào cần nhẫn tâm hắn đều cực kì nhẫn tâm, hắn nhếch miệng đẩy Hoa Miên đến vách núi: “Nàng không nói, ta liền đi hỏi Dịch Huyền Cực…”
“Vô Quy kiếm.” Hoa Miên vội vàng nói.
“….” Trạc Nguyệt nhướng mày.
Hoa Miên cúi đầu, uể oải như muốn mất mạng, chậm rì rì bổ sung: “…. Vỏ kiếm.”
Giây kế tiếp, cằm nàng lập tức bị một ngón tay thon dài nâng lên… Cắp mắt hồ ly đa tình kia quan sát nàng hồi lâu, trong mắt đầy vẻ trêu chọc lười biếng, hắn cười nói: “Thì ra là thế, Vô Quy kiếm vốn là vật phi phàm, tu luyện thành kiếm hồn cũng không phải chuyện gì khó đoán — có điều tính tình nàng yếu ớt như vậy, nếu nói là Vô Quy kiếm, ta nhất định sẽ hoài nghi nàng muốn lừa ta… Nhưng nếu nói là vỏ kiếm, ta tin.”
Hoa Miên bị hắn nâng cằm, cả người mộng mị, dường như bị những lời của người trước mặt nhắc nhở………… Thì ra còn có cách là lừa người ta nữa.
Trạc Nguyệt nhìn bộ dạng ngây ngốc của nàng, thật là thích —
Vỏ kiếm Vô Quy kiếm….
A, trước đây thật ra hắn không chú ý xem vỏ kiếm có hình dáng thế nào, nhưng hiện tại cũng có chút tò mò muốn hỏi mượn Dịch Huyền Cực để xem xét một phen?
Trạc Nguyệt cười nhưng không nói.
Lúc này Thượng Quan Yến Dương ngồi bên cạnh đang bắt chuyện với Thanh Huyền, quay đầu nhìn Trạc Nguyệt, không biết tên gia hỏa này lại ngồi một góc lẩm bẩm cái gì, trông vừa thoải mái vừa không có ý tốt… Hắn tạm dừng một chốc, sau đó cười nói: “Đệ đệ này của ta từ nãy đến giờ cứ thất thần mãi, không biết đang ngồi thì thầm cái gì, chẳng lẽ là uống say?”
Trạc Nguyệt buông cằm Hoa Miên ra, không chút hoang mang xoay người qua chỗ khác, mơ hồ cảm thấy tay áo bị người khác nhẹ nhàng nắm lấy…. Hắn cúi đầu quét mắt nhìn bàn tay nhỏ đang nắm tay áo mình, sau đó nâng mắt, khóe môi khẽ cong: “Rượu không say người, người tự say — từ lúc mới bắt đầu, ta liền thấy thích đảo Phù Đồ này… Đại ca, một tháng sau huynh tự mình trở về hoàng đô đi, ta muốn ở lại chỗ này đòi Dịch huynh vài bữa cơm.”
Thượng Quan Yến Dương nghe vậy đầu tiên là thấy sửng sốt, không rõ trong hồ lô của đệ đệ này bán thuốc gì, không thể làm gì khác ngoài cười ha hả mắng hắn không đứng đắn!
Thượng Quan Trạc Nguyệt nghiêng đầu nhìn Dịch Huyền Cực, bộ dạng cực kì nghiêm túc.
Huyền Cực vốn dĩ định mặc kệ hắn, nhưng thấy Thanh Huyền ngồi cách một cái bàn đang điên cuồng đá chân mình, hắn mới bất đắc dĩ buông chén rượu trong tay, môi mỏng khẽ mở: “Tất nhiên hoan nghênh.”
Thượng Quan trạc nguyệt cười cảm tạ Huyền Cực khẳng khái.
Bộ dạng của Huyền Cực như thể lười cùng hắn lãng phí ngôn từ.
Hoa Miên nắm chặt ống tay áo của Thượng Quan Trạc Nguyệt, sợ hắn buột miệng nói ra lời nào không nên nói.
Toàn bộ yến hội, rõ ràng có tiếng nhạc cổ, không khí hòa thuận vui vẻ, ai nấy đều tươi cười, nhưng người khác lại cảm thấy có mùi thuốc súng đang tỏa ra mà không thể giải thích.
