Bị tiểu thanh mai dùng bàn tay nhỏ bé, mềm mại, ấm áp nhéo lỗ tai, khụ khụ khụ, vậy mà Thạch Vịnh Triết lại run rẩy, có khuynh hướng M, cảm thấy như vậy cũng không còn gì là không ổn. Không, vẫn có vấn đề, cậu nhỏ giọng xin tha: Trở về rồi hãy nói không được sao? Nếu giống như bình thường, cậu đã nổi nóng từ lâu, vấn đề là hiện tại cậu rất chột dạ! Theo dõi còn để bị bắt, cậu siêu cấp chột dạ có được hay không?!
Mạc Vong nhe răng: Cậu có lá gan làm chuyện xấu, không có can đảm chịu đòn sao?!
“… Tớ sai rồi.
Nói! Lần sau còn dám làm thế nữa không?!
Không dám!
Nói thật!
“… Tớ sẽ cố gắng không dám.
Này!!!
Nước mắt Thạch Vịnh Triết rơi đầy mặt, lời cậu vừa nói thật sự là những lời nói thật lòng, khụ, lần sau nếu xuất hiện tình huống như thế, cậu sợ rằng chính mình kìm chế không được lại kích động chạy đi theo dõi. Nói đi thì nói lại, câu giơ tay bắt được bàn tay cô đang nắm lỗ tai của cậu: Nếu tớ cùng cô gái khác đi ra ngoài, cậu có theo dõi không?
Sao phải làm vậy?
“…” Hơi bị đả kích.
Nhiều nhất tớ sẽ đi cùng thôi.
Này!!! Có khác nhau sao?!
Thôi. Suy bụng ta ra bụng người, Mạc Vong cảm thấy đối với quan hệ bạn bè của người trước mặt này, cô vẫn đủ chú ý, nếu thật sự cuối tuần hay dịp lễ cậu hẹn một cô em gái đi dạo phố, nói không chừng cô… Khụ khụ khụ, thật sự cũng có suy nghĩ muốn ra ngoài theo dõi, dĩ nhiên, tuyệt đối không bỉ ổi như cậu thế này!
Nghĩ như thế, cô khẽ hừ một tiếng, buông lỏng tay ra: Để xem lúc về tớ sẽ nói với chú Thạch thế nào.
… Nói đi, cùng lắm thì bị ba cười nhạo là Ngu ngốc , Cuộc sống luôn thất bại , Cả đời gặp ma chướng mà thôi, cậu nghe cũng đã quen rồi. QAQ
Tiểu Vong! Nhưng đúng lúc này, những người còn lại cũng đã đến.
Mạc Vong vội vàng nghiêng đầu nhìn còn Thạch Vịnh Triết im lặng thở phào nhẹ nhõm “cũng may, cũng may, chắc dáng vẻ lúc bị nhéo tai không bị ai nhìn thấy”.
Nói chuyện với cô bạn nhỏ mấy câu, sau khi biết được đại khái tình huống, Tô Đồ Đồ kinh ngạc nhìn Thạch Vịnh Triết: A! Thạch Vịnh Triết, tại sao cậu lại ở đây? A, sao lỗ tai của cậu lại đỏ như vậy?
Thạch Vịnh Triết: …Tớ chạy vội quá nên nóng.
Vậy tại sao chỉ có lỗ tai bên trái đỏ?
…. Cậu nên nói như thế nào? Dùng lỗ tai bên trái để chạy bộ sao? TAT
Mạc Vong ho nhẹ, cũng không nói gì, trong lòng cô vô cùng rõ ràng, tiểu trúc mã của mình là một người rắm thúi, siêu cấp thích thể diện, cô tạm thời im lặng không nói gì, ở trước mặt những người khác cũng không nên vạch mặt cậu ấy…Có câu nói như thế nào nhỉ? Đúng rồi ——
Không nên phá hủy cuộc sống của một người…” Người nói ra những lời này chính là Tô Đồ Đồ, cô dùng một loại ánh mắt vô cùng thấu hiểu liếc nhìn Thạch Vịnh Triết.
