Hoa Miên hơi ngẩng đầu, hai mắt bằng một tốc độ cực kì thong thả mà dần dần trợn to, miệng cũng vì khiếp sợ mà hơi há ra —— thấy cô gái đứng trước mặt đột nhiên đần mặt ra, khó có thể khống chế được vẻ bất ngờ, Huyền Cực nhíu mày.
Ta nói có vấn đề?
Giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên, nói được một câu thì ngừng lại, như thể đang xem xét đến khả năng nghe hiểu vấn đề của cô, Hoa Miên nghe vậy thì lắc đầu như trống bỏi phủ nhận ——
Không phải.
Không phải anh có vấn đề.
Người có vấn đề là tôi mới đúng.
Thực ra Hoa Miên cũng rất ghét tính cách này của bản thân, muốn gì cũng không dám nói, lúc nào cũng nhát như chuột —— thú thật cô cũng rất muốn trò chuyện với những người khác, chỉ là không biết phải mở miệng thế nào cho phải.
【Lúc Hoa Miên sinh ra trông giống một con mèo suy dinh dưỡng, tiếng khóc vừa nhỏ vừa yếu, so sánh với những đứa trẻ khác trong phòng đúng là thiếu cảm giác tồn tại.】
—— Đây là lời mà mẹ cô đã nói, lúc ấy ba đang ngồi đọc báo ở bên cạnh cười khổ, vẻ mặt bất đắc dĩ.
【 Hoa Miên cũng không cần để trong lòng, Thế Giới có hàng tỉ người, tính cách gì cũng có... Cũng chẳng có ai quy định những người sống nội tâm thì không có nơi dừng chân.】
—— A, đúng rồi, theo cách nói của ba mẹ thì từ nhỏ cô đã có tính cách hướng nội nhát gan như vậy rồi.
Lúc đi nhà trẻ, so sánh với bạn bè thích giao lưu trò chuyện với những bạn nhỏ khác, cô chỉ thích ngồi lì trong góc ngây ngốc với đống đồ chơi đủ loại kiểu dáng, cô giáo còn khích lệ cô là Một đứa trẻ ngoan ngoãn yên tĩnh.
Lúc học tiểu học, cô lại có niềm yêu thích khác, đó là bị hoa bướm hấp dẫn, tan học thì ngồi xổm trước vườn hoa nghiêm túc ngồi ngắm bướm —— Hoa Miên vẫn cảm thấy như vậy cũng chẳng có gì là không tốt, thẳng đến một ngày mở hộp bút ra, phát hiện trong hộp bút có một con sâu lông
Lúc ấy cô bị dọa đến mức mặt mũi tái mét, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Lúc tan học, nam sinh thả sâu lông bị giáo viên và bố mẹ mắng cho một trận, lúc ấy Hoa Miên đứng ngoài ngơ ngác nhìn cậu bé đang giải thích một lúc lâu: Em tưởng cậu ấy thích côn trùng, chỉ muốn chơi cùng cậu ấy thôi mà...
Lúc này cô mới ý thức được tính cách hướng nội của mình, có lẽ cũng sẽ gián tiếp làm người khác tổn thương.
Lên sơ trung, Hoa Miên bắt đầu cẩn thận giao lưu với bạn bè, lúc nào cảm thấy bản thân có khả năng khiến người khác tổn thương, lập tức sẽ xoay người rời đi.
Đến cao trung, ở lớp cô cũng chỉ tồn tại dưới dạng một cái tên , một chỗ ngồi mà thôi —— kí ức rõ nhất mà cô có chính là vào đêm Halloween năm thứ hai, toàn trường điên cuồng, tất cả học sinh trong lớp đều chơi tát nước vô cùng vui vẻ, người này đuổi người kia từ đầu lớp đến cuối lớp, toàn bộ bàn ghế trong phòng đều bị xô đi, mất hết trật tự.
Duy chỉ ngay giữa lớp, một cái bàn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đặt ở đó, nằm dài trên bàn là một người mặc đồng phục sạch sẽ tinh tươm, tóc dài đến eo không bị dính dù chỉ một giọt nước, trên đỉnh đầu cô còn đặt một quyển sách, an tĩnh ngủ
Bạn bè trong lớp rõ là đã chơi đến bấn loạn, nhưng vẫn cam chịu đi đường vòng.
Những người ở lớp bên cạnh đi ngang qua đều khe khẽ nói nhỏ: Tôi bảo chứ, cái đó của lớp các cậu Bộ là tiên nữ hạ phàm hả?
