Tuy Triệu Thống mới sáu tuổi, nhưng không những tướng mạo mà cả tính cách dũng cảm cũng giống hệt cha hắn. Hắn vừa nghe thấy Lão Hòe kêu sợ hãi thì đã để ý tới tình hình bên ngoài – đây là thời loạn lạc, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra, đến một đứa trẻ như Triệu Thống cũng hiểu rõ nên hắn nhanh chóng đứng chắn trước cô cô, dáng vẻ rất hùng dũng oai vệ: “Cô cô, ta bảo vệ người!”
Lý Mân cũng cả kinh, nàng thả gáo nước trong tay vào thùng, xoay người bế Triệu Thống, hướng mắt nhìn về cửa trăng ở bên kia.
Triệu Thống được Lý Mân chăm sóc, thân thể xương cốt rất mạnh khỏe, mới sáu tuổi đã nặng hai mươi ba cân, Lý Mân muốn ôm hắn phải cố hết sức, nhưng vì nàng lo lắng cho Triệu Thống nên vẫn kiên trì ôm không buông tay.
Lý Mân bế Triệu Thống, đang muốn quay người về phòng thì nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang đi vòng qua bức tường bình phong, đang đi về phía đối diện nàng.
Nàng nhìn thân ảnh vẫn hiện lên trong ký ức mơ hồ, nước mắt chợt tràn mi.
Đây nhất định là một giấc mơ, nếu không tại sao Hồ Lân vẫn không thay đổi, vẫn là hình dáng của năm đó? Đây nhất định là mộng.
Lý Mân ôm Triệu Thống, đứng im tại chỗ ấy, nàng nhìn thiếu niên tuấn tú đang bước nhanh về phía mình.
Hình dáng của thiếu niên vẫn như xưa, chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mái tóc đen dài xõa tung buông thả, y phục bằng tơ màu trắng thêu hoa văn chim sâu đậu trên cành hoa, làn da trắng nõn, khuôn mặt thon tinh tế, mắt hẹp dài, đuôi mắt xếch lên, con ngươi trông suốt như bảo thạch tinh khiết nhất…
Lý Mân vươn tay sờ lên mặt mình.
Năm tháng không bỏ qua cho nàng, sau sáu năm chờ đợi trong cô độc, nàng đã biến thành một thiếu phụ gầy yếu hơn hai mươi tuổi, tuổi thanh xuân dường như đã sớm rời nàng mà đi…
Nàng không tiến lên, chỉ đứng một chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Sau khỉ Hồ Lân tỉnh lại ở núi Thanh Khâu liền vội vã muốn về nhà gặp Lý Mân.
Hồ Tụ ngăn Hồ Lân, dùng lời khuyên giải: “Ngươi nằm mơ một trận, nhân gian đã trải qua sáu năm. Liệu ngươi có chắc thê tử của ngươi còn đang đợi ngươi?”
Hồ Lân nghe vậy, nhất thời trở nên trầm mặc.
Hắn biết, người Lý Mân vẫn thích là biểu ca thanh mai trúc mã được đính hôn từ nhỏ – Triệu Vân mà không phải hắn – trượng phu đã lừa nàng để chiếm đoạt nàng. Hắn không có ở đó, có lẽ nàng đã lấy Triệu Vân dưới sự chủ trì của cô cô, có lẽ đã trở thành chính thê thứ hai của Triệu Vân cũng không biết chừng.
Nghĩ đến đó, trong lòng Hồ Lân bắt đầu co rút đau đớn, hắn là yêu quái nhưng giờ lại có cảm giác thiếu không khí, muốn hết hơi.
Hồ Lân cắn chặt răng, xoay người nhìn anh trai: “Tam ca, ta chỉ muốn đi nhìn xem.”
Hồ Tụ lại cười nói: “Nếu nàng đã tái giá thì sao? Ngươi sẽ bình tĩnh chúc phúc cho nàng, hay là giết chồng nàng rồi thay thế?”
