Chương 1: Nhất định phải dọn về nhà sống
Tám giờ sáng, thành phố Trung Hải, khu biệt thự Lệ Thủy.
Lâm Phi vừa về đến nhà liền cảm thấy bầu không khí hôm nay có chút bất thường.
Vợ của hắn là Mộ San San sống ở khu biệt thự dành cho người giàu, nhưng hắn thì phải thuê phòng trọ ở ngoài rồi làm một sạp ngoài đường kiếm sống, cũng hơn nửa năm rồi chưa về nhà, vợ chồng hắn không được hòa thuận, nguyên nhân cũng không gì khác là do cô vợ hắn – một tổng giám đốc xinh đẹp luôn cho rằng hắn là một tên bỏ đi không có chí tiến thủ, không ngờ rằng, lúc ở nước ngoài, hắn lại là một tên quỷ vương không ai dám động tới.
“Chào cậu, ông chủ và cô chủ đang đợi cậu.” dì Quế kính cẩn mở cửa chào hắn.
Dì Quế là giúp việc của Mộ San San vợ Lâm Phi, bao nhiêu năm như vậy, vẫn ở trong nhà họ Mộ, hầu hạ người nhà họ Mộ.
Lâm Phi vâng lời dì Quế, đi thẳng vào phòng khách.
“Ngồi đi.”
Bố vợ Lâm Phi Mộ Hồng đang nhắm mắt tập trung nghĩ ngợi, nghe thấy tiếng bước chân, liền mở mắt, sau khi biết là Lâm Phi lập tức ngẩng đầu tỏ ý bảo Lâm Phi ngồi xuống.
Lâm Phi theo lời ngồi xuống, ánh mắt vô thức lại liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần ngồi bên cạnh bố vợ Mộ Hồng, cũng chính là vợ của hắn, chủ tịch tập toàn Mộ Thị, Mộ San San.
Mộ San San mặc áo ngắn ngắn tay màu nâu nhạt, tôn lên chiếc cổ trắng nõn nà, chiếc quần đùi bó sát, rất hợp với đôi guốc da Ferragamo đen, để lộ ra đôi chân dài thẳng, thon đẹp.
Gương mặt thanh thú của cô ta được điểm một lớp phấn nhẹ, nước da trắng ngần, liễu yếu đào tơ.
Cô ta như cửu thiên huyền nữ hạ phàm, thanh lệ thoát tục, cao quý vô ngần, khiến cho người khác không dám khinh nhờn.
Mộ San San ngẩng đầu, hướng đôi mắt long lanh nhìn Lâm Phi, lạnh nhạt nói: “Anh đến muộn mất ba mươi lăm phút.”
Giọng nói lạnh lẽo khác thường, như được truyền đến từ cung trăng vậy.
“Anh là chồng em, không phải cấp dưới của em, đến muộn thì đã sao.” Lâm Phi nhịn không được trong lòng bực bội oán trách, đương nhiên, không dám thể hiện ra mặt, dù gì thì người nhà cũng vẫn đang ở đó.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Mộ San San, Lâm Phi rút ra một điếu thuốc rẻ tiền, vừa châm thuốc, đôi mắt vừa không chút cả nể dò xét từng đường nét nhấp nhô trên cơ thể tuyệt mỹ của Mộ San San.
Mộ San San vẫn giữ một vẻ lạnh lùng, chẳng có chút gì che đậy trên gương mặt và dáng người ấy cả.
Ngay cả trong mắt một “thợ săn” từng trải nhiều năm như Lâm Phi cũng không tìm ra được bất kỳ khuyết điểm nhỏ nào, trước đây khi còn là lính đánh thuê ở nước ngoài, hắn đã từng gặp rất nhiều người đẹp, thậm chí đã từng thân mật hoặc nói thẳng ra là đã từng qua đêm cùng những cô gái đó, nhưng cái cảm giác đặc biệt của vợ hắn, thật sự rất hiếm gặp.
Nhưng Mộ San San cũng không thèm quay đầu lại nhìn Lâm Phi dù chỉ một cái.
Mặc dù đã kết hôn với Lâm Phi được hơn nửa năm, nhưng đến tận bây giờ, Mộ San San cũng không muốn thừa nhận một sự thật rằng Lâm Phi là chồng cô ta.
Lúc đầu, khi bố cô ta là Mộ Hồng bắt cô ta và Lâm Phi kết hôn, Mộ San San sống chết chối từ.
Đến nỗi Mộ Hồng phải dọa cắt đứt quan hệ cha con, ép Mộ San San và Lâm Phi kí vào tờ đăng kí kết hôn.
Kết hôn rồi, Mộ San San cũng chưa từng thử mở lòng chấp nhận Lâm Phi.
Mộ San San không phải là người nhẫn nhịn chịu đựng, cô ta tin rằng sự hấp dẫn và năng lực của cô ta có thể khiến Lâm Phi trở thành một người chồng chuẩn mực, nhưng kết hôn đã hơn nửa năm, càng tìm hiểu Lâm Phi, Mộ San San càng cảm thấy tuyệt vọng.
Mọi phẩm chất và hành vi Mộ San San ghét nhất trên đời này như: Hút thuốc, nghiện rượu, háo sắc, lười nhác,…, Lâm Phi gần như chả thiếu cái gì.
Mộ Hồng dường như không chút để tâm đến sự bất hòa giữa hai người, hai chân vắt chéo, nhìn thẳng Lâm Phi nói: “Nghe dì Quế nói nửa năm nay rồi con không về nhà, ở bên ngoài bận chuyện gì sao?”
“Ban ngày nằm ngủ, tối đến suy nghĩ sự đời, tiện thể bán hàng rong kiếm vài đồng qua ngày.” Lâm Phi cười đáp.
