Edit: rubymoon2710
Phần một
Mạc Vong khéo léo di chuyển ở trên bức tường, trong lúc bất chợt, dường như cô có một loại ảo giác ——giống như cô đang đạp gió mà đi. Dần dần, cô phát hiện ra mình rất thích cảm giác như thế.
Mà trong lúc khám phá địa phương này, cô gái cũng phát hiện ra hai vấn đề khác, thứ nhất, quái vật sẽ xuất hiện trong thông đạo của mê cung, điều này cũng có nghĩ là, chỉ cần cô muốn , với tốc độ khá nhanh của mình, cô cũng có thể tránh khỏi phần lớn nguy hiểm , thứ hai, mặc dù tường ở đây sau khi bị phá hư sẽ phục hồi như cũ, nhưng nếu như mặt đất bị phá hư, sẽ để lại dấu vết trong một thời gian dài, cô đã chờ một lúc khá lâu nhưng chúng không có biến mất.
Cứ như vậy, một đường cô đều đi về phía bên trái, dọc đường đi còn để lại các loại dấu hiệu, đồng thời cũng tìm dấu hiệu mà những người khác để lại.
Cho đến khi——
Hu. . . . . .
. . . . . . Cô gái dừng bước lại,: “Tiếng khóc của trẻ con?
Hu. . . . . . Hu. . . . . .
Đến tột cùng là ở đâu. . . . . . Không thể không nói, ở trong một mê cung tối tăm như vậy, lại đột nhiên xuất hiện tiếng khóc của trẻ con, ngay cả Mạc Vong cũng cảm thấy không bình thường, hơn nữa nói thật, âm thanh kia thật lòng là làm cho người ta rợn cả tóc gáy. Cô gái lắng nghe chốc lát, phát hiện ra phương hướng âm thanh truyền tới, lại đúng là con đường mà bản thân phải đi qua, đầu cô lập tức hiện đầy vạch đen, làm, làm sao bây giờ? Một đường đến đây đều đi về bên trái, không thể đột nhiên đổi hướng đâu!
Sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô vẫn quyết định đi xem một chút.
Thứ nhất, cô có thể đánh; thứ hai, đánh không lại thì ít nhất cô còn có thể chạy trốn thật nhanh.
Sau khi quyết định, Mạc Vong lại bắt đầu chạy như gió một lần nữa, chỉ là so với trước kia lại càng thêm cảnh giác.
Tiếng khóc của đứa trẻ dần dần trở nên rõ ràng.
Đến cuối cùng, quả thật giống như gần ngay bên tai cô.
Cô gái cảm thấy tóc gáy của mình dường như đều dựng hết cả lên rồi, mồ hôi lạnh cũng tự giác chảy ra, cô dừng lại theo bản năng, rồi sau đó một cái bóng khổng xuất hiện ở trước mắt cô gái.
—— Này này, nói đùa sao, người khổng lồ cũng xuất hiện? !
Người khổng lồ xuất hiện từ trong bóng tối, lại có bề ngoài méo mó lom khom, nhìn xuống giống như bị ngã vào trong đất bùn, lại giẫm lên rất nhiều chân búp bê vải, bẩn thỉu rách nát, một con mắt không có con ngươi, tay trái vặn vẹo, đùi phải gảy lìa, trước ngực có một cái lỗ rất lớn, từng đợt bùn đất lớn cứ từ đó chảy ra ngoài.
Đó là. . . . . .
Hu. . . . . . Hu. . . . . .
Cô gái kinh ngạc phát hiện,tiếng khóc của đứa trẻ lại giống như phát ra từ trên người tên khổng lồ này.
Thân hình to lớn và âm thanh non nớt, hoàn toàn là trống đánh xuôi kèm thổi ngược, giờ phút này lại kết hợp lại với nhau,khiến cho cả hai thứ đó càng trở nên đáng sợ.
Hức. . . . . . Hức. . . . . . Hức. . . . . .
Đợi đã nào...!
Trên mặt Mạc Vong gần như lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Đó là... . . . .
—— Xem ra, muốn tránh cũng không tránh được.
Cô gái hít một hơi thật sâu, nắm chặt cây cung ngắn được bao phủ bởi ánh sáng màu trắng bạc.
—— Đã như vậy, vậy thì đánh nó!
Đối mặt với bóng tối, có người dứt khoát lựa chọn chống lại nó, lại có người lựa chọn mặc kệ cho nó cắn nuốt.
Người trước giống như cô gái.
Mà người sau. . . . . .
. . . . . .
—— Âm thanh gì vậy?
Thiếu niên đang ôm chặt đầu gối ngẩng đầu lên theo bản năng.
Trong không gian đen nhánh làm người ta hít thở không thông, có người ở bên ngoài gọi tên của hắn.
. . . . . .
—— Là ai đang gọi hắn?
. . . . . .
——Là ai?
Nghe thấy không?
—— Hắn nghe thấy, nhưng. . . . . . Đó là ai?
Âm thanh dần dần dừng lại.
—— Tại sao. . . . . . Không gọi hắn nữa?
Quả nhiên, chính Là như vậy sao? Giống với lúc đó. . . . . .
Cảnh tượng nhiều năm trước, không thể khống chế lại hiện ra trong đầu.
Đứa trẻ còn nhỏ tuổi nằm vật xuống cạnh cánh cửa của “Căn nhà đen tối” , trong lúc mơ hồ nghe được có người kêu tên của mình, kêu gào đấm nhiều giờ, hắn gần như lấy hết sức lực từ khi sinh ra đến nay, vô cùng cố gắng, mới miễn cưỡng mở được mắt, nhưng mà, trước mắt không hề có bất kì thứ gì.
