Nguyên nhân Triệu Ngọc đưa ra là, những cánh tay bị hung thủ chặt mất của nạn nhân, đều biến mất hết! Cả ba nạn nhân đều giống nhau, những cánh tay bị chặt ra đều biến mất khỏi hiện trường, đến nay vẫn chưa tìm được.
Có thể chắc chắn một điều là, những cánh tay đều đã bị hung thủ cầm đi rồi.
Vậy... Tại sao hung thủ phải lấy đi?
Theo như những gì Triệu Ngọc biết được thì có thể, hung thủ cho rằng những cánh tay này đều là chiến lợi phẩm của gã! Chiến lợi phẩm được gã thu gom lại, sau này mỗi khi nhìn thấy cánh tay của kẻ thù, thù hận trong lòng gã sẽ giảm nhẹ đi.
Hành vi như vậy khá giống với những vụ trả thù ân oán giang hồ mà Triệu Ngọc biết, vì vậy hắn mới cho rằng, những vụ án chặt tay này chính là một hành vi trả thù của hung thủ.
Mục tiêu trả thù của hung thủ, có thể chính là những nạn nhân này chứ không phải được chọn đại. Triệu Ngọc đoán rằng, những nạn nhân này, có lẽ đã từng đắc tội với tên hung thủ, có thể là cố ý, cũng có thể là vô tình.
Hung thủ chặt đứt tay họ chính là để trả thù!
Nhưng...
Một mối thù như thế nào mà có thể khiến hung thủ lựa chọn phương pháp chặt tay này?
Vả lại tại sao lại là cánh tay phải chứ không phải tay trái?
Cũng giống như những lần điều tra trước, Triệu Ngọc bắt đầu suy nghĩ theo hướng này, nhưng rất nhanh sau đó đã bị rơi vào ngõ cụt.
Theo như thông tin điều tra được thì ba nạn nhân không có khuyết điểm gì cả, cũng không đắc tội với ai. Theo như lời kể của đồng nghiệp, hàng xóm và người thân, bọn họ là những người khá tốt, không giống như loại người thích đi kiếm chuyện với người khác.
Vả lại, cả ba người họ không hề quen biết nhau, cũng không có điểm chung nào trong sinh hoạt, sao lại cùng chọc phải tên hung thủ biến thái tàn nhẫn như thế chứ?
Sự thật... rốt cuộc là sao?
Rốt cuộc là ai đã chặt tay họ?
Suy nghĩ một hồi, Triệu Ngọc như bị lạc vào một mê cung, không thể thoát ra được. Hắn ta dần cảm thấy đầu óc trở nên nặng nề, đừng nói đến việc nghĩ về vụ án, ngay cả âm thanh phát ra từ máy nghe lén cũng không còn nghe rõ được nữa.
Nhưng dù cho là thế, Triệu Ngọc vẫn không quên một việc rất quan trọng, đó chính là khởi động hệ thống thần kỳ trong não.
Vì bây giờ đã qua 12 giờ đêm, đã bước qua ngày mới rồi, chắc hẳn có thể bói tiếp một quẻ! Hắn châm một điều thuốc lên, trong phòng làm việc của tổ A đột nhiên vang lên tiếng ho sặc sụa của Triệu Ngọc “khụ khụ khụ..”.
Vào lúc sáng sớm, Triệu Ngọc được đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của mình.
“A – anh hùng hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp.”
Triệu Ngọc giật nảy mình, đột nhiên ngồi thẳng người, lúc này mới nhớ ra tối qua mình không về nhà mà ngủ gục trên bàn.
Đúng rồi...
Hắn đột nhiên nhớ ra, tối qua trước khi ngủ say, hình như mình đã khởi động hệ thống thần kỳ để bói một quả, quẻ đó nói gì nhỉ? Là “quẻ Cấn Ly” hay “quẻ Cấn Tốn” nhỉ?
Hắn cứ gãi đầu mãi, đừng nói là nội dung quẻ nói gì, ngay cả tên quẻ bói cũng không nhớ nữa! Tối qua hắn thật sự quá buồn ngủ, vừa nhắm mắt lại là ngủ mất rồi.
“A – anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em.”
Điện thoại rung lên, phát ra âm thanh ong ong.
Triệu Ngọc bật màn hình điện thoại lên, sau đó cảm thấy có hơi bất ngờ, người gọi đến là con gái của chủ nhà trọ Khương Đại Phong - Khương Hiểu Tình.
