Thực lực Trư Yêu này không kém! Diệp Thần trong lòng hơi kinh hãi, xem như Thiên sư, Huyền sư cấp yêu thú, chỉ sợ cũng không có tốc độ như vậy? Diệp Thần từ trên người Trư Yêu, cảm nhận được một cổ khí tức cường đại, hay là con Trư Yêu thoạt nhìn vô hại này, cũng là một Yêu Vương hay sao?
Diệp Thần chỉ là thoáng thất thần, Trư Yêu kia "Sưu" một chút đã chạy ra mấy trăm mét, tới sau lưng một cái phụ nhân xinh đẹp, mũi heo thật dài ở trên cái mông của phụ nhân xinh đẹp đó vây quanh, mỹ phụ nhân kia vừa quay đầu lại, quyết đoán hôn mê bất tỉnh.
Diệp Thần trong lòng rùng mình, tốc độ con Trư Yêu này, thật là kinh người, nếu thật là Yêu Vương cấp yêu thú, tạm thời vẫn là không nên kinh động cho thỏa đáng, nếu không một khi Yêu Vương ở trong đế đô khởi xướng điên cuồng, vậy thì phiền toái.
- Tiểu Dực, A Ly, chúng ta đi!
Diệp Thần gấp giọng nói, thần hồn vẫn truy tung con Trư Yêu kia.
Nếu như là Yêu Vương cấp Huyền Thú, chỉ sợ sớm phát hiện Diệp Thần đang dùng thần hồn nhìn trộm nó, con Trư Yêu kia hẳn là một con yêu thú!
Trư Yêu liên tục vỗ năm phụ nhân tướng mạo xinh đẹp, cái lổ tai y hệt quạt hương bồ càng không ngừng phe phẩy, một bộ hưng phấn tự đắc, lẩm bẩm:
- Nữ nhân Đế đô quả nhiên trong trắng lộ hồng, như nước trong veo rồi lại thơm ngào ngạt, cùng nữ nhân địa phương khác chính là không giống nhau!
Nó hưng phấn vui sướng nhảy nhót vài bước, ánh mắt tròn căng híp lại thành một đường nhỏ.
- Phía trước chính là Hoán Sa kiều trong truyền thuyết rồi, nữ nhân Hoán Sa kiều vừa trắng vừa tròn a, nữ nhân Hoán Sa kiều đẹp như hoa nha, vỗ đến mông đít nhỏ của muội muội a. Đợi sờ xong nữ nhân của Hoán Sa kiều, lại đi vỗ hậu cung của hoàng đế lão tử, công chúa, còn có cung nữ xinh đẹp! Mơ ước vĩ đại của Trư Củng Củng ta, chính là vỗ cái mông của tất cả mỹ nữ khắp thiên hạ! Ta nguyện ý dùng một đời vĩ đại của Trư Củng Củng ta, đi thực hiện mơ ước vĩ đại này!
Trư Yêu kia hưng phấn mà hừ hừ hai tiếng, sưu sưu sưu hóa thành một đạo tàn ảnh, xông ào vào Hoán Sa kiều.
Nhưng Trư Yêu không biết, nó lầm bầm lầu bầu đều bị Diệp Thần nghe được, Diệp Thần kinh ngạc há to miệng, lộ ra vẻ mặt phi thường quái lạ, trên thế giới này lại có Trư Yêu như vậy, Trư Yêu này quả thực là. . . . kỳ hoa!
Không biết con Trư Yêu này, sẽ ở đế đô dẫn phát hỗn loạn như thế nào.
Thần hồn Diệp Thần một đường truy tung Trư Yêu tiến nhập Hoán Sa kiều, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng Hoán Sa kiều sẽ là cảnh tượng người ngã ngựa đổ như thế nào. Lấy thực lực Yêu Vương cấp của Trư Yêu, chỉ sợ mông các lão bà của Minh Vũ đại đế, cũng khó trốn vận rủi.
- Bị vỗ một cái cũng không có tổn thất gì.
Diệp Thần nghĩ nghĩ, mặc dù hắn cùng Minh Vũ đại đế rất quen thuộc, nhưng cũng không có thể bởi vì mông các lão bà của Minh Vũ đại đế, mà đi làm tức giận một Yêu Vương.
Phía Đông Hoán Sa kiều, cửa vào Minh Yên các.