Hắn đợi thật lâu, cuối cùng lại không đợi được
Phần một
Mạc Vong khéo léo di chuyển ở trên bức tường, trong lúc bất chợt, dường như cô có một loại ảo giác ——giống như cô đang đạp gió mà đi. Dần dần, cô phát hiện ra mình rất thích cảm giác như thế.
Mà trong lúc khám phá địa phương này, cô gái cũng phát hiện ra hai vấn đề khác, thứ nhất, quái vật sẽ xuất hiện trong thông đạo của mê cung, điều này cũng có nghĩ là, chỉ cần cô muốn , với tốc độ khá nhanh của mình, cô cũng có thể tránh khỏi phần lớn nguy hiểm , thứ hai, mặc dù tường ở đây sau khi bị phá hư sẽ phục hồi như cũ, nhưng nếu như mặt đất bị phá hư, sẽ để lại dấu vết trong một thời gian dài, cô đã chờ một lúc khá lâu nhưng chúng không có biến mất.
Cứ như vậy, một đường cô đều đi về phía bên trái, dọc đường đi còn để lại các loại dấu hiệu, đồng thời cũng tìm dấu hiệu mà những người khác để lại.
Cho đến khi——
Hu. . . . . .
. . . . . . Cô gái dừng bước lại,: “Tiếng khóc của trẻ con?
Hu. . . . . . Hu. . . . . .
Đến tột cùng là ở đâu. . . . . . Không thể không nói, ở trong một mê cung tối tăm như vậy, lại đột nhiên xuất hiện tiếng khóc của trẻ con, ngay cả Mạc Vong cũng cảm thấy không bình thường, hơn nữa nói thật, âm thanh kia thật lòng là làm cho người ta rợn cả tóc gáy. Cô gái lắng nghe chốc lát, phát hiện ra phương hướng âm thanh truyền tới, lại đúng là con đường mà bản thân phải đi qua, đầu cô lập tức hiện đầy vạch đen, làm, làm sao bây giờ? Một đường đến đây đều đi về bên trái, không thể đột nhiên đổi hướng đâu!
Sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô vẫn quyết định đi xem một chút.
Thứ nhất, cô có thể đánh; thứ hai, đánh không lại thì ít nhất cô còn có thể chạy trốn thật nhanh.
Sau khi quyết định, Mạc Vong lại bắt đầu chạy như gió một lần nữa, chỉ là so với trước kia lại càng thêm cảnh giác.
Tiếng khóc của đứa trẻ dần dần trở nên rõ ràng.
Đến cuối cùng, quả thật giống như gần ngay bên tai cô.
Cô gái cảm thấy tóc gáy của mình dường như đều dựng hết cả lên rồi, mồ hôi lạnh cũng tự giác chảy ra, cô dừng lại theo bản năng, rồi sau đó một cái bóng khổng xuất hiện ở trước mắt cô gái.
—— Này này, nói đùa sao, người khổng lồ cũng xuất hiện? !
Người khổng lồ xuất hiện từ trong bóng tối, lại có bề ngoài méo mó lom khom, nhìn xuống giống như bị ngã vào trong đất bùn, lại giẫm lên rất nhiều chân búp bê vải, bẩn thỉu rách nát, một con mắt không có con ngươi, tay trái vặn vẹo, đùi phải gảy lìa, trước ngực có một cái lỗ rất lớn, từng đợt bùn đất lớn cứ từ đó chảy ra ngoài.
Đó là. . . . . .
Hu. . . . . . Hu. . . . . .
Cô gái kinh ngạc phát hiện,tiếng khóc của đứa trẻ lại giống như phát ra từ trên người tên khổng lồ này.
Thân hình to lớn và âm thanh non nớt, hoàn toàn là trống đánh xuôi kèm thổi ngược, giờ phút này lại kết hợp lại với nhau,khiến cho cả hai thứ đó càng trở nên đáng sợ.
Hức. . . . . . Hức. . . . . . Hức. . . . . .
Đợi đã nào...!
Trên mặt Mạc Vong gần như lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Đó là... . . . .
—— Xem ra, muốn tránh cũng không tránh được.
Cô gái hít một hơi thật sâu, nắm chặt cây cung ngắn được bao phủ bởi ánh sáng màu trắng bạc.
—— Đã như vậy, vậy thì đánh nó!
Đối mặt với bóng tối, có người dứt khoát lựa chọn chống lại nó, lại có người lựa chọn mặc kệ cho nó cắn nuốt.
Người trước giống như cô gái.
Mà người sau. . . . . .
. . . . . .
—— Âm thanh gì vậy?
Thiếu niên đang ôm chặt đầu gối ngẩng đầu lên theo bản năng.
Trong không gian đen nhánh làm người ta hít thở không thông, có người ở bên ngoài gọi tên của hắn.
. . . . . .
—— Là ai đang gọi hắn?
. . . . . .
——Là ai?
Nghe thấy không?
—— Hắn nghe thấy, nhưng. . . . . . Đó là ai?
Âm thanh dần dần dừng lại.
—— Tại sao. . . . . . Không gọi hắn nữa?
Quả nhiên, chính Là như vậy sao? Giống với lúc đó. . . . . .
Cảnh tượng nhiều năm trước, không thể khống chế lại hiện ra trong đầu.
Đứa trẻ còn nhỏ tuổi nằm vật xuống cạnh cánh cửa của “Căn nhà đen tối” , trong lúc mơ hồ nghe được có người kêu tên của mình, kêu gào đấm nhiều giờ, hắn gần như lấy hết sức lực từ khi sinh ra đến nay, vô cùng cố gắng, mới miễn cưỡng mở được mắt, nhưng mà, trước mắt không hề có bất kì thứ gì.
Hắn đợi thật lâu, cuối cùng lại không đợi được
/139
|