Đầu óc Hồ Lân quay cuồng, ý nghĩ đầu tiên hiện lên chính “giết chồng nàng”. Hắn rũ mắt, không lên tiếng, hai bàn tay giấu trong ống tay áo tơ trắng đã nắm chặt thành nắm đấm.
Hồ Tụ tiếp tục mỉm cười: “Cửu đệ, đừng quên phản phệ của huyết chú, ngươi không thể mắc sai lầm lần nữa.”
Hồ Lân tiến lên một bước, hắn nhìn Hồ Tụ, khóe miệng cũng cong lên thành nụ cười : “Tam ca, nếu ta muốn giết người thì có rất nhiều thời gian, rất nhiều phương pháp.”
Hắn xoay người rời đi.
Hồ Tụ phía sau nói với theo một câu : “Sáu năm a, ngộ nhỡ thê tử của ngươi đã già đi…”
Hồ Lân không thèm quay đầu : “Nàng ở trong lòng ta, bất kể có thế nào, dù già, dù xấu, dù bệnh tật, nàng vẫn là nàng.”
Tuy hắn đứng trước mặt tam ca nói rất có khí phách, nhưng trên đường trở về An Nhạc Lũy, trong lòng Hồ Lân vẫn thấp thỏm bất an. Trước giờ hắn không sợ việc Lý Mân già đi, chỉ sợ nàng thay lòng đổi dạ.
Khi thân hình hắn xuất hiện trước cửa tiệm thuốc Hồ gia, Hồ Lân có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập kịch liệt “Thịch thịch thịch thịch thịch thịch”.
Hắn kiệt lực dằn nén cõi lòng nhảy loạn của mình, nắm chặt tay vào trong nhà, sau đó đi theo đường mòn ở phía mé Đông của nhà chính để vào hậu viện.
Con đường mòn rất sạch sẽ, trơn bóng lạ thường, không có dáng vẻ không ai qua lại, cỏ dại mọc đầy.
“A—-” – một tiếng kêu sợ hãi phát ra từ phía cửa viện.
Hồ Lân xoay người nhìn, nhận ra là một thiếu niên rất quen mắt.
Hắn vận dụng nội nhãn, phát hiện thì ra là Lão Hòe có ngoại hình lớn hơn một chút.
Lão Hòe đang gánh nước vào thì nhìn thấy Hồ Lân. Hắn vui mừng cực độ, ném phăng đòn gánh đi, hai thùng gỗ chứa nước cũng bị ném xuống đất, nước văng tung tóe.
“Chủ nhân!” – Lão Hòe kích động muốn xông lên trước nhưng lại nhìn thấy ánh mắt thanh lãnh của Hồ Lân, vội quỳ xuống dưới đất – “Chủ nhân, cuối cùng ngài đã trở về!”
“Đứng lên đi” – Hồ Lân ngừng một chút mới hỏi – “Phu nhân đâu?”
“Phu nhân đang ở trong hậu viện!” – Lão Hòe dùng ống tay áo chùi nước mắt – “Phu nhân đang ớ trong hậu viện tưới giúp ngài những cây thảo dược mà ngài để lại.”
Nghe Lão Hòe nói vậy, tim Hồ Lân đập bịch bịch, hắn xoay người nhanh chóng đi về phía hậu viện.
Hắn trông thấy Lý Mân – trong lòng còn đang bế một đứa bé trai.
Hồ Lân nhìn Lý Mân không rời mắt, ánh mắt còn đánh giá cả đứa bé trai.
Mày rậm, mắt to, sống mũi cao, rất giống…. Triệu Vân…
Chẳng lẽ Lý Mân đúng là đã…
Hồ Lân phẫn nộ bừng bừng, chuyển mắt nhìn về phía Lý Mân, hắn kiệt lực kiềm chế bản thân để quan sát nàng.
