Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 60: Thế tử phi

/101


Tôn thị nói lúc lâu cũng không biết được ý tứ của Lý thị, nàng lại không nắm rõ tính tình Lý thị cũng không dám nói một chuyện không ngừng đành tìm chút chuyện khác nói rồi trở về.

Lý thị cười tiễn Tôn thị ra ngoài, trở về một mình suy nghĩ lúc lâu, liền gọi Cố Hải lấy danh sách những người theo từ Hàng Châu tới. Lý thị lấy ra những người trung thành phân phó bọn họ đi tìm hiểu bạn bè thân thích trong phủ.

Lý thị đối với người làm từ trước đến giờ không tệ, lại rất ít đánh chửi, mấy người trung thành đều là người theo từ nhà cũ từ lúc Cố Lễ nhậm chức cùng đi theo ra ngoài. Bọn họ làm việc dưới tay Lý thị không chỉ có thoải mái hơn so với lúc trước hơn nữa công việc không quá mệt nhọc, còn dư dả so với trước kia không ít cũng tuyệt đối không có chuyện đánh chửi. Bọn họ đã quen với Lý thị từ lúc về nhà không có ngày thư tâm trong bụng có chút thấp thỏm lo âu.

Lý thị buông lời ra cho những người này đi tìm thân thích lung lạc tình cảm. Những người này theo lời phân phó của Lý thị đem theo đặc sản của Hàng Châu tới thăm thân thích, bằng hữu ngày cũ. Lại cầm theo chút tiền mua trái cây rượu cho bọn họ, tôi tớ trong nhà nhìn đến bằng hữu cũ rất vui mừng và cũng muốn khoe khoang chính mình liền đem tất cả chuyện trong phủ nói cho bọn họ nghe.

Lý thị đang ở trong nhà suy nghĩ lời Tôn thị nói liền nghe nha đầu ngoài cửa nói “Thỉnh an tam phu nhân” Tiếp theo có người đi vào đáp lời “Tam phu nhân tới” Lý thị nghe liền cười nói “Mau mời tam phu nhân vào” Nha đầu đứng ở cửa vội vung rèm lên, Ngô thị cầm khăn cười đi vào thân thiết lôi kéo tay Lý thị “Đại tẩu đang bận gì vậy?”

Lý thị cười nói “Chỉ nhìn bọn họ sửa sang lại chút quần áo thôi, có thể vội việc gì” Nói xong cất giọng sai tiểu nha đầu dâng trà, Ngô thị vội khoát tay nói “Không uống trà, ta chỉ đến xem đại tẩu có vội gì hay không. Lão thái thái ở trong phòng sợ buồn bực, muốn tìm hai người chơi bài, sai ta tới nói đại tẩu đi qua một chút”

Lý thị nghe nói “Đã có mấy năm không chơi mấy thứ này rồi, đã sớm quên hết chỉ sợ ta đi lại quét mất hứng lão thái thái”

Ngô thị nghe kéo nàng đi, một mặt nói “Ai nghiêm chỉnh chơi nó, đều chơi đùa thôi, chỉ dỗ cho lão thái thái vui thôi” Lý thị nghe trong bụng nghi ngờ, Cố lão phu nhân xưa nay chán ghét nhất là mình sao lại tìm mình chơi bài cho vui? Nhưng lão thái thái kêu, Lý thị không dám không đi đánh theo Ngô thị đến phòng lớn.

Lý thị và Ngô thị đến trước mặt lão phu nhân, Tôn thị cũng vung rèm đi vào, ba người thấy lễ với nhau. Cố lão phu nhân đã ngồi xong trước bàn, đang chơi bài. Ba người Lý thị tiến lên hành lễ. Cố lão phu nhân ngẩng đầu nhìn Lý thị một cái, liền hất cằm xuống một vị trí “Ngồi đi”

Ba người Lý thị lúc này mới theo quy cũ ngồi vào chỗ của mình, mẹ chồng con dâu bốn người đánh bài, nói chút chuyện. Đều là lão thái thái và Ngô thị hỏi chuyện Cố Lễ ở Hàng Châu. Lý thị đề cao tinh thần không ít, một mặt nhìn bài trong tay một mặt ứng phó với lão thái thái và Ngô thị hỏi dây dưa.

Lý thị nhớ tới hôm qua lão thái thái tăng cường khen Nguyên Thu, trong lòng sớm có sổ, quả nhiên Ngô thị nói đôi ba câu liền xả lên người Nguyên Thu. Trước khen Nguyên Thu bộ dáng tốt, còn nói tất cả đồ thêu thùa Nguyên Thu đưa cho các viện đều tốt, vừa nhìn chính là người linh xảo. Lý thị cười không nói. Tôn thị nghe một lúc mở miệng tiếp lời “Mỹ Ngọc cô nương cũng rất khéo tay, ta nghe nói Hầu gia chọn trúng nàng?”

