Thật lâu sau đó, Hồ Lân ôm chặt Lý Mân, hắn xoay người, biến thành trạng thái Lý Mân ở trên, hắn ở dưới.
Thân thể vốn đầy đặn của Lý Mân bây giờ nhẹ như không có trọng lượng. Trong lòng Hồ Lân đau nhói, hắn ôm Lý Mân, khẽ vuốt lưng nàng, thấp giọng gọi : “Lý Mân.”
“Ừ” – thân thể Lý Mân mệt mỏi, nàng nằm ghé lên ngực Hồ Lân, ậm ừ đáp một tiếng.
“Ta muốn nuôi nàng thật béo.”
“Sau đó giết thịt à?” – Lý Mân cười khẽ.
Hồ Lân nghiêng người ôm nàng, cọ mũi mình vào mũi nàng, đáp liên tục – “Ừ ừ”.
Hai vợ chồng chơi đùa một trận, Lý Mân vội vàng muốn rời giường: “Chờ chút, A Khuyển sắp về rồi.”
Hồ Lân ngăn nàng lại: “Nàng khoan đã, ta đem nước ấm cho nàng rửa.”
Lý Mân thầm hít ngửi, tựa hồ ngửi được trong không khí hương vị tình dục, cùng lúc đó, nàng cảm giác được có chút chất lỏng chảy ra từ giữa hai đùi, vội kẹp chặt bắp đùi không dám động đậy.
Hồ Lân mặc quần áo chỉnh tề ra ngoài, không bao lâu sau bê vào một thùng nước tắm nóng bốc khói. Đã nhiều năm Lý Mân không trông thấy hắn biểu diễn tuyệt kỹ của đại lực sĩ, nàng thấy hắn đi vào thì không kìm được cười khúc khích.
Nhận được sự tán thưởng của thê tử, Hồ Lân cũng rất vui vẻ. Hắn tới giúp Lý Mân cởi quần áo, sau đó ôm nàng đi tới thùng tắm, thả nàng vào trong.
Lý Mân ngồi ngâm trong bồn tắm, Hồ Lân dịch chuyển cái ghế dựa, ngồi ở bên cạnh ngắm nàng.
Đang là đầu xuân, trong phòng hiển nhiên có hơi lạnh. Hắn lười không muốn nhóm lửa bèn bố trí trong phòng một cái kết giới, để Lý Mân có thể thoải mái tắm rửa.
Lý Mân nhìn hắn bắt quyết, sau đó trong phòng tự dưng ấm lên, nàng lập tức nghĩ tới thân phận của Hồ Lân —– hồ ly tinh.
Nàng nhìn Hồ Lân, sau đó mở miệng hỏi: “Hồ Lân, chàng là hồ ly tinh sao?”
Hồ Lân chăm chú nhìn nàng, chú ý biểu cảm của nàng, hắn thấy Lý Mân có vẻ rất bình tĩnh mới chậm rãi nói: “Đúng, ta là hồ ly tinh.”
Lý Mân nhíu mày, rũ mắt xuống, hàng lông mi cong dài nhẹ rung rinh.
Hồ Lân nhìn nàng, trong lòng nhảy loạn.
Một lát sau Lý Mân mới nói: “Vậy chàng hiện nguyên hình cho ta xem đi.”
Hồ Lân : “… Ô, Lão Hòe sắp đưa A Khuyển về, ta ra ngoài xem thế nào.”
Lý Mân dõi mắt theo bóng dáng Hồ Lân rời đi, nụ cười chợt tắt.
Bữa cơm chiều rất thịnh soạn, Hồ Lân sai Lão Hòe chuẩn bị toàn món Lý Mân thích ăn.Hắn không ngừng gắp đồ ăn cho Lý Mân, giục nàng mau ăn nhiều một chút.
Lý Mân không để ý tới đồ ăn của mình mà lo cho Triệu Thống ăn trước, sau đó nàng mới ăn.
Triệu Thống sáu tuổi đã biết dùng đũa ăn cơm, nhưng trước giờ hắn được cô cô cưng chiều, cũng yêu cô cô nhất nên hắn luôn giả bộ không biết cầm đũa, để mỗi ngày được cô cô đút ăn.
Hồ Lân ngồi bên cạnh nhìn một hồi, hắn cảm thấy Lý Mân cưng chiều Triệu Thống như thế, sợ là có liên quan đến tình cảm dành cho Triệu Vân, trong lòng bắt đầu ghen tị.
Hắn mỉm cười nhìn Triệu Thống, giả bộ thăm hỏi: “A Khuyển, những Phong Lôi phù đó chơi có vui không?”
