Nhưng ngay sau đó, cô gái lại nghi hoặc: Nếu như chỉ là lời như vậy, sao có thể xưng là quái nhân chứ? Nhiều lắm là hơi. . . . . . Khụ khụ khụ, không đi theo đường thường?
Esther cầm một cái bánh bích quy nhỏ hình đám mây từ trong đĩa lên đưa cho cô gái, người nào đó bị hấp dẫn bởi chiếc bánh được nướng đến vừa đúng màu sắc và mùi hương nồng mê người, không hề nghĩ ngợi liền nhét vào trong miệng, khi phản ứng lại, nó đã lặng lẽ trượt đến trong bụng. Mạc Vong che bụng của mình, lệ rơi đầy mặt, trễ như thế còn ăn cái gì, sáng sớm ngày mai khi tỉnh lại sẽ rất đói. . . . . . Mặc dù nghe như vậy có chút kỳ quái, nhưng cô thật sự là như vậy, buổi tối ăn càng nhiều, buổi sáng càng nhanh đói bụng, chẳng lẽ là lúc tối ngủ dùng quá nhiều năng lượng để tiêu hóa thức ăn?
Nếu chỉ là như vậy, đương nhiên không thể xưng hắn là quái nhân, nhưng mà, sau khi rời xa nơi này sống một mình, có lẽ là do trong thời gian dài không tiếp xúc với người lại đặc biệt yêu thích chăm sóc các loại hoa, Mal Đức trở nên ần như là không thể trao đổi với người bình thường.
Ai? Mạc Vong hồi tưởng tình cảnh ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy Mal Đức, Hắn không phải thật bình thường sao? Sẽ cùng Esther chào hỏi, còn có thể đỡ hắn lên, ngay cả khi phát phát hiện mình mặc áo sát nách cũng rất bình tĩnh. . . . . . Không, điểm này hình như hơi. . . . . . Khụ khụ khụ.
Nói đúng ra, hắn là lựa chọn giao lưu khó khăn.
. . . . . . Hả?
Hắn chỉ trao đổi cùng người mình công nhận, mà ở bên ngoài phạm vi này, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn cũng có thể không nhìn thẳng.
Ah? Cái này, như vậy phải không? Nghĩ như vậy, ngày đó Mal Đức lại chào hỏi với cô! Thật là vinh hạnh nha phải hay không! Bỗng nhiên cô gái có một loại cảm giác Trúng số năm trăm vạn !
. . . . . .
. . . . . . Loại ánh mắt muốn nói lại thôi của ngươi là có chuyện gì? Nhìn chằm chằm.
Không, không có. . . . . .
Nói thật! Chỉ.
Chàng trai rõ ràng là hơi do dự một chút, cuối cùng cam chịu số phận thở dài: Khi thần mới quen Mal Đức thì thỉnh thoảng cũng sẽ tới vườn hoa của hắn ngồi một chút, trà hoa và điểm tâm hoa tươi do đích thân hắn làm đều cực kỳ mỹ vị ngon miệng, thần. . . . . .
Thật? Mắt lấp lánh nhìn, Ăn ngon cỡ nào?
. . . . . . Bệ hạ. Esther bất đắc dĩ, đề tài câu chuyện hoàn toàn đi sai lệch rồi.
Khụ, cô gái che miệng ho nhẹ một tiếng cố ý che giấu tính tình, nhân tiện lặng lẽ lau khóe miệng một cái, ừ, rất tốt, không có chảy nước miếng, Ngươi nói.
Có một lần, vừa lúc đụng phải quản gia Nhâm trong nhà hắn mới tới, lý do là dẫn hắn trở về. . . . . . Gặp vị hôn thê sắp quyết định một lần.
Ai ai? Sau đó thì sao? Ánh mắt của cô gái lần nữa sáng lên, khụ khụ khụ, phái nữ nha, cho dù là bao nhiêu tuổi, vẫn cứ thích nghe loại bát quái kiểu này, đả thông vạn tuế! (-_- suong ko hiểu gì hết)
Hắn không biến sắc nghe đối phương nói suốt mấy tiếng xong, chỉ trả lời một câu nói.
Câu gì?
Chừng nào thì người tới?
. . . . . . Phốc! Cái này thật là hoàn toàn không coi đối phương ra gì mà, Hắn cố ý?
