Cuối Chân Trời... Có Anh

Chương 3

/10


Chương 3

     Định mệnh này đã cho ta được gặp nhau,  sau cùng lại không cho ta được ở bên nhau…Nhưng sau này có ra sao đi nữa, có đau khổ, đắng cay thế nào thì em vẫn  luôn cảm ơn cuộc đời  đã cho em được gặp anh… quen anh là điều mà mãi mãi cho đến sau này em không bao giờ hối hận…


       -Nơi này thật đẹp! – Cô bất giác mỉn cười.

       Đi ven theo bờ hồ ngắm nhìn dòng nước trôi êm dịu và mùi hương của những cành hoa như đánh bật khứu giác của cô. Cô là một cô gái khá nhạy cảm với màu sắc và mùi vị, cô cảm nhận sự sống bằng cả đôi mắt và trái tim, chính vì thế những bức tranh cô vẽ rất sinh động và chứa đầy tình cảm…

       Cô không ngờ hoa viên ở đây lại đẹp như vậy, những ngày qua cô chỉ ở trong chung cư rất ít khi ra ngoài, cứ như vậy cô cảm thấy vô cùng buồn chán. Hữu Tuệ thì đến công ty làm việc cả ngày, đến tối hai cô gái mới trò chuyện cùng nhau được, cô thì rảnh rỗi hơn nhiều, chỉ dịch sách và tài liệu do công ty gửi đến vào buổi tối, ban ngày thì ngồi vẽ tranh, nhưng mãi lại không có ý tưởng gì, nên cô đành ra ngoài đi dạo để tìm cảm hứng…

       Bước chân như khựng lại, cô thoáng bất ngờ trước cô bé trước mặt. Một cô bé khoảng chừng tám chín tuổi, mặc một chiếc đầm màu hồng nhạt trông vô cùng xinh xắn, đáng yêu, nhưng gương mặt lại ửng hồng với hai hàng nước mắt lăn dài, cô bé ngồi co ro ở gốc cây ánh mắt vô thức đảo nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó…

       -Cô bé có chuyện gì sao? – Hà My nhanh chóng bước lại gần.

       Đáp lại câu hỏi của cô chỉ là sự im lặng, cô bé ngước lên nhìn Hà My nhưng lại không đáp một lời.

      -Nói cho chị biết đã có chuyện gì xảy ra với em đi? – Cô lo lắng hỏi lại lần nữa.

      Cô bé lại im lặng, chỉ vào tai của mình vừa lắc đầu vừa khóc, cô sững người… chẳng lẽ đứa bé này không nghe thấy cô nói gì sao… cũng không thể mở miệng nói chuyện sao…

      Nhớ lại trước kia, đã có một khoảng thời gian dài bà nội của cô chuyển đến sống với gia đình cô, bà là một người khiếm khuyết, bà không thể nghe cũng như nói được, trong những năm đó cha cô đã dạy cho cô ngôn ngữ của người khiếm khuyết để cô có thể chăm sóc bà, có thể nói đó là những năm tháng đáng nhớ nhất của cô cũng như là những năm cuối đời hạnh phúc nhất của bà… nổi lòng nghẹn ngào lại bao trùm tâm trí cô… nhìn cô bé trước mặt cô không khỏi xót xa…

      -[Em không nghe thấy gì sao?] – Cô bắt đầu dùng cử chỉ để nói chuyện với cô bé.

       Từ ánh mắt ngạc nhiên sau đó trở nên vui mừng cô bé gật đầu.

       -[Đã có chuyện gì xảy ra với em sao?]

       -[Em bị lạc. ] – Cô bé dùng cử chỉ đáp lại, trong ánh mắt hiện lên sự lo lắng và sợ hãi.

       -[Không sao em đừng lo, em đứng lên đi chị dẫn em đi tìm người nhà của em] – Cô  như trấn an.

       Một tay nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, tay còn lại đưa lên khuôn mặt xinh xắn, Hà My nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt ngây thơ đó. Hoa viên rất đông người qua lại nhưng nếu như cô bé không gặp được cô thì có lẽ khó ai có thể giúp được…
       Ven theo bờ hồ, vừa đi Hà My vừa lo lắng ngó nhìn xung quanh, cô hoang mang không biết làm sao có thể tìm được người thân của cô bé đây… Mãi suy nghĩ mà cô không hay biết có một cậu bé đang chạy về phía mình, cậu chạy lại kéo tay cô bé, trên khuôn mặt vô cùng lo lắng.