Đại học năm thứ ba, Hoa Miên trở thành sinh viên mỹ thuật, vì phòng vẽ tranh là nơi yên tĩnh và an toàn nhất —— đối với cô, không có âm thanh nào an toàn hơn tiếng bút than quẹt trên giấy.
Từ khi học đại học, Hoa Miên đã quyết định sẽ cùng đồ vật giao tiếp cả đời, vì vậy cô quyết định theo nghề chế tác đạo cụ chuyên nghiệp.
.Từ đó trở đi, biệt danh Doraemon ngày càng vang xa.
Thế Giới trong miệng người trưởng thành thường được gói gọn trong hai từ xã giao .
Cứ thế, Hoa Miên trở thành Quái nhân trong miệng bọn họ.
Tô Yến đã từng cẩn thận hỏi cô, có phải lúc bé đã trải qua sự kiện gì không tốt nên mới biến thành như vậy không —— Hoa Miên im lặng lắc đầu trả lời: Đơn giản vì không biết phải giao lưu với người khác như thế nào, vì sợ sẽ tổn thương đến người khác , muốn bảo vệ mà dứt khoát tránh xa
Tô Yến đối với logic của Hoa Miên thì vô cùng cảm động, mà Hoa Miên chỉ đơn giản bị hình ảnh cậu nhóc mập mạp khóc lóc thảm thương lúc đứng trước mặt bố mẹ và thầy cô khắc sâu, sự việc đó khiến cô chấn động quá lớn... Lúc ấy đứng ngoài chứng kiến tất cả, cô chỉ mơ hồ cảm thấy hình như mình đã làm gì sai: Tuy rằng cô chỉ bị con sâu trong hộp bút dọa sợ mà thôi.
Mà so sánh với ——
Đồ vật sẽ không có cảm xúc, cũng sẽ chẳng thể nào bị tổn thương, thật tốt, cho nên Hoa Miên thà lựa chọn ở bên cạnh đống đồ vật vô tri này, như thể mình cũng là một trong số chúng, hơn nữa nhân duyên với mấy món đồ vật đó của cô cũng rất tốt.
...Kể nhiều như vậy, ý muốn nói chính là, từ khi sinh ra đến giờ, chưa từng có ai giống như người đàn ông này, chỉ gặp cô một thời gian ngắn ngủi là đã có thể biết được Hoa Miên đối với thứ gọi là giao tiếp có cảm giác sợ hãi, trước khi cô kịp tránh đi, đã chủ động tránh cô.
Nói như vậy, khả năng này cũng có chút biến thái.
Nhưng Hoa Miên lại cảm thấy sống mũi cay cay, có chút cảm động.
Vì vậy dưới ánh nhìn chăm chú của người đàn ông, cô đan tay trước ngực, sau đó khom lưng sâu đến mực ngực sắp đụng vào đầu gối, hoang mang rối loạn nói hai chữ Cảm ơn , sau đó định xoay người chạy trối chết ——
Khoan đã.
Hoa Miên đang chuẩn bị bỏ trốn thì khựng lại, mờ mịt ngẩng đầu, lúc này người đàn ông đó đang nhìn mình: Tuy rằng không biết tại sao cô lại nói cảm ơn, nhưng nếu đã cảm ơn, mỉm cười mà nói sẽ càng có thành ý.
...
Hả, cười?
Ta chỉ đang thật lòng nói ra suy nghĩ mà thôi.
?
Cô cười rộ lên hẳn cũng không xấu đâu.
Giống như có một tia sét giáng thẳng vào ót, Hoa Miên đứng im nâng tay lên sờ sờ cái trán không hiểu sao bỗng trở nên tê dại, sốt ruột đứng một chỗ quay quay, khuôn mặt đỏ như tôm luộc!
Đã biết. Cô lại dùng giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu để trả lời, đồng thời trịnh trọng gật đầu: Cám ơn.
..Không biết đây là lần thứ mấy trong ngày cô nói tiếng cảm ơn, chờ đến khi Huyền Cực nghe rõ tiếng hừ hừ bên tai, ngẩng đầu đã thấy người trước mặt dùng tay vén khăn quàng cổ lên che mặt, rồi cong eo thất thiểu chạy về hướng khi nãy.
Hoa Miên:
.
Buổi chiều.
Trong xe đạo cụ.
Cô gái nhỏ ngồi trên ghế giống như đang đặt chế độ im lặng... Điểm khác biệt lớn nhất với đồ vật là cô còn đang hít thở.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu lên mặt cô, từng sợi tơ lông tơ trên mặt đều trở nên rõ ràng —— băng ghế cô ngồi dối diện với một băng ghế khác, trên ghế đặt một cái gương được dùng để làm đạo cụ.
