Buổi tối Lý Mân đóng cửa tiệm, chạy xe về nhà
Trên đường về nhà có một tiệm bán bánh đậu xanh Sơn Tây, đậu xanh bên trong đặc biệt ngon, Lý Mân tiện đường mua hai cân bánh đậu xanh.
Nàng thả túi giấy đựng bánh đậu vào giỏ xe, cùng một chỗ với Tiểu Hồ Tiên.
Tiểu Hồ Tiên vốn thành thực ở lại trong giỏ xe, khi thấy bánh đậu xanh, nó im lặng không nói mở túi, lấy ra một cái bánh đậu dương dương tự đắc bắt đầu ăn.
Lúc này trời đã tối, đèn hai bên đường đã sáng lên, khi qua vườn trồng mơ, Lý Mân thấy ô cửa sổ nhỏ của phòng trong vườn còn sáng đèn, liền nghĩ mua chút mơ cho Tiểu Hồ Tiên ăn.
Chủ nhân của vườn mơ là người quen với Lý Mân. Vừa thấy Lý Mân tới, không nói hai lời lập tức đưa Lý Mân tới trong vườn mơ hái một giỏ quả mơ tươi mới.
Trở lại nhà, Lý Mân cất xe, ôm Tiểu Hồ Tiên rồi đi lấy bánh đậu xanh. Tiểu Hồ Tiên làm gì cũng rất chỉnh tề, gói giấy đựng bánh đậu bị nó che đậy, chồng lên nhau ngay ngắn.
Lý Mân xách túi giấy lên, cảm thấy nhẹ, lay động phiêu phiêu chỉ nặng đúng bằng cái túi giấy. Nàng mở túi ra nhìn, phát hiện bánh đậu xanh bên trong bị Tiểu Hồ Tiên ăn không còn một mống, chút vụn cũng không lưu lại !
Lý Mân lại không thể tức giận – người sao lại có thể cùng động vật tức giận được ?
Nàng chỉ giả bộ tức giận, lạnh lẽo liếc Tiểu Hồ Tiên một cái.
Tiểu Hồ Tiên lúc trước còn bày vẻ mặt kiêu ngạo, sau đó liền giống như thẹn thùng vùi mặt vào lòng Lý Mân cọ cọ.
Lòng Lý Mân lập tức mềm xuống, nàng ôm Tiểu Hồ Tiên, cọ mặt trên đám lông mềm mại của Tiểu Hồ Tiên một chút – “Tiểu Hồ Tiên, đợi tỉ tỉ rửa mơ cho ngươi nha!”
Nàng thả Tiểu Hồ Tiên trong phòng khách dưới lầu, đi vào phòng bếp, đem mơ ra rửa, bày lên hai đĩa, bưng đĩa quả vào phòng khách.
Tiểu Hồ Tiên đã mở ti vi, nghiêng người trên ghế sofa xem ti vi.
Lý Mân để trên bàn trà trước mặt Tiểu Hồ Tiên một đĩa mơ, một đĩa để cạnh mình.
Tiểu Hồ Tiên vừa chăm chú xem truyền hình, vừa ăn mơ trong đĩa.
Lý Mân giả vờ xem ti vi, mắt lại liếc Tiểu Hồ Tiên. Nàng cảm thấy Tiểu Hồ Tiên ăn rất nhiều, cảm thấy Tiểu Hồ Tiên rất giống người, tóm lại rất quái dị.
Nhưng nhìn đôi mắt hồ ly xanh như bảo thạch đẹp đẽ cùng bộ lông cực mềm mại, lòng Lý Mân trong nháy mắt lại vòng vo --- hồ ly nhỏ dễ thương như vậy, cho dù quỷ dị một chút cũng có sao ?
Buổi sáng Lý Mân mua hai phần bữa sáng, một phần là canh hạt tiêu cay, một phần là cháo bát bảo. Tiểu Hồ Tiên nhìn hai phần bữa sáng một mặn một ngọt bày ra trên bàn, vẻ mặt do dự quanh quẩn. Cuối cùng dường như nó ra quyết tâm rất lớn, tiến đến trước bát canh tiêu cay, thè đầu lưỡi phấn hồng, rất nhanh liếm một chút canh hạt tiêu, sau đó liếc mắt nhìn Lý Mân.
Lý Mân bất động quan sát nó.
Tiểu Hồ Tiên lại rất nhanh liếm một ít cháo bát bảo, sau đó liếc nhìn Lý Mân.
Lý Mân tiếp tục bất động nhìn nó.
Tiểu Hồ Tiên lúc này mới coi như hoàn tất xác lập lãnh địa, ngang nhiên cầm lấy thìa uống cháo bát bảo, uống xong cháo, nó lại tiếp tục uống chén canh tiêu cay kia.