Triệu Thống nghe vậy, mắt to chớp chớp: “Chú, chơi rất vui a!”
Hồ Lân vẫn mỉm cười : “Có muốn chú cho thêm không?”
Tiểu Triệu Thống quả nhiên mắc câu : “Muốn !”
Hồ Lân bắt đầu dụ dỗ nó: “Vậy A Khuyển phải giống như nam tử hán, tự mình ăn cơm mới được.”
Tiểu Triệu Thống nhận lấy đôi đũa Hồ Lân đưa cho hắn, bắt đầu tự ăn.
Lý Mân ngồi cạnh, thấy vậy thì kinh ngạc: “A Khuyển, cháu trở nên lợi hại quá a!”
Được cô cô tán dương, Triệu Thống càng ăn hăng hái, nhanh chóng ăn hết một bát cơm.
Lý Mân lại múc cho hắn một bát canh rau, hắn bưng lên uống một hơi là hết.
Triệu Thống để bát xuống, tay nhỏ vươn tới trước mặt Hồ Lân: “Chú, Phong Lôi phù của cháu đâu?”
Hồ Lân cười tít mắt, hắn lấy ra một xấp Phong Lôi phù, vươn tay xoa xoa đầu Triệu Thống: “Cháu đi chơi với Lão Hòe đi, không cần về nhà sớm.” (Kui: =.=!)
Trong phòng chỉ còn lại Lý Mân và Hồ Lân, không khí cũng có chút kỳ dị.
Hồ Lân gắp gà xào ớt xanh mà Lý Mân thích ăn nhất để vào trong bát của nàng: “Nương tử, mau ăn nhiều một chút.”
Lý Mân nhìn hắn, nàng nghĩ đến trước kia khi nàng và Hồ Lân ngồi ăn cơm cùng nhau, mỗi lần hắn đều chỉ ăn rất ít. Lúc đó nàng không để ý, hiện tại nhớ ra mới cảm thấy Hồ Lân lúc đó thật là có vô vàn điểm đáng ngờ, thế mà nàng lại không chú ý đến.
“Chàng luôn bảo ta ăn nhiều một chút, còn chàng sao lại không ăn?” – Lý Mân nhìn Hồ Lân hỏi.
Hồ Lân trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Thực ra ta đã sớm tích cốc, căn bản không cần ăn gì, chỉ vì muốn ngồi bên nàng nên mới ăn một chút.”
Lý Mân kinh ngạc nói: “Tích cốc? Chính là ám chỉ không cần ăn lương thực sao? Vậy chàng lấy cái gì mà sống?”
Vẻ mặt Hồ Lân thản nhiên : “Tinh hoa nhật nguyệt, linh khí trời đất.”
Lý Mân: “…”
Sau khi Hồ Lân trở về, dáng vẻ tiều tụy ảm đạm của nàng lập tức trở nên rạng rỡ, trên mặt luôn hiện vẻ tươi cười. Nàng nghe thấy câu trả lời của Hồ Lân thì làm nũng: “Hồ Lân, có muốn ta ăn hai bát cơm hay không?”
Hồ Lân nhìn nàng: “Đương nhiên muốn!”
Lý Mân bắt chước dáng vẻ hắn lừa gạt Triệu Thống lúc nãy: “Vậy phải cho ta xem nguyên hình của chàng.”
Hồ Lân: “…”
Màn đêm dần xuống, Lão Hòe đưa Triệu Thống đã chơi đến mệt trở về tiền viện để ngủ, trong hậu viện chỉ còn lại hai vợ chồng Hồ Lân và Lý Mân.
Hồ Lân đói bụng, ôm Lý Mân muốn lên giường ‘đi nghỉ’.
Lý Mân biết ý đồ của hắn, cố ý giãy dụa vài cái.
Đêm nay trăng trong như nước, ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ vào trong phòng.
Lý Mân thừa dịp trêu đùa Hồ Lân: “Ánh trăng thật đẹp, Hồ Lân, chúng ta đi hấp thu tinh hoa nhật nguyệt đi.”
Lý Mân dắt tay Hồ Lân, chậm rãi tản bộ ở trong hậu viện.
Nhìn ánh trăng phủ lên khoảnh vườn, Lý Mân áy náy nói: “Hồ Lân, thực xin lỗi, những dược thảo đó của chàng bị ta chăm gần chết hết…”
Hồ Lân buồn cười nhìn nàng: “Lý Mân, đối với ta mà nói, chỉ cần nàng còn, thứ khác thế nào cũng được.”