Không, Esther lắc lắc đầu, Thần cho là hắn là nghiêm túc. Không phải chính là vì vậy mới để cho người cảm thấy dở khóc dở cười —— phần công lực hoàn toàn không thèm chú ý đến người này, chắc hẳn cả đời anh cũng không cách nào học được.
Mà cố tình, người được hắn công nhận đã ít lại càng ít, vì vậy. . . . . .
Thật đúng là đủ kỳ quái. . . . . . Mạc Vong sờ cằm, sau khi suy tư một hồi, lại hỏi, Nói đi thì nói lại, nghe nói hình như hắn là một người không thích tiếp xúc với đám người lắm, vậy tại sao sẽ đến làm Thủ Hộ Giả đây? Nghe không phải rất mâu thuẫn sao?
. . . . . .
. . . . . . Loại ánh mắt muốn nói lại thôi lần nữa kia của ngươi là sao hả? !
Bệ hạ, thần. . . . . .
Nói thật!
Bởi vì trở thành Thủ Hộ Giả có thể được miễn thuế, hơn nữa mua vườn hoa lân cận vùng này cũng có thể được bớt tám phần trăm.
. . . . . . Lời này, dĩ nhiên không phải là Esther nói, như vậy. . . . . . Là ai ?
Mạc Vong chợt quay đầu lại, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào ngoài cửa sổ, lại có thể có một U Linh màu trắng nổi lơ lửng (bạn nào hay đọc truyện ma hoặc là thể loại cổ trang gì đó hẳn là hiểu, con này chính là con ma trắng đấy ạ), trong ánh nến chập chờn trong gió hoàng hôn, nó lành lạnh cười một tiếng.
A! Cô gái bị dọa đến thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, phản ứng của cô chính là cầm đồ trên bàn lên đập tới hướng ra ngoài.
Bệ hạ! Esther một tay đỡ được cô gái ngã lệch một tay kia nhanh chóng tiếp được đồ bị cô ném ra ngoài, Mal Đức, ngươi làm cái gì?
Mạc Vong: . . . . . .
Cô ổn định tinh thần nhìn kỹ, người tung bay ở ngoài cửa sổ quả nhiên là Mal Đức, hắn mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng, trong tay là một cái đĩa nhỏ bằng bạc trên có một cây nến đã cháy được một nửa, ước chừng bởi vì đã là buổi tối, tóc hắn màu xanh nhạt dài dài đến giữa eo không có buộc lên, ở trong gió đêm thổi lất phất đung đưa trái phải, tất cả điều này cũng đã tạo thành cảnh tượng phim ma kiệt tác.
. . . . . . Bệ hạ cũng ở đây? Mal Đức thổi tắt cây nến trong tay, vươn tay gõ gõ cửa sổ, Cho phép thần đi vào được không?
Mời người ngồi vững. Esther vừa nói, vừa đỡ thân hình cô gái ổn, ngay sau đó đứng lên, đẩy cửa sổ đang đóng chặt ra.
Trước tiên Mal Đức đưa đĩa bạc tới trong tay của đối phương, rồi sau đó nhanh nhẹn đạp lên cái bàn nhảy vào trong phòng, quỳ một chân trước mặt cô gái: Bệ hạ, thần xin lỗi vì hành động lỗ mãng của mình giống như ngài.
. . . . . . Quái nhân lại có thể nói xin lỗi giống như cô á!
Một luồng cảm giác tự hào lại nổi lên trong lòng của cô gái. Cô ho nhẹ một tiếng, lắc đầu: Không có, không sao. Sau đó lại tò mò, Ngươi hơn nửa đêm chạy tới làm cái gì?
Tối nay ánh trăng vừa đúng, cho nên muốn tới thăm bạn chí cốt.
. . . . . . Vậy tại sao ngươi không đi cửa?
Đi cửa sổ tương đối gần.
. . . . . . Vậy ngươi cầm theo cây nến làm gì?
Dựa theo thói quen bình thường làm việc và nghỉ ngơi, lúc này phần lớn mọi người cũng đã buồn ngủ.
. . . . . . Này này, cho nên hắn là không bình thường sao? Chính hắn cũng không khá hơn chút nào chứ? Hơn nữa. . . . . . Người bình thường sẽ ở dưới tình huống biết rõ người khác đã ngủ tới thăm sao? Mạc Vong nâng trán, Nếu thật là Esther đã ngủ, ngươi định làm như thế nào? Gọi hắn dậy mở cửa sổ sao?
