Phần một
Ba ngày sau.
Lễ đăng cơ được gióng trống khua chiêng cử hành đúng giờ trong Thần miếu.
Địa điểm vẫn như cũ là Thần điện, chỉ là lần này, trang trí bên trong nếu so với lần trước hoa mỹ hơn nhiều, mỗi một cái cột đá cũng bị dây leo màu xanh lá cây quấn quanh, phía trên là một loại hoa tươi nào đó vừa trắng noãn vừa có mùi hương mê người thỏa sức nở rộ, rất trùng hợp, tên loại hoa này gọi là Phàm Nặc Nhĩ , nghe nói cái từ này đến từ Ma văn Cổ, ý là Được hào quang thánh khiết bao phủ , từ xưa tới nay được dùng ở trong tế điển hoặc là trường hợp trọng đại.
Không biết là dạng ma pháp gì, thậm chí khiến những cành hoa này theo cột đá leo đến đỉnh thần điện, bọn chúng mặc sức kéo dài thân thể, cành lá gặp gỡ, rồi sau đó lại có thể phối hợp ăn ý Vẽ lên từng ô vuông, màở chính giữa ô vuông, ánh nắng tự vây quanh những thứ thất thải thủy tinh ở nóc nhà kia trung phóng mà xuống, lóe ra một mảng lớn ánh sáng làm cho người ta hoa mắt.
Bọn chúng mặc sức nở rộ, cho đến khi cánh hoa trắng noãn hình trái tim tự không trung chậm rãi phiêu du rơi, rơi trên sợi tóc của mọi người, vạt áo cùng với dưới chân trên sàn nhà trắng noãn làm bằng đá, đợi phiến hoa toàn bộ tiêu tán, ánh sáng màu trắng mông lung sẽ bao phủ lấy chúng, rồi sau đó Phàm Nặc Nhĩ lần nữa khôi phục hình dáng nụ hoa, dưới ánh nắng sáng chói chiếu rọi xuống nở rộ lần nữa, vòng đi vòng lại. . . . . .
Khi cô gái khoác áo khoác ngoài màu đỏ bước vào trong đó thì trên đất đã sớm được trải một tầng cánh hoa thật dầy, cũng không thấy rõ hình dạng ban đầu của sàn nhà.
Từ cửa thần miếu mãi cho đến trong thần điện, hai bên trên đường cũng đứng đầy người mặc trang phục chính thức, y phục của bọn họ theo thứ tự toàn bộ y theo với thân phận, điểm duy nhất giống nhau là, khi cô gái đi qua thì bọn họ rối rít quỳ một chân xuống, đều không ngoại lệ cúi thấp đầu cao ngạo xuống, dù là lòng hiếu kỳ trong lòng tràn đầy đi nữa, cũng không có ai tự tiện ngẩng đầu lên, bởi vì đó là bất kính.
Mà nơi duy nhất bọn họ có thể nhìn đến, chính là vạt áo áo choàng của cô gái đi tiếp đang lúc rơi ở trên mặt cánh hoa, nó kéo dài từ trong điện đến tận ngoài điện, sắc thái diễm lệ giống như giọt máu đầu tiên chảy ra từ trái tim, mà cuồn cuộn như là tầng viền vàng kia hoặc như là tia nắng thứ nhất nở rộ nơi chân trời.
Gần Lễ đài đăng cơ nhất, là bốn vị Thủ Hộ Giả.
Trong nháy mắt, dưới ánh nhìn chăm chú đến thân hình bọn họ, Mạc Vong khẽ thở phào một cái, mặc dù nét mặt của cô thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh lại thong dong, nhưng trong lòng thật sự là có chút bối rối —— từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên kinh nghiệm loại trường hợp lớn này, hơn nữa chính mình hình như chính là trung tâm.
Dọc theo đường đi cô phải không ngừng thôi miên chính mình ở trong lòng Bên trái là cải trắng, bên phải là khoai tây ,mới giữ vững trấn định trên mặt tốt lắm, không thể không nói, cái phương pháp A Triết dạy cho cô này thật đúng là tương đối hữu hiệu.
