“Anh Lâm có khiếu tập yoga, chỉ tiếc tôi chỉ có thể nhìn mà không thể dạy.”
Câu lạc bộ thể dục thể thao Quốc tế Hồng Cốc, trung tâm thành phố Trung Hải. Với tư cách là huấn luyện viên chuyên môn của Mộ San San, lại phát hiện ra năng khiếu của Lâm Phi, Rozalia liền chuyển toàn bộ sự chú ý từ Mộ San San sang Lâm Phi.
Gần hai mươi năm tập luyện, Rozalia đã coi yoga là sự nghiệp quan trọng nhất cuộc đời mình. Hiếm khi gặp được người có tố chất như Lâm Phi, nhưng biết rõ hắn không thể học yoga cùng mình, Rozalia vẫn không thể kìm lòng mà dạy hắn.
Rozalia một lòng muốn hướng dẫn Lâm Phi, gợi mở hứng thú của hắn với bộ môn này nhưng dạy hắn chưa được một tiếng đồng hồ, cô đã tự động từ bỏ.
Cũng giống như cô nói, cô đã không còn gì để dạy Lâm Phi nữa. Cho dù động tác cô tập phức tạp và đòi hỏi độ dẻo dai tới đâu, Lâm Phi cũng chỉ nhìn qua liền có thể tập lại. Thậm chí, càng ngày hắn càng tập tự nhiên hơn cô.
Trong tình cảnh như vậy, cho dù là huấn luyện viên có tiếng của câu lạc bộ thể dục thể thao Quốc tế Hồng Cốc, cô cũng không còn gì để dạy Lâm Phi nữa.
“Sếp Mộ à, hôm nay chúng ta tập tới đây thôi. Sau này, nếu như cô không có thời gian, tôi nghĩ cô có thể tập ở nhà, nhờ anh Lâm giúp đỡ.”
Trước đây, bởi vì biết rõ thời gian của sếp Mộ rất quý báu nên mỗi lần Mộ San San tới câu lạc bộ tập luyện, Rozalia đều tranh thủ từng phút thậm chí từng giây để hướng dẫn cô. Bây giờ tận mắt chứng kiến năng khiếu trời ban của Lâm Phi, Rozalia liền chủ động đề nghị kết thúc buổi tập.
Không phải huấn luyện viên Rozalia này lười biếng mà thực sự sau khi chính mắt nhìn thấy khả năng khủng khiếp của Lâm Phi, Rozalia đã không còn tâm trạng dạy Mộ San San nữa.
Cũng giống như các thầy cô ở trường hướng dẫn một học sinh thiên tài xong sẽ không còn tâm trạng để dạy dỗ những học sinh bình thường nữa.
Loại tâm lý tương phản đó, không phải ai cũng có thể chịu được.
Cảm giác của Rozalia lúc này cũng tương tự như vậy. Mặc dù Mộ San San cũng không phải là học sinh bình thường, học lực cũng không tệ nhưng so với khả năng khủng khiếp của Lâm Phi vẫn có khác biệt quá lớn.
“Nếu như sau này anh Lâm có thời gian, bất kể tới một câu lạc bộ một mình hay đi cùng sếp Mộ, chúng tôi đều sẽ chào đón.”
“Nếu như có thời gian tôi sẽ tới.”
Không một người đàn ông nào không thích được chào đón khi tới những câu lạc bộ cao cấp chỉ toàn là phụ nữ như vậy.
“Nếu thế thì chào anh Lâm, cô Mộ, tôi xin phép đi trước.”
Được Lâm Phi nhận lời, tâm trạng tiếc nuối của Rozalia vì không thể thuyết phục Lâm Phi tập yoga cũng dịu đi phần nào. Sau khi đứng dậy chào tạm biệt Lâm Phi và Mộ San San, Rozalia liền đi khỏi phòng tập hạng Bạch Kim.
“Vợ này, chỉ còn lại hai người chúng ta trong đây, hay là chồng giúp vợ luyện nhé?”
