Trở lại Tàng Kiếm Các, Vô Quy vẫn chưa trở về, chung quanh Tàng Kiếm Các một mảnh đen nghìn nghịt, yên tĩnh như nghĩa địa… Tuy đường đường là kiếm hồn nhưng thật ra Hoa Miên vẫn hơi sợ bóng tối, buổi tối lúc mặt trời xuống núi, nàng thường xuyên dính chặt lấy Vô Quy trên giá kiếm, mãi mới chịu đi ngủ — nhưng hôm nay là lần đầu tiên, lần đầu tiên nàng cảm thấy không thấy Vô Quy cũng là chuyện rất tốt.
Nàng đảo một vòng quanh phòng khách, sau đó nâng tay áo lên mũi ngửi ngửi như chó con, cẩn thận kiểm tra xem trên người mình có nồng nặc mùi rượu như mấy tên đàn ông cả ngày say xỉn hay không…
Kết quả là không có.
Hít một hơi toàn là mùi hoa vô lượng, có lẽ là do lúc nãy đứng ngoài hành lang với hồ ly kia nên bị lây dính mùi hoa…. Dư lại cũng chỉ có mùi quả mơ, nếu không ngửi cẩn thận thì không thể phát hiện.
Hoa Miên buông tay, không biết kế tiếp nên làm gì, vì vậy dứt khoát duỗi tay niệm quyết, ẩn thân xong, nàng làm một chuyện mà lúc tỉnh táo tuyệt đối không làm được —
Hoa Miên “phụt” một tiếng xuyên tường, chỉ để lại một tia sáng màu lam, sau khi xuyên qua vách tường, nàng lại “phụt” một tiếng xuyên qua thêm một vách tường khác, tiếng bước chân dừng lại trên nền gỗ phát ra tiếng vang “sàn sạt” rất nhỏ, nàng ngơ ngác đứng trong phòng ngủ của Huyền Cực.
Hoa Miên: “…”
Cửa sổ đang mở, ánh trăng màu bạc từ bên ngoài rọi vào.
Tiếp theo phải làm gì đây?
Hoa Miên hứng thú mở to mắt nhìn quanh bốn phía, nàng nhấc chân bước về trước một bước, sàn nhà bằng gỗ lại “sạt sạt” một tiếng, Hoa Miên hốt hoảng nhấc chân lên nhìn nhìn xuống dưới, sau đó cẩn thận đặt xuống, tay xách váy, đứng im tại chỗ không biết làm gì như bị phạt.
Nàng lại hơi nhón chân liếc vào phòng ngủ, trên chiếc giường nhỏ cách đó không xa là một người đàn ông đang nằm, hắn vẫn mặc y nguyên bộ đồ đen tuyền lúc ở yến hội, một tay hắn đặt trên mắt, mái tóc hơi hỗn độn, hô hấp có chút nặng nề.
“…. Chủ nhân?”
Hoa Miên nhấc váy, vô cùng cẩn thận bước về phía giường ngủ, nàng cúi đầu tỉ mỉ quan sát người đang nằm trên giường một lúc lâu — lúc này hắn đang cau mày, sắc mặt hơi trắng, bộ dạng không quá thoải mái.
…. Có lẽ do uống nhiều quá, đêm nay hắn cứ không ngừng uống rượu.
Lúc bỏ chén xuống, người cũng trực tiếp rời đi.
“Chủ nhân, đau đầu sao?”
Hoa Miên vươn một ngón tay, đầu ngón tay cẩn thận đẩy bàn tay đang đặt trên mắt của Huyền Cực ra, sau đó nàng ghé vào mép giường tỉ mỉ quan sát hắn, tuy hắn đang ngủ, nhưng hình như ngủ không yên lắm… Đầu ngón tay của Hoa Miên lại cẩn thận rơi vào giữa hai hàng chân mày, muốn vuốt lên đó, nhưng dường như Huyền Cực có chút khó chịu nên cau mày trở mình.
Hoa Miên tò mò sáp lại, cánh môi kề sát vào môi Huyền Cực — khó có khi được nhìn thấy bộ dạng không hề phòng bị này của hắn, nàng cảm thấy bản thân không nên bỏ qua cơ hội này…
Trạc Nguyệt nói, thích mới được hôn môi.
