Triệu Ngọc đã hạ quyết tâm phải đấu với nhóm Khúc Bình đến cùng. Vì vậy, khoảng thời gian sau đó, hắn vẫn ngồi yên trước bàn làm việc của mình, chú ý nghe lén nhất cử nhất động của tổ B, thậm chí bỏ qua cả việc đi vệ sinh.
Quả đúng như những gì hắn đoán, bên nhóm Khúc Bình rất xem trọng manh mối mà Trương Cảnh Phong và Lương Hoan vừa tìm được, họ lập tức bắt tay vào điều tra về nguồn gốc của màng dính một chiều kia.
Số nơi nhập loại hàng màng dính một chiều này rất ít, trong vài giờ đồng hồ ngắn ngủi, họ đã có được hết danh sách những khách mua trong thời gian gần đây. Tiếp đó, họ lập tức điều tra về thông tin của những khách mua này không hề ngừng nghỉ, tổ trưởng Khúc Bình gần như đã cử hết mọi người trong tổ đi làm việc.
Thế nhưng đến tối, kết quả điều tra lần lượt được đưa lên, kéo theo đó là những tin tức khiến người ta hụt hẫng.
Thì ra, loại màng dính một chiều này hầu hết đều được mua bởi những đoàn kịch, có đoàn dùng nó để biểu diễn ảo thuật, có đoàn thì dùng để chế tạo đạo cụ biểu diễn.
Tuy rằng số đoàn kịch mua loại màng dính một chiều này không nhiều, nhưng số lượng mà mỗi đoàn kịch mua lại rất lớn.
Theo như lời của người phụ trách thì, tuy giá cả của loại màng dính một chiều này không rẻ, nhưng cũng không có tác dụng gì đối với người ngoài nghề, vì vậy cũng không có ai trông chừng cả, bình thường hay chất trong kho ở phía sau sân khấu. Dù cho là nhân viên hay diễn viên, thậm chí là những khán giả vô tình đi ngang qua cũng có thể tiện tay lấy vài miếng về nhà.
Trong tình trạng rắc rối như thế, nếu như thật sự muốn điều tra kĩ càng thì chắc chắn lượng công việc sẽ tăng lên rất nhiều. Xem ra, cũng không thể tiếp tục tra được theo hướng này được, manh mối lại bị gián đoạn lần nữa.
Sau khi nhận được tin này, dù là Khúc Bình hay thành viên trong nhóm, thậm chí ngay cả người đang nghe lén - Triệu Ngọc - cũng cảm thấy rầu rĩ.
Xem ra là do họ đã quá xem thường năng lực của tên hung thủ này. Tên này suy nghĩ rất thấu đáo, không chút sơ hở nào, quả thật là một tên tội phạm thiên tài.
Tuy rằng không thể điều tra thêm được gì từ manh mối về màng dính một chiều, nhưng Khúc Bình vẫn chưa chịu từ bỏ, chị ta để hai người lại tiếp tục điều tra, những người khác thì quay về chờ lệnh.
Lần này, Khúc Bình đã cảm nhận được một áp lực rất lớn, nếu như không thể phá được vụ án chặt tay lần này, rất có thể chị ta sẽ đi theo vết xe đổ của tổ trưởng tiền nhiệm, bị buộc phải thuyên chuyển công tác.
Khúc Bình đã dốc hết toàn lực, hầu như đã điều tra kĩ càng tất cả các manh mối có được, nhưng tính đến thời điểm này, ngay cả một vài đặc trưng của hung thủ còn chưa điều tra ra được, đừng nói chi đến việc bắt được hung thủ. Trong suốt quãng thời gian chị ta bắt đầu công việc phá án cho tới giờ, chuyện như vậy chưa từng xảy ra.
Thời gian dần dần trôi đi, đồng hồ hiển thị thời gian đã là sáng sớm, nhóm người Khúc Bình vẫn đang phân tích manh mối, nhưng càng lúc càng có ít người mở miệng nói chuyện.
Trong phòng làm việc của tổ A cũng chỉ còn lại một mình Triệu Ngọc. Hắn nằm gục xuống bàn, đợi một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì phát ra từ máy nghe lén. Xem ra, đám người Khúc Bình dường như sắp rơi vào thế bí rồi.
Bà nội nhà nó!
Triệu Ngọc quay người lại, nhìn chăm chú về phía bảng trắng của mình.