Minh Yên các là thanh lâu tương đối nổi danh ở chỗ này, bên trong mỹ nữ như mây, Minh Yên các có hai vị danh kỹ bán nghệ không bán thân càng là có chút danh tiếng, khách đến khách đi, rất là náo nhiệt. \
Cửa vào Minh Yên các, một nữ nhân hơn ba mươi tuổi đang huy động la mạt, mời chào khách nhân qua lại, không thể không nói nữ nhân Minh Yên các cũng là tương đương có chuẩn mực, mặc dù nàng đã hơn ba mươi tuổi rồi, thân thể nở nang, nhưng không mập chút nào, ngực tấn công, mông phòng thủ, một thân áo tơ màu tím, đem đường cong thân thể phác họa vô cùng nhuần nhuyễn, bộ ngực đầy đặn, cái mông kia, tuyệt đối là câu nhân tâm phách, trên khuôn mặt phớt chút phấn trang, so với danh kỹ kém không bao nhiêu, nhất là mị thái giữa trán cơ hồ nhỏ ra nước, phong tao đến làm cho lòng người run lên.
- U a, khách quan, ngài lại đây a..., Hinh Hương cô nương bên trong đang chờ ngài đã lâu rồi. . .
Nữ nhân kia vung la mạt lên, mùi thơm ngát làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Khách nhân kia nhịn không được ở trên ngực nữ nhân sờ mấy cái.
- Xuân Mai ngươi càng ngày càng đẹp.
- Ai u, miệng ngài thật ngọt.
Xuân Mai rúc vào trong lòng vị khách kia, ngực cố ý chà chà.
- Ngài đó, vẫn luôn đi tìm hương thơm, làm sao nhớ rõ ta a!
Âm thanh của nàng ngọt đến say lòng người, làm khách nhân kia xương côt đều ngứa ngáy.
Một ít người đi ngang qua nhìn đến nữ nhân kia, cũng nhịn không được nhìn lại mấy lần.
Minh Yên các đông như trẩy hội, thỉnh thoảng lại có người đi vào.
Xuân Mai đem vị khách kia đưa vào Minh Yên các, đi ra tiếp tục mời chào khách, đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm giác được mông bị người sờ soạng một cái, sau đó có đồ vật gì đó ở trên mông đít nàng nhô nhô.
- Ai u, khách quan, ngươi thật là hư!
Xuân Mai dịu dàng nói, hai má phấn hồng, mị nhãn như tơ, lại không quay đầu lại, ngược lại đem cái mông tiến tới.
- Khách quan, ngươi rất xấu rồi, nha. . . Thật lớn, thật cứng, nhân gia xấu hổ, này đang ở trước công chúng, nhân gia sắp không được.
Thanh âm Xuân Mai ngọt ngào, làm cho người ta cảm giác giống như là Miêu Trảo không ngừng gãi ngứa trong lòng, đột nhiên thân thể run lên một cái, giống như là hư thoát, mang trên mặt một chút dư âm say lòng người, nàng ngẩng đầu nhìn lại, người chung quanh đều lẫn mất rất xa, cư nhiên không ai dám nhìn nàng, ngược lại là vẻ mặt hoảng sợ nhìn phía sau nàng, thật sự là kỳ quái, nàng quay đầu lại, đã thấy một con trư màu hồng nhìn nàng cười cười, bộ dạng kia dâm dê, làm cho người ta có một loại ảo giác nó là con người.
- Má ơi! Là Trư Yêu!
Xuân Mai sợ tới mức bất chấp hình tượng chạy vào Minh Yên các.
Nhìn Xuân Mai chạy vào, Trư Củng Củng lay động đầu một chút, như đang nghĩ cái gì, chậc chậc tán thưởng nói:
- Tròn trịa, nhô lên, căng thẳng, màu mỡ, quả nhiên là ngàn năm khó sờ hảo mông! Mông này chỉ trên trời mới có, nhân gian sao lại có thể có được chứ! Xuân Mai? Tên này cũng tương đối có ý thơ, chậc chậc hảo mông, hảo mông! Ngay cả tư thế đi vào cũng gợi cảm như vậy.
Trư Củng Củng rung đùi đắc ý, nghênh ngang vào Minh Yên các, sau một lát, trong Minh Yên các long trời lỡ đất, thỉnh thoảng có tiếng thét chói tai của nữ nhân truyền tới.
Diệp Thần có chút không nói gì, Trư Củng Củng này cũng quá biến thái đi. . . Diệp Thần không biết nên dùng từ ngữ dạng gì để hình dung, cũng không biết nên làm thế nào mới dùng thần hồn thu phục nó? Diệp Thần lo lắng thần hồn của mình không đủ lớn mạnh, muốn thu phục Trư Củng Củng sợ là không đủ tư cách. Một khi không thu phục được, khiến cho Trư Củng Củng phản kích, Yêu Vương cấp cường giả là phi thường đáng sợ.
