Chị Lưu và tôi tiếp tục tìm kiếm trên bãi biển, nhưng thật không may, chúng tôi không tìm thấy bất kỳ người sống sót hoặc xác chết nào khác.
Tuy nhiên, chúng tôi không đi tìm vô ích. Tôi nhặt được một chiếc rìu chống cháy ở rìa bãi biển. Nó có thể được đội cứu hộ mang theo.
Điều này khiến tôi vui lên, có chiếc rìu này rất thuận tiện để làm nhiều việc.
Tôi vẫn muốn tiếp tục đi tìm, nhưng tôi phải dừng lại vì chúng tôi thấy rằng bầu trời đột nhiên thay đổi.
Bầu trời vừa nãy còn trong xanh, nhưng vào thời điểm này bỗng trở nên u ám, những đám mây đen dày đặc che kín bầu trời, nhiệt độ cũng giảm rất nhiều, gió lạnh thổi mạnh và những khu rừng trên bãi biển. Một loạt các âm thanh xào xạc phát ra.
Tôi nghĩ rằng có thể sẽ gặp bão lớn nên nhanh chóng kéo chị Lưu chạy về.
Tốt nhất là nên quay trở lại hang để tránh mưa.
Tôi không dám dính mưa, không có thiết bị y tế, thuốc men hay bất cứ thứ gì trên hòn đảo này, ngay cả khi cảm lạnh, tôi cũng có thể bị chết.
Chị Lưu và tôi chạy thục mạng trở về, tôi nghĩ vẫn là gọi Ninh Tiểu Thu 3 người bọn họ, mặc dù tôi rất muốn xem trò cười của bọn họ, nhưng cũng không tới nỗi muốn họ chết.
Tôi tính nói với chị Lưu mời họ vào hang tránh mưa.
Tuy nhiên, điều tôi không ngờ là khi chúng tôi trở lại bãi biển, chị Lưu vẫn chưa đi qua, nhưng Tiểu Nhu đã chủ động và nhìn tôi với những giọt nước mắt, và nói với tôi với sự van nài, "Phi ca, xin hãy giúp đỡ, chị Thu bị sái cổ chân rất nặng, bây giờ đã sưng hết lên rồi, chị ấy đau đến nỗi nói không ra lời. "
Sau khi nghe và nhìn vào lửa trại, tôi thấy rằng Ninh Tiểu Thu đang ngồi dựa vào tảng đá biển, cẩn thận giữ hai chân và nhìn tôi một cách bướng bỉnh, "Tiểu Nhu, quay lại đi chúng ta không cần phải cầu xin anh ta! "
Tôi nhớ rằng cô nàng đã bị trậc chân đến 2 lần vào ngày hôm qua, lần thứ 2 còn liên quan đến tôi, liền lắc lầu không nói gì và đi qua đó.
Tôi nhìn xuống bàn chân sưng vù của cô ta không thể không hỏi "hôm qua cũng không sưng như vậy, hôm nay lại bị trật chân một lần nữa hay sao?’’
"Chị Thu đi cùng với tụi em vào rừng tìm đồ ăn, nhưng không may lại bị trật chân một lần nữa ..." Tiểu Nhu nói một cách yếu ớt ở bên cạnh.
Tôi lắng nghe và nhìn xung quanh. Không có gì bên cạnh lửa trại. Dường như họ vẫn trắng tay. Lúc này, Triệu Uy không còn kiêu ngạo như trước, chỉ ngồi bên rìa tảng đá, gục đầu xuống như đà điểu.
Nhìn dáng vẻ khốn khổ của anh ta khiến tôi rất nhẹ nhõm.
Tôi đoán rằng lần này Ninh Tiểu Thu đã nhận ra khuôn mặt thật của Triệu Uy.
Tuy nhiên, tên này nhìn lên tôi vẫn đầy sự lạnh lùng và bực bội, vừa nhìn là biết không phải thứ tốt đẹp gì, tôi đoán anh ta vẫn muốn trả thù tôi.
"Cô đã bị sái khớp chân, tôi phải nắn lại cho đúng, có thể đau một chút."
Tôi nói về phía Ninh Tiểu Thu.
Mặc dù Ninh Tiểu Thu nói không muốn tôi chữa chị cho cô ta, cô ấy vẫn vươn đôi chân xinh đẹp về phía tôi với khuôn mặt đỏ lử.
Tôi muốn chế giễu cô ta một chút, nhưng tôi vẫn không nói ra. Con nàng gầy gò và bướng bỉnh. Ước tính nếu tôi thực sự cười cô ta vào lúc này. Cô ta sẽ khóc lên vì giận.
Tôi nắm lấy đôi chân của Ninh Tiểu Thu, đôi chân của cô ấy rất mảnh khảnh và xinh đẹp, cảm thấy mềm mại và trơn trượt khi chạm vào. Cô là một cô gái nữ thần cao cấp. Tôi không khỏi có chút so sánh giữa cô ấy và Tiểu Nhu. Ninh Tiểu Thu là kiểu người đẹp hoàn hảo, có thân hình nóng bỏng và khuôn mặt thanh tú tuyệt đẹp, đặc biệt là đôi chân dài trắng, có thể chơi trong vài năm. Tiểu Nhu, ngũ quan trên khuôn mặt của cô ấy thấp hơn Ninh Tiểu Thu một bậc, nhưng cô ấy là một cô gái rất có cá tính, cô ấy rất thuần khiết trong mọi hành động, làm cho người ta có cảm giác muốn bảo vệ.
Hiện tại, cầm đôi chân xinh đẹp của Ninh Tiểu Thu, tôi gần như có những tư tưởng đen tối.