Mà bây giờ, loại này nhìn như vinh quang hành hạ hình như rốt cuộc phải chấm dứt.
Mặc dù trong lòng càng không ngừng suy nghĩ lung tung những thứ ý tưởng phân tạp này, cô gái nhấc chân bước đi vẫn không có một tia dừng lại giẫm xuống, điều này cũng nhờ có ba ngày này Tập trung huấn luyện , thật là mệt chết người.
Nhưng đồng thời cô cũng rất rõ ràng, người khổ cực nhất kia tuyệt đối không phải là cô.
Tái hiện lại Buổi lễ đăng cơ mấy chục năm chưa từng xuất hiện, mỗi người cũng đem hết toàn lực, cho dù là Greens, trong nhà các loại bộ sách cũng cơ hồ chất đống còn cao hơn cả núi, hắn từ trước đến giờ chú trọng hình tượng không biết từ nơi nào lấy ra một mắt kiếng như đáy chai rượu (gọi là đít chai đấy ạ), thần bí lẩm nhẩm trong phòng đi tới đi lui lật sách.
Mà trên người cô mặc bộ này có chút tương tự với bộ lễ phục tọa kỵ, cũng là đặc biệt làm theo yêu cầu —— nghe nói trước kia không phải là không có nữ Ma vương, trong kho của vương cung thậm chí còn giữ lại quần áo năm đó họ mặc, nhưng Ma vương nhỏ tuổi giống như cô vậy thật vẫn chưa từng xuất hiện, lại nói. . . . . . Hình như không ai nghĩ tới để cho cô mặc quần áo cũ, vì vậy dứt khoát thiết kế lần nữa đã làm ra một bộ.
Tóc Mạc Vong được vén lên thật cao rồi buộc chặt lại, dùng một cái kẹp tóc phía trên có hình Lam Thủy Tinh sáu cạnh cố định, đuôi tóc khẽ đánh cuốn, lúc làm như vậy so với cô lúc bình thường xem ra lại thành thục hơn chút.
Trang phục trên xanh dưới trắng, quần áo được cắt may khéo léo ôm dáng người cô gái hết sức, đồng thời, cũng vô cùng thoải mái.
Dải lụa màu vàng kim đeo chéo dưới ánh nắng được chiếu sáng lấp lánh, ở bên hông một điểm cùng màu đỏ sậm đai lưng liên tiếp ở chung một chỗ, cũng rủ xuống chút tơ lụa.
Mỗi cái nút áo từ trên xuống dưới cũng phải cài cực kỳ chặt chẽ, màu trắng quần bò bày cẩn thận không có vào màu đen đều cùng giày ủng trong. Ở áo khoác ngoài thật dài tôn lên, cả người cô gái nhìn trang trọng mà uy nghiêm.
Như lần trước như vậy, đi tới thứ nhất trên đài thì cô gái dừng bước.
Cùng lúc đó, bốn vị Thủ Hộ Giả quỳ gối dưới đài đứng dậy, cũng phân biệt đi tới, cầm các loại vật phẩm được đặt lẳng lặng ở trên đó lên.
Trong tay Esther cầm một quyển sách thật dày, đó là pháp điển của quốc gia này(chính là cuốn sách luật pháp đó).
Trong tay Mal Đức cầm một nhánh lúa mạch màu vàng kim, đó là luogw thực chính của quốc gia này .
Trong tay Thain cầm một thanh kiếm kỵ sĩ trang sức hoa lệ, nó là vũ khí, tượng trưng cho võ lực và chiến tranh.
Trong tay Greens cầm một chiếc thụ cầm trắng noãn ưu nhã, nó là nhạc khí, tượng trưng cho hòa bình và an nhạc.
Ngay sau đó, cô gái quỳ xuống, tay phải đặt lên trái tim —— đại biểu tất cả lời nói sau của cô là xuất phát từ nội tâm, lấy ngón trỏ tay trái chỉ điểm mặt đất —— đây là điển hình khi mỗi người ở quốc gia này tuyên thề, dùng cái này biểu đạt lời thề là chân thật có thể tin .