Cồn luôn khiến người ta có thêm dũng khí, cánh môi mềm mại màu hồng nhạt cẩn thận kề sát vào cặp môi mỏng của người kia, cự ly càng lúc càng gần đến nỗi toàn bộ hơi thở của nàng đều phả lên mặt hắn, Huyền Cực trở mình: “Thanh Tước, mang nước lại đây.”
Thanh Tước là một tỳ nữ, hình như là muội muội mà thị vệ trưởng Thanh Huyền nhặt được ở đáy vực Vô Lượng, thường ngày phụ trách hầu hạ sinh hoạt của Huyền Cực, là một trong số những cung nữ ít ỏi ở cung Vô Lượng.
Lúc Hoa Miên trở lại Tàng Kiếm Các cũng có để ý, Thanh Tước đang đứng trước cửa phòng canh chừng, lúc này không thấy động tĩnh gì, có lẽ là không nghe thấy tiếng Huyền Cực gọi… Hoa Miên ngẩng đầu liếc ra ngoài cửa, sau đó lại cúi đầu nhìn Huyền Cực một cái, niệm quyết bỏ thuật ẩn thân, sau đó đến cạnh bàn rót một cốc trà lạnh.
Hoa Miên chưa từng hậu hạ qua người nào, nàng bưng chén đến trước mặt Huyền Cực, chân tay luống cuống một hồi mới đặt chén xuống, dùng hết sức bú mẹ nâng nửa người Huyền Cực dậy, sau đó đặt chén trà lên môi hắn —
Rồi lại học theo bộ dạng lúc Trạc Nguyệt cho mình uống rượu để cho hắn uống nước.
Ước chừng Huyền Cực rất khát, hắn uống rất nhanh, mở mắt ra cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng ai đó đang lắc lư trước mặt mình, đong đong đưa đưa như tận mấy người, vì vậy đơn giản nhắm mắt lại: “Thanh Tước?”
Bóng người bận rộn trước mắt bỗng dừng lại, nàng “Ừ” một tiếng.
“Tay ngươi lạnh quá.” Huyền Cực chỉ tay nhỏ đang đỡ lấy mình: “Ngoài phòng gió rất lạnh sao?”
Ngay sau đó là một sự trầm mặc, bàn tay đó lại đỡ hắn nằm ngang, sau đó lại “Ừ” một tiếng ngắn ngủi… Huyền Cực bỗng thấy ngạc nhiên vì tại sao hôm nay Thanh Tước cũng mang dáng vẻ ngại phải nhiều lời như vậy? Bất quá hắn cũng không có ý định cùng nàng nói chuyện phiếm, dù cảm thấy nghi hoặc nhưng cũng mặc kệ — lúc hai bàn tay mềm như không xương kia đỡ hắn nằm xuống, đột nhiên bị trượt chân, nàng hô lên một tiếng rồi đổ lên người hắn!
Xộc vào mũi là mùi hoa vô lượng trên mái tóc thiếu nữ, mùi hương ấm áp xông thẳng vào chóp mũi Huyền Cực, mang theo hương mơ nhè nhẹ —
Nàng uống rượu?
Tỳ nữ này, thật to gan.
Huyền Cực mơ mơ màng màng nghĩ, cảm giác được bàn tay của người đang nằm trên ngực mình cứ ấn loạn xạ, dáng dấp rất là làm càn… Hắn thoáng mở mắt, lập tức thấy một bóng đen nhỏ nhỏ đang nhích tới nhích lui, Huyền Cực cũng không ngốc, dường như ý thức được điều gì, vì vậy quyết định ngày mai sẽ chuyển tỳ nữ này đi, thuận tiện phạt Thanh Huyền một tháng lương, bắt hắn cảnh giác một phen, thuận tiện mắng Thanh Tước một trận.
Bàn tay to chế trụ lại móng vuốt nhỏ đang sờ loạn trên ngực, không ngờ lại mềm mại đến vậy, tay Huyền Cực thoáng dừng lại một chút, bàn tay to khẽ xoa xoa cổ tay nhỏ, xoa đến độ đốt lên một ngọn lửa, không ngờ hắn lại nổi lên phản ứng không nên có —
Có lẽ là cồn quấy phá.