Từ đó về sau, mỗi lần Lý Mân mua bữa sáng đều mua ba phần -- Tiểu Hồ Tiên hai phần, nàng một phần.
Nàng dần phát hiện, Tiểu Hồ Tiên thực thích ăn đồ ngọt, hầu như mỗi ngày đều muốn uống một chén cháo bát bảo, hơn nữa sức ăn của nó rất lớn, ăn hết hai cân bánh đậu xanh chỉ là chuyện nhỏ, nó thậm chí có thể một mình ăn hết một trái dưa hấu.
Lý Mân đúng là nghĩ không thông, thân thể Tiểu Hồ Tiên nhỏ thế kia, đồ ăn đi vào nơi nào vậy !
Cuối tuần lại đến, tỉ tỉ cùng anh rể đi công tác, nhắc Lý Mân chăm sóc Tiểu Xuyên. Lý Mân bèn đem Tiểu Xuyên đón về nhà.
Lẽ ra động vật nhỏ phải thích con nít, nhưng Tiểu Hồ Tiên căn bản luôn bày bộ dáng khinh thường Tiểu Xuyên. Tiểu Xuyên nếu ở trong phòng sách dưới tầng, Tiểu Hồ Tiên liền ở trên tầng không xuống.
Lý Mân nhìn đồng hồ, đã là mười giờ tối, liền giục Tiểu Xuyên tắm rửa đánh răng đi ngủ.
Lúc ngủ, vì phòng ngừa Tiểu Xuyên thức đêm chơi game, Lý Mân để Tiểu Xuyên ngủ ở phòng ngủ dưới lầu, còn mình ngủ ở phòng sách đối diện. Tiểu Hồ Tiên đã tắm sạch thì để trong phòng ngủ trên lầu, nàng không quản nó.
Trước khi đi ngủ, Lý Mân đóng chặt cửa trước và cửa sau phòng sách, trong gian phòng có chút khó chịu. Nằm trên giường rất lâu, Lý Mân vẫn trằn trọc không ngủ được. Nàng dứt khoát từ trên giường bò dậy.
Nàng mở cả cửa trước và cửa sau phòng sách, một luồng gió mang hương thơm thổi tới, khiến tinh thần nàng phấn chấn, dưới trạng thái này, ngủ một giấc liền giống như mây trôi.
Nửa vầng trăng treo trên bầu trời.
Ánh trăng thanh lãnh xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng sách.
Có tiếng ếch kêu và tiếng chim đỗ quyên - “Đỗ quyên, đỗ quyên” từ bên ngoài truyền tới.
Lý Mân ngây ngốc ngồi xếp bằng trên giường.
Căn nhà cũ đã hai mươi năm, lại là tầng một, trong phòng có chút mát lạnh, nàng cảm thấy trên lưng từng trận lạnh run.
Nàng mới 21 tuổi, nhưng mười mấy tuổi cha chết mẹ đi lấy chồng khác, không quá một năm sau, tỉ tỉ cũng lấy chồng.
Nàng hoặc ở trọ trong trường, hoặc sống một mình, nỗi cô đơn như hình với bóng, trước sau bám theo nàng.
Chính lúc này, Lý Mân nghe thấy cửa phòng truyền tới tiếng móng vuốt cào, nàng vội bật đèn đầu giường.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, một bóng đen nhanh nhẹn chui vào, lưng cong lên, cửa phòng “Ba” một tiếng khép lại.
Tiểu Hồ Tiên nhảy đến trên giường, chui vào lòng Lý Mân. Nó chỉ nho nhỏ như vậy, nhưng thật ấm áp mềm mại, khiến cả người Lý Mân lập tức ấm lên. Nàng ôm Tiểu Hồ Tiên, xốc chăn lên nằm xuống: “Ngủ thôi, Tiểu Hồ Tiên, ngày mai còn có nhiều chuyện tốt cần làm!”
Ôm Tiểu Hồ Tiên, nàng cảm thấy trước ngực và bụng có một dòng hơi thở ấm áp lưu chuyển, rất nhanh liền ngủ.
Ngày hôm sau, Lý Mân cảm thấy tinh thần sảng khoái, vô cùng tốt.
Lúc ăn sáng, Tiểu Xuyên nói với Lý Mân rằng nó cùng mấy đứa bạn tốt trong thôn đã hẹn cùng nhau đi xe đạp tới thám hiểm phía Bắc núi Dương.
Trước đây Lý Mân cũng cùng tỉ tỉ đi xe đạp qua núi Dương, cảm thấy không có nguy hiểm, liền đáp ứng, nàng chỉ hỏi Tiểu Xuyên có những ai đi cùng nó.