Mal Đức lên tiếng đầu tiên, hắn đặt nhánh lúa mạch lên trán cô gái, âm thanh như suối nước róc rách, nhẹ nhàng chảy xuôi ở sơn giản yên tĩnh, tẩy địch mọi người tâm linh: Xuân Sinh, hạ dài, thu hoạch vụ thu, đông giấu. . . . . . Lời nói lần lượt từ trong miệng hắn chậm rãi chảy ra, mặc dù lúc trước tập luyện đã nghe qua vô số lần, nhưng Mạc Vong rõ ràng cảm thấy, lần này là khác biệt —— chưa bao giờ vậy một lần có thể giống như bây giờ cho cô cảm xúc rung động, Ngài nguyện ý dùng tấm lòng chân thật của mình coi trọng nó không?
Ta nguyện ý. Cô càng thêm thắm thía cảm nhận được, những lời này cũng không phải chỉ là nói một chút mà thôi, mà là lưng đeo trách nhiệm nặng nề nào đó.
Thật có thể làm được sao?
Thật sẽ không để cho những người khác thất vọng sao?
Chàng trai thả bông mạch màu vàng lên cô gái trên đầu gối, dùng âm thanh êm tai đáp lại: Nguyện ngài thề nguyền không đổi, từ đầu tới cuối. Sau khi nói xong, hắn trở lại vị trí cũ lạần nữa, một chân quỳ xuống, lặng lẽ chờ những người khác nói.
Chàng trai bước ra kế tiếp, có mái tóc không chút nào kém hơn bông mạch xinh đẹp, hắn gác kiếm kỵ sĩ ở trên vai trái cô gái —— dĩ nhiên, thanh kiếm này nhìn qua là xinh đẹp, trên thực tế lại bị làm ma pháp, là không có bất kỳ lực sát thương nào , âm thanh của hắn cùng bản nhân giống như nhau, tràn đầy sức sống mãnh liệt: Vũ khí, không có ý thức, không có linh hồn. . . . . . Là công cụ giết người, đồng thời. . . . . . So sánh với tiếng Mal Đức nhanh chóng khá chính hắn nói xong một ít chuỗi dài hậu, giống nhau hỏi, Ngài nguyện ý lấy nhân từ thúc giục nó không?
Ta nguyện ý.
Chàng trai cười cười, đeo kiếm kỵ sĩ ở bên hông cô gái, nhân tiện sảng lãng nói một câu: Ta tin tưởng, nếu như là lời nói của bệ hạ, nhất định có thể làm được.
Rồi sau đó hắn cũng như Mal Đức bình thường trở lại tại chỗ.
Greens đứng ở trước cô gái lấy ngón tay mảnh khảnh mà thon dài xinh đẹp khẽ vuốt dây đàn, tấu lên một ít chuỗi vận luật đẹp đẽ nhạc khúc, âm thanh của hắn cao nhã mà du dương, tựa như cùng loại âm nhạc này, giống như có thể ở trong lòng người đưa tới một hồi lại một hồi vang vọng về: Âm nhạc, là tốt đẹp, là cao nhã, là thánh khiết. . . . . . Nó là tâm linh âm thanh, là linh hồn cộng minh. . . . . . Đang khi nói chuyện, này âm nhạc cũng chưa từng ngừng nghỉ, khi hắn tiếng nói vừa ngừng, này nhạc khúc cũng vừa tốt tấu cuối cùng một âm phù, Ngài nguyện ý lấy linh hồn nhiệt tình yêu thương nó không?
Ta nguyện ý.
Mong đợi có thể có một ngày nghe được ngài tấu lên một khúc nhạc động lòng người.
Cuối cùng bước ra, là Esther.
Bốn người giống nhau đều mặc quân phục, Mal Đức là xanh nhạt, Greens là thuần trắng, THAIN là kim sắc, mà hắn còn lại là màu xanh đen, màu bạc đai lưng cùng hắn tuyết chính là sợi tóc tương ánh thành huy.