Hắn nhìn đồng hồ, vừa mới qua 7 giờ, lúc này chẳng phải con bé đang đi học sao? Tại sao lại gọi điện cho mình?
Triệu Ngọc vốn không định bắt máy, nhưng điện thoại cứ reo mãi, hắn sợ Khương Hiểu Tình thật sự có chuyện gấp gì nên chỉ đành nhấn nút nghe.
“Ui, cuối cùng chủ cũng bắt máy rồi!” Trong điện thoại vang lên giọng nói như trút được gánh nặng của Khương Hiểu Tình: “À thì... chú đang ở đâu vậy? Hình như tối qua chứ không về nhà? Chú có nhìn thấy tin nhắn cháu gửi cho chú trên wechat không?”
“Phải tăng ca! Sao vậy?” Triệu Ngọc trả lời với giọng điệu cứng nhắc.
“Chuyện là... chú... hừm...” Khương Hiểu Tình nói với vẻ ngại ngùng, dường như có việc gì đó rất khó mở lời.
“Nói mau đi! Chú còn phải tra án đây này!” Triệu Ngọc bắt đầu cảm thấy bực mình, hắn đang muốn mau chóng bật máy nghe lén lên, nghe xem nhóm người Khúc Bình có phát hiện gì mới không.
“Vậy đi... Chuyện này khó nói được qua điện thoại. Cháu sắp đến chỗ làm việc của chú rồi. Chú ra gặp cháu một lát được không?” Khương Hiểu Tình trở nên căng thẳng, nói với tốc độ rất nhanh.
“Làm ơn đi, chú thật sự đang bận việc!” Triệu Ngọc càng bực mình hơn: “Có chuyện gì mai nói được không?”.
“Mai thì còn nói gì nữa chứ! Chuyện là... chú..” Dường như Khương Hiểu Tình đã dồn hết sức hét lên: “Chẳng phải chú đã nói chúng ta là bạn làm ăn với nhau sao? Bây giờ cháu gặp khó khăn, chú nên giúp cháu giải quyết ổn thoả chứ... Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà, đúng không?”.
Nghe đến đây, trong lòng Triệu Ngọc bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Hắn lo rằng liệu có phải vụ việc trộm tài khoản người khác đã bị phát hiện rồi chăng? Hắn vội nói: “Rồi rồi rồi... Sợ cháu luôn! Bây giờ chú ra liền, được rồi chứ?”.
Sau khi cúp điện thoại xong, Triệu Ngọc không lập tức đi ra ngoài mà bật máy nghe lén lên để nghe ngóng tình hình bên tổ B, tuy nhiên. Bên đó rất yên tĩnh, không ai lên tiếng gì cả.
Hắn không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không nên vội chạy ra ngoài hành lang, nhìn lén qua cửa sổ phòng tổ B. Liếc sơ qua rồi thì liền thấy yên tâm.
Những thành viên trong tổ B đều giống hắn, ai nấy đều gục xuống bàn ngủ! Chỉ có tổ trưởng Khúc Bình vẫn đứng thẳng người trước bảng trắng, cần cù suy nghĩ về tình tiết vụ án.
Chưa phá án thì tốt rồi!
Triệu Ngọc lúc này mới thấy hoàn toàn yên tâm, chỉnh trang quần áo, đầu tóc rồi đi về phía cổng Cục Cảnh sát.
Đợi khi hắn đến nơi thì thấy Khương Hiểu Tình mặc đồng phục, đứng đợi hắn từ lâu rồi. Cô bé đứng yên trong gió, dáng người trông càng thêm nhỏ gầy. Cô bé cắn chặt môi, ánh mắt e ngại, dường như đang rất căng thẳng.
Triệu Ngọc nhìn thấy, lập tức kéo cô bé vào trong con hẻm kế bên: “Nói đi, rốt cuộc tìm chú có chuyện gì?”.
Lúc nói chuyện, Triệu Ngọc nhìn thấy có một chai coca còn nguyên để bên hông balo của cô bé, đưa tay rút ra, rồi mở nắp chai tu ừng ực.
Cô bé vẫn còn đang suy nghĩ về việc của mình, không để ý gì đến chai coca. Một hồi lâu sau, cô bé mới mở miệng:
“Chú... Hôm nay chú đóng vai bố cháu một lúc, được không?”
