Hoa Miên hỏi xong cũng thấy bản thân thật hoang đường nên “bộp” một cái giơ tay lên che mặt Tô Yến im lặng bò lên xe đạo cụ, chổng mông lục tung một trận, sau đó lôi ra một hộp kim băng, liếc mắt nhìn Hoa Miên đang bịt mặt một cái, nghiêm túc nói: Thật ra em lớn lên khá xinh đẹp, không chỉ mỗi Vương Ca ở tổ trang phục thích em đâu, ngày thường cũng có rất nhiều thằng nhóc lén liếc mắt nhìn em đó.. Vương Ca chẳng qua là thằng nhóc dũng cảm nhất trong đám đó mà thôi —— nếu không phải bình thường em cứ ru rú trong xe đạo cụ như người câm, không chừng bây giờ đã là mẹ của hai đứa nhóc rồi cũng nên.
Không phải chị cố ý nói vậy cho em vui đó chứ.
Hoa Miên thả tay xuống, đỏ mặt nhỏ giọng nói, đôi mắt thoáng vụt sáng, có vẻ dù bị lừa cũng cảm thấy rất vui.
Chị không gạt em, bộ dáng sáng nay lúc em đứng chung với Bạch Di đã bị phát tán không biết bao nhiêu chỗ rồi... Trên mạng có rất nhiều người tò mò không biết em là ai, gọi em là bóng lưng sát thủ , khiến các chị em phát điên lên rồi. Tô Yến nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người cô ngốc đang ngoan ngoãn ngồi im lặng trên băng ghế: Đúng rồi, đoàn làm phim lần này thuê trang phục trúng mấy cái rộng quá, đang định mượn ít kim băng sửa lại, em có định hỗ trợ không?
Điểm tốt nhất ở các thành phố có trường quay phim chính là nếu không phải dự án phim được đầu tư vô cùng công phu, thật ra có rất nhiều món đồ không phải do đoàn làm phim tự mình chuẩn bị, có thể đến các cửa hàng hỗ trợ đoàn làm phim để thuê ——
Ví dụ như trang phục.
Loại trang phục này dù diễn viên cao thấp ốm mập gì cũng có thể nhét vào, nếu muốn điều chỉnh lớn nhỏ chỉ cần dùng kim băng chỉnh lại một chút là được, dù sao khi lên hình cũng không quay áo quần quá chi tiết, không nhìn kĩ thì không thể phát hiện ra.
Vốn dĩ chiều nay Hoa Miên định sắp xếp lịch trực ban với người trong tổ, nghe vậy thì mờ mịt ngẩng đầu, móc một cái khẩu trang từ trong túi ra đeo lên rồi cũng nhảy xuống xe, nhanh chóng đi theo Tô Yến đến trường quay bên kia.
Lúc này, tại phim trường.
Đạo diễn bị vấn đề trang phục kéo dài tiến độ nên cực kì bực mình, trông thấy Tô Yến ôm kim băng chạy đến thì như nhìn thấy cứu tinh —— lại duỗi cổ nhìn lên, liếc thấy Hoa Miên đi sau Tô Yến, tức khắc toét miệng cười: Tốt tốt, Doraemon đến rồi.
Lúc nói chuyện, đạo diễn còn đang cầm loa, cũng chưa kịp kéo chốt... Mọi người nghe tiếng đều đưa mắt nhìn qua, dừng lại ngay chỗ Hoa Miên, sôi nổi cười vang lên ——
Những người làm chung phòng Hoa Miên đi theo cũng cười, thay cô giải vây: Đạo diễn Quách, không phải ông biết cô ấy sợ nhất là cái này sao, đừng để cô ấy sợ! Nếu lần này lại bị ông dọa đến mức chạy về xe đạo cụ thì biết tìm người nào có năng lực như vậy nữa hả? Cái đầu rồng hôm qua có ổn không? Rất nhanh đó, đoàn làm phim bên cạnh sáng sớm tinh mơ còn cảm thán ngay cả chút tiểu tiết như vậy cũng không thèm bỏ qua.
Hoa Miên: “……”
Mọi người: “Ha ha ha ha ha ha ha!”
Chỉ có đạo diễn Quách A một tiếng rồi ngượng ngùng gãi đầu cười trừ.
