Đến tình trạng này, cho dù là cô gái cũng cảm thấy tình hình có chút gì đó không đúng.
“Greens, đây rốt cuộc là làm sao?”
Trong lòng thanh niên chỉ hiện lên một suy nghĩ, muốn bảo vệ cô ấy, cho nên loại hiện thực tàn khốc này quả nhiên là. . . . . .
“Đừng gạt ta!”
“. . . . . .”
Mạc Vong nhớ tới câu hỏi vừa rồi của chàng trai, lại nghĩ đến Esther đã lâu không về, tất cả những hiện tượng bất thường bị xem nhẹ giờ phút này xâu chuổi lại thành một đường, cô nắm chặt tay, đôi mắt đen nhánh khóa chặt đối phương, trầm giọng hỏi: “Esther đã xảy ra chuyện gì?”
“Hắn. . . . . .”
“Ta không hi vọng nghe được lời lừa dối từ trong miệng ngươi.” Cô gái vừa nói vừa bước một bước lại gần ép sát chàng trai. Rõ ràng cao hơn đối phương, Greens lại cảm thấy mình bị một cỗ khí thế khó tả áp chế hoàn toàn, cho tới khi hắn không tự giác mà quỳ xuống, tự thể nghiệm cảm giác phục tùng này phát ra từ nội tâm đang run rẩy, “Bệ hạ. . . . . .”, Đây chính là uy thế của Ma Vương bệ hạ sao?
“Greens, nói hết tất cả ra!”
“. . . . . . Vâng.” Chàng trai cung kính cúi đầu.
Cô gái bây giờ không hề có một điểm nào tương tự với ngày xưa, loại cảm giác này khiến cho người ta kìm lòng không được mà dâng ra toàn bộ sức mạnh. . . . . . Không buông tha cho bất kỳ sự lừa gạt và tâm cơ nào. . . . . .
Vì vậy, hắn thành thực nói ra tất cả những gì mình biết.
“Ý của ngươi là,” Một đợt gió đêm thổi qua, phất lên làn váy của cô gái, nhìn qua nó cực kỳ giống một ngọn lửa đang lặng lẽ thiêu đốt, “Esther biết mình đang bị nguy hiểm đến tính mạng, cho nên mới rời khỏi ta, lựa chọn một mình lẳng lặng mà chết.”
“Hẳn là đúng như thế.”
“Ngu xuẩn.”
“. . . . . .”
“Nguyên nhân khiến hắn làm như vậy là gì?”
“Có lẽ, có liên quan đến tình hình của Ma giới.”
“Tình hình của Ma giới?” Đây là lần đầu tiên cô gái nghe được đề tài có liên quan tới nó, bây giờ cô mới nhớ tới, trong cuộc sống ngày trước, thanh niên và thiếu niên lúc nào cũng dùng giọng điệu thoải mái nói về đủ các loại hình phong tục tập quán thú vị của nơi đó, nhưng lại chưa bao giờ giới thiệu rõ ràng nơi đó với cô. Mà thật ra thì trong lòng cô cũng có tâm lý trốn tránh, bây giờ nghĩ lại. . . . . . Quả nhiên là có nguyên nhân.
“Đúng vậy.” Chàng tải gật đầu một cái, nói tiếp, “Kể từ sau khi Ma Vương tiền nhiệm sống thọ và chết tại nhà, Ma Vương mới mãi vẫn chưa xuất hiện, Quốc Nội dần dần xuất hiện hỗn loạn. Nhưng vào lúc này, có một tổ chức xuất hiện, bọn chúng hô to khẩu hiệu ‘Chúng ta không cần Ma Vương, mà là tự do’, quả thật là đáng xấu hổ tới cực điểm, nếu như không phải là các thời kỳ Ma Vương đều chăm lo việc nước, bọn họ làm sao có thể hưởng thụ được cuộc sống an bình như vậy, có tâm lực và tài lực làm ra chuyện nhàm chán này.” Nói xong, đột nhiên chàng trai nhận ra đề tài trong lời nói của mình hình như có chút lệch lạc, vội vàng vòng vo trở về.
“Bởi vì ước chừng đã ba mươi năm mà Ma Vương mới vẫn không xuất hiện, không ít người quên mất tín ngưỡng, quên mất tôn kính, quên mất sợ hãi, bọn họ tin cái loại khẩu hiệu tội ác tày trời đó, cho là Ma Thần đại nhân cũng đồng ý lựa chọn của bọn họ.”
“Ma Thần?” Đây cũng không phải là lần đầu tiên Ma Vương nghe nói đến cái tên này, đây dường như là thần linh duy nhất của Ma giới, tất cả mọi người đều tin phục, mà người cũng đảm nhiệm tất cả những công việc của thần tiên, chuyện gì cũng trông coi.