Được Ma vương bệ hạ cho phép đứng lên, chàng trai lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô một cái: Cái gì làm thế nào?
Ngươi không phải là tới thăm hắn sao?
Đúng vậy.
Vậy. . . . . .
Esther đã quen với cái đức hạnh của người này cũng nâng trán: Bệ hạ, theo lời hắn nói là tới thăm, đại ý là đi dạo một vòng ở gần cửa sổ phòng thần, hoặc là ngồi ở trên bệ cửa sổ phòng thần tới hơn nửa đêm.
Đúng vậy. Mal Đức mỉm cười gật đầu, Giữa bằng hữu nguyên nhân chính là như thế.
. . . . . . Này! Người bình thường tuyệt đối sẽ không có kiểu tới thăm hỏi như vậy đi? Cái này nhất định là có chỗ nào đó không đúng Này! Tam quan từng trải bị rửa sạch từng chút một, cô gái bất đắc dĩ nhìn trời, cùng lúc đó, cô đột nhiên ngáp một cái, theo bản năng vừa nhìn cái chuông hình mèo nhỏ trên bàn, kinh ngạc phát hiện bây giờ đã rất muộn. Phát hiện được điểm này thì cả người giống như đều có chút mệt nhọc, cô không tự chủ dụi dụi con mắt.
Bệ hạ, người nên nghỉ ngơi. Esther cũng chú ý tới thời gian.
Ừ, nói cũng phải. Mạc Vong biết nghe lời gật gật đầu, mỉm cười nói, Vậy các ngươi trò chuyện đi, ta quay về đi ngủ. .
Thần đưa. . . . . .
Không cần phải vậy á! Cô gái nhảy xuống khỏi ghế, bỏ tấm chăn mỏng đắp trên người xuống xong, cầm áo choàng lên khoác trên đầu vai, Ta đi trước, các ngươi cũng cố gắng nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon!
Ngủ ngon.
Ngủ ngon, bệ hạ.
Cho đến khi cửa bị cô gái trở tay mang theo, chàng trai có mái tóc như tuyết cũng không rời ánh mắt đi, ngược lại theo bản năng đi về phía trước vài bước, lại ý thức được cái gì tựa như ngừng lại, ho nhẹ một tiếng, ngồi lại trên ghế.
Mà để cho hắn cảm thấy hơi an tâm là, hình như lão bằng hữu của mình cũng không chú ý tới hắn vừa mới luống cuống, bỏ hoa tươi và điểm tâm mình tự mang tới vào trong đĩa. . . . . . Người này thậm chí còn mang theo một bộ trà cụ nữa.
Sau khi làm xong mọi thứ, Mal Đức chỉ chỉ casin ghế bành mà cô gái đã ngồi lúc trước, nhẹ giọng hỏi: Có thể để cho ta ngồi sao?
Dĩ nhiên.
Chàng trai gật đầu một cái, sau khi ngồi xuống, bưng Hồng Trà lên uống một hớp, hài lòng gật đầu.: Thủ nghệ của Cáp Lệ vẫn còn tốt như vậy, còn chưa có về hưu sao?
Esther lắc đầu một cái: Bà ấy nói ít nhất còn phải làm việc hai mươi năm.
Thật là một người trung thành có thể tin được.
Ừ, đúng vậy a. Đối phương không dùng từ Người hầu , Esther cũng rất hiểu một điểm này, ở chung nhiều năm như vậy, hắn đã sớm xem Cáp Lệ là người thân của mình, ai bảo người thân của hắn cũng không quá quan tâm đáng tin, hai người đó cả ngày lẫn đêm ở bên ngoài loạn quạng, còn có chỉ hơi không thấy một chút đã lệch ra khỏi đường.
Bảo vệ một gia đình, cũng khó khăn đến mức này. . . . . . Hắn đột nhiên cảm thấy khác thường hiểu thấp thỏm trong lòng cô bé, mà hắn lấy nói như vậy ngữ khích lệ kia đi lên cái kia có thể cô tự thân cũng không thích con đường, thật sự là không có vấn đề sao?
Nếu như. . . . . .
Trước đây ngươi không phải là người thường hay ngơ ngẩn.