Hoa Miên biết ông ta không cố ý nên cũng không nói gì, quay về phía tổ đạo diễn lịch sự gật đầu, sau đó xoay người chạy về phía mấy diễn viên đóng vai quần chúng —— số diễn viên muốn dùng kim băng chỉnh lại áo không phải chỉ có hai ba người, mà là một đoàn, hình như đang quay đến đoạn ra chiến trường nên có rất nhiều người
Hoa Miên tay chân nhanh nhẹn cầm lấy một túi kim băng, sau đó đi về phía mấy người diễn viên đang đứng nói chuyện phiếm trong góc, trên tay bọn họ còn đang khoác áo, cà lơ phất phơ mặc vào.
Hoa Miên bước đến gần họ, chọn người đứng gần mình nhất, sau đó mở túi kim băng ra cố định lại quần áo trên người anh ta.
Cứ ba mươi giây một người, sau đó đến người tiếp theo.
Công việc cứ thế lặp lại, thẳng đến khi chỉ còn đúng một người, là một ông chú tầm ba bốn mươi tuổi, từ nãy đến giờ vẫn nói chuyện không ngừng, còn vung tay vung chân múa võ
Vì vậy Hoa Miên đành cắn răng làm cho ông ta cuối cùng, hoàn thành việc sửa sang quần áo cho những người khác xong mới bước đến: Chú à, chú đừng nhúc nhích nha...
Lúc ấy ông chú này còn đang khoác lác với người khác chuyện mình khi học đại học còn từng đánh chín người trước cửa một quán nướng BBQ, lần trước tại trường quay bộ Thiếu Lâm , nơi chỉ toàn hội tụ tinh anh, là phim bom tấn, ông ta còn học được hai chiêu từ võ sư chỉ đạo võ thuật chuyên nghiệp
Vì ông ta khoác lác đến mức vui vẻ như vậy nên Hoa Miên nhịn không được cũng ngẩng đầu đưa mắt nhìn, phát hiện ông chú này thân thể tuy cũng cao lớn, nhưng không hiểu sao lại bốc trúng bộ đồ size lớn nhất, là đồ dành cho người mập mặc, vì vậy hơi rộng.
Hoa Miên cong eo, tránh để ông ta quơ tay trúng mình, túm lấy một miếng vải chuẩn bị xâu kim băng cố định lại, lúc này cô bỗng nghe thấy ông ta nói: Lão tử chỉ cần vung một quyền. rồi một cánh tay đột nhiên ấp tới, Hoa Miên hít sâu một hơi, tay run lên ——
Sau đó liền nghe thấy người nọ hét thảm một tiếng.
Bị kim băng đâm trúng rồi.
Hoa Miên: “……”
Thật ra ở đoàn làm phim, việc bị kim băng đâm trúng là việc hết sức bình thường, chỉ có quần áo của diễn viên chính là được may đo, các diễn viên khác khi sửa quần áo cũng khó tránh khỏi cảnh bị kim đâm trúng —— trước lạ sau quen, cũng tập mãi thành thói quen... Nhưng mà lúc này, cái người trước đó còn bận khoác lác mình bị người ta cầm dưa hấu đuổi khắp ba con phố, lại vì bị kim đâm trúng tay mà gào thét như bị thọc tiết, như thể Hoa Miên mới róc mất một miếng thịt trên người ông ta!
Cô làm cái gì vậy! Bộ không có mắt sao —— kim băng này không biết có sạch sẽ hay không mà lại đem đi đâm người như vậy...
Xin, xin lỗi.
Xin lỗi là xong à? Cô đâm lung tung vậy ngộ nhỡ tôi bị uốn ván thì phải làm sao? Này này tôi nói cô nghe, đừng có xem thường người khác như vậy, tuy bọn tôi chỉ là diễn viên quần chúng, nhưng cũng không phải là người để nhân viên hậu trường bọn cô xem thường!
Càng lúc càng có nhiều người nhìn qua.
Gương mặt của Hoa Miên dưới lớp khẩu trang đỏ lên.
Rõ ràng cô đã dặn ông ta đừng lộn xộn, có ai xem thường ông ta đâu, là tại ông ta không chịu đứng im Nhưng đôi với ánh mắt kì lạ mà mọi người ném tới, những lời cô định nói lại nghẹn lại ở yết hầu, một chữ cũng không nói được ——
Chỉ có thể ngây ngốc đứng im nhéo nhéo chiếc kim băng trong tay, không phải cô không hiểu sao mình lại bị mắng, cũng không phải vì bị mắng mà khóc, chỉ là vì cô đang kinh ngạc, vì tủi thân nên hơi đờ ra...
