Không quen.
Không thoải mái.
Không vừa lòng.
Nhị thiếu gia, trà không hợp khẩu vị của ngài sao?
“…”Amya tùy ý phất tay, ý bảo cũng không phải là như vậy.
Nhị thiếu gia, có cần mời bác sĩ đến không? Thoạt nhìn ngài có vẻ không ổn lắm.
Cáp Lệ…” Amya khá bất đắc dĩ, nhưng do trong nhà có hai vợ chồng vô tâm, cuộc sống của hắn và ca ca gần như đều do vị nữ quản gia trước mặt này xử lý, có thể nói bà ấy cũng không khác gì người nhà. Trước mắt có thể nhìn thấy được người ở lại bên cạnh làm bạn với hắn cũng chỉ có vị người nhà này mà thôi, đương nhiên Amya sẽ không vì loại chuyện nhỏ này mà giận giữ với bà.
Nhị thiếu gia. Sắc mặt nữ quản gia đại nhân rất nghiêm túc, nói: Nhẫn nại là một đức tính tốt đẹp.
… Ta biết rồi. Đây coi như là phong cách chê cười của Cáp Lệ hay sao? Amya đỡ trán: Làm phiền cho ta một bình trà khác.
Vâng.
Sau khi bà đi, Amya chống cằm, ngón tay nhẹ nhàng sờ mép tách trà —— nhẫn nại là đức tính tốt đẹp? Chậc, hắn không cần cũng không cóthứ này.
Hơn nữa, thân là người làm, nghỉ phép cũng không biết báo cho hắn một tiếng, lá gan cũng thật là lớn, nên trừng phạt cô thế nào mới được đây? Ừ, phạt tiền lương và ngày nghỉ của cô tháng sau có được không nhỉ?
Thật là một ý kiến hay.
Amya bị sự cơ trí của mình làm cho kinh sợ.
Cùng lúc đó, Mạc Vong đang đứng ở cạnh quầy đột nhiên rùng mình một cái.
—— Chuyện gì xảy ra? Thời tiết rõ ràng rất ấm áp mà.
Phàm Tái Nhĩ, sao thế? Lohr bưng một cái mâm đầy chén bát bẩn, lo lắng hỏi.
Khó lắm mới được nghỉ phép, ngươi còn giúp chúng ta làm việc thật sự không có vấn đề gì sao? Có muốn ra ngoài chơi một lúc không?
Cô lắc đầu, khoa tay múa chân nói ——
Thật?
Gật đầu.
Vậy thì tốt. Lohr giống như thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại hỏi: Đúng rồi, tiểu tử Andy kia cả đêm qua không ngủ đấy.
Là cố đọc sách. Lohr buông tay, lộ ra mặt vẻ mặt bất đắc dĩ: Mặc dù đã sớm biết nó muốn học chữ, lại không nghĩ rằng có thể say mê đến mức này.
Mạc Vong nở nụ cười, cô cảm thấy mình hoàn toàn có thể hiểu loại tâm tình này, kiến thức đúng là sức mạnh sao?
Ta nói này Phàm Tái Nhĩ.
Ngươi… Sau này có tính toán gì hay không?
… Ý của ta là… Lohr do dự một chút, hình như không biết nên mở miệng như thế nào, nhưng vẫn cắn răng hỏi một câu: Ngươi sẽ đột nhiên rời đi sao? Mặc dù ba mẹ nghĩ rằng không nên hỏi thì tốt hơn, nhưng mà…
Cô sửng sốt, cô thể hiện rõ ràng như vậy sao? Sau khi suy tư một hồi, cô chậm rãi làm một cái dấu tay ——
Vậy thì ta…
… Lời này hoàn toàn không thể nào khiến người ta an tâm được có biết không? Lohr vô cùng không hiểu: Không thể không đi sao?
Cho dù thế giới này có tốt hơn nữa cũng không phải là nhà của cô.
… Ta hiểu, đến lúc đó… Nhất định phải nói với chúng ta nha.
Cô dùng sức gật đầu, sau đó đột nhiên những sợi tóc rơi ra, nước mắt cô rơi đầy mặt, cúi đầu nhặt sợi ruy băng rơi trên mặt đất lên, lần thứ một vạn thừa nhận rằng mình thật sự không có thiên phú để dùng được cái này.
… Từ hôm qua đến giờ, đây chắc đã là lần thứ mười rồi?
… Đúng vậy! TAT
Cần ta giúp một tay không?