Lý Mân nghe hắn nói vậy, trong lòng cảm thấy thật ngọt.
Hồ Lân quan sát nét mặt nàng, thừa cơ nói: “Lý Mân, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi!”
Lý Mân : “Ta muốn nhìn nguyên hình của chàng.”
Hồ Lân đành phải cò kè mặc cả: “Vậy phải cho ta làm ba lần!”
Lý Mân liếc hắn: “Hai lần!”
“Được! Hai lần thì hai lần!” – quỷ kế của Hồ Lân đã thực hiện được, hắn cười rõ tươi: “Trước hết làm một lần, nhìn xong làm tiếp một lần!”
Lần này Hồ Lân đã có chuẩn bị, hắn làm rất chậm rãi, triền miên không ngừng, khiến Lý Mân run rẩy theo tiết tấu của hắn, phải cầu xin tha thứ: “Chúng ta… tướng công… chàng… chàng… mau.. bắn.. đi.”
Hồ Lân hôn nàng, tiếp tục động tác va chạm phía dưới.
Cuối cùng Lý Mân hôn mê bất tỉnh.
Buổi sáng hôm sau, Lý Mân vừa tỉnh dậy đã đánh thức Hồ Lân đang nằm ngủ bên cạnh: “Ta còn chưa thấy nguyên hình của chàng mà!”
Hồ Lân mở to mắt, ánh mắt như đang thanh minh: “Lần thứ nhất ta còn chưa làm xong mà.”
“Rõ ràng chàng đã xong rồi!” – Lý Mân vạch trần hắn.
“Còn chưa có bắn” – Hồ Lân lại xoay người đè lên Lý Mân.
Lý Mân nhớ lại tình hình đêm qua, nhất thời kinh hãi, nàng vội xin tha: “Hồ Lân, ta không cần nhìn nguyên hình của chàng nữa, không cần nhìn nữa a!”
Hồ Lân vùi đầu vào ngực nàng, vừa hôn vừa nói: “Nhưng nương tử, vi phu lại muốn cho nàng xem nguyên hình của vi phu…”
Mười ngày sau, mỗi khi Lý Mân nhìn thấy tiểu hồ ly có bộ lông đen bóng, mắt xanh sáng nằm ngủ trên bộ ngực trần của mình đã không còn bất ngờ nữa. Nàng ôm hắn trong ngực, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.
**********
Chẳng mấy chốc đã đến tháng ba, mọi người đều nô nức tham gia hội đạp thanh, dân chúng trong huyện Chân Định thường đến ven hồ ngoài thành để dạo chơi.
Hồ Lân cũng mang Lý Mân, Triệu Thống và Lão Hòe tới ven hồ ngoài thành để tham gia hội đạp thanh.
Hoa đào bên hồ nở rộ, cành liễu rung rinh, du khách tấp nập như mắc cửi, đúng là một cảnh ngày xuân tươi đẹp.
Lý Mân đang chỉ cho Hồ Lân thấy một cây bồ công anh thì có một giọng phụ nữ quen thuộc truyền tới: “Phải Lý Mân muội muội đó không?”
Nàng ngẩng đầu nhìn, nhận ra đó là một thiếu phụ mặc áo váy màu đỏ đang cười nhìn mình, thì ra là Mã Vân Nương – bạn chơi cùng nàng hồi bé.
Gia đình của Mã Vân Nương cách Triệu gia trang không xa, trước đây thường tới chơi với Lý Mân, sau đó nàng ta được gả tới huyện Chân Định.
Mã Vân Nương mỉm cười đi tới đối diện.
Từ khi trong thôn có lời đồn Lý Mân bỏ trốn với nam nhân, đã hơn mười năm nàng không gặp Lý Mân. Khi nàng mới nhìn thấy Lý Mân, tuy rằng hình dáng Lý Mân có lớn lên nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra hình bóng thời thiếu nữ, bèn tiến lên thử chào hỏi, không ngờ đúng thật là Lý Mân.
Lão Hòe đưa Triệu Thống đi nghịch nước.
Mã Vân Nương và Lý Mân khoác tay nhau đi phía trước; chồng của Mã Vân Nương và Hồ Lân yên lặng cùng đi phía sau.
Mã Vân Nương không ngờ trượng phu của Lý Mân lại đẹp như vậy, nàng ta lén nhìn vài lần, sau đó thì thào với Lý Mân: “Lý Mân, chẳng trách muội muốn bỏ trốn cùng người kia, thì ra hắn tuấn tú như vậy a!”