Tiểu Xuyên gập ngón tay đếm : “Có Mã Tân Bằng, chính là đứa có biệt hiệu ‘Ba phải’, còn có Thái Đại Quân, biệt hiệu ‘Thái Gia Cát’, còn có Hàn Sâm, biệt hiệu ‘Bé mập’…”
Lý Mân vừa nghe đã nhận ra mấy đứa nhỏ tuổi không hơn kém Tiểu Xuyên là bao, đều là hàng xóm gần nhà, liền khẽ gật đầu, hỏi số di động của Mã Tân Bằng rồi ghi nhớ, kế tiếp dặn dò Tiểu Xuyên mấy câu, bảo Tiểu Xuyên nhất định phải mang theo điện thoại di động, thuận tiện liên lạc với mình.
Tiểu Xuyên banh mắt hết cỡ nhìn Lý Mân, nghe Lý Mân dông dài, Lý Mân nhìn đứa cháu ngoại bình thường nghịch như quỷ nay bày ra bộ dáng thành thực nghe lời, bản thân cũng thấy ngại ngùng chuyện mình nói lan man, gõ lên đầu Tiểu Xuyên một cái, không nói thêm nữa.
Vì là cuối tuần, trong tiệm đông đúc ngược lại so với hàng ngày, Lý Mân và Mã Hiểu Nam quả thực bận tối mày tối mặt. Tiểu Hồ Tiên tha áo của Lý Mân đến bàn máy tính, vo thành một cục, kê thành gối cao, vùi đầu ngủ say.
Đến lúc ăn cơm trưa, Lý Mân nhớ đến Tiểu Xuyên, nhanh chóng gọi điện cho Tiểu Xuyên.
Tiếng Tiểu Xuyên ở đầu dây bên kia nghe đặc biệt hưng phấn:
“Dì ơi, không ngờ núi Dương hay ho như vậy ! Chúng cháu vừa phát hiện một cái động, nhìn rất thần bí, trước mặt động có một lỗ nhỏ, chúng cháu đang muốn chui qua lỗ nhỏ vào bên trong thám hiểm !”
Lý Mân từng đi qua núi Dương nhiều lần, trước giờ không biết núi Dương còn có một cái động như vậy, nhưng thấy nó hưng phấn, vui vẻ như thế, liền dặn dò mấy câu, bảo sớm về nhà, sau đó cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Mân bắt đầu lên trên mạng đặt hàng giày cùng thời trang trẻ em mới cho mùa hè với tổng công ty, ngay cả cơm trưa cũng là Mã Hiểu Nam mua.
Đến 4 giờ chiều, Lý Mân nghĩ tới đưa Tiểu Xuyên đến trường, liền gọi cho Tiểu Xuyên. Nhưng nàng bấm số mấy lần, mỗi lần đều là “Số điện thoại bạn gọi không nằm trong phạm vi phủ sóng.”
Lý Mân có chút gấp gáp, vội lấy điện thoại Mã Hiểu Nam gọi đi.
Nhưng gọi bằng điện thoại Mã Hiểu Nam cũng là – “Số điện thoại bạn gọi không nằm trong phạm vi phủ sóng.”
Lý Mân cuống lên, nàng đem tiệm giao cho Mã Hiểu Nam, chuẩn bị xe đến nhà tỉ tỉ. Nàng vừa mới dắt xe đạp điện ra, Tiểu Hồ Tiên vốn đang ngáy o o lập tức bật dậy, nhảy vào giỏ xe.
Lý Mân không có thời gian dây dưa với nó, liền mang theo nó đến nhà tỉ tỉ.
Đem xe đạp điện để ở nhà tỉ tỉ xong, nàng lấy xe tỉ tỉ về nhà một chuyến.
Trong nhà không có ai, không thấy Tiểu Xuyên, nàng vội lái về hướng núi Dương.
Núi Dương là một trong chín ngọn núi nổi tiếng của thành phố N, ở phía tây thành phố N, phía Bắc nhà Lý Mân.
Từ nhà Lý Mân tới núi Dương, vì đường quốc lộ qua thôn được xây tốt nên cùng lắm mất nửa giờ chạy xe.
Lý Mân vừa lái xe vừa gọi điện cho Tiểu Xuyên, nhưng vẫn không gọi được. Lý Mân vừa tự an ủi chính mình, có lẽ trong núi tín hiệu di động không tốt, vừa cố gắng hết sức tăng tốc độ xe.
Đến chân núi Dương, Lý Mân đem xe đỗ ở một sân nuôi tằm lớn dưới chân núi. Thôn dân dưới chân núi Dương đặc biệt thuần phác, cũng rất nhiệt tình, Lý Mân hỏi bọn họ có nhìn thấy vài bé trai trên dưới mười tuổi hay không, họ đều nói nhìn thấy, miêu tả cũng giống với bọn Tiểu Xuyên. Lý Mân lại hỏi họ trong núi Dương có hang động nào không, họ đều nói không có.
