Sau khi đưa A Khuyển tới nước Thục, Lý Mân mới ở lại ba ngày đã bị Hồ Lân giục rời đi.
Triệu Vân không tiện níu kéo, nhưng hắn vẫn đưa tiễn Lý Mân tới mười dặm ngoài thành.
Trong lòng hắn biết, lần này Lý Mân rời khỏi, e là kiếp này khó gặp lại, cho nên hắn luôn nhìn nàng chăm chú. Nàng là biểu muội của hắn, cũng từng là người yêu của hắn, là người mà đời này hắn không sao quên được.
Khóe mắt Lý Mân ướt át, nàng nhìn Triệu Vân, đây là người mà nàng đã thích trong rất nhiều năm, là người mà nàng đã cho rằng chỉ khi ở bên hắn nàng mới được hạnh phúc.
Đó là một người đàn ông đội trời đạp đất, một nam nhân tốt.
Nhưng vận mệnh có quỹ đạo của riêng nó, hai người bọn họ từ giờ khó có thể chung đường.
Lý Mân ngồi vào xe ngựa, Triệu Vân nhìn theo xe ngựa ‘lộc cộc’ đi xa dần.
Triệu Vân dắt ngựa, hắn đứng dưới mái đình, dõi mắt nhìn xe ngựa dần biến mất trong buổi chiều tà.
Một trận gió nhẹ thổi phất qua, gió mang theo chút mưa bụi.
Hồ Lân cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa, trên mặt không cảm xúc, trong lòng như có vạn con ngựa chạy qua.
Cái cảnh chia tay đau buồn man mác này tuyệt đối không phải là điều hắn muốn thấy!
Vào lúc đó, Hồ Lân đã lập lời thề: Kiếp này của Lý Mân đừng hòng nghĩ trở lại nước Thục!
Một năm sau, Tử Kim Hoán Nhan Đan đã được luyện thành.
Vì để Lý Mân ăn đan dược thuận lợi, Hồ Lân chế Tử Kim Hoán Nhan Đan thành những viên nhỏ như hạt đậu xanh. Trước khi Lý Mân ăn Tử Kim Hoán Nhan Đan, Hồ Lân còn tiến hành điều dưỡng cơ thể nàng.
Đến ngày ăn đan dược, Lý Mân thấy Hồ Lân chuẩn bị một thùng nước tắm bốc khói trong phòng, sau đó còn đun thêm khá nhiều nước ấm. Nàng đang muốn hỏi Hồ Lân thì bị hắn lột sạch toàn thân, thả vào trong thùng nước ấm.
Lý Mân ngâm nước ấm, Hồ Lân cầm chén trà và đan dược tới.
Tổng cộng có tám viên đan.
Lý Mân ghét nhất là uống thuốc, nàng nhăn mặt hỏi Hồ Lân: “Sao lại có nhiều thuốc vậy?”
Hồ Lân kéo cái ghế dựa tới cạnh thùng tắm, hắn nghe nàng hỏi thì cười tít mắt rồi đáp: “Tám viên quá nhiều sao? Hay để ta hợp chúng thành một viên to bự nhé?”
Lý Mân tưởng tượng tới hình dạng hợp thể ‘vĩ đại’ của tám viên thuốc, đành chấp nhận số phận, nhận lấy tám viên đan, chia làm hai lần để uống.
Hồ Lân cười cười, hắn nhìn nàng uống thuốc xong thì nhanh chóng đưa cốc nước đường cho nàng.
Lý Mân uống thêm vài ngụm mới trả cốc lại cho Hồ Lân.
Hồ Lân tới gần nàng, cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng một cái, thấp giọng hỏi: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Lý Mân gật đầu.
“Nàng nhắm mắt lại” – Hồ Lân trầm giọng nói.
Lý Mân nhắm hai mắt, nàng cảm thấy đôi tay Hồ Lân chạm vào lưng mình, sau đó có một luồng hơi ấm tiến vào trong cơ thể, chậm rãi lan tỏa, khiến nàng mê đi.