Ngô thị nghe trên mặt mang theo vẻ hài lòng, Lý thị nghĩ Cố Liêm chỉ là tiểu quan thất phẩm, tính bướng bỉnh lạ kém cỏi làm sao có thể leo lên Hầu phủ, trong bụng kì quái, liền hỏi Ngô thị “Là thiếu gia Hầu phủ nào?”

Ngô thị đang muốn khoe khoang một phen, nghe Lý thị hỏi vội tiếp lời “Chính là tôn tử của Phụ Quốc công, nhà hắn là kế thừa ba đời đấy. Lúc trước lão thái gia làm quan có giao hảo với Phụ Quốc công. Trước đó mấy ngày phụ quốc lão thái quân thọ yến, lão thái thái dẫn theo Mỹ Ngọc. Tẩu biết dáng dấp Mỹ Ngọc nhà chúng ta khỏi phải nói, nàng lại có tướng vượng phu vượng tử. Phụ quốc phủ lão thái quân thấy Mỹ Ngọc liền yêu thích, liền kéo lão thái thái chúng ta hỏi bát tự Mỹ Ngọc”

Lý thị nghe liền biết Ngô thị nói nhà nào, chỉ là suy nghĩ đau đầu cũng không suy nghĩ ra nam tử nào cùng độ tuổi trong phủ quốc công, chỉ đành hỏi Ngô thị “Ta nhớ Phụ Quốc Công có ba con trai, tổng cộng có bảy tôn tử, nhỏ nhất cũng đã hai lăm, hai sáu tuổi rồi. Mỹ Ngọc là cho phép ai?”

Ngô thị nghe sắc mặt hơi đổi, liền cười nói “Tẩu cũng không biết. Lý di nương của Tam lão gia phụ quốc công có một nhi tử, năm đó bởi vì sinh ra yếu ớt nên vẫn nuôi trong hậu viện không cho người biết đến. Đến khi năm, sáu tuổi mới đặt tên cho hắn. Năm nay cũng đã hai mươi tuổi rồi. Năm ngoái vợ hắn ngã bệnh qua đời, lão thái quân muốn tìm người có phúc tướng vượng tử cho tiểu tử này, kết quả chọn trúng Mỹ Ngọc” Nói xong cầm khăn cười hả hê.

Lý thị nghe vậy không khỏi cười mỉa, dáng Mỹ Ngọc vừa trắng vừa mập, khó trách lão thái quân nói có tướng vượng tử. Nhưng là con thứ mà còn là kế thất, còn chưa quyết định hôn sự đã làm cho Ngô thị vui mừng thành như vậy, không khỏi làm cho Lý thị có chút buồn cười. Ngô thị vốn là muốn nghe Lý thị nịnh nọt, ai ngờ Lý thị giống như người không có việc gì, vẫn cúi đầu nhìn bài trong bụng liền có chút không hài lòng.

Lão thái thái liếc nhìn Lý thị nói “Tuy nói tiểu tử này là thứ xuất, vừa cưới xong đã mất thê. Nhưng dù sao phu nhân trước không lưu lại con cháu gì, nếu Mỹ Ngọc gã đi chính là thiếu nãi nãi. Huống chi là nhà công hầu, thật là không biết thể diện bao nhiêu đấy. lão gia khi còn sống mặc dù làm quan tam phẩm nhưng nhà chúng ta dù sao căn cơ nông cạn không so được với các quan lại. Nếu Mỹ Ngọc có thể được mối hôn sự là phải cám ơn tổ tiên”

Lý thị cũng không nghĩ lão thái thái có thể nói ra được lời nói có trật tự như vậy ngẩng đầu nhìn nàng một cái. Tôn thị ngồi một bên nghe, chậm rãi ra lá bài cười nói “Mỹ Ngọc cách cập kê còn ba năm, tiểu công tử nhà phụ quốc công có đợi được?”

