“Trước đây anh Lâm từng học yoga sao?”
Phòng tập hạng bạch kim của Mộ San San tại câu lạc bộ thể dục thể thao Quốc tế Hồng Cốc, trung tâm thành phố Trung Hải. Không muốn Lâm Phi cảm thấy lẻ loi nên Rozalia mời hắn cùng tập yoga. Tuy vậy, cô cũng không đặt quá nhiều hy vọng vào việc Lâm Phi sẽ chú tâm tập luyện.
Không ngờ, sau khi nói bâng quơ một câu về bảo bối khỏe mạnh giỏi giang và ngồi xuống tập yoga, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Lâm Phi đã thuộc hết tất cả các động tác, thậm chí còn tập đúng hơn cả Mộ San San.
Có thể nói là tự nhiên và chính xác hơn một chút.
Điều này khiến Rozalia không khỏi kinh ngạc. Mộ San San theo cô tập yoga không chỉ mới một hai ngày nhưng vì công việc hàng ngày bận rộn nên thời gian tập luyện mỗi tháng đều có hạn.
Nhưng người ta nói thầy tài dạy ra trò giỏi, Rozalia là huấn luyện viên có tiếng của câu lạc bộ thể dục thể thao Quốc tế Hồng Cốc, trình độ của cô có thể nói là đứng nhất đứng nhì cả thành phố Trung Hải.
Thêm vào đó Mộ San San có tố chất thông minh, học yoga với Rozalia chưa được bao lâu nhưng trình độ của cô đã vượt xa những học viên nhập môn rồi.
Trong khi đó động tác của Lâm Phi còn tự nhiên hơn cả Mộ San San, Rozalia không kinh ngạc cũng không được.
“Chưa từng học nhưng từng nhìn thấy người ta tập.”
“Anh Lâm nói thật chứ?!”
“Chuyện này không cần thiết phải nói dối mà.”
Giống như Lâm Phi nói, yoga là hoạt động phù hợp với nữ giới, ở Hoa Hạ có rất ít nam giới tập bộ môn này. Hồi ở nước ngoài, phó phòng Lâm đi mưa về gió không biết sống chết thế nào, làm gì có thời gian đi học yoga. Sau khi về nước, thời gian tán gái còn chẳng có, rảnh rỗi gì mà đi tập yoga.
“Anh Lâm có từng nghĩ sẽ đi sâu luyện tập yoga không? Với tố chất của anh, nếu như chịu bỏ chút thời gian tập luyện, thành tựu sau này chắc chắn sẽ hơn hẳn tôi.”
Dù gì cũng là người trong nghề nên sau khi tập trung trở lại, Rozalia suy nghĩ một lát, thấy Lâm Phi thực sự không cần thiết phải nói dối chuyện này nên tạm thời không dạy Mộ San San nữa mà đổ dồn tâm sức lên Lâm Phi, miếng ngọc sáng hiếm có này.
“Chắc phải làm cô thất vọng rồi. Bây giờ cái tôi thiếu nhất lại là thời gian.”
Ý định của Rozalia gần như đã viết hết lên mặt, làm sao Lâm Phi lại không nhận ra. Chỉ là Lâm Phi không thể tốn thời gian vào chuyện vô bổ như yoga được. Đây không phải là vấn đề thời gian mà vì nó không thực sự cần thiết.
Dù gì Lâm Phi cũng là phó phòng an ninh của tập đoàn Mộ Thị có sếp Mộ chống lưng, tiền đồ của hắn lúc nào cũng sáng lạn hơn tập yoga.
Đương nhiên nguyên nhân chính là vì, tác dụng tu thân dưỡng tính, nâng cao sức khỏe của yoga không có ích đối với kẻ thực lực lớn mạnh như hắn.
Tập yoga thực ra là một cách kiểm tra độ dẻo dai của cơ thể, khiến cơ thể được thư giãn, xương cốt dẻo dai tới mức tốt nhất.
Xét về sức khỏe, vì sớm phục vụ trong quân ngũ nên cơ thể Lâm Phi có thể nói là vô cùng tốt. Mấy năm lăn lộn ở nước ngoài, Lâm Phi được rèn luyện cả bên trong lẫn bên ngoài nên chức năng cơ thể của hắn sớm đạt tới độ người bình thường không thể nào tưởng tượng được.