Lý Mân lại gọi cho Tiểu Xuyên và Mã Tân Bằng, vẫn là “Số điện thoại bạn gọi không nằm trong phạm vi phủ sóng.”
Thôn dân nhao nhao nói nàng biết dù là nơi sâu nhất trong núi Dương cũng có tín hiệu điện thoại di động.
Vừa nghe họ nói như vậy, Lý Mân càng lo lắng. Nàng để Tiểu Hồ Tiên lại trong xe, bản thân mang nước và đèn pin vào núi.
Núi Dương là núi nhỏ, thực không phát hiện ra vực sâu dốc hiểm nào. Một tiếng sau, Lý Mân từ chân núi phía nam leo tới đỉnh núi. Một đường leo Lý Mân luôn kêu gọi tên Tiểu Xuyên, nhưng không có lời đáp.
Lúc này đã là chạng vạng tối.
Lý Mân quyết định từ sườn phía bắc leo xuống tìm lần nữa.
Sườn phía bắc so với phía nam khó đi hơn nhiều, nàng đi được một nửa đường, trời đã tối hẳn.
Lý Mân gọi vào số di động của Tiểu Xuyên, vẫn là “Số điện thoại bạn gọi không nằm trong phạm vi phủ sóng.”
Bóng đêm mênh mông.
Lý Mân gọi Tiểu Xuyên, tiếng quanh quẩn trên đường núi.
Không có người trả lời.
Nước mắt Lý Mân rơi xuống.
Gió đêm đầu hạ thổi phớt trên mặt nàng, thổi khô nước mắt chảy ra.
Lý Mân đã từng rất thích khóc, nhưng những năm gần đây, nàng ép chính mình không được khóc, do vậy rất ít khóc.
Sau khi cha qua đời, mẹ tái giá, Lý Mân và tỉ tỉ Lý Đông Thanh sống dựa vào nhau. Chị lớn như mẹ, Lý Đông Thanh đối với Lý Mân, thay vì nói là chị, không bằng nói là mẹ, phi thường bảo vệ nàng.
Tiểu Xuyên lại là con độc nhất của Lý Đông Thanh, là cuộc đời của Lý Đông Thanh và Trương Xuyên, cũng là thịt trong tim Lý Mân, bây giờ nó ở đâu không rõ, Lý Mân sao có thể không hoảng hốt ?
Nghĩ đến Tiểu Xuyên, Lý Mân bắt đầu tĩnh tâm trở lại. Nàng vừa kêu tên Tiểu Xuyên, vừa hướng phía Tây tìm.
Phía trước cành lá rậm rạp, tựa hồ là một khe núi.
Lý Mân bật đèn pin bước tới.
Khe núi có vẻ nông, miệng khe bị hai gốc cây hòe che lại, nhìn không thấy cảnh tượng bên trong.
Lý Mân tiến lên tách ra cành lá cây hòe, dùng đèn pin chiếu, phát hiện phía sau cây hòe là một tảng đá lớn, trên mặt khắc ba chữ phồn thể --- “Ao Đào Hoa”, phía cuối tảng đá lớn là một cửa động tối om, hình dạng cửa động tròn méo không quy tắc.
Lý Mân thử kêu một tiếng “Tiểu Xuyên”, bên trong lờ mờ phảng phất có tiếng đáp lại.
Cái động này phù hợp với miêu tả của Tiểu Xuyên qua điện thoại.
Lý Mân nhìn cửa động tối u âm trầm, cắn chặt răng đi vào.
Lý Mân dùng đèn pin soi đường, phát hiện từ bên ngoài nhìn vào thì đáng sợ, bên trong lại bằng phẳng, dưới đất trải một tầng cỏ rêu, không dễ gì mà trượt ngã. Chỉ là trong động lạnh lẽo, càng đi càng lạnh, Lý Mân mặc áo mỏng với quần bò, càng đi vào trong càng thấy lạnh.
Nàng vừa đi vừa quan sát bốn phía, cứ vài bước lại kêu một tiếng ‘Tiểu Xuyên’.
Lý Mân dùng đèn pin chiếu phía trước, chỉ thấy đá lởm chởm, mấy tảng đá khô ráo, cỏ và rêu, không còn đường, nàng đang muốn tới gần xem, bỗng có tiếng nổ “Uỳnh uỳnh”, một bóng đen mang theo tiếng ông ông ùn ùn kéo tới, đụng ngã Lý Mân. Hai tay Lý Mân ôm đầu, té ngã xuống đất, chân trượt, tay chưa kịp nắm chặt mặt đất, thân thể đã trượt về phía trước.
Một loạt hành động kết thúc rất nhanh, Lý Mân bị ném tới đáy hố, cột sống đau nhức.