Trư Củng Củng ở trong Minh Yên các làm ầm ĩ, trong thời gian ngắn phỏng chừng sẽ không ra, Diệp Thần đem tình huống trước mắt nói sơ lược, nhìn về phía A Ly hỏi.
- A Ly, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Diệp Thần chỉ là thoáng thất thần, Trư Yêu kia "Sưu" một chút đã chạy ra mấy trăm mét, tới sau lưng một cái phụ nhân xinh đẹp, mũi heo thật dài ở trên cái mông của phụ nhân xinh đẹp đó vây quanh, mỹ phụ nhân kia vừa quay đầu lại, quyết đoán hôn mê bất tỉnh.
Diệp Thần trong lòng rùng mình, tốc độ con Trư Yêu này, thật là kinh người, nếu thật là Yêu Vương cấp yêu thú, tạm thời vẫn là không nên kinh động cho thỏa đáng, nếu không một khi Yêu Vương ở trong đế đô khởi xướng điên cuồng, vậy thì phiền toái.
- Tiểu Dực, A Ly, chúng ta đi!
Diệp Thần gấp giọng nói, thần hồn vẫn truy tung con Trư Yêu kia.
Nếu như là Yêu Vương cấp Huyền Thú, chỉ sợ sớm phát hiện Diệp Thần đang dùng thần hồn nhìn trộm nó, con Trư Yêu kia hẳn là một con yêu thú!
Trư Yêu liên tục vỗ năm phụ nhân tướng mạo xinh đẹp, cái lổ tai y hệt quạt hương bồ càng không ngừng phe phẩy, một bộ hưng phấn tự đắc, lẩm bẩm:
- Nữ nhân Đế đô quả nhiên trong trắng lộ hồng, như nước trong veo rồi lại thơm ngào ngạt, cùng nữ nhân địa phương khác chính là không giống nhau!
Nó hưng phấn vui sướng nhảy nhót vài bước, ánh mắt tròn căng híp lại thành một đường nhỏ.
- Phía trước chính là Hoán Sa kiều trong truyền thuyết rồi, nữ nhân Hoán Sa kiều vừa trắng vừa tròn a, nữ nhân Hoán Sa kiều đẹp như hoa nha, vỗ đến mông đít nhỏ của muội muội a. Đợi sờ xong nữ nhân của Hoán Sa kiều, lại đi vỗ hậu cung của hoàng đế lão tử, công chúa, còn có cung nữ xinh đẹp! Mơ ước vĩ đại của Trư Củng Củng ta, chính là vỗ cái mông của tất cả mỹ nữ khắp thiên hạ! Ta nguyện ý dùng một đời vĩ đại của Trư Củng Củng ta, đi thực hiện mơ ước vĩ đại này!
Trư Yêu kia hưng phấn mà hừ hừ hai tiếng, sưu sưu sưu hóa thành một đạo tàn ảnh, xông ào vào Hoán Sa kiều.
Nhưng Trư Yêu không biết, nó lầm bầm lầu bầu đều bị Diệp Thần nghe được, Diệp Thần kinh ngạc há to miệng, lộ ra vẻ mặt phi thường quái lạ, trên thế giới này lại có Trư Yêu như vậy, Trư Yêu này quả thực là. . . . kỳ hoa!
Không biết con Trư Yêu này, sẽ ở đế đô dẫn phát hỗn loạn như thế nào.
Thần hồn Diệp Thần một đường truy tung Trư Yêu tiến nhập Hoán Sa kiều, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng Hoán Sa kiều sẽ là cảnh tượng người ngã ngựa đổ như thế nào. Lấy thực lực Yêu Vương cấp của Trư Yêu, chỉ sợ mông các lão bà của Minh Vũ đại đế, cũng khó trốn vận rủi.
- Bị vỗ một cái cũng không có tổn thất gì.
Diệp Thần nghĩ nghĩ, mặc dù hắn cùng Minh Vũ đại đế rất quen thuộc, nhưng cũng không có thể bởi vì mông các lão bà của Minh Vũ đại đế, mà đi làm tức giận một Yêu Vương.
Phía Đông Hoán Sa kiều, cửa vào Minh Yên các.
Minh Yên các là thanh lâu tương đối nổi danh ở chỗ này, bên trong mỹ nữ như mây, Minh Yên các có hai vị danh kỹ bán nghệ không bán thân càng là có chút danh tiếng, khách đến khách đi, rất là náo nhiệt. \
Cửa vào Minh Yên các, một nữ nhân hơn ba mươi tuổi đang huy động la mạt, mời chào khách nhân qua lại, không thể không nói nữ nhân Minh Yên các cũng là tương đương có chuẩn mực, mặc dù nàng đã hơn ba mươi tuổi rồi, thân thể nở nang, nhưng không mập chút nào, ngực tấn công, mông phòng thủ, một thân áo tơ màu tím, đem đường cong thân thể phác họa vô cùng nhuần nhuyễn, bộ ngực đầy đặn, cái mông kia, tuyệt đối là câu nhân tâm phách, trên khuôn mặt phớt chút phấn trang, so với danh kỹ kém không bao nhiêu, nhất là mị thái giữa trán cơ hồ nhỏ ra nước, phong tao đến làm cho lòng người run lên.