Lúc này, trong mắt người ngoài, Trạc Nguyệt đang thả lỏng ngồi trên vị trí của mình, hai mắt mỉm cười nhìn vũ cơ ca múa, bộ dạng hứng thú dạt dào…. Trên thực tế, hắn đang cầm chén rượu đầy, đùa với tiểu nha đầu ngoài hắn ra thì không ai nhìn thấy phía sau: “Uống nữa không?”
Hoa Miên lắc đầu như trống bỏi.
Từ chối uống thứ đồ gây họa này.
Nhưng Trạc Nguyệt không chịu buông tha cho nàng, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt đang dõi theo chén rượu trong tay mình, một hơi cạn sạch, thấy Hoa Miên nhìn cánh môi mình chằm chằm, sau đó nuốt nước bọt ực một tiếng… Như thể ngụm rượu mà Trạc Nguyệt uống là uống vào bụng nàng, hương mơ và vị ngọt thanh dần lan tỏa nơi đầu lưỡi —
Trạc Nguyệt không nhịn được cười, trong lòng nghĩ trên thế gian này sao lại có thứ đồ chơi tốt như vậy, vốn dĩ hắn không muốn tới đảo Phù Đồ, hiện tại xem ra không uổng công đi một chuyến đến đây…
Phản ứng xong hắn mới ý thức được, lần này trở về hoàng thành, ngoại trừ việc thăm dò binh lực của Nhân tộc và thực lực của Dịch Huyền Cực, sợ là hắn còn muốn đóng gói chút gì đó mang đi.
……
Rượu quá ba tuần, yến hội sắp tàn.
Dịch Huyền Cực lấy cớ rời đi, Thượng Quan Yến Dương cũng chếnh choáng say rồi một mình ôm vũ cơ dẫn đầu đoàn múa đi tìm phòng nghỉ ngơi từ sớm… Còn ngồi chỉ có Thượng Quan Trạc Nguyệt không có lấy một chút mỏi mệt, nhìn như đang uống rượu một mình, bộ dạng thích thú.
Nhưng mà không ai biết, lúc này hắn đang làm chuyện xấu.
Trên thực tế, lúc này hắn đang chuốc rượu kiếm hồn nhỏ — cũng không biết từ khi nào, chỉ trong một khắc, Hoa Miên đã bị hoa ngôn xảo ngữ của hắn dụ hoặc, tóm lại tiệc rượu đã khai thì không dừng được, rượu mơ hết ly này đến ly khác bị Trạc Nguyệt dụ nuốt vào bụng….
Nàng còn chưa biết thế gian này hiểm ác, nam nhân rót rượu cho nữ nhân thì tuyệt đối không có ý tốt.
…. Bất quá cũng không phải chuyện gì to tát.
Bởi vì bầu rượu đổi hết bầu này sang bầu khác, vì dụ Hoa Miên uống rượu nên Trạc Nguyệt cũng uống không ít, điểm trừ của rượu trái cây là ngấm rất chậm, ngay cả Trạc Nguyệt cũng cảm thấy đầu óc trở nên hơi mơ hồ, nhưng thiếu nữ bên cạnh chỉ ửng đỏ hai gò má, nàng nghiêng đầu hỏi hắn: “Ngươi làm sao vậy?”
Trạc Nguyệt: “……”
không ai nói cho hắn, dưới khuôn mặt phúc hậu vô hại này là bản lĩnh thần khí ngàn chén không say.
Trạc Nguyệt hơi có cảm giác trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Hắn nhìn về phía Hoa Miên, thấy gò má trắng nõn của nàng đỏ ửng, cánh môi dính rượu chưa khô, bộ dáng như một đầm nước tươi đẹp, khiến người ta liếc mắt một cái thì lập tức khó dời đi nổi… Lúc này Thanh Huyền ngồi đằng xa rốt cục cũng say đến mức bất tỉnh nhân sự, cổ họng Trạc Nguyệt căng thẳng, kiên nhẫn cũng bị thiêu đốt không còn một mảnh, hắn dứt khoát đứng lên, xách Hoa Miên từ chỗ ngồi lên như gà con —
“Không uống nữa, đi.”