Đối với Lâm Phi, luyện yoga bình thường chỉ lãng phí thời gian.
Việc Lâm Phi chỉ nhìn vợ hắn tập một lần đã có thể tập lại thành thục như vậy đã đủ để nói lên tất cả.
“Là tôi suy nghĩ không chu đáo, thật đáng tiếc.”
Bị Lâm Phi từ chối, Rozalia suy nghĩ một lúc đã nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Mặc dù Rozalia không biết khả năng phi phàm của Lâm Phi nhưng nghĩ tới quan hệ vợ chồng giữa hắn và tổng giám đốc lạnh lùng Mộ San San, Rozalia liền nhận ra, Lâm Phi thực sự không cần tốn thời gian tập yoga.
Mặc dù vỡ lẽ ra mọi chuyện nhưng vẻ tiếc nuối hiển hiện trên gương mặt của Rozalia vẫn không thể nào che giấu được. Gần hai mươi năm tập luyện, có thể nói yoga đã trở thành cuộc sống của Rozalia, thậm chí trở thành mạng sống của cô.
Khó khăn lắm mới gặp được người có tố chất tốt như Lâm Phi nhưng lại không thể nào làm huấn luyện viên của hắn, khó tránh Rozalia sẽ cảm thấy thất vọng.
“Trước đây anh từng thấy ai tập yoga?!”
Rozalia tập yoga gần hai mươi năm nên quan tâm tới tố chất trời ban của Lâm Phi nhưng Mộ San San là vợ của Lâm Phi nên nhận ra hắn đang che giấu điều gì, mặc dù cũng ngạc nhiên trước khả năng của Lâm Phi nhưng cô càng quan tâm tới người hắn nói hơn.
“Vợ đó.”
“Trước đó, tôi chưa từng tập yoga trước mặt anh!”
“Anh nói là khi nãy em tập đó.”
“Tôi muốn nghe sự thật.”
“Ở nước ngoài, tình cờ nhìn thấy người ta tập.”
“Phụ nữ?!”
“Là chuyện đã qua rồi, lẽ nào vợ không cảm thấy chúng ta nên quan tâm tới hiện tại sao?!”
“Khụ khụ...” Thấy Lâm Phi và Mộ San San sắp cãi nhau, Rozalia cũng không quan tâm tới tài năng thiên bẩm của Lâm Phi nữa mà giả ho mấy tiếng, vội vàng làm người hòa giải: “Bình thường sếp Mộ bận rộn công việc, ít có thời gian tới tập yoga. Anh Lâm lại có khiếu trời ban, nếu như anh Lâm không ngại, tôi muốn sau này trong cuộc sống, đặc biệt là những lúc ở nhà, anh có thể giúp sếp Mộ luyện tập nhiều hơn.”
Rozalia vừa dứt lời, Lâm Phi và Mộ San San đã lên tiếng gần như cùng lúc.
“Không ngại.”
“Không cần.”
Lâm Phi đi cùng Mộ San San tới câu lạc bộ thể dục thể thao Quốc tế Hồng Cốc không nhằm mục đích nào khác là tận dụng thời gian, hòa giải quan hệ với Mộ San San, sớm ngày cùng cô tu thành chính quả. Khó khăn lắm huấn luyện viên Rozalia mới yêu cầu, đương nhiên Lâm Phi sẽ không ngại luyện tập yoga những lúc ở nhà với sếp Mộ.
Trong khi đó Mộ San San biết rõ tính cách vô sỉ của chồng mình nên đâu chịu để hắn giúp đỡ chứ, đương nhiên phải kiên quyết từ chối.
“Vợ yêu San San của anh, để con chúng ta sau này được khỏe mạnh giỏi giang, lần này anh sẽ không chiều ý em nữa. Sau này tan làm về, anh sẽ đích thân kèm cặp em tập luyện. Cứ quyết định vậy đi. Nếu như em không đồng ý, em có thể bảo lưu.”
Hiếm khi có cớ đường hoàng thân thiết với sếp Mộ, đương nhiên Lâm Phi sẽ không tiếc mọi giá nắm lấy cơ hội...