Hoa Miên rũ mắt, nghiêm túc đánh giá bản thân trong gương: Mắt to tròn, mũi cũng được xem là đẹp, miệng không lớn không nhỏ...
Nhe răng ——
Ừ.
Không có cái nào mọc lệnh.
Hoa Miên dùng ngón tay trắng nõn chọc chọc gò má, nhìn nhìn ảnh nghiêm túc của mình trong gương rồi nghĩ: Hẳn là không bị xem là xấu?
【Cô cười rộ lên hẳn cũng không xấu đâu.】
Hoa Miên: “……”
Hoa Miên cắn răng, vùng cơ ở khóe môi ra sức nâng lên, lộ ra hàng răng đều tăm tắp... Ặc, sao giống con mèo trong Alice lạc vào xứ thần tiên đang nhe răng cười vậy.
Ừm.
Giống như phương pháp dạy cách mỉm cười sao cho tự nhiên nhất mà cô xem được trên mạng, ví dư dùng đầu lưỡi chạm nhẹ hàm trên, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó...
Này, nụ cười dâm tà này là sao chứ!
Hoa Miên đưa tay bộp một cái úp gương xuống, cả người uể oải gục xuống băng ghế trước, mặt vùi sâu vào cánh tay
Đồ lừa đảo.
...Bụng, đói quá QAQ.
Vì lúc nãy lỡ đưa cơm cho tên lừa đảo đó rồi.
Lúc này, cửa xe đạo cụ bị người khác kéo ra, Tô Yến thò đầu vào, liếc mắt một cái liền thấy Hoa Miên đang ngồi trên ghế nhỏ, gương mặt vùi trong khuỷu tay không biết đang làm gì, cô ngẩn người: Hoa Miên? Em đang làm gì vậy?
Người đang chôn mặt trong khuỷu tay giật giật, sau đó cô bò dậy từ ghế, tóc dài bị cọ nên hơi rối, gương mặt hình QAQ mếu máo nhìn người đang đứng ngoài cửa xe, kêu một tiếng Tô Yến.
Không khí có chút khẩn trương.
Tô Yến nắm chặt cửa xe, mạnh mẽ áp chế niềm xúc động đang trào dâng: A a?
Em. Hoa Miên rũ mắt hỏi: Em lớn lên nhìn có đẹp không?
Tô Yến:
Ông trời kính yêu.
Bão to rồi.
Ta nói có vấn đề?
Giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên, nói được một câu thì ngừng lại, như thể đang xem xét đến khả năng nghe hiểu vấn đề của cô, Hoa Miên nghe vậy thì lắc đầu như trống bỏi phủ nhận ——
Không phải.
Không phải anh có vấn đề.
Người có vấn đề là tôi mới đúng.
Thực ra Hoa Miên cũng rất ghét tính cách này của bản thân, muốn gì cũng không dám nói, lúc nào cũng nhát như chuột —— thú thật cô cũng rất muốn trò chuyện với những người khác, chỉ là không biết phải mở miệng thế nào cho phải.
【Lúc Hoa Miên sinh ra trông giống một con mèo suy dinh dưỡng, tiếng khóc vừa nhỏ vừa yếu, so sánh với những đứa trẻ khác trong phòng đúng là thiếu cảm giác tồn tại.】
—— Đây là lời mà mẹ cô đã nói, lúc ấy ba đang ngồi đọc báo ở bên cạnh cười khổ, vẻ mặt bất đắc dĩ.
【 Hoa Miên cũng không cần để trong lòng, Thế Giới có hàng tỉ người, tính cách gì cũng có... Cũng chẳng có ai quy định những người sống nội tâm thì không có nơi dừng chân.】
—— A, đúng rồi, theo cách nói của ba mẹ thì từ nhỏ cô đã có tính cách hướng nội nhát gan như vậy rồi.
Lúc đi nhà trẻ, so sánh với bạn bè thích giao lưu trò chuyện với những bạn nhỏ khác, cô chỉ thích ngồi lì trong góc ngây ngốc với đống đồ chơi đủ loại kiểu dáng, cô giáo còn khích lệ cô là Một đứa trẻ ngoan ngoãn yên tĩnh.