...
Làm sao vậy?
Trong một góc, Bạch Di đang mặc áo khoác bông, tay ôm túi sưởi nhắm mắt dưỡng thần, vì nghe được động tĩnh nên mở mắt ngồi dậy nhìn qua —— vừa thấy trong đám người là một người đeo khẩu trang đen, lộ ra đôi mắt đang bối rối không biết làm sao thì đứng lên.
Có điều anh bị quản lý ấn lại xuống ghế: Lão Bạch, cậu lại định làm gì?
Bạch Di: Tôi qua bên đó xem tại sao lại như vậy?
Quản lý: Cậu đừng đi, chỗ đó rồng rắn hỗn tạp, loại người nào cũng có, lỡ đâu có người nhân cơ hội gây chuyện cũng không biết chừng, cậu đến đó làm gì, không để ý lại có người nói cậu xem thường diễn viên quần chúng nữa —— Người đó là người của tổ mỹ thuật đúng không, đồng nghiệp của cô ấy khác biết mà ra mặt giải quyết, ây da cậu ngồi xuống cái đi...
Bạch Di bị ấn bả vai, vẫn không nhúc nhích ——
Quản lý thấy vậy thì gấp gáp, mắt thấy đại thần nhà mình chuẩn bị bước về hướng đó, lúc này, đám người đang vây lấy hai người bọn họ đột nhiên tách ra làm hai...
Ngoài đám đông, một bóng dáng màu đen đĩnh đạc bước đến, bước đến trước mặt ông chú đang đỏ mặt tía tai, nháo loạn đòi Hoa Miên phải bồi thường tiền thuốc men và tiền chích ngừa, thấy ông ta đang định giơ tay về hướng Hoa Miên thì đưa tay chế trụ cổ tay của ông ta lại.
Gương mặt người đàn ông đó lạnh lẽo, đôi mắt màu đen đồng khẽ nhúc nhích, mở miệng lạnh nhạt nói: Vị huynh đài này, cô nương đây đã nói không cố ý... Huống chi đao kiếm không có mắt, châm cũng giống nhau, người ta đã nhắc huynh chớ có lộn xộn mà huynh còn cố tình nhích tới nhích lui, cô ấy lỡ tay đâm trúng ông, tại sao lại biến thành người sai?
Người này xuất hiện không hình không tiếng, thậm chí không ai biết anh ta vào lúc nào.
Quản lí của Bạch Di ngây ngốc: Ặc, soái ca từ nơi nào... Đoàn chúng ta có người này sao?
Bạch Di nhìn người đàn ông đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân cách đó không xa, lắc đầu: Quần áo anh ta đang mặc không phải của đoàn chúng ta.
Quản lý của Bạch Di lại duỗi cổ nhìn: Tôi cũng thấy vậy, quần áo tinh xảo như vậy không phải diễn viên chính thì cũng là phụ... Là người của đoàn làm phim khác sao? Chẳng phải trước khi quay đoàn của chúng ta đã đóng kín cửa rồi à? Anh ta vào bằng cách nào vậy?
Bạch Di lười biếng đáp lời bằng một biểu tình quỷ mới biết .
Bên này.
Ngoài quản lý của Bạch Di và những người ở đoàn làm phim, người ngây ngốc còn có Hoa Miên ——
Anh, sao anh lại đến đây? Hoa Miên nhìn người đàn ông trước mặt, líu lưỡi: Nơi nơi nơi này chẳng phải trường quay đã bị phong tỏa sao, không cho ai ra vào, anh vào bằng cách nào vậy?
Huyền Cực dùng một tay khống chế tay của người đàn ông béo, nghe vậy thì liếc mắt nhìn Hoa Miên một cái, đang định trả lời...
Lúc này ông chú béo kia như thể sực nhớ ra khi nãy mình kiêu ngạo đến mức nào, mà giờ này dưới ánh nhìn của cả trăm người lại chẳng thể làm gì tên này, ông ta quát một tiếng rồi vung tay để tránh khỏi sự kèm cặp của người đàn ông lạ mặt vừa đến ——
Nhưng đúng lúc này, giống như phát hiện ông ta muốn tránh thoát, người đàn ông vốn dĩ đang bình tĩnh đứng đó đột nhiên sắc mắt, tay dùng tốc độ mà người thường không thể nhìn thấy bẻ gập tay ông ta ra sau, sau đó mọi người chỉ nghe tiếng xương bị trật khớp rắc một tiếng, giây tiếp theo, người đàn ông cao to bị đau phải lui về sau vài bước, lảo đảo ngã phịch mông xuống đất!