       -[Cậu đi đâu vậy?  Ba và mình tìm cậu nãy giờ…]

       -[Mình xin lỗi, mình bị lạc…] – Vừa ra dấu cô bé vừa vui mừng, nhưng trong ánh mắt vẫn còn rưng rưng.

       -[Cậu không sao là được rồi] – Cậu bé ra dấu an ủi.

       Cô im lặng, cô thật sự bất ngờ đứa trẻ này cũng là một đứa bé bất hạnh sao? Cô hiểu được cảm giác đó, hiểu được nỗi đau không thể diễn tả thành lời, hiểu được cảm giác muốn nói lên những điều mình suy nghĩ chứ không phải bất lực dùng hai bàn tay ra hiệu, càng hiểu hơn nỗi đau không thể nghe thấy âm thanh nhộn nhịp bên ngoài cuộc sống...

       -[Ba chúng ta đâu rồi?...] – Như nhớ ra điều quan trọng cô bé lo lắng ra dấu.

       -[Ba ở gần đây thôi.] – Cậu nhanh chóng đảo mắt một vòng, rồi chỉ về  phía cách đó không xa…

       Hà My cũng đưa mắt nhìn theo… Ánh mắt cô như dừng hẵn trên khuôn mặt đó, cô chăm chú quan sát…  một chàng trai mang một vẻ đẹp đặc biệt, với sóng mũi thẳng dài vài hàng lông mày đen láy, khuôn mặt thanh tú, góc cạnh nhưng nó không biểu đạt bất cứ một cảm xúc nào cả tựa như một mặt băng tĩnh mịch… Điều đặc biệt là đôi mắt của anh - một đôi mắt sâu, đen thu hút mọi ánh nhìn…  Cô không phủ nhận bản thân đã bị thu hút bởi ánh mắt đó, trái tim cô bất giác rung lên một nhịp, một thứ gì đó len lỏi vào trái tim cô, người đàn ông này thật đặc biệt anh thu hút cô không phải bởi vẻ đẹp bên ngoài mà chính gương mặt lạnh giá đó đã khiến cô không khỏi tò mò…

       Như nhìn thấy bọn họ, hàng lông mày anh khẽ nhíu lại, anh nhanh chóng tiến lại gần hai đứa trẻ.

          -[Con có sao không? Con đi lạc đúng không?] – Anh ra dấu hỏi cô bé.

          -[Dạ con không sao… Nhờ chị ấy dẫn con đi tìm ba đó…] – Cô bé đưa tay chỉ về Hà My.

          -[Chào anh] – Hà My nhanh chóng ra dấu, nhìn thì cô cũng đủ hiểu ra mọi chuyện, anh cũng giống như hai đứa trẻ này… phải chăng vì thế mà khuôn mặt anh lại lạnh như băng như vậy…

          -[Chào cô, cảm ơn cô đã giúp con bé] – Anh thoáng bất ngờ bởi cử chỉ của cô, nhưng nhanh chóng lấy lại sự điềm tĩnh.

          -[Không có gì chỉ là chuyện nên làm thôi.] – Cô mỉn cười nhìn cô bé, mà không hay biết rằng có một dường như đang bất động vài giây bởi nụ cười đó.

          Cô bé kéo tay Hà My:
        
         -[Chị về nhà em chơi nha?]

         -[ Đúng đó. Chị về nhà tụi em chơi đi…] – Cậu bé cũng ra dấu hùa theo.

         Cô nhìn lũ trẻ xong quay sang nhìn anh:

         -[ Không phiền mọi người chứ?]
        
         -[Nếu cô muốn có thể đến chơi, lũ trẻ có vẻ thích cô.] – Anh ra dấu trả lời nhưng khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm.

         Cô nhẹ nhàng gật đầu, thật sự cô rất mến hai đứa trẻ này… Anh quay mặt bước đi, cô từ tốn nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của hai đứa bé mà dắt đi theo sau anh… Bốn con người bước đi trong ánh ban mai ai cũng mang một vẻ đẹp thu hút mọi người, hai đứa trẻ với vẻ đẹp tựa như hai tiểu thiên thần trong sáng, đáng yêu, còn cô mang vẻ đẹp dịu dàng, thanh tú, anh thì mang một vẻ đẹp lạnh lùng bí ẩn… tất cả sải bước về phía trước…

/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status