Sự tình thoáng cái trở nên bất khả kháng.
Giữa lúc Huyền Cực đang do dự xem không biết nên xử lý tình huống lúc này thế nào, bất luận thế nào thì hình như cũng không hạ thủ được, đột nhiên người đang ghé vào trên người hắn lại như nuốt phải gan hùm mật gấu, nàng rướn lên, cánh môi mềm mại lạnh lẽo dán lên cánh môi của hắn — chỉ dán chặt vậy thôi — sau đó lại liếm liếm cánh môi hắn như một con mèo nhỏ, lại không biết kế tiếp nên làm cái gì.
Huyền Cực đang say rượu cảm giác được điều gì không đúng, nhưng lại cảm thấy thú vị, vì vậy cúi đầu cười một tiếng.
Hoa Miên: “…”
Cười cái gì!
Cảm giác được sự rung động từ ngực Huyền Cực, Hoa Miên hơi do dự mà dừng lại động tác, tâm tình vừa cẩn thận vừa kích động cũng giống như bị người ta dội cho một gáo nước lạnh, nàng nhíu mày ngẩng đầu, đang định bứt ra rời đi….
Lúc này, một bàn tay to giữ lấy gáy nàng, đầu ngón tay thô ráp khẽ xâm nhập vào mái tóc, Hoa Miên kinh ngạc cúi đầu hô một tiếng, giây kế tiếp, mọi âm thanh đều bị Huyền Cực nuốt vào miệng, đầu lưỡi hắn linh hoạt cạy mở hàm răng của nàng, quấn lên đầu lưỡi, tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất!
Hoa Miên: “Ta….”
Cánh môi bị cắn một cái như trừng phạt, Hoa Miên rụt cổ vì đau, ngay sau đó cảm thấy trời đất đảo lộn, Huyền Cực chế trụ bả vai xoay người giam nàng giữa mặt giường và lồng ngực hắn, động tác của hắn hơi thô lỗ khiến khung giường phát ra tiếng “kẽo kẹt” thật lớn —
Kinh động người bên ngoài.
Thanh Huyền sau khi tỉnh rượu thì lập tức ra ngoài hóng gió, đúng lúc định đi ngang qua nhìn muội muội nhà mình một cái, thuận tiện kiểm tra xem Huyền Cực còn sống hay không, vừa đến nơi đã nghe thấy tiếng vang thật lớn, vì vậy hắn hoảng sợ, lập tức đẩy cửa thò đầu vào xem xét: “Công tử?”
Kết quả vừa nhìn đã thấy một nam một nữ đang dây dưa với nhau trên giường, dưới thân Huyền Cực là một cô nương, mái tóc xoăn dài đen nhánh của nàng mềm mại rũ xuống, hai tay bị người kia đè trên đỉnh đầu, Thanh Huyền chỉ có thể từ khe hở giữa hai người nhìn thấy nửa bên mặt trắng nõn của Hoa Miên…
“Đi ra ngoài.”
Trên giường vang lên tiếng nói trầm thấp khàn khàn của đàn ông, nghe như đang nỗ lực đè nén điều gì đó, Thanh Huyền thò đầu qua khe cửa ngây ngốc một hồi, sau đó “ặc” một tiếng rụt đầu về, đóng sầm cửa lại, nhanh chóng ra khỏi phòng như chạy nạn!
Ngoài cửa, Thanh Tước ngửa đầu nhìn Thanh Huyền, ngạc nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
Thanh Huyền lau mặt, nhất thời không thể tin được vào mắt chó của mình: “Có một nữ nhân trong phòng.”
Thanh Tước: “…”
Thanh Huyền: “Công tử, đang…. làm chính sự.”
Thanh Tước: “…”
Thanh Huyền xoay người muốn chạy, suy nghĩ một chút lại vòng trở về: “Muội đi chuẩn bị nước nóng, chốc nữa sẽ cần đến.”
Thanh Tước suy nghĩ một chút, nháy mắt đỏ mặt.
…
Cùng lúc đó.
không biết rằng ở bên ngoài, tỳ nữ và thị vệ trưởng mắt to nhìn mắt nhỏ, vẻ mặt vô cùng xấu hổ. Lúc này, trong phòng lại khôi phục yên lặng.
