Sở Lâm Phong nghe Kiếm linh Nguyệt Nhi nói xong, trên trán tức thì hiện lên gân đen. Nhiệm vụ gian khổ như thế có thể nói là không có cách nào hoàn thành được a.
Trước tiên không nói tới thân phận của đối phương, bằng vào thực lực kia cũng không phải là thứ mà Sở Lâm Phong bây giờ có thể nhúng chàm vào được.
Muốn chinh phục nàng thì phải có thực lực mạnh hơn nàng thì mới có thể, với thực lực bây giờ của Sở Lâm Phong căn bản không có cách nào thực hiện được chuyện ấy.
Mà rõ ràng Tư Mã Tĩnh Di kia còn lớn tuổi hơn mình rất nhiều, nói không chừng đối phương đã có hôn phu. Bảo mình đi đào góc tường của người khác, chuyện như vậy Sở Lâm Phong không làm được.
Còn nữa, việc đối phương có còn hoàn bích hay không hắn cũng không rõ. Vạn nhất đã không còn hoàn bích, cho dù có câu dẫn thành công cũng không dùng được, điểm này trong lòng Sở Lâm Phong không phải quá là lo lắng. Bởi vì Kiếm linh Nguyệt Nhi nhìn người thông thường sẽ không thành vấn đề.
Một chuyện cuối cùng, cũng là chuyện mà Sở Lâm Phong đau đầu nhất, nếu như Tư Mã Tĩnh Di kia thực sự nguyện ý xảy ra chuyện với hắn. Như vậy hắn sẽ phải nói thế nào với Lâm Nhược Hi chứ?
Phải biết rằng song phương đã định thân rồi, Lâm Nhược Hi là vị hôn thê của hắn. Nhất định nàng sẽ không đồng ý cho những nữ tử khác thân thiết với nam nhân của mình.
Người của Lâm gia cũng sẽ không đồng ý, đến lúc đó sẽ biến thành song phương phản bội, cộng thêm trước đó không lâu hắn đã đắc tội với một nhà của Lưu lão cẩu. Chuyện sau này quả thực hắn không chịu nổi được a.
Lúc này trong lòng của Sở Lâm Phong vô cùng loạn, thế nhưng vẫn phải đối mặt với hiện thực:
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, có biện pháp giải quyết nào khác hay không?
- Biện pháp thì có. Chỉ là cũng không biết ngươi có thể thừa nhận được loại đau khổ này hay không. Nếu như không có cách nào thừa nhận được thì ngươi sẽ có khả năng biến thành một tên phế nhân a.
- Nghiêm trọng như vậy sao? Rốt cuộc là biện pháp gì, ta nghĩ ta có thể kiên trì được đó!
Trong lòng của Sở Lâm Phong rất là sợ hãi, phế nhân như vậy hắn cũng không chịu được a.
Tình huống của mình hiện tại thế nào sao hắn lại không rõ cơ chứ? Băng diễm chi tinh còn chưa có đầu mối, nếu như mình biến thành phế nhân, như vậy tất cả mọi thứ sẽ trở thành bọt nước.
- Chủ nhân đời trước của ta có một loại vũ kỹ nghịch thiên, nếu như ngươi có thể tu hành đến nhị chuyển thì có thể thay đổi được tình huống của ngươi bây giờ, chỉ là, đây chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi.
Kiếm linh Nguyệt Nhi bất đắc dĩ nói.
- Công pháp nghịch thiên? Là cấp bậc gì vậy?
Dường như Sở Lâm Phong không quan tâm tới việc mình có thể tu hành hay không, hắn vội vàng hỏi.
- Công pháp này vốn ta định chờ tới lúc ngươi đột phá tới Địa Vũ Cảnh thì mới nói cho ngươi biết. Chỉ là tình huống bây giờ rất đặc thù, thế nhưng dùng thể chất của ngươi khó có thể chống đỡ được a!