. . . . . . Esther thế này mới ý thức được, suy nghĩ của mình chẳng biết lúc nào đã treo ngược cành cây, hắn tính che miệng ho nhẹ một tiếng che giấu lại, lại cảm thấy vẫn không thể nào gạt được, nghiêm túc nói xin lỗi, Xin lỗi.
Không, ta cũng không thèm để ý. Mal Đức thay vì nói là không thích nói dối, chẳng bằng nói là lười nói dối. Nói đi nói lại, người mà hắn bằng lòng nói chuyện cùng với nhau là rất ít, thậm chí cảm thấy ít như vậy lại rất tốt, ít nhất ở trước mặt những người này cũng không cần nói ra lời nói trái lương tâm, Dù sao ta cũng thường mất hồn như vậy.
. . . . . . Ngươi thật đúng là vẫn như cũ.
Còn ngươi đã thay đổi.
. . . . . . Esther hơi ngẩn ra, có chút không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn giải thích, Thế giới kia của Bệ hạ vô cùng kỳ diệu, mặc dù chỉ sống ở nơi đó cùng lắm là ba tháng, lại giúp cho ta học được rất nhiều kiến thức mới mẻ.
Chàng trai tóc dài màu xanh nhạt ở dưới ánh đèn thủy tinh nhu hòa mà trắng ấm áp chiếu rọi xuống, lóe ra ánh sáng vừa dịu dàng vừa đẹp, hắn đưa mắt từ hoa văn trên mép chén nhìn lại, thẳng tắp nhìn vào đối diện người trên mặt: Ta không phải nói cái này.
Không phải thay đổi bề ngoài.
Esther đột nhiên có cảm giác, nhưng lại không nói gì.
Ngươi thật sự xảy ra thay đổi, Mal Đức chỉ hướng ngực của chính mình, Là nơi này.
. . . . . .
Tay của chàng trai chỉ chỉ chỗ đó: Quá khứ, nơi này chứa vật đó, hiện tại, nơi này vẫn như cũ chứa vật đó, ngươi có thể cảm thấy có chỗ nào khác nhau không?
. . . . . .
Xem ra, ngươi đã nhận ra được.
Đối mặt với bạn chí cốt vô cùng nhạy cảm, khóe miệng Esther tràn ra một nụ cười khổ: Không hổ là thiên tài Mal Đức, cái gì trong mắt ngươi đều là trong suốt. Thậm chí có lúc ta hoài nghi, có phải là bởi vì
Esther cầm một cái bánh bích quy nhỏ hình đám mây từ trong đĩa lên đưa cho cô gái, người nào đó bị hấp dẫn bởi chiếc bánh được nướng đến vừa đúng màu sắc và mùi hương nồng mê người, không hề nghĩ ngợi liền nhét vào trong miệng, khi phản ứng lại, nó đã lặng lẽ trượt đến trong bụng. Mạc Vong che bụng của mình, lệ rơi đầy mặt, trễ như thế còn ăn cái gì, sáng sớm ngày mai khi tỉnh lại sẽ rất đói. . . . . . Mặc dù nghe như vậy có chút kỳ quái, nhưng cô thật sự là như vậy, buổi tối ăn càng nhiều, buổi sáng càng nhanh đói bụng, chẳng lẽ là lúc tối ngủ dùng quá nhiều năng lượng để tiêu hóa thức ăn?
Nếu chỉ là như vậy, đương nhiên không thể xưng hắn là quái nhân, nhưng mà, sau khi rời xa nơi này sống một mình, có lẽ là do trong thời gian dài không tiếp xúc với người lại đặc biệt yêu thích chăm sóc các loại hoa, Mal Đức trở nên ần như là không thể trao đổi với người bình thường.
Ai? Mạc Vong hồi tưởng tình cảnh ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy Mal Đức, Hắn không phải thật bình thường sao? Sẽ cùng Esther chào hỏi, còn có thể đỡ hắn lên, ngay cả khi phát phát hiện mình mặc áo sát nách cũng rất bình tĩnh. . . . . . Không, điểm này hình như hơi. . . . . . Khụ khụ khụ.
Nói đúng ra, hắn là lựa chọn giao lưu khó khăn.
. . . . . . Hả?
Hắn chỉ trao đổi cùng người mình công nhận, mà ở bên ngoài phạm vi này, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn cũng có thể không nhìn thẳng.
Ah? Cái này, như vậy phải không? Nghĩ như vậy, ngày đó Mal Đức lại chào hỏi với cô! Thật là vinh hạnh nha phải hay không! Bỗng nhiên cô gái có một loại cảm giác Trúng số năm trăm vạn !