Ngay giữa tấm bảng trắng có ghi mấy con số “26.4” rất to, rõ ràng. Con số này có nghĩa là ngày 26 tháng 4, Thời gian xảy ra vụ chặt tay đầu tiên là ngày 22 tháng 4 năm ngoái, năm ngày sau, tức là ngày 26 tháng 4, lại xảy ra vụ án chặt tay thứ hai.
Có một điều trùng hợp là, thời gian xảy ra vụ án chặt tay gần đây cũng là ngày 22 tháng 4. Vì vậy, mọi người đều đang lo lắng, liệu năm nay có giống năm ngoái, đến ngày 26 sẽ xảy ra vụ án chặt tay thứ tư không?
Nếu như có vụ án chặt tay thứ tư xảy ra thật, vậy thì hậu quả sẽ khá là nghiêm trọng. Dư luận chắc chắn sẽ dậy sóng, những cảnh sát ở tuyến đầu như bọn họ chắc chắn sẽ bị khiển trách càng nặng nề hơn. Ngay lúc này, ai nấy đều trong trạng thái khẩn trương, căng thẳng.
Trời đã sáng rồi, bây giờ đã là ngày 25 tháng 4, nếu đúng thật là hung thủ chuẩn bị gây án lần nữa, vậy thì thời gian cho bọn họ điều tra không còn bao nhiêu.
Tên hung thủ này... rốt cuộc là ai chứ?
Triệu Ngọc vừa gãi đầu vừa nghĩ về tình tiết vụ án.
Thật ra, về vụ án này, ngoại trừ sao chép những ý tưởng bên tổ của Khúc Bình ra, Triệu Ngọc vẫn có một vài ý kiến riêng của bản thân.
Hắn luôn có một suy nghĩ mơ hồ, sở dĩ vụ án bị kéo dài lâu như thế vẫn chưa phá được, có lẽ không phải là do tên hung thủ quá gian manh, mà là do suy nghĩ chủ quan của nhóm người Khúc Bình có lệch lạc gì đó.
Ví dụ như, tuy nhóm người Khúc Bình không có nói rõ ra, nhưng ngay từ đầu họ lại xác định hung thủ là một người đàn ông.
Vì trong vụ án đầu tiên, hung thủ bắt cóc người bị hại ngay giữa chốn đông người, kéo nạn nhân đến buồng điện dưới hầm. Dùng vật sắc bén chặt đứt tay nạn nhân một phát một, nếu hung thủ là nữ, e rằng sẽ rất khó để làm được việc này.
Nhưng... Nếu họ sai thì sao?
Nếu hung thủ không phải là đàn ông thì sao?
Như màng dính một chiều trên xe BMW mới tìm được hôm nay, hung thủ đã sử dụng một loại màng dính tối tân như thế, ngay cả đường nét khuôn mặt cũng không bị camera quay được.
Vậy thì... Tại sao hung thủ lại không muốn bị quay được khuôn mặt?
Có khi nào... Đường nét khuôn mặt của gã sẽ để lộ điều gì đó?
Ví dụ như... Để lộ ra tên hung thủ là một người phụ nữ? Ngoài ra còn một điều này mà Triệu Ngọc cho rằng nhóm người Khúc Bình suy nghĩ sai hướng, đó chính là mục đích của hung thủ.
Cho đến lúc này, hung thủ đã chém đứt tay phải của ba người phụ nữ. Tuy nhiên, vì sao kẻ đó lại muốn chém đứt tay của bọn họ?
Nhóm người Khúc Bình vẫn luôn cho rằng nạn nhân trong những vụ chặt tay đều do hung thủ chọn đại. Giữa hung thủ và nạn nhân không có ân oán gì cả!
Một lí do dễ hiểu và đầy đủ nhất, đó là ba nạn nhân không hề quen biết nhau, bọn họ không những không phải là bạn học cùng lớp, thậm chí ngay cả cùng trường cũng không.
Lo lắng rằng phán đoán của mình có sai sót gì đó, Khúc Bình còn cố tình điều tra xem giữa ba người họ có người quen chung nào không, nhưng sau khi điều tra rồi, tuy rằng có một hai người, nhưng đều là những mối quan hệ rất xa xôi, không có giá trị gì cả.
Nếu không có thù oán cá nhân, đương nhiên Khúc Bình sẽ liệt vụ án chặt tay vào loại vụ án hành hung mà hung thủ có tâm lí bất thường. Chị ta cho rằng hung thủ có ám ảnh tâm lí gì đó, ví dụ như vợ tiêu xài hoang phí dẫn đến phá sản, tâm lí ông chồng trở nên mất cân bằng rồi mới thượng cẳng chân hạ cẳng tay, vân vân.