Lý Mân cười hì hì, chẳng biết nói thế nào.
“Có điều…” – Mã Vân Nương đánh giá trên dưới Lý Mân một chút rồi nói tiếp – “Lý Mân, mấy năm nay muội già đi nhiều, trượng phu thì đẹp trai thế kia, sao muội có thể trông được hắn.”
Nàng ta cố ý che miệng cười: “Nhìn quần áo của vợ chồng muội đẹp đẽ quý giá, trong nhà chắc cũng có không ít tiểu thiếp đúng không?”
Bên ngoài Lý Mân cười nhưng trong lòng không cười: “Trượng phu của tỷ cũng thật tuấn tú, khí phái lịch sự, trong nhà chắc cũng có không ít oanh yến ?”
Mã Vân Nương ngẩng cao đầu: “Đám phụ nữ đó, hừ, ta chỉ cần động cái cổ tay, các nàng cũng chẳng làm được chuyện gì!”
Buổi tối trở về nhà, Lý Mân có chút nuốt cơm không trôi, nàng nhìn Hồ Lân mấy lần, sau đó đặt bát đũa xuống đi ra ngoài.
Hồ Lân vội đuổi theo.
Lý Mân tản bộ trong sân.
Hồ Lân đi đằng sau nàng, cùng nàng tản bộ.
Hắn nghĩ ngợi, rốt cuộc cũng nghĩ ra.
Lúc ban ngày, tuy đi cách nhau một đoạn nhưng Hồ Lân vẫn có thể nghe thấy rõ ràng đoạn đối thoại kia của Lý Mân. Lúc ấy vì thể diện của Lý Mân mà hắn đã tận lực làm không ít động tác sến sủa, nói không ít lời buồn nôn, không ngờ Lý Mân vẫn phiền muộn.
Hồ Lân ngẫm nghĩ, sau đó nói với Lý Mân: “Nương tử, có một loại đan dược tên là Tử Kim Hoán Nhan Đan có thể bảo trì dung nhan, có điều…”
“Có điều cái gì?” – Lý Mân xoay người nhìn hắn, vội vã hỏi.
Trước giờ nàng không để ý tới dung mạo, nhưng hôm nay bị Mã Vân Nương kích thích một chút mới nhận ra, Hồ Lân đúng là rất đẹp, lần đầu tiên nàng có cảm giác bị đe dọa.
Hồ Lân trầm ngâm một lát mới nói: “Có điều luyện chế có chút phiền toái.”
Lý Mân đi tới gần Hồ Lân, kéo kéo, rung lắc ống tay áo hắn, ngửa đầu nhìn hắn tha thiết mong chờ: “Hồ Lân…”
Được Lý Mân làm nũng, xương cốt toàn thân Hồ Lân sắp mềm nhũn cả, hắn vội đề xuất yêu cầu: “Vậy nàng phải đi hái thuốc cùng ta.”
“Được” – Lý Mân sảng khoái đáp ứng.
Nếu hai vợ chồng đã quyết định đi hái thuốc, vậy phải trả Triệu Thống về cho cha mẹ hắn rồi.
Triệu Vân đã đưa vợ và con trai thứ Triệu Nghiêm tới nước Thục, Hồ Lân đề xuất ý kiến đưa Triệu Thống đến nước Thục.
Triệu Thống nghe thấy sắp được đưa về với cha mẹ, trong lòng tuy vui mừng nhưng vẫn không nỡ xa cô cô. Hắn ôm Lý Mân, mặt cọ lên mặt Lý Mân, lưu luyến mãi không nỡ rời.
Lý Mân nhìn Triệu Thống, trong lòng nàng cũng không yên, cuối cùng đã dao động, bèn nói với Hồ Lân : “Hay là đợi thêm mấy năm nữa, để A Khuyển lớn thêm chút rồi chúng ta mới đi hái thuốc?”
Hồ Lân vội cãi: “Lý Mân, nàng thật ích kỷ nha! Nàng chiếm lấy A Khuyển, chẳng lẽ Tưởng thị tẩu tẩu không nhớ A Khuyển sao?” (Kui: chả biết ai muốn đuổi ai đi để chiếm ai à.. Hồ Lân: *chuẩn bị bắt quyết*… Kui: *cong mông chạy*)
Lý Mân cảm thấy từ ‘chiếm lấy’ kia thực khó nghe, nàng trừng mắt với Hồ Lân: “Vậy chúng ta đưa A Khuyển đến nước Thục với cha mẹ, sau đó ở lại một thời gian để giúp hắn hòa nhập.”