Bốn phía tối om, Lý Mân có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.
Trên đường về nhà có một tiệm bán bánh đậu xanh Sơn Tây, đậu xanh bên trong đặc biệt ngon, Lý Mân tiện đường mua hai cân bánh đậu xanh.
Nàng thả túi giấy đựng bánh đậu vào giỏ xe, cùng một chỗ với Tiểu Hồ Tiên.
Tiểu Hồ Tiên vốn thành thực ở lại trong giỏ xe, khi thấy bánh đậu xanh, nó im lặng không nói mở túi, lấy ra một cái bánh đậu dương dương tự đắc bắt đầu ăn.
Lúc này trời đã tối, đèn hai bên đường đã sáng lên, khi qua vườn trồng mơ, Lý Mân thấy ô cửa sổ nhỏ của phòng trong vườn còn sáng đèn, liền nghĩ mua chút mơ cho Tiểu Hồ Tiên ăn.
Chủ nhân của vườn mơ là người quen với Lý Mân. Vừa thấy Lý Mân tới, không nói hai lời lập tức đưa Lý Mân tới trong vườn mơ hái một giỏ quả mơ tươi mới.
Trở lại nhà, Lý Mân cất xe, ôm Tiểu Hồ Tiên rồi đi lấy bánh đậu xanh. Tiểu Hồ Tiên làm gì cũng rất chỉnh tề, gói giấy đựng bánh đậu bị nó che đậy, chồng lên nhau ngay ngắn.
Lý Mân xách túi giấy lên, cảm thấy nhẹ, lay động phiêu phiêu chỉ nặng đúng bằng cái túi giấy. Nàng mở túi ra nhìn, phát hiện bánh đậu xanh bên trong bị Tiểu Hồ Tiên ăn không còn một mống, chút vụn cũng không lưu lại !
Lý Mân lại không thể tức giận – người sao lại có thể cùng động vật tức giận được ?
Nàng chỉ giả bộ tức giận, lạnh lẽo liếc Tiểu Hồ Tiên một cái.
Tiểu Hồ Tiên lúc trước còn bày vẻ mặt kiêu ngạo, sau đó liền giống như thẹn thùng vùi mặt vào lòng Lý Mân cọ cọ.
Lòng Lý Mân lập tức mềm xuống, nàng ôm Tiểu Hồ Tiên, cọ mặt trên đám lông mềm mại của Tiểu Hồ Tiên một chút – “Tiểu Hồ Tiên, đợi tỉ tỉ rửa mơ cho ngươi nha!”
Nàng thả Tiểu Hồ Tiên trong phòng khách dưới lầu, đi vào phòng bếp, đem mơ ra rửa, bày lên hai đĩa, bưng đĩa quả vào phòng khách.
Tiểu Hồ Tiên đã mở ti vi, nghiêng người trên ghế sofa xem ti vi.
Lý Mân để trên bàn trà trước mặt Tiểu Hồ Tiên một đĩa mơ, một đĩa để cạnh mình.
Tiểu Hồ Tiên vừa chăm chú xem truyền hình, vừa ăn mơ trong đĩa.
Lý Mân giả vờ xem ti vi, mắt lại liếc Tiểu Hồ Tiên. Nàng cảm thấy Tiểu Hồ Tiên ăn rất nhiều, cảm thấy Tiểu Hồ Tiên rất giống người, tóm lại rất quái dị.
Nhưng nhìn đôi mắt hồ ly xanh như bảo thạch đẹp đẽ cùng bộ lông cực mềm mại, lòng Lý Mân trong nháy mắt lại vòng vo --- hồ ly nhỏ dễ thương như vậy, cho dù quỷ dị một chút cũng có sao ?
Buổi sáng Lý Mân mua hai phần bữa sáng, một phần là canh hạt tiêu cay, một phần là cháo bát bảo. Tiểu Hồ Tiên nhìn hai phần bữa sáng một mặn một ngọt bày ra trên bàn, vẻ mặt do dự quanh quẩn. Cuối cùng dường như nó ra quyết tâm rất lớn, tiến đến trước bát canh tiêu cay, thè đầu lưỡi phấn hồng, rất nhanh liếm một chút canh hạt tiêu, sau đó liếc mắt nhìn Lý Mân.
Lý Mân bất động quan sát nó.
Tiểu Hồ Tiên lại rất nhanh liếm một ít cháo bát bảo, sau đó liếc nhìn Lý Mân.
Lý Mân tiếp tục bất động nhìn nó.
Tiểu Hồ Tiên lúc này mới coi như hoàn tất xác lập lãnh địa, ngang nhiên cầm lấy thìa uống cháo bát bảo, uống xong cháo, nó lại tiếp tục uống chén canh tiêu cay kia.