Tuy nhiên, Triệu Ngọc lại không nghĩ như thế.
Tuy hắn chưa từng làm cảnh sát, nhưng góc độ nhìn nhận vấn đề của hắn không hề thua kém cảnh sát chút nào.
Ví dụ, cả ba nạn nhân không hề quen biết nhau, nhưng ngoại hình, khuôn mặt, tướng tá, quần áo mặc trên người khi vụ án xảy ra, độ dài ngắn của tóc và cả nghề nghiệp đều không hề giống nhau gì cả.
Ngoại trừ giới tính, tuổi tác, điều kiện gia đình tương tự nhau ra, cả ba người này không hề có điểm chung nào nữa.
Triệu Ngọc cho rằng, nếu hung thủ là loại người có bệnh tật về tâm lí, vậy thì ít ra cũng phải chọn những người có ngoại hình tương tự nhau mới đúng. Ví dụ, hung thủ chặt tay người khác do vợ tiêu tiền dẫn đến phá sản, vậy thì ít ra cũng phải chọn một người có ngoại hình gần giống vợ gã mới phải chứ?
Và hơn hết, theo như tài liệu thu thập được, thì cả ba nạn nhân tuy rằng có gia cảnh giàu có nhưng không hề có thói quen tiêu xài hoang phí gì cả.
Chính vì lẽ này nên Triệu Ngọc mới nghi ngờ về phán đoán của nhóm người Khúc Bình.
Nếu hung thủ không phải kẻ có bệnh tật tâm lí gì thì sao?
Do công việc đặc biệt của Triệu Ngọc trước khi xuyên không, nên hắn từng chứng kiến rất nhiều những vụ giết người do ân oán giang hồ, trả thù.
Không biết tại sao, hắn cứ cảm thấy vụ án chặt tay này rất giống với những vụ trả thù man rợ đó. Hung thủ chặt tay họ, không phải do sở thích cá nhân hay biến thái gì cả mà là thật sự muốn trả thù!
Sở dĩ Triệu Ngọc nghĩ như thế cũng không phải là do hắn nghĩ bậy đoán mò gì cả, mà hắn đã nghĩ ra một nguyên nhân khá hợp lí.
Quả đúng như những gì hắn đoán, bên nhóm Khúc Bình rất xem trọng manh mối mà Trương Cảnh Phong và Lương Hoan vừa tìm được, họ lập tức bắt tay vào điều tra về nguồn gốc của màng dính một chiều kia.
Số nơi nhập loại hàng màng dính một chiều này rất ít, trong vài giờ đồng hồ ngắn ngủi, họ đã có được hết danh sách những khách mua trong thời gian gần đây. Tiếp đó, họ lập tức điều tra về thông tin của những khách mua này không hề ngừng nghỉ, tổ trưởng Khúc Bình gần như đã cử hết mọi người trong tổ đi làm việc.
Thế nhưng đến tối, kết quả điều tra lần lượt được đưa lên, kéo theo đó là những tin tức khiến người ta hụt hẫng.
Thì ra, loại màng dính một chiều này hầu hết đều được mua bởi những đoàn kịch, có đoàn dùng nó để biểu diễn ảo thuật, có đoàn thì dùng để chế tạo đạo cụ biểu diễn.
Tuy rằng số đoàn kịch mua loại màng dính một chiều này không nhiều, nhưng số lượng mà mỗi đoàn kịch mua lại rất lớn.
Theo như lời của người phụ trách thì, tuy giá cả của loại màng dính một chiều này không rẻ, nhưng cũng không có tác dụng gì đối với người ngoài nghề, vì vậy cũng không có ai trông chừng cả, bình thường hay chất trong kho ở phía sau sân khấu. Dù cho là nhân viên hay diễn viên, thậm chí là những khán giả vô tình đi ngang qua cũng có thể tiện tay lấy vài miếng về nhà.
Trong tình trạng rắc rối như thế, nếu như thật sự muốn điều tra kĩ càng thì chắc chắn lượng công việc sẽ tăng lên rất nhiều. Xem ra, cũng không thể tiếp tục tra được theo hướng này được, manh mối lại bị gián đoạn lần nữa.