Trong bóng tối, Hoa Miên trợn tròn mắt, hai tay bị bàn tay to của Huyền Cực áp trên đỉnh đầu không thể động đậy, chỉ cảm giác được nụ hôn ấm áp của hắn hạ xuống như mưa trên trán, tới hai gò má, cánh môi, rồi lại nhẹ nhàng cắn cằm nàng như đang đùa giỡn…
Hoa Miên cảm thấy hơi ngứa, nàng nheo mắt cười hừ hừ như muốn trốn, cơ thể cực kì không thành thật nhích tới nhích lui, dùng giọng nói nhỏ như tiếng mèo con nói: “Đừng…”
Bàn tay to của Huyền Cực nhéo vành tai nàng như cảnh cáo, sau đó trượt xuống, đầu bàn tay thô ráp khẽ đẩy cổ áo Hoa Miên ra, giọng nói khàn khàn: “Đã như vậy, còn không cần?”
Nụ hôn của hắn rơi vào trước ngực nàng, chọc cho nàng phát ra tiếng thở dốc dồn dập, chân nhỏ vung vẩy, đá cái chén nhỏ vốn đang đặt ở mép giường xuống đất, phát ra tiếng “lạch cạch” nhỏ…. Tiếng vang này dường như cũng khiến lý trí của Huyền Cực bị đập nát!
Bàn tay to đem cạp váy bên hông của người trong ngực kéo ra, cổ áo rộng mở làm lộ một khoảng da thịt trắng nõn tinh tế, hắn khẽ cúi mình ngửi ngửi, mùi hoa vô lượng nhè nhẹ khiến đại não của hắn như đình trệ trong giây lát —
Đây đại khái là đầu sỏ gây tội của đêm nay.
Chóp mũi hắn dán lên làn da nhẵn nhụi ấm áp trước ngực nàng, cảm giác được cơ thể nàng vì sự tiếp xúc thân mật này mà hơi run nhẹ, hoàn toàn khác hẳn người ban nãy dám hôn trộm mình… Huyền Cực cười nhẹ một tiếng, hắn nâng tay sờ lên gương mặt mềm mại như đậu phụ trong lòng: “Trước khi chưa từng cùng người khác làm như vậy?”
Hoa Miên: “…”
Thật đúng là không có.
Huyền Cực cảm giác được người dưới thân chậm chạp lắc lắc đầu.
Tuy rằng hắn không phải người đặc biệt để ý đến điều này, nhưng thấy nàng trả lời như vậy, tâm tình vẫn trở nên sung sướng hơn rất nhiều… Hắn cúi người xuống, dùng chóp mũi chạm vào chóp mũi nàng, ở một cự ly rất gần hỏi: “Cứ như vậy cho ta, không hối hận sao?”
Hoa Miên: “Cho……”
Cho cái gì?
Nàng hoàn toàn không biết.
Nhưng nếu là thứ mà chủ nhân muốn…
Hoa Miên nghe thấy giọng nói chém đinh chặt sắt của mình vang lên: “Chủ nhân đã muốn, tất nhiên phải cho.”
Hoa Miên vừa dứt lời liền cảm thấy người phía trên hơi dừng lại…. Huyền Cực chỉ cảm thấy kì lạ là tại sao Thanh Tước lại đổi miệng gọi hắn là “chủ nhân”? Từ trước đến nay nàng đều gọi hắn là công tử giống như Thanh Huyền.
Hay nàng không phải Thanh Tước?
Vậy nàng là ai?
Thích khách?
Nữ thích khách?
…… Bất luận là ai —
Thì hiện tại cũng không phải lúc có thể dừng lại.
Trong lòng Huyền Cực dấy lên nghi ngờ, có điều giọng nói mềm như bông này cũng rất dễ nghe, hắn cười nhẹ, dung túng nói: “Rất tốt, cứ gọi như vậy đi.”
Hoa Miên nghĩ thầm ta vẫn gọi như vậy mà, vì vậy “ặc” một tiếng, sau đó cảm giác Huyền Cực hơi buông nàng ra để nàng thuận tay ôm lấy cổ hắn, đang định dán lên người hắn tham lam hôn hít, đúng lúc này, Hoa Miên bỗng cảm giác bàn tay nóng như lửa đốt của người đó rơi xuống, phủ lên ngực nàng, tức khắc khiến nàng ngây ngẩn cả người……
Hoa Miên: “……????”