Hoa Miên đột nhiên bị túm lấy mà không kịp phòng ngự, cũng không biết hồ ly này muốn làm cái gì, giây tiếp theo cả người đã bị chặn ngang bế lên, hai chân rời khỏi mặt đất, vì giữ cân bằng nên nàng không thể không ôm lấy cổ Trạc Nguyệt, cảm giác người phía sau mang theo mùi rượu khàn khàn đảo qua gò má…
Hắn ôm nàng, nhanh nhẹn ra khỏi phòng yến hội.
Lúc này, ngoài phòng gió mát trăng sáng, dưới ánh trăng, mặt đất phủ đầy hoa Vô Lượng.
Gió lạnh thổi qua, đầu óc Trạc Nguyệt thanh tỉnh một chút, ôm kiếm hồn nho nhỏ trong lồng ngực đến chỗ hành lang tối đèn, không nhẹ không nặng buông nàng ra, giam cầm nàng giữa cánh tay hắn và lan can —
Vốn dĩ chỉ muốn đùa nàng một chút, xem nàng sẽ có phản ứng gì.
Không ngờ nàng chỉ nhìn mình cười, có lẽ hơi say, nếu đổi lại là trước đây nàng còn không dám đối diện với hắn, đừng nói đến chuyện nhìn hắn cười… Hàm răng như vỏ sò vừa vặn lộ ra tám cái, mắt cũng cong cong như trăng non, nàng cười khanh khách, nói gió đêm nay hơi lạnh.
— Lúc này, Trạc Nguyệt đột nhiên hạ quyết tâm, bất luận sau này có thế nào, hắn nhất định phải đem nàng về hoàng đô Bắc Địch, đem nàng giấu trong cung điện của mình, dù nàng có là vỏ kiếm của ai hắn cũng không quan tâm.
Hạ quyết tâm xong, ý cười trong mắt cũng thu lại đôi chút, hắn nhắm mắt cúi người, có chút thành kính, một nụ hôn nhẹ nhàng dừng trên cái trán trơn bóng của nàng…
Sau đó là đôi mắt chớp động như hai cánh bướm.
Rồi đến chóp mũi nhỏ nhắn tinh xảo.
Liên tiếp bị người khác hôn nên có chút ngứa ngáy, bị hắn ôm vào ngực cũng không thể nào né tránh, lúc nụ hôn của hắn sắp dừng trên cánh môi, nàng mới thấp giọng “á” một tiếng, đôi tay nâng lên che mặt mình lại… Lúc lâu sau mới để lộ ra đôi mắt, tò mò hỏi: “Đây là đang làm cái gì?”
Trạc Nguyệt chế trụ cổ tay của nàng lại, khóe môi nhếch lên, dụ hoặc nói: “Thả tay ra, ta muốn hôn nàng.”
“Vì sao?”
“Bởi vì thích nàng.”
Giọng hắn trầm thấp, nghe qua rất là nghiêm túc.
Chưa từng có người nào nói “thích” với Hoa Miên, Vô Quy lúc nào cũng trừng mắt đối đầu với nàng, vì vậy nghe Trạc Nguyệt nói thế, nàng lại nở nụ cười, tủm tỉm hỏi hắn: “Thích thì muốn hôn môi như vậy sao?”
Trạc Nguyệt “ừ” một tiếng, kéo tay nàng ra, một lần nữa cúi người xuống, ngửi thấy hơi thở trên người nàng liền cảm nhận được nhiệt huyết sôi trào của mối tình đầu… Cánh môi nóng bỏng đang định dừng lại trên môi, nàng nghiêng mặt, nụ hôn đó cuối cùng dừng lại nơi gò má phía khóe môi.
Tiểu cô nương trong lòng đột nhiên hóa thành một tia sáng màu lam biến mất trong lồng ngực hắn, ánh sáng đó dường như bị gió thổi tan, thổi về phía Tàng Kiếm Các.
Bên tai chỉ để lại tiếng cười mang theo men say của nàng, nàng cười khanh khách nói với hắn, cảm ơn.
—— Ta là đường phân cách ——
Tác giả: …… (im lặng chuyển microphone)
Trạc Nguyệt: Trên đời này tức nhất chính là, ngươi dạy cho người ngươi thích rằng ‘thích phải đi hôn môi’, sau đó nàng liền vui vẻ đánh rắm chạy đi hôn người khác.
/51
|