Phụt...
Triệu Ngọc phun sạch coca ra khỏi miệng, thậm chí còn có coca phụt ra từ mũi hắn nữa.
“Khụ... khụ... khụ..” Bộ dạng lúc này của Triệu Ngọc trông khá nhếch nhác. Hắn vừa ho sặc sụa vừa lấy tay áo lau mặt.
“Buổi họp phụ huynh sáng nay, thầy giáo yêu cầu phụ huynh nào cũng phải tham gia, cháu chỉ có thể nhờ chú thôi!” Khương Hiểu Tình nói với tốc độ rất nhanh: “Nếu như bố cháu đi học thì cháu tiêu rồi”.
“Stop!” Triệu Ngọc bỗng cảm thấy choáng váng: “Cháu... Chú... Lại còn bố cháu? Chú già đến thế sao? Làm anh không được sao?”.
“Chỉ có thể đóng vai bố cháu thôi!” Khương Hiểu Tình nói với vẻ nghiêm túc: “Cháu đã chặn tin nhắn của bố cháu, sau đó sao chép vào điện thoại của chú, giáo viên của cháu không nhìn ra được sơ hở gì đâu!”
“Chú... Mẹ kiếp..” Triệu Ngọc muốn quỳ lạy cô bé này luôn rồi: “Chị à, hay là tôi giới thiệu cho chị đến làm việc tại Cục Cảnh sát luôn nhé! Sao chị chuyên nghiệp vậy?”.
“Xin chú đấy!” Khương Hiểu Tình lên tiếng cầu xin: “Buổi họp phụ huynh bắt đầu lúc 8 rưỡi, cháu bỏ tiền xe được chưa?”
“Đủ rồi!” Mặt Triệu Ngọc đanh lại, hắn quát: “Nếu như để bố cháu biết được chuyện này, chú sẽ bị đuổi ra khỏi phòng trọ ngay, cháu có biết không? Hay cháu đi tìm người khác đi! Chú chắc chắn không đi đâu. Nói thật với cháu, hôm nay chú thật sự phải điều tra một vụ án lớn! Đi mau đi! Đừng có để lát nữa lại muốn giờ!”.
Triệu Ngọc cũng không còn tâm trạng gì để uống coca tiếp nữa, hắn đóng nắp chai, nhét trả lại cho cô bé.
Có thể chắc chắn một điều là, những cánh tay đều đã bị hung thủ cầm đi rồi.
Vậy... Tại sao hung thủ phải lấy đi?
Theo như những gì Triệu Ngọc biết được thì có thể, hung thủ cho rằng những cánh tay này đều là chiến lợi phẩm của gã! Chiến lợi phẩm được gã thu gom lại, sau này mỗi khi nhìn thấy cánh tay của kẻ thù, thù hận trong lòng gã sẽ giảm nhẹ đi.
Hành vi như vậy khá giống với những vụ trả thù ân oán giang hồ mà Triệu Ngọc biết, vì vậy hắn mới cho rằng, những vụ án chặt tay này chính là một hành vi trả thù của hung thủ.
Mục tiêu trả thù của hung thủ, có thể chính là những nạn nhân này chứ không phải được chọn đại. Triệu Ngọc đoán rằng, những nạn nhân này, có lẽ đã từng đắc tội với tên hung thủ, có thể là cố ý, cũng có thể là vô tình.
Hung thủ chặt đứt tay họ chính là để trả thù!
Nhưng...
Một mối thù như thế nào mà có thể khiến hung thủ lựa chọn phương pháp chặt tay này?
Vả lại tại sao lại là cánh tay phải chứ không phải tay trái?
Cũng giống như những lần điều tra trước, Triệu Ngọc bắt đầu suy nghĩ theo hướng này, nhưng rất nhanh sau đó đã bị rơi vào ngõ cụt.
Theo như thông tin điều tra được thì ba nạn nhân không có khuyết điểm gì cả, cũng không đắc tội với ai. Theo như lời kể của đồng nghiệp, hàng xóm và người thân, bọn họ là những người khá tốt, không giống như loại người thích đi kiếm chuyện với người khác.
Vả lại, cả ba người họ không hề quen biết nhau, cũng không có điểm chung nào trong sinh hoạt, sao lại cùng chọc phải tên hung thủ biến thái tàn nhẫn như thế chứ?
Sự thật... rốt cuộc là sao?