Luật pháp, là hành động quy tắc, là ý chí thể hiện. . . . . . Nó gò bó, đồng thời cũng bảo vệ. . . . . . Nó nói cho chúng ta biết, tự do cũng không phải là Vô Câu Vô Thúc, mà cần hạn định ở cho phép trong phạm vi. . . . . . Thanh niên giọng nói như trong suốt nước đá, không chút nào ngưng trệ lưu động, đồng thời lại bay lên làm người ta hít thở không thông rét lạnh cảm giác, sẽ không ai hoài nghi lời hắn tính chân thật, cũng không có ai sẽ hoài nghi hắn duy trì nó tín niệm. Hắn giống như chỉ là ở nhớ tới tế điển phòng lời nói, lại giống như là tự cấp cho người cửa nhắc nhở, đến tột cùng là như thế nào, sợ rằng chỉ có chính hắn mới rõ ràng. Như bản nhân tính tình loại nghiêm cẩn có lực lời nói không có một tia kéo dài dừng lại, hắn hỏi, Ngài nguyện ý lấy sinh mạng thủ hộ nó không?
Ta nguyện ý.
Trong lúc lơ đãng, thanh niên nhếch miệng lên nho nhỏ đường cong, hắn khom người, tướng pháp điển giống nhau đặt ở trước người của cô gái, dùng cùng vừa rồi rõ ràng bất đồng nhu hòa tiếng nói nói: Dù là đem hết điều này sinh mạng, cũng tất nhiên thủ hộ ở bên cạnh bệ hạ, giúp ngài đạt thành tâm nguyện. Rồi sau đó trở lại tại chỗ quỳ tốt.
Không khí trong khoảng thời gian ngắn, trở nên yên lặng.
Không có ai nói nữa, cũng không có ai cử động nữa.
Cô gái bị loại không khí này lây ngưng thần định khí, trong lòng trang bị đầy đủ nào đó không nói ra miệng yên lặng trang nghiêm, cô an tĩnh quỳ gối tại chỗ, chờ đợi. . . . . . Ma Thần Đại Nhân phủ xuống.
Theo cách nói của điển tịch, trước đang hoàn thành tất cả nghi thức hậu, đang đậu thần miếu chỗ sâu Ma Thần Đại Nhân sẽ lấy chân thân xuất hiện,
Ba ngày sau.
Lễ đăng cơ được gióng trống khua chiêng cử hành đúng giờ trong Thần miếu.
Địa điểm vẫn như cũ là Thần điện, chỉ là lần này, trang trí bên trong nếu so với lần trước hoa mỹ hơn nhiều, mỗi một cái cột đá cũng bị dây leo màu xanh lá cây quấn quanh, phía trên là một loại hoa tươi nào đó vừa trắng noãn vừa có mùi hương mê người thỏa sức nở rộ, rất trùng hợp, tên loại hoa này gọi là Phàm Nặc Nhĩ , nghe nói cái từ này đến từ Ma văn Cổ, ý là Được hào quang thánh khiết bao phủ , từ xưa tới nay được dùng ở trong tế điển hoặc là trường hợp trọng đại.
Không biết là dạng ma pháp gì, thậm chí khiến những cành hoa này theo cột đá leo đến đỉnh thần điện, bọn chúng mặc sức kéo dài thân thể, cành lá gặp gỡ, rồi sau đó lại có thể phối hợp ăn ý Vẽ lên từng ô vuông, màở chính giữa ô vuông, ánh nắng tự vây quanh những thứ thất thải thủy tinh ở nóc nhà kia trung phóng mà xuống, lóe ra một mảng lớn ánh sáng làm cho người ta hoa mắt.
Bọn chúng mặc sức nở rộ, cho đến khi cánh hoa trắng noãn hình trái tim tự không trung chậm rãi phiêu du rơi, rơi trên sợi tóc của mọi người, vạt áo cùng với dưới chân trên sàn nhà trắng noãn làm bằng đá, đợi phiến hoa toàn bộ tiêu tán, ánh sáng màu trắng mông lung sẽ bao phủ lấy chúng, rồi sau đó Phàm Nặc Nhĩ lần nữa khôi phục hình dáng nụ hoa, dưới ánh nắng sáng chói chiếu rọi xuống nở rộ lần nữa, vòng đi vòng lại. . . . . .