Lý Mân gầy đi rất nhiều, thân thể không biết có được chăm sóc tốt không…
Nàng còn đang khóc…
Chân Hồ Lân phản bội lý trí của hắn, bước nhanh về phía Lý Mân.
Thấy Hồ Lân bước tới, Lý Mân như người trong mộng chợt tỉnh, nàng đặt Triệu Thống xuống, bước về phía trước, lao đầu vào vòng tay Hồ Lân.
Hồ Lân ôm Lý Mân thật chặt, cảm giác trống rỗng vắng vẻ trong lòng lập tức được lấp đầy, trong lòng tràn đầy yêu thương. Hắn cúi đầu, cọ mặt vào mặt Lý Mân, sau đó hôn Lý Mân…
Vẫn là hương vị trong ký ức, trong veo như vậy…
Lý Mân cũng đắm chìm trong gặp lại giống như Hồ Lân, nhất thời quên phản ứng, nàng bị Hồ Lân ôm chặt rồi hôn, hôn đến tay chân cũng nhũn ra.
Chính vào lúc này, Hồ Lân và Lý Mân đang mải hôn nhau nghe thấy tiếng trẻ con vang lên chất vấn: “Cô cô, ca ca này là ai?”
Ca ca? Lý Mân như người trong mộng chợt tỉnh, nàng đẩy Hồ Lân ra, đỏ mặt tía tai lặng lẽ dùng khăn lau miệng. Nàng tới bên cạnh Triệu Thống, thấp giọng nói: “A Khuyển, đây là chú của con.”
Nàng kéo mặt Triệu Thống về phía Hồ Lân: “A Khuyển, mau gọi chú đi.”
Hồ Lân hóa đá khi nghe thấy câu “A Khuyển, đây là chú của con” của Lý Mân. Trên mặt hắn thanh lãnh nhưng trong lòng đã reo hò hoan hô — đây không phải con trai nàng, tốt quá!
Hắn lục lọi trong túi trữ vật, rốt cuộc lấy ra một tấm phù.
Triệu Thống nhìn đại ca ca xinh đẹp tuấn tú trước mặt, kháng cự nói: “Cô cô, đây rõ ràng là một ca ca xinh đẹp, sao có thể là chú được.”
Lý Mân: “…”
Hồ Lân: “….”
Hồ Lân cất tấm phù đi, sau đó xoay người. Khi Hồ Lân quay đầu lại đã biến thành một thanh niên tuấn tú khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi.
Hắn nhìn Lý Mân, trong mắt tràn ngập vẻ tố cáo.
Lý Mân nhìn vẻ mặt của hắn, không khỏi che miệng cười.
Hồ Lân cảm thấy vì thể diện của Lý Mân, bản thân hắn cũng phải hiền lành với “A Khuyển” này một chút, vì thế hắn lấy ra từ túi trữ vật một xấp Phong Lôi phù, đưa cho “A Khuyển, sau đó nói: “A Khuyển, bảo Lão Hòe đưa ngươi đi chơi đi.”
Lão Hòe vẫn đứng bên cạnh, vội tiến lên cười nói: “Tiểu công tử, thứ này chơi rất vui đó nha, không khác đốt pháo là bao, đi , Lão Hòe mang người đi chơi!”
Hắn dắt tay Triệu Thống đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, từ xa truyền tới tiếng sấm nổ —- hóa ra khi sử dụng Phong Lôi phù lại có tiếng như đang đốt pháo.
Hồ Lân nhìn Lý Mân không rời, khàn khàn nói: “Mau vào phòng với ta.”
Không hiểu sao mặt Lý Mân lại đỏ lên, “Ừ” một tiếng.
Hồ Lân tiến lên, nhấc bổng Lý Mân, sau đó đi về phía phòng ngủ.