Tâm tình của Sở Lâm Phong vốn hưng phấn lập tức bình tĩnh trở lại, Kiếm linh Nguyệt Nhi nói như vậy nhất định là có đạo lý của nàng. Bởi vì cảnh giới bây giờ của mình thực sự quá thấp, rất có thể sẽ bị thương tổn rất là nghiêm trọng.
Chỉ là lúc này đã không phải là lúc để hắn suy nghĩ nhiều, trị bệnh ngựa chết thành ngựa sống, bản thân hắn cũng không thể biến thành đối tượng để mọi người công kích được.
- Ngươi nói xem, chỉ cần không có nguy hiểm tới tính mạng, đau đớn lớn hơn nữa thì ta cũng có thể chịu đựng được!
- Chờ sau khi ngươi kết thúc tỷ thí rồi lại nói! Có lẽ tình huống sẽ có thay đổi thì sao? Sắp tới tổ các ngươi lên rồi, nhớ kỹ, cố gắng bảo tồn thực lực!
Kiếm linh Nguyệt Nhi cảnh cáo hắn.
Sở Lâm Phong thở ra một ngụm trọc khí, nói:
- Quên đi, tới đâu hay tới đó. Chuyện nên xảy ra thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Hà tất phải miễn cưỡng bản thân mình chứ.
Rất nhanh ba tổ trước đã kết thúc tỷ thí, ba người có được thắng lợi không có một người nào mà Sở Lâm Phong biết. Tất cả đều dào dạt đắc ý đứng ở một góc lôi đài chờ đợi trận chung kết cuối cùng diễn ra.
Sở Lâm Phong rất muốn hạ thấp che giấu mình, thế nhưng hết lần này tới lần khác mọi chuyện lại không theo ý hắn. Lúc hắn vừa mới đi lên thì mọi người đã bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
- Thấy thiếu niên mặc y phục màu trắng kia không, hắn chính là Sở Lâm Phong, nghe nói trước đây hắn là một tên phế vật, không nghĩ tới cũng tới đây tham gia tỷ thí a.
Truyện được biên ..tập tạ.i irea.d.vn
Trong đám người có một người nhận ra Sở Lâm Phong, người này nói.
- Ai mà không biết tới phế vật này cơ chứ? Chỉ là dường như gần đây hắn đã trở nên mạnh mẽ, ngày đó ở trên đường, ta đã tận mắt nhìn thấy hắn giết tùy tùng của Lưu Mang, làm cho Lưu Mang sợ đến tè ra quần a!
- Các ngươi thì biết cái quái gì. Trước đó không lâu hắn đã đánh bại Lưu Lang. Mà Lưu Lang có thực lực Huyền vũ cảnh lục trọng thiên đấy. Ngươi nói hắn là phế vật, ta thấy các ngươi mới là phế vật a!
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì đó? Miệng lưỡi sạch sẽ một chút cho lão tử. Nếu không tiểu gia sẽ giết chết ngươi!
- Ngươi số mấy, nếu như chúng ta cùng số, đợi tới lúc đó ngươi có dám ký giấy sinh tử hay không?
- Ta mà phải sợ ngươi sao. . .
Sở Lâm Phong đứng ở trên lôi đài nhìn chín người khác một chút, hắn đã mơ hồ cảm giác được có chút không đúng.
Ánh mắt của chín người này đều nhìn về phía mình, trong mắt tràn ngập địch ý. Xem ra mọi người đều coi mình là đối thủ lợi hại nhất, chuẩn bị cùng nhau đối phó a.
Lấy một chọn chín, chuyện này hắn cũng chưa có nghĩ tới. Chỉ là, đối với chín người này, Sở Lâm Phong còn chưa có đặt vào trong lòng.
Nhân vật lợi hại trong năm đại gia tộc, ít nhiều hắn còn biết được một ít, biết mình biết người thì khả năng đạt được thắng lợi sẽ cao hơn.
