Edit: rubymoon2710
A, ,,,, ah,
Cô gái nhắm mắt lại kêu thành tiếng, nhưng tiếng kêu lại đột nhiên dừng lại, phát ra một âm thanh kinh sợ ngắn ngủi, kỳ, kỳ lạ, không phải cô đã bị bùn đất chôn vùi rồi sao, tại sao có thể kêu ra tiếng, mà dường như hô hấp cũng không có chịu ảnh hưởng gì. . . . . .
Cô cẩn thận từng li từng tí mở mắt, phát hiện mình đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
Mạc Vong vươn tay chọc chọc mặt đất, thô sáp , giống như tình cảnh vừa nãy chỉ là ảo giác, nhưng,cô cũng biết chỉ là Giống như mà thôi, bởi vì xung quanh không có gì cả, chỉ có cô một thân một mình.
Có lẽ là bởi vì lúc trước luôn ở cùng mọi người, giờ phút này phải đối mặt một mình, cô mới chính thức ý thức được, Mộng thế giới thật sự rất đen. Không giống với bóng đêm bình thường, mà là một màu đen càng thêm nồng đậm và thâm thúy, màu đen khiến cho người ta dễ dàng cảm thấy tuyệt vọng, chăm chú nhìn một lúc lâu, cả linh hồn giống như đều bị hút ra, đủ loại ý niệm xấu xa cuồn cuộn trong lòng, chỉ cần không để ý, bọn chúng sẽ từ trong lồng giam được gọi là “Lý trí” thoát ra ngoài.
Không được! Cô gái vươn tay vỗ vỗ mặt,: Mình không sợ tối.
Bây giờ cô đã không sợ bóng tối rồi.
Nhưng trước kia, vẫn là sợ hãi . Thật ra thì những cô gái được cưng chiều mà lớn lên đều giống như vậy, hưởng thụ ánh sáng ban ngày đã lâu, cho nên chưa thể thích ứng được với bóng tối. Cho dù là ban đêm ở trong nhà đi vệ sinh, cũng muốn mở tất cả đèn dọc đường đi, khi mở đèn để rời giường và tắt đèn để lên giường là lúc sốt sắng nhất, nhưng chỉ cần co rụt người vào lại trong chăn thì sẽ sẽ cảm thấy vô cùng an tâm.
Giống như trên giường có loại kết giới có thể ngăn cản tất cả Chuyện xấu ( nhưng đến tột cùng là cái gì, lại không dám nghiêm túc đi tưởng tượng, bởi vì nghĩ càng chân thật, thì mình cũng sẽ bị dọa sợ).
Trước đó không lâu, cô còn là kiên định cho rằng như vậy, đáng tiếc, đã bị bạn đập tan.
Tô Đồ Đồ, người Mà cái gì cũng không sợ, sau khi nghe xong những lời này, đã âm trầm cười một tiếng, nói: Ai nha, Mạc Vong, chẳng lẽ cậu chưa từng xem phim ma sao? Không phải thường có người bò lên giường, vén chăn lên, sau đó. . . . . . Chợt bổ nhào trên người cô gái, “Mặt quỷ cùng người mặt đối mặt qua tấm chăn! ! !
A! ! !
Lúc ấy, cô thật sự bị dọa tới phát sợ, đén mức buổi tối mấy hôm sau cũng không ngủ ngon giấc.
Nhưng là, tuy vậy, cũng không thể ôm gối đến nhờ bố mẹ an ủi,bởi vì bọn họ căn bản không ở trong nhà.
Cho nên dần dần cũng thành thói quen, giống như thói quen Một mình đốivới bóng tối”.
Bây giờ nghĩ lại, ngày đầu tiên thậtsự là khó khăn chịu đựng, ban ngày còn may, nhưng mà buổi tối sau khi ăn cơm cùng với A Triết xong, một người làm bài tập, một người xem TV, một người tắm, một người ngủ. . . . . . Lúc đầu hoàn toàn không dám tắt đèn , sợ một khi tắt đèn đi, sẽ có sinh vật đáng sợ gì đó chui ra từ trong bóng tối.
Mặc dù chú Thạch và dì Trương cũng từng khuyên Mạc Vong đến nhà bọn họ ở, nhưng lại bị cô cố chấp cự tuyệt. Bởi vì, nếu như ngay cả cô cũng rời đi,thì cái nhà này thật sự không còn là nhà nữa rồi. Hai vị trưởng bối rất thông cho ý muốn của cô, cũng không cưỡng cầu, lại giúp sửa công tắc trong phòng ngủ của cô thành cạnh cửa có một cái , đầu giường một cái , không thể không nói, thật dễ dàng không ít.
Sau lại, cô cố gắng thử tắt đèn ngủ.
Buổi tối ngày thứ nhất, mất ngủ rất lâu.