Sau khi nhận được tin này, dù là Khúc Bình hay thành viên trong nhóm, thậm chí ngay cả người đang nghe lén - Triệu Ngọc - cũng cảm thấy rầu rĩ.
Xem ra là do họ đã quá xem thường năng lực của tên hung thủ này. Tên này suy nghĩ rất thấu đáo, không chút sơ hở nào, quả thật là một tên tội phạm thiên tài.
Tuy rằng không thể điều tra thêm được gì từ manh mối về màng dính một chiều, nhưng Khúc Bình vẫn chưa chịu từ bỏ, chị ta để hai người lại tiếp tục điều tra, những người khác thì quay về chờ lệnh.
Lần này, Khúc Bình đã cảm nhận được một áp lực rất lớn, nếu như không thể phá được vụ án chặt tay lần này, rất có thể chị ta sẽ đi theo vết xe đổ của tổ trưởng tiền nhiệm, bị buộc phải thuyên chuyển công tác.
Khúc Bình đã dốc hết toàn lực, hầu như đã điều tra kĩ càng tất cả các manh mối có được, nhưng tính đến thời điểm này, ngay cả một vài đặc trưng của hung thủ còn chưa điều tra ra được, đừng nói chi đến việc bắt được hung thủ. Trong suốt quãng thời gian chị ta bắt đầu công việc phá án cho tới giờ, chuyện như vậy chưa từng xảy ra.
Thời gian dần dần trôi đi, đồng hồ hiển thị thời gian đã là sáng sớm, nhóm người Khúc Bình vẫn đang phân tích manh mối, nhưng càng lúc càng có ít người mở miệng nói chuyện.
Trong phòng làm việc của tổ A cũng chỉ còn lại một mình Triệu Ngọc. Hắn nằm gục xuống bàn, đợi một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì phát ra từ máy nghe lén. Xem ra, đám người Khúc Bình dường như sắp rơi vào thế bí rồi.
Bà nội nhà nó!
Triệu Ngọc quay người lại, nhìn chăm chú về phía bảng trắng của mình.
Ngay giữa tấm bảng trắng có ghi mấy con số “26.4” rất to, rõ ràng. Con số này có nghĩa là ngày 26 tháng 4, Thời gian xảy ra vụ chặt tay đầu tiên là ngày 22 tháng 4 năm ngoái, năm ngày sau, tức là ngày 26 tháng 4, lại xảy ra vụ án chặt tay thứ hai.
Có một điều trùng hợp là, thời gian xảy ra vụ án chặt tay gần đây cũng là ngày 22 tháng 4. Vì vậy, mọi người đều đang lo lắng, liệu năm nay có giống năm ngoái, đến ngày 26 sẽ xảy ra vụ án chặt tay thứ tư không?
Nếu như có vụ án chặt tay thứ tư xảy ra thật, vậy thì hậu quả sẽ khá là nghiêm trọng. Dư luận chắc chắn sẽ dậy sóng, những cảnh sát ở tuyến đầu như bọn họ chắc chắn sẽ bị khiển trách càng nặng nề hơn. Ngay lúc này, ai nấy đều trong trạng thái khẩn trương, căng thẳng.
Trời đã sáng rồi, bây giờ đã là ngày 25 tháng 4, nếu đúng thật là hung thủ chuẩn bị gây án lần nữa, vậy thì thời gian cho bọn họ điều tra không còn bao nhiêu.
Tên hung thủ này... rốt cuộc là ai chứ?
Triệu Ngọc vừa gãi đầu vừa nghĩ về tình tiết vụ án.
Thật ra, về vụ án này, ngoại trừ sao chép những ý tưởng bên tổ của Khúc Bình ra, Triệu Ngọc vẫn có một vài ý kiến riêng của bản thân.
Hắn luôn có một suy nghĩ mơ hồ, sở dĩ vụ án bị kéo dài lâu như thế vẫn chưa phá được, có lẽ không phải là do tên hung thủ quá gian manh, mà là do suy nghĩ chủ quan của nhóm người Khúc Bình có lệch lạc gì đó.
Ví dụ như, tuy nhóm người Khúc Bình không có nói rõ ra, nhưng ngay từ đầu họ lại xác định hung thủ là một người đàn ông.
Vì trong vụ án đầu tiên, hung thủ bắt cóc người bị hại ngay giữa chốn đông người, kéo nạn nhân đến buồng điện dưới hầm. Dùng vật sắc bén chặt đứt tay nạn nhân một phát một, nếu hung thủ là nữ, e rằng sẽ rất khó để làm được việc này.