Hoa Miên: ...
Hoa Miên lúc này chỉ có thể há hốc mồm nhìn.
Huyền Cực không buồn nhìn về phía ông chú đang khóc kêu cha gọi mẹ dưới đất, cũng chẳng màng đến ánh mắt của những người chung quanh, anh xoay người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào Hoa Miên: Đi ngang qua.
Hoa Miên: “?????”
Huyền Cực: Chẳng phải cô nương hỏi ta sao lại đến?
Huyền Cực: Trùng hợp đi ngang qua.
Huyền Cực: Phong tỏa mà chỉ cần nhảy tường là vào được, như vậy mà cũng được gọi là phong tỏa bế sao? Nếu là ở Vô Lượng điện, dù chỉ là một tên gác cửa cũng có thể đột nhập.
Thật ra Huyền Cực không phải là người thích lo chuyện bao đồng, chẳng qua cô gái trước mặt là manh mối duy nhất để giúp anh tìm được vỏ kiếm, vì vậy, anh không thể khoanh tay đứng nhìn khi thấy cô bị rơi vào hiểm cảnh ——
Bản năng của anh mách bảo cô gái trước mặt hình như không muốn nghe thấy những lời này, vì vậy Huyền Cực rất thức thời mà nuốt hết những lời đó vào bụng, sau khi nói về chuyện phong tỏa thì ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hoa Miên: ...
Không phải đi tìm khách điếm sao?
Sao lại thành đi ngang qua rồi?
Chẳng phải cả ngày hôm qua chưa được nghỉ ngơi sao?
Sao lại còn nhanh hơn cả dịch vụ chuyển phát nhanh mà xuất hiện ở nơi này?
Hoa Miên thắc mắc rất nhiều vấn đề, đầu óc rối thành một cục, không rảnh để ý xem Vô Lượng điện là cái gì.
Mà lúc này.
Nếu vừa rồi ông chú béo nhảy nhót lung tung chỉ khiến mọi người đưa mắt nhìn thử, thì sự xuất hiện của người đàn ông thần bí này lại thành công hấp dẫn ánh mắt của cả đoàn làm phim... Thảm nhất là, trong số những người đó có người đã được chứng kiến màn bắt cóc tối qua, vì vậy nhận ra anh.
Kia không phải người tối qua đã bắt cóc Doraemon sao?
Hể, có người nào hành nghề bắt cóc mà đẹp trai vậy sao, thật hay giả vậy?
Là tiểu thịt tươi đoàn làm phim bên cạnh?
Nói chuyện kì dị vậy ——
Hình như quen Hoa Miên á... Tối hôm qua không phải còn muốn bắt cóc cô ấy sao, sao hôm nay lại thân quen như vậy?
Là giả bộ đi? Không chịu được cô đơn? Tôi biết cô ta không phải người đơn giản...
Ủa mà, anh ta vào đây bằng cách nào?
Đúng nha, vào bằng cách nào vậy ——
Thần tiên nơi nào?
Bốn chữ cuối cùng là có người cầm loa nói ra, chính là vị đạo diễn vẻ mặt đang đần thối.
Đây cũng xem như nói hộ tiếng lòng của Hoa Miên, nhìn người đàn ông đi ngang qua chói lóa đang nghiêm túc đứng thẳng lưng trước mặt, cô thậm chí còn chưa ý thức được mình đang trong tình thế anh hùng cứu mỹ nhân: Chính xác hơn cô thấy hình ảnh của mình nên được miêu tả bằng tranh châm biếm thì đúng hơn.
Dưới ánh mắt kỳ quái của mọi người, Hoa Miên ấp úng cúi đầu xin lỗi ông chú béo kia, sau đó móc hai trăm đồng ra đưa cho ông ta, rồi túm lấy tên mặt lạnh bên cạnh nhanh chóng thoát khỏi hiện trường ——
Hai người chui vào xe đạo cụ, Hoa Miên xác nhận chung quanh không có ai rồi mới mở miệng.
Huyền Cực?
Ừ.
Ánh mắt của người đàn ông hạ xuống, thấy năm ngón tay của Hoa Miên buông lỏng, thả áo anh ra.
Anh, không phải anh đi tìm khách sạn sao?
Khách sạn?... Khách điếm?
Hoa Miên gật gật đầu.