Rõ ràng không ngủ được, nhưng dù như thế nào cũng không dám mở mắt, đúng lúc đó, cô nghe được tiếng động vụn vặt truyền tới từ ban công, lúc đầu hật sự rất sợ, nhưng sau đó không lâu, cô lại nghe thấy âm thanh thanh thúy của lan can sắt khi bị gõ —— đó là trò chơi cô và Thạch Vĩnh Triết rất thích chơi khi còn bé, mặc dù chỉ là âm thanh đơn điệu và rời rạc, nhưng lại làm không biết mệt. Thiếu niên đã lâu chưa tới phòng cô, cố chấp tạo ra tiếng động trên sân thượng,lấy loại phương thức này nói cho cô biết Có tôi ở đây .
Có lẽ là bởi vì biết có người làm bạn nguyên, đôi tay co gái nắm mép chăn, cẩn thận từng li từng tí mở hai mắt ra, mới phát hiện đêm tối cũng không đáng sợ giống như mình nghĩ, có thể thấy rõ cách bày biện trong nhà, thấy ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, còn có. . . . . . Bóng lưng thon dài va thẳng tắp của thiếu niên.
Rồi sau đó,cùng với khung cảnh đó, mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau. . . . . .
Ngày thứ ba. . . . . .
. . . . . .
Đến bây giờ dù là đi một mình trên đường vào ban đêm cũng sẽ không quá sợ hãi.
Con người quả nhiên là một loại sinh vật rất dễ thích nghi với hoàn cảnh, có lúc cô luôn cảm thấy bản thân có thể so với Tiểu Cường!
Khi đó cũng không có sợ, cho nên, lúc này cô tuyệt đối cũng sẽ không sợ.
Mặc kệ nói như thế nào, co chính là. . . . . . Ma vương bệ hạ, có thể đánh bại cô cũng chỉ có thể là dũng giả.
Trừ lần đó ra,cái gì cô cũng không sợ, cái gì cũng không thể sợ.
Nghĩ như thế cô gái nhanh chóng đứng lên, mượn ánh sáng của cung tên, tùy tiện chọn một con đường đi về phía trước.
Esther! Grays! Thain! Mục Sư huynh! Lục sư huynh! Có ai có ở đây không?
Thường thì cứ cách một đoạn thời gian, cô lại hô giống như vậy.
Nhưng đáng tiếc chính là, từ đầu đến cuối không có nhận được bất kỳ lời đáp lại nào, ngược lại dọc đường đi gặp được không ít Qúai , cô gái đều nhất nhất
A, ,,,, ah,
Cô gái nhắm mắt lại kêu thành tiếng, nhưng tiếng kêu lại đột nhiên dừng lại, phát ra một âm thanh kinh sợ ngắn ngủi, kỳ, kỳ lạ, không phải cô đã bị bùn đất chôn vùi rồi sao, tại sao có thể kêu ra tiếng, mà dường như hô hấp cũng không có chịu ảnh hưởng gì. . . . . .
Cô cẩn thận từng li từng tí mở mắt, phát hiện mình đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
Mạc Vong vươn tay chọc chọc mặt đất, thô sáp , giống như tình cảnh vừa nãy chỉ là ảo giác, nhưng,cô cũng biết chỉ là Giống như mà thôi, bởi vì xung quanh không có gì cả, chỉ có cô một thân một mình.
Có lẽ là bởi vì lúc trước luôn ở cùng mọi người, giờ phút này phải đối mặt một mình, cô mới chính thức ý thức được, Mộng thế giới thật sự rất đen. Không giống với bóng đêm bình thường, mà là một màu đen càng thêm nồng đậm và thâm thúy, màu đen khiến cho người ta dễ dàng cảm thấy tuyệt vọng, chăm chú nhìn một lúc lâu, cả linh hồn giống như đều bị hút ra, đủ loại ý niệm xấu xa cuồn cuộn trong lòng, chỉ cần không để ý, bọn chúng sẽ từ trong lồng giam được gọi là “Lý trí” thoát ra ngoài.
Không được! Cô gái vươn tay vỗ vỗ mặt,: Mình không sợ tối.
Bây giờ cô đã không sợ bóng tối rồi.
Nhưng trước kia, vẫn là sợ hãi . Thật ra thì những cô gái được cưng chiều mà lớn lên đều giống như vậy, hưởng thụ ánh sáng ban ngày đã lâu, cho nên chưa thể thích ứng được với bóng tối. Cho dù là ban đêm ở trong nhà đi vệ sinh, cũng muốn mở tất cả đèn dọc đường đi, khi mở đèn để rời giường và tắt đèn để lên giường là lúc sốt sắng nhất, nhưng chỉ cần co rụt người vào lại trong chăn thì sẽ sẽ cảm thấy vô cùng an tâm.
Giống như trên giường có loại kết giới có thể ngăn cản tất cả Chuyện xấu ( nhưng đến tột cùng là cái gì, lại không dám nghiêm túc đi tưởng tượng, bởi vì nghĩ càng chân thật, thì mình cũng sẽ bị dọa sợ).