“Đúng vậy.” Greens tiếp tục nói, “Bởi vì khi Ma Vương tân nhiệm xuất hiện đều cần phải có tuyên bố rõ ràng của Ma Thần Đại Nhân, nhưng ước chừng khoảng hơn ba mươi năm cũng. . . . . . Về sau chúng ta mới hiểu, lực lượng của vị đại nhân này bị những thứ tiểu nhân hèn hạ kia dùng phương htuwsc không biết tên phong bế lại, cho nên bị buộc lâm vào ngủ say. Nhưng mà, vị đại nhân này có lẽ là đã tỉnh lại, dùng một bộ phận lực lượng được khôi phục giúp chúng thần xuyên qua thời không, tới bên cạnh bệ hạ ngài.”
Khi Mạc Vong nghe hết, dù sao lời nói của chàng trai cũng hơi không tỉ mỉ, nhưng cô biết rõ đối phương sẽ không nói dối mình, nội dung không có trong lời nói tám phần là do hắn thật sự không biết, nhưng mà, đây không phải là trọng điểm, mà là: “Chuyện tình của Esther rốt cuộc là thế nào?”
“Sợ là. . . . . . Có liên quan đến Thain.”
“Hắn?”
“Bệ hạ, xin đừng hiểu lầm, không thể nghi ngờ lòng trung thành của hắn đối với ngài. Chỉ là. . . . . .” Đôi mắt Greens trầm xuống, trên mặt hiện lên chút vẻ thống hận, “Từ sau khi bệ hạ cho gọi Esther và thần tới đây, hình như Thủ Hộ Giả bị theo dõi.” Bằng chứng chính là, “Thain bị hạ Ma Pháp Trận lên trên người.”
Cô gái không khỏi nhớ tới sự kiện “Đá ác mộng” đã từng trai qua: “Chính là cái ta đã thấy lúc đó.”
“Đúng vậy.” Chàng trai gật đầu lần nữa, “Đó là Ma Pháp Trận truyền tống loại nhỏ, mặc dù không thể truyền tống con người tới thế giới này giống như Ma Thần Đại Nhân, nhưng chuyển một ít đồ vật tới đây thì hoàn toàn không có vấn đề gì.”
“Khả năng của Đá ác mộng chính là như vậy?”
“Đúng vậy. Nhưng, không chỉ có như thế. . . . . .” Greens chậm rãi nắm chặt tay, có thể thấy rõ sự tự trách trong giọng
“Greens, đây rốt cuộc là làm sao?”
Trong lòng thanh niên chỉ hiện lên một suy nghĩ, muốn bảo vệ cô ấy, cho nên loại hiện thực tàn khốc này quả nhiên là. . . . . .
“Đừng gạt ta!”
“. . . . . .”
Mạc Vong nhớ tới câu hỏi vừa rồi của chàng trai, lại nghĩ đến Esther đã lâu không về, tất cả những hiện tượng bất thường bị xem nhẹ giờ phút này xâu chuổi lại thành một đường, cô nắm chặt tay, đôi mắt đen nhánh khóa chặt đối phương, trầm giọng hỏi: “Esther đã xảy ra chuyện gì?”
“Hắn. . . . . .”
“Ta không hi vọng nghe được lời lừa dối từ trong miệng ngươi.” Cô gái vừa nói vừa bước một bước lại gần ép sát chàng trai. Rõ ràng cao hơn đối phương, Greens lại cảm thấy mình bị một cỗ khí thế khó tả áp chế hoàn toàn, cho tới khi hắn không tự giác mà quỳ xuống, tự thể nghiệm cảm giác phục tùng này phát ra từ nội tâm đang run rẩy, “Bệ hạ. . . . . .”, Đây chính là uy thế của Ma Vương bệ hạ sao?
“Greens, nói hết tất cả ra!”
“. . . . . . Vâng.” Chàng trai cung kính cúi đầu.
Cô gái bây giờ không hề có một điểm nào tương tự với ngày xưa, loại cảm giác này khiến cho người ta kìm lòng không được mà dâng ra toàn bộ sức mạnh. . . . . . Không buông tha cho bất kỳ sự lừa gạt và tâm cơ nào. . . . . .
Vì vậy, hắn thành thực nói ra tất cả những gì mình biết.
“Ý của ngươi là,” Một đợt gió đêm thổi qua, phất lên làn váy của cô gái, nhìn qua nó cực kỳ giống một ngọn lửa đang lặng lẽ thiêu đốt, “Esther biết mình đang bị nguy hiểm đến tính mạng, cho nên mới rời khỏi ta, lựa chọn một mình lẳng lặng mà chết.”
“Hẳn là đúng như thế.”
“Ngu xuẩn.”
“. . . . . .”
“Nguyên nhân khiến hắn làm như vậy là gì?”