Lúc học tiểu học, cô lại có niềm yêu thích khác, đó là bị hoa bướm hấp dẫn, tan học thì ngồi xổm trước vườn hoa nghiêm túc ngồi ngắm bướm —— Hoa Miên vẫn cảm thấy như vậy cũng chẳng có gì là không tốt, thẳng đến một ngày mở hộp bút ra, phát hiện trong hộp bút có một con sâu lông
Lúc ấy cô bị dọa đến mức mặt mũi tái mét, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Lúc tan học, nam sinh thả sâu lông bị giáo viên và bố mẹ mắng cho một trận, lúc ấy Hoa Miên đứng ngoài ngơ ngác nhìn cậu bé đang giải thích một lúc lâu: Em tưởng cậu ấy thích côn trùng, chỉ muốn chơi cùng cậu ấy thôi mà...
Lúc này cô mới ý thức được tính cách hướng nội của mình, có lẽ cũng sẽ gián tiếp làm người khác tổn thương.
Lên sơ trung, Hoa Miên bắt đầu cẩn thận giao lưu với bạn bè, lúc nào cảm thấy bản thân có khả năng khiến người khác tổn thương, lập tức sẽ xoay người rời đi.
Đến cao trung, ở lớp cô cũng chỉ tồn tại dưới dạng một cái tên , một chỗ ngồi mà thôi —— kí ức rõ nhất mà cô có chính là vào đêm Halloween năm thứ hai, toàn trường điên cuồng, tất cả học sinh trong lớp đều chơi tát nước vô cùng vui vẻ, người này đuổi người kia từ đầu lớp đến cuối lớp, toàn bộ bàn ghế trong phòng đều bị xô đi, mất hết trật tự.
Duy chỉ ngay giữa lớp, một cái bàn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đặt ở đó, nằm dài trên bàn là một người mặc đồng phục sạch sẽ tinh tươm, tóc dài đến eo không bị dính dù chỉ một giọt nước, trên đỉnh đầu cô còn đặt một quyển sách, an tĩnh ngủ
Bạn bè trong lớp rõ là đã chơi đến bấn loạn, nhưng vẫn cam chịu đi đường vòng.
Những người ở lớp bên cạnh đi ngang qua đều khe khẽ nói nhỏ: Tôi bảo chứ, cái đó của lớp các cậu Bộ là tiên nữ hạ phàm hả?
Đại học năm thứ ba, Hoa Miên trở thành sinh viên mỹ thuật, vì phòng vẽ tranh là nơi yên tĩnh và an toàn nhất —— đối với cô, không có âm thanh nào an toàn hơn tiếng bút than quẹt trên giấy.
Từ khi học đại học, Hoa Miên đã quyết định sẽ cùng đồ vật giao tiếp cả đời, vì vậy cô quyết định theo nghề chế tác đạo cụ chuyên nghiệp.
.Từ đó trở đi, biệt danh Doraemon ngày càng vang xa.
Thế Giới trong miệng người trưởng thành thường được gói gọn trong hai từ xã giao .
Cứ thế, Hoa Miên trở thành Quái nhân trong miệng bọn họ.
Tô Yến đã từng cẩn thận hỏi cô, có phải lúc bé đã trải qua sự kiện gì không tốt nên mới biến thành như vậy không —— Hoa Miên im lặng lắc đầu trả lời: Đơn giản vì không biết phải giao lưu với người khác như thế nào, vì sợ sẽ tổn thương đến người khác , muốn bảo vệ mà dứt khoát tránh xa
Tô Yến đối với logic của Hoa Miên thì vô cùng cảm động, mà Hoa Miên chỉ đơn giản bị hình ảnh cậu nhóc mập mạp khóc lóc thảm thương lúc đứng trước mặt bố mẹ và thầy cô khắc sâu, sự việc đó khiến cô chấn động quá lớn... Lúc ấy đứng ngoài chứng kiến tất cả, cô chỉ mơ hồ cảm thấy hình như mình đã làm gì sai: Tuy rằng cô chỉ bị con sâu trong hộp bút dọa sợ mà thôi.
Mà so sánh với ——
Đồ vật sẽ không có cảm xúc, cũng sẽ chẳng thể nào bị tổn thương, thật tốt, cho nên Hoa Miên thà lựa chọn ở bên cạnh đống đồ vật vô tri này, như thể mình cũng là một trong số chúng, hơn nữa nhân duyên với mấy món đồ vật đó của cô cũng rất tốt.
...Kể nhiều như vậy, ý muốn nói chính là, từ khi sinh ra đến giờ, chưa từng có ai giống như người đàn ông này, chỉ gặp cô một thời gian ngắn ngủi là đã có thể biết được Hoa Miên đối với thứ gọi là giao tiếp có cảm giác sợ hãi, trước khi cô kịp tránh đi, đã chủ động tránh cô.
Nói như vậy, khả năng này cũng có chút biến thái.
