Lúc Lý Mân trượt từ trên xuống dưới, không biết đèn pin đã bị ném tới chỗ nào, bốn phía một mảnh hắc ám.
Chẳng những xương sống Lý Mân đau, lưng cũng đau, cánh tay cũng đau, trên mặt cũng đau, nàng sờ sờ má phải, thấy ẩm ướt, có lẽ đã chảy máu.
Nàng ngồi ở chỗ đó, nước mắt không tự chủ chảy ra.
Dùng tay chùi nước mắt, Lý Mân đang muốn giãy dụa đứng dậy, trước mặt bỗng nhiên sáng ngời, đâm vào mắt khiến nàng không mở mắt ra được.
Chờ nàng mở to mắt, phát hiện trước mặt hóa thành ban ngày, một thiếu nữ tóc ngắn mặc áo đỏ quần bò đen đứng phía trước, phía sau nàng là một rừng cây lớn, sương bạc giăng giăng.
Thiếu nữ tóc ngắn thân hình cao gầy, bộ ngực có phần bằng phẳng. Nàng nhìn Lý Mân, mắt hạnh xinh đẹp lộ vẻ khinh thường, dùng tiếng khàn khàn lạnh lùng nói : “Thì ra là ngươi ! Ngươi đến Đào Hoa Trì của ta làm cái gì ?”
Lý Mân cảm thấy lời nói của nàng có phần kì lạ, cái gì mà “Thì ra là ngươi” . Nàng dùng tay chống đỡ, chật vật đứng lên, rất lễ phép hỏi : “Tôi tới tìm cháu trai của tôi…”
“Có phải bốn đứa trẻ mười mấy tuổi không?” – thiếu nữ cắt ngang lời nói của Lý Mân.
“Đúng, đúng!” - Lý Mân vui mừng, bất chấp cơ thể đầy thương tích, đáp lời liên tục, đang muốn hỏi cho kĩ, thiếu nữ kia đã lộ vẻ mặt nghiêm trọng, nổi giận quát : “Theo ta tới đây!”
Lý Mân đang muốn hỏi lại, thiếu nữ kia đã không bình tĩnh, đột nhiên nâng tay chụp xuống bắt nàng.
Lý Mân trơ mắt nhìn bàn tay thiếu nữ cách bản thân càng ngày càng gần, càng lúc càng biến lớn, nàng vô ý thức muốn chạy, nhưng mới xoay người chưa kịp né tránh, áo phông màu đen mới mặc đã bị bàn tay khổng lồ kia tóm ngay chóc, cả người bị xách lên.
Hai chân thiếu nữ không động nhưng tốc độ di chuyển cực nhanh, nháy mắt đã xách Lý Mân xuyên qua rừng cây tới đường mòn, bay tới một trang viên thoạt nhìn mang phong cách cổ xưa.
Lý Mân bị vứt trên nền gạch xanh.
Tuy rằng cột sống đang bị thương lại bị ném thực đau đớn, nhưng Lý Mân vẫn giãy dụa đứng lên. Chung quanh im ắng, thiếu nữ xinh đẹp kia không biết đã đi đâu.
Vị trí của nàng giống một cái phòng khách, trên nền lát gạch xanh, các cột xung quanh và trần nhà có dây mây và cây cối xanh biếc bò quanh, phả ra hương thơm u nhã.
Lý Mân đang quan sát bốn phía, bỗng một nam nhân áo trắng từ từ đi vào, thiếu nữ theo sau hắn.
Lý Mân thấy nam tử kia tướng mạo tuấn nhã, bộ dáng hiểu biết, vội tới nghênh đón, giải thích : “Tôi tới tìm cháu ngoại, không biết cháu tôi đã gây ra chuyện gì, nhưng nếu lỗi là của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức bồi thường !”
“Hừ” – thiếu nữ cười lạnh một tiếng – “Bồi thường ? Các ngươi bồi thường nổi sao?”
Nam nhân kia nhăn trán, không nói gì.
Thiếu nữ căm giận nói tiếp – “Thiếu chủ nhà ta ra ngoài chơi đùa, không trêu chọc ai lại bị mấy tên tiểu súc sinh kia đả thương vào đầu, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh !”
Lý Mân vừa nghe, lập tức nói : “Tôi trước xin thay mặt cháu trai xin lỗi. Có thể để tôi gặp người bị thương, xem có giúp được gì hay không ?”