. . . . . .
. . . . . . Loại ánh mắt muốn nói lại thôi của ngươi là có chuyện gì? Nhìn chằm chằm.
Không, không có. . . . . .
Nói thật! Chỉ.
Chàng trai rõ ràng là hơi do dự một chút, cuối cùng cam chịu số phận thở dài: Khi thần mới quen Mal Đức thì thỉnh thoảng cũng sẽ tới vườn hoa của hắn ngồi một chút, trà hoa và điểm tâm hoa tươi do đích thân hắn làm đều cực kỳ mỹ vị ngon miệng, thần. . . . . .
Thật? Mắt lấp lánh nhìn, Ăn ngon cỡ nào?
. . . . . . Bệ hạ. Esther bất đắc dĩ, đề tài câu chuyện hoàn toàn đi sai lệch rồi.
Khụ, cô gái che miệng ho nhẹ một tiếng cố ý che giấu tính tình, nhân tiện lặng lẽ lau khóe miệng một cái, ừ, rất tốt, không có chảy nước miếng, Ngươi nói.
Có một lần, vừa lúc đụng phải quản gia Nhâm trong nhà hắn mới tới, lý do là dẫn hắn trở về. . . . . . Gặp vị hôn thê sắp quyết định một lần.
Ai ai? Sau đó thì sao? Ánh mắt của cô gái lần nữa sáng lên, khụ khụ khụ, phái nữ nha, cho dù là bao nhiêu tuổi, vẫn cứ thích nghe loại bát quái kiểu này, đả thông vạn tuế! (-_- suong ko hiểu gì hết)
Hắn không biến sắc nghe đối phương nói suốt mấy tiếng xong, chỉ trả lời một câu nói.
Câu gì?
Chừng nào thì người tới?
. . . . . . Phốc! Cái này thật là hoàn toàn không coi đối phương ra gì mà, Hắn cố ý?
Không, Esther lắc lắc đầu, Thần cho là hắn là nghiêm túc. Không phải chính là vì vậy mới để cho người cảm thấy dở khóc dở cười —— phần công lực hoàn toàn không thèm chú ý đến người này, chắc hẳn cả đời anh cũng không cách nào học được.
Mà cố tình, người được hắn công nhận đã ít lại càng ít, vì vậy. . . . . .
Thật đúng là đủ kỳ quái. . . . . . Mạc Vong sờ cằm, sau khi suy tư một hồi, lại hỏi, Nói đi thì nói lại, nghe nói hình như hắn là một người không thích tiếp xúc với đám người lắm, vậy tại sao sẽ đến làm Thủ Hộ Giả đây? Nghe không phải rất mâu thuẫn sao?
. . . . . .
. . . . . . Loại ánh mắt muốn nói lại thôi lần nữa kia của ngươi là sao hả? !
Bệ hạ, thần. . . . . .
Nói thật!
Bởi vì trở thành Thủ Hộ Giả có thể được miễn thuế, hơn nữa mua vườn hoa lân cận vùng này cũng có thể được bớt tám phần trăm.
. . . . . . Lời này, dĩ nhiên không phải là Esther nói, như vậy. . . . . . Là ai ?
Mạc Vong chợt quay đầu lại, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào ngoài cửa sổ, lại có thể có một U Linh màu trắng nổi lơ lửng (bạn nào hay đọc truyện ma hoặc là thể loại cổ trang gì đó hẳn là hiểu, con này chính là con ma trắng đấy ạ), trong ánh nến chập chờn trong gió hoàng hôn, nó lành lạnh cười một tiếng.
A! Cô gái bị dọa đến thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, phản ứng của cô chính là cầm đồ trên bàn lên đập tới hướng ra ngoài.
Bệ hạ! Esther một tay đỡ được cô gái ngã lệch một tay kia nhanh chóng tiếp được đồ bị cô ném ra ngoài, Mal Đức, ngươi làm cái gì?
Mạc Vong: . . . . . .
Cô ổn định tinh thần nhìn kỹ, người tung bay ở ngoài cửa sổ quả nhiên là Mal Đức, hắn mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng, trong tay là một cái đĩa nhỏ bằng bạc trên có một cây nến đã cháy được một nửa, ước chừng bởi vì đã là buổi tối, tóc hắn màu xanh nhạt dài dài đến giữa eo không có buộc lên, ở trong gió đêm thổi lất phất đung đưa trái phải, tất cả điều này cũng đã tạo thành cảnh tượng phim ma kiệt tác.