Từ đó về sau, mỗi lần Lý Mân mua bữa sáng đều mua ba phần -- Tiểu Hồ Tiên hai phần, nàng một phần.
Nàng dần phát hiện, Tiểu Hồ Tiên thực thích ăn đồ ngọt, hầu như mỗi ngày đều muốn uống một chén cháo bát bảo, hơn nữa sức ăn của nó rất lớn, ăn hết hai cân bánh đậu xanh chỉ là chuyện nhỏ, nó thậm chí có thể một mình ăn hết một trái dưa hấu.
Lý Mân đúng là nghĩ không thông, thân thể Tiểu Hồ Tiên nhỏ thế kia, đồ ăn đi vào nơi nào vậy !
Cuối tuần lại đến, tỉ tỉ cùng anh rể đi công tác, nhắc Lý Mân chăm sóc Tiểu Xuyên. Lý Mân bèn đem Tiểu Xuyên đón về nhà.
Lẽ ra động vật nhỏ phải thích con nít, nhưng Tiểu Hồ Tiên căn bản luôn bày bộ dáng khinh thường Tiểu Xuyên. Tiểu Xuyên nếu ở trong phòng sách dưới tầng, Tiểu Hồ Tiên liền ở trên tầng không xuống.
Lý Mân nhìn đồng hồ, đã là mười giờ tối, liền giục Tiểu Xuyên tắm rửa đánh răng đi ngủ.
Lúc ngủ, vì phòng ngừa Tiểu Xuyên thức đêm chơi game, Lý Mân để Tiểu Xuyên ngủ ở phòng ngủ dưới lầu, còn mình ngủ ở phòng sách đối diện. Tiểu Hồ Tiên đã tắm sạch thì để trong phòng ngủ trên lầu, nàng không quản nó.
Trước khi đi ngủ, Lý Mân đóng chặt cửa trước và cửa sau phòng sách, trong gian phòng có chút khó chịu. Nằm trên giường rất lâu, Lý Mân vẫn trằn trọc không ngủ được. Nàng dứt khoát từ trên giường bò dậy.
Nàng mở cả cửa trước và cửa sau phòng sách, một luồng gió mang hương thơm thổi tới, khiến tinh thần nàng phấn chấn, dưới trạng thái này, ngủ một giấc liền giống như mây trôi.
Nửa vầng trăng treo trên bầu trời.
Ánh trăng thanh lãnh xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng sách.
Có tiếng ếch kêu và tiếng chim đỗ quyên - “Đỗ quyên, đỗ quyên” từ bên ngoài truyền tới.
Lý Mân ngây ngốc ngồi xếp bằng trên giường.
Căn nhà cũ đã hai mươi năm, lại là tầng một, trong phòng có chút mát lạnh, nàng cảm thấy trên lưng từng trận lạnh run.
Nàng mới 21 tuổi, nhưng mười mấy tuổi cha chết mẹ đi lấy chồng khác, không quá một năm sau, tỉ tỉ cũng lấy chồng.
Nàng hoặc ở trọ trong trường, hoặc sống một mình, nỗi cô đơn như hình với bóng, trước sau bám theo nàng.
Chính lúc này, Lý Mân nghe thấy cửa phòng truyền tới tiếng móng vuốt cào, nàng vội bật đèn đầu giường.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, một bóng đen nhanh nhẹn chui vào, lưng cong lên, cửa phòng “Ba” một tiếng khép lại.
Tiểu Hồ Tiên nhảy đến trên giường, chui vào lòng Lý Mân. Nó chỉ nho nhỏ như vậy, nhưng thật ấm áp mềm mại, khiến cả người Lý Mân lập tức ấm lên. Nàng ôm Tiểu Hồ Tiên, xốc chăn lên nằm xuống: “Ngủ thôi, Tiểu Hồ Tiên, ngày mai còn có nhiều chuyện tốt cần làm!”
Ôm Tiểu Hồ Tiên, nàng cảm thấy trước ngực và bụng có một dòng hơi thở ấm áp lưu chuyển, rất nhanh liền ngủ.
Ngày hôm sau, Lý Mân cảm thấy tinh thần sảng khoái, vô cùng tốt.
Lúc ăn sáng, Tiểu Xuyên nói với Lý Mân rằng nó cùng mấy đứa bạn tốt trong thôn đã hẹn cùng nhau đi xe đạp tới thám hiểm phía Bắc núi Dương.
Trước đây Lý Mân cũng cùng tỉ tỉ đi xe đạp qua núi Dương, cảm thấy không có nguy hiểm, liền đáp ứng, nàng chỉ hỏi Tiểu Xuyên có những ai đi cùng nó.
