Ninh Tiểu Thu nhìn về phía đó chờ đợi.
Về phía chúng tôi, cá nướng đã sớm được nấu chín. Chị Lưu và tôi ăn rất ngon. Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng lại có tiếng cười khúc khích. Trên bãi biển trống trải, tiếng vang đặc biệt xa.
Ninh Tiểu Thu ngồi chờ đợi, Xiaoren Rou Triệu Uy vẫn chưa quay lại, cô ấy nhìn chúng tôi ăn uống cười nói ở đó, trong thâm tâm có chút hối hận.
"Tôi có phải là làm gì sai rồi không?"
Cô tự nhiên có chút suy nghĩ, nhìn vào chị Lưu cảm thấy hơi ghen tị: đáng lẽ tôi là người sẽ ở bên đó ăn cá cùng với tên tiểu thử thối đó cười nói mới phải
Đột nhiên có một ý nghĩ như vậy trong lòng, làm cô giật mình.
Khi cô ấy đang nghĩ về điều đó, cảm thấy hơi khó chịu ở tận đáy lòng, đột nhiên có tiếng xào xạc ở rìa rừng.
Ninh Tiểu Thu vui mừng khôn xiết, khi biết rằng Triệu Uy đã trở lại. Qủa nhiên, cả Triệu Uy và Tiểu Nhu đều ra khỏi rừng.
Triệu Uy và Tiểu Nhu đều trông rất xấu hổ, đặc biệt là Triệu Uy với khuôn mặt sưng to, và Ninh Tiểu Thu không thể không hỏi, "Mặt của anh làm sao vậy Triệu Uy?"
"Az, đừng nhắc đến nó, thật xui xẻo, vô tình ngã đập vào một cái cây làm mặt tôi sưng vù rồi."
"Được rồi, anh cẩn thận chút, mọi người ... có tìm được gì không?"
Ninh Tiểu Thu nhìn Triệu Uy và Tiểu Nhu với hai bàn tay trống rỗng. Cô ấy đã có một số linh cảm xấu trong lòng, nhưng không thể không khỏi.
"Tôi bắt được một số con bọ cánh cứng và nghe nói rằng những con bọ cánh cứng này rất giàu protein."
Triệu Uy hơi xấu hổ và nhanh chóng lấy ra hai con bọ tre chết từ túi quần.
Ninh Tiểu Thu nhìn nó và gần như đóng băng, sau đó cô ta chửi rủa: "Anh lớn như vậy rồi cũng không phải là một đứa trẻ nữa, anh bắt nó lại làm gì? Lại còn chỉ bắt được hai con này cũng không dính kẽ răng đi? "
"Chị Thu, chị đừng giận, chúng ta chỉ là xui xẻo chút thôi? Uy ca đã bị Tiểu Phi đánh trước đó, rồi lại ngã một cái sau đó nên mới ảnh hưởng đến sự phát huy của anh ấy. Buổi trưa chúng ta chịu đựng một chút, buổi tối nhất định có một bữa ăn ngon! "
Tiểu Nhu kéo Ninh Tiểu Thu và nhanh chóng an ủi cô.
Ninh Tiểu Thu thở dài và không nói gì. Ba người họ bắt đầu cùng nhau làm, nướng hai con bọ tre và vài con cua nhỏ mà Ninh Tiểu Thu bắt được vào buổi sáng.
Ít như vậy một người ăn còn không đủ còn nói 3 người.
Hơn nữa, động tác của Triệu Uy cũng rất nhanh, anh ta nhất định sẽ giành ăn trước.
Họ nướng và ăn xong. Chị Lưu và tôi vẫn tiếp tục ăn.
Ninh Tiểu Thu ngửi mùi hương của cá nướng và nhìn chúng lần nữa. Xoa xoa bụng và nghĩ về khoảng thời gian được ăn no khi ở với tôi.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng cắn chặt răng và thì thầm bằng giọng nhỏ nhẹ, "Nhẫn nại đi Ninh Tiểu Thu, mày có thể làm được, cuộc giải cứu sẽ đến sớm, dù sao thì cũng không thể đi xin người đàn ông khốn đó!" Triệu Uy sẽ may mắn vào tối nay "
Có vẻ như Ninh Tiểu Thu vẫn còn chút hy vọng cho Triệu Uy.Thật là một cô gái ngây thơ.
Tôi không biết Ninh Tiểu Thu đang thì thầm gì, nhưng tôi thấy ba người họ cúi đầu xuống, nhìn về phía chúng tôi một cách mong chờ, nhưng cũng không dám mất mặt mà đến xin chúng tôi, tâm trạng của tôi cuối cùng cũng vui trở lại.
"Chị Lưu, chị thực sự có cách làm cho em vui vẻ hơn!"
Tôi mỉm cười với chị Lưu.
"Hihi, vui không? Vui lên rồi thì chúng ta đi thôi. Đừng lo nhìn cô Ninh đại tiểu thư kia nữa. Tôi thấy cậu một đường qua đây, ánh mắt không rời khổi cô ấy, sợ là đã thích người ta rồi.
Chị Lưu nói với một giọng chua chua.
"Làm thế nào em có thể thích cô ta chứ? Cô gái này luôn luôn coi thường em, em chỉ muốn thấy biểu hiện ăn năn của cô ta mà thôi.’’