Lúc này trọng tài nhìn thấy nhân số đã đến đông đủ, ngay sau đó trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, hắn tuyên bố:
- Tỷ thí của tổ thứ tư chính thức bắt đầu!
Trong lòng của đại đa số người đều trở nên căng thẳng, mở to hai mắt ra nhìn, nhìn chằm chằm vào trên lôi đài. Có phế vật lại là thiên tài như Sở Lâm Phong ở phía trên đã quyết định trận tỷ thí này sẽ rất là đặc sắc.
Trên khán đài, nơi vị trí khách quý ngồi cũng có vô số ánh mắt nhìn về phía Sở Lâm Phong. Gần đây tin đồn về hắn tương đối nhiều, tất cả mọi người đều muốn nhìn một chút. Nhìn xem hắn có lợi hại như bên ngoài nói hay không.
- Sở lão, đây là nhi tử của ngươi sao?
Tư Mã Tĩnh Di đột nhiên hỏi Sở Nguyên Phách đang ở bên cạnh.
- Không sai, đó chính là khuyển tử Sở Lâm Phong, tiểu thư quen biết nó sao?
Sở Nguyên Phách rất thành khẩn nói, đối với nữ nhi của Lưu Vân thành chủ, hắn cũng không dám đắc tội với nàng.
- Không quen biết. Chỉ là gần đây ta lại nghe được không ít tin tức về hắn, cho nên có chút hiếu kỳ về hắn mà thôi!
Tư Mã Tĩnh Di chậm rãi nói, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Sở Lâm Phong ở trên lôi đài như trước.
Lúc này chín người trên lôi đài kia cũng không có công kích lẫn nhau, mà là nhanh chóng tạo thành một vòng tròn vây quanh Sở Lâm Phong vào bên trong.
Rất rõ ràng chín người này đang chuẩn bị vây công Sở Lâm Phong, đúng như tình huống mà hắn đã dự đoán từ trước.
- Con bà nhà các ngươi! Thật sự là để mắt ta a! Hôm nay lão tử ta sẽ cho các ngươi biết sự lợi hại của tiểu gia ta.
Sở Lâm Phong buồn bực mắng.
Sau khi nói xong, Lăng ba vi bộ nhanh chóng được thi triển, thân thể hắn hóa thành một đạo tàn ảnh, vọt tới một tên đệ tử ở bên cạnh đó.
Với tình huống như vậy, chỉ tự mình động thủ trước, xông ra khỏi vòng vây của đối phương để nắm giữ quyền chủ động cho mình, nếu không sẽ chỉ có thể chờ bị đánh mà thôi.
Tốc độ của Sở Lâm Phong rất nhanh, ngón tay nhanh chóng điểm ra Huyễn ảnh chỉ, đệ tử kia còn chưa kịp phản ứng tất cả công kích Huyễn ảnh chỉ của thì Sở Lâm Phong đều rơi xuống trên người của đối phương.
- A!
Một tiếng thống khổ rên rỉ từ trong miệng của vị đệ tử kia phát ra. Sau đó hắn ngã xuống lôi đài, thân thể trong nháy mắt đã bị máu nhuộm đỏ, hắn chật vật, muốn đứng lên, thế nhưng lại bất lực.
Vừa mới đối mặt đã làm cho đối phương bị thương không có sức tái chiến, sự kinh khủng của Sở Lâm Phong đã khiến cho mọi người cảm thấy sợ hãi.
- Mọi người cùng nhau tiến lên, ta cũng không tin hắn có thể chống lại công kích của tám người chúng ta!
Trên lôi đài, một thiếu niên mặc y sam màu đen nói.
Vốn Sở Lâm Phong chỉ muốn dựa vào tốc độ của mình đánh ra một kích, phá vỡ vòng vây. Chỉ là, bây giờ xem ra khả năng này sẽ không làm được, lúc này thiếu niên nói chuyện kia đã quơ trường kiếm trong tay nhanh chóng bổ về phía mình.