Ngô thị nghe vậy hơi chậm lại giương mắt nhìn lão thái thái, lão thái thái thẹn quá thành giận trừng Tôn thị nói “Chỉ có ngươi là biết nhiều” Ngô thị vốn muốn khoe khoang một phen, lúc này bị Tôn thị nói chặn họng trở về. Trong bụng tức giận liền cố ý vô tình kể khổ Tôn thị nói “Bảo Châu và Mỹ Ngọc là cùng một năm, hôm nay cũng không nghe nói nhị ca nhị tẩu đáp ứng người nào. Mặc dù nhị ca làm quan so với lão gia nhà chúng ta cao một cấp nhưng Bảo Châu sinh ra yếu ớt không có phúc khí như Mỹ Ngọc tương lai không biết cho phép cái dạng nào”

Tôn thị nghe trong bụng có chút tức giận, nhưng tam phòng được thế đã lâu, lại đang ở trước mặt lão thái thái nàng không dám lộ ra bộ dáng tức giận. Trầm mặt lúc lâu cười nói “Chỉ cần là vợ chồng nguyên phối ta đã hài lòng, sẽ không đưa con nhà chúng ta đi đảm đương kế thất là được rồi”

Ngô thị nghe trong bụng tức giận đang muốn nổi đóa liền nghe Cố lão phu nhân quát lên “Ngươi nói cái gì vậy? Nếu Mỹ Ngọc thực sự gả được cho tiểu công tử nhà phụ Quốc công, sợ lão gia nhà các ngươi cũng có lực dựa vào, ngươi tương lai cũng trông cậy vào tam phòng. Nói đến đây thôi, tránh tương lai lại vả miệng” Tôn thị nghe đành ấm ức ngậm miệng, Ngô thị được lão thái thái trợ lực càng thêm ngạo mạn hả hể phủi Tôn thị một cái, ánh mắt tràn đầy khinh thường.

Cố lão phu nhân vốn là mở màn cho Ngô thị nói một chút, cho nàng dẫn lời cho mình. Nàng lại cứ khoe khoang khuê nữ nhà mình sớm quên giao phó của lão thái thái đến sau đầu. Cố lão phu nhân đành mở miệng nói “Hôm đó phụ quốc công lão thái quân chúc thọ có nói đến nàng có một điệt tôn tử, mười lăm tuổi đang muốn tìm nữ nhi nhà thích hợp. Lão thái quân nói không cần gia thế như thế nào chỉ cần nữ hài tử tướng mạo tốt lại hiền thục. Ngày đó phần đông gia quyến quan lại cũng nghe lão thái quân nói, chắc cũng muốn đưa nữ nhi nhà mình đi. Ta nghĩ Nguyên Thu tuổi cũng tương đối, đại lão gia lại có tiền đồ còn không mạnh hơn những nhà đó? Nếu nói với lão thái quân nhất định đồng ý chuyện này”

Lý thị đang muốn mở miệng liền nghe Ngô thị ngắt lời nói “Tuy nói đứa bé này không so được với tiểu công tử sinh ở nhà Hầu gia, nhưng dù gì cũng là thân quyến của Hầu phủ nhà cũng làm quan cũng không bôi nhọ Nguyên Thu”

Lão thái thái vội tiếp miệng nói “Đúng vậy, lạo nhị cũng muốn đáp ứng hôn sự này cho Bảo Châu ta còn không cho đấy. Chính giữ lại cửa hôn sự này cho Nguyên Thu”

Lý thị đợi hai người nói xong mới đứng lên trả lời “Lão thái thái, tam phu nhân là có ý tốt, nhưng đứa nhỏ Nguyên Thu đã cho phép người ta. Hôm qua đã định nói với lão thái thái, ai ngờ nhiều người ồn ào đã quên mất”

Lão thái thái nghe vậy hết sức không vui, quăng bài chỉ Lý thị mắng “Nguyên Thu cho phép người ta? Hai người các ngươi thật đảm đương a. Sơn nhi, Nguyên Thu, Nguyên Dung hôn sự có cái nào nói với ta? Xem ta là người chết hay sao? Ngươi lại xúi giục lão gia các ngươi bất hiếu, ngay cả mẹ ruột cũng quên sau đầu”

Ngô thị thấy thế vội đứng lên trước lão thái thái vừa đấm lưng vê ngực, thật vất vả khuyên lão thái thái mới nói với Lý thị “Nguyên Thu cho phép loại nhà nào? Ta nói, người thường thì thôi đi, làm sao so được với thân thích của Hầu phủ? Đại tẩu còn không nhanh đáp ứng lão thái thái”

Lý thị thấy hai người một xướng một họa cũng không vội mở miệng, đợi hai người nói xong mới chậm rãi nói “Nguyên Thu hứa cho thế tử Nam Bình Quận Vương phủ, chỉ sợ hôn sự này không lui được”

Lý thị vừa nói xong, hai người lão thái thái và Ngô thị cũng cả kinh ngay cả Tôn thị cũng ngẩng đầu không nháy mắt nhìn Lý thị. Một hồi lâu Ngô thị mới miễn cưỡng hỏi “Nguyên Thu hứa cho thế tử Nam Bình Quận Vương phủ” Lý thị cười nói “Đúng vậy”

