Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 59: Nhị phòng và tam phòng

/101


Ngô thị đứng sau lưng Cố lão phu nhân nghe Cố Lễ nói như vậy vội che miệng cười nói “Đều là người trong nhà, đại ca không cần khiêm nhường với chúng ta. Nguyên Thu dáng dấp thật tốt lại có linh khí ta gặp rất thích. Nếu Mỹ Ngọc nhà chúng ta có một nửa cơ trí so với Nguyên Thu ta ngày ngày sẽ thắp hương bái phật”

Lý thị nghe lời này không đúng, sợ mẹ chồng nàng dâu hai người có ý định gì đến trên người Nguyên Thu, vội tiếp câu chuyện cười nói “Ta thấy Mỹ Ngọc cũng không kém, nghe nói mỗi ngày đều theo ca ca học thật sự khó có được”

Ngô thị nghe có người khen con gái nàng tự nhiên rất vui lôi kéo Lý thị cười nói “Đại tẩu không biết, thân thể Mỹ Ngọc mảnh mai ta sợ nàng mệt mỏi, không dám để nàng lao lực nhiều, liền ngay cả lão thái thái cũng nói để cho nàng ở trong phòng nghỉ ngơi, đừng học khóa này. Ai ngờ nàng cứng rắn, mặc dù thân thể không tốt một tháng cũng đi học bảy tám ngày”

Lý thị nghe vội tán dương mấy câu, làm Ngô thị cười không khép miệng. Nguyên Thu theo Bảo Châu, Mỹ Ngọc trong phòng ăn cơm cũng nghe thấy. Nguyên Thu nghe Ngô thị nói Mỹ Ngọc thân thể mảnh mai trên người hư nhược nhiều bệnh liền hơi nghi ngờ trộm nhìn Mỹ Ngọc mấy lần chỉ thấy nàng hết sức đẩy đà sắc mặt đỏ thắm, nói thật chứ sức mạnh tràn đầy cũng không giống bộ dạng ngã bệnh. May mà nàng ngũ quan rất đẹp cho dù mượt mà chút cũng không đến quá khó coi.

Bảo Châu cũng nghe thấy lời này của Ngô thị, không khỏi hé miệng cười cười hỏi Mỹ Ngọc nói ‘Muội gần đây lại bị bệnh?”

Mỹ Ngọc nghe vậy che miệng ho khan nhăn chân mày “Thân thể ta luôn không tốt tỉ cũng biết đấy. Mấy ngày gần đây đã bắt đầu ho khan rồi may nhờ lão thái thái mỗi ngày cho người đem tổ yến qua lúc này mới tốt hơn một chút” Bảo Châu nghe thấp đầu cười đi bới cơm. Mỹ Ngọc cảm thấy không thú vị cũng cúi đầu ăn cơm. Nguyên Thu nhìn Mỹ Ngọc gắp thức ăn bới cơm ăn ngon lành quên cả khụ cũng quên cả thở gấp ăn còn nhiều hơn mình không khỏi ngạc nhiên. Nhưng Bảo Châu nhìn Mỹ Ngọc cười lạnh một câu “Muội ăn ít một chút, tránh buổi tối không uống được cháo tổ yến” Tiếng nói chưa dứt Mỹ Ngọc bị sặc cơm nhất thời ho kinh thiên động địa mặt đỏ bừng. Lần này không chỉ có Nguyên Thu bị hù sợ ngay cả Cố lão phu nhân cũng nghe lại cho người đi vào xem lại dặn dò “Sao ho khan lợi hại như vậy, chiều tối đưa chút tổ yến qua cho nàng ăn, bệnh ho khan này càng phải điều dưỡng tốt hơn mới được” Ngô thị nghe vội đáp, tự mình sang nhìn một lần, giúp Mỹ Ngọc vỗ vỗ lưng còn sai người hầu hạ nàng về phòng nghỉ ngơi trước. Nguyên Thu thấy Mỹ Ngọc đi nhỏ giọng hỏi Bảo Châu “Mỹ Ngọc muội muội không sao chứ? Ta thấy nàng ho khan không ngừng” Bảo Châu bĩu môi nói “Đó là do ăn nhanh bị sặc” Nguyên Thu nghe không khỏi cảm thấy buồn cười.