Lần này, Hồ Lân cũng không rảnh đùa giỡn như trước, biểu hiện giống như trai tân lần đầu nếm mùi đời. Hắn vội vàng cởi thắt lưng, giải phóng vật đã phấn chấn bừng bừng của mình, sau đó xốc làn váy Lý Mân lên, nhanh chóng cởi bỏ quần lót của nàng, nâng vật dâng trào của mình kề sát.
Hắn cũng không lập tức vọt vào trong mà nhìn Lý Mân nằm dưới thân mình, dùng sức đâm về phía trước một chút, sau đó hỏi nhanh một câu: “Lý Mân, nàng có muốn vi phu vào trong không?”
Lý Mân vừa thẹn, vừa sợ, nàng nghĩ một lát, cuối cùng che mặt, “Ừ” một tiếng.
Hồ Lân trầm thân xuống, gắng sức đâm về phía trước.
Hắn chưa chuẩn bị tốt cho Lý Mân nên bên trong có chút khó vào, nhưng vẫn căng và ấm. Tuy Hồ Lân chỉ mới vào hơn một nửa nhưng nơi chật hẹp căng ấm của Lý Mân cùng cảm giác mỹ diệu được thịt non máy mút hút lấy đã khiến hắn nảy sinh ý muốn bắn ra.
Hồ Lân không dám động nhiều, lo rằng lần đầu tiên sau khi gặp lại sẽ để Lý Mân thất vọng.
Hắn nhìn Lý Mân đang e lệ, vươn tay cởi quần áo Lý Mân, đôi tay với vào bên trong yếm Lý Mân, cầm lấy khỏa đầy đặn trên ngực nàng, dùng sức xoa nắn một chút, sau đó gắng sức chọc vào tận cùng ở phía dưới.
Từ sau khi Hồ Lân rời khỏi, Lý Mân vẫn không làm loại chuyện này, bây giờ vừa gặp lại đã bị thứ to lớn dị thường kia của Hồ Lân xâm chiếm. Nàng cảm thấy phía dưới mình bị căng tràn bởi Hồ Lân, không có chút khe hở, hơn nữa còn có chút đau.
Nhưng cho dù đau, nàng vẫn cảm thấy thỏa mãn, dường như đã rất lâu rồi, thân thể cùng tâm linh mới được trọn vẹn như vậy.
Sau khi Hồ Lân tiến vào trong, hắn vẫn để quy đầu tại nơi sâu nhất mà không động, hơn nữa còn dùng tay đùa bỡn hai khỏa đầy đặn của Lý Mân, hòng thay đổi lực chú ý của nàng.
Nơi đó của Lý Mân bị chen đến phát trướng, bị chọc ngứa ngáy, sắp hết hơi. Nàng nhíu mày, vươn tay chạm tới nơi giao hợp của mình và Hồ Lân, lúc này mới phát hiện bên ngoài còn có một phần chưa vào, nàng không khỏi kinh hãi, vẻ mặt như bị dọa.
Hồ Lân thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, trong lòng hắn cảm thấy rất thỏa mãn, liền bắt đầu chậm rãi cử động.
Đỉnh vật to lớn của hắn quét qua chỗ mẫn cảm của Lý Mân, toàn thân nàng run rẩy, chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng, không tự chủ được phối hợp rên ngâm.
Hồ Lân không nhẫn nại được nữa, hắn đè hai chân Lý Mân, dùng sức va chạm.
Lý Mân cảm thấy vật đó của Hồ Lân đang gắng sức đánh vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng, va chạm đến nỗi toàn thân nàng run rẩy, ê ẩm tê dại, liên tục thở hắt ra. Thân thể nàng đã không còn chịu khống chế của nàng, cứ thế thít chặt, run rẩy, co giật, phía dưới cũng vừa co rụt vừa run lên giống như đang mút vào vật phấn chấn của Hồ Lân.
Thân thể nàng tê dại, tinh thần cũng tan rã, thân thể không ngừng co giật dưới tiến công mãnh liệt của Hồ Lân, rốt cục nàng chịu không nổi, bật khóc.