Sau khi Lý Mân tỉnh lại, nàng thấy Hồ Lân đã lau sạch cơ thể cho nàng, mà nước trong bồn tắm đã trở nên đen kịt.
Thấy nàng tỉnh, Hồ Lân lại hôn nhẹ một cái lên môi nàng.
Khi Hồ Lân lùi lại, cười cười nhìn nàng, Lý Mân mới phát hiện trên trán hắn có một lớp mồ hôi mỏng mịn.
Vẻ thanh xuân của Lý Mân đã được giữ lại, da thịt vừa trắng vừa căng mọng, trông chỉ như người hai mươi tuổi.
Nhưng Hồ Lân không nói cho nàng biết, thuốc mà hắn cho nàng uống không phải là Tử Kim Hoán Nhan Đan gì đó mà là Thiên Vương Tục Mệnh Đan.
Thân thể Lý Mân rất yếu, đã định trước sẽ không thể sống thọ, hắn không thể thay đổi thiên mệnh, nhưng có thể cố gắng hết sức để kéo dài tuổi thọ cho nàng.
Sau khi Lý Mân ăn Thiên Vương Tục Mệnh Đan lại được hắn dùng tu vi để tăng cường, nhất định có thể sống thêm hai mươi năm nữa.
Một tháng sau đó, Lý Mân toàn phải trốn trong nhà không dám gặp người. Nàng nhìn gương mặt trong kính không hề thay đổi, cầu khẩn Hồ Lân: “Hồ Lân, hay là chàng cứ cho ta già đi.”
Hồ Lân liếc xéo nàng.
Lý Mân ngẫm nghĩ: “Già chậm một chút là được rồi, không cần cứ trẻ mãi không thay đổi thế này, ta sẽ cảm thấy mình cũng biến thành yêu quái mất.”
Hồ Lân trợn mắt: “Yêu quái thì sao?”
Lý Mân đảo tròn mắt, kéo ống tay áo hắn làm nũng: “Chàng cũng giống ta, cùng ta biến già có được không?”
Hồ Lân nhìn Lý Mân, khẽ gật đầu. Hắn đảo tròn mắt nhưng miệng lại nói: “Ta đưa nàng đi du ngoạn khắp nơi.”
Hắn biết, lý do Lý Mân không muốn có dung nhan trẻ trung mãi mãi có lẽ là sợ kinh động dân chúng ở An Nhạc Lũy.
Hồ Lân bèn đưa Lý Mân tới rất nhiều nơi, cuộc sống của hai người thật sự hạnh phúc.
Hai mươi năm thoáng cái trôi qua.
Khi Lý Mân cảm thấy sự thay đổi của cơ thể, nàng yêu cầu Hồ Lân đưa nàng về nhà.
Vậy là bọn họ trở về An Nhạc Lũy.
Hồ Lân và Lý Mân cùng ngồi trong xe ngựa.
Dung nhan Lý Mân vẫn trẻ trung như trước, còn Hồ Lân lại cố tình biến thành dáng vẻ trung niên.
Lão Hòe lúc này cũng đã có dáng vẻ của một thanh niên, hắn trở về trước để thu dọn căn nhà.
Trải qua hai mươi năm, An Nhạc Lũy đã có nhiều đổi thay, nhưng vẫn còn rất nhiều người quen.
Khi bọn họ về tới An Nhạc Lũy chính là lễ trừ tịch đêm ba mươi.
Bắt đầu từ ngày mùng một, Lý Mân được Hồ Lân biến hóa cho thành dáng vẻ trung niên. Chỉ cần thân thể cho phép là nàng sẽ cùng Hồ Lân đi chào hỏi hàng xóm hoặc tiếp đãi người quen.