Mộ Hồng và Lâm Phi sớm đã chẳng tình nghĩa cha con gì, cũng từng là tinh anh của một công ty trinh sát, hôm nay ông ta hỏi như vậy, gần như chắc chắn đã cho người điều tra rồi, Lâm Phi cũng chẳng cần gì phải nói dối.
Mộ Hồng cũng chẳng nói chẳng chỉ gật đầu, hình như là khá bằng lòng với thái độ thành thực của Lâm Phi, đương nhiên điều này không có nghĩa Mộ Hồng bỏ qua sự thật rằng Lâm Phi không chịu về nhà.
Ông ta sớm đã biết hết mọi chuyện, kể cả việc trong một đêm cách đây mấy ngày, Lâm Phi cứu được một mỹ nữ, sau đó đã vui vẻ với cô ta ở quán rượu.
Còn Mộ San San thì mắt chữ O mồm chữ A, đôi mắt đẹp đẽ ấy không một chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm Phi, trên khuôn dung đẹp đẽ ấy tràn đầy sự sửng sốt: “Bán hàng rong?!”.
“Trời ạ, sao sấm sét không đánh chết tên khốn này đi!”
Mộ San San trợn ngược mắt, nhịn không được trong lòng gào lên một câu.
Đôi mắt Mộ San San lạnh ngắt như băng giá, nhìn chăm chằm Lâm Phi, cô ta rất muốn chia đôi cái đầu của Lâm Phi xem xem, bên trong đó chứa cái gì?
“Dù sao thì cũng đã là người có gia đình, không nên suốt ngày chơi bời lêu lổng.” Mộ Hồng khoan thai nói: “Bố sắp phải rời khỏi thành phố Trung Hải một thời gian, San San dù gì cũng là con gái, để nó một mình gánh vác công ty quả thật là làm khó nó quá. Con là chồng nó, cũng nên san sẻ gánh nặng này với nó. Đừng có cái gì mà ra đường đi bán hàng rong nữa, đi giúp vợ con làm việc đi.”
“Nhạc phụ đại nhân…”
“Bố….”
Mộ Hồng nói xong mấy câu đó, Lâm Phi thì luống cuống, Mộ San San thì lo lắng.
Đùa cái gì vậy chứ, bán hàng rong tự do như vậy, sáng 9 giờ đi làm tối 5 giờ về, công việc quan trọng đó không phù hợp với lịch làm việc của Lâm Phi.
Lâm Phi thì không muốn trở thành nhân viên văn phòng, Mộ San San thì càng không muốn Lâm Phi gia nhập vào tập đoàn Mộ Thị.
Xét về tính cách con người và thân phận của Lâm Phi, nếu đúng là đến công ty làm việc thì đừng nói là san sẻ gánh nặng, không gây thêm phiền phức cho cô ta là đã phải tạ ơn trời đất rồi.
Mộ Hồng hình như sớm đã tiên liệu được phản ứng của hai người, xua xua tay, ngắt lời cả hai: “Bố đã quyết định rồi, Vi Vi cô giúp Lâm Phi chọn một vị trí ở công ty, ngày mai cho cậu ấy đi làm luôn.”
Nói rồi, Mộ Hồng đứng dậy: “Bố còn phải vội đi cho kịp giờ bay, không ở đây lâu mà nghe hai đứa cãi nhau được đâu, hai đứa có gì tự bàn bạc với nhau đi. Dù gì cũng đã lấy nhau rồi, đừng có mà nghĩ đến chuyện li hôn, mà trong thời gian này hãy nghĩ làm sao sinh cho bố đứa cháu ngoại đi.”
Nói xong, Mộ Hồng không để ý đến biểu hiện ngỡ ngàng của Lâm Phi và Mộ San San, bước nhanh chân rời khỏi biệt thự.
Mộ Hồng đã nói đến vậy rồi thì chuyện Lâm Phi đến công ty làm việc là chuyện không thể thay đổi.
Cũng giống như chuyện Lâm Phi và Mộ San San kết hôn, Mộ Hồng căn bản không hề để tâm đến cảm nhận của Lâm Phi và Mộ San San, ép hai người họ phải kết hôn.
Chỉ là, Lâm Phi chỉ nghỉ đến việc sau này ở trong chính nhà mình làm tay sai cho vợ để kiếm sống, lại nghĩ đến việc hắn với Mộ San San không thể hòa hợp được “quan hệ vợ chồng”, trong lòng Lâm Phi tự nhiên cảm thấy bất lực.
Nguyên nhân khiến Lâm Phi không muốn ở nhà, dự tính ban đầu tuyệt đối không phải là vì muốn tìm một người con gái khác ở bên ngoài, mà thực sự ở ở trong cái nhà này cô vợ của hắn không coi hắn ra gì, Lâm Phi cũng không biết làm thế nào để hòa hợp được với Mộ San San.
Mộ San San người vợ hoàn mĩ gần như chỉ có trong mơ.
Nếu như người phụ nữ này chịu chấp nhận Lâm Phi, Lâm Phi làm sao có thể chạy ra ngoài thuê phòng trọ chứ, mà chắc chắn là suốt ngày trốn trên giường không dậy rồi.
Lâm Phi không vui, Mộ San San càng không vừa ý, cô ta quản lí các mặt của công ty nổi tiếng là nghiêm ngặt, nếu như nay lại phải vì cái tên “chữ không hay, cày không biết này” tự mình cho một ngoại lệ, nhất định cô ta sẽ không làm.
Mộ San San đã rất lâu rồi không phải chịu cảm giác uất ức bất lực này.