Hồ Lân đành phải đồng ý: “Vậy cũng được, nhưng không được ở lại lâu đó.”
Thân thể vốn đầy đặn của Lý Mân bây giờ nhẹ như không có trọng lượng. Trong lòng Hồ Lân đau nhói, hắn ôm Lý Mân, khẽ vuốt lưng nàng, thấp giọng gọi : “Lý Mân.”
“Ừ” – thân thể Lý Mân mệt mỏi, nàng nằm ghé lên ngực Hồ Lân, ậm ừ đáp một tiếng.
“Ta muốn nuôi nàng thật béo.”
“Sau đó giết thịt à?” – Lý Mân cười khẽ.
Hồ Lân nghiêng người ôm nàng, cọ mũi mình vào mũi nàng, đáp liên tục – “Ừ ừ”.
Hai vợ chồng chơi đùa một trận, Lý Mân vội vàng muốn rời giường: “Chờ chút, A Khuyển sắp về rồi.”
Hồ Lân ngăn nàng lại: “Nàng khoan đã, ta đem nước ấm cho nàng rửa.”
Lý Mân thầm hít ngửi, tựa hồ ngửi được trong không khí hương vị tình dục, cùng lúc đó, nàng cảm giác được có chút chất lỏng chảy ra từ giữa hai đùi, vội kẹp chặt bắp đùi không dám động đậy.
Hồ Lân mặc quần áo chỉnh tề ra ngoài, không bao lâu sau bê vào một thùng nước tắm nóng bốc khói. Đã nhiều năm Lý Mân không trông thấy hắn biểu diễn tuyệt kỹ của đại lực sĩ, nàng thấy hắn đi vào thì không kìm được cười khúc khích.
Nhận được sự tán thưởng của thê tử, Hồ Lân cũng rất vui vẻ. Hắn tới giúp Lý Mân cởi quần áo, sau đó ôm nàng đi tới thùng tắm, thả nàng vào trong.
Lý Mân ngồi ngâm trong bồn tắm, Hồ Lân dịch chuyển cái ghế dựa, ngồi ở bên cạnh ngắm nàng.
Đang là đầu xuân, trong phòng hiển nhiên có hơi lạnh. Hắn lười không muốn nhóm lửa bèn bố trí trong phòng một cái kết giới, để Lý Mân có thể thoải mái tắm rửa.
Lý Mân nhìn hắn bắt quyết, sau đó trong phòng tự dưng ấm lên, nàng lập tức nghĩ tới thân phận của Hồ Lân —– hồ ly tinh.
Nàng nhìn Hồ Lân, sau đó mở miệng hỏi: “Hồ Lân, chàng là hồ ly tinh sao?”
Hồ Lân chăm chú nhìn nàng, chú ý biểu cảm của nàng, hắn thấy Lý Mân có vẻ rất bình tĩnh mới chậm rãi nói: “Đúng, ta là hồ ly tinh.”
Lý Mân nhíu mày, rũ mắt xuống, hàng lông mi cong dài nhẹ rung rinh.
Hồ Lân nhìn nàng, trong lòng nhảy loạn.
Một lát sau Lý Mân mới nói: “Vậy chàng hiện nguyên hình cho ta xem đi.”
Hồ Lân : “… Ô, Lão Hòe sắp đưa A Khuyển về, ta ra ngoài xem thế nào.”
Lý Mân dõi mắt theo bóng dáng Hồ Lân rời đi, nụ cười chợt tắt.
Bữa cơm chiều rất thịnh soạn, Hồ Lân sai Lão Hòe chuẩn bị toàn món Lý Mân thích ăn.Hắn không ngừng gắp đồ ăn cho Lý Mân, giục nàng mau ăn nhiều một chút.
Lý Mân không để ý tới đồ ăn của mình mà lo cho Triệu Thống ăn trước, sau đó nàng mới ăn.
Triệu Thống sáu tuổi đã biết dùng đũa ăn cơm, nhưng trước giờ hắn được cô cô cưng chiều, cũng yêu cô cô nhất nên hắn luôn giả bộ không biết cầm đũa, để mỗi ngày được cô cô đút ăn.
Hồ Lân ngồi bên cạnh nhìn một hồi, hắn cảm thấy Lý Mân cưng chiều Triệu Thống như thế, sợ là có liên quan đến tình cảm dành cho Triệu Vân, trong lòng bắt đầu ghen tị.
Hắn mỉm cười nhìn Triệu Thống, giả bộ thăm hỏi: “A Khuyển, những Phong Lôi phù đó chơi có vui không?”