Huyền Cực tiếp tục chưng ra khuôn mặt không chút biểu cảm.
Bị người ta đuổi đi.
Ta lấy bạc cho hắn, hắn không nhận, còn nói ta là tên lừa đảo dám lấy đồ giả ra lừa hắn.
“……”
Lời này nghe rất vớ vẩn, nhưng từ miệng anh nói ra sao lại có sức thuyết phục đến như vậy hả?
Không phải chị cố ý nói vậy cho em vui đó chứ.
Hoa Miên thả tay xuống, đỏ mặt nhỏ giọng nói, đôi mắt thoáng vụt sáng, có vẻ dù bị lừa cũng cảm thấy rất vui.
Chị không gạt em, bộ dáng sáng nay lúc em đứng chung với Bạch Di đã bị phát tán không biết bao nhiêu chỗ rồi... Trên mạng có rất nhiều người tò mò không biết em là ai, gọi em là bóng lưng sát thủ , khiến các chị em phát điên lên rồi. Tô Yến nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người cô ngốc đang ngoan ngoãn ngồi im lặng trên băng ghế: Đúng rồi, đoàn làm phim lần này thuê trang phục trúng mấy cái rộng quá, đang định mượn ít kim băng sửa lại, em có định hỗ trợ không?
Điểm tốt nhất ở các thành phố có trường quay phim chính là nếu không phải dự án phim được đầu tư vô cùng công phu, thật ra có rất nhiều món đồ không phải do đoàn làm phim tự mình chuẩn bị, có thể đến các cửa hàng hỗ trợ đoàn làm phim để thuê ——
Ví dụ như trang phục.
Loại trang phục này dù diễn viên cao thấp ốm mập gì cũng có thể nhét vào, nếu muốn điều chỉnh lớn nhỏ chỉ cần dùng kim băng chỉnh lại một chút là được, dù sao khi lên hình cũng không quay áo quần quá chi tiết, không nhìn kĩ thì không thể phát hiện ra.
Vốn dĩ chiều nay Hoa Miên định sắp xếp lịch trực ban với người trong tổ, nghe vậy thì mờ mịt ngẩng đầu, móc một cái khẩu trang từ trong túi ra đeo lên rồi cũng nhảy xuống xe, nhanh chóng đi theo Tô Yến đến trường quay bên kia.
Lúc này, tại phim trường.
Đạo diễn bị vấn đề trang phục kéo dài tiến độ nên cực kì bực mình, trông thấy Tô Yến ôm kim băng chạy đến thì như nhìn thấy cứu tinh —— lại duỗi cổ nhìn lên, liếc thấy Hoa Miên đi sau Tô Yến, tức khắc toét miệng cười: Tốt tốt, Doraemon đến rồi.
Lúc nói chuyện, đạo diễn còn đang cầm loa, cũng chưa kịp kéo chốt... Mọi người nghe tiếng đều đưa mắt nhìn qua, dừng lại ngay chỗ Hoa Miên, sôi nổi cười vang lên ——
Những người làm chung phòng Hoa Miên đi theo cũng cười, thay cô giải vây: Đạo diễn Quách, không phải ông biết cô ấy sợ nhất là cái này sao, đừng để cô ấy sợ! Nếu lần này lại bị ông dọa đến mức chạy về xe đạo cụ thì biết tìm người nào có năng lực như vậy nữa hả? Cái đầu rồng hôm qua có ổn không? Rất nhanh đó, đoàn làm phim bên cạnh sáng sớm tinh mơ còn cảm thán ngay cả chút tiểu tiết như vậy cũng không thèm bỏ qua.
Hoa Miên: “……”
Mọi người: “Ha ha ha ha ha ha ha!”
Chỉ có đạo diễn Quách A một tiếng rồi ngượng ngùng gãi đầu cười trừ.
Hoa Miên biết ông ta không cố ý nên cũng không nói gì, quay về phía tổ đạo diễn lịch sự gật đầu, sau đó xoay người chạy về phía mấy diễn viên đóng vai quần chúng —— số diễn viên muốn dùng kim băng chỉnh lại áo không phải chỉ có hai ba người, mà là một đoàn, hình như đang quay đến đoạn ra chiến trường nên có rất nhiều người
Hoa Miên tay chân nhanh nhẹn cầm lấy một túi kim băng, sau đó đi về phía mấy người diễn viên đang đứng nói chuyện phiếm trong góc, trên tay bọn họ còn đang khoác áo, cà lơ phất phơ mặc vào.