Vì Mỹ Ngọc náo ra như vậy làm cho Cố lão phu nhân cũng quên chuyện Nguyên Thu. Cố Lễ vốn nghĩ nói chuyện Nguyên Thu hôn sự mà không bắt được câu chuyện không tốt mở miệng, chỉ đành gác lại thay đổi ngày khác nói cho mọi người.

Qua ba lần rượu Cố Liêm uống chưa đã lôi kéo Cố Lễ nói “Đại ca, hôm nay huynh làm quan lớn không thể quên không cất nhắc đệ đệ a. Đệ đệ huynh ở trên quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy nhưng vẫn không có khởi sắc, năm ấy rất vất vả thăng lên Lục phẩm không mấy ngày, quay người bị người ta nói mấy câu liền bị giáng một cấp, đệ trong lòng thật uất ức” Cố Liêm vừa gào thét tay vừa nắm thành đấm không ngừng đấm ngực mình.

Cố Lễ thấy thế kinh ngạc không thôi, trong trí nhớ mặc dù Cố Liêm không cầu tiến nhưng cũng không có như vậy. Nay thấy hành vi vô lại của Cố Liêm, trong lòng Cố Lễ đè nén cũng không để ý tới hắn, bưng rượu uống. Cố lão phu nhân thấy tiểu nhi tử gào nửa ngày Cố Lễ cũng không để ý tới hắn liền giận tái mặt quát lên “Ngươi làm ca ca như thế nào, cũng không biết vì thân sinh đệ đệ mình tính toán một phen, hắn hôm nay cũng không nhỏ cũng không thể cứ làm thất phẩm mãi được, truyền đi ra trên mặt cũng khó coi. Sớm mai tìm giúp hắn một chức lục phẩm đi”

Cố Lễ vội nhìn lão thái thái nói “Nhi tử lần này hồi kinh báo cáo, trên dưới chưa chuẩn bị, còn không biết mấy tháng mới có tin tức. Con nghe trước kia có vị Lý đại nhân vào kinh báo cáo bị ngưng lại một hai năm cũng không ít, nhi tử còn không biết quang cảnh lần này như thế nào đâu. Con muốn quan tâm tam đệ sợ có tâm mà vô lực”

Cố lão phu nhân nghe nói nhanh “Nhanh chuẩn bị trên dưới đi, cả nhà này cũng không ít người đâu, nếu ngươi nhàn rỗi ở nhà một năm nửa năm trong nhà thật lớn cần chi tiêu cũng không có tiền thu vào”

Cố Lễ nghe cười nói “Đúng như vậy, ngày mai phải đi phòng thu chi lấy bạc đi đến nhà các địa nhân Lại Bộ, lão thái thái đừng quên nói với phòng thu chi trước, sáng mai con đi lấy bạc”

Cố lão phu nhân nghe nhất thời cứng lại, trầm mặt không nói nữa. Ngô thị đứng một bên, nghe thấy sắc mặt cũng không tốt, mặc dù nàng quản gia nhưng cũng không có tư cách bác bỏ lời Cố Lễ chỉ đành giương mắt nhìn Cố lão phu nhân. Vợ chồng Lý thị đương nhiên biết tật xấu tham tiền keo kiệt của Cố lão phu nhân, chỉ sợ nàng không chịu lấy tiền ra.

