Chương 2: Hoa khôi Cảnh sát
“Tôi đi tiễn bố cô.”
Lâm Phi cảm giác được tâm trạng bất ổn của Mộ San San, để phòng trường hợp người phụ nữ này lại giận cá chém thớt, tốt nhất là nên tìm cách chuồn ra khỏi cái phòng này.
Lâm Phi và ông bố vợ Mộ Hồng đi đến trước sân của căn biệt thự.
“Có lời này trước mặt Vi Vi bố không tiện nói.”
Mộ Hồng ngồi trên ghế trước của chiếc BMW rít một hơi, nhìn Lâm Phi nói: “Đều là đàn ông với nhau, đạo lý hoa nhà không tày hoa dại, bố không phải là không biết, chỉ là hai đứa dù gì cũng đã lấy nhau rồi, mà lấy nhau rồi lại không sống với nhau thì còn gọi gì là vợ chồng nữa?”
Lâm Phi ngạc nhiên, hoa nhà không tày hoa dại, câu này hình như không phải là lời bố vợ nên nói với con rể.
Trong thoáng chốc, Lâm Phi không biết nên trả lời Mộ Hồng như thế nào.
Sự im lặng của Lâm Phi, trong mắt Mộ Hồng như là ngầm thừa nhận.
Mộ Hồng hừ một tiếng, dơ tay vỗ vai Lâm Phi: “Chuyện trước đây, coi như bù đắp cho cái chết của cha mẹ con, bố không truy cứu nữa. Từ nay trở đi, con hãy chuyển về nhà ở đi.”
Mộ Hồng lấy cả cái chết của cha mẹ Lâm Phi ra để thuyết phục, Lâm Phi cũng không còn biết nói gì hơn, đành gật đầu đồng ý.
Năm Lâm Phi học lớp 11, bố mẹ hắn trong một lần đi máy bay đã gặp không tặc khủng bố, sau đó cả hai đều gặp nạn.
Sau cú đả kích quá lớn đó, Lâm Phi đã bỏ học, ra nhập quân ngũ, sau thời gian huấn luyện trong quân đội, Lâm Phi ra nước ngoài trà trộn vào lực lượng lính đánh thuê.
Mộ Hồng và bố Lâm Phi là chiến hữu, cũng là đồng đội sống chết có nhau, sau khi cha mẹ của Lâm Phi gặp nạn, ông ta đã nhiều lần dò la tin tức của Lâm Phi, cũng một tay lo liệu hậu sự của cha mẹ Lâm Phi.
Cũng chính bởi nguyên nhân đó, Lâm Phi luôn tôn trọng Mộ Hồng từ tận đáy lòng.
Còn nói về Mộ Hồng, chỉ cần là không trái với những quy tắc làm người của Lâm Phi, thì về cơ bản là Lâm Phi rất nghe lời.
…
Lâm Phi nói chuyện với bố vợ xong, sau khi tiễn xe bố vợ đi khỏi, hắn ta liền dời khỏi biệt thự của khu biệt thự Lệ Thủy, chạy một mạch đến quán mỳ của ông Vương.
Từ khi trở về thành phố Trung Hải, hắn ta gần như ngày nào cũng đến đó ăn sáng, ông Vương chủ quán mỳ từng giúp đỡ hắn rất nhiều, dù biết vợ hắn có một gia sản kếch sù, nhưng hắn lại phải bán hàng rong, trong túi thường xuyên không có lấy một đồng, đương nhiên, trước đây hắn ta cũng kiếm được không ít, chỉ là nhất thời không tiện chi ra mà thôi.
Sau khi vội vã chạy đến quán mỳ, hắn ta liền phát hiện có rất nhiều người vây xunh quanh quán mỳ chỉ chỉ trỏ trỏ, Lâm Phi trong lòng có dự cảm không lành, vội vã tiến lên phía trước, chen vào giữa đám người, trông thấy tình hình của quán mỳ, gương mặt hắn liền trở nên xị xuống.
