Chương 4.1: Vị trí trong lòng ba
Con có tên là Amy kia bị Chu Văn Thâm xách lên, mắt Hạ Chính Hoa kỳ quái nhìn Hạ Tình Xuyên một cái.
Hạ Tình Xuyên cố nhịn xuống sự đau khổ trong lòng. “Con cũng không biết Amy hôm nay bị làm sao, kéo cũng không kéo được, làm thương chị, thật sự xin lỗi.”
Ôi, hay cho một bông hoa sen trắng nở rộ tươi tắn, chói mắt!
“Chị không sao.” Hạ Tình Không cũng cười xán lạn. “Con chó kia là của Hungary đó, em xem quần áo chị bị cắn này…”
Hạ Tình Không lại vô ý chỉ ra lần nữa, Hạ Chính Hoa lúc này mới nhớ ra con gái này của mình đã bị chó cắn, vội vàng căng thẳng đón Hạ Tình Không vào trong.
Thấy Hạ Tình Không không sao, Hạ Chính Hoa vẫy tay bảo người chuẩn bị nước nóng để Hạ Tình Không tắm rửa trước, cũng lên tầng sắp xếp người đưa thuốc.
Hạ Tình Xuyên giậm chân. “Miệng của cô ta cũng bén quá!”
“Con nhóc này tâm tư thông suốt, giống như đã nhìn ra đó là chó của con, nên cố tình.” Thẩm Diệu Ngọc ấn tay của Hạ Tình Xuyên, để cô ta đừng nóng nảy.
“Nhà họ Hạ này chỉ có thể là của chúng ta.”
Hạ Tình Xuyên yên tâm, chỉ là mất đi chó yêu, trong lòng vẫn không thoải mái. Hạ Tình Không mặc quần áo gọn gàng đứng trước mặt cô ta, cô ta cũng không cho sắc mặt tốt.
Cô ta biết ba trước giờ đều thương cô ta, chỉ cần cô ta tỏ ra không vui, Hạ Chính Hoa chắc chắn sẽ nghĩ cách lấy lòng cô ta.
Nhưng còn chưa đợi cô ta nói chuyện, đã thấy vẻ mặt Hạ Tình Không không đành lòng, nói với cô ta: “Xin lỗi em gái Tình Xuyên, chị không biết đó là chó của em.”
Hạ Tình Xuyên không nói chuyện, chỉ nhìn người ba đang ngồi uống trà ở bên cạnh, thấy ông ta cũng mỉm cười, trong lòng càng nghẹn uất.
“Chị còn tưởng là chó điên ở đâu ra, cắn phải người ta thì không hay. Em gái Tình Xuyên đừng giận nữa.”
“Cô…” Hạ Tình Xuyên quay đầu chuẩn bị mắng, nhưng thấy ba nhếch mày nhìn cô ta, chỉ đành cứng nhắc nuốt lửa giận xuống.
Hạ Tình Không đã thấp giọng vậy rồi, nếu cô ta còn trưng vẻ mặt cho cô xem, ba cũng không có ấn tượng tốt gì với cô ta.
Hạ Tình Xuyên cắn môi dưới, sau đó trên mặt hiện lên tia sáng lộng lẫy như hoa sen trắng, giống như Thánh mẫu từ bi.
“Chị cũng không phải cố tình mà, Amy cắn chị, em cũng có trách nhiệm. Chị Hạ Tình Không đừng trách em là tốt rồi.”
Hạ Tình Không nghe thấy lời này, trước mắt sáng lên, lập tức nắm lấy hai tay của Hạ Tình Xuyên, lắc mạnh.
“Vậy à, vậy à? Em gái Tình Xuyên tha thứ chị rồi!”
Hạ Tình Xuyên còn chưa nói ra lời, chỉ cảm thấy móng tay sắc nhọn của Hạ Tình Không đang ghim vào mu bàn tay của cô ta, đau tới mức cô ta nhe răng, hung hăng đẩy Hạ Tình Không ra.
Hạ Tình Không lập tức lảo đảo lùi ra sau mấy bước, ngã ngồi xuống đất, còn đụng vào một góc tủ, cẳng chân lập tức chảy ra tơ máu.
“Tình Không!”
Hạ Chính Hoa lập tức tiến lên như tên lửa, quan tâm mà nhìn vết thương của cô, lại vội vàng gọi bác sĩ tới xử lý.
Thẩm Diệu Ngọc đang bê hoa quả ra, vừa thấy liền căng thẳng mà chạy tới.
Hạ Tình Không đáng thương ngồi dưới đất, sau đó rũ mắt.
“Chị biết em gái Tình Xuyên không thích chị, chị đi là được rồi.”
Hạ Chính Hoa lập tức ấn cô lại, đỡ cô dậy, ngồi lên sofa, tức giận đùng đùng nhìn Hạ Tình Xuyên.
“Tình Xuyên, mau xin lỗi chị con.”
“Chị ta cấu con!” Hạ Tình Xuyên cũng kêu lên, giơ mu bàn tay của cô ta ra cho ba xem.
Thẩm Diệu Ngọc nghe thấy, đỡ lấy vai của Hạ Tình Xuyên, cũng nhìn về phía tay của cô ta.
Hạ Tình Không dùng sức vừa phải, Hạ Tình Xuyên lại sống trong nhung lụa, sau khi hô đau nhìn vào mu bàn tay chỉ có vết đỏ nhàn nhạt, căn bản không có dấu bị cấu.
“Chị chỉ là kích động quá, cho nên đã dùng sức, xin lỗi em gái Tình Xuyên.”
/2723
|