Chương 3.2: Chó của cô hai?
Hạ Tình Không sắp bị lời nói này của cô làm cho khóc tới nơi rồi. Lúc trước cô không muốn về nhà họ Hạ là vì nhà cửa nước sâu, cô không muốn về xen vào. Sau này Thẩn Diệu Ngọc phái người tới tạo ra tai nạn xe để ám sát cô, nên tới rồi cũng sẽ phải tới.
Nếu đã phải trở về, vậy thì không bằng chủ động ra tay, còn hơn bị động mặc người chém giết!
Hạ Chính Hoa nhìn Hạ Tình Không bằng con mắt khác, lần này cũng không màng tới cô mặc đồ hở hang gì, cởi áo khoác ra, khoác lên cho Hạ Tình Không.
“Cho nên con đến Crown mặc như vậy, là để giúp ba?”
“Vâng…” Hạ Tình Không cố tình rụt người lại, Hạ Chính Hoa vội vàng dặn người chuẩn bị nước nóng, rồi dẫn Hạ Tình Không vào nhà.
Hạ Tình Xuyên đi theo sau lúc này mới phản ứng lại, hung hăng giậm chân một cái, đúng là tức quá mà!
Hạ Tình Không vừa bước tới cửa đại sảnh, một chân vừa giơ ra, liền thấy một bóng xám xông ngay tới.
“Gâu, gâu!”
Con chó lông trắng kia vẫy đuôi, ra sức gặm cắn chân của Hạ Tình Không.
“Á!” Hạ Tình Không bị làm giật mình, vội vàng hất chân muốn quăng con chó kia đi.
Trong lúc khựng lại này, Hạ Tình Không đã bị con chó cắn rách tất, xoẹt một tiếng rách một mảnh to. Hạ Tình Không liếc nhìn con chó, vô cùng bình tĩnh, thuận thế nằm xuống đất, lăn lộn với con chó lông trắng kia.
“Mau, mau cứu cô cả!”
Hạ Tình Không vừa giả vờ vật lộn với con chó lông trắng, vừa nhìn vệ sĩ ở bên cạnh.
Những người kia rõ ràng là sốt ruột sợ cô xảy ra chuyện, nhưng lại không dám tiến lên.
Mà con chó lông trắng ở trước mặt này trông lăn lộn om xòm như con chó điên, nhưng lông mềm mượt, vừa nhìn đã biết là thường được chăm chút.
Lại nhìn Hạ Tình Xuyên ở cách xa khoanh cánh tay xem kịch, Hạ Tình Không liền hiểu đây là chuyện gì rồi.
Thì ra là ra oai phủ đầu với cô!
Thấy một đám vệ sĩ kia vây tới, Hạ Tình Không lập tức lớn tiếng kêu lên.
“Đừng động đậy!”
Đám vệ sĩ kia vừa hay thở phào, vừa không thể hại thú cưng của cô hai, lại không thể để chó làm hại cô cả.
Giờ Hạ Tình Không ngăn cản khiến áp lực trong lòng họ đều giảm mạnh, nhưng còn chưa đứng vững đã nghe thấy Hạ Tình Không oai phong lẫm liệt, quát:
“Đây là một con chó điên, mọi người đều đừng lại đây, nó sẽ cắn người đó!”
Hạ Tình Xuyên và Thẩm Diệu Ngọc đứng ở một bên, lạnh lùng quan sát, như vậy coi như cho Hạ Tình Không một bài học. Họ mới là người của nhà họ Hạ này!
Ai ngờ Hạ Tình Không vừa kêu xong, cũng không biết móc đâu ra một con dao, dao sắc dưới ánh đèn lóe ánh sáng lạnh.
Sắc mặt Hạ Tình Xuyên chợt thay đổi, trong lòng lộp bộp, còn chưa kịp kêu ra tiếng, chỉ nghe thấy “ngao” một tiếng, hai chân cô ta liền mềm nhũn.
Lúc này Hạ Tình Không mới đạp con chó lông trắng bị cô đâm chết ra, đứng dậy kéo quần áo bị con có cắn rách, vứt con rao trong tay xuống đất kêu “leng keng”.
Một tiếng vang cực lớn này khiến nhóm người Hạ Chính Hoa phản ứng lại. Hạ Chính Hoa nhanh chóng chạy tới bắt lấy cánh tay của Hạ Tình Không, hỏi:
“Không sao chứ, không sao chứ, xem bị chó cắn này!”
Viền mắt Hạ Tình Xuyên nóng lên, vừa muốn tiến lên chửi, lại bị mẹ kéo lại.
Đó là giống chó Herding của Hungary cô ta yêu thích nhất!
“Con không sao.”
Hạ Chính Hoa nhìn quản gia, trách mắng. “Cũng không biết con chó này ở đâu ra, cũng không trông kỹ.”
“Hình như là của cô hai…” Có người ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
“Là chó của Tình Xuyên?”
/2723
|