Rốt cuộc là ai đã chặt tay họ?
Suy nghĩ một hồi, Triệu Ngọc như bị lạc vào một mê cung, không thể thoát ra được. Hắn ta dần cảm thấy đầu óc trở nên nặng nề, đừng nói đến việc nghĩ về vụ án, ngay cả âm thanh phát ra từ máy nghe lén cũng không còn nghe rõ được nữa.
Nhưng dù cho là thế, Triệu Ngọc vẫn không quên một việc rất quan trọng, đó chính là khởi động hệ thống thần kỳ trong não.
Vì bây giờ đã qua 12 giờ đêm, đã bước qua ngày mới rồi, chắc hẳn có thể bói tiếp một quẻ! Hắn châm một điều thuốc lên, trong phòng làm việc của tổ A đột nhiên vang lên tiếng ho sặc sụa của Triệu Ngọc “khụ khụ khụ..”.
Vào lúc sáng sớm, Triệu Ngọc được đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của mình.
“A – anh hùng hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp.”
Triệu Ngọc giật nảy mình, đột nhiên ngồi thẳng người, lúc này mới nhớ ra tối qua mình không về nhà mà ngủ gục trên bàn.
Đúng rồi...
Hắn đột nhiên nhớ ra, tối qua trước khi ngủ say, hình như mình đã khởi động hệ thống thần kỳ để bói một quả, quẻ đó nói gì nhỉ? Là “quẻ Cấn Ly” hay “quẻ Cấn Tốn” nhỉ?
Hắn cứ gãi đầu mãi, đừng nói là nội dung quẻ nói gì, ngay cả tên quẻ bói cũng không nhớ nữa! Tối qua hắn thật sự quá buồn ngủ, vừa nhắm mắt lại là ngủ mất rồi.
“A – anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em.”
Điện thoại rung lên, phát ra âm thanh ong ong.
Triệu Ngọc bật màn hình điện thoại lên, sau đó cảm thấy có hơi bất ngờ, người gọi đến là con gái của chủ nhà trọ Khương Đại Phong - Khương Hiểu Tình.
Hắn nhìn đồng hồ, vừa mới qua 7 giờ, lúc này chẳng phải con bé đang đi học sao? Tại sao lại gọi điện cho mình?
Triệu Ngọc vốn không định bắt máy, nhưng điện thoại cứ reo mãi, hắn sợ Khương Hiểu Tình thật sự có chuyện gấp gì nên chỉ đành nhấn nút nghe.
“Ui, cuối cùng chủ cũng bắt máy rồi!” Trong điện thoại vang lên giọng nói như trút được gánh nặng của Khương Hiểu Tình: “À thì... chú đang ở đâu vậy? Hình như tối qua chứ không về nhà? Chú có nhìn thấy tin nhắn cháu gửi cho chú trên wechat không?”
“Phải tăng ca! Sao vậy?” Triệu Ngọc trả lời với giọng điệu cứng nhắc.
“Chuyện là... chú... hừm...” Khương Hiểu Tình nói với vẻ ngại ngùng, dường như có việc gì đó rất khó mở lời.
“Nói mau đi! Chú còn phải tra án đây này!” Triệu Ngọc bắt đầu cảm thấy bực mình, hắn đang muốn mau chóng bật máy nghe lén lên, nghe xem nhóm người Khúc Bình có phát hiện gì mới không.
“Vậy đi... Chuyện này khó nói được qua điện thoại. Cháu sắp đến chỗ làm việc của chú rồi. Chú ra gặp cháu một lát được không?” Khương Hiểu Tình trở nên căng thẳng, nói với tốc độ rất nhanh.
“Làm ơn đi, chú thật sự đang bận việc!” Triệu Ngọc càng bực mình hơn: “Có chuyện gì mai nói được không?”.
“Mai thì còn nói gì nữa chứ! Chuyện là... chú..” Dường như Khương Hiểu Tình đã dồn hết sức hét lên: “Chẳng phải chú đã nói chúng ta là bạn làm ăn với nhau sao? Bây giờ cháu gặp khó khăn, chú nên giúp cháu giải quyết ổn thoả chứ... Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà, đúng không?”.
Nghe đến đây, trong lòng Triệu Ngọc bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Hắn lo rằng liệu có phải vụ việc trộm tài khoản người khác đã bị phát hiện rồi chăng? Hắn vội nói: “Rồi rồi rồi... Sợ cháu luôn! Bây giờ chú ra liền, được rồi chứ?”.