Ngô thị nén miệng buồn bực nửa ngày, ngồi thẳng phu ra nuốt vào nước bọt. Tôn thị ngẩng đầu nhìn Lý thị cũng không nói lời nào. Lão thái thái ngẩng đầu ngó Lý thị lại nhìn Ngô thị, sắc mặt âm trầm bất định. Mấy người buồn bực nửa ngày Ngô thị mới thử thăm dò “Nguyên Thu là vào cửa trước hay sau thế tử phi”

Lý thị nhìn đủ khuôn mặt ghen tị của Ngô thị mới cười gằn từng chữ “Nguyên Thu là định cho thế tử Nam Bình Quận Vương làm chính thất”

Lão thái thái lúc này mới hồi phục tinh thần lại khô cằn hỏi “Này, Vậy Nguyên Thu không phải là thế tử phi sao?”

Lý thị cười nói “Đúng là vậy. Vì đại lão gia phải về kinh, Nam Bình Quận Vương phủ vội đem hôn sự định xuống, liền thúc giục đại lão gia đổi thiếp canh. Chuyện này làm gấp cũng không kịp cho người đưa tin về. Chắc lão thái thái cũng không trách tội”

Cố lão phu nhân lúc này đầu một mảnh tương hồ, chỉ theo Lý thị nói trả lời “Không trách tội! Không trách tội”

Lý thị gả vào Cố gia hơn mười năm, mặc dù ở trước mặt Cố lão phu nhân không đến một năm cũng đã nhận đủ hết khổ, hôm nay khó được lão thái thái ở dưới cơ mình nhất thời trong lòng cảm thấy thoải mái không ít.

Lão thái thái và Ngô thị còn sững sờ, Tôn thị lại hồi thần trí trước, vội đứng dậy kéo tay Lý thị vui vẻ nói “Thật chúc mừng đại tẩu, đây là cửa nhân duyên tốt. Nguyên Thu nhà chúng ta hứa cho thế tử là việc thể diện lớn. Việc này cũng không phải là Hầu phủ con kế thất có thể so sánh”

Ngô thị đã có thói quen Tôn thị xưa nay nhẫn nhục chịu đựng, không nghĩ hôm nay bị nàng nói liên tiếp không xuống đài được. Ngô thị nghe vậy chống nạnh lông mày xách ngược thẳng mắng Tôn thị “Cũng không phải khuê nữ ngươi làm thế tử phi, ngươi ra sức làm cái gì? Có bản lãnh đem Bảo Châu của ngươi gả cho một thế tử đi rồi quay lại nói chuyện với ta”

Tôn thị hừ lạnh nói “Đại ca có danh là quan tốt lại có gia sư giỏi, ở đây là cho người khác so sánh hay sao? Ta thấy Nguyên Thu là thế tử phi trong lòng rất vui mừng cũng không muốn Bảo Châu đi so cái gì. Chỉ sợ có người trong lòng ghen tị bất bình thôi, vốn muốn đem nữ nhi đến Hầu phủ cho nàng cảnh tượng một phen. Kết quả chữ bát còn chưa chổng đít lên chưa có cơ hội khoe khoang đã bị người ta so không bằng, thật buồn cười”

Tôn thị lúc trước đi thăm Lý thị tỏ rõ tâm ý của mình, Lý thị là một người thông minh không dễ dàng tin nàng. Vì vậy Tôn thị mới suy nghĩ đến biện pháp như vậy, vạch trần Ngô thị hủy đi đài sách của Ngô thị hướng tới lấy lòng Lý thị, chính là muốn Lý thị tranh đoạt quyền quản gia của Ngô thị. Ai ngờ, Lý thị lại tuôn ra hôn sự của Nguyên Thu, Tôn thị lại nghe nói phu gia của Nguyên Thu là Quận Vương phủ, nhất thời quyết tâm ôm bắp đùi Lý thị.

Ngô thị và Tôn thị ồn ào không dứt, Cố lão phu nhân cuối cùng hồi phục tinh thần, mắt thấy Tôn thị và Ngô thị kéo tay áo muốn đánh nhau, nhức đầu quát “Tất cả an phận chút cho ta”

Tôn thị dù sao cũng e ngại lão thái thái, nghe nàng lên tiếng, lập tức im miệng đứng một bên. Ngô thị trợn mắt mắng Tôn thị vài câu mới ngừng nói. Cố lão phu nhân nhìn Lý thị mỉm cười đứng một bên, tâm như ngủ vị tạp phần. Sắc mặt cứng ngắt cười nói “Sao còn đứng? Nhanh ngồi xuống đi”


/101

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status