Tuy nhiên, tôi biết rằng thời gian không còn nhiều nữa. Thấy rằng cơn mưa lớn đang đến, tôi nhanh chóng cầm chân cô ấy xoay xoay một chút rồi bẻ một cái. Khớp chân của cô ấy bị trật cần nắn lại về vị trí cũ. Tôi nghĩ cô ấy sẽ hét lên, nhưng khi tôi nhìn lên, Ninh Tiểu Thu nghiến chặt răng, nhưng chỉ nhẹ nhàng a lên một tiếng nhẹ.
Nhưng rõ ràng cô ấy cũng rất đau đớn, nước mắt lưng tròng.
"Được rồi, mấy ngày nay hạn chế đi lại, cô sẽ ổn thôi."Tôi nói với một nụ cười.
Ninh Tiểu Thu cẩn thận xoay cổ chân một chút, hóa ra nó không đau nhiều nữa. Sau đó, cô ấy nhìn tôi vài lần và không thể không nói, "Thật không ngờ anh còn biết chữa cái này"
"Tôi từng rất tinh nghịch khi còn là một đứa trẻ. Tôi thường chạy lung tung và bị trật chân thường xuyên. Một hai lần là biết cách chữa rồi, điều này cũng là chuyện dễ hiểu thôi."Tôi vẫy tay, tùy ý nói.
Nhìn tôi như thế này, Ninh Tiểu Thu nhớ tới biểu hiện của Triệu Uy trong rừng. Đột nhiên cảm thấy rằng tôi không tệ đến thế.
Chiều nay, họ và Tiểu Nhu đã đi vào rừng để tìm thức ăn. Triệu Uy nhanh chóng làm cho Ninh Tiểu Thu tức giận. Anh chàng Triệu Uy hói đầu này, trông anh ta khá mạnh mẽ, nhưng thực ra yếu ớt hết chỗ nói chỉ đi bộ hai phút rồi nói mệt rồi, nghỉ chút xíu liền bắt Tiểu Nhu xoa vai và bóp chân.
Chân của Ninh Tiểu Thu vẫn còn đau, nhưng cô không hề kêu mệt. Cô ấy luôn cảm thấy rằng mình đã đủ tiểu thư rồi. Thật bất ngờ, người đàn ông Triệu Uy còn tỏ vẻ công tử bột hơn cô.
Trong chuyến đi này, Ninh Tiểu Thu có thể thấy rõ khuôn mặt thật của Triệu Uy. Toàn bộ cơ thể trên dưới, ước tính chỉ còn cái miệng là còn hữu dụng.
Bây giờ, Ninh Tiểu Thu so sánh Triệu Uy với tôi và ngay lập tức nhận ra tôi tốt chán.
"Cảm ơn anh, tôi không nên nói điều đó trước đây, tôi ..."
Ninh Tiểu Thu thì thầm với tôi với khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ngượng ngùng khi nhìn tôi.
Tôi vẫy tay, "Không sao, chỉ là điều nhỏ thôi, tôi không để trong lòng đâu, cô xem trời sắp mưa rồi, chị Lưu và tôi tìm thấy một hang động trong rừng, bây giờ chúng ta phải nhanh chóng đi vào đó, nếu không bị bệnh trên hòn đảo hoang vắng này sẽ là một rắc rối lớn. "
Ninh Tiểu Thu thấy rằng tôi không tính toán với cô ấy nên cảm thấy nhẹ nhõm và cho tôi một cái nhìn biết ơn.
"Phi ca, hãy đi nhanh lên, cơn mưa này có vẻ khủng khiếp!" Tiểu Nhu nói trong nỗi kinh hoàng, cô ấy nhìn vào bờ biển và có nỗi sợ hãi trong mắt.
Tôi không thể không nhìn lại và tôi bỗng giật thót.
Lúc này, biển đang có gió dữ dội và những cơn sóng đang dâng trào đập mạnh vào bãi biển, mỗi lần phát ra một tiếng động rất lớn.
Hơn nữa, những con sóng đó sắp tiếp cận đến gần nơi chúng tôi đang đứng.
Tôi thấy rằng không chỉ có một cơn mưa đang đến gần, mà bờ biển đang thực sự trỗi dậy! Những cơn gió và sóng gầm đó ập đến từng đợt, ùa về phía chúng tôi nhanh chóng.
Sợ rằng sẽ không mất nhiều thời gian để sóng đến lửa trại và nhấn chìm tất cả chúng tôi!
"Nhanh lên!"
Tôi nhận ra sự nguy hiểm nhanh chóng hét lên, nắm lấy vài chiếc vali trên mặt đất trong tay và lao vào rừng.
Chị Lưu dẫn đường phía trước và Tiểu Nhu Triệu Uy chạy thục mạng phía sau.
Vào lúc này, tôi đột nhiên nhận ra một điều, trong khu rừng bên bờ biển, đất rất mềm và dường như nó thường bị ngâm trong nước. Điều này chỉ có thể giải thích rằng thủy triều trên biển trên hòn đảo này sẽ khiến mực nước dâng lên rất cao và có khả năng khu rừng này cũng sẽ bị nhấn chìm!
Tôi đoán nếu chúng tôi đi chậm, tất cả chúng tôi có thể chết ở đây!
Quê tôi có một con sông lớn, đó là nhánh của sông Dương Tử. Nhiều người đã chết trong làng vì thủy triều dâng lên. Tôi biết rằng tình hình này thực sự nguy hiểm!
"Mọi người chạy nhanh hơn đi!"
Tôi hét lên phía sau. Tuy nhiên, ngay sau đó tôi phát hiện ra rằng Ninh Tiểu Thu không thể chạy quá nhanh vì đôi chân của cô ấy. Tôi vội vã và ngồi xổm trước mặt cô ấy, hét lên lo lắng: "Nhanh lên đi tôi cõng cô! "
/13
|