Cố Lễ cũng không tính toán lấy ra phần tiền này dù gì năm ngoái mình đã để dành cũng không ít, lấy ra một rương bạc cũng không sao. Nhưng hắn dẫn theo nhiều rương bạc trở về như vậy cho dù là chuyện riêng tư cũng không muốn quá nhiều người biết nhưng không tránh khỏi lão thái thái nói bóng nói gió một phen, bắt hắn lấy bạc ra nuôi cả nhà. Cố Lễ biết lão thái thái muốn lấy tất cả tiền của hắn ra mới vui vẻ cho nên đành giả nghèo mở miệng ra đòi tiền chuẩn bị.

Cố lão phu nhân mặt mày âm trầm suy nghĩ lúc lâu thấy mọi người không nói lời nào Cố lẫ vẫn mở to mắt chờ đáp lời quay đầu hỏi Cố Lễ “Ngươi làm Tri phủ nhiều năm như vậy, để dành không ít tiền chứ”

Cố Lễ vội trả lời “Bổng lộc của nhi tử và thuộc hạ hiếu kính trừ lưu lại trong nhà ăn mặc và dùng đồ còn lại là đưa về kinh thành”

Cố lão phu nhân vội nói “Sao lại ít như vậy, còn nữa mấy năm nay đưa về ít hơn mấy năm trước đấy”

Cố Lễ trả lời “Trong nhà thêm Tuyền ca và Nữu Nữu tất nhiên thêm chút bạc, chỉ nói bên người phục vụ bọn họ đã có sáu người đừng nói chi cái ăn của đứa bé còn tinh xảo hơn người lớn. Còn nữa lần trước cần tiền trong nhà cũng không đưa tiền ra là con từ ngân trang mượn khắp nơi chuẩn bị. Vì bạc có hạn nên mới không được thăng chức, chỉ miễn cưỡng bảo vệ chức Tri phủ. Mấy năm nay phải tìm bạc trả ngân hàng tư trang tiền dư càng ít”

Cố lão phu nhân nghe Cố Lễ nói như thế mới nhớ mình lấy tiền chuẩn bị của Cố Lễ mua thôn trang cho tiểu nhi tử, nàng đuối lí không thể bác bỏ như trước chỉ đành dụ Cố Lễ nói “Ngươi vừa về nhà một đường mệt mỏi, nghỉ ngơi thêm mười ngày rồi suy nghĩ tiếp mấy chuyện kia”

Cố Lễ nghe đành đồng ý, vì nhắc đến chuyện tiền bạc không khí trong bữa tiệc cũng đọng lại. Cố lão phu nhân cũng không có tâm tình, đúng lúc này nhị phòng Tôn thị rót rượu cho lão nhị Cố Nghi bị Ngô thị đụng rượu rớt ra ngoài một chút, Cố lão phu nhân mắng Tôn thị “Có rót rượu cũng làm rơi ra, không biết tiết kiệm cả nhà cũng bị ngươi làm bại gia” Tôn thị có thói quen thỉnh thoảng bị chửi vài lần cũng không để ý vẻ mặt cẫn như thường đứng xuôi tay phía sau Cố Nghi. Cố lão phu nhân mắng cho đến miệng khô lưỡi khô mới ngừng, sai người dâng trà uống một hớp mới la hét mệt mỏi. Đám người Cố Lễ hầu hạ nàng về nghỉ ngơi mới quay về phòng mình.

Sáng hôm sau, Cố Lễ, Lý thị thu thập trong phòng đi thỉnh an. Nguyên Thu biết không thể tự tại như ở Hàng Châu càng cẩn thận chặt chẽ, mỗi ngày sớm muộn đều lên phòng thỉnh an nhưng không ở lại lâu. Vốn dĩ Cố lão phu nhân trọng nam khinh nữ, hơn nữa từ nhỏ Nguyên Thu không lớn lên bên cạnh nàng cũng không có bao nhiêu cảm tình vì vậy không để ý nhiều đến Nguyên Thu mỗi lần đều để Mỹ Ngọc lại đùa giỡn.