Tuy rằng hai người bọn họ đều có dáng vẻ trung niên nhưng chẳng bao giờ sợ bị người ta chê cười: khi đi trên đường, Hồ Lân luôn nắm tay thê tử; khi ngồi xuống, cho dù chỗ ngồi của hai người bị tách ra, ánh mắt Hồ Lân cũng không rời thê tử.
Hắn muốn cùng nàng trải qua những ngày cuối cùng này; hắn muốn nhớ kỹ nàng, mỗi ngày đều muốn khắc sâu dáng vẻ nàng, để kiếp sau có thể sớm tìm thấy nàng.
Những ngày ấm áp ngọt ngào luôn qua rất nhanh, nháy mắt đã qua tháng giêng.
Gió xuân đã về.
Khi cơn gió đầu xuân lạnh lẽo từ phương Bắc tìm đến, Lý Mân đã tỉnh ngủ từ lâu.
Đây là việc khá hiếm gặp, bởi từ tháng chạp năm ngoái, nàng đã phát hiện thân thể bắt đầu suy nhược. Đã khá lâu rồi, có lẽ khoảng hai tháng nàng chưa có được một giấc ngủ ngon.
Hồ Lân luôn ở bên nàng, an ủi nàng, nhưng điều đó cũng chẳng giúp ích được mấy.
Lý Mân chỉ cảm thấy bên trong cơ thể như bị lửa đốt, lục phủ ngũ tạng đều đau, nhất là chỗ đã từng bị đao chém phải kia.
Từ lần đầu tiên nàng bị mất ngủ, Hồ Lân liền bắt đầu không ngừng luyện chế các loại đan dược. Hắn cầu khẩn nàng ăn các loại đan, ép nàng uống các loại dược.
Nhưng nàng là Lý Mân, là Lý Mân được nuông chiều từ nhỏ, làm sao có thể chịu được hành hạ như vậy ?
Nàng đánh Hồ Lân, mắng Hồ Lân, từ chối ăn đan dược và đống thuốc kia.
Cuối cùng đến đêm qua, Lý Mân bỗng nhiên ngủ thiếp đi trong vòng tay Hồ Lân, ngủ thẳng một mạch đến bình minh, sau đó nhanh chóng tỉnh táo.
Hồ Lân kiệt lực nói với bản thân, rằng đây là biểu hiện Lý Mân đã khỏi hẳn.
Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, Lý Mân đã đến cảnh dầu hết, đèn tắt.
Sau khi nhận vết đao đó, thân thể của nàng đã phải gắng gượng đến cực hạn, là Hồ Lân dùng tu vi nhiều năm để đổi lấy sinh mệnh của nàng.
Lý Mân có thể sống được hai mươi năm qua cũng nhờ Hồ Lân dùng đan được tẩm bổ và hao phí tu vi năm này qua năm khác đổi lấy.
Bên ngoài gió lạnh gào thét, trong phòng lại ấm áp như xuân.
Lý Mân rúc vào trong lòng Hồ Lân, mỉm cười hỏi hắn: “Hồ Lân, nếu như có kiếp sau, chàng có muốn gặp ta nữa không?”
Trong mắt Hồ Lân đã dâng đầy nước mắt: “Muốn chứ!” Ta sẽ luôn đợi nàng, chờ nàng chuyển kiếp, sau đó đến tìm nàng, xuất hiện trước mặt nàng.
Nụ cười của Lý Mân trở nên ngọt ngào: “Vậy chàng phải đồng ý với ta, chàng chỉ được yêu mình ta, phải chiều ta, phải thương ta, cái gì cũng phải nghe theo ta, không được bắt nạt ta…”
“Ừ” – Hồ Lân nhìn đôi mắt đang dần ảm đạm của nàng, giọng hắn run rẩy: “Ta đồng ý với nàng, ta xin thề, kiếp sau ta nhất định sẽ không lừa nàng bắt nạt nàng như kiếp này, nhất định sẽ chiều nàng thương nàng, cái gì cũng nghe theo nàng…”
Lý Mân cảm thấy bản thân như đang rơi vào một giấc ngủ khôn cùng, câu nói cuối cùng của nàng là —— “A, không biết biểu ca bây giờ thế nào…”
Hồ Lân ôm thân thể đang dần lạnh đi của Lý Mân, lòng hắn cũng trở nên giá lạnh. Hắn chỉ nhớ mình đã đồng ý với Lý Mân, kiếp sau nhất định sẽ chiều nàng thương nàng, cái gì cũng nghe theo nàng, nhất định không bắt nạt nàng…
Tiệm thuốc nhà họ Hồ ở An Nhạc Lũy bỗng nhiên cháy.