Tiểu Xuyên gập ngón tay đếm : “Có Mã Tân Bằng, chính là đứa có biệt hiệu ‘Ba phải’, còn có Thái Đại Quân, biệt hiệu ‘Thái Gia Cát’, còn có Hàn Sâm, biệt hiệu ‘Bé mập’…”
Lý Mân vừa nghe đã nhận ra mấy đứa nhỏ tuổi không hơn kém Tiểu Xuyên là bao, đều là hàng xóm gần nhà, liền khẽ gật đầu, hỏi số di động của Mã Tân Bằng rồi ghi nhớ, kế tiếp dặn dò Tiểu Xuyên mấy câu, bảo Tiểu Xuyên nhất định phải mang theo điện thoại di động, thuận tiện liên lạc với mình.
Tiểu Xuyên banh mắt hết cỡ nhìn Lý Mân, nghe Lý Mân dông dài, Lý Mân nhìn đứa cháu ngoại bình thường nghịch như quỷ nay bày ra bộ dáng thành thực nghe lời, bản thân cũng thấy ngại ngùng chuyện mình nói lan man, gõ lên đầu Tiểu Xuyên một cái, không nói thêm nữa.
Vì là cuối tuần, trong tiệm đông đúc ngược lại so với hàng ngày, Lý Mân và Mã Hiểu Nam quả thực bận tối mày tối mặt. Tiểu Hồ Tiên tha áo của Lý Mân đến bàn máy tính, vo thành một cục, kê thành gối cao, vùi đầu ngủ say.
Đến lúc ăn cơm trưa, Lý Mân nhớ đến Tiểu Xuyên, nhanh chóng gọi điện cho Tiểu Xuyên.
Tiếng Tiểu Xuyên ở đầu dây bên kia nghe đặc biệt hưng phấn:
“Dì ơi, không ngờ núi Dương hay ho như vậy ! Chúng cháu vừa phát hiện một cái động, nhìn rất thần bí, trước mặt động có một lỗ nhỏ, chúng cháu đang muốn chui qua lỗ nhỏ vào bên trong thám hiểm !”
Lý Mân từng đi qua núi Dương nhiều lần, trước giờ không biết núi Dương còn có một cái động như vậy, nhưng thấy nó hưng phấn, vui vẻ như thế, liền dặn dò mấy câu, bảo sớm về nhà, sau đó cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Mân bắt đầu lên trên mạng đặt hàng giày cùng thời trang trẻ em mới cho mùa hè với tổng công ty, ngay cả cơm trưa cũng là Mã Hiểu Nam mua.
Đến 4 giờ chiều, Lý Mân nghĩ tới đưa Tiểu Xuyên đến trường, liền gọi cho Tiểu Xuyên. Nhưng nàng bấm số mấy lần, mỗi lần đều là “Số điện thoại bạn gọi không nằm trong phạm vi phủ sóng.”
Lý Mân có chút gấp gáp, vội lấy điện thoại Mã Hiểu Nam gọi đi.
Nhưng gọi bằng điện thoại Mã Hiểu Nam cũng là – “Số điện thoại bạn gọi không nằm trong phạm vi phủ sóng.”
Lý Mân cuống lên, nàng đem tiệm giao cho Mã Hiểu Nam, chuẩn bị xe đến nhà tỉ tỉ. Nàng vừa mới dắt xe đạp điện ra, Tiểu Hồ Tiên vốn đang ngáy o o lập tức bật dậy, nhảy vào giỏ xe.
Lý Mân không có thời gian dây dưa với nó, liền mang theo nó đến nhà tỉ tỉ.
Đem xe đạp điện để ở nhà tỉ tỉ xong, nàng lấy xe tỉ tỉ về nhà một chuyến.
Trong nhà không có ai, không thấy Tiểu Xuyên, nàng vội lái về hướng núi Dương.
Núi Dương là một trong chín ngọn núi nổi tiếng của thành phố N, ở phía tây thành phố N, phía Bắc nhà Lý Mân.
Từ nhà Lý Mân tới núi Dương, vì đường quốc lộ qua thôn được xây tốt nên cùng lắm mất nửa giờ chạy xe.
Lý Mân vừa lái xe vừa gọi điện cho Tiểu Xuyên, nhưng vẫn không gọi được. Lý Mân vừa tự an ủi chính mình, có lẽ trong núi tín hiệu di động không tốt, vừa cố gắng hết sức tăng tốc độ xe.
Đến chân núi Dương, Lý Mân đem xe đỗ ở một sân nuôi tằm lớn dưới chân núi. Thôn dân dưới chân núi Dương đặc biệt thuần phác, cũng rất nhiệt tình, Lý Mân hỏi bọn họ có nhìn thấy vài bé trai trên dưới mười tuổi hay không, họ đều nói nhìn thấy, miêu tả cũng giống với bọn Tiểu Xuyên. Lý Mân lại hỏi họ trong núi Dương có hang động nào không, họ đều nói không có.