Bàn, ghế thì đổ ngang đổ dọc, đũa, bát thì rơi tứ tung xuống đất, trên đất những mỳ rồi rau đã bị ai giẫm nát trông không ra làm sao.
Ông Vương chủ quán mỳ, đầu tóc rối bời, đầu rớm vết máu, trên quần áo thì hằn lên rất nhiều vết giày, chứng tỏ đã bị ai đó đánh đập rất nhiều. Ông ngồi trên chiếc ghế nhựa đôi mắt thất thần, không nói nên lời.
Lâm Phi tiến đến gần chỗ ông Vương, đỡ ông ta, nhăn mặt nhíu mày hỏi: “Chú Vương, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ông Vương đánh không hề nhẹ, Lâm Phi gọi liền mấy câu vẫn không làm ông ta hoàn hồn lại được. Nhịn không được, Lâm Phi đành lay lay người ông Vương, hy vọng ông ấy có thể tỉnh táo lại.
“Cảnh sát đây, cấm động đậy!”
Một tiếng thét ngay lập tức lấn áp tiếng xì xào của những người xunh quanh.
Lâm Phi nghe vậy quay đầu ra nhìn, liền cảm thấy trước mắt như có một luồng ánh sáng.
Trước mắt là một cô gái xinh đẹp tóc ngắn ngang tai, dáng người uyển chuyển duyên dáng, nhưng thứ thu hút sự chú ý nhất lại là đôi chân thon dài trắng ngần, đẹp đến lóa mắt, lại kết hợp thêm chiếc quần da màu đen siêu ngắn, để lộ ra quá nửa đôi chân dài tuyệt đẹp, khiến người nhìn không khỏi thèm thuồng.
Cô gái này mang một vẻ thẳng thắn bộc trực pha chút ngang bướng, không biết tại sao Lâm Phi vừa nhìn thấy cô gái này lần đầu tiên đã sáng cả mắt lên rồi.
Hắn ta không biết, cô gái này cảnh sát trưởng đội điều tra hình sự thành phố Trung Hải, nổi tiếng là hoa khôi của giới cảnh sát thành phố Trung Hải Trần Kỳ, thế nhưng cô ta lại hiểu nhầm hắn, cho rằng là hắn làm hại ông Vương.
“Trước mặt nhiều người như vậy, mà dám hành hung gây thương tích cho người khác. Lập tức dừng mọi hành động của cậu lại, dơ hai tay ra sau đầu, quỳ xuống.” Trần Kỳ bước nhanh về phía Lâm Phi.
Lâm Phi ngạc nhiên, cười khểnh đáp: “Này cô gái xinh đẹp kia, đầu óc của cô có vấn đề gì không vậy, cô chưa làm rõ chuyện gì đã sảy ra, đã vu khống cho tôi rồi, ai cũng biết nữ nhân đầu to thường không có não, nhưng đầu cô có to lắm đâu nhỉ.”
“Anh nói cái gì?!”
Trần Kỳ đang bước nhanh về phía Lâm Phi, bước chân đột nhiên dừng lại, đôi mắt trợn tròn, trong mắt như chứa đầy dòng chữ không thể tin được, không tin được rằng Lâm Phi đang nói mình.
Điều này trái ngược hoàn toàn với những gì cô tưởng tượng, trước kia một sĩ quan cản sát như cô ta cứ mỗi khi bắt tội phạm tình nghi thì làm gì có tên nào không ngoan ngoãn nghe lời ôm đầu ngồi sụp xuống đất.
Một số tên du côn dùng dao, dùng súng sẽ không nghe lời như vậy, nhưng đa phần tội phạm khi đối mặt với cái khí thế của cảnh sát đều sẽ có phần phải e sợ.
Còn loại như Lâm Phi, thì không hề coi cô cảnh sát họ Trần kia ra gì, còn ra vẻ châm biếm mỉa mai. Từ khi Trần Kỳ nhận chức đội trưởng đội cảnh sát hình sự đến giờ thì chưa bao giờ gặp người nào như vậy.