. . . . . . Bệ hạ cũng ở đây? Mal Đức thổi tắt cây nến trong tay, vươn tay gõ gõ cửa sổ, Cho phép thần đi vào được không?
Mời người ngồi vững. Esther vừa nói, vừa đỡ thân hình cô gái ổn, ngay sau đó đứng lên, đẩy cửa sổ đang đóng chặt ra.
Trước tiên Mal Đức đưa đĩa bạc tới trong tay của đối phương, rồi sau đó nhanh nhẹn đạp lên cái bàn nhảy vào trong phòng, quỳ một chân trước mặt cô gái: Bệ hạ, thần xin lỗi vì hành động lỗ mãng của mình giống như ngài.
. . . . . . Quái nhân lại có thể nói xin lỗi giống như cô á!
Một luồng cảm giác tự hào lại nổi lên trong lòng của cô gái. Cô ho nhẹ một tiếng, lắc đầu: Không có, không sao. Sau đó lại tò mò, Ngươi hơn nửa đêm chạy tới làm cái gì?
Tối nay ánh trăng vừa đúng, cho nên muốn tới thăm bạn chí cốt.
. . . . . . Vậy tại sao ngươi không đi cửa?
Đi cửa sổ tương đối gần.
. . . . . . Vậy ngươi cầm theo cây nến làm gì?
Dựa theo thói quen bình thường làm việc và nghỉ ngơi, lúc này phần lớn mọi người cũng đã buồn ngủ.
. . . . . . Này này, cho nên hắn là không bình thường sao? Chính hắn cũng không khá hơn chút nào chứ? Hơn nữa. . . . . . Người bình thường sẽ ở dưới tình huống biết rõ người khác đã ngủ tới thăm sao? Mạc Vong nâng trán, Nếu thật là Esther đã ngủ, ngươi định làm như thế nào? Gọi hắn dậy mở cửa sổ sao?
Được Ma vương bệ hạ cho phép đứng lên, chàng trai lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô một cái: Cái gì làm thế nào?
Ngươi không phải là tới thăm hắn sao?
Đúng vậy.
Vậy. . . . . .
Esther đã quen với cái đức hạnh của người này cũng nâng trán: Bệ hạ, theo lời hắn nói là tới thăm, đại ý là đi dạo một vòng ở gần cửa sổ phòng thần, hoặc là ngồi ở trên bệ cửa sổ phòng thần tới hơn nửa đêm.
Đúng vậy. Mal Đức mỉm cười gật đầu, Giữa bằng hữu nguyên nhân chính là như thế.
. . . . . . Này! Người bình thường tuyệt đối sẽ không có kiểu tới thăm hỏi như vậy đi? Cái này nhất định là có chỗ nào đó không đúng Này! Tam quan từng trải bị rửa sạch từng chút một, cô gái bất đắc dĩ nhìn trời, cùng lúc đó, cô đột nhiên ngáp một cái, theo bản năng vừa nhìn cái chuông hình mèo nhỏ trên bàn, kinh ngạc phát hiện bây giờ đã rất muộn. Phát hiện được điểm này thì cả người giống như đều có chút mệt nhọc, cô không tự chủ dụi dụi con mắt.
Bệ hạ, người nên nghỉ ngơi. Esther cũng chú ý tới thời gian.
Ừ, nói cũng phải. Mạc Vong biết nghe lời gật gật đầu, mỉm cười nói, Vậy các ngươi trò chuyện đi, ta quay về đi ngủ. .
Thần đưa. . . . . .
Không cần phải vậy á! Cô gái nhảy xuống khỏi ghế, bỏ tấm chăn mỏng đắp trên người xuống xong, cầm áo choàng lên khoác trên đầu vai, Ta đi trước, các ngươi cũng cố gắng nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon!
Ngủ ngon.
Ngủ ngon, bệ hạ.
Cho đến khi cửa bị cô gái trở tay mang theo, chàng trai có mái tóc như tuyết cũng không rời ánh mắt đi, ngược lại theo bản năng đi về phía trước vài bước, lại ý thức được cái gì tựa như ngừng lại, ho nhẹ một tiếng, ngồi lại trên ghế.