Sau trận lửa lớn, cả tòa nhà của họ Hồ chỉ còn là một đống đổ nát.
Mùa xuân năm tiếp theo, trong đống hoang tàn đột nhiên mọc một cây hòe nho nhỏ.
Cây hòe nhỏ chậm rãi lớn lên, dần biến thành một cây hòe lớn cành lá um tùm.
Trong bốn trăm năm sau đó, thời gian như thoi đưa, nhiều lần An Nhạc Lũy rơi vào cảnh chiến tranh, dần trở thành một nơi hoang vu, chỉ có cây hòe cổ thụ kia vẫn hiên ngang bất khuất, tiếp tục sinh trưởng.
************
Đôi lời của tác giả:
Năm 172 sau Công Nguyên, Triệu Vân ra đời;
Năm 175 sau Công Nguyên, Lý Mân ra đời;
Năm 190 sau Công Nguyên, Lý Mân mười lăm tuổi, Triệu Vân mười tám tuổi, Hồ Lân xuất hiện;
Tháng hai năm 229 sau Công Nguyên, Lý Mân bệnh chết;
Tháng tư năm 229 sau Công Nguyên, Triệu Vân bệnh chết.
Quyển này vậy là đã kết thúc ~
Quyển bốn ‘Mẫu Đơn Phú’ có bối cảnh vào năm 727 sau Công Nguyên, tức mười bốn năm sau khi Đường Minh Hoàng lên ngôi.
Triệu Vân không tiện níu kéo, nhưng hắn vẫn đưa tiễn Lý Mân tới mười dặm ngoài thành.
Trong lòng hắn biết, lần này Lý Mân rời khỏi, e là kiếp này khó gặp lại, cho nên hắn luôn nhìn nàng chăm chú. Nàng là biểu muội của hắn, cũng từng là người yêu của hắn, là người mà đời này hắn không sao quên được.
Khóe mắt Lý Mân ướt át, nàng nhìn Triệu Vân, đây là người mà nàng đã thích trong rất nhiều năm, là người mà nàng đã cho rằng chỉ khi ở bên hắn nàng mới được hạnh phúc.
Đó là một người đàn ông đội trời đạp đất, một nam nhân tốt.
Nhưng vận mệnh có quỹ đạo của riêng nó, hai người bọn họ từ giờ khó có thể chung đường.
Lý Mân ngồi vào xe ngựa, Triệu Vân nhìn theo xe ngựa ‘lộc cộc’ đi xa dần.
Triệu Vân dắt ngựa, hắn đứng dưới mái đình, dõi mắt nhìn xe ngựa dần biến mất trong buổi chiều tà.
Một trận gió nhẹ thổi phất qua, gió mang theo chút mưa bụi.
Hồ Lân cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa, trên mặt không cảm xúc, trong lòng như có vạn con ngựa chạy qua.
Cái cảnh chia tay đau buồn man mác này tuyệt đối không phải là điều hắn muốn thấy!
Vào lúc đó, Hồ Lân đã lập lời thề: Kiếp này của Lý Mân đừng hòng nghĩ trở lại nước Thục!
Một năm sau, Tử Kim Hoán Nhan Đan đã được luyện thành.