Nhưng Hoa Miên lại cảm thấy sống mũi cay cay, có chút cảm động.
Vì vậy dưới ánh nhìn chăm chú của người đàn ông, cô đan tay trước ngực, sau đó khom lưng sâu đến mực ngực sắp đụng vào đầu gối, hoang mang rối loạn nói hai chữ Cảm ơn , sau đó định xoay người chạy trối chết ——
Khoan đã.
Hoa Miên đang chuẩn bị bỏ trốn thì khựng lại, mờ mịt ngẩng đầu, lúc này người đàn ông đó đang nhìn mình: Tuy rằng không biết tại sao cô lại nói cảm ơn, nhưng nếu đã cảm ơn, mỉm cười mà nói sẽ càng có thành ý.
...
Hả, cười?
Ta chỉ đang thật lòng nói ra suy nghĩ mà thôi.
?
Cô cười rộ lên hẳn cũng không xấu đâu.
Giống như có một tia sét giáng thẳng vào ót, Hoa Miên đứng im nâng tay lên sờ sờ cái trán không hiểu sao bỗng trở nên tê dại, sốt ruột đứng một chỗ quay quay, khuôn mặt đỏ như tôm luộc!
Đã biết. Cô lại dùng giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu để trả lời, đồng thời trịnh trọng gật đầu: Cám ơn.
..Không biết đây là lần thứ mấy trong ngày cô nói tiếng cảm ơn, chờ đến khi Huyền Cực nghe rõ tiếng hừ hừ bên tai, ngẩng đầu đã thấy người trước mặt dùng tay vén khăn quàng cổ lên che mặt, rồi cong eo thất thiểu chạy về hướng khi nãy.
Hoa Miên:
.
Buổi chiều.
Trong xe đạo cụ.
Cô gái nhỏ ngồi trên ghế giống như đang đặt chế độ im lặng... Điểm khác biệt lớn nhất với đồ vật là cô còn đang hít thở.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu lên mặt cô, từng sợi tơ lông tơ trên mặt đều trở nên rõ ràng —— băng ghế cô ngồi dối diện với một băng ghế khác, trên ghế đặt một cái gương được dùng để làm đạo cụ.
Hoa Miên rũ mắt, nghiêm túc đánh giá bản thân trong gương: Mắt to tròn, mũi cũng được xem là đẹp, miệng không lớn không nhỏ...
Nhe răng ——
Ừ.
Không có cái nào mọc lệnh.
Hoa Miên dùng ngón tay trắng nõn chọc chọc gò má, nhìn nhìn ảnh nghiêm túc của mình trong gương rồi nghĩ: Hẳn là không bị xem là xấu?
【Cô cười rộ lên hẳn cũng không xấu đâu.】
Hoa Miên: “……”
Hoa Miên cắn răng, vùng cơ ở khóe môi ra sức nâng lên, lộ ra hàng răng đều tăm tắp... Ặc, sao giống con mèo trong Alice lạc vào xứ thần tiên đang nhe răng cười vậy.
Ừm.
Giống như phương pháp dạy cách mỉm cười sao cho tự nhiên nhất mà cô xem được trên mạng, ví dư dùng đầu lưỡi chạm nhẹ hàm trên, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó...
Này, nụ cười dâm tà này là sao chứ!
Hoa Miên đưa tay bộp một cái úp gương xuống, cả người uể oải gục xuống băng ghế trước, mặt vùi sâu vào cánh tay
Đồ lừa đảo.
...Bụng, đói quá QAQ.
Vì lúc nãy lỡ đưa cơm cho tên lừa đảo đó rồi.
Lúc này, cửa xe đạo cụ bị người khác kéo ra, Tô Yến thò đầu vào, liếc mắt một cái liền thấy Hoa Miên đang ngồi trên ghế nhỏ, gương mặt vùi trong khuỷu tay không biết đang làm gì, cô ngẩn người: Hoa Miên? Em đang làm gì vậy?
Người đang chôn mặt trong khuỷu tay giật giật, sau đó cô bò dậy từ ghế, tóc dài bị cọ nên hơi rối, gương mặt hình QAQ mếu máo nhìn người đang đứng ngoài cửa xe, kêu một tiếng Tô Yến.
Không khí có chút khẩn trương.
Tô Yến nắm chặt cửa xe, mạnh mẽ áp chế niềm xúc động đang trào dâng: A a?
Em. Hoa Miên rũ mắt hỏi: Em lớn lên nhìn có đẹp không?
Tô Yến:
Ông trời kính yêu.
Bão to rồi.
/51
|