Thạch Vịnh Triết: … Chuyện gì cô cũng hiểu sao? QAQ
Nói tóm lại, hôm nay người bị áp bức nhất ngoài Thạch Vịnh Triết ra thì không thể là ai khác!
Mạc Vong quay đầu, kinh ngạc phát hiện Lục Minh Duệ cũng tới, suy nghĩ kỹ một chút, nếu như
Mạc Vong nhe răng: Cậu có lá gan làm chuyện xấu, không có can đảm chịu đòn sao?!
“… Tớ sai rồi.
Nói! Lần sau còn dám làm thế nữa không?!
Không dám!
Nói thật!
“… Tớ sẽ cố gắng không dám.
Này!!!
Nước mắt Thạch Vịnh Triết rơi đầy mặt, lời cậu vừa nói thật sự là những lời nói thật lòng, khụ, lần sau nếu xuất hiện tình huống như thế, cậu sợ rằng chính mình kìm chế không được lại kích động chạy đi theo dõi. Nói đi thì nói lại, câu giơ tay bắt được bàn tay cô đang nắm lỗ tai của cậu: Nếu tớ cùng cô gái khác đi ra ngoài, cậu có theo dõi không?
Sao phải làm vậy?
“…” Hơi bị đả kích.
Nhiều nhất tớ sẽ đi cùng thôi.
Này!!! Có khác nhau sao?!
Thôi. Suy bụng ta ra bụng người, Mạc Vong cảm thấy đối với quan hệ bạn bè của người trước mặt này, cô vẫn đủ chú ý, nếu thật sự cuối tuần hay dịp lễ cậu hẹn một cô em gái đi dạo phố, nói không chừng cô… Khụ khụ khụ, thật sự cũng có suy nghĩ muốn ra ngoài theo dõi, dĩ nhiên, tuyệt đối không bỉ ổi như cậu thế này!
Nghĩ như thế, cô khẽ hừ một tiếng, buông lỏng tay ra: Để xem lúc về tớ sẽ nói với chú Thạch thế nào.
… Nói đi, cùng lắm thì bị ba cười nhạo là Ngu ngốc , Cuộc sống luôn thất bại , Cả đời gặp ma chướng mà thôi, cậu nghe cũng đã quen rồi. QAQ
Tiểu Vong! Nhưng đúng lúc này, những người còn lại cũng đã đến.
Mạc Vong vội vàng nghiêng đầu nhìn còn Thạch Vịnh Triết im lặng thở phào nhẹ nhõm “cũng may, cũng may, chắc dáng vẻ lúc bị nhéo tai không bị ai nhìn thấy”.
Nói chuyện với cô bạn nhỏ mấy câu, sau khi biết được đại khái tình huống, Tô Đồ Đồ kinh ngạc nhìn Thạch Vịnh Triết: A! Thạch Vịnh Triết, tại sao cậu lại ở đây? A, sao lỗ tai của cậu lại đỏ như vậy?
Thạch Vịnh Triết: …Tớ chạy vội quá nên nóng.
Vậy tại sao chỉ có lỗ tai bên trái đỏ?
…. Cậu nên nói như thế nào? Dùng lỗ tai bên trái để chạy bộ sao? TAT
Mạc Vong ho nhẹ, cũng không nói gì, trong lòng cô vô cùng rõ ràng, tiểu trúc mã của mình là một người rắm thúi, siêu cấp thích thể diện, cô tạm thời im lặng không nói gì, ở trước mặt những người khác cũng không nên vạch mặt cậu ấy…Có câu nói như thế nào nhỉ? Đúng rồi ——
Không nên phá hủy cuộc sống của một người…” Người nói ra những lời này chính là Tô Đồ Đồ, cô dùng một loại ánh mắt vô cùng thấu hiểu liếc nhìn Thạch Vịnh Triết.
Thạch Vịnh Triết: … Chuyện gì cô cũng hiểu sao? QAQ
Nói tóm lại, hôm nay người bị áp bức nhất ngoài Thạch Vịnh Triết ra thì không thể là ai khác!
Mạc Vong quay đầu, kinh ngạc phát hiện Lục Minh Duệ cũng tới, suy nghĩ kỹ một chút, nếu như
/139
|