Nam tử kia không nói chuyện, quét mắt nhìn Lý Mân, trong mắt có hàn quang chợt lóe. Lý Mân không khỏi rùng mình một cái, đang muốn nói, nam nhân áo trắng kia đã quay đầu bước đi, vừa đi vừa nói với thiếu nữ : “Hồng Cừ, chuyện này giao ngươi xử lý.”
Nói xong liền đi vào bên trong, nháy mắt đã biến mất trong đám cây cối.
Thiếu nữ tên Hồng Cừ trừng mắt nhìn Lý Mân, nói “Đi theo ta”, vươn tay ra với nàng. Lý Mân phát hiện Hồng Cừ bộ dạng xinh đẹp nhưng tay lại rất lớn, mười ngón tay thon dài, rất giống tay đàn ông, không khỏi ngẩn ra.
Hồng Cừ không bình tĩnh, lập lại chiêu cũ, xách Lý Mân lên mà đi. Lần này nàng vừa mới xách Lý Mân lên, liền phát hiện áo phông của Lý Mân bị cuộn lên, lộ ra áo ngực màu trắng.
Hồng Cừ nhìn chòng chọc bộ ngực của Lý Mân nửa ngày, không có biểu tình gì.
Tuy Hồng Cừ thân hình quá cứng nhắc, nhưng dù sao cũng là nữ, cho nên Lý Mân không thấy lúng túng nhiều, dùng hết sức kéo áo phông xuống.
Hồng Cừ rốt cục rời tầm mắt, xách Lý Mân đi qua mấy cái sân, sau đó dừng lại trước một cái hồ lớn. Cái hồ này rộng vô cùng, nước sâu xanh ngắt, giữa hồ là một tòa lầu như tạc từ ngọc trắng. Hồng Cừ bơi đứng mà đi, tới phía dưới tòa lầu bạch ngọc, ném Lý Mân xuống đất.
Lý Mân vội đứng lên, vừa mới chỉnh lại quần ao, một thiếu nữ áo trắng, lông mày mảnh, mắt híp từ trong tòa lầu bạch ngọc chạy ra đón, liếc mắt nhìn Lý Mân, nói với Hồng Cừ : “Thiếu chủ vẫn chưa tỉnh !”
Hồng Cừ nhướng mày, túm Lý Mân lôi vào bên trong.
Trên lầu hai, Hồng Cừ ném Lý Mân xuống đất, nhấc màn che màu trắng lên đi vào.
Lúc Lý Mân muốn theo vào trong, Hồng Cừ đã đầy vẻ nghiêm trọng trên mặt sải bước đi ra, xách Lý Mân lên, nói – “Cùng làm bạn với cháu ngoại ngươi đi”, sau đó ném Lý Mân vào trong hồ nước.
Lý Mân bị bất ngờ không kịp phòng ngự, lập tức bị túm ngay chóc, đã nghĩ sẽ rơi xuống nước, ai dè thân thể vừa chạm vào nước lập tức bị hút vào, rất nhanh rơi xuống trên mặt đất phủ đầy rơm rạ.
Xung quanh hơi tối, Lý Mân chưa kịp thích ứng đã nghe tiếng Tiểu Xuyên vui mừng kêu : “Dì ơi —— ”.
Một cơ thể lập tức chui vào lòng nàng.
Lý Mân ôm lấy đầu Tiểu Xuyên, không kìm được hôn rồi hôn, tiếng nói cũng nghẹn ngào : “Tiểu Xuyên thối, rốt cục tìm được cháu rồi!”
“Dì ơi !”
“Cô cô!”
“Cháu gái !”
Ba Phải, Thái Gia Cát cùng Hàn mập đều xông tới. Bởi vì cùng thôn, các nhà đều có quan hệ loằng ngoằng dây mơ rễ má với nhau, cho nên xưng hô của ba đứa này với Lý Mân không giống nhau.
Ba Phải là đứa đơn giản nhất, vui vẻ ra mặt:
“Dì ơi, dì tới cứu chúng cháu sao ?”
Thái Gia Cát khẽ thở dài.
Lý Mân thành thật nói : “Ta tới tìm mấy đứa, cùng bị bắt vào đây.”
Lại hỏi tiếp – “Các ngươi rốt cục đã gây ra chuyện xấu gì?”