… Người tốt! QAQ
Người trợ giúp và người được trợ giúp đều không biết một tý gì, trên đường phố bên ngoài cửa hàng, mọi người đang thừ người ra.
Nguyên nhân chính là có người đi lầm vào con đường này.
Trong vòng tròn xung quanh trung tâm vương đô, mặc dù đây là khu dân cư tụ tập người bình dân nhưng cũng có thể coi là đữa chiếm được vị trí tốt. Ở nơi này hầu như mọi người đều cơm áo không lo, trị an đường phố không tồi. Nhưng so với cả vương đô, nơi này vẫn là nơi hạ đẳng như cũ, chỉ cần là người hơi có tiền cũng sẽ cố gắng leo đến gần khu trung tâm hơn. Mà mỗi một bước tiến, đường phố cũng càng náo nhiệt phồn vinh hơn mấy lần, cho nên nói, trừ phi là tình huống đặc biệt, chỉ có những người bình dân đã từng trải qua cuộc sống ở đây thì có rất ít quý tộc hay là phú thương tới đây du ngoạn —— Những thứ nơi này có, chỗ bọn họ ở cũng có, những thứ nơi này không có, chỗ bọn họ ở cũng có.
Mà hôm nay, tình huống hình như có sự thay đổi.
Mọi người vốn dĩ đang đi lại trên con đường này rối rít dừng bước, tốp năm tốp ba tụ tập một chỗ, mà những người đang ở trong cửa hàng cũng rối rít đi ra, nhỏ giọng nhưng lại náo nhiệt thảo luận.
Nhìn đi, nhìn chiếc xe ngựa kia kìa!
Nhìn bề ngoài và chất lượng, ta đoán người ngồi trong đó ít nhất là một đại phú thương.”
Không, ta cảm thấy là một Quý tộc.
Hả? Vì sao?
Ngươi xem hoa văn khắc trên xe kìa, rất giống gia huy trong truyền thuyết, chỉ có người có tước vị Quý tộc mới có thể có được những thứ kia đúng không?
Hình như đúng là như vậy!
Nhưng mà loại đại nhân vật đó tới nơi này làm gì?
Xuỵt, hình như hướng hắn đi là quán cơm nhà Jess.
Mọi người giống như đã phát hiện một việc bát quái vô cùng lớn, ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào xe ngựa đang dừng trước lối vào tiệm cơm. Ở con đường này, mỗi ngày dân chúng đều tái diễn công việc bận rộn, mưu cầu ấm no, trên thực tế cũng không có dư thừa tiền bạc và thời gian tới hưởng thụ, thả lỏng và giải trí. Mà khi tin tức vui tai vui mắt này Nổ tung , không thể nghi ngờ có thể kích thích sự ham muốn tìm tòi của bọn họ đến mức cao nhất.
Ngồi yên lặng trong xe, Amya hơi nhíu mày lại, những lúc như thế này chỗ xấu khi có cảm giác bén nhạy đã thể hiện ra, dù chỉ là con kiến hôi, quá nhiều người tụ tập tại với nhau cũng rất ồn ào.
Nhị thiếu gia, đến rồi ạ.
Amya do dự một chút, đương nhiên hắn không có sở thích muốn bị mọi người vây xem, nhưng mà đối với chỗ ở của người nào đó, hắn còn có chút hứng thú.
Sau khi suy tư một lúc, hắn đáp: Xuống xe.
Vâng.
Xa phu mặc đồng phục vô cùng sạch sẽ nhảy xuống khỏi ghế lái, đi tới cửa bên, cung kính kéo cửa ra, độ cong lúc khom người giống như được cây thước đo qua, không quá cao mà cũng không quá thấp.
Ở chỗ này chờ ta.
Dạ, Nhị thiếu gia.
Một thanh niên tuấn mỹ bước xuống xe làm mọi người sợ hãi và kinh ngạc, Ma tộc có ma lực càng thuần túy hình như diện mạo cũng sẽ càng anh tuấn, mà những sợi tóc của hắn trắng tinh như sương như tuyết không chứa một tia tạp chất, đây là chứng minh cho sức mạnh và huyết thống, dù là người không có kiến thức, cũng có thể lập tức phân biệt được —— đây là đại nhân vật.
Đáng tiếc bóng dáng của hắn biến mất rất nhanh vào trong cửa hàng, chuyện này làm cho không ít người cảm thấy vô cùng đáng tiếc, có lòng muốn nhìn kỹ nhưng
Không thoải mái.