Khi cô gái khoác áo khoác ngoài màu đỏ bước vào trong đó thì trên đất đã sớm được trải một tầng cánh hoa thật dầy, cũng không thấy rõ hình dạng ban đầu của sàn nhà.
Từ cửa thần miếu mãi cho đến trong thần điện, hai bên trên đường cũng đứng đầy người mặc trang phục chính thức, y phục của bọn họ theo thứ tự toàn bộ y theo với thân phận, điểm duy nhất giống nhau là, khi cô gái đi qua thì bọn họ rối rít quỳ một chân xuống, đều không ngoại lệ cúi thấp đầu cao ngạo xuống, dù là lòng hiếu kỳ trong lòng tràn đầy đi nữa, cũng không có ai tự tiện ngẩng đầu lên, bởi vì đó là bất kính.
Mà nơi duy nhất bọn họ có thể nhìn đến, chính là vạt áo áo choàng của cô gái đi tiếp đang lúc rơi ở trên mặt cánh hoa, nó kéo dài từ trong điện đến tận ngoài điện, sắc thái diễm lệ giống như giọt máu đầu tiên chảy ra từ trái tim, mà cuồn cuộn như là tầng viền vàng kia hoặc như là tia nắng thứ nhất nở rộ nơi chân trời.
Gần Lễ đài đăng cơ nhất, là bốn vị Thủ Hộ Giả.
Trong nháy mắt, dưới ánh nhìn chăm chú đến thân hình bọn họ, Mạc Vong khẽ thở phào một cái, mặc dù nét mặt của cô thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh lại thong dong, nhưng trong lòng thật sự là có chút bối rối —— từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên kinh nghiệm loại trường hợp lớn này, hơn nữa chính mình hình như chính là trung tâm.
Dọc theo đường đi cô phải không ngừng thôi miên chính mình ở trong lòng Bên trái là cải trắng, bên phải là khoai tây ,mới giữ vững trấn định trên mặt tốt lắm, không thể không nói, cái phương pháp A Triết dạy cho cô này thật đúng là tương đối hữu hiệu.
Mà bây giờ, loại này nhìn như vinh quang hành hạ hình như rốt cuộc phải chấm dứt.
Mặc dù trong lòng càng không ngừng suy nghĩ lung tung những thứ ý tưởng phân tạp này, cô gái nhấc chân bước đi vẫn không có một tia dừng lại giẫm xuống, điều này cũng nhờ có ba ngày này Tập trung huấn luyện , thật là mệt chết người.
Nhưng đồng thời cô cũng rất rõ ràng, người khổ cực nhất kia tuyệt đối không phải là cô.
Tái hiện lại Buổi lễ đăng cơ mấy chục năm chưa từng xuất hiện, mỗi người cũng đem hết toàn lực, cho dù là Greens, trong nhà các loại bộ sách cũng cơ hồ chất đống còn cao hơn cả núi, hắn từ trước đến giờ chú trọng hình tượng không biết từ nơi nào lấy ra một mắt kiếng như đáy chai rượu (gọi là đít chai đấy ạ), thần bí lẩm nhẩm trong phòng đi tới đi lui lật sách.
Mà trên người cô mặc bộ này có chút tương tự với bộ lễ phục tọa kỵ, cũng là đặc biệt làm theo yêu cầu —— nghe nói trước kia không phải là không có nữ Ma vương, trong kho của vương cung thậm chí còn giữ lại quần áo năm đó họ mặc, nhưng Ma vương nhỏ tuổi giống như cô vậy thật vẫn chưa từng xuất hiện, lại nói. . . . . . Hình như không ai nghĩ tới để cho cô mặc quần áo cũ, vì vậy dứt khoát thiết kế lần nữa đã làm ra một bộ.
Tóc Mạc Vong được vén lên thật cao rồi buộc chặt lại, dùng một cái kẹp tóc phía trên có hình Lam Thủy Tinh sáu cạnh cố định, đuôi tóc khẽ đánh cuốn, lúc làm như vậy so với cô lúc bình thường xem ra lại thành thục hơn chút.
Trang phục trên xanh dưới trắng, quần áo được cắt may khéo léo ôm dáng người cô gái hết sức, đồng thời, cũng vô cùng thoải mái.