Hoa Miên bước đến gần họ, chọn người đứng gần mình nhất, sau đó mở túi kim băng ra cố định lại quần áo trên người anh ta.
Cứ ba mươi giây một người, sau đó đến người tiếp theo.
Công việc cứ thế lặp lại, thẳng đến khi chỉ còn đúng một người, là một ông chú tầm ba bốn mươi tuổi, từ nãy đến giờ vẫn nói chuyện không ngừng, còn vung tay vung chân múa võ
Vì vậy Hoa Miên đành cắn răng làm cho ông ta cuối cùng, hoàn thành việc sửa sang quần áo cho những người khác xong mới bước đến: Chú à, chú đừng nhúc nhích nha...
Lúc ấy ông chú này còn đang khoác lác với người khác chuyện mình khi học đại học còn từng đánh chín người trước cửa một quán nướng BBQ, lần trước tại trường quay bộ Thiếu Lâm , nơi chỉ toàn hội tụ tinh anh, là phim bom tấn, ông ta còn học được hai chiêu từ võ sư chỉ đạo võ thuật chuyên nghiệp
Vì ông ta khoác lác đến mức vui vẻ như vậy nên Hoa Miên nhịn không được cũng ngẩng đầu đưa mắt nhìn, phát hiện ông chú này thân thể tuy cũng cao lớn, nhưng không hiểu sao lại bốc trúng bộ đồ size lớn nhất, là đồ dành cho người mập mặc, vì vậy hơi rộng.
Hoa Miên cong eo, tránh để ông ta quơ tay trúng mình, túm lấy một miếng vải chuẩn bị xâu kim băng cố định lại, lúc này cô bỗng nghe thấy ông ta nói: Lão tử chỉ cần vung một quyền. rồi một cánh tay đột nhiên ấp tới, Hoa Miên hít sâu một hơi, tay run lên ——
Sau đó liền nghe thấy người nọ hét thảm một tiếng.
Bị kim băng đâm trúng rồi.
Hoa Miên: “……”
Thật ra ở đoàn làm phim, việc bị kim băng đâm trúng là việc hết sức bình thường, chỉ có quần áo của diễn viên chính là được may đo, các diễn viên khác khi sửa quần áo cũng khó tránh khỏi cảnh bị kim đâm trúng —— trước lạ sau quen, cũng tập mãi thành thói quen... Nhưng mà lúc này, cái người trước đó còn bận khoác lác mình bị người ta cầm dưa hấu đuổi khắp ba con phố, lại vì bị kim đâm trúng tay mà gào thét như bị thọc tiết, như thể Hoa Miên mới róc mất một miếng thịt trên người ông ta!
Cô làm cái gì vậy! Bộ không có mắt sao —— kim băng này không biết có sạch sẽ hay không mà lại đem đi đâm người như vậy...
Xin, xin lỗi.
Xin lỗi là xong à? Cô đâm lung tung vậy ngộ nhỡ tôi bị uốn ván thì phải làm sao? Này này tôi nói cô nghe, đừng có xem thường người khác như vậy, tuy bọn tôi chỉ là diễn viên quần chúng, nhưng cũng không phải là người để nhân viên hậu trường bọn cô xem thường!
Càng lúc càng có nhiều người nhìn qua.
Gương mặt của Hoa Miên dưới lớp khẩu trang đỏ lên.
Rõ ràng cô đã dặn ông ta đừng lộn xộn, có ai xem thường ông ta đâu, là tại ông ta không chịu đứng im Nhưng đôi với ánh mắt kì lạ mà mọi người ném tới, những lời cô định nói lại nghẹn lại ở yết hầu, một chữ cũng không nói được ——
Chỉ có thể ngây ngốc đứng im nhéo nhéo chiếc kim băng trong tay, không phải cô không hiểu sao mình lại bị mắng, cũng không phải vì bị mắng mà khóc, chỉ là vì cô đang kinh ngạc, vì tủi thân nên hơi đờ ra...
...
Làm sao vậy?
Trong một góc, Bạch Di đang mặc áo khoác bông, tay ôm túi sưởi nhắm mắt dưỡng thần, vì nghe được động tĩnh nên mở mắt ngồi dậy nhìn qua —— vừa thấy trong đám người là một người đeo khẩu trang đen, lộ ra đôi mắt đang bối rối không biết làm sao thì đứng lên.