Bảo Châu bên nhị phòng cũng không được yêu thích, Cố lão phu nhân ghét bỏ nàng tay chân đần độn như Tôn thị cũng không nói chuyện mỗi lần thấy nàng càng không nhịn được. Bảo Châu cũng không thích tiếp cận lão phu nhân, Cố lão phu nhân không thích nàng nàng càng mừng mỗi ngày chỉ lộ mặt một chút là kiếm cớ ra ngoài. Nguyên Thu về Bảo Châu giống như tìm được bạn, mỗi ngày đều ở trên phòng một khắc liền hẹn Nguyên Thu ra ngoài.

Nguyên Thu thấy, trừ Tam phòng, Đại phòng và Nhị phòng lão phu nhân đều không thích. Nàng ghen tị xuất thân của Lý thị, mỗi lần đều chanh chua với Lý thị. Nhị phòng Tôn thị xuất thân từ tiểu hộ, Cố lão phu nhân lại ngại nhà mẹ đẻ Tôn thị nghèo khổ càng mắng Tôn thị tùy ý. Chỉ có Tam phòng Ngô thị vì luôn dính với lão phu nhân lại là nàng dâu của nhi tử nàng thương yêu nhất, Cố lão phu nhân mới nhìn nàng thuận mắt, liên quan đến nam nữ Tam phòng cũng cực kì cưng chiều.

Lý thị lên phòng thỉnh an, lại phục vụ điểm tâm cho lão phu nhân rồi về phòng lấy ra quà tặng cho các phòng và lão thái thái. Phu thê Cố Lễ quyết định giả nghèo, quà tặng đều lấy thực dụng làm chủ và các loại vải vóc Hàng Châu. Chỉ co lão thái thái một phần thêm mấy bộ da hồ ly.

Sáng nay khi đi thỉnh an Cố lão phu nhân, Lý thị đã đưa phần quà lễ qua cho nàng rồi nên không cần đi một chuyến nữa. Lý thị cho người bọc quà tặng của nhị phòng và tam phòng rồi sai người đưa qua.

Thái Tuyết và Tố Tố đi tặng đồ trở về đang phục vụ Lý thị dùng điểm tâm có nha hoàn vào nói “Nhị phu nhân đến” Lý thị vội thả ly trà xuống “Mau mời nhị phu nhân vào” Vừa nói vừa đi ra ngoài đón Tôn thị. Tôn thị nhấc rèm cửa vào cười thấy lễ với Lý thị, hai chị em dâu nắm tay nhau đến ngồi bên bàn, Lý thị sai người đổi trà.

Lý thị uống trà với Tôn thị, mắt lại quan sát trên người Tôn thị, thấy Tôn thị mặc áo choàng ngắn hơi cũ, lỗ tai đeo một bông tai vàng nho nhỏ, ngay cả trên đầu cũng chỉ có một cây trâm. Lý thị nhớ hôm qua Tôn thị cũng ăn mặc như thế, không khỏi thở dài, tìm chút chuyện nói với nàng từ từ hai người kéo tới chuyện Tam phòng.

Tôn thị thấy xung quanh không có ai liền nói “Cũng phải phải ta nói nàng, chỉ sợ đại ca, đại tẩu về trong lòng nàng không được tự nhiên. Mấy năm gần đây lão thái thái để nàng quản gia, ăn ở mặc cũng chiều Tam phòng. Hàng năm đại ca đưa bạc về hôn phân nữa là tiêu tốn cho Tam phòng. Nàng làm đương gia quen thường ngày cả ta cũng không cho vào mắt. Đại ca, đại tẩu về nàng lại lo lắng bị kiểm tra chỉ sợ tóc cũng bạc”

Lý thị nghe trong lòng suy nghĩ nhưng trên mặt cười nói “Tiền công thì có bao nhiêu mà mọi chuyện đều có lệ nàng có thể lấy ra ngoài được bao nhiêu?”