“Có lẽ, có liên quan đến tình hình của Ma giới.”
“Tình hình của Ma giới?” Đây là lần đầu tiên cô gái nghe được đề tài có liên quan tới nó, bây giờ cô mới nhớ tới, trong cuộc sống ngày trước, thanh niên và thiếu niên lúc nào cũng dùng giọng điệu thoải mái nói về đủ các loại hình phong tục tập quán thú vị của nơi đó, nhưng lại chưa bao giờ giới thiệu rõ ràng nơi đó với cô. Mà thật ra thì trong lòng cô cũng có tâm lý trốn tránh, bây giờ nghĩ lại. . . . . . Quả nhiên là có nguyên nhân.
“Đúng vậy.” Chàng tải gật đầu một cái, nói tiếp, “Kể từ sau khi Ma Vương tiền nhiệm sống thọ và chết tại nhà, Ma Vương mới mãi vẫn chưa xuất hiện, Quốc Nội dần dần xuất hiện hỗn loạn. Nhưng vào lúc này, có một tổ chức xuất hiện, bọn chúng hô to khẩu hiệu ‘Chúng ta không cần Ma Vương, mà là tự do’, quả thật là đáng xấu hổ tới cực điểm, nếu như không phải là các thời kỳ Ma Vương đều chăm lo việc nước, bọn họ làm sao có thể hưởng thụ được cuộc sống an bình như vậy, có tâm lực và tài lực làm ra chuyện nhàm chán này.” Nói xong, đột nhiên chàng trai nhận ra đề tài trong lời nói của mình hình như có chút lệch lạc, vội vàng vòng vo trở về.
“Bởi vì ước chừng đã ba mươi năm mà Ma Vương mới vẫn không xuất hiện, không ít người quên mất tín ngưỡng, quên mất tôn kính, quên mất sợ hãi, bọn họ tin cái loại khẩu hiệu tội ác tày trời đó, cho là Ma Thần đại nhân cũng đồng ý lựa chọn của bọn họ.”
“Ma Thần?” Đây cũng không phải là lần đầu tiên Ma Vương nghe nói đến cái tên này, đây dường như là thần linh duy nhất của Ma giới, tất cả mọi người đều tin phục, mà người cũng đảm nhiệm tất cả những công việc của thần tiên, chuyện gì cũng trông coi.
“Đúng vậy.” Greens tiếp tục nói, “Bởi vì khi Ma Vương tân nhiệm xuất hiện đều cần phải có tuyên bố rõ ràng của Ma Thần Đại Nhân, nhưng ước chừng khoảng hơn ba mươi năm cũng. . . . . . Về sau chúng ta mới hiểu, lực lượng của vị đại nhân này bị những thứ tiểu nhân hèn hạ kia dùng phương htuwsc không biết tên phong bế lại, cho nên bị buộc lâm vào ngủ say. Nhưng mà, vị đại nhân này có lẽ là đã tỉnh lại, dùng một bộ phận lực lượng được khôi phục giúp chúng thần xuyên qua thời không, tới bên cạnh bệ hạ ngài.”
Khi Mạc Vong nghe hết, dù sao lời nói của chàng trai cũng hơi không tỉ mỉ, nhưng cô biết rõ đối phương sẽ không nói dối mình, nội dung không có trong lời nói tám phần là do hắn thật sự không biết, nhưng mà, đây không phải là trọng điểm, mà là: “Chuyện tình của Esther rốt cuộc là thế nào?”
“Sợ là. . . . . . Có liên quan đến Thain.”
“Hắn?”
“Bệ hạ, xin đừng hiểu lầm, không thể nghi ngờ lòng trung thành của hắn đối với ngài. Chỉ là. . . . . .” Đôi mắt Greens trầm xuống, trên mặt hiện lên chút vẻ thống hận, “Từ sau khi bệ hạ cho gọi Esther và thần tới đây, hình như Thủ Hộ Giả bị theo dõi.” Bằng chứng chính là, “Thain bị hạ Ma Pháp Trận lên trên người.”
Cô gái không khỏi nhớ tới sự kiện “Đá ác mộng” đã từng trai qua: “Chính là cái ta đã thấy lúc đó.”
“Đúng vậy.” Chàng trai gật đầu lần nữa, “Đó là Ma Pháp Trận truyền tống loại nhỏ, mặc dù không thể truyền tống con người tới thế giới này giống như Ma Thần Đại Nhân, nhưng chuyển một ít đồ vật tới đây thì hoàn toàn không có vấn đề gì.”
“Khả năng của Đá ác mộng chính là như vậy?”
“Đúng vậy. Nhưng, không chỉ có như thế. . . . . .” Greens chậm rãi nắm chặt tay, có thể thấy rõ sự tự trách trong giọng
/139
|