Có điều anh bị quản lý ấn lại xuống ghế: Lão Bạch, cậu lại định làm gì?
Bạch Di: Tôi qua bên đó xem tại sao lại như vậy?
Quản lý: Cậu đừng đi, chỗ đó rồng rắn hỗn tạp, loại người nào cũng có, lỡ đâu có người nhân cơ hội gây chuyện cũng không biết chừng, cậu đến đó làm gì, không để ý lại có người nói cậu xem thường diễn viên quần chúng nữa —— Người đó là người của tổ mỹ thuật đúng không, đồng nghiệp của cô ấy khác biết mà ra mặt giải quyết, ây da cậu ngồi xuống cái đi...
Bạch Di bị ấn bả vai, vẫn không nhúc nhích ——
Quản lý thấy vậy thì gấp gáp, mắt thấy đại thần nhà mình chuẩn bị bước về hướng đó, lúc này, đám người đang vây lấy hai người bọn họ đột nhiên tách ra làm hai...
Ngoài đám đông, một bóng dáng màu đen đĩnh đạc bước đến, bước đến trước mặt ông chú đang đỏ mặt tía tai, nháo loạn đòi Hoa Miên phải bồi thường tiền thuốc men và tiền chích ngừa, thấy ông ta đang định giơ tay về hướng Hoa Miên thì đưa tay chế trụ cổ tay của ông ta lại.
Gương mặt người đàn ông đó lạnh lẽo, đôi mắt màu đen đồng khẽ nhúc nhích, mở miệng lạnh nhạt nói: Vị huynh đài này, cô nương đây đã nói không cố ý... Huống chi đao kiếm không có mắt, châm cũng giống nhau, người ta đã nhắc huynh chớ có lộn xộn mà huynh còn cố tình nhích tới nhích lui, cô ấy lỡ tay đâm trúng ông, tại sao lại biến thành người sai?
Người này xuất hiện không hình không tiếng, thậm chí không ai biết anh ta vào lúc nào.
Quản lí của Bạch Di ngây ngốc: Ặc, soái ca từ nơi nào... Đoàn chúng ta có người này sao?
Bạch Di nhìn người đàn ông đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân cách đó không xa, lắc đầu: Quần áo anh ta đang mặc không phải của đoàn chúng ta.
Quản lý của Bạch Di lại duỗi cổ nhìn: Tôi cũng thấy vậy, quần áo tinh xảo như vậy không phải diễn viên chính thì cũng là phụ... Là người của đoàn làm phim khác sao? Chẳng phải trước khi quay đoàn của chúng ta đã đóng kín cửa rồi à? Anh ta vào bằng cách nào vậy?
Bạch Di lười biếng đáp lời bằng một biểu tình quỷ mới biết .
Bên này.
Ngoài quản lý của Bạch Di và những người ở đoàn làm phim, người ngây ngốc còn có Hoa Miên ——
Anh, sao anh lại đến đây? Hoa Miên nhìn người đàn ông trước mặt, líu lưỡi: Nơi nơi nơi này chẳng phải trường quay đã bị phong tỏa sao, không cho ai ra vào, anh vào bằng cách nào vậy?
Huyền Cực dùng một tay khống chế tay của người đàn ông béo, nghe vậy thì liếc mắt nhìn Hoa Miên một cái, đang định trả lời...
Lúc này ông chú béo kia như thể sực nhớ ra khi nãy mình kiêu ngạo đến mức nào, mà giờ này dưới ánh nhìn của cả trăm người lại chẳng thể làm gì tên này, ông ta quát một tiếng rồi vung tay để tránh khỏi sự kèm cặp của người đàn ông lạ mặt vừa đến ——
Nhưng đúng lúc này, giống như phát hiện ông ta muốn tránh thoát, người đàn ông vốn dĩ đang bình tĩnh đứng đó đột nhiên sắc mắt, tay dùng tốc độ mà người thường không thể nhìn thấy bẻ gập tay ông ta ra sau, sau đó mọi người chỉ nghe tiếng xương bị trật khớp rắc một tiếng, giây tiếp theo, người đàn ông cao to bị đau phải lui về sau vài bước, lảo đảo ngã phịch mông xuống đất!
Hoa Miên: ...
Hoa Miên lúc này chỉ có thể há hốc mồm nhìn.
Huyền Cực không buồn nhìn về phía ông chú đang khóc kêu cha gọi mẹ dưới đất, cũng chẳng màng đến ánh mắt của những người chung quanh, anh xoay người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào Hoa Miên: Đi ngang qua.