Tôn thị muốn nói lại thôi suy nghĩ một chút cười nói “Chờ lúc đại tẩu quản gia kiểm tra trướng sẽ biết”

Lý thị nghe cười nói “Ta vừa về không có mấy ngày, lão thái thái cũng chưa nói sẽ để ta lúc nào quản gia”

Tôn thị vội nói “Đại tẩu là con đại quan đi ra hiểu nhất là quy củ lễ số, đại quan nói chuyện làm việc đều có quy củ gò bó, đương nhiên không sai đi đâu được. Mà nhà chúng ta không giống vậy mặc dù khi còn sống lão thái gia mang một danh hiệu quan viên tam phẩm nhưng trong nội trạch lão thái thái lại để ý. Lão thái thái thân là cáo mệnh nhưng dù sao cũng là nữ nhi ở nông thôn quy củ không đủ. Ta thấy đại tẩu nếu không nói quản gia lão thái thái sẽ không đưa quyền to cho đại tẩu. Chuyện con dâu quản gia ở nhà địa quan thực là chuyện bình thường đến nhà chúng ta lại là chuyện rất khó”

Lý thị nghe lời nói Tôn thị lộ ra bất kính, trong lòng đồng ý trên mặt cũng không dám phụ họa nàng, chỉ nhỏ giọng nói với nàng “Những lời này chỉ nói với ta thôi, vạn vạn không được nói lung tung để người khác nghe được”

Tôn thị vội nói “Đương nhiên ta biết, những lời này cũng không nên từ ta nói chỉ là ta thẳng tính tình, không ưa được. Ta mặc dù là tiểu môn hộ xuất thân nhưng cũng được ngày ngày đọc sách, cũng biết trong huynh đệ huynh trưởng là lớn nhất. Lão thái thái sủng ái tam phòng cho nàng quản gia lướt qua ta thì thôi, nhưng hôm nay đại tẩu về chẳng lẽ còn lướt qua đại tẩu? Nói không xuôi tai chứ chúng ta và chi thứ hai chỉ là ở nhờ thôi nào có đạo lý cho người ngoài trông coi nhà cho mình?”

Lý thị mặc dù tiếp xúc với Tôn thị không nhiều, nhưng Tôn thị vẫn là lấy hình tượng đần độn xuất hiện trước mặt mọi người, hôm nay lại đến trong phòng nói ra như vậy không khỏi làm Lý thị phải nhìn lại nàng một lần nữa. Lý thị đối với Tôn thị có năm phần hảo cảm, nhưng hôm nay Lý thị lại có thêm ba phần đề phòng nàng. Tôn thị còn đang nói không ngừng, Lý thị chỉ cười nói “Lúc ta ở Hàng Châu, mặc dù là nhà nhỏ nhưng trông coi cũng rất tốn công sức. Hôm nay về không dễ được đệ muội giúp một tay quản gia, ta cũng phải vụng trộm nghỉ ngơi một chút” Tôn thị hơi thất vọng, khôi phục lại bình thường nói “Ta chỉ là nói chuyện nhà mình với đại tẩu thôi, đại tẩu nghe rồi bỏ qua” Lý thị cười nói “Chỉ là nói chuyện thôi, đệ muội yên tâm”

Trên mặt Lý thị làm như không để ý thật ra không phải nàng không muốn quản gia. Nhưng vài chục năm Lý thị không ở trong phủ không có căn cơ. Tam phòng quản gia nhiều năm như vậy còn có chỗ dựa là lão thái thái chỉ sợ trừ người trong viện mình ra đều là người của tam phòng. Lúc đầu chính là sợ tam phòng phái người đến viện mình cho nên mới từ ngàn dặm xa xôi đều dẫn theo nha hoàn không cho tam phòng cơ hội bổ sung. Nàng tuy nói là đại nhi tức nhưng hoàn cảnh hôm nay nàng không dám đối cứng với tam phòng.


/101

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status