Trương Tiểu Xuyên, Ba Phải cùng Hàn mập liếc nhau, Thái Gia Cát nói : “Cô cô, để cháu kể cho nghe!”
Thái Gia Cát đeo kính, nhìn có vẻ ngốc ngốc nhưng đầu óc thông minh, tài ăn nói cũng rất tốt, đem sự tình ngọn nguồn rất nhanh kể qua một lần.
Thì ra lúc bốn người bọn hắn từ dốc phía bắc núi Dương đi xuống, Tiểu Xuyên mắt tinh thấy một con chồn nhỏ nhảy qua lùm cây phía trước. Bốn đứa nhỏ đang tuổi nghịch ngợm, lập tức hô to đuổi theo.
Chồn nhỏ nhìn be bé, rất dễ thương, giống như muốn cùng bọn Tiểu Xuyên vui chơi, chạy nhảy một lúc lại dừng một lúc. Nó thấy bọn Tiểu Xuyên đuổi không kịp thì dừng lại, ngó nghiêng xung quanh.
Cứ như thế đuổi bắt được một lúc, phía trước xuất hiện một hang núi, cửa hang bị cây cối che, chồn nhỏ ngồi trong một khóm hoa gần miệng hang quan sát xung quanh.
Bốn đứa đã thở hồng hộc, chính lúc này điện thoại di động của Tiểu Xuyên kêu, lúc Tiểu Xuyên đang nghe điện thoại, chồn nhỏ đột nhiên hướng hang động chạy đi.
Lúc đó Ba Phải gấp gáp, lượm hòn đá ném qua, trúng ngay đầu chồn nhỏ.
Bốn đứa trẻ biết mình gây họa, nhanh chóng vây quanh, đúng lúc này bỗng có một trận sương mù dày đặc bao phủ bốn đứa, trong nháy mắt bọn hắn bị ném tới nơi này.
Nghe tiểu Gia Cát giải thích xong, Lý Mân đã rõ lỗi là ở bên ta, bắt đầu suy nghĩ phải giải quyết thế nào. Bọn Tiểu Xuyên nhìn Lý Mân trầm ngâm không nói, cũng không dám nói, tha thiết mong chờ nhìn Lý Mân. Lý Mân rõ ràng đã phụ kỳ vọng của bọn Tiểu Xuyên, nàng nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Vị trí của bọn hắn tựa hồ khép kín, không có ánh đèn, nhưng không quá tối, không biết ánh sáng lọt vào từ chỗ nào.
Lý Mân xem xét, phát hiện vách tường mềm mại, sờ lên giống như đất chứ không phải xây bằng gạch.
Chính lúc này, có tiếng ồn ào vọng tới, là tiếng của Hồng Cừ : “Ta trả người cho ngươi, không được thương tổn chủ nhân nhà ta !”
Lời của nàng chưa dứt, trước mắt Lý Mân bỗng sáng ngời, phòng tối đã biến mất, bản thân nàng đang đứng trên một bãi cỏ mềm mại, bọn Tiểu Xuyên đang nằm bên cạnh.
Hồng Cừ kia xông tới, ghìm lấy Lý Mân, xoay người.
Cổ họng Lý Mân bị ghìm sắp tắt thở, nàng thấy thiếu niên bí ẩn xinh đẹp đã gặp trước kia mang theo một thứ màu trắng, cưỡi gió bay tới, tới trước mặt nàng và Hồng Cừ thì ngừng lại.
Lúc này Lý Mân mới nhìn rõ, thiếu niên xinh đẹp dùng ngón tay thon dài tóm cái đuôi lông xù của người áo trắng nọ, cứ thế xách người áo trắng trong tay.
Hắn so với buổi tối kia giống nhau, mặc áo sơ mi đen, quần bò sẫm màu, mái tóc dài đen rối tung trên vai, dáng cao gầy đứng ở chỗ ấy.
Thiếu niên mỹ lệ nhìn cổ họng Lý Mân bị ghìm chặt, cười lạnh, trong mắt hồ ly xanh như bảo thạch tràn đầy hàn ý : “Buông nàng ra !”
Thân thể Hồng Cừ run lên, nới lỏng một chút, nhưng vẫn nói – “Ngươi thả chủ nhân nhà ta trước !”
Khóe miệng thiếu niên xinh đẹp nhếch lên, mắt liếc người áo trắng trong tay, xách người nọ lên cao, tay trái chộp sau gáy người áo trắng, tay phải dùng ngón tay thon dài vươn tới trong miệng người nọ, dùng sức bẻ một cái.
