Cuối Chân Trời... Có Anh

Chương 7

/10


Chương 7

Kíếp này anh không thể, cho nên kiếp sau anh nhất định sẽ đợi…anh đợi em sớm hơn tất cả người khác… gặp em sớm hơn một chút…


          Thời gian như dừng lại cô cứ nhìn anh, vẫn là khuôn mặt không xúc cảm đó, vẫn là đôi mắt sâu đen cô độc… đây đã là lần thứ hai gặp anh nhưng cô vẫn có cảm giác rất đặc biệt, ở anh tồn tại một điều gì đó một điều tựa rất mơ hồ…


      -[Sao cô cứ nhìn tôi vậy? ]


      Cử chỉ của anh làm Hà My như thoát khỏi dòng suy nghĩ, cô nở nụ cười hiền


      -[Chào anh, sao anh lại ở đây?] – Cô ra dấu.


      -[Tôi đi mua ít đồ cho tụi nhỏ… gặp mưa nên dừng đây trú… Cô mới đến thăm tụi nhỏ?]


      Hà My khẽ gật đầu, rồi như nhớ ra chuyện gì cô nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi áo ra, cô như lấy hết can đảm gõ từng chữ và đưa đến trước mắt anh:


      -[Anh tên gì?...]


      Anh nhướn mày nhìn cô, gương mặt thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy vẽ điềm tĩnh, thật sự giữa anh và cô chưa biết tên nhau, nhưng đối với người con gái này anh sao lại có cảm giác rất kì lạ… Anh cầm lấy chiếc điện thoại và gõ vào từng chữ…


                -   [ Trần Mạnh Quân… Còn cô?]


      Cô nhẹ nhàng mỉn cười…


                -   [ Tôi là Nguyễn Hà My…]


~~~---***---~~~

         Những ánh đèn nhộp nhịp, sáng lấp lánh làm cho màn đêm không còn cái vẻ cô độc, lạnh lẻo… đứng nhìn từ ban công mọi thứ như thu vào ánh nhìn của Hà My, cô bất giác buồn, một nổi buồn khó nói nên lời… Căn phòng giờ chỉ có mình cô, Hữu Tuệ vẫn chưa về, nổi cô đơn lại chiếm lấy tâm can Hà My… Cô lại nhớ về gia đình, nhớ về người thân, không biết họ có khỏe hay không?... Vội lắc đầu như muốn xóa tan mọi phiền lòng… Giá như cô mãi mãi là một cô bé nhỏ nhắn… giá như quãng thời gian của tuổi thơ không bao giờ trôi… mọi thứ chỉ là giá như mà thôi… cô biết điều đó là không thể, cô biết bản thân phải mạnh mẽ hơn, phải chững chạc hơn… vì phía trước có rất nhiều điều đang cần cô tự mình phải vượt qua…


      -Hà My cậu đang suy nghĩ gì đó?... – Vừa bước vào Hữu Tuệ đã thấy cô cứ nhìn ra ngoài ban công mà trầm lặng.


      -Cậu về rồi sao? – Hà My trở nên vui hẳn – hai bác vẫn khỏe đúng không?


      -Ừ ba mẹ mình vẫn khỏe… cậu sao vậy nhìn cậu như có tâm sự vậy?


      -À… không có gì đâu mà… - Cô cười xòa – thôi cậu đi tắm đi rồi mình ăn tối.


      -Ừ mình cũng đang đói đây… hihi – Hữu Tuệ nhanh chóng chạy vào phòng.


    Cô nhìn bộ dạng vui vẻ, tươi tắn của Hữu Tuệ mà cô cũng vui theo, đúng là khi ở bên người bạn này Hà My cảm thấy mình đã bớt cô đơn…


~~~~

      -Alo? – Lời nói như chứa đầy hàn khí.


      -Tôi Kỳ Thư giáo viên dạy vẽ của tụi trẻ ở trung tâm Thiên Ân, anh có phải là Mạnh Quân không?


      -Là tôi. Có chuyện gì?


      -Gia đình tôi có việc gấp tôi phải đi về nhà ba mẹ một thời gian dài, tôi không thể tiếp tục dạy vẽ cho tụi nhỏ được, mong anh tìm người khác…


      -Được, tôi sẽ chuyển lương cho cô, chào cô. – Anh nói gọn rồi nhanh chóng cúp máy.


      Nhìn Mạnh Quân chau mày Khắc Huy giờ mới lên tiếng.


      -Có chuyện gì sao?


      -Cô giáo dạy vẽ của tụi nhỏ xin nghĩ. – Mạnh Quân tựa vào ghế sôfa suy nghĩ.


      -Vậy phải tìm cô giáo mới rồi… haha.. – Khắc Huy cười lớn.


      -         Bệnh hoạn, như vậy cũng cười được – Mạnh Quân chau mày khó chịu, người bạn này của anh lắm lúc khiến anh cảm thấy bực mình, cậu ta có thể cười mọi lúc mọi nơi sao…


      -Đừng lo, tôi nghĩ cậu sẽ sớm tìm được cô giáo phù hợp với tụi nhỏ cho xem… - Khắc Huy cười đầy ẩn ý.

.....

/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status