Trước tiên không nói tới thân phận của đối phương, bằng vào thực lực kia cũng không phải là thứ mà Sở Lâm Phong bây giờ có thể nhúng chàm vào được.
Muốn chinh phục nàng thì phải có thực lực mạnh hơn nàng thì mới có thể, với thực lực bây giờ của Sở Lâm Phong căn bản không có cách nào thực hiện được chuyện ấy.
Mà rõ ràng Tư Mã Tĩnh Di kia còn lớn tuổi hơn mình rất nhiều, nói không chừng đối phương đã có hôn phu. Bảo mình đi đào góc tường của người khác, chuyện như vậy Sở Lâm Phong không làm được.
Còn nữa, việc đối phương có còn hoàn bích hay không hắn cũng không rõ. Vạn nhất đã không còn hoàn bích, cho dù có câu dẫn thành công cũng không dùng được, điểm này trong lòng Sở Lâm Phong không phải quá là lo lắng. Bởi vì Kiếm linh Nguyệt Nhi nhìn người thông thường sẽ không thành vấn đề.
Một chuyện cuối cùng, cũng là chuyện mà Sở Lâm Phong đau đầu nhất, nếu như Tư Mã Tĩnh Di kia thực sự nguyện ý xảy ra chuyện với hắn. Như vậy hắn sẽ phải nói thế nào với Lâm Nhược Hi chứ?
Phải biết rằng song phương đã định thân rồi, Lâm Nhược Hi là vị hôn thê của hắn. Nhất định nàng sẽ không đồng ý cho những nữ tử khác thân thiết với nam nhân của mình.
Người của Lâm gia cũng sẽ không đồng ý, đến lúc đó sẽ biến thành song phương phản bội, cộng thêm trước đó không lâu hắn đã đắc tội với một nhà của Lưu lão cẩu. Chuyện sau này quả thực hắn không chịu nổi được a.
Lúc này trong lòng của Sở Lâm Phong vô cùng loạn, thế nhưng vẫn phải đối mặt với hiện thực:
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, có biện pháp giải quyết nào khác hay không?
- Biện pháp thì có. Chỉ là cũng không biết ngươi có thể thừa nhận được loại đau khổ này hay không. Nếu như không có cách nào thừa nhận được thì ngươi sẽ có khả năng biến thành một tên phế nhân a.
- Nghiêm trọng như vậy sao? Rốt cuộc là biện pháp gì, ta nghĩ ta có thể kiên trì được đó!
Trong lòng của Sở Lâm Phong rất là sợ hãi, phế nhân như vậy hắn cũng không chịu được a.
Tình huống của mình hiện tại thế nào sao hắn lại không rõ cơ chứ? Băng diễm chi tinh còn chưa có đầu mối, nếu như mình biến thành phế nhân, như vậy tất cả mọi thứ sẽ trở thành bọt nước.
- Chủ nhân đời trước của ta có một loại vũ kỹ nghịch thiên, nếu như ngươi có thể tu hành đến nhị chuyển thì có thể thay đổi được tình huống của ngươi bây giờ, chỉ là, đây chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi.
Kiếm linh Nguyệt Nhi bất đắc dĩ nói.
- Công pháp nghịch thiên? Là cấp bậc gì vậy?
Dường như Sở Lâm Phong không quan tâm tới việc mình có thể tu hành hay không, hắn vội vàng hỏi.
- Công pháp này vốn ta định chờ tới lúc ngươi đột phá tới Địa Vũ Cảnh thì mới nói cho ngươi biết. Chỉ là tình huống bây giờ rất đặc thù, thế nhưng dùng thể chất của ngươi khó có thể chống đỡ được a!