Hồ Lân thấy nàng khóc, hắn không nhẫn nại nổi nữa, gắng sức ra vào vài cái, ôm chặt Lý Mân bắt đầu bắn ra.
Lý Mân cũng cả kinh, nàng thả gáo nước trong tay vào thùng, xoay người bế Triệu Thống, hướng mắt nhìn về cửa trăng ở bên kia.
Triệu Thống được Lý Mân chăm sóc, thân thể xương cốt rất mạnh khỏe, mới sáu tuổi đã nặng hai mươi ba cân, Lý Mân muốn ôm hắn phải cố hết sức, nhưng vì nàng lo lắng cho Triệu Thống nên vẫn kiên trì ôm không buông tay.
Lý Mân bế Triệu Thống, đang muốn quay người về phòng thì nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang đi vòng qua bức tường bình phong, đang đi về phía đối diện nàng.
Nàng nhìn thân ảnh vẫn hiện lên trong ký ức mơ hồ, nước mắt chợt tràn mi.
Đây nhất định là một giấc mơ, nếu không tại sao Hồ Lân vẫn không thay đổi, vẫn là hình dáng của năm đó? Đây nhất định là mộng.
Lý Mân ôm Triệu Thống, đứng im tại chỗ ấy, nàng nhìn thiếu niên tuấn tú đang bước nhanh về phía mình.
Hình dáng của thiếu niên vẫn như xưa, chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mái tóc đen dài xõa tung buông thả, y phục bằng tơ màu trắng thêu hoa văn chim sâu đậu trên cành hoa, làn da trắng nõn, khuôn mặt thon tinh tế, mắt hẹp dài, đuôi mắt xếch lên, con ngươi trông suốt như bảo thạch tinh khiết nhất…
Lý Mân vươn tay sờ lên mặt mình.
Năm tháng không bỏ qua cho nàng, sau sáu năm chờ đợi trong cô độc, nàng đã biến thành một thiếu phụ gầy yếu hơn hai mươi tuổi, tuổi thanh xuân dường như đã sớm rời nàng mà đi…
Nàng không tiến lên, chỉ đứng một chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Sau khỉ Hồ Lân tỉnh lại ở núi Thanh Khâu liền vội vã muốn về nhà gặp Lý Mân.
Hồ Tụ ngăn Hồ Lân, dùng lời khuyên giải: “Ngươi nằm mơ một trận, nhân gian đã trải qua sáu năm. Liệu ngươi có chắc thê tử của ngươi còn đang đợi ngươi?”
Hồ Lân nghe vậy, nhất thời trở nên trầm mặc.
Hắn biết, người Lý Mân vẫn thích là biểu ca thanh mai trúc mã được đính hôn từ nhỏ – Triệu Vân mà không phải hắn – trượng phu đã lừa nàng để chiếm đoạt nàng. Hắn không có ở đó, có lẽ nàng đã lấy Triệu Vân dưới sự chủ trì của cô cô, có lẽ đã trở thành chính thê thứ hai của Triệu Vân cũng không biết chừng.
Nghĩ đến đó, trong lòng Hồ Lân bắt đầu co rút đau đớn, hắn là yêu quái nhưng giờ lại có cảm giác thiếu không khí, muốn hết hơi.
Hồ Lân cắn chặt răng, xoay người nhìn anh trai: “Tam ca, ta chỉ muốn đi nhìn xem.”
Hồ Tụ lại cười nói: “Nếu nàng đã tái giá thì sao? Ngươi sẽ bình tĩnh chúc phúc cho nàng, hay là giết chồng nàng rồi thay thế?”
Đầu óc Hồ Lân quay cuồng, ý nghĩ đầu tiên hiện lên chính “giết chồng nàng”. Hắn rũ mắt, không lên tiếng, hai bàn tay giấu trong ống tay áo tơ trắng đã nắm chặt thành nắm đấm.