Thấy Rozalia đi khỏi, Lâm Phi, kẻ sớm đã mất hồn vì thân hình quyến rũ ẩn hiển dưới lớp áo bó sát của Mộ San San ngay lập tức sát lại gần cô.
“Lâm Phi, anh nói thật cho tôi biết, những năm ở nước ngoài, anh đã làm những gì?!”
Mộ San San bỏ ngoài tai yêu cầu vô lý muợn cớ hướng dẫn thừa dịp sàm sỡ mà Lâm Phi đưa ra. Cô lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt lạnh tanh vừa chất đầy trách móc lại thấp thoáng nét tò mò.
Mặc dù đã kết hôn với Lâm Phi một khoảng thời gian nhưng Mộ San San cũng không biết nhiều về quá khứ của hắn.
Ví dụ như cô chỉ biết Lâm Phi là con trai một đồng đội của bố, sau khi bố mẹ qua đời trong một tai nạn máy bay đã ra nhập quân đội, không biết tại sao hắn giải ngũ ra nước ngoài. Nửa năm trước lại bị bố cô lôi về nước kết hôn với cô.
Ngoài những điều này ra, Mộ San San không biết gì về những điều Lâm Phi đã trải qua mấy năm qua.
Ban đầu khi mới kết hôn, bởi vì sự lười biếng và vô sỉ của Lâm Phi, Mộ San San cũng không muốn tìm hiều quá khứ của hắn.
Sau đó Lâm Phi dọn vào biệt thự Lệ Thủy, hai người tiếp xúc với nhau nhiều hơn, Mộ San San cũng dần phát hiện ra chút ưu điểm của Lâm Phi.
Ví dụ như khả năng khủng khiếp và tố chất tâm lý vững vàng trước mọi hoàn cảnh của Lâm Phi. Ừm, đương nhiên còn tài dụ dỗ phụ nữ mà bình thường cô phải cạn lời, thậm chí tức giận.
Tất cả những điều này Mộ San San đều nhìn thấy. Rõ ràng cô không cho rằng gã chồng hời lười biếng vô sỉ ngày thường không có lấy một điểm tốt.
“Chuyện này, trước đây em cũng từng hỏi anh, anh nghĩ chắc bố chúng ta cũng nói với em rồi, hồi ở nước ngoài anh buôn bán nhỏ.”
“Tôi muốn nghe sự thật!”
“Nói thật với em cũng không phải là không được nhưng anh có một điều kiện.”
“Nói!”
“Đợi tới ngày nào đó, em sinh cho anh một cục cưng khỏe mạnh giỏi giang, anh sẽ nói em biết sự thật.”
“Không cần nữa.”
Vốn còn đang hy vọng Lâm Phi sẽ kể ra quá khứ gì đó làm cô cảm động, nhưng sau khi nghe xong yêu cầu sinh em bé khiến cô vừa xấu hổ vừa bất lực, cô đã tự động bỏ cuộc rồi.
Mặc dù Mộ San San thực sự rất tò mò về quá khứ của Lâm Phi hồi ở nước ngoài nhưng khi nhắc tới chuyện lớn như sinh con, cô vẫn phải né tránh.
Tuy quan hệ giữa hai người đã được cải thiện nhiều so với khi vừa kết hôn. Cô cũng có thiện cảm ban đầu với gã chồng hời này, thậm chí có một chút thích hắn nhưng với bản tính lười biếng vô sỉ, thỉnh thoảng lại giấu cô chạy ra ngoài lăng nhăng, hai người muốn đơm hoa kết trái thực sự còn phải đi một đoạn đường dài.
Còn về chuyện sinh một em bé thông minh khỏe mạnh thì rõ ràng không còn gì để nói. Tuy Lâm Phi có chút năng khiếu tập yoga, có thể nói là gen di truyền không tệ cho con cháu nhưng ngay cả việc đã từng làm gì ở nước ngoài, hắn cũng không chịu thành thật với cô thì hiện tại, chuyện sinh con cho hắn chắc chắn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Mộ San San.
Gen tốt thì đã làm sao, không làm sếp Mộ vui mà đòi có cục cưng thông minh khỏe mạnh, đúng là nực cười...