Lý Mân lại gọi cho Tiểu Xuyên và Mã Tân Bằng, vẫn là “Số điện thoại bạn gọi không nằm trong phạm vi phủ sóng.”
Thôn dân nhao nhao nói nàng biết dù là nơi sâu nhất trong núi Dương cũng có tín hiệu điện thoại di động.
Vừa nghe họ nói như vậy, Lý Mân càng lo lắng. Nàng để Tiểu Hồ Tiên lại trong xe, bản thân mang nước và đèn pin vào núi.
Núi Dương là núi nhỏ, thực không phát hiện ra vực sâu dốc hiểm nào. Một tiếng sau, Lý Mân từ chân núi phía nam leo tới đỉnh núi. Một đường leo Lý Mân luôn kêu gọi tên Tiểu Xuyên, nhưng không có lời đáp.
Lúc này đã là chạng vạng tối.
Lý Mân quyết định từ sườn phía bắc leo xuống tìm lần nữa.
Sườn phía bắc so với phía nam khó đi hơn nhiều, nàng đi được một nửa đường, trời đã tối hẳn.
Lý Mân gọi vào số di động của Tiểu Xuyên, vẫn là “Số điện thoại bạn gọi không nằm trong phạm vi phủ sóng.”
Bóng đêm mênh mông.
Lý Mân gọi Tiểu Xuyên, tiếng quanh quẩn trên đường núi.
Không có người trả lời.
Nước mắt Lý Mân rơi xuống.
Gió đêm đầu hạ thổi phớt trên mặt nàng, thổi khô nước mắt chảy ra.
Lý Mân đã từng rất thích khóc, nhưng những năm gần đây, nàng ép chính mình không được khóc, do vậy rất ít khóc.
Sau khi cha qua đời, mẹ tái giá, Lý Mân và tỉ tỉ Lý Đông Thanh sống dựa vào nhau. Chị lớn như mẹ, Lý Đông Thanh đối với Lý Mân, thay vì nói là chị, không bằng nói là mẹ, phi thường bảo vệ nàng.
Tiểu Xuyên lại là con độc nhất của Lý Đông Thanh, là cuộc đời của Lý Đông Thanh và Trương Xuyên, cũng là thịt trong tim Lý Mân, bây giờ nó ở đâu không rõ, Lý Mân sao có thể không hoảng hốt ?
Nghĩ đến Tiểu Xuyên, Lý Mân bắt đầu tĩnh tâm trở lại. Nàng vừa kêu tên Tiểu Xuyên, vừa hướng phía Tây tìm.
Phía trước cành lá rậm rạp, tựa hồ là một khe núi.
Lý Mân bật đèn pin bước tới.
Khe núi có vẻ nông, miệng khe bị hai gốc cây hòe che lại, nhìn không thấy cảnh tượng bên trong.
Lý Mân tiến lên tách ra cành lá cây hòe, dùng đèn pin chiếu, phát hiện phía sau cây hòe là một tảng đá lớn, trên mặt khắc ba chữ phồn thể --- “Ao Đào Hoa”, phía cuối tảng đá lớn là một cửa động tối om, hình dạng cửa động tròn méo không quy tắc.
Lý Mân thử kêu một tiếng “Tiểu Xuyên”, bên trong lờ mờ phảng phất có tiếng đáp lại.
Cái động này phù hợp với miêu tả của Tiểu Xuyên qua điện thoại.
Lý Mân nhìn cửa động tối u âm trầm, cắn chặt răng đi vào.
Lý Mân dùng đèn pin soi đường, phát hiện từ bên ngoài nhìn vào thì đáng sợ, bên trong lại bằng phẳng, dưới đất trải một tầng cỏ rêu, không dễ gì mà trượt ngã. Chỉ là trong động lạnh lẽo, càng đi càng lạnh, Lý Mân mặc áo mỏng với quần bò, càng đi vào trong càng thấy lạnh.
Nàng vừa đi vừa quan sát bốn phía, cứ vài bước lại kêu một tiếng ‘Tiểu Xuyên’.
Lý Mân dùng đèn pin chiếu phía trước, chỉ thấy đá lởm chởm, mấy tảng đá khô ráo, cỏ và rêu, không còn đường, nàng đang muốn tới gần xem, bỗng có tiếng nổ “Uỳnh uỳnh”, một bóng đen mang theo tiếng ông ông ùn ùn kéo tới, đụng ngã Lý Mân. Hai tay Lý Mân ôm đầu, té ngã xuống đất, chân trượt, tay chưa kịp nắm chặt mặt đất, thân thể đã trượt về phía trước.
Một loạt hành động kết thúc rất nhanh, Lý Mân bị ném tới đáy hố, cột sống đau nhức.
Bốn phía tối om, Lý Mân có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.
/127
|