Hồ Tụ tiếp tục mỉm cười: “Cửu đệ, đừng quên phản phệ của huyết chú, ngươi không thể mắc sai lầm lần nữa.”
Hồ Lân tiến lên một bước, hắn nhìn Hồ Tụ, khóe miệng cũng cong lên thành nụ cười : “Tam ca, nếu ta muốn giết người thì có rất nhiều thời gian, rất nhiều phương pháp.”
Hắn xoay người rời đi.
Hồ Tụ phía sau nói với theo một câu : “Sáu năm a, ngộ nhỡ thê tử của ngươi đã già đi…”
Hồ Lân không thèm quay đầu : “Nàng ở trong lòng ta, bất kể có thế nào, dù già, dù xấu, dù bệnh tật, nàng vẫn là nàng.”
Tuy hắn đứng trước mặt tam ca nói rất có khí phách, nhưng trên đường trở về An Nhạc Lũy, trong lòng Hồ Lân vẫn thấp thỏm bất an. Trước giờ hắn không sợ việc Lý Mân già đi, chỉ sợ nàng thay lòng đổi dạ.
Khi thân hình hắn xuất hiện trước cửa tiệm thuốc Hồ gia, Hồ Lân có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập kịch liệt “Thịch thịch thịch thịch thịch thịch”.
Hắn kiệt lực dằn nén cõi lòng nhảy loạn của mình, nắm chặt tay vào trong nhà, sau đó đi theo đường mòn ở phía mé Đông của nhà chính để vào hậu viện.
Con đường mòn rất sạch sẽ, trơn bóng lạ thường, không có dáng vẻ không ai qua lại, cỏ dại mọc đầy.
“A—-” – một tiếng kêu sợ hãi phát ra từ phía cửa viện.
Hồ Lân xoay người nhìn, nhận ra là một thiếu niên rất quen mắt.
Hắn vận dụng nội nhãn, phát hiện thì ra là Lão Hòe có ngoại hình lớn hơn một chút.
Lão Hòe đang gánh nước vào thì nhìn thấy Hồ Lân. Hắn vui mừng cực độ, ném phăng đòn gánh đi, hai thùng gỗ chứa nước cũng bị ném xuống đất, nước văng tung tóe.
“Chủ nhân!” – Lão Hòe kích động muốn xông lên trước nhưng lại nhìn thấy ánh mắt thanh lãnh của Hồ Lân, vội quỳ xuống dưới đất – “Chủ nhân, cuối cùng ngài đã trở về!”
“Đứng lên đi” – Hồ Lân ngừng một chút mới hỏi – “Phu nhân đâu?”
“Phu nhân đang ở trong hậu viện!” – Lão Hòe dùng ống tay áo chùi nước mắt – “Phu nhân đang ớ trong hậu viện tưới giúp ngài những cây thảo dược mà ngài để lại.”
Nghe Lão Hòe nói vậy, tim Hồ Lân đập bịch bịch, hắn xoay người nhanh chóng đi về phía hậu viện.
Hắn trông thấy Lý Mân – trong lòng còn đang bế một đứa bé trai.
Hồ Lân nhìn Lý Mân không rời mắt, ánh mắt còn đánh giá cả đứa bé trai.
Mày rậm, mắt to, sống mũi cao, rất giống…. Triệu Vân…
Chẳng lẽ Lý Mân đúng là đã…
Hồ Lân phẫn nộ bừng bừng, chuyển mắt nhìn về phía Lý Mân, hắn kiệt lực kiềm chế bản thân để quan sát nàng.
Lý Mân gầy đi rất nhiều, thân thể không biết có được chăm sóc tốt không…
Nàng còn đang khóc…
Chân Hồ Lân phản bội lý trí của hắn, bước nhanh về phía Lý Mân.