Triệu Thống nghe vậy, mắt to chớp chớp: “Chú, chơi rất vui a!”
Hồ Lân vẫn mỉm cười : “Có muốn chú cho thêm không?”
Tiểu Triệu Thống quả nhiên mắc câu : “Muốn !”
Hồ Lân bắt đầu dụ dỗ nó: “Vậy A Khuyển phải giống như nam tử hán, tự mình ăn cơm mới được.”
Tiểu Triệu Thống nhận lấy đôi đũa Hồ Lân đưa cho hắn, bắt đầu tự ăn.
Lý Mân ngồi cạnh, thấy vậy thì kinh ngạc: “A Khuyển, cháu trở nên lợi hại quá a!”
Được cô cô tán dương, Triệu Thống càng ăn hăng hái, nhanh chóng ăn hết một bát cơm.
Lý Mân lại múc cho hắn một bát canh rau, hắn bưng lên uống một hơi là hết.
Triệu Thống để bát xuống, tay nhỏ vươn tới trước mặt Hồ Lân: “Chú, Phong Lôi phù của cháu đâu?”
Hồ Lân cười tít mắt, hắn lấy ra một xấp Phong Lôi phù, vươn tay xoa xoa đầu Triệu Thống: “Cháu đi chơi với Lão Hòe đi, không cần về nhà sớm.” (Kui: =.=!)
Trong phòng chỉ còn lại Lý Mân và Hồ Lân, không khí cũng có chút kỳ dị.
Hồ Lân gắp gà xào ớt xanh mà Lý Mân thích ăn nhất để vào trong bát của nàng: “Nương tử, mau ăn nhiều một chút.”
Lý Mân nhìn hắn, nàng nghĩ đến trước kia khi nàng và Hồ Lân ngồi ăn cơm cùng nhau, mỗi lần hắn đều chỉ ăn rất ít. Lúc đó nàng không để ý, hiện tại nhớ ra mới cảm thấy Hồ Lân lúc đó thật là có vô vàn điểm đáng ngờ, thế mà nàng lại không chú ý đến.
“Chàng luôn bảo ta ăn nhiều một chút, còn chàng sao lại không ăn?” – Lý Mân nhìn Hồ Lân hỏi.
Hồ Lân trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Thực ra ta đã sớm tích cốc, căn bản không cần ăn gì, chỉ vì muốn ngồi bên nàng nên mới ăn một chút.”
Lý Mân kinh ngạc nói: “Tích cốc? Chính là ám chỉ không cần ăn lương thực sao? Vậy chàng lấy cái gì mà sống?”
Vẻ mặt Hồ Lân thản nhiên : “Tinh hoa nhật nguyệt, linh khí trời đất.”
Lý Mân: “…”
Sau khi Hồ Lân trở về, dáng vẻ tiều tụy ảm đạm của nàng lập tức trở nên rạng rỡ, trên mặt luôn hiện vẻ tươi cười. Nàng nghe thấy câu trả lời của Hồ Lân thì làm nũng: “Hồ Lân, có muốn ta ăn hai bát cơm hay không?”
Hồ Lân nhìn nàng: “Đương nhiên muốn!”
Lý Mân bắt chước dáng vẻ hắn lừa gạt Triệu Thống lúc nãy: “Vậy phải cho ta xem nguyên hình của chàng.”
Hồ Lân: “…”
Màn đêm dần xuống, Lão Hòe đưa Triệu Thống đã chơi đến mệt trở về tiền viện để ngủ, trong hậu viện chỉ còn lại hai vợ chồng Hồ Lân và Lý Mân.
Hồ Lân đói bụng, ôm Lý Mân muốn lên giường ‘đi nghỉ’.
Lý Mân biết ý đồ của hắn, cố ý giãy dụa vài cái.
Đêm nay trăng trong như nước, ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ vào trong phòng.
Lý Mân thừa dịp trêu đùa Hồ Lân: “Ánh trăng thật đẹp, Hồ Lân, chúng ta đi hấp thu tinh hoa nhật nguyệt đi.”
Lý Mân dắt tay Hồ Lân, chậm rãi tản bộ ở trong hậu viện.
Nhìn ánh trăng phủ lên khoảnh vườn, Lý Mân áy náy nói: “Hồ Lân, thực xin lỗi, những dược thảo đó của chàng bị ta chăm gần chết hết…”
Hồ Lân buồn cười nhìn nàng: “Lý Mân, đối với ta mà nói, chỉ cần nàng còn, thứ khác thế nào cũng được.”
Lý Mân nghe hắn nói vậy, trong lòng cảm thấy thật ngọt.