Dải lụa màu vàng kim đeo chéo dưới ánh nắng được chiếu sáng lấp lánh, ở bên hông một điểm cùng màu đỏ sậm đai lưng liên tiếp ở chung một chỗ, cũng rủ xuống chút tơ lụa.
Mỗi cái nút áo từ trên xuống dưới cũng phải cài cực kỳ chặt chẽ, màu trắng quần bò bày cẩn thận không có vào màu đen đều cùng giày ủng trong. Ở áo khoác ngoài thật dài tôn lên, cả người cô gái nhìn trang trọng mà uy nghiêm.
Như lần trước như vậy, đi tới thứ nhất trên đài thì cô gái dừng bước.
Cùng lúc đó, bốn vị Thủ Hộ Giả quỳ gối dưới đài đứng dậy, cũng phân biệt đi tới, cầm các loại vật phẩm được đặt lẳng lặng ở trên đó lên.
Trong tay Esther cầm một quyển sách thật dày, đó là pháp điển của quốc gia này(chính là cuốn sách luật pháp đó).
Trong tay Mal Đức cầm một nhánh lúa mạch màu vàng kim, đó là luogw thực chính của quốc gia này .
Trong tay Thain cầm một thanh kiếm kỵ sĩ trang sức hoa lệ, nó là vũ khí, tượng trưng cho võ lực và chiến tranh.
Trong tay Greens cầm một chiếc thụ cầm trắng noãn ưu nhã, nó là nhạc khí, tượng trưng cho hòa bình và an nhạc.
Ngay sau đó, cô gái quỳ xuống, tay phải đặt lên trái tim —— đại biểu tất cả lời nói sau của cô là xuất phát từ nội tâm, lấy ngón trỏ tay trái chỉ điểm mặt đất —— đây là điển hình khi mỗi người ở quốc gia này tuyên thề, dùng cái này biểu đạt lời thề là chân thật có thể tin .
Mal Đức lên tiếng đầu tiên, hắn đặt nhánh lúa mạch lên trán cô gái, âm thanh như suối nước róc rách, nhẹ nhàng chảy xuôi ở sơn giản yên tĩnh, tẩy địch mọi người tâm linh: Xuân Sinh, hạ dài, thu hoạch vụ thu, đông giấu. . . . . . Lời nói lần lượt từ trong miệng hắn chậm rãi chảy ra, mặc dù lúc trước tập luyện đã nghe qua vô số lần, nhưng Mạc Vong rõ ràng cảm thấy, lần này là khác biệt —— chưa bao giờ vậy một lần có thể giống như bây giờ cho cô cảm xúc rung động, Ngài nguyện ý dùng tấm lòng chân thật của mình coi trọng nó không?
Ta nguyện ý. Cô càng thêm thắm thía cảm nhận được, những lời này cũng không phải chỉ là nói một chút mà thôi, mà là lưng đeo trách nhiệm nặng nề nào đó.
Thật có thể làm được sao?
Thật sẽ không để cho những người khác thất vọng sao?
Chàng trai thả bông mạch màu vàng lên cô gái trên đầu gối, dùng âm thanh êm tai đáp lại: Nguyện ngài thề nguyền không đổi, từ đầu tới cuối. Sau khi nói xong, hắn trở lại vị trí cũ lạần nữa, một chân quỳ xuống, lặng lẽ chờ những người khác nói.
Chàng trai bước ra kế tiếp, có mái tóc không chút nào kém hơn bông mạch xinh đẹp, hắn gác kiếm kỵ sĩ ở trên vai trái cô gái —— dĩ nhiên, thanh kiếm này nhìn qua là xinh đẹp, trên thực tế lại bị làm ma pháp, là không có bất kỳ lực sát thương nào , âm thanh của hắn cùng bản nhân giống như nhau, tràn đầy sức sống mãnh liệt: Vũ khí, không có ý thức, không có linh hồn. . . . . . Là công cụ giết người, đồng thời. . . . . . So sánh với tiếng Mal Đức nhanh chóng khá chính hắn nói xong một ít chuỗi dài hậu, giống nhau hỏi, Ngài nguyện ý lấy nhân từ thúc giục nó không?
