Chương 2.2: Đúng thật là cô chủ
Hạ Tình Không nói rồi liền muốn đi ra ngoài, Mục Thần Hạo nhường đường, nghe thấy người đàn ông đeo kính viền đen nói với Hạ Tình Không:
“Xe của nhà họ Hã đỗ ở cửa sau. Ông chủ đã nói lần này nhất định phải mời cô chủ về.”
Hạ Tình Không còn chưa nói chuyện đã bị hai vệ sĩ kẹp ở giữa, cô hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông đeo kính viền vàng một cái, rồi đi.
Mục Thần Hạo nghe thấy nhà họ Hạ, trong lòng liền có đáp án.
Hạ Tình Không bị dẫn ra cửa sau, ngồi lên xe, người đàn ông đeo kính màu vàng cố ý ngồi cạnh cô để phòng cô chạy trốn.
Chiếc xe vững vàng rời đi, Hạ Tình Không trưng khuôn mặt thối ra, không nói chuyện.
“Lúc cô chủ vừa ra đời đã mất tích rồi, ông chủ cũng không dễ chịu nhiều năm như vậy.”
“Những năm này vẫn luôn tìm cô chủ, khó khăn lắm mới tìm được, tiếc là cô chủ không muốn trở về.”
“Mấy người dưới chúng tôi cũng đã nói giúp cô chủ rất nhiều, bên bà chủ đã không làm ầm ĩ nữa rồi, cô chủ hoàn toàn có thể yên tâm.”
Hạ Tình Không bĩu môi, rụt cổ vào trong áo vest rộng lớn.
Từ nhỏ cô và người mẹ Tạ Thu Trân, em gái Tạ Uyển Oánh sống chung với nhau, mẹ cũng vô cùng thương yêu cô.
Nhưng không ngờ mấy ngày trước, một đám người đàn ông mặc vest lại tìm tới cô, nói với cô, cô là cô chủ thất lạng nhiều năm của nhà họ Hạ.
Nhà họ Hạ là cái gì? Đó là nhà giàu nhất nhìn của thành phố SH, bước vào cũng bị nuốt chửng đến khúc xương chẳng còn.
Thời gian trước, cô suýt nữa còn bị tai nạn xe chết thảm trên cầu, cũng là việc tốt mẹ kế làm ra để ngăn cản cô trở về nhà họ Hạ.
Nghĩ tới đây, Hạ Tình Không bực bội vặn người, nhìn ra bên ngoài xe.
Chiếc xe lái như bay, rất nhanh đã tới cổng của nhà họ Hạ.
Hạ Tình Không còn chưa xuống xe đã thấy cổng biệt thự nguy nga, lộng lẫy, ánh đèn sáng chói của nhà họ Hạ, ngoài cổng đứng một đống người.
“Cô chủ về rồi.”
Người đàn ông đeo kính viền vàng kêu một tiếng, bước xuống xe trước. Hạ Tình Không cau lông mày, xuống xe, mũi chân vừa giẫm xuống đất, đã cảm thấy không đúng.
Mẹ nó, cô còn đang mặc đồ hở hang, hơn nữa quần áo còn bị Mục Thần Hạo xé rách rồi, khoác áo vest cũng có thể nhìn thấy sự nhếch nhác và gợi cảm trên người cô…
Chết tiệt, thế mà lại bị tính kế!
Người đàn ông đeo kính viền vàng là con của quản gia nhà họ Hạ, Chu Vân Thâm. Anh ta lại để cô đến nhà họ Hạ như vậy, còn có nhiều người ở cổng như này.
Quả nhiên nhà họ Hạ không có gì tốt, còn cả cái người được gọi là cậu chủ Mục kia lại xé rách quần áo của cô, còn là ở trước ngực, hại cô bây giờ trông thảm hại như vậy.
Được, được, đám người này, còn chưa vào nhà họ Hạ đã tỏ thái độ với cô rồi.
Mẹ kế Thẩm Diệu Ngọc dẫn cô hai Hạ Tình Xuyên đứng ở cổng, nhìn quần áo trên người Hạ Tình Không, trong mắt hiện lên ý cười nhạo.
Hạ Tình Không cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên đã đổi thành dáng vẻ rụt rè, bước tới trước mặt hai người.
“Ôi, đây là ai vậy, không biết còn tưởng là gái ở chốn trăng gió nào tới.” Hạ Tình Xuyên khoanh cánh tay, phì cười nhìn Hạ Tình Không.
“Ông chủ dặn hôm nay phải đưa cô chủ về.” Chu Vân Thâm trả lời thay Hạ Tình Không.
“Đúng thật là… cô chủ.” Hạ Tình Không nói một câu hai nghĩa, sự chế nhạo trong mắt càng rõ ràng hơn.
/2723
|