Không vừa lòng.
Nhị thiếu gia, trà không hợp khẩu vị của ngài sao?
“…”Amya tùy ý phất tay, ý bảo cũng không phải là như vậy.
Nhị thiếu gia, có cần mời bác sĩ đến không? Thoạt nhìn ngài có vẻ không ổn lắm.
Cáp Lệ…” Amya khá bất đắc dĩ, nhưng do trong nhà có hai vợ chồng vô tâm, cuộc sống của hắn và ca ca gần như đều do vị nữ quản gia trước mặt này xử lý, có thể nói bà ấy cũng không khác gì người nhà. Trước mắt có thể nhìn thấy được người ở lại bên cạnh làm bạn với hắn cũng chỉ có vị người nhà này mà thôi, đương nhiên Amya sẽ không vì loại chuyện nhỏ này mà giận giữ với bà.
Nhị thiếu gia. Sắc mặt nữ quản gia đại nhân rất nghiêm túc, nói: Nhẫn nại là một đức tính tốt đẹp.
… Ta biết rồi. Đây coi như là phong cách chê cười của Cáp Lệ hay sao? Amya đỡ trán: Làm phiền cho ta một bình trà khác.
Vâng.
Sau khi bà đi, Amya chống cằm, ngón tay nhẹ nhàng sờ mép tách trà —— nhẫn nại là đức tính tốt đẹp? Chậc, hắn không cần cũng không cóthứ này.
Hơn nữa, thân là người làm, nghỉ phép cũng không biết báo cho hắn một tiếng, lá gan cũng thật là lớn, nên trừng phạt cô thế nào mới được đây? Ừ, phạt tiền lương và ngày nghỉ của cô tháng sau có được không nhỉ?
Thật là một ý kiến hay.
Amya bị sự cơ trí của mình làm cho kinh sợ.
Cùng lúc đó, Mạc Vong đang đứng ở cạnh quầy đột nhiên rùng mình một cái.
—— Chuyện gì xảy ra? Thời tiết rõ ràng rất ấm áp mà.
Phàm Tái Nhĩ, sao thế? Lohr bưng một cái mâm đầy chén bát bẩn, lo lắng hỏi.
Khó lắm mới được nghỉ phép, ngươi còn giúp chúng ta làm việc thật sự không có vấn đề gì sao? Có muốn ra ngoài chơi một lúc không?
Cô lắc đầu, khoa tay múa chân nói ——
Thật?
Gật đầu.
Vậy thì tốt. Lohr giống như thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại hỏi: Đúng rồi, tiểu tử Andy kia cả đêm qua không ngủ đấy.
Là cố đọc sách. Lohr buông tay, lộ ra mặt vẻ mặt bất đắc dĩ: Mặc dù đã sớm biết nó muốn học chữ, lại không nghĩ rằng có thể say mê đến mức này.
Mạc Vong nở nụ cười, cô cảm thấy mình hoàn toàn có thể hiểu loại tâm tình này, kiến thức đúng là sức mạnh sao?
Ta nói này Phàm Tái Nhĩ.
Ngươi… Sau này có tính toán gì hay không?
… Ý của ta là… Lohr do dự một chút, hình như không biết nên mở miệng như thế nào, nhưng vẫn cắn răng hỏi một câu: Ngươi sẽ đột nhiên rời đi sao? Mặc dù ba mẹ nghĩ rằng không nên hỏi thì tốt hơn, nhưng mà…
Cô sửng sốt, cô thể hiện rõ ràng như vậy sao? Sau khi suy tư một hồi, cô chậm rãi làm một cái dấu tay ——
Vậy thì ta…
… Lời này hoàn toàn không thể nào khiến người ta an tâm được có biết không? Lohr vô cùng không hiểu: Không thể không đi sao?
Cho dù thế giới này có tốt hơn nữa cũng không phải là nhà của cô.
… Ta hiểu, đến lúc đó… Nhất định phải nói với chúng ta nha.
Cô dùng sức gật đầu, sau đó đột nhiên những sợi tóc rơi ra, nước mắt cô rơi đầy mặt, cúi đầu nhặt sợi ruy băng rơi trên mặt đất lên, lần thứ một vạn thừa nhận rằng mình thật sự không có thiên phú để dùng được cái này.
… Từ hôm qua đến giờ, đây chắc đã là lần thứ mười rồi?
… Đúng vậy! TAT
Cần ta giúp một tay không?