Này là đang muốn làm cái gì?
Lúc này Hoa Miên mới cảm giác được sự tình hình như có điểm gì không đúng.
Nàng đảo một vòng quanh phòng khách, sau đó nâng tay áo lên mũi ngửi ngửi như chó con, cẩn thận kiểm tra xem trên người mình có nồng nặc mùi rượu như mấy tên đàn ông cả ngày say xỉn hay không…
Kết quả là không có.
Hít một hơi toàn là mùi hoa vô lượng, có lẽ là do lúc nãy đứng ngoài hành lang với hồ ly kia nên bị lây dính mùi hoa…. Dư lại cũng chỉ có mùi quả mơ, nếu không ngửi cẩn thận thì không thể phát hiện.
Hoa Miên buông tay, không biết kế tiếp nên làm gì, vì vậy dứt khoát duỗi tay niệm quyết, ẩn thân xong, nàng làm một chuyện mà lúc tỉnh táo tuyệt đối không làm được —
Hoa Miên “phụt” một tiếng xuyên tường, chỉ để lại một tia sáng màu lam, sau khi xuyên qua vách tường, nàng lại “phụt” một tiếng xuyên qua thêm một vách tường khác, tiếng bước chân dừng lại trên nền gỗ phát ra tiếng vang “sàn sạt” rất nhỏ, nàng ngơ ngác đứng trong phòng ngủ của Huyền Cực.
Hoa Miên: “…”
Cửa sổ đang mở, ánh trăng màu bạc từ bên ngoài rọi vào.
Tiếp theo phải làm gì đây?
Hoa Miên hứng thú mở to mắt nhìn quanh bốn phía, nàng nhấc chân bước về trước một bước, sàn nhà bằng gỗ lại “sạt sạt” một tiếng, Hoa Miên hốt hoảng nhấc chân lên nhìn nhìn xuống dưới, sau đó cẩn thận đặt xuống, tay xách váy, đứng im tại chỗ không biết làm gì như bị phạt.
Nàng lại hơi nhón chân liếc vào phòng ngủ, trên chiếc giường nhỏ cách đó không xa là một người đàn ông đang nằm, hắn vẫn mặc y nguyên bộ đồ đen tuyền lúc ở yến hội, một tay hắn đặt trên mắt, mái tóc hơi hỗn độn, hô hấp có chút nặng nề.
“…. Chủ nhân?”
Hoa Miên nhấc váy, vô cùng cẩn thận bước về phía giường ngủ, nàng cúi đầu tỉ mỉ quan sát người đang nằm trên giường một lúc lâu — lúc này hắn đang cau mày, sắc mặt hơi trắng, bộ dạng không quá thoải mái.
…. Có lẽ do uống nhiều quá, đêm nay hắn cứ không ngừng uống rượu.
Lúc bỏ chén xuống, người cũng trực tiếp rời đi.
“Chủ nhân, đau đầu sao?”
Hoa Miên vươn một ngón tay, đầu ngón tay cẩn thận đẩy bàn tay đang đặt trên mắt của Huyền Cực ra, sau đó nàng ghé vào mép giường tỉ mỉ quan sát hắn, tuy hắn đang ngủ, nhưng hình như ngủ không yên lắm… Đầu ngón tay của Hoa Miên lại cẩn thận rơi vào giữa hai hàng chân mày, muốn vuốt lên đó, nhưng dường như Huyền Cực có chút khó chịu nên cau mày trở mình.
Hoa Miên tò mò sáp lại, cánh môi kề sát vào môi Huyền Cực — khó có khi được nhìn thấy bộ dạng không hề phòng bị này của hắn, nàng cảm thấy bản thân không nên bỏ qua cơ hội này…
Trạc Nguyệt nói, thích mới được hôn môi.
Cồn luôn khiến người ta có thêm dũng khí, cánh môi mềm mại màu hồng nhạt cẩn thận kề sát vào cặp môi mỏng của người kia, cự ly càng lúc càng gần đến nỗi toàn bộ hơi thở của nàng đều phả lên mặt hắn, Huyền Cực trở mình: “Thanh Tước, mang nước lại đây.”