Người áo trắng hét thảm một tiếng, nhất thời co lại một dúm, quần áo trên người trở nên rộng thùng thình —— hắn biến thành một con chồn mặc áo !
Thiếu niên xinh đẹp cười hì hì, đem thứ vừa bẻ từ miệng chồn giơ trước mặt Hồng Cừ : “Thả hay không thả ?”
“Thả ! Ta thả !” – Hồng Cừ đẩy Lý Mân ra.
Thiếu niên dùng ngón tay xoa xoa trên đầu con chồn mặc áo đang ‘chi chi’ la hoảng kia, duỗi tay kéo lấy Lý Mân.
Trong nháy mắt bị kéo tới áp vào trước ngực hắn, Lý Mân ngửi được một mùi hương hoa hồng quen thuộc trong không khí.
Sau đó nàng hôn mê bất tỉnh.
Khi Lý Mân tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân đang ở trong sân nuôi tằm dưới chân núi Dương, bên cạnh chính là xe của nàng, bọn Tiểu Xuyên nằm ngổn ngang lộn xộn ở đuôi xe.
Nàng khó nhọc đứng lên, chạy tới cạnh bọn Tiểu Xuyên, phát hiện bọn hắn chỉ đang ngủ, lúc này mới đặt mông ngồi trên mặt đất.
Mở cửa xe, Lý Mân phát hiện Tiểu Hồ Tiên đang nằm trên ghế xe ngủ mê mệt, trong lòng thả lỏng, trên khuôn mặt cứng ngắc đã nửa ngày thoáng hiện nét cười.
Trên đường về nhà, Tiểu Hồ Tiên đã tỉnh ngủ nhất quyết ngồi trên đùi Lý Mân, Tiểu Xuyên ngồi bên ghế phụ, bọn Ba Phải chen chúc ngồi phía sau. Bốn đứa nhỏ đều rất ngạc nhiên, cảm thấy sao mình lại mệt đến độ ngủ quên không biết, bởi vậy líu ríu bàn luận. Lý Mân chỉ biết mình được thiếu niên xinh đẹp kia cứu, chuyện khác cũng không rõ – “Người ta bảo ba người phụ nữ bằng một nghìn con vịt, giờ xem ra bốn đứa nhỏ các ngươi cũng không kém, làm thế nào tranh cãi loạn lên được vậy a!”
Trở về nhà đã là hơn mười một giờ tối.
Bọn Ba Phải tự về nhà, Tiểu Xuyên ngủ ở phòng ngủ dưới lầu nhà Lý Mân.
May mà buổi chiều Lý Mân đã gọi điện cho thầy giáo chủ nhiệm của Tiểu Xuyên xin phép nghỉ, vấn đề cũng không lớn.
Thu xếp cho Tiểu Xuyên xong xuôi, Lý Mân ôm Tiểu Hồ Tiên lên lầu.
Nàng thả Tiểu Hồ Tiên ở trên giường, kéo rèm cửa sổ trước sau kín đáo, lúc này mới đứng trước gương to cởi quần áo.
Lý Mân nhìn bản thân trong gương, nhận ra mình đúng là đầy người thương tích, ngoài vết thương trên mặt, trên cánh tay, trên lưng, đùi nàng đều bị trầy xước nhiều chỗ.
Nàng đang tính bôi thuốc, nhưng cơn mệt mỏi đánh tới từng đợt, cuối cùng nàng nằm trên giường, rất nhanh đã ngủ.
Trước khi ngủ, kí ức cuối cùng của nàng là Tiểu Hồ Tiên chui vào trong lòng nàng.
Sáng sớm bị đồng hồ báo thức đánh thức, Lý Mân khó khăn lắm mới bò dậy nổi.
Tiểu Hồ Tiên cũng đã tỉnh, toàn thân lông mềm hết sức phấn chấn, nó đứng ở trên giường nhìn Lý Mân, trong đôi mắt xanh bảo thạch phảng phất mang ý cười.
Lý Mân đang thay quần áo.
Nàng cởi áo ngủ, chỉ mặc đồ lót đứng ở trước gương, nhìn thân thể của mình sạch sẽ hoàn mỹ, trong lòng nảy sinh chút nghi ngờ, chút nghi ngờ này dần dần biến lớn —— những vết thương của nàng biến đâu rồi ??