Sau khi cúp điện thoại xong, Triệu Ngọc không lập tức đi ra ngoài mà bật máy nghe lén lên để nghe ngóng tình hình bên tổ B, tuy nhiên. Bên đó rất yên tĩnh, không ai lên tiếng gì cả.
Hắn không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không nên vội chạy ra ngoài hành lang, nhìn lén qua cửa sổ phòng tổ B. Liếc sơ qua rồi thì liền thấy yên tâm.
Những thành viên trong tổ B đều giống hắn, ai nấy đều gục xuống bàn ngủ! Chỉ có tổ trưởng Khúc Bình vẫn đứng thẳng người trước bảng trắng, cần cù suy nghĩ về tình tiết vụ án.
Chưa phá án thì tốt rồi!
Triệu Ngọc lúc này mới thấy hoàn toàn yên tâm, chỉnh trang quần áo, đầu tóc rồi đi về phía cổng Cục Cảnh sát.
Đợi khi hắn đến nơi thì thấy Khương Hiểu Tình mặc đồng phục, đứng đợi hắn từ lâu rồi. Cô bé đứng yên trong gió, dáng người trông càng thêm nhỏ gầy. Cô bé cắn chặt môi, ánh mắt e ngại, dường như đang rất căng thẳng.
Triệu Ngọc nhìn thấy, lập tức kéo cô bé vào trong con hẻm kế bên: “Nói đi, rốt cuộc tìm chú có chuyện gì?”.
Lúc nói chuyện, Triệu Ngọc nhìn thấy có một chai coca còn nguyên để bên hông balo của cô bé, đưa tay rút ra, rồi mở nắp chai tu ừng ực.
Cô bé vẫn còn đang suy nghĩ về việc của mình, không để ý gì đến chai coca. Một hồi lâu sau, cô bé mới mở miệng:
“Chú... Hôm nay chú đóng vai bố cháu một lúc, được không?”
Phụt...
Triệu Ngọc phun sạch coca ra khỏi miệng, thậm chí còn có coca phụt ra từ mũi hắn nữa.
“Khụ... khụ... khụ..” Bộ dạng lúc này của Triệu Ngọc trông khá nhếch nhác. Hắn vừa ho sặc sụa vừa lấy tay áo lau mặt.
“Buổi họp phụ huynh sáng nay, thầy giáo yêu cầu phụ huynh nào cũng phải tham gia, cháu chỉ có thể nhờ chú thôi!” Khương Hiểu Tình nói với tốc độ rất nhanh: “Nếu như bố cháu đi học thì cháu tiêu rồi”.
“Stop!” Triệu Ngọc bỗng cảm thấy choáng váng: “Cháu... Chú... Lại còn bố cháu? Chú già đến thế sao? Làm anh không được sao?”.
“Chỉ có thể đóng vai bố cháu thôi!” Khương Hiểu Tình nói với vẻ nghiêm túc: “Cháu đã chặn tin nhắn của bố cháu, sau đó sao chép vào điện thoại của chú, giáo viên của cháu không nhìn ra được sơ hở gì đâu!”
“Chú... Mẹ kiếp..” Triệu Ngọc muốn quỳ lạy cô bé này luôn rồi: “Chị à, hay là tôi giới thiệu cho chị đến làm việc tại Cục Cảnh sát luôn nhé! Sao chị chuyên nghiệp vậy?”.
“Xin chú đấy!” Khương Hiểu Tình lên tiếng cầu xin: “Buổi họp phụ huynh bắt đầu lúc 8 rưỡi, cháu bỏ tiền xe được chưa?”
“Đủ rồi!” Mặt Triệu Ngọc đanh lại, hắn quát: “Nếu như để bố cháu biết được chuyện này, chú sẽ bị đuổi ra khỏi phòng trọ ngay, cháu có biết không? Hay cháu đi tìm người khác đi! Chú chắc chắn không đi đâu. Nói thật với cháu, hôm nay chú thật sự phải điều tra một vụ án lớn! Đi mau đi! Đừng có để lát nữa lại muốn giờ!”.
Triệu Ngọc cũng không còn tâm trạng gì để uống coca tiếp nữa, hắn đóng nắp chai, nhét trả lại cho cô bé.
/25
|