Thanh Tước là một tỳ nữ, hình như là muội muội mà thị vệ trưởng Thanh Huyền nhặt được ở đáy vực Vô Lượng, thường ngày phụ trách hầu hạ sinh hoạt của Huyền Cực, là một trong số những cung nữ ít ỏi ở cung Vô Lượng.
Lúc Hoa Miên trở lại Tàng Kiếm Các cũng có để ý, Thanh Tước đang đứng trước cửa phòng canh chừng, lúc này không thấy động tĩnh gì, có lẽ là không nghe thấy tiếng Huyền Cực gọi… Hoa Miên ngẩng đầu liếc ra ngoài cửa, sau đó lại cúi đầu nhìn Huyền Cực một cái, niệm quyết bỏ thuật ẩn thân, sau đó đến cạnh bàn rót một cốc trà lạnh.
Hoa Miên chưa từng hậu hạ qua người nào, nàng bưng chén đến trước mặt Huyền Cực, chân tay luống cuống một hồi mới đặt chén xuống, dùng hết sức bú mẹ nâng nửa người Huyền Cực dậy, sau đó đặt chén trà lên môi hắn —
Rồi lại học theo bộ dạng lúc Trạc Nguyệt cho mình uống rượu để cho hắn uống nước.
Ước chừng Huyền Cực rất khát, hắn uống rất nhanh, mở mắt ra cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng ai đó đang lắc lư trước mặt mình, đong đong đưa đưa như tận mấy người, vì vậy đơn giản nhắm mắt lại: “Thanh Tước?”
Bóng người bận rộn trước mắt bỗng dừng lại, nàng “Ừ” một tiếng.
“Tay ngươi lạnh quá.” Huyền Cực chỉ tay nhỏ đang đỡ lấy mình: “Ngoài phòng gió rất lạnh sao?”
Ngay sau đó là một sự trầm mặc, bàn tay đó lại đỡ hắn nằm ngang, sau đó lại “Ừ” một tiếng ngắn ngủi… Huyền Cực bỗng thấy ngạc nhiên vì tại sao hôm nay Thanh Tước cũng mang dáng vẻ ngại phải nhiều lời như vậy? Bất quá hắn cũng không có ý định cùng nàng nói chuyện phiếm, dù cảm thấy nghi hoặc nhưng cũng mặc kệ — lúc hai bàn tay mềm như không xương kia đỡ hắn nằm xuống, đột nhiên bị trượt chân, nàng hô lên một tiếng rồi đổ lên người hắn!
Xộc vào mũi là mùi hoa vô lượng trên mái tóc thiếu nữ, mùi hương ấm áp xông thẳng vào chóp mũi Huyền Cực, mang theo hương mơ nhè nhẹ —
Nàng uống rượu?
Tỳ nữ này, thật to gan.
Huyền Cực mơ mơ màng màng nghĩ, cảm giác được bàn tay của người đang nằm trên ngực mình cứ ấn loạn xạ, dáng dấp rất là làm càn… Hắn thoáng mở mắt, lập tức thấy một bóng đen nhỏ nhỏ đang nhích tới nhích lui, Huyền Cực cũng không ngốc, dường như ý thức được điều gì, vì vậy quyết định ngày mai sẽ chuyển tỳ nữ này đi, thuận tiện phạt Thanh Huyền một tháng lương, bắt hắn cảnh giác một phen, thuận tiện mắng Thanh Tước một trận.
Bàn tay to chế trụ lại móng vuốt nhỏ đang sờ loạn trên ngực, không ngờ lại mềm mại đến vậy, tay Huyền Cực thoáng dừng lại một chút, bàn tay to khẽ xoa xoa cổ tay nhỏ, xoa đến độ đốt lên một ngọn lửa, không ngờ hắn lại nổi lên phản ứng không nên có —
Có lẽ là cồn quấy phá.
Sự tình thoáng cái trở nên bất khả kháng.