Mà để cho hắn cảm thấy hơi an tâm là, hình như lão bằng hữu của mình cũng không chú ý tới hắn vừa mới luống cuống, bỏ hoa tươi và điểm tâm mình tự mang tới vào trong đĩa. . . . . . Người này thậm chí còn mang theo một bộ trà cụ nữa.
Sau khi làm xong mọi thứ, Mal Đức chỉ chỉ casin ghế bành mà cô gái đã ngồi lúc trước, nhẹ giọng hỏi: Có thể để cho ta ngồi sao?
Dĩ nhiên.
Chàng trai gật đầu một cái, sau khi ngồi xuống, bưng Hồng Trà lên uống một hớp, hài lòng gật đầu.: Thủ nghệ của Cáp Lệ vẫn còn tốt như vậy, còn chưa có về hưu sao?
Esther lắc đầu một cái: Bà ấy nói ít nhất còn phải làm việc hai mươi năm.
Thật là một người trung thành có thể tin được.
Ừ, đúng vậy a. Đối phương không dùng từ Người hầu , Esther cũng rất hiểu một điểm này, ở chung nhiều năm như vậy, hắn đã sớm xem Cáp Lệ là người thân của mình, ai bảo người thân của hắn cũng không quá quan tâm đáng tin, hai người đó cả ngày lẫn đêm ở bên ngoài loạn quạng, còn có chỉ hơi không thấy một chút đã lệch ra khỏi đường.
Bảo vệ một gia đình, cũng khó khăn đến mức này. . . . . . Hắn đột nhiên cảm thấy khác thường hiểu thấp thỏm trong lòng cô bé, mà hắn lấy nói như vậy ngữ khích lệ kia đi lên cái kia có thể cô tự thân cũng không thích con đường, thật sự là không có vấn đề sao?
Nếu như. . . . . .
Trước đây ngươi không phải là người thường hay ngơ ngẩn.
. . . . . . Esther thế này mới ý thức được, suy nghĩ của mình chẳng biết lúc nào đã treo ngược cành cây, hắn tính che miệng ho nhẹ một tiếng che giấu lại, lại cảm thấy vẫn không thể nào gạt được, nghiêm túc nói xin lỗi, Xin lỗi.
Không, ta cũng không thèm để ý. Mal Đức thay vì nói là không thích nói dối, chẳng bằng nói là lười nói dối. Nói đi nói lại, người mà hắn bằng lòng nói chuyện cùng với nhau là rất ít, thậm chí cảm thấy ít như vậy lại rất tốt, ít nhất ở trước mặt những người này cũng không cần nói ra lời nói trái lương tâm, Dù sao ta cũng thường mất hồn như vậy.
. . . . . . Ngươi thật đúng là vẫn như cũ.
Còn ngươi đã thay đổi.
. . . . . . Esther hơi ngẩn ra, có chút không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn giải thích, Thế giới kia của Bệ hạ vô cùng kỳ diệu, mặc dù chỉ sống ở nơi đó cùng lắm là ba tháng, lại giúp cho ta học được rất nhiều kiến thức mới mẻ.
Chàng trai tóc dài màu xanh nhạt ở dưới ánh đèn thủy tinh nhu hòa mà trắng ấm áp chiếu rọi xuống, lóe ra ánh sáng vừa dịu dàng vừa đẹp, hắn đưa mắt từ hoa văn trên mép chén nhìn lại, thẳng tắp nhìn vào đối diện người trên mặt: Ta không phải nói cái này.
Không phải thay đổi bề ngoài.
Esther đột nhiên có cảm giác, nhưng lại không nói gì.
Ngươi thật sự xảy ra thay đổi, Mal Đức chỉ hướng ngực của chính mình, Là nơi này.
. . . . . .
Tay của chàng trai chỉ chỉ chỗ đó: Quá khứ, nơi này chứa vật đó, hiện tại, nơi này vẫn như cũ chứa vật đó, ngươi có thể cảm thấy có chỗ nào khác nhau không?
. . . . . .
Xem ra, ngươi đã nhận ra được.
Đối mặt với bạn chí cốt vô cùng nhạy cảm, khóe miệng Esther tràn ra một nụ cười khổ: Không hổ là thiên tài Mal Đức, cái gì trong mắt ngươi đều là trong suốt. Thậm chí có lúc ta hoài nghi, có phải là bởi vì
/139
|