Ta nguyện ý.
Chàng trai cười cười, đeo kiếm kỵ sĩ ở bên hông cô gái, nhân tiện sảng lãng nói một câu: Ta tin tưởng, nếu như là lời nói của bệ hạ, nhất định có thể làm được.
Rồi sau đó hắn cũng như Mal Đức bình thường trở lại tại chỗ.
Greens đứng ở trước cô gái lấy ngón tay mảnh khảnh mà thon dài xinh đẹp khẽ vuốt dây đàn, tấu lên một ít chuỗi vận luật đẹp đẽ nhạc khúc, âm thanh của hắn cao nhã mà du dương, tựa như cùng loại âm nhạc này, giống như có thể ở trong lòng người đưa tới một hồi lại một hồi vang vọng về: Âm nhạc, là tốt đẹp, là cao nhã, là thánh khiết. . . . . . Nó là tâm linh âm thanh, là linh hồn cộng minh. . . . . . Đang khi nói chuyện, này âm nhạc cũng chưa từng ngừng nghỉ, khi hắn tiếng nói vừa ngừng, này nhạc khúc cũng vừa tốt tấu cuối cùng một âm phù, Ngài nguyện ý lấy linh hồn nhiệt tình yêu thương nó không?
Ta nguyện ý.
Mong đợi có thể có một ngày nghe được ngài tấu lên một khúc nhạc động lòng người.
Cuối cùng bước ra, là Esther.
Bốn người giống nhau đều mặc quân phục, Mal Đức là xanh nhạt, Greens là thuần trắng, THAIN là kim sắc, mà hắn còn lại là màu xanh đen, màu bạc đai lưng cùng hắn tuyết chính là sợi tóc tương ánh thành huy.
Luật pháp, là hành động quy tắc, là ý chí thể hiện. . . . . . Nó gò bó, đồng thời cũng bảo vệ. . . . . . Nó nói cho chúng ta biết, tự do cũng không phải là Vô Câu Vô Thúc, mà cần hạn định ở cho phép trong phạm vi. . . . . . Thanh niên giọng nói như trong suốt nước đá, không chút nào ngưng trệ lưu động, đồng thời lại bay lên làm người ta hít thở không thông rét lạnh cảm giác, sẽ không ai hoài nghi lời hắn tính chân thật, cũng không có ai sẽ hoài nghi hắn duy trì nó tín niệm. Hắn giống như chỉ là ở nhớ tới tế điển phòng lời nói, lại giống như là tự cấp cho người cửa nhắc nhở, đến tột cùng là như thế nào, sợ rằng chỉ có chính hắn mới rõ ràng. Như bản nhân tính tình loại nghiêm cẩn có lực lời nói không có một tia kéo dài dừng lại, hắn hỏi, Ngài nguyện ý lấy sinh mạng thủ hộ nó không?
Ta nguyện ý.
Trong lúc lơ đãng, thanh niên nhếch miệng lên nho nhỏ đường cong, hắn khom người, tướng pháp điển giống nhau đặt ở trước người của cô gái, dùng cùng vừa rồi rõ ràng bất đồng nhu hòa tiếng nói nói: Dù là đem hết điều này sinh mạng, cũng tất nhiên thủ hộ ở bên cạnh bệ hạ, giúp ngài đạt thành tâm nguyện. Rồi sau đó trở lại tại chỗ quỳ tốt.
Không khí trong khoảng thời gian ngắn, trở nên yên lặng.
Không có ai nói nữa, cũng không có ai cử động nữa.
Cô gái bị loại không khí này lây ngưng thần định khí, trong lòng trang bị đầy đủ nào đó không nói ra miệng yên lặng trang nghiêm, cô an tĩnh quỳ gối tại chỗ, chờ đợi. . . . . . Ma Thần Đại Nhân phủ xuống.
Theo cách nói của điển tịch, trước đang hoàn thành tất cả nghi thức hậu, đang đậu thần miếu chỗ sâu Ma Thần Đại Nhân sẽ lấy chân thân xuất hiện,
/139
|