- U a, khách quan, ngài lại đây a..., Hinh Hương cô nương bên trong đang chờ ngài đã lâu rồi. . .
Nữ nhân kia vung la mạt lên, mùi thơm ngát làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Khách nhân kia nhịn không được ở trên ngực nữ nhân sờ mấy cái.
- Xuân Mai ngươi càng ngày càng đẹp.
- Ai u, miệng ngài thật ngọt.
Xuân Mai rúc vào trong lòng vị khách kia, ngực cố ý chà chà.
- Ngài đó, vẫn luôn đi tìm hương thơm, làm sao nhớ rõ ta a!
Âm thanh của nàng ngọt đến say lòng người, làm khách nhân kia xương côt đều ngứa ngáy.
Một ít người đi ngang qua nhìn đến nữ nhân kia, cũng nhịn không được nhìn lại mấy lần.
Minh Yên các đông như trẩy hội, thỉnh thoảng lại có người đi vào.
Xuân Mai đem vị khách kia đưa vào Minh Yên các, đi ra tiếp tục mời chào khách, đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm giác được mông bị người sờ soạng một cái, sau đó có đồ vật gì đó ở trên mông đít nàng nhô nhô.
- Ai u, khách quan, ngươi thật là hư!
Xuân Mai dịu dàng nói, hai má phấn hồng, mị nhãn như tơ, lại không quay đầu lại, ngược lại đem cái mông tiến tới.
- Khách quan, ngươi rất xấu rồi, nha. . . Thật lớn, thật cứng, nhân gia xấu hổ, này đang ở trước công chúng, nhân gia sắp không được.
Thanh âm Xuân Mai ngọt ngào, làm cho người ta cảm giác giống như là Miêu Trảo không ngừng gãi ngứa trong lòng, đột nhiên thân thể run lên một cái, giống như là hư thoát, mang trên mặt một chút dư âm say lòng người, nàng ngẩng đầu nhìn lại, người chung quanh đều lẫn mất rất xa, cư nhiên không ai dám nhìn nàng, ngược lại là vẻ mặt hoảng sợ nhìn phía sau nàng, thật sự là kỳ quái, nàng quay đầu lại, đã thấy một con trư màu hồng nhìn nàng cười cười, bộ dạng kia dâm dê, làm cho người ta có một loại ảo giác nó là con người.
- Má ơi! Là Trư Yêu!
Xuân Mai sợ tới mức bất chấp hình tượng chạy vào Minh Yên các.
Nhìn Xuân Mai chạy vào, Trư Củng Củng lay động đầu một chút, như đang nghĩ cái gì, chậc chậc tán thưởng nói:
- Tròn trịa, nhô lên, căng thẳng, màu mỡ, quả nhiên là ngàn năm khó sờ hảo mông! Mông này chỉ trên trời mới có, nhân gian sao lại có thể có được chứ! Xuân Mai? Tên này cũng tương đối có ý thơ, chậc chậc hảo mông, hảo mông! Ngay cả tư thế đi vào cũng gợi cảm như vậy.
Trư Củng Củng rung đùi đắc ý, nghênh ngang vào Minh Yên các, sau một lát, trong Minh Yên các long trời lỡ đất, thỉnh thoảng có tiếng thét chói tai của nữ nhân truyền tới.
Diệp Thần có chút không nói gì, Trư Củng Củng này cũng quá biến thái đi. . . Diệp Thần không biết nên dùng từ ngữ dạng gì để hình dung, cũng không biết nên làm thế nào mới dùng thần hồn thu phục nó? Diệp Thần lo lắng thần hồn của mình không đủ lớn mạnh, muốn thu phục Trư Củng Củng sợ là không đủ tư cách. Một khi không thu phục được, khiến cho Trư Củng Củng phản kích, Yêu Vương cấp cường giả là phi thường đáng sợ.
Trư Củng Củng ở trong Minh Yên các làm ầm ĩ, trong thời gian ngắn phỏng chừng sẽ không ra, Diệp Thần đem tình huống trước mắt nói sơ lược, nhìn về phía A Ly hỏi.
- A Ly, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
/1628
|