Tôi lặng lẽ lắc đầu, tùy ý giải thích, rồi đứng dậy và đi về phía bên kia của bãi biển. Hôm qua, Ninh Tiểu Thu và tôi đi về phía bãi biển phía tây và tìm thấy một chiếc vali bị hỏng.
Bây giờ tôi muốn đi bộ về phía bãi biển phía đông để xem liệu tôi có thể tìm thấy thứ gì nữa không.
Chị Lưu và tôi vừa cười vừa nói chuyện, cũng không cảm thấy mệt mỏi. Sau một lúc, chúng tôi đã đi bộ một đoạn dài dọc theo bờ biển.
Trên đường đi, tôi cũng chú ý đến môi trường và địa hình xung quanh. Tôi cảm thấy nên cẩn thận hơn, có thể một ngày nào đó, những thứ này sẽ có ích.
Đi được một đoạn không ngờ chúng tôi thực sự phát hiện ra một thứ.
Tôi thấy rõ một người nằm trên bãi biển trước mặt tôi!
"Vẫn còn người?"Tôi vội vàng ngạc nhiên.
Có vẻ như đó là một người đàn ông mặc đồng phục màu vàng. Tôi trông có vẻ quen quen, nhưng tôi không nhớ đồng phục này thuộc cơ quan nào.
Bởi vì, anh chàng này rõ ràng bị tàn phá bởi cơn sóng gió dữ dội, bộ đồng phục đã bị mòn và không thấy rõ nó như thế nào.
Sau khi tôi lật anh ta lại, tôi rất thất vọng.
Anh ấy đã chết.
Tôi thấy cơ thể và khuôn mặt anh ta không khác gì một người sống. Uớc tính rằng anh ta mới chết không lâu. Tâm trạng có rã rời, có thể không bao lâu nữa, tôi cũng trở thành một cái xác như vậy.
Sau khi biết rằng đây là một người đàn ông đã chết, chị Lưu đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi, trốn đằng sau tôi và không dám nhìn vào cơ thể của người đàn ông đó.
Tôi định thần lại lục lọi khắp cơ thể của xác chết nam này.
Tôi nghĩ có lẽ sẽ tìm được một cái gì đó hữu ích trong quần áo anh ấy.
Mặc dù tôi không có nhiều hy vọng, vì bộ quần áo của anh ấy đã rách tươm cả rổi, trong túi có thể còn có gì nữa?
Nhưng chẳng bao lâu, tôi phát hiện bản thân đã sai lầm.
Thực sự có nhiều thứ tốt trong túi quần áo của anh chàng này. Đầu tiên, tôi tìm thấy một chiếc kéo nhỏ, và sau đó có một vòng dây sắt, vài miếng bông gòn, kìm nhỏ, v.v., và thậm chí một chai rượu nhỏ, và một số các công cụ tôi không biết.
Những công cụ này khiến tôi rất ngạc nhiên. Với chúng, tôi có thể tạo ra rất nhiều đồ dùng sinh tồn. Đây chắc chắn là một bất ngờ lớn!
Tôi rất vui mừng, nhưng khi tôi bất ngờ rút một thứ ra từ trong ngực của anh ta, sắc mặt tôi đã thay đổi, cảm thấy thật tồi tệ.
Trong túi ngực của anh ấy, tôi thấy được một giấy chứng chỉ, nhìn vào hình thì chính là anh chàng này.
Đây là chứng chỉ của đội cứu hộ.
Người chết này thực sự là người của đội cứu hộ!
Không có gì ngạc nhiên khi anh ta có rất nhiều dụng cụ trên túi đồng phục của mình. Điều này được đặc biệt chuẩn bị để ngăn chặn các tình huống bất ngờ.
Tôi thấy anh ấy mới chết nên cũng hiểu ra, anh ta được nhà nước phái đi tìm kiếm và giải cứu chúng tôi, nhưng thân là một người thuộc đội cứu hộ, anh ấy không phải nên có phẩm chất chuyên nghiệp và công cụ công nghệ cao hay sao. Tại sao lại chết ở đây?
Tôi nhớ lại bộ đồng phục bị hỏng của anh ấy này và cảm thấy tồi tệ hơn. Đồng phục của đội cứu rất chắc chắn. Sóng thông thường không thể làm cho nó trông như thế này.
Thêm nữa, đêm qua, dường như không có sóng lớn. Đây là nơi chứa đầy những điều kỳ lạ và tôi càng cảm thấy hòn đảo này rất không bình thường. Những người trong chúng tôi dường như bị cuốn vào một âm mưu lớn ...
Tôi chôn sâu những nghi ngờ này trong lòng, không nói với chị Lưu mà tiếp tục đưa cô ấy đi dọc trên bãi biển.
Tôi tự hỏi liệu sẽ có một thành viên đội cứu hộ còn sống và dạt vào biển hay không?
Nếu anh chàng vừa nãy chỉ gặp phải sự cố ngoài ý muốn, có lẽ những người cứu hộ khác có thể đưa chúng tôi ra khỏi đảo. Không ai muốn ở lại trên hòn đảo sa mạc hoang vu này cả đời.
/13
|