Tâm tình của Sở Lâm Phong vốn hưng phấn lập tức bình tĩnh trở lại, Kiếm linh Nguyệt Nhi nói như vậy nhất định là có đạo lý của nàng. Bởi vì cảnh giới bây giờ của mình thực sự quá thấp, rất có thể sẽ bị thương tổn rất là nghiêm trọng.
Chỉ là lúc này đã không phải là lúc để hắn suy nghĩ nhiều, trị bệnh ngựa chết thành ngựa sống, bản thân hắn cũng không thể biến thành đối tượng để mọi người công kích được.
- Ngươi nói xem, chỉ cần không có nguy hiểm tới tính mạng, đau đớn lớn hơn nữa thì ta cũng có thể chịu đựng được!
- Chờ sau khi ngươi kết thúc tỷ thí rồi lại nói! Có lẽ tình huống sẽ có thay đổi thì sao? Sắp tới tổ các ngươi lên rồi, nhớ kỹ, cố gắng bảo tồn thực lực!
Kiếm linh Nguyệt Nhi cảnh cáo hắn.
Sở Lâm Phong thở ra một ngụm trọc khí, nói:
- Quên đi, tới đâu hay tới đó. Chuyện nên xảy ra thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Hà tất phải miễn cưỡng bản thân mình chứ.
Rất nhanh ba tổ trước đã kết thúc tỷ thí, ba người có được thắng lợi không có một người nào mà Sở Lâm Phong biết. Tất cả đều dào dạt đắc ý đứng ở một góc lôi đài chờ đợi trận chung kết cuối cùng diễn ra.
Sở Lâm Phong rất muốn hạ thấp che giấu mình, thế nhưng hết lần này tới lần khác mọi chuyện lại không theo ý hắn. Lúc hắn vừa mới đi lên thì mọi người đã bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
- Thấy thiếu niên mặc y phục màu trắng kia không, hắn chính là Sở Lâm Phong, nghe nói trước đây hắn là một tên phế vật, không nghĩ tới cũng tới đây tham gia tỷ thí a.
Truyện được biên ..tập tạ.i irea.d.vn
Trong đám người có một người nhận ra Sở Lâm Phong, người này nói.
- Ai mà không biết tới phế vật này cơ chứ? Chỉ là dường như gần đây hắn đã trở nên mạnh mẽ, ngày đó ở trên đường, ta đã tận mắt nhìn thấy hắn giết tùy tùng của Lưu Mang, làm cho Lưu Mang sợ đến tè ra quần a!
- Các ngươi thì biết cái quái gì. Trước đó không lâu hắn đã đánh bại Lưu Lang. Mà Lưu Lang có thực lực Huyền vũ cảnh lục trọng thiên đấy. Ngươi nói hắn là phế vật, ta thấy các ngươi mới là phế vật a!
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì đó? Miệng lưỡi sạch sẽ một chút cho lão tử. Nếu không tiểu gia sẽ giết chết ngươi!
- Ngươi số mấy, nếu như chúng ta cùng số, đợi tới lúc đó ngươi có dám ký giấy sinh tử hay không?
- Ta mà phải sợ ngươi sao. . .
Sở Lâm Phong đứng ở trên lôi đài nhìn chín người khác một chút, hắn đã mơ hồ cảm giác được có chút không đúng.
Ánh mắt của chín người này đều nhìn về phía mình, trong mắt tràn ngập địch ý. Xem ra mọi người đều coi mình là đối thủ lợi hại nhất, chuẩn bị cùng nhau đối phó a.
Lấy một chọn chín, chuyện này hắn cũng chưa có nghĩ tới. Chỉ là, đối với chín người này, Sở Lâm Phong còn chưa có đặt vào trong lòng.
Nhân vật lợi hại trong năm đại gia tộc, ít nhiều hắn còn biết được một ít, biết mình biết người thì khả năng đạt được thắng lợi sẽ cao hơn.
