Cuối Chân Trời... Có Anh

Chương 8

/10


Chương 8:


Khó nhất là gặp gỡ, đắng nhất là chờ đợi, đẹp nhất là hạnh phúc, duyên là do ý trời nhưng phận là do người tạo nên…
Tình yêu sẽ đến với những ai vẫn hy vọng dù từng thất vọng, vẫn tin tưởng dù từng bị phản bội, vẫn yêu thương dù từng bị tổn thương...


      
  “Trên cánh đồng cỏ xanh ngắt, ở đó có một gốc cây cổ thụ, trên cành cây có người đã làm hai chiếc xích đu nhỏ nhắn gắn vào đó, ở đó có tiếng hát ngân nga của một cô bé chừng 5 tuổi, tuy lời hát còn vụng về nhưng vô cùng trong trẻo, đáng yêu… Cô bé ngồi trên một chiếc xích đu, đung đưa đôi chân theo nhịp và hướng về xung quanh như đang chờ đợi điều gì đó…

          Từ xa có một cậu bé chừng 10 tuổi chạy lại, trên gương mặt vô cùng phấn khởi vui tươi, cậu ngồi lên chiếc xích đu còn lại, đung đưa chân theo nhịp hát của cô bé…

      -Ca ca… - Cô bé lên tiếng nũng nịu.


      -Muội chờ caca lâu không? – Vừa hỏi cậu bé véo nhẹ chiếc má nhỏ xinh của cô bé.


    -Dạ không ạ… - Cô bé lắc đầu trả lời…


Cứ như thế hai đứa trẻ lại hát ngân nga… Ngày ngày bọn trẻ hẹn nhau ra đây mà trò chuyện, có đôi lúc hai đứa chạy quanh gốc cây mà đùa giỡn…

Cứ ngỡ rằng cả tuổi thơ của cô bé sẽ gắn liền với cậu bé, cứ ngỡ rằng hai đứa trẻ sẽ cùng lớn lên, cùng trải qua những giây phút của tuổi thơ tươi đẹp… Nhưng không có gì là mãi mãi…


      -Caca… muội không chịu đâu… hix hix… muội không cho ca đi đâu… hixhix… - Cô bé òa khóc nức nở.


      -Tiểu My ngoan caca chỉ chuyển nhà đi thôi mà… sau này caca sẽ về thăm muội nha… - Cậu bé ra sức dỗ dành.


      -Không muội không chịu đâu… hixhix… muội không muốn xa caca đâu mà… - Cô bé vừa khóc vừa quay đầu chạy thật nhanh…


    -Tiểu My … caca xin lỗi muội… Tiểu Myyy…


Cậu bé gọi cô bé không thèm để tâm, một mạch chạy thật nhanh, trên khuôn mặt xinh xắn giờ chỉ thấy rất nhiều nước mắt… cô bé cứ chạy mãi… chạy mãi như không muốn đối mặt với tất cả…”

Không… không… không…  - Tiếng hét như xé tan sự yên lặng của căn phòng, Hà My choàng tỉnh dậy… người cô thấm ướt mồ hôi, thì ra đây chỉ là một giấc mơ, nhưng sao nó lại chân thực như vậy?

Cô có cảm giác như đây là một điều đã xảy ra… nhưng rất mơ hồ cô không thể nhớ rõ… cảm giác đau đầu lại tái phát cô lấy tay xoa xoa thái dương, mỗi khi muốn nhớ về lúc nhỏ đầu cô lại đau như vậy… Mẹ cô từng nói hồi nhỏ cô từng bị tai nạn nên bị mất một phần trí nhớ…

Sau khi đã định thần lại cô bước xuống giường, VSCN xong xuôi, cô quyết định hôm nay sẽ đến trung tâm thăm tụi nhỏ…

~~~~----****----~~~~

    -[Tôi có thể dạy vẽ cho tụi nhỏ được không?] – Hà My lấy hết can đảm ra dấu với Mạnh Quân.


Cô đã biết chuyện ở trung tâm hiện giờ tụi nhỏ đang phải nghỉ học vẽ vì chưa tìm được cô giáo phù hợp, nhìn ánh mắt buồn bã của tụi nhỏ, nhìn những bức tranh tuy khá vụng về nhưng chứa đầy tấm lòng của tụi nhỏ được dán trên tường thì cô cũng đủ biết tụi nó thích học vẽ đến mức nào… Không kìm được lòng, cô chỉ còn cách đến phòng tìm anh…

Mạnh Quân nhìn cô một hồi lâu, sau đó mới ra dấu.

      -[Cô biết vẽ?] – Anh nhướn mày nghi hoặc.


      -[Tôi sắp được lấy bằng họa sĩ.]


      -[Vậy được, cô hãy đến dạy cho tụi nhỏ…]


      -[Cảm ơn anh.] – Cô cười típ mắt.


      Anh không nói gì mà quay lưng bước đi.



Cô đứng đó nhìn theo anh, cô không hiểu tại sao anh lại trở nên lạnh lùng như vậy, nhất định cô sẽ tìm hiểu kĩ, nhất định cô sẽ khiến anh thay đổi… cô tin là như vậy… tuy mới quen anh như cô đã có cảm giác rất đặc biệt, cảm giác tựa thân quen nhưng cũng khá xa cách… cô không thể hiểu đây là cảm giác gì… cô chỉ biết nó rất đặc biệt, đặc biệt đến nổi khó hình dung…

/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status