Hoa Miên: “?????”
Huyền Cực: Chẳng phải cô nương hỏi ta sao lại đến?
Huyền Cực: Trùng hợp đi ngang qua.
Huyền Cực: Phong tỏa mà chỉ cần nhảy tường là vào được, như vậy mà cũng được gọi là phong tỏa bế sao? Nếu là ở Vô Lượng điện, dù chỉ là một tên gác cửa cũng có thể đột nhập.
Thật ra Huyền Cực không phải là người thích lo chuyện bao đồng, chẳng qua cô gái trước mặt là manh mối duy nhất để giúp anh tìm được vỏ kiếm, vì vậy, anh không thể khoanh tay đứng nhìn khi thấy cô bị rơi vào hiểm cảnh ——
Bản năng của anh mách bảo cô gái trước mặt hình như không muốn nghe thấy những lời này, vì vậy Huyền Cực rất thức thời mà nuốt hết những lời đó vào bụng, sau khi nói về chuyện phong tỏa thì ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hoa Miên: ...
Không phải đi tìm khách điếm sao?
Sao lại thành đi ngang qua rồi?
Chẳng phải cả ngày hôm qua chưa được nghỉ ngơi sao?
Sao lại còn nhanh hơn cả dịch vụ chuyển phát nhanh mà xuất hiện ở nơi này?
Hoa Miên thắc mắc rất nhiều vấn đề, đầu óc rối thành một cục, không rảnh để ý xem Vô Lượng điện là cái gì.
Mà lúc này.
Nếu vừa rồi ông chú béo nhảy nhót lung tung chỉ khiến mọi người đưa mắt nhìn thử, thì sự xuất hiện của người đàn ông thần bí này lại thành công hấp dẫn ánh mắt của cả đoàn làm phim... Thảm nhất là, trong số những người đó có người đã được chứng kiến màn bắt cóc tối qua, vì vậy nhận ra anh.
Kia không phải người tối qua đã bắt cóc Doraemon sao?
Hể, có người nào hành nghề bắt cóc mà đẹp trai vậy sao, thật hay giả vậy?
Là tiểu thịt tươi đoàn làm phim bên cạnh?
Nói chuyện kì dị vậy ——
Hình như quen Hoa Miên á... Tối hôm qua không phải còn muốn bắt cóc cô ấy sao, sao hôm nay lại thân quen như vậy?
Là giả bộ đi? Không chịu được cô đơn? Tôi biết cô ta không phải người đơn giản...
Ủa mà, anh ta vào đây bằng cách nào?
Đúng nha, vào bằng cách nào vậy ——
Thần tiên nơi nào?
Bốn chữ cuối cùng là có người cầm loa nói ra, chính là vị đạo diễn vẻ mặt đang đần thối.
Đây cũng xem như nói hộ tiếng lòng của Hoa Miên, nhìn người đàn ông đi ngang qua chói lóa đang nghiêm túc đứng thẳng lưng trước mặt, cô thậm chí còn chưa ý thức được mình đang trong tình thế anh hùng cứu mỹ nhân: Chính xác hơn cô thấy hình ảnh của mình nên được miêu tả bằng tranh châm biếm thì đúng hơn.
Dưới ánh mắt kỳ quái của mọi người, Hoa Miên ấp úng cúi đầu xin lỗi ông chú béo kia, sau đó móc hai trăm đồng ra đưa cho ông ta, rồi túm lấy tên mặt lạnh bên cạnh nhanh chóng thoát khỏi hiện trường ——
Hai người chui vào xe đạo cụ, Hoa Miên xác nhận chung quanh không có ai rồi mới mở miệng.
Huyền Cực?
Ừ.
Ánh mắt của người đàn ông hạ xuống, thấy năm ngón tay của Hoa Miên buông lỏng, thả áo anh ra.
Anh, không phải anh đi tìm khách sạn sao?
Khách sạn?... Khách điếm?
Hoa Miên gật gật đầu.
Huyền Cực tiếp tục chưng ra khuôn mặt không chút biểu cảm.
Bị người ta đuổi đi.
Ta lấy bạc cho hắn, hắn không nhận, còn nói ta là tên lừa đảo dám lấy đồ giả ra lừa hắn.
“……”
Lời này nghe rất vớ vẩn, nhưng từ miệng anh nói ra sao lại có sức thuyết phục đến như vậy hả?
/51
|