Chẳng những xương sống Lý Mân đau, lưng cũng đau, cánh tay cũng đau, trên mặt cũng đau, nàng sờ sờ má phải, thấy ẩm ướt, có lẽ đã chảy máu.
Nàng ngồi ở chỗ đó, nước mắt không tự chủ chảy ra.
Dùng tay chùi nước mắt, Lý Mân đang muốn giãy dụa đứng dậy, trước mặt bỗng nhiên sáng ngời, đâm vào mắt khiến nàng không mở mắt ra được.
Chờ nàng mở to mắt, phát hiện trước mặt hóa thành ban ngày, một thiếu nữ tóc ngắn mặc áo đỏ quần bò đen đứng phía trước, phía sau nàng là một rừng cây lớn, sương bạc giăng giăng.
Thiếu nữ tóc ngắn thân hình cao gầy, bộ ngực có phần bằng phẳng. Nàng nhìn Lý Mân, mắt hạnh xinh đẹp lộ vẻ khinh thường, dùng tiếng khàn khàn lạnh lùng nói : “Thì ra là ngươi ! Ngươi đến Đào Hoa Trì của ta làm cái gì ?”
Lý Mân cảm thấy lời nói của nàng có phần kì lạ, cái gì mà “Thì ra là ngươi” . Nàng dùng tay chống đỡ, chật vật đứng lên, rất lễ phép hỏi : “Tôi tới tìm cháu trai của tôi…”
“Có phải bốn đứa trẻ mười mấy tuổi không?” – thiếu nữ cắt ngang lời nói của Lý Mân.
“Đúng, đúng!” - Lý Mân vui mừng, bất chấp cơ thể đầy thương tích, đáp lời liên tục, đang muốn hỏi cho kĩ, thiếu nữ kia đã lộ vẻ mặt nghiêm trọng, nổi giận quát : “Theo ta tới đây!”
Lý Mân đang muốn hỏi lại, thiếu nữ kia đã không bình tĩnh, đột nhiên nâng tay chụp xuống bắt nàng.
Lý Mân trơ mắt nhìn bàn tay thiếu nữ cách bản thân càng ngày càng gần, càng lúc càng biến lớn, nàng vô ý thức muốn chạy, nhưng mới xoay người chưa kịp né tránh, áo phông màu đen mới mặc đã bị bàn tay khổng lồ kia tóm ngay chóc, cả người bị xách lên.
Hai chân thiếu nữ không động nhưng tốc độ di chuyển cực nhanh, nháy mắt đã xách Lý Mân xuyên qua rừng cây tới đường mòn, bay tới một trang viên thoạt nhìn mang phong cách cổ xưa.
Lý Mân bị vứt trên nền gạch xanh.
Tuy rằng cột sống đang bị thương lại bị ném thực đau đớn, nhưng Lý Mân vẫn giãy dụa đứng lên. Chung quanh im ắng, thiếu nữ xinh đẹp kia không biết đã đi đâu.
Vị trí của nàng giống một cái phòng khách, trên nền lát gạch xanh, các cột xung quanh và trần nhà có dây mây và cây cối xanh biếc bò quanh, phả ra hương thơm u nhã.
Lý Mân đang quan sát bốn phía, bỗng một nam nhân áo trắng từ từ đi vào, thiếu nữ theo sau hắn.
Lý Mân thấy nam tử kia tướng mạo tuấn nhã, bộ dáng hiểu biết, vội tới nghênh đón, giải thích : “Tôi tới tìm cháu ngoại, không biết cháu tôi đã gây ra chuyện gì, nhưng nếu lỗi là của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức bồi thường !”
“Hừ” – thiếu nữ cười lạnh một tiếng – “Bồi thường ? Các ngươi bồi thường nổi sao?”
Nam nhân kia nhăn trán, không nói gì.
Thiếu nữ căm giận nói tiếp – “Thiếu chủ nhà ta ra ngoài chơi đùa, không trêu chọc ai lại bị mấy tên tiểu súc sinh kia đả thương vào đầu, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh !”
Lý Mân vừa nghe, lập tức nói : “Tôi trước xin thay mặt cháu trai xin lỗi. Có thể để tôi gặp người bị thương, xem có giúp được gì hay không ?”