Thấy Hồ Lân bước tới, Lý Mân như người trong mộng chợt tỉnh, nàng đặt Triệu Thống xuống, bước về phía trước, lao đầu vào vòng tay Hồ Lân.
Hồ Lân ôm Lý Mân thật chặt, cảm giác trống rỗng vắng vẻ trong lòng lập tức được lấp đầy, trong lòng tràn đầy yêu thương. Hắn cúi đầu, cọ mặt vào mặt Lý Mân, sau đó hôn Lý Mân…
Vẫn là hương vị trong ký ức, trong veo như vậy…
Lý Mân cũng đắm chìm trong gặp lại giống như Hồ Lân, nhất thời quên phản ứng, nàng bị Hồ Lân ôm chặt rồi hôn, hôn đến tay chân cũng nhũn ra.
Chính vào lúc này, Hồ Lân và Lý Mân đang mải hôn nhau nghe thấy tiếng trẻ con vang lên chất vấn: “Cô cô, ca ca này là ai?”
Ca ca? Lý Mân như người trong mộng chợt tỉnh, nàng đẩy Hồ Lân ra, đỏ mặt tía tai lặng lẽ dùng khăn lau miệng. Nàng tới bên cạnh Triệu Thống, thấp giọng nói: “A Khuyển, đây là chú của con.”
Nàng kéo mặt Triệu Thống về phía Hồ Lân: “A Khuyển, mau gọi chú đi.”
Hồ Lân hóa đá khi nghe thấy câu “A Khuyển, đây là chú của con” của Lý Mân. Trên mặt hắn thanh lãnh nhưng trong lòng đã reo hò hoan hô — đây không phải con trai nàng, tốt quá!
Hắn lục lọi trong túi trữ vật, rốt cuộc lấy ra một tấm phù.
Triệu Thống nhìn đại ca ca xinh đẹp tuấn tú trước mặt, kháng cự nói: “Cô cô, đây rõ ràng là một ca ca xinh đẹp, sao có thể là chú được.”
Lý Mân: “…”
Hồ Lân: “….”
Hồ Lân cất tấm phù đi, sau đó xoay người. Khi Hồ Lân quay đầu lại đã biến thành một thanh niên tuấn tú khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi.
Hắn nhìn Lý Mân, trong mắt tràn ngập vẻ tố cáo.
Lý Mân nhìn vẻ mặt của hắn, không khỏi che miệng cười.
Hồ Lân cảm thấy vì thể diện của Lý Mân, bản thân hắn cũng phải hiền lành với “A Khuyển” này một chút, vì thế hắn lấy ra từ túi trữ vật một xấp Phong Lôi phù, đưa cho “A Khuyển, sau đó nói: “A Khuyển, bảo Lão Hòe đưa ngươi đi chơi đi.”
Lão Hòe vẫn đứng bên cạnh, vội tiến lên cười nói: “Tiểu công tử, thứ này chơi rất vui đó nha, không khác đốt pháo là bao, đi , Lão Hòe mang người đi chơi!”
Hắn dắt tay Triệu Thống đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, từ xa truyền tới tiếng sấm nổ —- hóa ra khi sử dụng Phong Lôi phù lại có tiếng như đang đốt pháo.
Hồ Lân nhìn Lý Mân không rời, khàn khàn nói: “Mau vào phòng với ta.”
Không hiểu sao mặt Lý Mân lại đỏ lên, “Ừ” một tiếng.
Hồ Lân tiến lên, nhấc bổng Lý Mân, sau đó đi về phía phòng ngủ.
Lần này, Hồ Lân cũng không rảnh đùa giỡn như trước, biểu hiện giống như trai tân lần đầu nếm mùi đời. Hắn vội vàng cởi thắt lưng, giải phóng vật đã phấn chấn bừng bừng của mình, sau đó xốc làn váy Lý Mân lên, nhanh chóng cởi bỏ quần lót của nàng, nâng vật dâng trào của mình kề sát.