Hồ Lân quan sát nét mặt nàng, thừa cơ nói: “Lý Mân, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi!”
Lý Mân : “Ta muốn nhìn nguyên hình của chàng.”
Hồ Lân đành phải cò kè mặc cả: “Vậy phải cho ta làm ba lần!”
Lý Mân liếc hắn: “Hai lần!”
“Được! Hai lần thì hai lần!” – quỷ kế của Hồ Lân đã thực hiện được, hắn cười rõ tươi: “Trước hết làm một lần, nhìn xong làm tiếp một lần!”
Lần này Hồ Lân đã có chuẩn bị, hắn làm rất chậm rãi, triền miên không ngừng, khiến Lý Mân run rẩy theo tiết tấu của hắn, phải cầu xin tha thứ: “Chúng ta… tướng công… chàng… chàng… mau.. bắn.. đi.”
Hồ Lân hôn nàng, tiếp tục động tác va chạm phía dưới.
Cuối cùng Lý Mân hôn mê bất tỉnh.
Buổi sáng hôm sau, Lý Mân vừa tỉnh dậy đã đánh thức Hồ Lân đang nằm ngủ bên cạnh: “Ta còn chưa thấy nguyên hình của chàng mà!”
Hồ Lân mở to mắt, ánh mắt như đang thanh minh: “Lần thứ nhất ta còn chưa làm xong mà.”
“Rõ ràng chàng đã xong rồi!” – Lý Mân vạch trần hắn.
“Còn chưa có bắn” – Hồ Lân lại xoay người đè lên Lý Mân.
Lý Mân nhớ lại tình hình đêm qua, nhất thời kinh hãi, nàng vội xin tha: “Hồ Lân, ta không cần nhìn nguyên hình của chàng nữa, không cần nhìn nữa a!”
Hồ Lân vùi đầu vào ngực nàng, vừa hôn vừa nói: “Nhưng nương tử, vi phu lại muốn cho nàng xem nguyên hình của vi phu…”
Mười ngày sau, mỗi khi Lý Mân nhìn thấy tiểu hồ ly có bộ lông đen bóng, mắt xanh sáng nằm ngủ trên bộ ngực trần của mình đã không còn bất ngờ nữa. Nàng ôm hắn trong ngực, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.
**********
Chẳng mấy chốc đã đến tháng ba, mọi người đều nô nức tham gia hội đạp thanh, dân chúng trong huyện Chân Định thường đến ven hồ ngoài thành để dạo chơi.
Hồ Lân cũng mang Lý Mân, Triệu Thống và Lão Hòe tới ven hồ ngoài thành để tham gia hội đạp thanh.
Hoa đào bên hồ nở rộ, cành liễu rung rinh, du khách tấp nập như mắc cửi, đúng là một cảnh ngày xuân tươi đẹp.
Lý Mân đang chỉ cho Hồ Lân thấy một cây bồ công anh thì có một giọng phụ nữ quen thuộc truyền tới: “Phải Lý Mân muội muội đó không?”
Nàng ngẩng đầu nhìn, nhận ra đó là một thiếu phụ mặc áo váy màu đỏ đang cười nhìn mình, thì ra là Mã Vân Nương – bạn chơi cùng nàng hồi bé.
Gia đình của Mã Vân Nương cách Triệu gia trang không xa, trước đây thường tới chơi với Lý Mân, sau đó nàng ta được gả tới huyện Chân Định.
Mã Vân Nương mỉm cười đi tới đối diện.
Từ khi trong thôn có lời đồn Lý Mân bỏ trốn với nam nhân, đã hơn mười năm nàng không gặp Lý Mân. Khi nàng mới nhìn thấy Lý Mân, tuy rằng hình dáng Lý Mân có lớn lên nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra hình bóng thời thiếu nữ, bèn tiến lên thử chào hỏi, không ngờ đúng thật là Lý Mân.
Lão Hòe đưa Triệu Thống đi nghịch nước.
Mã Vân Nương và Lý Mân khoác tay nhau đi phía trước; chồng của Mã Vân Nương và Hồ Lân yên lặng cùng đi phía sau.
Mã Vân Nương không ngờ trượng phu của Lý Mân lại đẹp như vậy, nàng ta lén nhìn vài lần, sau đó thì thào với Lý Mân: “Lý Mân, chẳng trách muội muốn bỏ trốn cùng người kia, thì ra hắn tuấn tú như vậy a!”
Lý Mân cười hì hì, chẳng biết nói thế nào.