Giữa lúc Huyền Cực đang do dự xem không biết nên xử lý tình huống lúc này thế nào, bất luận thế nào thì hình như cũng không hạ thủ được, đột nhiên người đang ghé vào trên người hắn lại như nuốt phải gan hùm mật gấu, nàng rướn lên, cánh môi mềm mại lạnh lẽo dán lên cánh môi của hắn — chỉ dán chặt vậy thôi — sau đó lại liếm liếm cánh môi hắn như một con mèo nhỏ, lại không biết kế tiếp nên làm cái gì.
Huyền Cực đang say rượu cảm giác được điều gì không đúng, nhưng lại cảm thấy thú vị, vì vậy cúi đầu cười một tiếng.
Hoa Miên: “…”
Cười cái gì!
Cảm giác được sự rung động từ ngực Huyền Cực, Hoa Miên hơi do dự mà dừng lại động tác, tâm tình vừa cẩn thận vừa kích động cũng giống như bị người ta dội cho một gáo nước lạnh, nàng nhíu mày ngẩng đầu, đang định bứt ra rời đi….
Lúc này, một bàn tay to giữ lấy gáy nàng, đầu ngón tay thô ráp khẽ xâm nhập vào mái tóc, Hoa Miên kinh ngạc cúi đầu hô một tiếng, giây kế tiếp, mọi âm thanh đều bị Huyền Cực nuốt vào miệng, đầu lưỡi hắn linh hoạt cạy mở hàm răng của nàng, quấn lên đầu lưỡi, tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất!
Hoa Miên: “Ta….”
Cánh môi bị cắn một cái như trừng phạt, Hoa Miên rụt cổ vì đau, ngay sau đó cảm thấy trời đất đảo lộn, Huyền Cực chế trụ bả vai xoay người giam nàng giữa mặt giường và lồng ngực hắn, động tác của hắn hơi thô lỗ khiến khung giường phát ra tiếng “kẽo kẹt” thật lớn —
Kinh động người bên ngoài.
Thanh Huyền sau khi tỉnh rượu thì lập tức ra ngoài hóng gió, đúng lúc định đi ngang qua nhìn muội muội nhà mình một cái, thuận tiện kiểm tra xem Huyền Cực còn sống hay không, vừa đến nơi đã nghe thấy tiếng vang thật lớn, vì vậy hắn hoảng sợ, lập tức đẩy cửa thò đầu vào xem xét: “Công tử?”
Kết quả vừa nhìn đã thấy một nam một nữ đang dây dưa với nhau trên giường, dưới thân Huyền Cực là một cô nương, mái tóc xoăn dài đen nhánh của nàng mềm mại rũ xuống, hai tay bị người kia đè trên đỉnh đầu, Thanh Huyền chỉ có thể từ khe hở giữa hai người nhìn thấy nửa bên mặt trắng nõn của Hoa Miên…
“Đi ra ngoài.”
Trên giường vang lên tiếng nói trầm thấp khàn khàn của đàn ông, nghe như đang nỗ lực đè nén điều gì đó, Thanh Huyền thò đầu qua khe cửa ngây ngốc một hồi, sau đó “ặc” một tiếng rụt đầu về, đóng sầm cửa lại, nhanh chóng ra khỏi phòng như chạy nạn!
Ngoài cửa, Thanh Tước ngửa đầu nhìn Thanh Huyền, ngạc nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
Thanh Huyền lau mặt, nhất thời không thể tin được vào mắt chó của mình: “Có một nữ nhân trong phòng.”
Thanh Tước: “…”
Thanh Huyền: “Công tử, đang…. làm chính sự.”
Thanh Tước: “…”
Thanh Huyền xoay người muốn chạy, suy nghĩ một chút lại vòng trở về: “Muội đi chuẩn bị nước nóng, chốc nữa sẽ cần đến.”
Thanh Tước suy nghĩ một chút, nháy mắt đỏ mặt.
…
Cùng lúc đó.
không biết rằng ở bên ngoài, tỳ nữ và thị vệ trưởng mắt to nhìn mắt nhỏ, vẻ mặt vô cùng xấu hổ. Lúc này, trong phòng lại khôi phục yên lặng.