Vì để Lý Mân ăn đan dược thuận lợi, Hồ Lân chế Tử Kim Hoán Nhan Đan thành những viên nhỏ như hạt đậu xanh. Trước khi Lý Mân ăn Tử Kim Hoán Nhan Đan, Hồ Lân còn tiến hành điều dưỡng cơ thể nàng.
Đến ngày ăn đan dược, Lý Mân thấy Hồ Lân chuẩn bị một thùng nước tắm bốc khói trong phòng, sau đó còn đun thêm khá nhiều nước ấm. Nàng đang muốn hỏi Hồ Lân thì bị hắn lột sạch toàn thân, thả vào trong thùng nước ấm.
Lý Mân ngâm nước ấm, Hồ Lân cầm chén trà và đan dược tới.
Tổng cộng có tám viên đan.
Lý Mân ghét nhất là uống thuốc, nàng nhăn mặt hỏi Hồ Lân: “Sao lại có nhiều thuốc vậy?”
Hồ Lân kéo cái ghế dựa tới cạnh thùng tắm, hắn nghe nàng hỏi thì cười tít mắt rồi đáp: “Tám viên quá nhiều sao? Hay để ta hợp chúng thành một viên to bự nhé?”
Lý Mân tưởng tượng tới hình dạng hợp thể ‘vĩ đại’ của tám viên thuốc, đành chấp nhận số phận, nhận lấy tám viên đan, chia làm hai lần để uống.
Hồ Lân cười cười, hắn nhìn nàng uống thuốc xong thì nhanh chóng đưa cốc nước đường cho nàng.
Lý Mân uống thêm vài ngụm mới trả cốc lại cho Hồ Lân.
Hồ Lân tới gần nàng, cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng một cái, thấp giọng hỏi: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Lý Mân gật đầu.
“Nàng nhắm mắt lại” – Hồ Lân trầm giọng nói.
Lý Mân nhắm hai mắt, nàng cảm thấy đôi tay Hồ Lân chạm vào lưng mình, sau đó có một luồng hơi ấm tiến vào trong cơ thể, chậm rãi lan tỏa, khiến nàng mê đi.
Sau khi Lý Mân tỉnh lại, nàng thấy Hồ Lân đã lau sạch cơ thể cho nàng, mà nước trong bồn tắm đã trở nên đen kịt.
Thấy nàng tỉnh, Hồ Lân lại hôn nhẹ một cái lên môi nàng.
Khi Hồ Lân lùi lại, cười cười nhìn nàng, Lý Mân mới phát hiện trên trán hắn có một lớp mồ hôi mỏng mịn.
Vẻ thanh xuân của Lý Mân đã được giữ lại, da thịt vừa trắng vừa căng mọng, trông chỉ như người hai mươi tuổi.
Nhưng Hồ Lân không nói cho nàng biết, thuốc mà hắn cho nàng uống không phải là Tử Kim Hoán Nhan Đan gì đó mà là Thiên Vương Tục Mệnh Đan.
Thân thể Lý Mân rất yếu, đã định trước sẽ không thể sống thọ, hắn không thể thay đổi thiên mệnh, nhưng có thể cố gắng hết sức để kéo dài tuổi thọ cho nàng.
Sau khi Lý Mân ăn Thiên Vương Tục Mệnh Đan lại được hắn dùng tu vi để tăng cường, nhất định có thể sống thêm hai mươi năm nữa.
Một tháng sau đó, Lý Mân toàn phải trốn trong nhà không dám gặp người. Nàng nhìn gương mặt trong kính không hề thay đổi, cầu khẩn Hồ Lân: “Hồ Lân, hay là chàng cứ cho ta già đi.”
Hồ Lân liếc xéo nàng.
Lý Mân ngẫm nghĩ: “Già chậm một chút là được rồi, không cần cứ trẻ mãi không thay đổi thế này, ta sẽ cảm thấy mình cũng biến thành yêu quái mất.”
Hồ Lân trợn mắt: “Yêu quái thì sao?”
Lý Mân đảo tròn mắt, kéo ống tay áo hắn làm nũng: “Chàng cũng giống ta, cùng ta biến già có được không?”