Nam tử kia không nói chuyện, quét mắt nhìn Lý Mân, trong mắt có hàn quang chợt lóe. Lý Mân không khỏi rùng mình một cái, đang muốn nói, nam nhân áo trắng kia đã quay đầu bước đi, vừa đi vừa nói với thiếu nữ : “Hồng Cừ, chuyện này giao ngươi xử lý.”
Nói xong liền đi vào bên trong, nháy mắt đã biến mất trong đám cây cối.
Thiếu nữ tên Hồng Cừ trừng mắt nhìn Lý Mân, nói “Đi theo ta”, vươn tay ra với nàng. Lý Mân phát hiện Hồng Cừ bộ dạng xinh đẹp nhưng tay lại rất lớn, mười ngón tay thon dài, rất giống tay đàn ông, không khỏi ngẩn ra.
Hồng Cừ không bình tĩnh, lập lại chiêu cũ, xách Lý Mân lên mà đi. Lần này nàng vừa mới xách Lý Mân lên, liền phát hiện áo phông của Lý Mân bị cuộn lên, lộ ra áo ngực màu trắng.
Hồng Cừ nhìn chòng chọc bộ ngực của Lý Mân nửa ngày, không có biểu tình gì.
Tuy Hồng Cừ thân hình quá cứng nhắc, nhưng dù sao cũng là nữ, cho nên Lý Mân không thấy lúng túng nhiều, dùng hết sức kéo áo phông xuống.
Hồng Cừ rốt cục rời tầm mắt, xách Lý Mân đi qua mấy cái sân, sau đó dừng lại trước một cái hồ lớn. Cái hồ này rộng vô cùng, nước sâu xanh ngắt, giữa hồ là một tòa lầu như tạc từ ngọc trắng. Hồng Cừ bơi đứng mà đi, tới phía dưới tòa lầu bạch ngọc, ném Lý Mân xuống đất.
Lý Mân vội đứng lên, vừa mới chỉnh lại quần ao, một thiếu nữ áo trắng, lông mày mảnh, mắt híp từ trong tòa lầu bạch ngọc chạy ra đón, liếc mắt nhìn Lý Mân, nói với Hồng Cừ : “Thiếu chủ vẫn chưa tỉnh !”
Hồng Cừ nhướng mày, túm Lý Mân lôi vào bên trong.
Trên lầu hai, Hồng Cừ ném Lý Mân xuống đất, nhấc màn che màu trắng lên đi vào.
Lúc Lý Mân muốn theo vào trong, Hồng Cừ đã đầy vẻ nghiêm trọng trên mặt sải bước đi ra, xách Lý Mân lên, nói – “Cùng làm bạn với cháu ngoại ngươi đi”, sau đó ném Lý Mân vào trong hồ nước.
Lý Mân bị bất ngờ không kịp phòng ngự, lập tức bị túm ngay chóc, đã nghĩ sẽ rơi xuống nước, ai dè thân thể vừa chạm vào nước lập tức bị hút vào, rất nhanh rơi xuống trên mặt đất phủ đầy rơm rạ.
Xung quanh hơi tối, Lý Mân chưa kịp thích ứng đã nghe tiếng Tiểu Xuyên vui mừng kêu : “Dì ơi —— ”.
Một cơ thể lập tức chui vào lòng nàng.
Lý Mân ôm lấy đầu Tiểu Xuyên, không kìm được hôn rồi hôn, tiếng nói cũng nghẹn ngào : “Tiểu Xuyên thối, rốt cục tìm được cháu rồi!”
“Dì ơi !”
“Cô cô!”
“Cháu gái !”
Ba Phải, Thái Gia Cát cùng Hàn mập đều xông tới. Bởi vì cùng thôn, các nhà đều có quan hệ loằng ngoằng dây mơ rễ má với nhau, cho nên xưng hô của ba đứa này với Lý Mân không giống nhau.
Ba Phải là đứa đơn giản nhất, vui vẻ ra mặt:
“Dì ơi, dì tới cứu chúng cháu sao ?”
Thái Gia Cát khẽ thở dài.
Lý Mân thành thật nói : “Ta tới tìm mấy đứa, cùng bị bắt vào đây.”
Lại hỏi tiếp – “Các ngươi rốt cục đã gây ra chuyện xấu gì?”
Trương Tiểu Xuyên, Ba Phải cùng Hàn mập liếc nhau, Thái Gia Cát nói : “Cô cô, để cháu kể cho nghe!”