Trước đó không lâu, cô còn là kiên định cho rằng như vậy, đáng tiếc, đã bị bạn đập tan.
Tô Đồ Đồ, người Mà cái gì cũng không sợ, sau khi nghe xong những lời này, đã âm trầm cười một tiếng, nói: Ai nha, Mạc Vong, chẳng lẽ cậu chưa từng xem phim ma sao? Không phải thường có người bò lên giường, vén chăn lên, sau đó. . . . . . Chợt bổ nhào trên người cô gái, “Mặt quỷ cùng người mặt đối mặt qua tấm chăn! ! !
A! ! !
Lúc ấy, cô thật sự bị dọa tới phát sợ, đén mức buổi tối mấy hôm sau cũng không ngủ ngon giấc.
Nhưng là, tuy vậy, cũng không thể ôm gối đến nhờ bố mẹ an ủi,bởi vì bọn họ căn bản không ở trong nhà.
Cho nên dần dần cũng thành thói quen, giống như thói quen Một mình đốivới bóng tối”.
Bây giờ nghĩ lại, ngày đầu tiên thậtsự là khó khăn chịu đựng, ban ngày còn may, nhưng mà buổi tối sau khi ăn cơm cùng với A Triết xong, một người làm bài tập, một người xem TV, một người tắm, một người ngủ. . . . . . Lúc đầu hoàn toàn không dám tắt đèn , sợ một khi tắt đèn đi, sẽ có sinh vật đáng sợ gì đó chui ra từ trong bóng tối.
Mặc dù chú Thạch và dì Trương cũng từng khuyên Mạc Vong đến nhà bọn họ ở, nhưng lại bị cô cố chấp cự tuyệt. Bởi vì, nếu như ngay cả cô cũng rời đi,thì cái nhà này thật sự không còn là nhà nữa rồi. Hai vị trưởng bối rất thông cho ý muốn của cô, cũng không cưỡng cầu, lại giúp sửa công tắc trong phòng ngủ của cô thành cạnh cửa có một cái , đầu giường một cái , không thể không nói, thật dễ dàng không ít.
Sau lại, cô cố gắng thử tắt đèn ngủ.
Buổi tối ngày thứ nhất, mất ngủ rất lâu.
Rõ ràng không ngủ được, nhưng dù như thế nào cũng không dám mở mắt, đúng lúc đó, cô nghe được tiếng động vụn vặt truyền tới từ ban công, lúc đầu hật sự rất sợ, nhưng sau đó không lâu, cô lại nghe thấy âm thanh thanh thúy của lan can sắt khi bị gõ —— đó là trò chơi cô và Thạch Vĩnh Triết rất thích chơi khi còn bé, mặc dù chỉ là âm thanh đơn điệu và rời rạc, nhưng lại làm không biết mệt. Thiếu niên đã lâu chưa tới phòng cô, cố chấp tạo ra tiếng động trên sân thượng,lấy loại phương thức này nói cho cô biết Có tôi ở đây .
Có lẽ là bởi vì biết có người làm bạn nguyên, đôi tay co gái nắm mép chăn, cẩn thận từng li từng tí mở hai mắt ra, mới phát hiện đêm tối cũng không đáng sợ giống như mình nghĩ, có thể thấy rõ cách bày biện trong nhà, thấy ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, còn có. . . . . . Bóng lưng thon dài va thẳng tắp của thiếu niên.
Rồi sau đó,cùng với khung cảnh đó, mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau. . . . . .
Ngày thứ ba. . . . . .
. . . . . .
Đến bây giờ dù là đi một mình trên đường vào ban đêm cũng sẽ không quá sợ hãi.
Con người quả nhiên là một loại sinh vật rất dễ thích nghi với hoàn cảnh, có lúc cô luôn cảm thấy bản thân có thể so với Tiểu Cường!
Khi đó cũng không có sợ, cho nên, lúc này cô tuyệt đối cũng sẽ không sợ.
Mặc kệ nói như thế nào, co chính là. . . . . . Ma vương bệ hạ, có thể đánh bại cô cũng chỉ có thể là dũng giả.
Trừ lần đó ra,cái gì cô cũng không sợ, cái gì cũng không thể sợ.
Nghĩ như thế cô gái nhanh chóng đứng lên, mượn ánh sáng của cung tên, tùy tiện chọn một con đường đi về phía trước.
Esther! Grays! Thain! Mục Sư huynh! Lục sư huynh! Có ai có ở đây không?
Thường thì cứ cách một đoạn thời gian, cô lại hô giống như vậy.
Nhưng đáng tiếc chính là, từ đầu đến cuối không có nhận được bất kỳ lời đáp lại nào, ngược lại dọc đường đi gặp được không ít Qúai , cô gái đều nhất nhất
/139
|