Hồ Lân nhìn Lý Mân, khẽ gật đầu. Hắn đảo tròn mắt nhưng miệng lại nói: “Ta đưa nàng đi du ngoạn khắp nơi.”
Hắn biết, lý do Lý Mân không muốn có dung nhan trẻ trung mãi mãi có lẽ là sợ kinh động dân chúng ở An Nhạc Lũy.
Hồ Lân bèn đưa Lý Mân tới rất nhiều nơi, cuộc sống của hai người thật sự hạnh phúc.
Hai mươi năm thoáng cái trôi qua.
Khi Lý Mân cảm thấy sự thay đổi của cơ thể, nàng yêu cầu Hồ Lân đưa nàng về nhà.
Vậy là bọn họ trở về An Nhạc Lũy.
Hồ Lân và Lý Mân cùng ngồi trong xe ngựa.
Dung nhan Lý Mân vẫn trẻ trung như trước, còn Hồ Lân lại cố tình biến thành dáng vẻ trung niên.
Lão Hòe lúc này cũng đã có dáng vẻ của một thanh niên, hắn trở về trước để thu dọn căn nhà.
Trải qua hai mươi năm, An Nhạc Lũy đã có nhiều đổi thay, nhưng vẫn còn rất nhiều người quen.
Khi bọn họ về tới An Nhạc Lũy chính là lễ trừ tịch đêm ba mươi.
Bắt đầu từ ngày mùng một, Lý Mân được Hồ Lân biến hóa cho thành dáng vẻ trung niên. Chỉ cần thân thể cho phép là nàng sẽ cùng Hồ Lân đi chào hỏi hàng xóm hoặc tiếp đãi người quen.
Tuy rằng hai người bọn họ đều có dáng vẻ trung niên nhưng chẳng bao giờ sợ bị người ta chê cười: khi đi trên đường, Hồ Lân luôn nắm tay thê tử; khi ngồi xuống, cho dù chỗ ngồi của hai người bị tách ra, ánh mắt Hồ Lân cũng không rời thê tử.
Hắn muốn cùng nàng trải qua những ngày cuối cùng này; hắn muốn nhớ kỹ nàng, mỗi ngày đều muốn khắc sâu dáng vẻ nàng, để kiếp sau có thể sớm tìm thấy nàng.
Những ngày ấm áp ngọt ngào luôn qua rất nhanh, nháy mắt đã qua tháng giêng.
Gió xuân đã về.
Khi cơn gió đầu xuân lạnh lẽo từ phương Bắc tìm đến, Lý Mân đã tỉnh ngủ từ lâu.
Đây là việc khá hiếm gặp, bởi từ tháng chạp năm ngoái, nàng đã phát hiện thân thể bắt đầu suy nhược. Đã khá lâu rồi, có lẽ khoảng hai tháng nàng chưa có được một giấc ngủ ngon.
Hồ Lân luôn ở bên nàng, an ủi nàng, nhưng điều đó cũng chẳng giúp ích được mấy.
Lý Mân chỉ cảm thấy bên trong cơ thể như bị lửa đốt, lục phủ ngũ tạng đều đau, nhất là chỗ đã từng bị đao chém phải kia.
Từ lần đầu tiên nàng bị mất ngủ, Hồ Lân liền bắt đầu không ngừng luyện chế các loại đan dược. Hắn cầu khẩn nàng ăn các loại đan, ép nàng uống các loại dược.
Nhưng nàng là Lý Mân, là Lý Mân được nuông chiều từ nhỏ, làm sao có thể chịu được hành hạ như vậy ?
Nàng đánh Hồ Lân, mắng Hồ Lân, từ chối ăn đan dược và đống thuốc kia.
Cuối cùng đến đêm qua, Lý Mân bỗng nhiên ngủ thiếp đi trong vòng tay Hồ Lân, ngủ thẳng một mạch đến bình minh, sau đó nhanh chóng tỉnh táo.