… Người tốt! QAQ
Người trợ giúp và người được trợ giúp đều không biết một tý gì, trên đường phố bên ngoài cửa hàng, mọi người đang thừ người ra.
Nguyên nhân chính là có người đi lầm vào con đường này.
Trong vòng tròn xung quanh trung tâm vương đô, mặc dù đây là khu dân cư tụ tập người bình dân nhưng cũng có thể coi là đữa chiếm được vị trí tốt. Ở nơi này hầu như mọi người đều cơm áo không lo, trị an đường phố không tồi. Nhưng so với cả vương đô, nơi này vẫn là nơi hạ đẳng như cũ, chỉ cần là người hơi có tiền cũng sẽ cố gắng leo đến gần khu trung tâm hơn. Mà mỗi một bước tiến, đường phố cũng càng náo nhiệt phồn vinh hơn mấy lần, cho nên nói, trừ phi là tình huống đặc biệt, chỉ có những người bình dân đã từng trải qua cuộc sống ở đây thì có rất ít quý tộc hay là phú thương tới đây du ngoạn —— Những thứ nơi này có, chỗ bọn họ ở cũng có, những thứ nơi này không có, chỗ bọn họ ở cũng có.
Mà hôm nay, tình huống hình như có sự thay đổi.
Mọi người vốn dĩ đang đi lại trên con đường này rối rít dừng bước, tốp năm tốp ba tụ tập một chỗ, mà những người đang ở trong cửa hàng cũng rối rít đi ra, nhỏ giọng nhưng lại náo nhiệt thảo luận.
Nhìn đi, nhìn chiếc xe ngựa kia kìa!
Nhìn bề ngoài và chất lượng, ta đoán người ngồi trong đó ít nhất là một đại phú thương.”
Không, ta cảm thấy là một Quý tộc.
Hả? Vì sao?
Ngươi xem hoa văn khắc trên xe kìa, rất giống gia huy trong truyền thuyết, chỉ có người có tước vị Quý tộc mới có thể có được những thứ kia đúng không?
Hình như đúng là như vậy!
Nhưng mà loại đại nhân vật đó tới nơi này làm gì?
Xuỵt, hình như hướng hắn đi là quán cơm nhà Jess.
Mọi người giống như đã phát hiện một việc bát quái vô cùng lớn, ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào xe ngựa đang dừng trước lối vào tiệm cơm. Ở con đường này, mỗi ngày dân chúng đều tái diễn công việc bận rộn, mưu cầu ấm no, trên thực tế cũng không có dư thừa tiền bạc và thời gian tới hưởng thụ, thả lỏng và giải trí. Mà khi tin tức vui tai vui mắt này Nổ tung , không thể nghi ngờ có thể kích thích sự ham muốn tìm tòi của bọn họ đến mức cao nhất.
Ngồi yên lặng trong xe, Amya hơi nhíu mày lại, những lúc như thế này chỗ xấu khi có cảm giác bén nhạy đã thể hiện ra, dù chỉ là con kiến hôi, quá nhiều người tụ tập tại với nhau cũng rất ồn ào.
Nhị thiếu gia, đến rồi ạ.
Amya do dự một chút, đương nhiên hắn không có sở thích muốn bị mọi người vây xem, nhưng mà đối với chỗ ở của người nào đó, hắn còn có chút hứng thú.
Sau khi suy tư một lúc, hắn đáp: Xuống xe.
Vâng.
Xa phu mặc đồng phục vô cùng sạch sẽ nhảy xuống khỏi ghế lái, đi tới cửa bên, cung kính kéo cửa ra, độ cong lúc khom người giống như được cây thước đo qua, không quá cao mà cũng không quá thấp.
Ở chỗ này chờ ta.
Dạ, Nhị thiếu gia.
Một thanh niên tuấn mỹ bước xuống xe làm mọi người sợ hãi và kinh ngạc, Ma tộc có ma lực càng thuần túy hình như diện mạo cũng sẽ càng anh tuấn, mà những sợi tóc của hắn trắng tinh như sương như tuyết không chứa một tia tạp chất, đây là chứng minh cho sức mạnh và huyết thống, dù là người không có kiến thức, cũng có thể lập tức phân biệt được —— đây là đại nhân vật.
Đáng tiếc bóng dáng của hắn biến mất rất nhanh vào trong cửa hàng, chuyện này làm cho không ít người cảm thấy vô cùng đáng tiếc, có lòng muốn nhìn kỹ nhưng
/139
|