Trong bóng tối, Hoa Miên trợn tròn mắt, hai tay bị bàn tay to của Huyền Cực áp trên đỉnh đầu không thể động đậy, chỉ cảm giác được nụ hôn ấm áp của hắn hạ xuống như mưa trên trán, tới hai gò má, cánh môi, rồi lại nhẹ nhàng cắn cằm nàng như đang đùa giỡn…
Hoa Miên cảm thấy hơi ngứa, nàng nheo mắt cười hừ hừ như muốn trốn, cơ thể cực kì không thành thật nhích tới nhích lui, dùng giọng nói nhỏ như tiếng mèo con nói: “Đừng…”
Bàn tay to của Huyền Cực nhéo vành tai nàng như cảnh cáo, sau đó trượt xuống, đầu bàn tay thô ráp khẽ đẩy cổ áo Hoa Miên ra, giọng nói khàn khàn: “Đã như vậy, còn không cần?”
Nụ hôn của hắn rơi vào trước ngực nàng, chọc cho nàng phát ra tiếng thở dốc dồn dập, chân nhỏ vung vẩy, đá cái chén nhỏ vốn đang đặt ở mép giường xuống đất, phát ra tiếng “lạch cạch” nhỏ…. Tiếng vang này dường như cũng khiến lý trí của Huyền Cực bị đập nát!
Bàn tay to đem cạp váy bên hông của người trong ngực kéo ra, cổ áo rộng mở làm lộ một khoảng da thịt trắng nõn tinh tế, hắn khẽ cúi mình ngửi ngửi, mùi hoa vô lượng nhè nhẹ khiến đại não của hắn như đình trệ trong giây lát —
Đây đại khái là đầu sỏ gây tội của đêm nay.
Chóp mũi hắn dán lên làn da nhẵn nhụi ấm áp trước ngực nàng, cảm giác được cơ thể nàng vì sự tiếp xúc thân mật này mà hơi run nhẹ, hoàn toàn khác hẳn người ban nãy dám hôn trộm mình… Huyền Cực cười nhẹ một tiếng, hắn nâng tay sờ lên gương mặt mềm mại như đậu phụ trong lòng: “Trước khi chưa từng cùng người khác làm như vậy?”
Hoa Miên: “…”
Thật đúng là không có.
Huyền Cực cảm giác được người dưới thân chậm chạp lắc lắc đầu.
Tuy rằng hắn không phải người đặc biệt để ý đến điều này, nhưng thấy nàng trả lời như vậy, tâm tình vẫn trở nên sung sướng hơn rất nhiều… Hắn cúi người xuống, dùng chóp mũi chạm vào chóp mũi nàng, ở một cự ly rất gần hỏi: “Cứ như vậy cho ta, không hối hận sao?”
Hoa Miên: “Cho……”
Cho cái gì?
Nàng hoàn toàn không biết.
Nhưng nếu là thứ mà chủ nhân muốn…
Hoa Miên nghe thấy giọng nói chém đinh chặt sắt của mình vang lên: “Chủ nhân đã muốn, tất nhiên phải cho.”
Hoa Miên vừa dứt lời liền cảm thấy người phía trên hơi dừng lại…. Huyền Cực chỉ cảm thấy kì lạ là tại sao Thanh Tước lại đổi miệng gọi hắn là “chủ nhân”? Từ trước đến nay nàng đều gọi hắn là công tử giống như Thanh Huyền.
Hay nàng không phải Thanh Tước?
Vậy nàng là ai?
Thích khách?
Nữ thích khách?
…… Bất luận là ai —
Thì hiện tại cũng không phải lúc có thể dừng lại.
Trong lòng Huyền Cực dấy lên nghi ngờ, có điều giọng nói mềm như bông này cũng rất dễ nghe, hắn cười nhẹ, dung túng nói: “Rất tốt, cứ gọi như vậy đi.”
Hoa Miên nghĩ thầm ta vẫn gọi như vậy mà, vì vậy “ặc” một tiếng, sau đó cảm giác Huyền Cực hơi buông nàng ra để nàng thuận tay ôm lấy cổ hắn, đang định dán lên người hắn tham lam hôn hít, đúng lúc này, Hoa Miên bỗng cảm giác bàn tay nóng như lửa đốt của người đó rơi xuống, phủ lên ngực nàng, tức khắc khiến nàng ngây ngẩn cả người……
Hoa Miên: “……????”
Này là đang muốn làm cái gì?
Lúc này Hoa Miên mới cảm giác được sự tình hình như có điểm gì không đúng.
/51
|