Hồ Lân kiệt lực nói với bản thân, rằng đây là biểu hiện Lý Mân đã khỏi hẳn.
Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, Lý Mân đã đến cảnh dầu hết, đèn tắt.
Sau khi nhận vết đao đó, thân thể của nàng đã phải gắng gượng đến cực hạn, là Hồ Lân dùng tu vi nhiều năm để đổi lấy sinh mệnh của nàng.
Lý Mân có thể sống được hai mươi năm qua cũng nhờ Hồ Lân dùng đan được tẩm bổ và hao phí tu vi năm này qua năm khác đổi lấy.
Bên ngoài gió lạnh gào thét, trong phòng lại ấm áp như xuân.
Lý Mân rúc vào trong lòng Hồ Lân, mỉm cười hỏi hắn: “Hồ Lân, nếu như có kiếp sau, chàng có muốn gặp ta nữa không?”
Trong mắt Hồ Lân đã dâng đầy nước mắt: “Muốn chứ!” Ta sẽ luôn đợi nàng, chờ nàng chuyển kiếp, sau đó đến tìm nàng, xuất hiện trước mặt nàng.
Nụ cười của Lý Mân trở nên ngọt ngào: “Vậy chàng phải đồng ý với ta, chàng chỉ được yêu mình ta, phải chiều ta, phải thương ta, cái gì cũng phải nghe theo ta, không được bắt nạt ta…”
“Ừ” – Hồ Lân nhìn đôi mắt đang dần ảm đạm của nàng, giọng hắn run rẩy: “Ta đồng ý với nàng, ta xin thề, kiếp sau ta nhất định sẽ không lừa nàng bắt nạt nàng như kiếp này, nhất định sẽ chiều nàng thương nàng, cái gì cũng nghe theo nàng…”
Lý Mân cảm thấy bản thân như đang rơi vào một giấc ngủ khôn cùng, câu nói cuối cùng của nàng là —— “A, không biết biểu ca bây giờ thế nào…”
Hồ Lân ôm thân thể đang dần lạnh đi của Lý Mân, lòng hắn cũng trở nên giá lạnh. Hắn chỉ nhớ mình đã đồng ý với Lý Mân, kiếp sau nhất định sẽ chiều nàng thương nàng, cái gì cũng nghe theo nàng, nhất định không bắt nạt nàng…
Tiệm thuốc nhà họ Hồ ở An Nhạc Lũy bỗng nhiên cháy.
Sau trận lửa lớn, cả tòa nhà của họ Hồ chỉ còn là một đống đổ nát.
Mùa xuân năm tiếp theo, trong đống hoang tàn đột nhiên mọc một cây hòe nho nhỏ.
Cây hòe nhỏ chậm rãi lớn lên, dần biến thành một cây hòe lớn cành lá um tùm.
Trong bốn trăm năm sau đó, thời gian như thoi đưa, nhiều lần An Nhạc Lũy rơi vào cảnh chiến tranh, dần trở thành một nơi hoang vu, chỉ có cây hòe cổ thụ kia vẫn hiên ngang bất khuất, tiếp tục sinh trưởng.
************
Đôi lời của tác giả:
Năm 172 sau Công Nguyên, Triệu Vân ra đời;
Năm 175 sau Công Nguyên, Lý Mân ra đời;
Năm 190 sau Công Nguyên, Lý Mân mười lăm tuổi, Triệu Vân mười tám tuổi, Hồ Lân xuất hiện;
Tháng hai năm 229 sau Công Nguyên, Lý Mân bệnh chết;
Tháng tư năm 229 sau Công Nguyên, Triệu Vân bệnh chết.
Quyển này vậy là đã kết thúc ~
Quyển bốn ‘Mẫu Đơn Phú’ có bối cảnh vào năm 727 sau Công Nguyên, tức mười bốn năm sau khi Đường Minh Hoàng lên ngôi.
/127
|