Thái Gia Cát đeo kính, nhìn có vẻ ngốc ngốc nhưng đầu óc thông minh, tài ăn nói cũng rất tốt, đem sự tình ngọn nguồn rất nhanh kể qua một lần.
Thì ra lúc bốn người bọn hắn từ dốc phía bắc núi Dương đi xuống, Tiểu Xuyên mắt tinh thấy một con chồn nhỏ nhảy qua lùm cây phía trước. Bốn đứa nhỏ đang tuổi nghịch ngợm, lập tức hô to đuổi theo.
Chồn nhỏ nhìn be bé, rất dễ thương, giống như muốn cùng bọn Tiểu Xuyên vui chơi, chạy nhảy một lúc lại dừng một lúc. Nó thấy bọn Tiểu Xuyên đuổi không kịp thì dừng lại, ngó nghiêng xung quanh.
Cứ như thế đuổi bắt được một lúc, phía trước xuất hiện một hang núi, cửa hang bị cây cối che, chồn nhỏ ngồi trong một khóm hoa gần miệng hang quan sát xung quanh.
Bốn đứa đã thở hồng hộc, chính lúc này điện thoại di động của Tiểu Xuyên kêu, lúc Tiểu Xuyên đang nghe điện thoại, chồn nhỏ đột nhiên hướng hang động chạy đi.
Lúc đó Ba Phải gấp gáp, lượm hòn đá ném qua, trúng ngay đầu chồn nhỏ.
Bốn đứa trẻ biết mình gây họa, nhanh chóng vây quanh, đúng lúc này bỗng có một trận sương mù dày đặc bao phủ bốn đứa, trong nháy mắt bọn hắn bị ném tới nơi này.
Nghe tiểu Gia Cát giải thích xong, Lý Mân đã rõ lỗi là ở bên ta, bắt đầu suy nghĩ phải giải quyết thế nào. Bọn Tiểu Xuyên nhìn Lý Mân trầm ngâm không nói, cũng không dám nói, tha thiết mong chờ nhìn Lý Mân. Lý Mân rõ ràng đã phụ kỳ vọng của bọn Tiểu Xuyên, nàng nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Vị trí của bọn hắn tựa hồ khép kín, không có ánh đèn, nhưng không quá tối, không biết ánh sáng lọt vào từ chỗ nào.
Lý Mân xem xét, phát hiện vách tường mềm mại, sờ lên giống như đất chứ không phải xây bằng gạch.
Chính lúc này, có tiếng ồn ào vọng tới, là tiếng của Hồng Cừ : “Ta trả người cho ngươi, không được thương tổn chủ nhân nhà ta !”
Lời của nàng chưa dứt, trước mắt Lý Mân bỗng sáng ngời, phòng tối đã biến mất, bản thân nàng đang đứng trên một bãi cỏ mềm mại, bọn Tiểu Xuyên đang nằm bên cạnh.
Hồng Cừ kia xông tới, ghìm lấy Lý Mân, xoay người.
Cổ họng Lý Mân bị ghìm sắp tắt thở, nàng thấy thiếu niên bí ẩn xinh đẹp đã gặp trước kia mang theo một thứ màu trắng, cưỡi gió bay tới, tới trước mặt nàng và Hồng Cừ thì ngừng lại.
Lúc này Lý Mân mới nhìn rõ, thiếu niên xinh đẹp dùng ngón tay thon dài tóm cái đuôi lông xù của người áo trắng nọ, cứ thế xách người áo trắng trong tay.
Hắn so với buổi tối kia giống nhau, mặc áo sơ mi đen, quần bò sẫm màu, mái tóc dài đen rối tung trên vai, dáng cao gầy đứng ở chỗ ấy.
Thiếu niên mỹ lệ nhìn cổ họng Lý Mân bị ghìm chặt, cười lạnh, trong mắt hồ ly xanh như bảo thạch tràn đầy hàn ý : “Buông nàng ra !”
Thân thể Hồng Cừ run lên, nới lỏng một chút, nhưng vẫn nói – “Ngươi thả chủ nhân nhà ta trước !”
Khóe miệng thiếu niên xinh đẹp nhếch lên, mắt liếc người áo trắng trong tay, xách người nọ lên cao, tay trái chộp sau gáy người áo trắng, tay phải dùng ngón tay thon dài vươn tới trong miệng người nọ, dùng sức bẻ một cái.