Hắn cũng không lập tức vọt vào trong mà nhìn Lý Mân nằm dưới thân mình, dùng sức đâm về phía trước một chút, sau đó hỏi nhanh một câu: “Lý Mân, nàng có muốn vi phu vào trong không?”
Lý Mân vừa thẹn, vừa sợ, nàng nghĩ một lát, cuối cùng che mặt, “Ừ” một tiếng.
Hồ Lân trầm thân xuống, gắng sức đâm về phía trước.
Hắn chưa chuẩn bị tốt cho Lý Mân nên bên trong có chút khó vào, nhưng vẫn căng và ấm. Tuy Hồ Lân chỉ mới vào hơn một nửa nhưng nơi chật hẹp căng ấm của Lý Mân cùng cảm giác mỹ diệu được thịt non máy mút hút lấy đã khiến hắn nảy sinh ý muốn bắn ra.
Hồ Lân không dám động nhiều, lo rằng lần đầu tiên sau khi gặp lại sẽ để Lý Mân thất vọng.
Hắn nhìn Lý Mân đang e lệ, vươn tay cởi quần áo Lý Mân, đôi tay với vào bên trong yếm Lý Mân, cầm lấy khỏa đầy đặn trên ngực nàng, dùng sức xoa nắn một chút, sau đó gắng sức chọc vào tận cùng ở phía dưới.
Từ sau khi Hồ Lân rời khỏi, Lý Mân vẫn không làm loại chuyện này, bây giờ vừa gặp lại đã bị thứ to lớn dị thường kia của Hồ Lân xâm chiếm. Nàng cảm thấy phía dưới mình bị căng tràn bởi Hồ Lân, không có chút khe hở, hơn nữa còn có chút đau.
Nhưng cho dù đau, nàng vẫn cảm thấy thỏa mãn, dường như đã rất lâu rồi, thân thể cùng tâm linh mới được trọn vẹn như vậy.
Sau khi Hồ Lân tiến vào trong, hắn vẫn để quy đầu tại nơi sâu nhất mà không động, hơn nữa còn dùng tay đùa bỡn hai khỏa đầy đặn của Lý Mân, hòng thay đổi lực chú ý của nàng.
Nơi đó của Lý Mân bị chen đến phát trướng, bị chọc ngứa ngáy, sắp hết hơi. Nàng nhíu mày, vươn tay chạm tới nơi giao hợp của mình và Hồ Lân, lúc này mới phát hiện bên ngoài còn có một phần chưa vào, nàng không khỏi kinh hãi, vẻ mặt như bị dọa.
Hồ Lân thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, trong lòng hắn cảm thấy rất thỏa mãn, liền bắt đầu chậm rãi cử động.
Đỉnh vật to lớn của hắn quét qua chỗ mẫn cảm của Lý Mân, toàn thân nàng run rẩy, chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng, không tự chủ được phối hợp rên ngâm.
Hồ Lân không nhẫn nại được nữa, hắn đè hai chân Lý Mân, dùng sức va chạm.
Lý Mân cảm thấy vật đó của Hồ Lân đang gắng sức đánh vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng, va chạm đến nỗi toàn thân nàng run rẩy, ê ẩm tê dại, liên tục thở hắt ra. Thân thể nàng đã không còn chịu khống chế của nàng, cứ thế thít chặt, run rẩy, co giật, phía dưới cũng vừa co rụt vừa run lên giống như đang mút vào vật phấn chấn của Hồ Lân.
Thân thể nàng tê dại, tinh thần cũng tan rã, thân thể không ngừng co giật dưới tiến công mãnh liệt của Hồ Lân, rốt cục nàng chịu không nổi, bật khóc.
Hồ Lân thấy nàng khóc, hắn không nhẫn nại nổi nữa, gắng sức ra vào vài cái, ôm chặt Lý Mân bắt đầu bắn ra.
/127
|