Trần Kỳ không dễ gì mà kìm nén được hỏa nộ trong lòng, lại trông thấy Lâm Phi căn bản không thèm để tâm đến cô ta, cảm giác xấu hổ, khiến cô ta không thể nào kìm nén được cảm xúc, thét lên rồi lao về phía Lâm Phi.
Trần Kỳ không phải chưa từng bị người khác chửi, không ít tên nghi phạm sau khi bị bắt, dùng các loại từ ngữ thô tục cô ta nghe cũng nhiều rồi.
Nhưng cái kiểu chửi cô ta rồi chẳng thèm quan tâm như Lâm Phi thì đây là lần đầu tiên Trần Kỳ gặp.
Cái cảm bị người khác coi thường khiến Trần Kỳ gần như phát điên.
Nữ nhân chân dài này dồn toàn lực vào chân rồi ra một cú trời giáng nhắm thẳng về phía Lâm Phi.
Nhìn cú đạp đó có thế đoán được, nếu như đạp trúng thì cho dù có là một người đàn ông lực lưỡng lưỡng phải cũng đến gãy xương mất.
“Cô đi chỗ khác mà chơi.”
Lâm Phi không thèm đếm xỉa đến Trần Kỳ, một tay đỡ ông Vương vẫn chưa tỉnh táo, một tay ngoắc chân cô ta, một tay đập một cái khiến cô ta lùi sau mấy bước.
Cái thái độ phiền phức như đang đuổi ruồi của Lầm Phi đã kích động đến Trần Kỳ, cô ta bị làm cho tức tý ói ra máu.
“A, khốn nạn thật! Tôi nhất định phải cho anh một trận!”
Cơn phẫn nộ khiến Trần Kỳ mất đi lý trí, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh xông lên tấn công Lâm Phi, với bộ dạng không chút sợ hãi.
Bắt tóm, vật lộn, cảnh thể quyền, roi chân,… tất cả các thế được học ở trong trường cảnh sát đều được Trần Kỳ lôi ra sử dụng, sống chết phải chăm sóc bằng được cái tên Lâm Phi này.
Lâm Phi nhíu mày càng lúc càng sâu, không phải là vì những đòn tấn công của Trần Kỳ, ở nước ngoài trà trộn mấy năm trời, Lâm Phi gần như ngày nào cũng phải sống trong rừng mưa bom bão đạn rồi.
Còn mấy cái thế võ sách vở của Trần Kỳ, căn bản không thể gây khó dễ cho Lâm Phi.
Ông Vương mặc dù đã dần dần hồi tỉnh, nhưng trên đầu vẫn còn chảy máu, ông ta cũng đã trên dưới năm mươi tuổi, xương cốt cũng đã yếu đi nhiều, lại thêm hôm nay mất máu, cách tốt nhất là mau đưa ông ta đến bệnh viện cầm máu, nếu cứ kéo dài thời gian, chỉ e vết thương sẽ biến chuyển xấu đi.
Còn Trần Kỳ thì không biết phải trái cứ một mực ngăn cản Lâm Phi, đến tượng đất cũng thấy không bình tĩnh được, huống hồ Lâm Phi lại nổi tiếng là lính đánh thuê huyền thoại.
Lâm Phi chẳng muốn vướng mắc mãi với cô gái này ở đây, liền ra một nắm đấm phá vỡ sự che chắn của đôi tay cô ta, hắn đấp trực diện vào ngực cô ta.
Bịch!
Trần Kỳ ậm ự một tiếng trong cổ họng, thân hình gầy gò chao đảo ngã ngửa về phía sau.
Trên mặt đất có không ít mảnh bát đĩa vỡ, nếu như ngã xuống đất thì trên mông Trần Kỳ hẳn sẽ có không ít thương tích.
Nhìn thấy Trần Kỳ sắp ngã xuống đất, Lâm Phi liền đưa tay ra nắm lấy thắt lưng kéo cô ta lên.
Lâm Phi dường như đánh giá quá cao độ bền của bộ đồ hở vai Trần Kỳ Lộ đang mặc, cô ta còn chưa được kéo dậy thì dây áo đã đứt rời, để lộ ra nửa cup áo ngực đục lỗ màu tím nhạt.