Người áo trắng hét thảm một tiếng, nhất thời co lại một dúm, quần áo trên người trở nên rộng thùng thình —— hắn biến thành một con chồn mặc áo !
Thiếu niên xinh đẹp cười hì hì, đem thứ vừa bẻ từ miệng chồn giơ trước mặt Hồng Cừ : “Thả hay không thả ?”
“Thả ! Ta thả !” – Hồng Cừ đẩy Lý Mân ra.
Thiếu niên dùng ngón tay xoa xoa trên đầu con chồn mặc áo đang ‘chi chi’ la hoảng kia, duỗi tay kéo lấy Lý Mân.
Trong nháy mắt bị kéo tới áp vào trước ngực hắn, Lý Mân ngửi được một mùi hương hoa hồng quen thuộc trong không khí.
Sau đó nàng hôn mê bất tỉnh.
Khi Lý Mân tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân đang ở trong sân nuôi tằm dưới chân núi Dương, bên cạnh chính là xe của nàng, bọn Tiểu Xuyên nằm ngổn ngang lộn xộn ở đuôi xe.
Nàng khó nhọc đứng lên, chạy tới cạnh bọn Tiểu Xuyên, phát hiện bọn hắn chỉ đang ngủ, lúc này mới đặt mông ngồi trên mặt đất.
Mở cửa xe, Lý Mân phát hiện Tiểu Hồ Tiên đang nằm trên ghế xe ngủ mê mệt, trong lòng thả lỏng, trên khuôn mặt cứng ngắc đã nửa ngày thoáng hiện nét cười.
Trên đường về nhà, Tiểu Hồ Tiên đã tỉnh ngủ nhất quyết ngồi trên đùi Lý Mân, Tiểu Xuyên ngồi bên ghế phụ, bọn Ba Phải chen chúc ngồi phía sau. Bốn đứa nhỏ đều rất ngạc nhiên, cảm thấy sao mình lại mệt đến độ ngủ quên không biết, bởi vậy líu ríu bàn luận. Lý Mân chỉ biết mình được thiếu niên xinh đẹp kia cứu, chuyện khác cũng không rõ – “Người ta bảo ba người phụ nữ bằng một nghìn con vịt, giờ xem ra bốn đứa nhỏ các ngươi cũng không kém, làm thế nào tranh cãi loạn lên được vậy a!”
Trở về nhà đã là hơn mười một giờ tối.
Bọn Ba Phải tự về nhà, Tiểu Xuyên ngủ ở phòng ngủ dưới lầu nhà Lý Mân.
May mà buổi chiều Lý Mân đã gọi điện cho thầy giáo chủ nhiệm của Tiểu Xuyên xin phép nghỉ, vấn đề cũng không lớn.
Thu xếp cho Tiểu Xuyên xong xuôi, Lý Mân ôm Tiểu Hồ Tiên lên lầu.
Nàng thả Tiểu Hồ Tiên ở trên giường, kéo rèm cửa sổ trước sau kín đáo, lúc này mới đứng trước gương to cởi quần áo.
Lý Mân nhìn bản thân trong gương, nhận ra mình đúng là đầy người thương tích, ngoài vết thương trên mặt, trên cánh tay, trên lưng, đùi nàng đều bị trầy xước nhiều chỗ.
Nàng đang tính bôi thuốc, nhưng cơn mệt mỏi đánh tới từng đợt, cuối cùng nàng nằm trên giường, rất nhanh đã ngủ.
Trước khi ngủ, kí ức cuối cùng của nàng là Tiểu Hồ Tiên chui vào trong lòng nàng.
Sáng sớm bị đồng hồ báo thức đánh thức, Lý Mân khó khăn lắm mới bò dậy nổi.
Tiểu Hồ Tiên cũng đã tỉnh, toàn thân lông mềm hết sức phấn chấn, nó đứng ở trên giường nhìn Lý Mân, trong đôi mắt xanh bảo thạch phảng phất mang ý cười.
Lý Mân đang thay quần áo.
Nàng cởi áo ngủ, chỉ mặc đồ lót đứng ở trước gương, nhìn thân thể của mình sạch sẽ hoàn mỹ, trong lòng nảy sinh chút nghi ngờ, chút nghi ngờ này dần dần biến lớn —— những vết thương của nàng biến đâu rồi ??
/127
|