“Có điều…” – Mã Vân Nương đánh giá trên dưới Lý Mân một chút rồi nói tiếp – “Lý Mân, mấy năm nay muội già đi nhiều, trượng phu thì đẹp trai thế kia, sao muội có thể trông được hắn.”
Nàng ta cố ý che miệng cười: “Nhìn quần áo của vợ chồng muội đẹp đẽ quý giá, trong nhà chắc cũng có không ít tiểu thiếp đúng không?”
Bên ngoài Lý Mân cười nhưng trong lòng không cười: “Trượng phu của tỷ cũng thật tuấn tú, khí phái lịch sự, trong nhà chắc cũng có không ít oanh yến ?”
Mã Vân Nương ngẩng cao đầu: “Đám phụ nữ đó, hừ, ta chỉ cần động cái cổ tay, các nàng cũng chẳng làm được chuyện gì!”
Buổi tối trở về nhà, Lý Mân có chút nuốt cơm không trôi, nàng nhìn Hồ Lân mấy lần, sau đó đặt bát đũa xuống đi ra ngoài.
Hồ Lân vội đuổi theo.
Lý Mân tản bộ trong sân.
Hồ Lân đi đằng sau nàng, cùng nàng tản bộ.
Hắn nghĩ ngợi, rốt cuộc cũng nghĩ ra.
Lúc ban ngày, tuy đi cách nhau một đoạn nhưng Hồ Lân vẫn có thể nghe thấy rõ ràng đoạn đối thoại kia của Lý Mân. Lúc ấy vì thể diện của Lý Mân mà hắn đã tận lực làm không ít động tác sến sủa, nói không ít lời buồn nôn, không ngờ Lý Mân vẫn phiền muộn.
Hồ Lân ngẫm nghĩ, sau đó nói với Lý Mân: “Nương tử, có một loại đan dược tên là Tử Kim Hoán Nhan Đan có thể bảo trì dung nhan, có điều…”
“Có điều cái gì?” – Lý Mân xoay người nhìn hắn, vội vã hỏi.
Trước giờ nàng không để ý tới dung mạo, nhưng hôm nay bị Mã Vân Nương kích thích một chút mới nhận ra, Hồ Lân đúng là rất đẹp, lần đầu tiên nàng có cảm giác bị đe dọa.
Hồ Lân trầm ngâm một lát mới nói: “Có điều luyện chế có chút phiền toái.”
Lý Mân đi tới gần Hồ Lân, kéo kéo, rung lắc ống tay áo hắn, ngửa đầu nhìn hắn tha thiết mong chờ: “Hồ Lân…”
Được Lý Mân làm nũng, xương cốt toàn thân Hồ Lân sắp mềm nhũn cả, hắn vội đề xuất yêu cầu: “Vậy nàng phải đi hái thuốc cùng ta.”
“Được” – Lý Mân sảng khoái đáp ứng.
Nếu hai vợ chồng đã quyết định đi hái thuốc, vậy phải trả Triệu Thống về cho cha mẹ hắn rồi.
Triệu Vân đã đưa vợ và con trai thứ Triệu Nghiêm tới nước Thục, Hồ Lân đề xuất ý kiến đưa Triệu Thống đến nước Thục.
Triệu Thống nghe thấy sắp được đưa về với cha mẹ, trong lòng tuy vui mừng nhưng vẫn không nỡ xa cô cô. Hắn ôm Lý Mân, mặt cọ lên mặt Lý Mân, lưu luyến mãi không nỡ rời.
Lý Mân nhìn Triệu Thống, trong lòng nàng cũng không yên, cuối cùng đã dao động, bèn nói với Hồ Lân : “Hay là đợi thêm mấy năm nữa, để A Khuyển lớn thêm chút rồi chúng ta mới đi hái thuốc?”
Hồ Lân vội cãi: “Lý Mân, nàng thật ích kỷ nha! Nàng chiếm lấy A Khuyển, chẳng lẽ Tưởng thị tẩu tẩu không nhớ A Khuyển sao?” (Kui: chả biết ai muốn đuổi ai đi để chiếm ai à.. Hồ Lân: *chuẩn bị bắt quyết*… Kui: *cong mông chạy*)
Lý Mân cảm thấy từ ‘chiếm lấy’ kia thực khó nghe, nàng trừng mắt với Hồ Lân: “Vậy chúng ta đưa A Khuyển đến nước Thục với cha mẹ, sau đó ở lại một thời gian để giúp hắn hòa nhập.”
Hồ Lân đành phải đồng ý: “Vậy cũng được, nhưng không được ở lại lâu đó.”
/127
|