Nhưng... Nếu họ sai thì sao?
Nếu hung thủ không phải là đàn ông thì sao?
Như màng dính một chiều trên xe BMW mới tìm được hôm nay, hung thủ đã sử dụng một loại màng dính tối tân như thế, ngay cả đường nét khuôn mặt cũng không bị camera quay được.
Vậy thì... Tại sao hung thủ lại không muốn bị quay được khuôn mặt?
Có khi nào... Đường nét khuôn mặt của gã sẽ để lộ điều gì đó?
Ví dụ như... Để lộ ra tên hung thủ là một người phụ nữ? Ngoài ra còn một điều này mà Triệu Ngọc cho rằng nhóm người Khúc Bình suy nghĩ sai hướng, đó chính là mục đích của hung thủ.
Cho đến lúc này, hung thủ đã chém đứt tay phải của ba người phụ nữ. Tuy nhiên, vì sao kẻ đó lại muốn chém đứt tay của bọn họ?
Nhóm người Khúc Bình vẫn luôn cho rằng nạn nhân trong những vụ chặt tay đều do hung thủ chọn đại. Giữa hung thủ và nạn nhân không có ân oán gì cả!
Một lí do dễ hiểu và đầy đủ nhất, đó là ba nạn nhân không hề quen biết nhau, bọn họ không những không phải là bạn học cùng lớp, thậm chí ngay cả cùng trường cũng không.
Lo lắng rằng phán đoán của mình có sai sót gì đó, Khúc Bình còn cố tình điều tra xem giữa ba người họ có người quen chung nào không, nhưng sau khi điều tra rồi, tuy rằng có một hai người, nhưng đều là những mối quan hệ rất xa xôi, không có giá trị gì cả.
Nếu không có thù oán cá nhân, đương nhiên Khúc Bình sẽ liệt vụ án chặt tay vào loại vụ án hành hung mà hung thủ có tâm lí bất thường. Chị ta cho rằng hung thủ có ám ảnh tâm lí gì đó, ví dụ như vợ tiêu xài hoang phí dẫn đến phá sản, tâm lí ông chồng trở nên mất cân bằng rồi mới thượng cẳng chân hạ cẳng tay, vân vân.
Tuy nhiên, Triệu Ngọc lại không nghĩ như thế.
Tuy hắn chưa từng làm cảnh sát, nhưng góc độ nhìn nhận vấn đề của hắn không hề thua kém cảnh sát chút nào.
Ví dụ, cả ba nạn nhân không hề quen biết nhau, nhưng ngoại hình, khuôn mặt, tướng tá, quần áo mặc trên người khi vụ án xảy ra, độ dài ngắn của tóc và cả nghề nghiệp đều không hề giống nhau gì cả.
Ngoại trừ giới tính, tuổi tác, điều kiện gia đình tương tự nhau ra, cả ba người này không hề có điểm chung nào nữa.
Triệu Ngọc cho rằng, nếu hung thủ là loại người có bệnh tật về tâm lí, vậy thì ít ra cũng phải chọn những người có ngoại hình tương tự nhau mới đúng. Ví dụ, hung thủ chặt tay người khác do vợ tiêu tiền dẫn đến phá sản, vậy thì ít ra cũng phải chọn một người có ngoại hình gần giống vợ gã mới phải chứ?
Và hơn hết, theo như tài liệu thu thập được, thì cả ba nạn nhân tuy rằng có gia cảnh giàu có nhưng không hề có thói quen tiêu xài hoang phí gì cả.
Chính vì lẽ này nên Triệu Ngọc mới nghi ngờ về phán đoán của nhóm người Khúc Bình.
Nếu hung thủ không phải kẻ có bệnh tật tâm lí gì thì sao?
Do công việc đặc biệt của Triệu Ngọc trước khi xuyên không, nên hắn từng chứng kiến rất nhiều những vụ giết người do ân oán giang hồ, trả thù.
Không biết tại sao, hắn cứ cảm thấy vụ án chặt tay này rất giống với những vụ trả thù man rợ đó. Hung thủ chặt tay họ, không phải do sở thích cá nhân hay biến thái gì cả mà là thật sự muốn trả thù!
Sở dĩ Triệu Ngọc nghĩ như thế cũng không phải là do hắn nghĩ bậy đoán mò gì cả, mà hắn đã nghĩ ra một nguyên nhân khá hợp lí.
/25
|