Lúc này trọng tài nhìn thấy nhân số đã đến đông đủ, ngay sau đó trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, hắn tuyên bố:
- Tỷ thí của tổ thứ tư chính thức bắt đầu!
Trong lòng của đại đa số người đều trở nên căng thẳng, mở to hai mắt ra nhìn, nhìn chằm chằm vào trên lôi đài. Có phế vật lại là thiên tài như Sở Lâm Phong ở phía trên đã quyết định trận tỷ thí này sẽ rất là đặc sắc.
Trên khán đài, nơi vị trí khách quý ngồi cũng có vô số ánh mắt nhìn về phía Sở Lâm Phong. Gần đây tin đồn về hắn tương đối nhiều, tất cả mọi người đều muốn nhìn một chút. Nhìn xem hắn có lợi hại như bên ngoài nói hay không.
- Sở lão, đây là nhi tử của ngươi sao?
Tư Mã Tĩnh Di đột nhiên hỏi Sở Nguyên Phách đang ở bên cạnh.
- Không sai, đó chính là khuyển tử Sở Lâm Phong, tiểu thư quen biết nó sao?
Sở Nguyên Phách rất thành khẩn nói, đối với nữ nhi của Lưu Vân thành chủ, hắn cũng không dám đắc tội với nàng.
- Không quen biết. Chỉ là gần đây ta lại nghe được không ít tin tức về hắn, cho nên có chút hiếu kỳ về hắn mà thôi!
Tư Mã Tĩnh Di chậm rãi nói, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Sở Lâm Phong ở trên lôi đài như trước.
Lúc này chín người trên lôi đài kia cũng không có công kích lẫn nhau, mà là nhanh chóng tạo thành một vòng tròn vây quanh Sở Lâm Phong vào bên trong.
Rất rõ ràng chín người này đang chuẩn bị vây công Sở Lâm Phong, đúng như tình huống mà hắn đã dự đoán từ trước.
- Con bà nhà các ngươi! Thật sự là để mắt ta a! Hôm nay lão tử ta sẽ cho các ngươi biết sự lợi hại của tiểu gia ta.
Sở Lâm Phong buồn bực mắng.
Sau khi nói xong, Lăng ba vi bộ nhanh chóng được thi triển, thân thể hắn hóa thành một đạo tàn ảnh, vọt tới một tên đệ tử ở bên cạnh đó.
Với tình huống như vậy, chỉ tự mình động thủ trước, xông ra khỏi vòng vây của đối phương để nắm giữ quyền chủ động cho mình, nếu không sẽ chỉ có thể chờ bị đánh mà thôi.
Tốc độ của Sở Lâm Phong rất nhanh, ngón tay nhanh chóng điểm ra Huyễn ảnh chỉ, đệ tử kia còn chưa kịp phản ứng tất cả công kích Huyễn ảnh chỉ của thì Sở Lâm Phong đều rơi xuống trên người của đối phương.
- A!
Một tiếng thống khổ rên rỉ từ trong miệng của vị đệ tử kia phát ra. Sau đó hắn ngã xuống lôi đài, thân thể trong nháy mắt đã bị máu nhuộm đỏ, hắn chật vật, muốn đứng lên, thế nhưng lại bất lực.
Vừa mới đối mặt đã làm cho đối phương bị thương không có sức tái chiến, sự kinh khủng của Sở Lâm Phong đã khiến cho mọi người cảm thấy sợ hãi.
- Mọi người cùng nhau tiến lên, ta cũng không tin hắn có thể chống lại công kích của tám người chúng ta!
Trên lôi đài, một thiếu niên mặc y sam màu đen nói.
Vốn Sở Lâm Phong chỉ muốn dựa vào tốc độ của mình đánh ra một kích, phá vỡ vòng vây. Chỉ là, bây giờ xem ra khả năng này sẽ không làm được, lúc này thiếu niên nói chuyện kia đã quơ trường kiếm trong tay nhanh chóng bổ về phía mình.
/170
|